Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 97: Còn đau không?




Edit: Diệp Y Giai

Nửa tháng trước, đã qua Khâm Thiên Giám tuyển định ngày, đưa cho quốc sư xác minh, xác định hôm nay đến tông miếu cầu phúc một chuyến. Thời gian cũng do quốc sư tự mình tuyển định là lúc hoàng hôn hôm nay, khi mặt trời chiều ngả về tây.

Hoàng thượng đối với vị quốc sư này vô cùng tin tưởng không hề nghi ngờ, nghe nói vị quốc sư này tuổi không lớn, nhưng có rất ít người gặp qua diện mục thật của y, bình thường cũng không thấy y đi lâm triều, mấy năm trước y lại càng dứt khoát chuyển đến hoàng lăng bồi người chết, bình thường cũng thông qua thư từ để trao đổi với hoàng thượng.

Hoàng thất cầu phúc, cầu phúc vì giang sơn Dạ gia, cầu phúc vì thiên hạ, hàng năm đều sẽ làm, trong vòng một năm có thể sẽ làm nhiều lần, nhất là hai năm gần đây, thái hậu nương nương lo lắng cho chuyện người kế vị hoàng thất, cầu phúc lại càng chịu khó.

Hoàng thất cầu phúc, các vị đại thần trọng yếu phải đi theo, trong đó dĩ nhiên không thể thiếu phủ Trấn Nam Vương.

Nhìn thấy cung trang hoa lệ kia, đầu Vân Thanh Nhiễm lại lớn thêm, cung trang của hoàng triều Thịnh Vinh dùng gấm vóc, lấy tơ vàng thêu đủ loại hoa văn, phục sức của hoàng thượng hoàng hậu toàn bộ đều dùng gấm vóc màu vàng sáng làm thành, bên ngoài choàng kim sa, cao quý thanh lịch, các hậu phi phần lớn sử dụng vũ y nghê thường, nhan sắc đa dạng, không có giới hạn nhất định. Hôm nay Vương Phi nương nương bên kia đưa đến chỗ Vân Thanh Nhiễm là một kiện vũ y nghê thường màu xanh biển, cùng với đồ bình thường Vân Thanh Nhiễm hay mặc, cũng không kém bao nhiêu, chân chính khiến Vân Thanh Nhiễm buồn bực chính là những đồ trang sức này, bày đầy một án, nhiều như vậy đều phải đeo lên trên đầu, không nói đến trên đầu có thể bị rũ xuống hay không, cứ nghĩ đến việc nhiều vàng bạc châu báu ở trên đầu mình như vậy, Vân Thanh Nhiễm đã cảm thấy nặng đến hoảng rồi.

“Tiểu thư, để nô tì đến trang điểm cho người.” Lục Trúc từ trên bàn trang điểm cầm lấy lược chuẩn bị vì Vân Thanh Nhiễm, nàng thuần thục chải tóc, trang điểm cho Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm nhìn mình trong gương, đầu bỗng thấy nặng hơn mấy cân không nói, kim bộ dao này, cũng quá chói mắt rồi.

Vì thế Vân Thanh Nhiễm không chút do dự tháo toàn bộ những trang sức mà Lục Trúc vừa mới đeo cho nàng xuống, cả búi tóc nặng trĩu cũng không thể may mắn thoát khỏi, chỉ thấy Vân Thanh Nhiễm tự mình vấn tóc ra sau đầu, từ trên bàn trang điểm cầm một sợi tơ buộc lại, sau đó hơi gập xuống phía dưới, một kiểu tóc đơn giản là được, rồi Vân Thanh Nhiễm từ trong đống trang sức chọn một cây trâm đỏ thắm, cài vào là xong.

Lục Trúc từ một khắc Vân Thanh Nhiễm tháo bỏ trang sức đã bắt đầu sững sờ nhìn nàng, thấy Vân Thanh Nhiễm tự mình làm một kiểu tóc thanh nhã cho bản thân, “Tiểu thư, theo hoàng thượng hoàng hậu cùng cầu phúc, như vậy không thích hợp đâu?”

Thế này đẹp thì có đẹp, nhưng mà quá đơn giản rồi, trang sức cũng ít, nương nương phu nhân nhà người ta mà nhìn thấy lại tưởng rằng tiểu thư nàng ở trong vương phủ chịu lạnh nhạt đó!

“Dù sao chúng ta chỉ làm nền, nhân vật chính là hoàng thượng và hoàng hậu, nếu không vẫn còn vài vị nương nương được sủng ái phải không? Ta tội gì cùng các nàng tranh diễm đấu mỹ chứ?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại, các nàng đẹp, nàng nhiều nhất ở một bên nhìn, chảy nước miếng, hoa si thôi.

Lục Trúc chu môi, chủ tử định đoạt, chủ tử nói cái gì chính là cái đó, nhưng chủ tử mà trang điểm lên thì thật sự rất đẹp… Như vậy kỳ thực rất tốt.

“Nương nương, cái màu đỏ đó…” Lục Trúc mất tự nhiên chỉ chỉ hồng ngân trên cổ Vân Thanh Nhiễm, “Phải làm sao bây giờ?” Hôm nay cung trang đưa tới cổ áo rất thấp, hồng ngân đều không che được.

Vân Thanh Nhiễm từ trong gương nhìn những hồng ngân trên người mình, sau đó không khỏi liên tưởng đến tối hôm qua nam nhân nào đó chế tạo ra những hồng ngân này như thế nào, nhất thời trên mặt có chút khác thường, tạo trẻ con thôi mà, cần ra sức vậy không, khiến nàng cũng có chút ngượng ngùng!

“Lấy chút phấn che lên đi, hôm nay trang điểm đậm chút là được.” Vân Thanh Nhiễm chỉ có thể tìm cách che phủ, nếu không cứ mang nhiều hồng ngân như vậy nàng cũng không có cách nào đi ra ngoài nha!

“Vâng, tiểu thư.” Lục Trúc lĩnh mệnh hóa trang cho Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm trang điểm xong, một bước tới cửa trước, một lát sau Vương gia Vương phi cùng Quân Mặc Thần cũng đều xuất hiện.

Dạ Hồn đi tới, “Nhiễm Nhi, thân thể con không thoải mái, ngày hôm nay đợi ở phía sau cùng với Thần Nhi, cầu phúc xong, cứ về phủ trước là được.”

Vân Thanh Nhiễm gật đầu, hiểu được ý tứ của Vương phi, nhưng người làm sao biết hôm nay thân thể mình không thoải mái? Sẽ không phải là Quân Mặc Thần ngay cả việc tối hôm qua hắn làm cái gì với chính mình cũng nói cho mẫu phi chứ? Vân Thanh Nhiễm thật囧.

Vân Thanh Nhiễm liếc xéo Quân Mặc Thần một cái, chỉ thấy Quân Mặc Thần đang ngửa đầu nhìn trời, chưa từng nhìn về phía nàng bên đây, nam nhân này chột dạ à? Không dám trả lời nàng vì sao thân mình ốm yếu của hắn tối hôm qua lại có thể giằng co nàng một đêm?

“Khụ khụ khụ… phụ vương mẫu phi, canh giờ không còn sớm, chúng ta lên đường đi… khụ khụ…” Quân Mặc Thần vẫn không nhìn Vân Thanh Nhiễm, đi thẳng lên xe ngựa.

Lục Trúc thấy thái độ Quân Mặc Thần lãnh đạm như vậy, trong lòng buồn bực một trận, nàng là tức giận thay tiểu thư bọn họ, thế tử gia đang làm sao vậy, lúc trước đối với tiểu thư không phải vẫn tốt à, hôm qua hai người cuối cùng đã phu thê hữu danh hữu thực rồi, vì sao thái độ của thế tử gia ngược lại càng trở nên lãnh đạm vậy?

Lục Trúc buồn bực muốn chết, Vân Thanh Nhiễm lại là vẻ mặt vân đạm phong khinh, đối với thái độ của Quân Mặc Thần không hề để ý, “Đi thôi, chúng ta cũng lên đi.”

Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm ngồi cùng một chiếc, Vương gia cùng Vương Phi ngồi là một chiếc khác.

Trong xe ngựa, Quân Mặc Thần nhắm mắt lại, nghe thấy Vân Thanh Nhiễm vào xe, lại không mở mắt.

Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần đang tựa vào trên đệm, hắn trầm tĩnh dựa ở nơi đó, im lặng làm cho người ta không đành lòng đi quấy rầy hắn, hơi thở của hắn thực mỏng manh, không nghe kỹ thì không nhận ra hắn hiện giờ có phải còn sống không, màu da cùng quần áo hôm nay của hắn hoàn toàn là một màu, mái tóc như mực buộc ở phía sau, sợi tóc thật dài rủ xuống bờ vai của hắn, cùng màu da hắn hai loại màu sắc vô cực hoàn toàn khác nhau.

Vân Thanh Nhiễm tựa hồ có chút không rõ nam nhân đêm qua triền miên cùng mình có phải người nam nhân trước mắt này không…

Đêm qua, hắn trở nên cuồng dã, bá đạo đoạt lấy như vậy… thật sự làm cho người ta rất khó để liên hệ với người trông như trích tiên không nhiễm bụi trần trước mặt này.

Vân Thanh Nhiễm ngồi xuống đối diện Quân Mặc Thần, trong xe ngựa có cái đệm đặc biệt chuẩn bị cho Quân Mặc Thần, còn có một giường nệm gấm, so với xe ngựa thông thường, chiếc xe ngựa này thật sự là thoải mái rất nhiều.

“Còn đau không?” Sau một lúc lâu, Quân Mặc Thần đột nhiên hỏi một câu, ánh mắt của hắn vẫn không mở. Lúc hỏi câu này kỳ thật trong lòng Quân Mặc Thần rất khó chịu, rốt cuộc đó vẫn là họa do hắn xông vào.

Quân Mặc Thần hỏi rất đột nhiên, Vân Thanh Nhiễm ngừng một lúc mới kịp phản ứng hắn đang hỏi cái gì.

“Từng có người nói cho ta biết, lực tác dụng là tương hỗ, một vật thể chịu bao nhiêu lực ma sát, như vậy một vật thể khác tiếp xúc với nó cũng chịu lực ma sát đồng dạng, vì cái gì mà người đau chỉ có ta?” Vân Thanh Nhiễm rất nghiêm túc hỏi ngược lại, việc này quá không khoa học! ==”

Khuôn mặt Quân Mặc Thần thoạt nhìn rất bình tĩnh rất an tường bởi vì vấn đề của Vân Thanh Nhiễm mà trở nên hơi đen, cũng may da mặt thế tử gia đủ trắng, hơi đen một chút cũng không dễ bị nhìn ra.

Ánh mắt hắn không mở, nhưng lại vươn tay kéo Vân Thanh Nhiễm lại, chuẩn xác không sai kéo được Vân Thanh Nhiễm sau đó ôm nàng vào trong ngực mình, “Ôm đến ôm đi, vẫn là ôm ái phi ấm áp thoải mái nhất, thích hợp làm ấm cho bản thế tử.”

Vân Thanh Nhiễm giật giật, phát hiện nam nhân trên người ôm nàng chặt chẽ, “Thế tử gia, thân thể của ngài thật sự có kém như vậy à? Tối hôm qua, ngài…”

“Câm miệng.” Thanh âm tràn đầy từ tính của Quân Mặc Thần khẽ quát Vân Thanh Nhiễm, hắn không phải đang hung Vân Thanh Nhiễm, hắn chỉ không để Vân Thanh Nhiễm tiếp tục hỏi nữa thôi.

Nói đùa gì vậy, trong lòng thế tử gia đã đủ khó chịu rồi, rõ ràng lúc mới bắt đầu vẫn còn nắm chắc, về sau không biết làm sao lại mất kiểm soát, đấu đá lung tung không nói, người nào đó không hề có kinh nghiệm tự nhận là biểu hiện ngày hôm qua hết sức kém cỏi…

“Ngươi…”

“Nói nữa ta dùng miệng bịt miệng của nàng lại!”

“…”

“Ngoan, hiện tại nên nghỉ ngơi cho thật tốt, tối hôm qua nàng cũng chưa được ngủ…”

“…” Hắn thật đúng là không biết xấu hổ!

Mặt Vân Thanh Nhiễm dán lên lồng ngực Quân Mặc Thần, cảm giác hơi thở ấm áp của hắn phả trên mặt của nàng, nàng ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Thần, hắn hôm nay không nhìn thẳng nàng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thế tử gia sao lại không muốn nhìn Vân Thanh Nhiễm, là không dám nhìn, khụ khụ khụ… không cẩn thận sẽ tiết lộ tiểu tâm tư.

Ước chừng một canh giờ sau, đoàn người tới tông miếu.

Vân Thanh Nhiễm từ trên xe ngựa đi xuống, đối với tông miếu, nàng hẳn là không thể xem như xa lạ, dù sao thì hiện giờ muội muội Vân Yên Nhiên của nàng cũng đang ở bên trong tông miếu này.

Vân Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn tấm biển cao lớn kia, hai thể chữ tông miếu cực lớn chiếu vào tầm mắt, nơi này là địa phương hoàng tộc Dạ thị dùng để thờ cúng bài vị của hoàng đế các triều đại, cũng là nơi cử hành hoạt động Tế Tự, đương nhiên còn có cầu phúc.

Tông miếu kiến trúc hùng vĩ, Vân Thanh Nhiễm hiện giờ chỉ đang đứng ở trước cửa hông của tông miếu, Thạch sư to lớn ở hai đầu cửa uy phong lẫm liệt, trụ cột đỏ thẫm hai bên trang nghiêm túc mục. Cửa chính tông miếu thông thường chỉ vào lúc đại điển Tế Tự mới mở ra hoặc là dành cho hoàng thượng hoàng hậu thái hậu ra vào, các quan viên chỉ có thể tiến vào từ cửa hông.

Hôm nay không phải đại điển Tế Tự, văn võ bá quan chỉ có một số người đến.

Lúc Vân Thanh Nhiễm bọn họ tới nơi, vừa vặn người Vân phủ cũng tới, Vân Viễn Hằng nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, ánh mắt lóe ra một chút, nhưng chỉ tiến lên hành lễ với Quân Vô Ý bọn họ.

“Thần gặp qua Vương gia, Vương Phi nương nương, thế tử gia, thế tử phi nương nương.” Giọng điệu xa lạ, cùng Vân Thanh Nhiễm không thấy nửa phần tình cảm cha con.

“Vân đại nhân không cần đa lễ.” Quân Vô Ý khẽ gật đầu chào, không nói thêm gì.

Bên người Vân Viễn Hằng là Vân Tử Hy, hôm qua Vân Tử Hy cũng không ngủ cả đêm, nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, Vân Tử Hy mỉm cười dùng ánh mắt chào hỏi với Vân Thanh Nhiễm, trường hợp này không thích hợp cho hai người nhàn thoại việc nhà, chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi.

Vân Thanh Nhiễm cũng cười đáp lại.

Hai vị Vương gia khác cũng lục tục đi tới, Ký Bắc Vương là nổi bật nhất, bởi vì hình thể thô kệch của hắn, hắn cao hơn người khác một cái đầu muốn không làm cho người ta chú ý cũng khó.

Khiến Vân Thanh Nhiễm tương đối để ý một chút là, nàng thấy được Tần Tố Tố đi theo bên người Ký Bắc Vương gia, trường hợp thế này, bình thường chỉ có thể mang chính phi tham dự, mà Ký Bắc Vương lại mang theo Tần Tố Tố ở bên người, Tần Tố Tố lại ngay cả trắc phi cũng không tới.

Cũng không biết có phải là Tần Tố Tố hầu hạ vị Ký Bắc Vương gia này rất thoải mái hay không, để cho hắn đi ra ngoài cũng nhịn không được muốn mang nàng ta theo, lần trước Vân Thanh Nhiễm chứng kiến hai người này ở trong tửu lâu xằng bậy lại xấu xa nghĩ, bọn họ lát nữa sẽ không phải tính toán ở nơi địa phương cấm kỵ như tông miếu trình diễn tiết mục nóng bỏng chứ? Vân Thanh Nhiễm không suy nghĩ thuần khiết chút nào.

Tông miếu rất lớn, đối diện cửa chính là một cái sân rộng vô cùng, là nơi dùng để cử hành nghi thức Tế Tự cùng cầu phúc, chính điện chỉ dùng để thờ cúng bài vị của hoàng đế các triều đại, phía sau nữa còn có một tòa kiến trúc, Vân Thanh Nhiễm không nhất nhất hỏi thăm các nơi có tác dụng gì.

Nhưng thật ra có không ít hậu phi của tiên hoàng ở nơi này, sau khi tiên hoàng qua đời, hậu phi không thể sinh đẻ hoặc là sẽ chôn cùng tiên hoàng, hoặc là ở lại bên trong tông miếu này làm bạn với thanh đèn, mỗi ngày tụng kinh niệm Phật, tận hiếu với liệt tổ liệt tông, tụng phúc vì thiên thu muôn đời của hoàng thất.

Nghe nói nghi thức cầu phúc rất phức tạp, vừa phải niệm tụng văn lại vừa tấu vui cái gì đó, có điều những điều này không có quan hệ gì với Vân Thanh Nhiễm, kiến giải của Vân Thanh Nhiễm là, nàng chỉ đi ngang qua, đại khái không khác mấy với lúc học bài hay nghe phát biểu dưới quốc kỳ.

Nghi thức cầu phúc chưa bắt đầu, hoàng thượng và hoàng hậu cũng đều chưa tới, Vân Thanh Nhiễm được an bài đến một gian sương phòng nghỉ ngơi, không bao lâu, một nữ tử có bộ dáng nha hoàn tiến vào tìm Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm nhận ra nàng ta, nàng ta là nha hoàn Phấn Đại bên người Vân Yên Nhiên, Vân Yên Nhiên bị phạt đến nơi tông miếu này, nàng ta hiện giờ cũng cùng đến tông miếu theo.

“Nô tì vấn an thế tử phi nương nương.” Phấn Đại vấn an Vân Thanh Nhiễm, cũng nói rõ ý đồ đến, “Nô tì là phụng mệnh tiểu thư nhà ta đặc biệt đến mời thế tử phi nương nương, tiểu thư nhà ta biết hôm nay cầu phúc nương nương cũng tới, đã đặc biệt chuẩn bị tốt đồ chay chờ nương nương.”

Lời nói này trái lại rất dễ nghe, có điều Vân Thanh Nhiễm trời sinh không phải người sẽ cho người ta mặt mũi.

“Bổn cung không muốn đi.” Vân Thanh Nhiễm rất dứt khoát cự tuyệt.

“Nương nương, chuyện quá khứ không ngại để cho nó tản đi như mây khói, nương nương và tiểu thư chung quy vẫn là người thân có huyết mạch tương liên, đánh gãy xương vẫn còn liền gân mà, hiện giờ tiểu thư nàng bị phạt đến nơi tông miếu này thanh tu, nghĩ thông không ít, chỉ là trong lòng tiểu thư có chấp niệm, mới có thể làm ra chuyện sai trái như vậy, may mắn hoàng thượng nhân từ, tiểu thư mới có cơ hội hối cải để làm người mới, có điều đã muộn, hiện giờ chỉ có thể ở trong tông miếu thanh tu độ nhật, ngày ngày không gặp cha mẹ tỷ muội, cuộc sống có bao nhiêu vất vả nương nương cho dù chưa từng nhận thức cũng có thể tưởng tượng được, nô tì khẩn cầu nương nương niệm tình tiểu thư là muội muội ruột của ngài mà đi thăm nàng một lần, cho tiểu thư chút an ủi trong lòng.”

Phấn Đại nói chuyện cả buổi, nói vô cùng dễ nghe, nếu Vân Thanh Nhiễm không đi ngược lại là Vân Thanh Nhiễm không niệm tình tỷ muội.

Ngày ấy ở trong điện Lăng Vân, Vân Thanh Nhiễm đã cảm thấy nha đầu này không đơn giản, lúc này càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, lời nói lần này, sợ là chính Vân Yên Nhiên cũng nói không ra lời, nha hoàn này rất lợi hại.

Thấy Vân Thanh Nhiễm vẫn không có phản ứng, Phấn Đại lại tiếp tục nói, “Vừa rồi nô tì đã đi mời Hầu gia, hiện giờ Hầu gia sợ là đã ở chỗ tiểu thư cùng tiểu thư chờ nương nương đến đó, tiểu thư, Hầu gia, cùng nương nương huynh muội ba người sau này chỉ sợ là ít có cơ hội tụ hợp như vậy.”

Trước khi đến mời Vân Thanh Nhiễm, Phấn Đại đã đi mời Vân Tử Hy trước.