Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 88: Đau nàng, thương nàng, tiếc nàng




Edit: Linh Nhi

Beta: Diệp Y Giai

Tay Quân Mặc Thần chụp lên ngực Vân Thanh Nhiễm, hắn cảm nhận được mềm mại cùng nhỏ xinh của nàng, trong lòng nhất thời nhu hòa một ít, “Đã nuôi lâu như vậy, vì sao vẫn nhỏ gầy thế này?”

Ngoài miệng hỏi, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng. Cảm nhận được thân thể Vân Thanh Nhiễm căng cứng, Quân Mặc Thần từ từ nói, “Khụ khụ… ái phi chớ quên, nàng là thê tử của ta, hôm qua, ái phi còn nói nguyện ý sinh con nối dõi cho bản thế tử, nếu đấy là nói thật, thì hôm nay không nên khẩn trương, bởi vì việc này, sau này ái phi đều phải tập thành thói quen mới được.”

Lời nói của Quân Mặc Thần ngược lại có mấy phần hiệu quả, Vân Thanh Nhiễm nghĩ, hiện tại nàng đang nằm trên giường trong phòng của mình, nam nhân đang động tay động chân trên người nàng là trượng phu đã cùng nàng bái đường, hai người bọn họ có làm gì, đều là chuyện hợp tình hợp lý.

Dù sao chính nàng cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ sinh cho nam nhân này một đứa nhỏ, bây giờ thân thể lại không nghe sai sử, hắn làm gì với nàng thì kệ hắn đi, nàng khẩn trương cái gì? Vậy quá khác người rồi!

Chỉ cần chính nàng đừng mất khống chế làm cho thế tử gia bị thương là được, còn lại, nàng quản nhiều như vậy làm gì?

Nghĩ thế thân thể Vân Thanh Nhiễm cũng thả lỏng không ít.

Tay Quân Mặc Thần dao động trên người Vân Thanh Nhiễm, tạo ra từng đợt sóng lớn, làm cho mặt nhỏ vốn tươi đẹp ướt át của Vân Thanh Nhiễm đỏ bừng lên như có thể nhỏ ra cả máu.

Quân Mặc Thần bỗng nhiên lật người Vân Thanh Nhiễm lại, để nàng nằm úp sấp trên giường, hắn lại đè người lên, trước ngực hắn dán trên tấm lưng xinh đẹp không chút tỳ vết của nàng, tay trái hắn cầm lấy tay Vân Thanh Nhiễm, đặt tay nàng lên đỉnh đầu, làm cho nàng không thể động đậy.

Động tác này của Quân Mặc Thần nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn cứ như vậy giam cầm nàng, cảm giác rất không giống hắn…

Quân Mặc Thần giống như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, ngón tay phải chạm nhẹ vào lưng Vân Thanh Nhiễm, xúc cảm như có như không khiến Vân Thanh Nhiễm có chút run rẩy.

Quân Mặc Thần lại không định dừng tay như vậy, tay hắn lưu luyến những chỗ mẫn cảm trên người Vân Thanh Nhiễm, cố ý tạo ra từng đợt khoái cảm cho Vân Thanh Nhiễm, giống như muốn trừng phạt Vân Thanh Nhiễm vậy.

Quân Mặc Thần cố ý làm cho Vân Thanh Nhiễm không nhìn thấy mặt hắn, bởi vì hắn không muốn Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt lúc này của mình…

Quân Mặc Thần nhè nhẹ vỗ về Vân Thanh Nhiễm, khiến cơ thể vốn đã khô nóng của Vân Thanh Nhiễm càng thêm khó chịu, hắn rõ ràng đang cố ý…

Vân Thanh Nhiễm nghĩ, nếu lúc này nàng mở miệng, có thể sẽ phát ra âm thanh khi tình nhân thâu hoan mà nàng bắt gặp trong hoàng cung ngày ấy hay không? Nghĩ đến miệng mình sẽ phát ra những tiếng ư ưm giống vậy, Vân Thanh Nhiễm quyết định cắn chặt môi mình.

Vuốt nhẹ khắp nơi, xúc cảm như có như không kéo dài thật lâu, đến khi Vân Thanh Nhiễm nghĩ rằng Quân Mặc Thần sẽ làm gì đó, thì ngón tay mảnh khảnh của hắn lại nhẹ nhàng điểm trúng huyệt ngủ của nàng, khiến nàng lại mê man ngủ thiếp đi lần nữa.

Quân Mặc Thần đỡ Vân Thanh Nhiễm lên, hắn giận nàng buồn nàng, nhưng cũng không đành lòng nhìn nàng khó chịu, hắn dùng nội lực của mình trừ bỏ dược lực trong người Vân Thanh Nhiễm, giúp nàng hóa giải khô nóng.

Sau khi thấy màu ửng hồng không bình thường trên mặt nàng dần dần rút đi, cho đến khi sắc mặt nàng khôi phục như cũ, hô hấp cũng trở nên hết sức bình ổn, Quân Mặc Thần mới buông lỏng tay đặt Vân Thanh Nhiễm trở lại giường, đắp chăn cho nàng.

Quân Mặc Thần đứng dậy đi ra khỏi phòng, “Quân Kiệt.” Quân Mặc Thần gọi Quân Kiệt đang canh giữ bên ngoài Kim Dật Hiên.

Quân Kiệt nghe tiếng bước nhanh vào Kim Dật Hiên, nhìn thấy Quân Mặc Thần, Quân Kiệt tiến lên dìu hắn.

“Gia, ngài cẩn thận một chút.”

Tay Quân Kiệt vừa mới đỡ lấy Quân Mặc Thần đã cảm giác được thân thể Quân Mặc Thần đang khẽ run rẩy.

“Gia, ngài làm sao vậy?” Quân Kiệt cảm thấy Quân Mặc Thần có điểm không thích hợp.

“Không có chuyện gì, dìu ta trở về phòng.” Hơi thở Quân Mặc Thần có chút bất ổn, bộ dạng như Quân Kiệt cảm nhận được, thân thể hắn đang run rẩy.

Quân Kiệt đỡ Quân Mặc Thần trở về gian phòng cách vách, vừa vào cửa Quân Mặc Thần càng có vẻ không tốt, hắn đem một nửa sức nặng thân mình dựa vào người Quân Kiệt, nếu lúc này không có Quân Kiệt đỡ hắn, sợ rằng hắn đã không chống đỡ được.

“Gia, ngài rốt cuộc làm sao vậy? Mới vừa rồi ngài chỉ chờ ở trong phòng thế tử phi, sao lại tổn thương bản thân tới mức này? Tại sao ngài lại hao phí nhiều nội lực như vậy?”

Quân Kiệt nóng nảy, mặc dù thế tử gia võ công cao, nhưng thân thể lại quá mức gầy yếu, võ lâm cao thủ cũng không thể đả thương thế tử gia được mảy may, một cơn gió lạnh lại có thể lấy mạng hắn, thế tử gia có thể quyết đấu với cao thủ mà lông tóc vô thương, nhưng nếu hắn hao phí nội lực quá độ, thì sẽ làm cho cơ thể vốn phải dựa vào một thân tu vi để chống đỡ cũng không chống được nữa!

Quân Kiệt vừa đỡ Quân Mặc Thần về giường, vừa hướng về phía ngoài phòng hô lớn: “Thu Ảnh, mau đi mời vương gia lại đây!”

May mắn hôm nay vương gia ở trong phủ.

Một lát sau, Quân Vô Ý đến, vương phi cũng đến cùng ông, Quân Vô Ý vào phòng giúp Quân Mặc Thần, vương phi đứng ở ngoài cửa chờ.

Một lúc lâu sau, hô hấp Quân Mặc Thần dần ổn định, Quân Vô Ý mới thu tay.

“Đa tạ phụ vương.” Quân Mặc Thần khoanh chân ngồi trên giường, tự mình điều tức.

Quân Vô Ý không biết phải làm sao thở dài một tiếng, trên khuôn mặt tĩnh mịch trước giờ luôn ít nói của Quân Vô Ý hiện lên một tia bất đắc dĩ, “Thần Nhi, tu vi của con, cho dù Hồng Dược còn sống, cũng không làm gì được con, thế nhưng con lại vì một thế tử phi mà liên tiếp đẩy mình vào tình cảnh nguy hiểm, Thần Nhi, tính tình tùy hứng này của con giống với mẫu thân con, cũng không biết là tốt hay xấu.”

Dạ Hồn là một người như vậy, yêu một người, thì sẽ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để yêu, cho dù làm cho nàng mình đầy thương tích, nàng cũng không có một câu oán hận. Tình cảm của Dạ Hồn, làm cho Quân Vô Ý khắc cốt ghi tâm, nhưng cũng làm cho ông hối hận vì lúc ban đầu.

“Cha, người cần gì phải tự trách mình, chuyện năm đó mẫu thân là cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.” Quân Mặc Thần trấn an Quân Vô Ý, hắn biết phụ vương đối với chuyện năm đó vẫn canh cánh trong lòng, thế nên mỗi khi nhắc lại chuyện cũ, thân thể không khống chế được mà cứng ngắc.

Năm đó Dạ Hồn là công chúa được sủng ái nhất tôn quý nhất của hoàng triều Thịnh Vinh, mà Quân Vô Ý chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không xứng với bà.

“Hôm nay nương con chỉ muốn thúc đẩy con và thê tử, không nghĩ tới lại làm con bị thương, cho nên nàng ấy đang tự trách.” Quân Vô Ý biết vương phi của mình luôn thích tự mình gánh vác tất cả, tuy nàng không nói gì, nhưng trong lòng khẳng định đang tự trách.

“Có cha ở đây, mẫu thân sẽ không khổ.” Quân Mặc Thần cười nhẹ nói.

“Đứa nhỏ này… nhìn người khác ngược lại rất thông thấu, nếu đối với chính mình cũng để ý như thế thì tốt.”

Quân Vô Ý tuy rằng tính tình lạnh lùng, cũng không biết nói lời dễ nghe, đối với đứa con trai Quân Mặc Thần này, tình yêu của ông là chôn ở trong lòng, tình thương như núi chính là như vậy.

“Thần Nhi…” Giọng nói Quân Vô Ý bỗng nhiên thay đổi, ông không nhìn Quân Mặc Thần, mà đem ánh mắt dõi về phương xa, xem ra lời kế tiếp mà ông muốn nói có chút trầm trọng. Ánh trăng hắt lên khuôn mặt ông, Chiến thần ngày xưa, trên mặt chung quy vẫn mang theo cảm giác tang thương mà năm tháng lưu lại cho ông.

Quân Mặc Thần lẳng lặng chờ Quân Vô Ý nói hết lời.

“Thần Nhi, nếu con qua đời, thế tử phi, cha sẽ để cho nàng chôn cùng với con.” Quân Vô Ý gằn từng tiếng, lạnh lùng cứng rắn vô cùng.

Ông không phải là người hay nói giỡn, mà loại chuyện này ông cũng sẽ không nói giỡn!

“Phụ vương…” Quân Mặc Thần hiểu rất rõ phụ vương hắn không nói đùa, nhưng mà… để cho Vân Thanh Nhiễm chôn cùng với hắn? “Phụ vương, người không phải là một kẻ giết người vô tội.”

“Trấn Nam vương có lẽ không phải là một kẻ lạm sát người vô tội, nhưng một phụ thân mất đi đứa con sẽ làm như vậy.” Thanh âm Quân Vô Ý lạnh lùng nói.

Cha con hai người im lặng đối diện hồi lâu, cuối cùng Quân Mặc Thần chỉ có thể nhìn thấy sự quyết tuyệt từ trong mắt Quân Vô Ý.

Quân Vô Ý thực sự không phải muốn mạng Vân Thanh Nhiễm, ông chỉ muốn bức Quân Mặc Thần, bức Quân Mặc Thần luyến tiếc mạng sống, bức Quân Mặc Thần yêu quý thân thể chính mình, bức Quân Mặc Thần lưu luyến nhân thế này nhiều một chút.

Đây là phương pháp duy nhất mà người phụ thân kiên cường mạnh mẽ có thể nghĩ ra để giữ lại con trai bị bệnh đã lâu của mình, mặc dù biết con sống rất khổ cực, thân là phụ thân nó, ông cũng không muốn con mình rời đi.



Sáng sớm ngày thứ hai, phủ Trấn Nam vương đặc biệt náo nhiệt, bên trong đại sảnh lúc này có một nhóm người từ trong cung tới.

Vân Thanh Nhiễm bị gọi đến, sau khi trang điểm đi vào chính sảnh thì nhìn thấy có một mỹ nhân tuyệt sắc đang đứng ở giữa đại sảnh, tóc dài như mặc ngọc rũ xuống sau vai, vân yên sam thêu hoa lan vàng, bên ngoài khoác một lớp áo lụa trắng mỏng, như sương như khói, trước ngực điểm xuyết bảo thạch màu đỏ, vừa vặn, cao quý mà không lộ vẻ dung tục.

Da thịt như tuyết, cổ tay trắng như ánh trăng đêm trung thu, môi anh đào có thể so với hoa sen đọng sương tháng bảy, mềm mại đỏ tươi.

Nữ tử dáng người mỹ lệ, phần eo thon nhỏ, bộ ngực… khụ khụ, Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, nếu không phải thân ở hoàng triều Thịnh Vinh này, nàng sẽ hoài nghi thân hình nữ tử này có phải đã qua phẫu thuật rồi không, nếu không, dáng người này thực sự quá chuẩn rồi?

Nhìn lại chính nàng… điển hình là kiều người thiếu dinh dưỡng, đột nhiên Vân Thanh Nhiễm nhớ tới tối hôm qua có một nam nhân ở bên tai nàng nói nhỏ một câu… lời nói đó phiên dịch thẳng ra, là đang nói thân mình nàng không đẹp.

Trừ bỏ nữ tử xinh đẹp đứng ở chính giữa kia, còn có một gương mặt mà Vân Thanh Nhiễm không tính là quá xa lạ – Hoa ma ma, ngày đó chính là vị lão ma ma thâm niên này động thủ kẹp ngón tay nàng, nói gì thì nàng cũng sẽ không quên diện mạo người ta!

“Nô tài thỉnh an thế tử phi nương nương.” Hoa ma ma nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, hướng về phía Vân Thanh Nhiễm vấn an, lễ tiết một chút cũng không sai, chỉ là cái thái độ này, rõ ràng không có chút tôn kính nào, cũng có thể nói là ngoài mặt thì cung kính, nhưng trong lòng, trong ánh mắt, rõ ràng là khinh thường Vân Thanh Nhiễm.

“Muội muội thỉnh an tỷ tỷ.” Vị nữ tử như hoa như ngọc đứng bên cạnh Hoa ma ma cũng hướng về phía Vân Thanh Nhiễm thỉnh an.

“Vị tiểu thư xinh đẹp này ngươi nhầm rồi, bản cung chỉ có một muội muội, hiện giờ đang ở trong tông miếu tĩnh tu, bản cung chưa từng nghe nói gần đây cha nương mình có sinh hạ đứa con nào, cho dù có sinh, cũng chỉ được vài ngày, làm sao có thể lớn như ngươi được?” Vân Thanh Nhiễm cười nói, Vân Thanh Nhiễm tự nhận rằng mình không phải là người tốt, nữ nhân này vì sao gọi nàng là tỷ tỷ, nàng cũng đoán được bảy tám phần, nữ tử này sợ là nữ nhân trong cung đưa tới cho Quân Mặc Thần!

“Thế tử phi nương nương hiểu lầm rồi, vị Nạp Lan cô nương này là thái hậu nương nương ban cho thế tử gia, hiện giờ là trắc phi của thế tử gia, tự nhiên phải gọi nương nương là tỷ tỷ.” Hoa ma ma giải thích giúp Nạp Lan Tú Nhi.

Quả nhiên thái hậu nương nương còn chưa từ bỏ ý định, lần trước muốn Thác Bạt Yến làm trắc phi của Quân Mặc Thần không thành, lần này lại trực tiếp đưa nữ tử đoan trang hiền thục này đến phủ Trấn Nam vương, trước đó cũng không hề thăm hỏi, trực tiếp đưa người đến, còn mang theo thánh chỉ, cho dù Vân Thanh Nhiễm không đồng ý cũng không được.

Lúc này nhân vật chính Quân Mặc Thần cũng đã đi đến đại sảnh, là Quân Kiệt đẩy hắn đi, vẻ mặt hắn xanh xao, cả người thoạt nhìn còn tiều tụy hư nhược hơn so với hôm qua.

Hôm nay Quân Mặc Thần thức dậy có chút trễ, đêm qua ép buộc khiến thân thể hắn tổn thương không nhỏ.

Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy Quân Mặc Thần, chuyện tối hôm qua nàng còn chưa kịp hỏi hắn, nàng rất khẳng định là Quân Mặc Thần đã điểm huyệt ngủ của nàng, việc này cũng không có gì kỳ quái, Quân Mặc Thần có phụ thân võ nghệ hơn người, bản thân biết điểm chút huyệt cũng bình thường, chỉ động đầu ngón tay lại không tốn bao nhiêu khí lực.

Quân Mặc Thần giương mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn một lượt trên người Vân Thanh Nhiễm, hôm qua nàng ngủ thật sâu, sáng nay thần thái thoải mái hơn, ngược lại hắn không ngủ được, trong lòng có chút khó chịu.

Sau đó tầm mắt Quân Mặc Thần di chuyển tới trên người Hoa ma ma, Hoa ma ma là người bên cạnh thái hậu, nay bà ta ở đây, có thể là phụng mệnh thái hậu nương nương.

Sau đó Quân Mặc Thần lại nhìn về phía Nạp Lan Tú Nhi, trước kia Quân Mặc Thần chưa từng gặp qua nữ nhân này, thân trang phục kia, chắc chắn không phải chỉ là tiểu cung nữ.

“Nô tài thỉnh an thế tử gia, thế tử gia vạn phúc kim an, nô tài phụng mệnh thái hậu nương nương, đưa Nạp Lan cô nương tới gặp thế tử gia, theo ý chỉ của thái hậu nương nương, từ hôm nay trở đi, Nạp Lan cô nương trở thành trắc phi của thế tử gia, hầu hạ bên cạnh thế tử gia, Nạp Lan cô nương huệ chất lan tâm, hào phóng hữu lễ, là người mà thái hậu nương nương đặc biệt lựa chọn giúp thế tử gia.”

Quan trọng nhất là, vị Nạp Lan cô nương này biết rõ làm thế nào để hầu hạ thế tử gia, biết phục vụ thế tử gia ở trên giường ra sao, tận tâm tận lực thế nào để lưu lại một hậu nhân cho thế tử gia! Trước khi đến phủ Trấn Nam vương Nạp Lan Tú Nhi đã được các vị ma ma đứng đầu trong cung huấn luyện, những điều nên học tập nàng đều đã học xong.

Hoa ma ma nói xong thì thấy Nạp Lan Tú Nhi tiến lên, đi đến trước mặt Quân Mặc Thần, hành lễ với Quân Mặc Thần, “Thần thiếp thỉnh an thế tử gia.”

Nạp Lan Tú Nhi quỳ trước mặt Quân Mặc Thần, chờ Quân Mặc Thần đáp lại, cả buổi cũng không thấy thế tử gia có động tác gì.

“Thế tử gia?” Hoa ma ma lên tiếng, muốn nhắc nhở vị chủ tử này một chút, thế tử gia, trước mặt ngài còn có người đang quỳ đấy.

Thật lâu sau, Quân Mặc Thần mới mở miệng, “Khụ khụ… chuyện trong hậu viện của bản thế tử do thế tử phi quản… trắc phi thị thiếp đều do thế tử phi lo liệu, Hoa ma ma đi hỏi thế tử phi thì hơn.”

Một câu của Quân Mặc Thần đã quăng gánh nặng lên người Vân Thanh Nhiễm.

Thanh âm của Quân Mặc Thần rất nhẹ rất trầm cũng rất phù phiếm, cả người đều không có khí lực, thấy thế nào cũng giống như một người sắp chết, làm cho người ta nhìn vào không khỏi sinh ra loại tình cảm thương tiếc, quả thực rất xấu hổ khi bất cứ chuyện gì cũng đến lải nhải với vị thế tử gia không còn sống được bao lâu này.

Vốn chuyện này cũng nên do Vân Thanh Nhiễm quản, cho nên lực chú ý của mọi người lại tập trung về phía Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm đánh giá Nạp Lan Tú Nhi một phen, hiện tại xem ra, vị Nạp Lan tiểu thư này là một tiểu thư khuê các điển hình, dịu dàng đoan trang, không hổ danh là người được thái hậu lựa chọn, dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ hào phóng.

Nếu dựa theo tiêu chuẩn nhìn người của Vân Thanh Nhiễm, nàng khẳng định gật đầu, loại nữ nhân này ở thời đại của nàng là nữ thần của những tên trạch nam, là đối tượng hoàn mỹ để lúc mỗi tên trạch nam độc thân trốn ở trong nhà dâm ý xiên xẹo, “Ta thấy không tệ, có da có thịt, nếu thế tử gia nhìn vừa mắt, vậy thu đi.”

Vân Thanh Nhiễm rất khéo hiểu lòng người nói.

“Khụ khụ khụ…” Thân thể ngày hôm nay của Quân Mặc Thần thoạt nhìn vô cùng không tốt, ngay cả tiếng ho khan cũng cực kỳ vô lực, “Ái phi thật vô cùng hào phóng, được thê thế này, phu còn yêu cầu gì hơn…” Quân Mặc Thần giống như đang khen ngợi Vân Thanh Nhiễm.

Chỉ là ngữ điệu có chút kỳ quái, là ca ngợi hay là châm chọc?

Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, thế tử gia rốt cuộc muốn nói gì?

Lúc này Quân Mặc Thần cúi đầu nhìn thoáng qua Nạp Lan Tú Nhi luôn cúi thấp đầu vẫn quỳ trước mặt hắn, “Nếu thế tử phi, khụ khụ thế tử phi đã đáp ứng rồi, vậy bản thế tử… tất nhiên sẽ không còn gì… muốn nói, đi cảm ơn chính phi tỷ tỷ của ngươi đi… khụ khụ…”

Quân Mặc Thần ho nhẹ hai tiếng rồi rũ đầu xuống, không hề nhìn Vân Thanh Nhiễm cũng không nhìn Nạp Lan Tú Nhi.

“Tạ thế tử gia.” Nạp Lan Tú Nhi nghe vậy đứng dậy, đi đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Muội muội ra mắt tỷ tỷ, ngày sau muội muội nhất định sẽ cùng tỷ tỷ hầu hạ thế tử gia thật tốt, nếu có chỗ nào làm không đúng, mong tỷ tỷ tha thứ nhiều hơn.”

Nạp Lan Tú Nhi không hổ là xuất thân tiểu thư khuê các, nói chuyện rất dễ nghe.

“Ừ…” Vân Thanh Nhiễm không có hứng thú gì với Nạp LanTú Nhi, chỉ thản nhiên lên tiếng.

Quân Mặc Thần thấy Vân Thanh Nhiễm không có bất kỳ bài xích đối với Nạp Lan Tú Nhi, ánh mắt trầm xuống, sau đó nói với Quân Kiệt ở phía sau: “Đẩy bản thế tử trở về phòng.”

Hôm nay thân thể Quân Mặc Thần thật sự không tốt, lúc này cũng không muốn tiếp tục ở lại đại sảnh.

Quân Kiệt nhìn Quân Mặc Thần, trong lòng sốt ruột, sao thế tử phi nương nương lại có thể đồng ý như vậy chứ? Lúc trước không phải thế tử phi nương nương đều không đồng ý cho thế tử gia nạp trắc phi ư?

Chuyện lúc trước thế tử gia vì thế tử phi làm chính mình bị thương, hôm qua lại vì thế tử phi nương nương giằng co cả đêm, có thể thấy được thế tử gia thật sự thương thế tử phi thương đến tận trong xương tủy rồi!

Thế tử gia thương thế tử phi nương nương như vậy, nhưng mà trong lòng thế tử phi nương nương lại không có thế tử gia, để trong phủ nhiều thêm một trắc phi nương nương cũng không cảm thấy sao cả, nếu đổi thành vương phi nương nương, đã sớm lấy đao chém người rồi.

Đây chính là chuyện có thật, hoàng thượng từng đưa nữ nhân vào trong vương phủ, chuyện đầu tiên vương phi làm ra, là lấy đao chém về phía nữ nhân kia, dọa cả công công tới tuyên chỉ ngay cả thánh chỉ trên tay cũng không cầm.

Quân Kiệt chung sống với Vân Thanh Nhiễm một thời gian, cảm thấy nếu Vân Thanh Nhiễm giống vương phi nương nương bọn họ yêu thương vương gia, thì cho dù không lấy đao chém người, cũng sẽ không mặc kệ cho nữ tử khác bước vào cửa, xem ra trong lòng thế tử phi nương nương thực sự không có thế tử gia.

Trong lòng Quân Kiệt có lời, khó chịu thay gia nhà bọn họ, thế nhưng bản thân chỉ là một tùy tùng, mặc dù được thế tử gia tín nhiệm, cũng không có nghĩa là hắn có thể lộng quyền, nên chỉ có thể đem những lời này nuốt trở lại bụng mình.

Chân trước Quân Mặc Thần vừa mới đi, Hoa ma ma đã nói chuyện.

“Thế tử phi nương nương, tuy rằng Nạp Lan tiểu thư là trắc phi, có điều thái hậu nương nương đã nói, mẫu thân đứa nhỏ sau này của thế tử gia nhất định sẽ là chính phi.”

Hoa ma ma ỷ vào có thái hậu nương nương ở phía sau chống lưng cho bà ta, nên thái độ với Vân Thanh Nhiễm đương nhiên cũng không cung kính.

Những lời này Hoa ma ma cố tình nói cho Vân Thanh Nhiễm, ý bảo Vân Thanh Nhiễm đừng đắc ý, tuy rằng hiện tại nàng là chính phi, nhưng mà ngày sau, chính phi là ai còn chưa biết được!

Hoa ma ma này vẫn chưa nói xong, bà ta lại tiếp tục nói: “Hôm nay khi thái hậu nương nương bảo lão nô hộ tống Nạp Lan tiểu thư đến Vương phủ, đã ban nô tài cho Nạp Lan tiểu thư, về sau, Nạp Lan tiểu thư chính là chủ tử của nô tài, từ ngày mai, lão nô sẽ ở trong vương phủ, về sau lão nô chính là nô tài của vương phủ.”

Bà ta sau này là nô tài Vương phủ?

Vì sao những lời này lại nghe giống như về sau Vân Thanh Nhiêm thành nô tài của bà ta vậy?

Sự uy hiếp trong lời nói của Hoa ma ma chỉ cần là người có nhĩ lực đều nghe ra được, Vân Thanh Nhiễm đem lời bà ta phiên dịch trắng ra chính là, từ nay về sau vị trắc phi nương nương này do Hoa ma ma bảo vệ, mà phía sau Hoa ma ma còn có thái hậu nương nương chống lưng, Vân Thanh Nhiễm ngươi đừng nghĩ đến việc khi dễ vị trắc phi nương nương mới tới này!

“Ngươi thật sự là lão nhân trong cung? Vậy những quy củ ngươi học được đều chạy đi nơi nào rồi!Chẳng lẽ ngươi đã quên chủ mẫu Vương phủ là mẫu phi à? Ngươi là một nô tài đến Vương phủ trình diện, không đi gặp mẫu phi trước, lại chạy tới tìm bản cung? Người biết thì sẽ cho rằng lão ma ma không hiểu quy củ, người không biết sẽ cho rằng do bản cung vượt quá chức phận đấy!”

Vân Thanh Nhiễm lạnh lùng nói, thật sự là buồn cười, nàng không tính nợ cũ với bà ta, bà ta ngược lại, vừa tới vương phủ mông còn chưa ngồi ấm chỗ đã tự mình gọi nàng tới đây?

Vân Thanh Nhiễm luôn xử sự theo nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, cứ giải quyết trước!

Hoa ma ma cùng Nạp Lan Tú Nhi đến Vương phủ, chỉ sợ là không có ý định cho nàng những ngày tháng yên lành, bà ta tốt nhất nên ngoan ngoãn mà làm lão ma ma của bà ta đi.

Hoa ma ma bị Vân Thanh Nhiễm quở trách một trận, muốn phản bác, lại không tìm được lời, hôm nay bà ta lĩnh ý chỉ thái hậu nương nương cùng Nạp Lan Tú Nhi đến phủ Trấn Nam vương, sau khi đến vương phủ lại không gặp vương gia và vương phi, bởi vì vội vã muốn đưa Nạp lan Tú Nhi đến gặp thế tử gia, nên không nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ lại khiến cho Vân Thanh Nhiễm bắt được lỗi này.

“Tỷ tỷ đừng tức giận ma ma, là muội muội không tốt, do muội muội vội vã muốn đến gặp tỷ tỷ, lo lắng không chu toàn, mong tỷ tỷ thứ tội.” Nạp Lan Tú Nhi bước lên phía trước thỉnh tội với Vân Thanh Nhiễm.

Vội vã tới gặp Vân Thanh Nhiễm? Cho dù là vội vã muốn tới gặp người, cũng sợ là không phải vội vã đến gặp Vân Thanh Nhiễm, mà là thế tử gia đi!

Kỳ thật nếu so tuổi tác, Nạp Lan Tú Nhi còn hơn Vân Thanh Nhiễm một tuổi, cũng khó cho nàng ta có thể gọi một tiếng tỷ tỷ này trôi chảy như vậy.

Vân Thanh Nhiễm đánh giá Nạp Lan Tú Nhi một phen, nếu nàng ta chẳng qua vì hoàng mệnh khó dễ, thì cũng chỉ có thể tính là một nữ tử số khổ, nếu không phải… vậy đừng chưa nói được.

“Chính ngươi đi đến gặp mẫu phi đi, bản cung mệt mỏi, bản cung đi trước.” Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua Nạp Lan Tú Nhi vừa vội vã biện giải giúp Hoa ma ma, tuy rằng không chán ghét, nhưng cũng không có tâm tư tán gẫu với nàng ta.

Vân Thanh Nhiễm sẽ không giống Nạp Lan Tú Nhi gọi tỷ tỷ muội muội thân thiết như vậy. Cùng Nạp Lan Tú Nhi, nàng không có bất kỳ lời thân thiết nào để nói.

Vân Thanh Nhiễm vừa đi, sau khi không nhìn thấy bóng dáng Vân Thanh Nhiễm, Hoa ma ma hừ lạnh một tiếng, “Người điên tỉnh thì vẫn chỉ là người điên, không hiểu chuyện vẫn cứ không hiểu chuyện!”

“Hoa ma ma chớ tức giận, về sau ở trong vương phủ xa lạ này, ta còn phải dựa vào ma ma nhiều.” Nạp Lan Tú Nhi trấn an Hoa ma ma.

Hoa ma ma liếc mắt nhìn Nạp Lan Tú Nhi một cái, mới vừa rồi Nạp Lan Tú Nhi còn thay chính mình giải vây, nên nói với nàng ta, “Nương nương, có một câu nô tài cần phải nói với ngài, thế tử gia tuy chỉ là chủ nhân đoản mệnh, nhưng nếu có thể sinh hạ một đứa nhỏ cho hắn, đứa nhỏ này vừa sinh ra nhất định sẽ là vương gia tương lai, mà nương đứa bé này, nhất định sẽ hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết.”

“Đa tạ ma ma chỉ điểm, chuyện sinh đứa nhỏ toàn bộ đều dựa vào ông trời, về sau nếu ta có gì không hiểu, vẫn cần ma ma chỉ bảo nhiều hơn.” Nạp Lan Tú Nhi rất dịu dàng nói với Hoa ma ma.

Đối với thái độ “không trí tiến thủ” không nóng không lạnh này của Nạp Lan Tú Nhi, Hoa ma ma cũng không vừa lòng, “Nương nương, đứa nhỏ này tuy rằng phải xem ông trời, nhưng cơ hội vẫn cần bản thân tranh thủ, nương nương lúc trước chưa từng gặp qua thế tử gia và thế tử phi, không biết thế tử gia vô cùng yêu thương thế tử phi, có vài cơ hội vẫn cần do chính nương nương người tranh thủ, nếu nương nương người không tranh thủ, sợ là ngay cả cơ hội cùng phòng với thế tử gia cũng không có.”

“Đa tạ ma ma nhắc nhở.” Nạp Lan Tú Nhi một bộ dáng ôn hòa, cũng không biết nàng ta có nghe lọt được không.

Hoa ma ma thầm nghĩ, quên đi, dù sao bà ta cũng chỉ đi theo Nạp Lan Tú Nhi này một thời gian, đợi sau khi nhiệm vụ hoàn thành bà ta có thể trở về bên người thái hậu.

Về phần trắc phi nương nương mới phong này, nếu nàng ta có thể hoài thai đứa nhỏ của thế tử gia, đương nhiên là tốt, thứ nhất là giải quyết được tâm sự của thái hậu nương nương, thứ hai là bà ta cũng được thân phận, tốt xấu gì bà ta cũng là nô tài đi theo nàng ta một thời gian, chủ tử quý, nô tài tất sẽ vinh.

Trái lại, nếu nàng ta không thể sinh hạ đứa nhỏ cho thế tử gia, thì đó chính là nàng ta không có tiền đồ, thái hậu nương nương có bực cũng không phải bực với người làm nô tài bà đây.

Trên mặt Nạp Lan Tú Nhi rất ôn hòa, nhưng thật ra trong lòng không ôn hòa như vậy, những điều Hoa ma ma nói nàng đều biết, bằng không nàng sẽ không bằng lòng tiến vào vương phủ làm trắc phi của một con ma bệnh.

Giống như Hoa ma ma nói, chỉ cần nàng sinh hạ được đứa nhỏ của thế tử gia, sau này hai chân thế tử gia duỗi thẳng, thì đứa nhỏ của nàng sẽ là vương gia tương lai.

Có điều nàng thông minh hơn Hoa ma ma, nàng hiểu được làm sao để che dấu dã tâm của mình, không lộ tâm tư của mình ra bên ngoài.

Hoa ma ma cùng Nạp Lan Tú Nhi đều không chú ý tới, Vân Thanh Nhiễm vốn đã rời khỏi lúc này lại đang đứng bên ngoài cửa, nàng vẫn chưa đi, đối thoại giữa hai người bọn họ Vân Thanh Nhiễm đều nghe không sót một chữ.

Tâm tư của Hoa ma ma Vân Thanh Nhiễm xem như nghe rõ, còn về Nạp Lan Tú Nhi… Vân Thanh Nhiễm vẫn bảo trì thái độ, nàng sẽ lưu ý nữ nhân này.



Vân Thanh Nhiễm trở về Kim Dật Hiên, lại thấy Lục Trúc đang đứng ở cửa lo lắng chờ.

“Tiểu thư cuối cùng người cũng trở về!” Lục Trúc chờ Vân Thanh Nhiễm sốt ruột muốn chết.

“Làm sao vậy? Có chuyện gấp gì?” Vân Thanh Nhiễm thấy buổi sáng Lục Trúc vẫn bình thường, sau khi nàng đến đại sảnh một chuyến rồi trở về thì nha đầu này đã vội như kiến bò trong chảo nóng rồi.

“Là thế tử gia, sáng nay thế tử gia vừa tỉnh lại, nghe nói người trong cung tới gọi tiểu thư đến chính sảnh, ngài ấy để Quân Kiệt đẩy ngài ấy đi, không dùng bữa sáng, nhóm nô tài đều đã chuẩn bị đồ ăn chờ thế tử gia về dùng bữa, nhưng mà sau khi trở về thì thế tử gia vào phòng, chưa ăn một chút gì, bọn nô tài sốt ruột, bảo phòng bếp không ngừng đổi món ăn, đi vào vài lần, thế tử gia vẫn không ăn, nghe Thư Nhi đưa thức ăn vào nói, thế tử gia như vậy sợ là… sợ là…”

Quân Mặc Thần hôm nay thoạt nhìn yếu ớt hơn ngày thường, giống như lập tức sẽ tắt thở, lúc này lại không ăn gì… Toàn bộ mọi người ở Kim Dật Hiên đều lo lắng, Quân Kiệt cũng đã chạy đi tìm vương gia và vương phi.

Vân Thanh Nhiễm nghe vậy nhíu mày, hôm nay Quân Mặc Thần có chút là lạ, “Ta đã biết.”

Vân Thanh Nhiễm nghe Lục Trúc nói xong rồi đi vào phòng Quân Mặc Thần.

Cửa phòng mở ra, trong phòng Quân Mặc Thần đang ngồi bên giường, hắn trên xe lăn rất yên lặng, rất an tường.

Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, hỏi Quân Mặc Thần, “Vì sao không ăn?”

“Khụ khụ… không có việc gì, thân thể bản thế tử có chút không khoẻ, ăn không vô những thứ này.” Quân Mặc Thần không phải đang giận dỗi, là thân thể thực sự không thoải mái, thân thể ngày hôm nay của hắn yếu ớt cỡ nào, khó chịu bao nhiêu, chỉ có chính hắn là rõ ràng nhất, người khác không thể nào lĩnh hội hay tưởng tượng được.

Đau khổ tối hôm qua Quân Mặc Thần không hề đề cập với Vân Thanh Nhiễm, hắn còn dặn dò cho Quân Kiệt bọn họ không nhắc đến một chữ với người trong phủ, cho nên Vân Thanh Nhiễm không có khả năng biết được.

Vân Thanh Nhiễm chỉ biết là Quân Mặc Thần điểm huyệt ngủ của nàng làm cho nàng ngủ mất, lại không biết sau khi Quân Mặc Thần điểm huyệt ngủ của nàng còn vận khí giúp nàng.

Vân Thanh Nhiễm nhìn đồ ăn trên bàn, chủng loại không ít, bởi vì Quân Mặc Thần ăn không vô, cho nên làm không ít đồ ăn, nhưng mà Quân Mặc Thần đều không chạm qua.

“Có hương vị gì đặc biệt muốn ăn không?” Vân Thanh Nhiễm hỏi Quân Mặc Thần, thân thể này của hắn, không ăn thì không được.

Quân Mặc Thần liếc mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm một cái, muốn từ trong mắt Vân Thanh Nhiễm tìm ra cái gì đó, dừng lại một lúc mới nói: “Vị ngọt mát.”

Vân Thanh Nhiễm suy tư một chút, “Ngươi chờ ta một chút.”

Nói xong lại thấy Vân Thanh Nhiễm xoay người rời khỏi phòng.

“Thu Ảnh, đi theo nàng, cách xa chút.” Quân Mặc Thần nói với ám vệ ngoài cửa.

“Vâng, thưa gia.” Thu Ảnh từng theo Vân Thanh Nhiễm một lần.

Quân Mặc Thần vừa chờ, đã chờ thời gian khá lâu.

Ước chừng qua một canh giờ, Vân Thanh Nhiễm mới trở lại, nàng bước vào cửa phòng, trong tay còn bưng một cái bát, bên trong dường như chỉ là nước mà thôi.

Vân Thanh Nhiễm đem bát nước kia đến trước mặt Quân Mặc Thần, “Ngươi nếm thử đi.”

Quân Mặc Thần nhìn thoáng cái bát kia, nước trong bát trong veo có chút sắc cam, hắn bưng bát lên nhấp một ngụm, vị ngọt lập tức tràn ngập trong khoang miệng của hắn, khác với hương vị của đường đỏ, vị ngọt này càng thêm ngọt thuần hơn.

“Là cái gì?” Quân Mặc Thần hỏi.

“Mật ong, nếu ngươi thích, vẫn còn không ít, lần sau khô miệng thì lấy uống, phổi và cổ họng ngươi không được tốt, không thích hợp ăn quá nhiều đồ ngọt, nhưng mà dùng mật ong thì không sao.” Vân Thanh Nhiễm nhìn Quân Mặc Thần bưng bát mật ong kia, trên mặt còn có chút vui mừng, có đôi khi nam nhân này làm cho người ta thực đau lòng, sống so với ai cũng đều vất vả hơn, sáng sớm ngay ăn cả một bữa cơm cũng ăn không vô.

“Ừ…” Quân Mặc Thần thản nhiên lên tiếng, “Khụ khụ khụ… cảm ơn ái phi… trên mặt ái phi khi nào lại nhiều hơn một nốt đỏ vậy?”

Nốt đỏ à? Vân Thanh Nhiễm sờ mặt một chút, thật sự có chỗ bị sưng lên, khẽ chạm vào còn rất đau, “Đại khái là do trời quá nóng, nên mọc mụn rồi. Ngươi nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài một chuyến.”

Vân Thanh Nhiễm nói với Quân Mặc Thần vài câu rồi đi ra cửa.

Vân Thanh Nhiễm đi rồi, Thu Ảnh mới hiện thân.

“Bẩm thế tử gia, vừa rồi thế tử phi nương nương đi đến vùng phụ cận trên núi, tìm một cái tổ ong mật, đoạt mật với ong mật…” Thu Ảnh thành thật kể lại hình ảnh hắn nhìn thấy khi theo dõi Vân Thanh Nhiễm, may mắn là hắn sợ Vân Thanh Nhiễm phát hiện ra nên đứng khá xa.

“Khụ khụ… cái mụn này mọc cũng thật đúng lúc…” Quân Mặc Thần thản nhiên nói.

Thu Ảnh không biết Quân Mặc Thần cảm khái cái gì, hắn tiếp tục hướng về phía Quân Mặc Thần báo cáo: “Rồi sau đó thế tử phi nương nương lại đi đến hổ tuyền nổi danh trong kinh thành, lấy nước suối.” Nước suối hổ tuyền kia nổi tiếng là có vị ngọt lành.

Vì thế mới có bát mật ong mà Quân Mặc Thần vừa mới uống xong kia.

Thu Ảnh thầm nghĩ, thật ra thế tử phi nương nương đối với thế tử gia vẫn rất tốt.

“Ừ… Ngươi đi xuống đi…” Quân Mặc Thần liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc bát bạch ngọc trong tay hắn, ánh mắt có chút sâu thẳm.



Sau khi Vân Thanh Nhiễm thay nam trang xong thì đi ra cửa, Mộ Dung Tu bị bệnh, Mộc Bách Dương đang thử chẩn trị cho hắn, đương nhiên không thể quan tâm việc buôn bán trong kinh thành, hiện giờ Vân Thanh Nhiễm là tân giáo chủ, cũng không tiện bỏ mặc không quản.

Chân trước của Vân Thanh Nhiễm vừa bước ra khỏi cửa lớn của phủ Trấn Nam vương, sau lưng Nạp Lan Tú Nhi đã có hành động.

Nạp Lan Tú Nhi bưng một đống đồ ăn nàng ta tự tay làm bước vào Kim Dật Hiên.

Nạp Lan Tú Nhi còn chưa gặp được vương gia và vương phi, đã cho người đi thông truyền vài lần, đều nói hai người không rảnh, kỳ thực vương gia thật sự không rảnh, nhưng vương phi lại rất nhàn rỗi, có điều vương phi không muốn gặp Nạp Lan Tú Nhi.

Dạ Hồn không thích lá mặt lá trái với người ta, trắc phi này là do thái hậu đưa tới, bà vô cùng rõ tính tình của con trai mình, cũng biết con mình sẽ không thích Nạp Lan Tú Nhi, vậy thì bà gặp Nạp Lan Tú Nhi cũng không có gì để nói, sự việc tối qua bà vẫn canh cánh trong lòng, sẽ không đi sai thêm bước nữa.

Quản gia phụ trách dọn một viện cho Nạp Lan Tú Nhi, tốt xấu gì cũng là người thái hậu đưa tới, cũng không thể luôn để nàng ta ở trong chính sảnh. Dù sao phủ Trấn Nam vương cũng rộng rãi, có thể an bài một chỗ cho chủ tử ở.

Nạp Lan Tú Nhi cũng không rảnh rỗi, lúc này nghe được Quân Mặc Thần trong Kim Dật Hiên không ăn uống được gì, vì thế xuống bếp làm một đống đồ ăn cho Quân Mặc Thần, nấu một chút cháo, cùng một ít thức ăn nàng ta tỉ mỉ chuẩn bị, còn tự mình làm canh khai vị ngon miệng.

Nạp Lan Tú Nhi đích thân đưa qua cho Quân Mặc Thần.

Hạ nhân bên trong Kim Dật Hiên nhìn thấy Nạp Lan Tú Nhi, cũng không dám ngăn cản, hiện giờ ở trong vương phủ này nàng ta là trắc phi của thế tử, tin tức này không qua bao lâu mọi người trong phủ đều đã biết.

Nạp Lan Tú Nhi sai hạ nhân giúp nàng mở cửa phòng Quân Mặc Thần, sau đó bưng đồ ăn vào cho Quân Mặc Thần.

Nàng ta vào cửa thì nhìn thấy Quân Mặc Thần đang ngồi ở một bên đọc sách, nên để toàn bộ thức ăn lên trên bàn, sau đó nhẹ nhàng đi đến trước mặt Quân Mặc Thần.

“Thần thiếp thỉnh an thế tử gia, thần thiếp nghe nói thế tử gia không có khẩu vị, nên tự mình xuống bếp làm một ít thức ăn, nếu thế tử gia không chê, thì ăn thử xem, có lẽ sẽ hợp khẩu vị thế tử gia.”

Sau khi Nạp Lan Tú Nhi bước vào cửa Quân Mặc Thần đã phát hiện, chẳng qua ánh mắt hắn không nhìn nàng ta, mà vẫn dừng ở quyển sách trên tay hắn, lúc này Nạp Lan Tú Nhi quỳ xuống trước mặt hắn, Quân Mặc Thần cũng vẫn không nhìn tới, cũng không đứng dậy nhìn thức ăn mà Nạp Lan Tú Nhi chuẩn bị cho hắn, càng không để Nạp Lan Tú Nhi đứng lên.

Quân Mặc Thần không bảo nàng đứng dậy, Nạp Lan Tú Nhi cũng chỉ có thể quỳ như vậy, quỳ đến khi hai đầu gối đều đau.

Không biết qua bao lâu, Quân Mặc Thần mới buông sách trong tay ra, cúi đầu nhìn thoáng qua Nạp Lan Tú Nhi đang quỳ trước mặt hắn, “Sáng sớm ngày mai, bản thế tử sẽ sai người đưa ngươi trở về.”

Đợi lâu như vậy, Nạp Lan Tú Nhi không nghĩ tới thế nhưng mình lại đợi được một câu nói như vậy.

“Thế tử gia, thần thiếp có chỗ nào không tốt ư? Thần thiếp nguyện ý chịu phạt, xin thế tử gia đừng đuổi thần thiếp đi!” Nạp Lan Tú Nhi cảm thấy rất ủy khuất, chẳng qua chỉ vội đến đưa đồ ăn cho Quân Mặc Thần, lại không hiểu ra sao bị lạnh nhạt, ngay sau đó đã tuyên bố đuổi ra khỏi Vương phủ.

“Bản thế tử chính là muốn đuổi ngươi đi.” Quân Mặc Thần chậm rãi nói, hắn ốm yếu nên trước giờ nói chuyện thường chậm hơn người khác một nhịp, ngữ điệu luôn rất bình thản, không có một chút gợn sóng nào.

“Thế tử gia, nếu thần thiếp có làm sai chỗ nào, thế tử gia cứ việc trách phạt thần thiếp là được, nếu thế tử gia đuổi thần thiếp ra khỏi Vương phủ, thần thiếp sẽ không sống nổi, nếu thái hậu nương nương trách tội thần thiếp không hầu hạ tốt cho thế tử gia, người nhà thần thiếp cũng sẽ bị liên lụy, nếu là như thế, thần thiếp khẩn cầu thế tử gia ban thưởng tử tội cho thần thiếp! Thần thiếp đã bước vào phủ Trấn Nam vương, sẽ là người của phủ Trấn Nam vương, dù chết cũng là quỷ của phủ Trấn Nam vương.”

Nạp Lan Tú Nhi bên này còn chưa bắt đầu diễn, Quân Mặc Thần biên kia đã bảo ngừng, việc này đối lại là ai chỉ sợ cũng đều không cam tâm đi?

Nạp Lan Tú Nhi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nếu không có lý do gì, cho dù hắn là thế tử gia, cũng không thể tùy tùy tiện tiện đuổi trắc phi mà thái hậu nương nương đưa tới được? Nàng ta vừa mới vào phủ, cho dù muốn lấy thất xuất chi điều ra để hưu nàng ta sợ rằng cũng không thể đủ đâu?

“Khụ khụ… lúc ngươi tới gần… bản thế tử… bản thế tử cảm thấy cả người đều không thoải mái… Cũng không biết, bản thế tử sống lâu với ngươi… khụ khụ… mạng có thể càng ngắn hơn không?” Quân Mặc Thần không nhanh không chậm nói ra lý do của hắn.

Nạp Lan Tú Nhi vừa kinh ngạc vừa ủy khuất, mình tới gần thế tử gia khiến cho thế tử gia cảm thấy khó chịu?

Đây là lí do kiểu gì? Trên người nàng không bệnh không độc, sao có thể làm cho thế tử gia không thoải mái được?

Nhưng mà Nạp Lan Tú Nhi cũng biết, nếu thế tử gia thật sự nói như vậy, ai có thể hoài nghi đây? Hắn nói khó chịu thì chính là khó chịu, thái hậu nương nương không có khả năng không để ý đến cảm thụ của Quân Mặc Thần, mạo hiểm nguy cơ khiến thế tử gia khó chịu mà lưu Nạp Lan Tú Nhi lại bên người hắn!

Quân Mặc Thần muốn đuổi đi một người, lý do còn rất nhiều!

Vốn dĩ Nạp Lan Tú Nhi còn một đống tâm địa gian xảo, kết quả Quân Mặc Thần người này, ngay cả cơ hội sử dụng cũng không có.

“Thần thiếp hiểu được… Thần thiếp cáo lui, sáng sớm ngày mai thần thiếp sẽ đi.” Nạp Lan Tú Nhi là người thông minh, nàng ta biết nếu lúc này mình vẫn tiếp tục dây dưa sẽ chỉ khiến cho thế tử gia càng thêm chán ghét nàng ta mà thôi, cho nên thông minh một chút, hiện tại nàng ta cũng chỉ có thể thuận theo ý tứ của thế tử gia.

Thế tử gia cho kỳ hạn là sáng sớm ngày mai, đêm nay nàng ta vẫn còn cơ hội, trở về phải nghĩ biện pháp!

Nạp Lan Tú Nhi xoay người trở về, lúc đi đến cửa, “Thế tử gia, những thức ăn nay là đồ ăn quê nhà của thần thiếp, kích thích ngon miệng, nếu thế tử gia không ngại thì hãy thử một chút…”

Nói xong, Nạp Lan Tú Nhi rũ mắt lui ra khỏi phòng.