Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 96: Đêm động phòng hoa chúc đến muộn




Edit: Diệp Y Giai

Vân Thanh Nhiễm từ đình Hồ Tâm trở về, cùng với Lục Trúc vừa rồi bị đám bướm hoa kia ngăn cản tụ lại.

Lục Trúc vẻ mặt nghẹn khuất, vừa rồi nàng muốn đi theo bảo vệ tiểu thư, kết quả những nữ nhân kia cả đám đều ngăn cản nàng, không cho nàng đi, quá ghê tởm!

Vân Thanh Nhiễm đi tới nhìn thấy Vân phủ phía trước, phủ đệ của ca ca Vân Tử Hy của nàng, hiện tại Vân Tử Hy là Hầu gia, nhưng tạm thời vẫn ở lại Vân phủ, phủ đệ của hắn còn chưa hoàn thành.

Tuy nói đến bây giờ vẫn không tìm được Thác Bạt Yến, hôn lễ không còn, cũng không có khả năng sẽ có, nhưng phong tước Hầu gia này lại không có biện pháp trả về.

Đối với hoàng đế mà nói, đây có thể là một chuyện tốt, nếu Vân Tử Hy thực sự lấy công chúa Thác Bạt, ông ta sẽ có điều cố kỵ với Vân Tử Hy, không thể yên tâm mà giao binh quyền vào tay hắn, nhưng nếu không lấy, vậy thì có thể yên tâm.

Bên người Dạ Hoằng Nghị hiện giờ thiếu hụt nhất chỉ sợ sẽ là nhân tài có thể tín nhiệm, mà Vân Tử Hy với ông ta mà nói tuyệt đối là một người tài có thể sử dụng.

Vân Tử Hy đúng lúc từ trong phủ đi ra, cùng người bên cạnh dường như đang trao đổi cái gì, hơi giương mắt lên thì thấy được Vân Thanh Nhiễm, hắn liền nói hai câu với người bên cạnh, sau đó đi về hướng Vân Thanh Nhiễm bên này.

Rất hiếm khi Vân Thanh Nhiễm xuất môn mà không mặc nam trang như hôm nay, một thân váy dài vàng nhạt thanh nhã xinh đẹp, tôn lên dáng người duyên dáng của nàng, tuy hiện tại thân mình Vân Thanh Nhiễm vẫn gầy ốm một chút, nhưng còn khung xương.

“Sao hôm nay Thanh Nhiễm lại rảnh rỗi đi dạo thế này?” Nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, trên mặt Vân Tử Hy có tươi cười vui sướng, với hắn mà nói, hiện giờ cho dù muốn gặp Vân Thanh Nhiễm một lần cũng không dễ dàng, nàng thân là thế tử phi phủ Trấn Nam Vương, không phải hắn muốn gặp lúc nào là có thể gặp được, cho dù đi phủ Trấn Nam Vương vấn an nàng, cũng không thể đi thường xuyên.

“Hôm nay vừa vặn có vài việc, nên đi ra ngoài một chuyến, còn ca ca? Dường như hơi bận?” Vân Thanh Nhiễm vừa rồi thấy Vân Tử Hy cùng hai người ăn mặc như tướng sĩ đang nói với nhau cái gì.

“Hoàng thượng công đạo một vài chuyện, đại khái sẽ bận rộn một thời gian, có điều bận nữa cũng sẽ không giống như lúc ở trong quân. Nếu Thanh Nhiễm có chuyện thì lúc nào cũng có thể tới tìm ca ca.” Vân Tử Hy đặc biệt dặn dò Vân Thanh Nhiễm, có chuyện gì cũng có thể tìm đến hắn, với hắn mà nói, không có gì có thể quan trọng hơn chuyện của Vân Thanh Nhiễm.

“Vâng…” Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu.

“Thanh Nhiễm bây giờ phải về vương phủ à?” Vân Tử Hy hỏi.

“Vâng.” Vân Thanh Nhiễm xuất môn một lúc lâu rồi, cũng không có chuyện gì khác, đương nhiên là phải về vương phủ.

“Vậy chúng ta cùng đi đi.” Vân Tử Hy cười nói, nét tươi cười của hắn như ánh mặt trời ban trưa, sáng lạn mà ấm áp, phảng phất như một vầng sáng khác chiếu xuống người Vân Thanh Nhiễm, giúp nàng đuổi đi tối tăm cùng giá lạnh quanh thân.

“Ca ca cũng phải đi phủ Trấn Nam Vương?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.

“Có một vài việc quân cần bàn với Trấn Nam Vương gia.” Vân Tử Hy đáp. Hiện giờ hoàng đế tính toán sử dụng thật tốt Vân Tử Hy này, nên muốn hắn bắt đầu tham gia vào một vài việc quân đội, tự nhiên khó tránh khỏi tiếp xúc với Trấn Nam Vương, “Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Vân Thanh Nhiễm gật đầu, hai người cùng đi về hướng phủ Trấn Nam Vương.

Hai người đang đi, thì thấy một người nam nhân đâm đầu đi tới, đụng phải Vân Tử Hy, bởi vì người đi lại tương đối nhiều, thỉnh thoảng va chạm cũng rất bình thường, nam nhân kia vừa đi, Vân Tử Hy lại sờ lồng ngực của mình, phát giác thiếu đồ.

“Làm sao vậy?”

“Bị mất đồ rồi.”

Là một chiếc khăn tay, một chiếc khăn tay rất cũ, cũ đến mức chiếc khăn tay đó cũng đã nhạt màu, nhưng Vân Tử Hy thủy chung luôn mang theo bên mình. Đặt ở trong hà bao, hà bao không thấy, đương nhiên khăn tay trong đó cũng mất theo.

Thấy dáng vẻ Vân Tử Hy khẩn trương như vậy, Vân Thanh Nhiễm đại khái cũng biết đồ bị mất đó rất quan trọng với hắn, nếu chỉ là đánh mất ngân lượng, ca ca của nàng tất nhiên sẽ không khẩn trương như thế.

“Có thể là người vừa rồi đụng huynh lấy mất.” Lúc Vân Thanh Nhiễm nói chuyện đồng thời cũng đã bắt đầu từ trong đám người huyên náo phía sau tìm kiếm bóng dáng người nọ, người nọ mặc quần áo màu xám đen, tóc có vẻ rối tung, thấp hơn ca ca Vân Thanh Nhiễm một cái đầu, đặc thù vẫn tương đối rõ ràng.

“Ở bên kia.” Vân Thanh Nhiễm nói chuyện đồng thời đã đuổi theo.

Vân Tử Hy nghe vậy vội điểm chân nhảy lên, đạp lên tiểu quán ven đường dùng tốc độ cực kỳ nhanh đuổi theo hướng tên móc túi, thân nhẹ như yến, mềm mại lướt đi, công tử Khinh Hồng năm đó, quả nhiên danh bất hư truyền.

Tên móc túi kia cảm giác sau lưng có sát khí tới, quay đầu lại, vừa kịp thấy rõ đối phương, người đã bị ấn xuống mặt đất.

“Đem đồ đã lấy ra.” Vân Tử Hy chỉ cần lấy lại thứ đồ mà hắn quý trọng, còn bạc chỉ là chuyện nhỏ.

Nam nhân vừa thấy đối phương có thân thủ như vậy, thì biết mình thua, trộm phải người không thể trêu vào.

“Tha mạng tha mạng… Đại hiệp tha mạng…” Nam nhân một bên cầu xin tha thứ, một bên đưa hà bao mà mình trộm từ trên người Vân Tử Hy ra trả lại cho hắn.

Vân Tử Hy thấy hà bao mà mình bị mất, vội lấy trở về, mở ra xem xét đồ vật bên trong.

Vân Thanh Nhiễm cùng đi theo chứng kiến Vân Tử Hy khẩn trương mở hà bao ra, từ trong hà bao lấy ra một chiếc khăn tay, đó là một chiếc khăn tay rất cũ, có chút ố vàng, cạnh góc đã hơi sờn, bên trên thêu chim uyên ương, thật sự rất đặc biệt… Không phải đẹp đến đặc biệt, mà là xấu đến đặc biệt, nếu không phải không có tập tục thêu con vịt trên khăn tay, Vân Thanh Nhiễm khẳng định cho rằng đó là hai con vịt, còn là hai con vịt xiêu vẹo.

Ca ca vì sao quý chiếc khăn tay này như vậy? Có lẽ chiếc khăn tay này với hắn mà nói có ý nghĩa rất đặc thù, có thể khiến cho hắn khẩn trương như vậy.

Vân Tử Hy thấy khăn tay vẫn hoàn hảo, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Vân Thanh Nhiễm, có chút bối rối thu khăn tay lại, Vân Tử Hy muốn đem phần tình cảm này của mình giấu ở trong lòng, hắn chột dạ không muốn bị Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy.

“Đại hiệp, tha cho ta đi, ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ, ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, nếu không phải cuộc sống bức bách, ta cũng sẽ không làm những chuyện trộm cắp này.” Tên nam nhân bị bắt được vội vàng xin tha.

Đồ không bị mất, vẻ mặt Vân Tử Hy thư hoãn, hắn ngồi xổm người xuống, từ trong tay áo lấy ra một hà bao khác, đó mới là ngân lượng hắn dùng đến, hắn đem ngân lượng cho người nam nhân kia.

Nam nhân tiếp nhận một túi ngân lượng nặng trịch, được sủng ái mà lo sợ, vốn tưởng rằng hôm nay gặp nạn, không nghĩ tới thì ra hôm nay lại gặp vận may rồi!

“Cám ơn, cám ơn!” Nam nhân liên tục quỳ lạy Vân Tử Hy, sau đó ôm túi bạc cao hứng chạy đi.

Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, có chút không ủng hộ cách làm của Vân Tử Hy.

“Làm sao vậy?” Vân Tử Hy thấy được bất mãn trong mắt Vân Thanh Nhiễm, nàng dường như không quá đồng ý cách làm của hắn, “Thanh Nhiễm không đồng ý huynh cho hắn bạc à? Ha ha… ca ca cũng từng đi trộm đồ rồi đấy.”

Câu trả lời của Vân Tử Hy ngược lại ra ngoài ý liệu của Vân Thanh Nhiễm, nàng còn tưởng ca ca của nàng sẽ có tâm địa Bồ Tát nói với nàng là thấy đối phương rất đáng thương chẳng hạn, không ngờ lại là chính bản thân hắn cũng từng đi trộm đồ?

Biết Vân Thanh Nhiễm nghi hoặc, Vân Tử Hy giải thích nói: “Trước kia ở quân doanh, có một lần bị trưởng quan phạt, không cho ăn cơm, thật sự đói phát hoảng, đến hơn nửa đêm, ỷ vào võ công của mình coi như không tệ, liền chuồn êm đến phòng bếp ăn trộm bánh bao.”

Vân Tử Hy là nhi tử Vân Viễn Hằng không sai, trước khi nhập ngũ là công tử Khinh Hồng người người ca ngợi trong kinh thành không sai, có một thân võ công không tệ cũng là sự thật, nhưng ở trong quân doanh cũng không phải được hưởng phúc, hắn đi lên từ tiểu binh, từng bước một đi tới, thời gian ban đầu sẽ có người nhìn hắn không vừa mắt, trưởng quan sẽ chèn ép hắn. Những người trước kia ghen tị hắn cũng sẽ dùng cơ hội này cho hắn hạ mũ.

Cho nên đoạn đường này Vân Tử Hy đi rất không dễ dàng.

Vân Thanh Nhiễm nghe vậy nhìn Vân Tử Hy một lúc lâu, nếu đổi lại là người khác, có thanh danh cùng địa vị hiện giờ, khẳng định sẽ không tùy tiện đề cập đến việc mình từng làm trộm, Vân Tử Hy chẳng những nói với nàng, còn là cười nói, giống như đang kể câu chuyện cười bình thường vậy.

“Thanh Nhiễm cũng không được nói cho người khác biết nha, ca ca sợ hoàng thượng sẽ bắt ca ca trả tiền bánh bao kia.” Vân Tử Hy lại bổ sung nói.

“Vậy phí kín miệng đâu?” Vân Thanh Nhiễm nói.

“Phí kín miệng?”

“Vì huynh không bị đòi hỏi bánh bao kia, ca ca có phải nên cho muội muội một chút phí kín miệng không, để muội muội không đem chuyện ca ca từng trộm bánh nói ra?”

“Được, vậy ca ca mời muội đi Hội Tân lâu ăn một bữa cơm no đủ thế nào?”

“Khi nào thì giá đồ ăn của Hội Tân lâu đều kém mấy cái bánh bao rồi?”

“Ha ha ha…”

Hai người cười cười nói nói, phủ Trấn Nam Vương đã ở trước mắt.

Quân Mặc Thần gần như đồng thời trở lại vương phủ với Vân Thanh Nhiễm và Vân Tử Hy.

“Khụ khụ… vì sao ái phi đi gặp đại cữu lại không thông báo cho bản thế tử… Khụ khụ… để bản thế tử cùng đi với ái phi…” Quân Mặc Thần rõ ràng đã biết Vân Thanh Nhiễm xuất môn hôm nay là đi gặp Dạ Minh Sâm, còn cố ý nói Vân Thanh Nhiễm đi gặp Vân Tử Hy.

“Thế tử gia hiểu lầm rồi, Thanh Nhiễm cùng ta chẳng qua là trùng hợp gặp nhau ở trên đường trở về thôi, ta có việc phải tới gặp Vương gia, thực sự không phải là tìm đến Thanh Nhiễm.” Vân Tử Hy giải thích giúp Vân Thanh Nhiễm.

Vân Tử Hy không hy vọng Vân Thanh Nhiễm bị Quân Mặc Thần hiểu lầm, như vậy đối với Thanh Nhiễm mà nói không phải là chuyện tốt.

“Khụ khụ… ái phi… là như vậy à?” Quân Mặc Thần hỏi Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn Quân Mặc Thần, “Thế tử gia không phải đã biết hôm nay thần thiếp xuất môn để đi làm gì à?”

Phong thư kia, thế tử gia ngài đã đọc rồi đấy thôi!

“À? Thì ra đại cữu là người viết phong thư này à… khụ khụ… nhưng mà đại cữu là huynh trưởng ái phi, sao lại cùng ái phi nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia chứ?” Quân Mặc Thần nói xong cố ý liếc nhìn Vân Tử Hy một cái, có một số việc, hai người hiểu trong lòng mà không nói ra ngoài.

“Hồi thế tử gia, hôm nay người mà thần thiếp đi gặp không phải huynh trưởng thần thiếp, mà là một người hoàn toàn khác, đối phương anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tài trí hơn người*, học phú ngũ xa, một nhánh hoa lệ áp hải đường, thần thiếp và hắn trò chuyện với nhau rất vui, rất có lòng chỉ hận gặp nhau quá muộn!” Vân Thanh Nhiễm mặt không đỏ tim không đập nói.

(*: 学富五车 – “五车” nghĩa là năm xe, ý là năm xe sách. Ý của câu này ý chỉ học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú. Câu này xuất phát từ một câu trong học thuyết Thiên Hạ của Trang Tử “惠施多方,其书五车。”– “Huệ thi đa phương, kỳ thư ngũ xa.”)

“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…”

Anh tuấn tiêu sái? Dạ Minh Sâm luận về bề ngoài cũng cho qua đi, nói hắn anh tuấn tiêu sái, Quân Mặc Thần không có ý kiến gì.

Phong lưu phóng khoáng? Chỉ sợ là phong lưu có thừa, phóng khoáng không đủ đi?

Về phần trò chuyện với nhau thật vui… Thì ra trò chuyện với nhau thật vui là như vậy… Quân Mặc Thần thật sự đã tăng thêm hiểu biết.

“Một khi đã như vậy… khụ khụ… Ái phi sau này cần phải cùng vị nam tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng kia lui tới nhiều hơn mới được, khụ khụ, chờ bản thế tử hai chân duỗi thẳng, ái phi cũng có một chốn về…” Quân Mặc Thần lười biếng nói xong, đã chứng kiến toàn bộ quá trình bọn họ “trò chuyện với nhau thật vui” thì Quân Mặc Thần tự nhiên sẽ không coi lời Vân Thanh Nhiễm nói là sự thật.

“Đa tạ ân điển thế tử gia, thần thiếp nhớ kỹ.”

Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm một qua hai lại khiến Vân Tử Hy có chút hồ đồ, hắn không biết chuyện phong thư kia, cũng không biết việc phát sinh ở đình Hồ Tâm hôm nay, không hồ đồ mới là lạ. Có điều Vân Tử Hy là người thông minh, hắn nhìn ra được trong lời nói của Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần không mấy lời là thật, giống như hai người thân mật đang tranh cãi hơn, cũng không cần lo lắng cho Vân Thanh Nhiễm, đồng thời cũng có một cỗ bi ai không ngăn được tuôn ra trong lòng, trái tim hắn rất đau, giống như dùng dao găm cắt ra thành từng mảnh từng mảnh vậy, hắn đem phần bi ai cùng đau đớn này yên lặng chịu đựng, đè nén ở trong một góc sâu nhất dưới đáy lòng.

“Thế tử gia, Thanh Nhiễm, ta còn có việc muốn gặp Vương gia, cáo từ trước.” Vân Tử Hy mỉm cười cáo biệt hai người.

Nét tươi cười của hắn thực ôn hòa thực chân thật, chân thật tới mức ngay cả Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần đều không đi tìm tòi nghiên cứu trong lòng hắn rốt cuộc đau đớn bao nhiêu.

Đến cửa vương phủ, Vân Tử Hy chia tay với hai người, đi gặp Trấn Nam Vương.

***

Đến đêm, Vân Thanh Nhiễm cho Lục Trúc lui ra, cởi bỏ quần áo, mới nằm ngủ không lâu, cửa lại lần nữa được mở ra.

“Khụ khụ khụ…” Tiếng ho khan cùng tiếng bước chân quen thuộc, Vân Thanh Nhiễm không xoay người nhìn cũng biết người vào là Quân Mặc Thần.

Thế tử gia hai ngày này đều ngủ một mình bên kia, không biết hôm nay lại muốn làm cái gì.

Đang nghĩ ngợi, thì chăn bị xốc lên, trên giường chui vào một người.

“Ngươi làm gì thế?” Vân Thanh Nhiễm xoay người, mặt hướng về phía Quân Mặc Thần, hỏi hắn làm gì lại chui vào trong chăn của nàng.

“Khụ khụ khụ… thời tiết lạnh rồi, buổi tối ngủ một người quá lạnh.” Quân Mặc Thần hồi đáp.

Mấy ngày nay thời tiết có thay đổi rõ ràng thế à? Vân Thanh Nhiễm nhớ lại một chút, không cảm thấy đêm nay lạnh hơn hai ngày trước.

Một lát sau, hai tay Quân Mặc Thần bắt đầu ở trên người Vân Thanh Nhiễm sờ loạn một hồi.

“Ngươi lại làm gì?”

“Tìm nơi thoải mái làm ấm tay.”

“. . .” Nàng nên đập cái móng vuốt đặt ở trên ngực nàng kia không?

Quân Mặc Thần bỗng nhiên tiến đến bên tai Vân Thanh Nhiễm, đôi môi mềm mại gần như dán lên vành tai tinh xảo xinh xắn của Vân Thanh Nhiễm, “Nhiễm Nhi, chúng ta viên phòng đi.”

Không phải câu hỏi, là câu trần thuật, Quân Mặc Thần không phải đến hỏi ý kiến Vân Thanh Nhiễm, mà là đến báo cho Vân Thanh Nhiễm.

Tuy hiện giờ ở trong lòng nàng còn chưa có hắn… có điều không quan trọng…

Hắn xoay người lên, từ trên cao nhìn xuống thiên hạ dưới người hắn, vươn một bàn tay nhẹ nhàng che phủ hai má mềm mại của nàng, cảm thụ được sự mềm mại nhỏ bé của thân mình nàng.

Quân Mặc Thần ở trên trán Vân Thanh Nhiễm ấn xuống nụ hôn, như cánh ve chạm nhẹ.

Sau đó Quân Mặc Thần lấn thân mà lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, xúc cảm mềm nhẹ chiếm cứ giác quan hai người, Quân Mặc Thần dịu dàng hấp thụ lấy hương vị thuộc về Vân Thanh Nhiễm…

Quần áo rút hết, rơi xuống bên cạnh giường, sóng hồng quay cuồng, từng chút tiết lộ tình yêu, màn trướng hạ xuống, che đi một phòng kiều diễm…

Đêm yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng như lụa bạc bao phủ lấy toàn bộ phủ Trấn Nam Vương.

Đêm lạnh, nhiệt độ bên trong gian phòng vẫn là lửa nóng nồng nhiệt…

***

Vân phủ, Vân Tử Hy vốn đã đi vào giấc ngủ, lại bị ác mộng bừng tỉnh, hắn từ trên giường ngồi dậy, lặng im ngồi ở trên mép giường thật lâu, trong lòng đột nhiên cảm giác được một khoảng không trống rỗng.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao, đã là canh ba…

Hắn đứng dậy, cầm lấy cái huyên* hắn đặt trên bàn, thổi lên.

(*: nhạc khí cổ bằng đất hình qủa trứng có sáu lỗ)

Tiếng nức nở nghẹn ngào, trầm thấp, so với tiếng tiêu còn thê lương hơn ba phần.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên trên người Vân Tử Hy, hắn thân mặc áo đơn màu trắng phảng phất như giữa trời đất này một con nhạn cô độc, lẻ loi một mình đứng trong thiên địa, tiếng than khóc của hắn cũng chỉ mình hắn nghe thấy…

Một khúc phượng cầu hoàng, lại thay đổi hoàn toàn hương vị… Nếu chỉ có phượng, không có hoàng, một khúc phượng cầu hoàng này sao có thể dễ nghe được đây?

***

Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Trúc không rõ tình huống đẩy cửa tiến vào, Vân Thanh Nhiễm bình thường đều dậy sớm, hôm nay mặt trời đã lên cao, Vân Thanh Nhiễm còn chưa thức dậy, Lục Trúc mới chủ động tiến vào.

Lục Trúc vừa vào cửa đã chứng kiến cái yếm của Vân Thanh Nhiễm rơi xuống bên cạnh giường, Lục Trúc buồn bực trong lòng, sao tiểu thư có thể đánh rơi yếm bên giường thế?

Sau đó lại đi vào trong phòng, thấy bên cạnh giường trừ quần áo của Vân Thanh Nhiễm ra còn có quần áo của Quân Mặc Thần, lập tức đỏ bừng mặt.

Mặt đỏ qua đi, trong lòng lại vui vẻ thay Vân Thanh Nhiễm, thế tử gia cùng tiểu thư, rốt cục cũng…

Bởi vì không muốn quấy rầy đến Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm, Lục Trúc nhanh chóng quay đầu rời đi, đi rất vội vàng, không cẩn thận đụng phải góc bàn, phát ra một tiếng vang rất lớn.

Tiếng động đánh thức Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần.

Sau khi Vân Thanh Nhiễm mở hai mắt, nhìn chăm chú vào Quân Mặc Thần, thấy được bả vai như mỹ ngọc của hắn, còn có xương quai xanh với đường cong khêu gợi mà thành, lại thêm khuôn mặt hại nước hại dân của Quân Mặc Thần, lộ ra đôi môi sắc hồng, lông mi thật dài như cánh bướm, cả người giống như trích tiên không nhiễm nhân gian khói lửa.

Vân Thanh Nhiễm muốn đứng dậy, lại không thể tránh né khiến da thịt hai người ma xát.

Không khí bỗng nhiên trở nên xấu hổ.

“Ngươi ra ngoài cửa chờ trước đi.” Quân Mặc Thần nói với Lục Trúc.

Nghe vậy Lục Trúc vội chạy ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, trên mặt còn đỏ bừng, thế tử gia và tiểu thư… A a a, thực mắc cỡ chết người.

Quân Kiệt đi tới, nhìn Lục Trúc đứng ở cửa, không thấy nàng đi vào hầu hạ Vân Thanh Nhiễm, hỏi: “Lục Trúc, sao ngươi lại đứng ở cửa vậy?” Đến gần Lục Trúc, Quân Kiệt chứng kiến Lục Trúc đỏ mặt đến rối tinh rối mù, “Mặt ngươi làm sao thế, sao mặt lại hồng như vậy?”

Bị Quân Kiệt hỏi, Lục Trúc thẹn thùng không biết trả lời vấn đề của Quân Kiệt như thế nào, nàng vẫn còn là nữ tử chưa trải việc đời… nên thẹn thùng cũng rất bình thường!

Quân Kiệt thấy Lục Trúc cả nửa ngày cũng không trả lời vấn đề của hắn, nên hỏi Thu Ảnh trên nóc phòng, tối hôm qua là Thu Ảnh trực ban, hắn chắc là biết đã xảy ra chuyện gì.

“Thu Ảnh.” Quân Kiệt hướng tới trên nóc nhà gọi to một tiếng, chỉ thấy trên nóc nhà nhảy xuống một bóng người, một thân quần áo màu đen, vẻ mặt nghiêm túc không có một chút biểu cảm, nhưng mà… vì sao mặt của hắn cũng là màu đỏ?

“Thu Ảnh? Mặt của ngươi vì sao cũng hồng vậy hả?” Quân Kiệt buồn bực, mới sáng sớm, sao một đám đều đỏ mặt giống như mông khỉ thế này?

Thu Ảnh một tay cầm bảo kiếm, ôm ngực, không trả lời vấn đề của Quân Kiệt, nghiêm khuôn mặt.

“Thu Ảnh, con giun chết tiệt! Ngươi mau trả lời đi!” Quân Kiệt nóng nảy, đang làm cái gì vậy hả, tối hôm qua không phải hắn trực ban, trở về phòng ngủ một giấc, sao sáng sớm thức dậy thế giới đã biến dạng rồi?

“Không có gì, chỉ là tối hôm qua nghe cả một đêm những tiếng không nên nghe thôi.” Thu Ảnh rất máy móc lánh nặng tìm nhẹ trả lời vấn đề của Quân Kiệt.

Nghe cả một đêm?

“Con giun chết tiệt nhà ngươi nói rõ ràng ra cho ta, trong vương phủ này nơi nào có những tiếng không nên nghe hả? Còn nghe một đêm?” Tiếng gì không nên nghe còn có thể vang một đêm?

Thu Ảnh vô tội mà, hắn cũng muốn biết vì sao tiếng đó đến khi trời sắp sáng mới đình chỉ, ám vệ canh giữ ở nóc phòng như hắn đây rất thống khổ! Thống khổ suốt cả một buổi tối!

Trong phòng, Quân Mặc Thần sau khi Lục Trúc ra ngoài thì buông lỏng cánh tay ôm chặt Vân Thanh Nhiễm, đứng dậy đi lấy quần áo, vốn nên do Quân Kiệt đến thay quần áo cho hắn, có điều lúc này Quân Mặc Thần thà tự mình mặc đồ, thân thể của thiên hạ bên cạnh hắn, hắn tư tâm không muốn cho người khác nhìn thấy nửa phần.

Sau khi hắn mặc xong, lại cầm quần áo đưa cho Vân Thanh Nhiễm.

“Khụ khụ… ta bảo Lục Trúc đi làm chút đồ ăn.” Nói xong Quân Mặc Thần mở cửa đi ra ngoài, không dám nhìn nhiều hơn một cái, trên mặt hắn rõ ràng có xấu hổ.

Vân Thanh Nhiễm nhìn phương hướng Quân Mặc Thần đi xa, thầm nghĩ, hắn trốn nhanh như vậy để làm gì? Nàng còn chưa thẹn thùng đâu!

Nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, lúc mới đầu, nàng đau, hắn cũng đau… sau lại… dường như cảm giác cũng không tệ lắm…

Có điều nàng thật sự có vài vấn đề muốn hỏi hắn… Hàng này rốt cuộc sao lại vậy… ngày thường nhìn hắn đi đường vài bước đều tốn sức, nói hai câu đã ho, tối hôm qua thế nhưng… Chẳng lẽ trước kia nghe người ta nói làm chuyện đó rất tốn thể lực thật ra là gạt người? Bằng không Quân Mặc Thần sao có thể…

Vân Thanh Nhiễm đang muốn đứng dậy, vừa mới động, đã cảm thấy đau… dưới thân rất đau…

Cả người đều đau nhức, như sắp rụng rời cả ra.

Có lẽ mọi người nói đúng một nửa… nàng mệt chết đi được…

Cửa gian phòng lại một lần được mở ra, Lục Trúc tiến vào, “Tiểu thư, người cứ nằm một lát nữa đi, chờ bọn nô tì chuẩn bị tốt nước tắm, người đứng lên tắm rửa trước sẽ thoải mái một chút.” Lục Trúc đỏ mặt vẫn cứ đỏ mặt, mà việc nên làm vẫn không dám chậm trễ chút nào.

Quân Mặc Thần đi đến hốt hoảng, nhưng trong lòng nhớ mong nhất vẫn là thân mình của Vân Thanh Nhiễm, hắn biết hôm qua mình làm đau nàng…

Kỳ thật thế tử gia với lần đầu tiên rất nắm chắc, về sau đại khái là thực tủy biết vị, kết quả Vân Thanh Nhiễm trải qua lần đầu càng mệt mỏi quá sức.

Bên kia bình phong, Lục Trúc cùng Hồng Mai chuẩn bị xong nước tắm, những người khác cũng đều lui ra ngoài, Vân Thanh Nhiễm đứng dậy.

Vừa mới vén chăn lên chợt nghe Lục Trúc “A” một tiếng.

Lục Trúc nhìn thấy những nốt đỏ hồng trên người Vân Thanh Nhiễm, trong đầu “ầm” một tiếng.

Vân Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, thấy những thứ mà Lục Trúc chứng kiến… Quân! Mặc! Thần!

—— Lời tác giả ——

To Biên tập kiểm văn: Khuyết đã rất thanh thủy rồi… Lại phát cho Khuyết cảnh cáo nhỏ nữa… Luân gia sẽ khóc cho ngươi xem! =))))