Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 93: Giận dỗi




Edit: Mạc Lam Song

Beta: Diệp Y Giai

Dạ Minh Sâm thuộc loại sẹo tốt quên đau điển hình, không biết rút ra kinh nghiệm.

À không, lần trước ở trong vương phủ sau khi bắt chuyện với Vân Thanh Nhiễm tự thấy không tệ rất có hy vọng, cảm giác Vân Thanh Nhiễm là con cá lớn có thể câu được.

Vì thế lại nghĩ biện pháp, tính hẹn Vân Thanh Nhiễm ra ngoài, khi hẹn Vân Thanh Nhiễm bên ngoài, tự nhiên không thể trực tiếp ra mặt, một hoàng tử như hắn đi mời một thế tử phi gặp mặt một mình, việc này không hợp lý không nói, nếu bị truyền ra ngoài có thể sẽ phá hỏng thanh danh của Thất hoàng tử hắn.

Cho nên Dạ Minh Sâm viết một phong thư, cho người lén chuyển đến tay Vân Thanh Nhiễm, hẹn Vân Thanh Nhiễm gặp mặt bên ngoài. Như vậy sẽ không bị truyền lời không dễ nghe nào ra ngoài, lại thuận tiện để hắn “làm việc”.

Vân Thanh Nhiễm nhận từ trên tay Lục Trúc một phong thư: “Ai đưa tới?”

Lục Trúc lắc đầu: “Đưa tới cửa, nói là phải giao cho tiểu thư người, nên gác cửa thông tri cho nô tỳ đi lấy.”

Vân Thanh Nhiễm nhìn lá thư, mày hơi cau.

“Tiểu thư, làm sao vậy, phong thư này có vấn đề gì à?” Tiểu thư còn chưa xem, sao lại nhíu mày chứ?

“Người truyền tin này thân phân không đơn giản.” Vân Thanh Nhiễm nói.

“Tiểu thư làm sao nhìn ra người truyền tin có thân phận không đơn giản được?” Lục Trúc không hiểu, tiểu thư nhà nàng chỉ cầm thư chứ chưa mở ra đã nói người truyền tin không đơn giản rồi.

“Ngươi xem giấy viết thư này, giấy viết thư này vừa trắng lại dày, chất rất tốt.” Vân Thanh Nhiễm để cho Lục Trúc nhìn kỹ giấy viết thư trong tay nàng.

Lục Trúc trừng to mắt xem xét, quả thật là như thế, giấy này so với giấy mà ngày thường nàng nhìn thấy tốt hơn rất nhiều.

“Đây không khải là giấy bình thường, là từ tiểu quốc Lộc Đan thuộc hoàng triều Thịnh Vinh tiến cống, chỉ nơi đó mới có, nghe nói là lấy thân một loại thực vật đặc thù ở địa phương phơi khô sau đó dùng làm thành giấy, nơi khác không có, hơn nữa ở nơi đó bọn họ sản xuất cũng không nhiều, phần lớn đều dùng để tiến cống cho hoàng triều Thịnh Vinh, cho nên chỉ những người đứng đầu trong cung mới có, dĩ nhiên ở phủ Trấn Nam vương cũng sẽ có, ta đã thấy qua trong thư phòng của thế tử gia.” Vân Thanh Nhiễm giải thích.

Nghe Vân Thanh Nhiễm nói như vậy, Lục Trúc cũng hiểu ra đôi chút: “Cho nên phong thư này có thể là do người trong cung gửi tiểu thư, hoặc là từ một nơi giống với phủ Trấn Nam vương chúng ta.”

Vân Thanh Nhiễm gật đầu, xác thực là như thế.

Rốt cuộc là thần thánh phương nào, mở ra nhìn sẽ có kết quả.

Vân Thanh Nhiễm đem thư mở ra, chỉ thấy mặt giấy viết một đống chữ có vẻ nho nhã, nào là xuân hoa thu nguyệt, nào là ngày tốt cảnh đẹp, Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy nổi da gà rơi đầy đất, rõ ràng chỉ cần dùng hai ba câu là có thể nói rõ, lại dùng đến hai trang giấy mới viết xong!

Dong dài! Dư thừa!

Tóm lại một câu chính là, hôm nay thời tiết rất tốt, ta muốn hẹn ngươi đến nơi nào đó cùng nhau uống rượu, ăn sáng.

Vân Thanh Nhiễm tìm nửa ngày, cũng không tìm được kí tên, cái này là của ai? Viết một phong thư giống thư tình còn không có nội hàm cho nàng, lại không để lại tên.

Thế tử gia?

Quyết đoán loại bỏ! Nếu hắn quái đản như vậy, nàng sẽ đi thẳng phòng bếp tìm khối đậu hủ để biểu diễn thiết đầu công.

Vậy là ai?

“Tiểu thư, bên trên viết gì vậy?” Lòng hiếu kỳ của Lục Trúc dâng cao, nay bị Vân Thanh Nhiễm nuông chiều, nên dám rình coi việc tư của Vân Thanh Nhiễm.

“Xem như là một phong thư mời, chỉ là đối phương không kí tên.” Nói thật, Vân Thanh Nhiễm không cảm thấy mình nhận biết được người nào sẽ gửi thiệp mời cho mình thế này, nếu nàng chưa xuất giá, nàng có thể tự kỷ mà lý giải là công tử nhà nào đó ái mộ nàng, sau đó viết cho nàng một phong thư mời có thâm ý này, Vân Thanh Nhiễm tin, phong thư này, chỉ cần là người nào nhìn thấy cũng sẽ có vài ý nghĩ.

Lời này không sai, cho nên nếu như thế tử gia nhìn thấy, đoán chừng cũng có thể có chút ý tưởng.

Bên này Vân Thanh Nhiễm đang nói chuyện với Lục Trúc, thì thấy Quân Mặc Thần từ ngoài cửa bước vào.

Quân Mặc Thần vào cửa thì nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm cầm một phong thư trong tay đang cùng nha hoàn của mình thảo luận gì đó.

Quân Mặc Thần bệnh nên để Quân Kiệt đẩy đến, khi vào cửa ánh mắt rất tự nhiên rơi xuống phong thư trên tay Vân Thanh Nhiễm.

“Khụ khụ khụ… ái phi cầm cái gì trên tay vậy?” Tuy Quân Mặc Thần hỏi, nhưng tay đã đi trước lời nói của hắn một bước cầm lấy lá thư trên tay Vân Thanh Nhiễm để tự mình xem.

Tiền trảm hậu tấu là tác phong trước sau như một của thế tử gia.

Nhìn thấy trên thư viết một đống từ phong hoa tuyết nguyệt, trên mặt Quân Mặc Thần không có biểu cảm, chỉ là ánh mắt trở nên thâm thúy mấy phần.

Hắn chậm rãi trả thư lại cho Vân Thanh Nhiễm.

“Khụ khụ khụ… ái phi thật có mị lực, tuy là đã làm phụ nhân, mị lực lại không giảm, người ái mộ thật không ít, thư này cũng đã đưa đến tận phủ rồi, khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần ho khan, khí tức toàn thân càng có vẻ mỏng manh, nửa thân mình dựa vào xe lăn có chút run rẩy, thân thể gầy gò thoạt nhìn càng làm cho người khác đau lòng.

Trên địa bàn của thế tử gia cũng có người đưa thư tình cho nữ nhân của thế tử gia, rõ ràng là không đem thế tử gia để vào mắt mà, tuy thế tử gia gầy gò đoan trang dễ bị đẩy ngã, dù thế tử gia bệnh tật quấn thân thể cốt yếu đuối, nhưng vẫn có cảm xúc được không?

“Nếu ái phi muốn đi, bản thế tử cũng không ngăn cản, thân thể này của bản thế tử, cũng không biết có thể chống được đến ngày nào, ái phi nên sớm vì bản thân mà tìm chốn về kế tiếp, bản thế tử tự nhiên sẽ tán thành… khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần càng nói càng thương tâm.

“Thế tử gia ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ngài nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!” Lục Trúc vội nói, nha đầu Lục Trúc này rõ ràng rất đơn thuần, thế tử gia nói cái gì nàng cũng cho là thật à.

“Khụ khụ… cũng không biết người truyền tin kia là công tử nhà nào, khụ khụ… mà tinh mắt chọn trúng ái phi giống như bản thế tử… khụ khụ… Đợi đến khi ái phi thấy người đó trở về nhớ nói cho bản thế tử biết… khụ khụ khụ…” Thời điểm Quân Mặc Thần khích lệ người khác cũng không quên tự khen chính mình.

“Thế tử gia muốn thần thiếp đi đến chỗ hẹn?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại, nàng không giống Lục Trúc, nàng nghe ra được trong lời nói của Quân Mặc Thần có ý vị khác, chẳng qua không biết Quân Mặc Thần đang muốn xướng cái gì. Nghe giọng điệu của hắn, trái lại rất hào phóng, đem lão bà của mình đẩy ra bên ngoài.

“Khụ khụ… chẳng lẽ ái phi không nghĩ như vậy ư?”

Đáng chết! Ai muốn nàng đi đến chỗ hẹn quỷ quái nào đó chứ! Hắn còn chưa chết đâu, nàng lại trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, nếu hắn duỗi thẳng hai chân, có phải nàng sẽ lập tức thoát tang y đổi giá y không, còn vô cùng cao hứng mang theo bài vị của hắn đi gả cho người khác?

Nội tâm Thế tử gia không bình tĩnh như bề ngoài của hắn, bình tĩnh đến mức không gợi nổi một gợn sóng.

Quân Mặc Thần thật sự trúng độc rồi, rõ ràng hắn nhìn ra manh mối trên lá thư, nhưng lại không có cách nào dùng một trái tim bình tĩnh để cư xử, hắn chết tiệt không có tự tin!

“Ha ha, thế tử gia thật sự hiểu rõ tâm tư thần thiếp, thần thiếp vốn lo lắng thế tử gia sẽ không đồng ý, hiện tại thần thiếp yên tâm, nếu thế tử gia không có ý kiến, vậy thần thiếp sẽ đi đến chỗ hẹn, cũng không biết là công tử nhà ai, bộ dạng có anh tuấn hay không, nếu y đã đưa thư đến tận vương phủ rồi, nghĩa là biết đến thân phận thần thiếp, cũng chính là không chê thần thiếp!”

Vân Thanh Nhiễm cười nói, mang theo ý tứ khiêu khích mà nghênh đón cặp mắt thâm thuý xinh đẹp của Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần nhắm mắt, không nhìn Vân Thanh Nhiễm, từ xoang mũi phát ra một tiếng rầu rĩ “ừm”, xem như gật đầu đồng ý với Vân Thanh Nhiễm.

“Lục Trúc, chúng ta đi.” Vân Thanh Nhiễm gọi Lục Trúc rồi đi ra cửa.

“Tiểu thư, tiểu thư, người đừng đi nhanh như vậy, người đợi nô tỳ với… Tiểu thư… chúng ta đi thật à…” Lục Trúc vội vàng đuổi theo Vân Thanh Nhiễm đi ra ngoài, chỉ là ánh mắt không ngừng ngoảnh lại nhìn về phương hướng của Quân Mặc Thần, làm sao bây giờ, thế tử gia dường như đang giận dỗi với tiểu thư.

Sau khi Vân Thanh Nhiễm đi, Quân Mặc Thần mới mở mắt nhìn, hắn ngưng mắt, lá thư này, hẳn là từ trong cung đưa ra.

Loại giấy viết thư này, ngoại trừ vài vị hoàng tử công chúa, cũng chỉ trong mấy vương phủ mới có. Điểm này, vừa rồi Vân Thanh Nhiễm cũng phát hiện ra, có điều Quân Mặc Thần biết nhiều hơn một chút so với Vân Thanh Nhiễm, đó là chữ viết kia, Quân Mặc Thần nhận ra chữ viết ấy, cho nên Quân Mặc Thần biết phong thư này do Dạ Minh Sâm viết.

Dạ Minh Sâm… Những chuyện xưa của hắn ta, viết một quyển tiểu ký cho hắn ta sợ là cũng viết không hết.

Khoé miệng Quân Mặc Thần hiện lên một nụ cười có thâm ý khác, thế tử phi của hắn, khi hắn còn sống, cũng không tới phiên người khác mơ ước tới.

“Gia, ngài thật sự tính để cho thế tử phi nương nương đi gặp nam nhân kia à?” Quân Kiệt theo Quân Mặc Thần đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy ngài đối tốt với một nữ tử như vậy, cho dù hắn không có cách nào đoán được tâm tư của thế tử gia, nhưng thế tử gia tốt với thế tử phi, có tình cảm với thế tử phi, hắn lại nhìn thấy. Vậy vì sao thế tử gia còn muốn để cho thế tử phi đi gặp nam nhân khác chứ?

“Quân Kiệt, có phải đã lâu rồi bản thế tử chưa xuất môn ra ngoài?” Quân Mặc Thần hỏi.

Đã lâu á? Quân Kiệt suy nghĩ kỹ càng, đâu hề lâu, chính là từ ngày Quân Mặc Thần giải trừ dược lực cho Vân Thanh Nhiễm thiếu chút nữa đã đánh mất tánh mạng đến giờ, vì thân thể thế tử gia không tốt nên vẫn ở trong phủ không xuất môn, tính đến nay cũng chỉ mới ba ngày mà thôi.

Quân Kiệt vừa định trả lời câu hỏi của Quân Mặc Thần, chợt nghe Quân Mặc Thần nói: “Đã nhiều ngày ở Vương phủ buồn bực rất không thoải mái, hôm nay đi ra ngoài một chút đi, nghe nói trong khoảng thời gian này phong cảnh của đình Hồ Tâm rất đẹp.”

Đình Hồ Tâm? Thế tử gia sao lại đột nhiên muốn đi đình Hồ Tâm chứ? Quân Kiệt khó hiểu. Có điều sự khó hiểu của hắn khi hộ tống Quân Mặc Thần đi đến đình Hồ Tâm thì có được đáp án, hoá ra đình Hồ Tâm chính là nơi người giấu tên mời thế tử phi nương nương đến!



“Tiểu thư, ngài thật sự muốn đi đến nơi hẹn à?” Lục Trúc hỏi.

“Ừ.” Vân Thanh Nhiễm gật đầu.

“Hả?” Nói như vậy thế tử gia thật đáng thương nha…

“Đừng thế, ta không phải đang cùng thế tử gia giận dỗi, ta chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ.”

Nếu trong bóng tối có quỷ, Vân Thanh Nhiễm tương đối thích tìm ra nó, dù cho nó muốn nhảy nhót, thì cũng phải nhảy ở trước mặt nàng, nếu ở sau lưng, vậy rất không an toàn.

Đối phương biết thân phận nàng còn viết cho nàng phong thư mời như vậy, hoặc là thật sự yêu nàng đến bất chấp, hoặc là có ý đồ khác.

Về phần vế trước, Vân Thanh Nhiễm tự nhận là không có mị lực lớn đến nỗi có thể làm cho nam nhân thân phận không tầm thường nguyện ý làm ra loại chuyện kinh thế hãi tục này vì nàng, trái lại vế sau vẫn tương đối có khả năng.

—— Lời tác giả ——

Thế tử gia: Khuyết gia, vì sao hôm nay lại chỉ có một chút như vậy.

Khuyết: còn không phải là lỗi của ngươi!

Thế tử gia: liên quan gì tới bản thế tử?

Khuyết: còn không phải do tên hỗn đản nhà ngươi, thân thể ốm yếu tâm phúc hắc, hại Khuyết hôm nay luôn không tìm được cái loại cảm giác này để miêu tả ngươi!

Thế tử gia: ai cần ngươi viết đoạn ngắn bản thế tử cùng Thanh Nhiễm tranh cãi, ngươi để cho bản thế tử ăn nàng đi, vậy không phải sẽ không tạp văn, rất dễ viết nữa! Một đêm bảy lần, có thể viết một đoạn rất dài đó!

Khuyết: với cái thân bệnh này của ngươi còn muốn một đêm bảy lần? Có thể một lần ngươi đã đi bái Phật rồi!

Thế tử gia: ngươi không thể lấy “tướng mạo” đoán người! Đừng thấy thân thể bản thế tử suy yếu, tuyệt đối có thể “tính phúc” cho Thanh Nhiễm!

Khuyết: cút!