Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 86: Động vào nàng một chút cũng không được




Edit: Diệp Y Giai

Lúc Vân Thanh Nhiễm đi vào trong phòng nhìn khác với khi Hách Hữu Hằng nhìn, Hách Hữu Hằng nhìn thấy là một mảnh tối đen, nhưng Vân Thanh Nhiễm không phải. Vân Thanh Nhiễm thấy rõ ràng nam nhân nằm ở trên giường kia.

Trên khuôn mặt nam nhân tràn đầy thống khổ, thân thể cũng hiện ra bệnh trạng, đây không phải bộ dáng mà một người bình thường nên có, không có một người bình thường nào sẽ có màu da cùng thân thể như vậy, thân thể hắn khung xương không nhỏ, nhưng người rõ ràng hơi gầy, trên gương mặt thịt giống như bị dao gọt sạch vậy, hốc mắt trũng xuống, một bộ dạng hàng năm không ngủ.

Đối với Vân Thanh Nhiễm mà nói trạng huống như vậy cũng không phải xa lạ, bởi vì chính nàng khi mới vừa tỉnh lại do chịu đói thời gian dài, thân thể cũng như thế, có điều nếu so với người nam nhân này còn đỡ hơn, bởi vì nam nhân này trừ việc không được ăn uống đầy đủ ra tựa hồ còn bị người khác ngược đãi, nhìn thấy hắn, trong đầu Vân Thanh Nhiễm thoáng hiện từ “Không thành hình người”, nói khó nghe chút, người này làm cho người ta cảm giác giống như mới từ trong quan tài chui ra, còn là loại đã được chôn một thời gian rồi.

Người nam nhân này không thể nào là nam nhân võ nghệ cao cường khiêng tiểu thư Đổng gia mà đêm hôm đó Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy, bộ dạng này của hắn, đừng nói khiêng một nữ nhân đi lại thoải mái, cho dù để chính hắn đi từ trên giường xuống cũng thành vấn đề. Xem hắn ném đồ về hướng Hách Hữu Hằng, căn bản không có lực đạo gì thì biết.

Hách Hữu Hằng đối giọng nói của nam nhân không có hoài nghi, điều này chứng minh người nam nhân này là đệ đệ Hách Hữu Phong của hắn.

Như vậy xem ra, người nam nhân khác ẩn giấu ở trong phòng cho dù không phải tên nam nhân nàng nhìn thấy ngày đó, thì cũng không phải là loại người tốt lành gì.

Màn trên giường buông xuống, một người nam nhân khác hiện giờ cũng ở trên giường, giấu kín ở phía sau màn.

So với Hách Hữu Phong, người nam nhân đó hiển nhiên càng thêm đáng sợ hơn, ngay cả Vân Thanh Nhiễm cũng có chút bội phục năng lực chịu đựng của mình, quả nhiên lúc trước chịu huấn luyện không hề vô ích, bằng không hiện tại nàng khẳng định chạy ra ngoài nôn một phen trước rồi mới trở về.

Ngửa mặt lên trời thét dài dựng thẳng ngón giữa, Vân Thanh Nhiễm cảm giác nàng hôm nay giữa ban ngày ban mặt đã đụng phải yêu ma quỷ quái, một phòng hai nam nhân này, không ai là giống người, khó trách phải khiến cho phòng thành tối đen, bằng không bọn hắn nhìn nhau xong, vậy mỗi ngày lại càng tổn thương ánh mắt?

Hách Hữu Hằng tránh thoát đồ vật bị ném về hướng mình, hắn hôm nay hạ quyết tâm phải kéo đệ đệ mình từ trong phòng ra ngoài.

“Hữu Phong, đại ca không thể tiếp tục để đệ như vậy được, mặc kệ đệ hôm nay có nguyện ý hay không, đại ca đều phải mang đệ ra khỏi phòng này!” Hách Hữu Hằng người chẳng ra gì, nhưng đối với đệ đệ của mình vẫn rất không tệ.

“Đại ca không cần! Không cần!” Thanh âm của Hách Hữu Phong rất cấp bách.

Đã không còn kịp rồi, Hách Hữu Hằng đã đi vào phòng trong tối đen, dựa theo cảm giác đi tới bên cạnh giường, vừa muốn đưa tay ra bắt lấy Hách Hữu Phong trên giường, thì một luồng sát khí phả vào mặt mà đến.

Hách Hữu Hằng kinh hãi cảm thấy không đúng, nhưng đã không còn kịp, một người trốn từ nơi bí mật gần đó đã nhảy ra ngoài, Hách Hữu Hằng còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ đã bị tên nam nhân khác trốn ở trên giường bóp chặt.

Hách Hữu Hằng bị ép lui về phía sau, bản năng muốn thoát đi, hắn lùi về sau một chút, tới nơi có ít ánh sáng, nương theo tia sáng mỏng manh hắn thấy được khuôn mặt nam nhân đang bóp chặt cổ mình.

Khuôn mặt nam nhân thực khủng bố, khắp mặt đều là vết sẹo màu đen giống như râu quai nón, không nhìn kỹ còn tưởng là vô số con sâu dài nhỏ màu đen đang bò trên mặt y, từng vết đều hiển lộ trước mặt, cũng không biết đó là vết sẹo hay là quái bệnh khác, dù sao đây tuyệt đối không phải là khuôn mặt làm cho người ta nhìn thấy có thể ngon miệng. Đi ra cửa, cam đoan xe thấy xe chạy, người gặp người trốn, hoa thấy hoa tàn, tiểu hài tử thấy thì khóc, mèo chó thấy thì cắn.

“A ——” Hách Hữu Hằng kinh hách quá độ, bất chợt ngất đi.

Không nghĩ tới đầu hắn lớn như vậy, lá gan lại chỉ có một chút như thế, trực tiếp bị khuôn mặt này dọa cho bất tỉnh.

“Ca…” Nam nhân trên giường thấy Hách Hữu Hằng đã bất tỉnh, muốn xuống dưới, vì thế thân thể gầy yếu từ trên giường lăn xuống, thể lực Hách Hữu Phong chống đỡ hết nổi chỉ có thể bò tới gần Hách Hữu Hằng. Xem ra nam nhân bị giày vò đến không thành hình người này thật sự là Hách Hữu Phong.

Như vậy còn nam nhân mặt quỷ đây?

Nam nhân mặt quỷ buông lỏng tay bóp cổ Hách Hữu Hằng ra, hiện tại y không vội muốn mạng của Hách Hữu Hằng, bởi vì trong gian phòng đó còn có hai người khác —— Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm.

Phản ứng của hai người kia đều bình tĩnh đến khó tin, Vân Thanh Nhiễm mặc dù có bị khuôn mặt quỷ của nam nhân kích thích, nhưng nàng đã sớm thấy được, cũng có chuẩn bị tâm lý, lúc này y nhảy ra, nếu Vân Thanh Nhiễm còn cực kỳ hoảng sợ, vậy nhất định là nàng đang biểu diễn.

Nhưng mà… Thế tử gia à, vì sao ngươi cũng bình tĩnh như vậy hả?

Kỳ thật lúc nhìn thấy nam nhân mặt quỷ Vân Thanh Nhiễm có một thoáng lo lắng thay Quân Mặc Thần, không biết thân thể này của thế tử gia có chịu được bị dọa không, có thể sau khi bị hoảng sợ lại phát bệnh không? Vân Thanh Nhiễm không hiểu y dược, không biết phương diện này có thể có liên hệ gì hay không.

Có điều hiện tại xem ra lo lắng của nàng là dư thừa, thế tử gia dường như còn bình tĩnh hơn so với nàng.

Thấy nam nhân mặt quỷ tới gần, Vân Thanh Nhiễm không chút do dự đứng ở trước người Quân Mặc Thần, đối với Vân Thanh Nhiễm mà nói, việc này không có gì quá kỳ quái, nàng tuy không thể gọi là khỏe khỏe mạnh mạnh, nhưng so với bộ dạng yếu bệnh này của thế tử gia thì thân mình vẫn tốt hơn rất nhiều rồi?

Thế nhưng, hành động của Vân Thanh Nhiễm rơi vào trong mắt Quân Mặc Thần, cũng khiến trong mắt hắn nhiều thêm mấy phần vui sướng, không phải ai cũng có thể vào lúc đối mặt nguy hiểm còn không chút do dự đứng ở trước mặt hắn bảo hộ hắn, mặc dù là phu thê danh xứng với thực, cũng không hề thiếu tai vạ đến nơi đều tự bay. Mặc kệ nàng là vì lý do gì lựa chọn đứng ở trước mặt hắn, muốn vì hắn ngăn trở nguy hiểm, phần ấm áp này hắn thật sự vẫn cảm nhận được.

“Các ngươi là ai?” Nam nhân mặt quỷ cũng không vội vã ra tay, y nhận biết Hách Hữu Hằng, lại không biết Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, y nhất định phải phán đoán thân phận của đối phương, y muốn bảo đảm chắc chắn an toàn của bản thân. Y ẩn giấu ở phủ Ký Bắc Vương rất tốt, y còn định tiếp tục ở lại.

Nam nhân mặt quỷ không chỉ có một khuôn mặt dữ tợn, tiếng nói cũng vô cùng khàn khàn, thanh âm thập phần trầm thấp, bộ dạng phát âm dường như cũng rất khó khăn.

“Như vậy còn ngươi, ngươi là ai, trốn ở phủ Ký Bắc Vương, bắt cóc công tử gia của phủ Ký Bắc Vương, còn cướp giật nữ tử chưa xuất gia, sát hại các nàng đoạt máu của các nàng.”

Vân Thanh Nhiễm có chín phần nắm chắc tên nam nhân này chính là nam nhân mà nàng nhìn thấy đêm đó, hiện giờ nam nhân đứng ở trước mặt nàng, thân cao cùng hình thể đều tương tự với ngày ấy, hơn nữa dung mạo đặc thù của người nam nhân này… Không phải Vân Thanh Nhiễm khinh thường người có dung mạo thiếu sót, nhưng cảm giác mà tên nam nhân này cho nàng đã không chỉ đơn thuần là bề ngoài dữ tợn, cả người y đều lộ ra một cỗ lệ khí, kẻ sát nhân bình thường cũng không có lệ khí nặng như y.

Nàng đều nói trúng rồi! “Ngươi rốt cuộc là ai?” Mặt quỷ lại hỏi một lần nữa, thiếu niên có vóc dáng nhỏ này tựa hồ là truy xét y, việc này cũng không phải tùy tiện người nào là có thể làm được.

Nam nhân mặt quỷ nghe Vân Thanh Nhiễm nói xong, gân xanh trên cổ càng thêm rõ ràng, Vân Thanh Nhiễm bởi vậy phán đoán y đang chuẩn bị để giết người diệt khẩu.

Vì sao lực chú ý của Vân Thanh Nhiễm sẽ đặt ở trên cổ nam nhân? Đơn giản là khuôn mặt nam nhân đã không nhìn ra nổi cái gì, cho dù y nở nụ cười hoặc là nổi giận, cũng sẽ không bị nhìn ra, giọng nói của y cũng rất khàn, coi như y có tâm nâng cao đến quãng tám để biểu hiện ra sự phẫn nộ của mình, nàng cũng không thể nghe ra được.

Xem ra Vân Thanh Nhiễm đều nói trúng hết, y quả thật là tên hung thủ kia, hơn nữa… nếu không ngoài ý muốn, Hách Hữu Phong biến thành bộ dạng này cũng là công lao của y.

Vân Thanh Nhiễm thừa dịp nam nhân mặt quỷ tức giận, lại quét mắt ở trong phòng một vòng, nhìn thấy dưới gầm giường để một chậu rửa mặt chất đồng, bên trong lộ ra chất lỏng màu đỏ, có lẽ chính là máu của nữ tử đã chết.

“Vì sao ngươi muốn giết những người đó, cần máu của các nàng làm cái gì? Hay là nói… ngươi cảm thấy được máu của các nàng có thể khôi phục dung nhan của ngươi?” Về lời đồn Hồng Dược dung nhan không già có thể nói tới tình cảnh mọi người đều biết, chính là sẽ có số ít người thật sự thực hành theo.

“A, không ngờ tới có một người thông minh đến đây!” Nam nhân không phải đang thật sự khích lệ Vân Thanh Nhiễm, y thật sự động sát tâm, có người biết bí mật của y, y làm sao có thể để cho đối phương sống sót? Nam nhân phát ra tiếng cười có chút âm trầm, “Nếu cái chết của các nàng có thể biến ta trở về bộ dạng lúc đầu, thì cái chết của các nàng rất có giá trị không phải à? Ngươi biết không? Ta cắt cổ của các nàng, nhìn thấy các nàng chậm rãi chết đi… nhìn thấy các nàng từ rên rỉ thống khổ đến cuối cùng ngay cả khí lực rên rỉ cũng không còn, chỉ có thể trừng tròng mắt tràn đầy oán hận nhìn ta…”

Vân Thanh Nhiễm biết nếu động mạch chủ của con người bị cắt vỡ, sẽ dẫn đến cơ thể người bị mất lượng máu lớn mà chết, nhưng chắc chắn sẽ không lập tức chết, nếu cắt miệng vết thương không quá lớn, tốc độ máu chảy ra sẽ không nhanh, thời gian thậm chí có thể lâu tới nửa giờ.

Loại tử vong này ngược lại rất tàn nhẫn.

Nhưng tên nam nhân mặt quỷ trước mặt nàng đây hiển nhiên rất hưởng thụ cách chết này, nhân tính vặn vẹo, tim của y so với dung mạo của y càng xấu xí hơn, giết người lấy máu cũng thôi đi, còn coi cái chết của người khác trở thành một thú vui.

Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, Hồng Dược gánh tội danh của cái loại biến thái này thực không đáng, tuy rằng thanh danh bản thân Hồng Dược đã hỏng đến mức không thể hủy nổi nữa, cũng không có nghĩa là có thể bị loại nam nhân này làm nhục thanh danh.

Càng làm cho Vân Thanh Nhiễm cảm thấy buồn nôn chính là, hiện tại giáo chủ Thương Lan giáo là nàng, cũng tương đương với việc nàng cũng mang tiếng xấu thay tên nam nhân biến thái này, điều này khiến Vân Thanh Nhiễm có một loại cảm giác ra cửa bị giội nước lã, là nước lạnh rửa chân, còn là nước rửa chân đã từng rửa qua cái chân thơm nào đó.

“Tuy ngươi là nam, có điều ta cũng có thể khiến cho ngươi chết giống các nàng, xem ngươi thông minh như vậy… Ha ha a…” Nam nhân mặt quỷ vừa nói vừa cười.

Tiếng cười thâm trầm, sàn sạt, giống như trong cổ họng chứa một khối đá lớn, làm cho người ta nghe xong rất không thoải mái.

“Vậy thật sự phải cảm ơn cả nhà ngươi rồi!” Loại ban ân này Vân Thanh Nhiễm nàng thật đúng là không chịu nổi!

Nam nhân mặt quỷ đã động ý quyết giết Vân Thanh Nhiễm, không tính toán cùng Vân Thanh Nhiễm nói thêm cái gì, y đang muốn động thủ với Vân Thanh Nhiễm, đã thấy Vân Thanh Nhiễm đi một bước trước y, y còn tưởng rằng Vân Thanh Nhiễm chó vội nhảy tường, đang chờ Vân Thanh Nhiễm tự đưa mình đến trước mặt y, lại thấy Vân Thanh Nhiễm không phải đi về hướng y, mà là vượt qua y hướng ra phía sau y.

Nam nhân mặt quỷ cả kinh, dưới sàng là nơi y giấu máu!

Sau khi biết ý đồ của Vân Thanh Nhiễm, nam nhân mặt quỷ vội đuổi theo.

Vân Thanh Nhiễm vốn nên tấn công nơi giấu máu phía dưới gầm giường bỗng nhiên quay đầu, binh bất yếm trá, Vân Thanh Nhiễm vào lúc nam nhân mặt quỷ khẩn trương chỗ máu của mình thì đột nhiên quay đầu, chủy thủ sắc bén xẹt qua trước ngực nam nhân mặt quỷ, lưu lại một vết thương thật sâu.

Nhanh, độc, chuẩn.

Bất luận là tốc độ phản ứng hay là nắm chắc độ chuẩn xác, Vân Thanh Nhiễm đều nắm lấy vô cùng tốt, chỉ đáng tiếc thể cốt này của Vân Thanh Nhiễm còn chưa đủ để bị gây sức ép, vốn ngay cả thân mình người thường cũng kém hơn, làm sao có thể so với thân thể của võ lâm cao thủ được đây? Mặt khác, được Hồng Dược cho một thân công lực chẳng qua mới hai ngày, Vân Thanh Nhiễm chưa thể vận dụng tự nhiên được.

Nếu không, lần này cũng đủ để lấy tính mạng của nam nhân mặt quỷ biến thái. Với công lực của Hồng Dược, nam nhân này còn chưa xứng.

Nam nhân bị trúng một kích của Vân Thanh Nhiễm, lập tức điên cuồng hẳn lên, y cầm chủy thủ bên hông mình, mãnh liệt đâm về phía Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm nghiêng người né tránh, chủy thủ của nam nhân quét qua tay phải Vân Thanh Nhiễm, trên tay Vân Thanh Nhiễm bị thanh chủy thủ kia vạch ra một đường máu, vết thương không sâu, so với vết thương lần trước nàng bị ở chỗ thái hậu nương nương, thì căn bản không thể gọi là bị thương.

Vết máu đỏ tươi ở trên bàn tay trắng nõn vô cùng bắt mắt.

Đúng lúc đó, phía sau Vân Thanh Nhiễm, nam tử gầy yếu bệnh tật vốn ngồi ở trên xe lăn bỗng có động tác, thân ảnh hắn nhoáng lên, rời khỏi xe lăn, không biết đi tới phía sau Vân Thanh Nhiễm từ lúc nào, Vân Thanh Nhiễm còn chưa kịp quay đầu lại nhìn xem người xuất hiện ở phía sau mình là ai, đã bị điểm huyệt ngủ, ngã vào trong lòng nam nhân phía sau.

Quân Mặc Thần cẩn thận ôm Vân Thanh Nhiễm bị hắn điểm huyệt ngủ vào trong lòng.

Động tác của Quân Mặc Thần, nam tử mặt quỷ đứng ở đối diện Vân Thanh Nhiễm thấy được toàn bộ, vốn tưởng rằng cái người gầy yếu ngồi xe lăn không có uy hiếp nhất, ai ngờ hắn thậm chí có thân ảnh như quỷ mị đến vậy?

“Ngươi là ai?” Nam tử mặt quỷ hỏi Quân Mặc Thần, trong mắt không lấn át được kinh ngạc.

Quân Mặc Thần không để ý đến nam nhân mặt quỷ, không coi ai ra gì ôm lấy Vân Thanh Nhiễm, ôm Vân Thanh Nhiễm đến xe lăn, nhẹ nhàng buông nàng xuống, mới lại chậm rãi hướng về phía nam nhân mặt quỷ đi tới.

Đôi giầy tuyết trắng của Quân Mặc Thần nhẹ nhàng dẫm trên sàn nhà màu xám trắng, từng bước một, cước bộ của hắn rất thong thả, nhưng rất ổn định, trên mặt của hắn không có biểu cảm gì, sắc mặt cũng vẫn trắng trước sau như một.

Nhưng lúc này, nam tử mặt quỷ sẽ không còn coi thường hắn như ban đầu, thì ra nam nhân ốm yếu vẫn luôn không rên một tiếng này, mới giấu được sâu nhất!

Quân Mặc Thần đi đến trước mặt nam nhân mặt quỷ, nam nhân mặt quỷ có chút kinh hoảng, kinh hoảng này tới rất đột nhiên, nhưng cũng không thể tránh né, bởi vì y biết thực lực của nam tử gầy yếu trước mặt y ở trên y rất xa!

Nam nhân vừa định muốn chạy trốn, cúi đầu lại thấy tay phải của mình không biết từ khi nào đã bị tay Quân Mặc Thần bắt được.

Tay phải Quân Mặc Thần cầm lấy cánh tay của nam nhân mặt quỷ, giơ cánh tay kia lên, “Vừa nãy, chính là bàn tay này cầm chủy thủ đả thương nàng, đúng không?” Quân Mặc Thần chậm rãi nói, thanh âm thoáng trầm thấp hơn so với bình thường.

Nam nhân mặt quỷ nghe Quân Mặc Thần hỏi không chút gợn sóng, trong lòng mãnh liệt có dự cảm không tốt.

Một giây sau, dự cảm không tốt của nam nhân mặt quỷ đã được ứng nghiệm, tay Quân Mặc Thần bắt lấy cánh tay y rất tao nhã giật ra. Quân Mặc Thần làm cho người ta có cảm giác như đang cầm bút hành thư, nước chảy mây trôi, tuy tốc độ rất nhanh, lại rất có ý nhị.

Nhưng động tác tao nhã này lại giật xuống một cánh tay của nam nhân mặt quỷ, là cả cánh tay! Không dùng dao, Quân Mặc Thần cứ như vậy nắm tay nam nhân mặt quỷ, sau khi đánh gãy rồi kéo xuống, ngay cả chính nam nhân mặt quỷ cũng giống như đang nằm mơ.

Động tác quá nhanh, thế cho nên nam nhân mặt quỷ cũng không kịp cảm nhận được đau đớn, cánh tay kia một khắc trước còn ở trên người y, ngay sau đó, đã rời khỏi thân thể y, hiện giờ đang dừng ở một góc trong phòng.

Nam tử bạch y bệnh tật quấn thân này, nam tử có một thân suy nhược như chỉ cần có gió thổi qua là có thể ngã xuống này, chính là dọa người như vậy… Hắn tĩnh lặng sạch sẽ như tiên nhân xuất trần, động thủ lại không chút lưu tình.

Hách Hữu Phong tận mắt nhìn thấy một màn này, trên mặt đã sớm không còn tức giận như trước mà bị khiếp sợ bao phủ. Quân Mặc Thần… Hắn không phải là một người sắp chết ư?

Sau khi Quân Mặc Thần tháo dỡ một cánh tay của nam nhân mặt quỷ, mặc cho nam nhân bị đau, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Hách Hữu Phong.

“Ta sẽ không nói ra!” Không đợi Quân Mặc Thần mở miệng, Hách Hữu Phong đã hứa hẹn trước, “Về chuyện ngươi biết võ công ta sẽ không nói ra, bất kể là ai, xin ngươi đừng giết ta…”

Hách Hữu Phong bị nam nhân mặt quỷ bắt giam đã hai năm, hai năm qua hắn bị tra tấn thành bộ dạng như quỷ này, hắn cũng từng là một thiếu niên nhanh nhẹn. Trong hai năm qua, vô số lần hắn nghĩ tới cái chết, nhưng hắn vẫn sống sót, hiện giờ thật vất vả mới thoát ra được, giờ khắc này ý chí muốn sống của hắn trước nay chưa từng mãnh liệt đến vậy.

“Ta sẽ không động tới ngươi, về chuyện nam nhân kia sẽ do ngươi nói rõ ràng ngọn ngành ra, còn về chuyện của ta, ngươi nói ra đối với ngươi không có chỗ tốt gì, ngươi cũng không uy hiếp đến ta.”

Quân Mặc Thần chưa từng cố ý giấu diếm chuyện hắn biết võ công, là người trong thiên hạ coi hắn hoàn toàn không có chỗ dụng như điều đương nhiên mà thôi.

“Vậy ngươi vì sao phải cố ý đánh ngất người nam nhân kia đi?” Không phải sợ người khác biết, vì sao trước khi động thủ còn đặc biệt khiến nam nhân có vóc dáng nhỏ nhắn kia bất tỉnh? Hách Hữu Phong nói người nam nhân kia là chỉ Vân Thanh Nhiễm, hắn cho rằng Vân Thanh Nhiễm là nam nhân, dù sao ngày hôm nay Vân Thanh Nhiễm vẫn đang một thân nam trang.

“Hình ảnh máu tanh không thích hợp để nàng thấy.” Quân Mặc Thần trả lời.

Quân Mặc Thần là nghiêm túc, Hách Hữu Phong chưa chắc sẽ nghĩ vậy, người nam nhân cùng đi với hắn kia đã dám đọ sức với nam nhân mặt quỷ, còn sợ chứng kiến hình ảnh như vậy à?

Hách Hữu Phong đem nghi ngờ của mình để ở trong lòng, Quân Mặc Thần đã nói như vậy, hắn đáp ứng là được. Hách Hữu Phong cũng thật sự không muốn nói ra, chỉ có chính Hách Hữu Phong rõ ràng, giờ khắc này ở trong lòng hắn hình tượng của Quân Mặc Thần cao lớn uy vũ cỡ nào, hắn đối với nam nhân mặt quỷ có bao nhiêu sợ hãi, có bao nhiêu hận ý, thì đối với Quân Mặc Thần cũng có bấy nhiêu kính sợ.

Nam nhân vẫn luôn giày vò hắn cho hắn hai năm hắc ám nhất cuộc đời, hiện giờ mảnh hắc ám này được người ta nhẹ nhàng xua tan, loại tâm tình đối với người xua tan hắc ám của hắn chỉ có những ai tự mình nhận thức qua mới có thể hiểu được.

“Ta sẽ làm theo lời ngươi nói.” Hách Hữu Phong liên tục gật đầu.

“Người này uống máu thành cuồng, tự mình hại mình mà chết, Vân công tử hoảng sợ quá độ hôn mê bất tỉnh, bản thế tử cũng hoảng sợ không nhỏ, không còn tâm tình tiếp tục ngắm hoa, hiện giờ hồi phủ đi nghỉ ngơi, chờ lệnh huynh sau khi tỉnh lại thỉnh cầu Nhị công tử nhớ rõ nói cho hắn biết ngóc ngách sự tình.” Mấy lời ít ỏi của Quân Mặc Thần cũng đã giúp Hách Hữu Phong vạch tốt những lời hắn muốn nói.

“Ta đã biết.” Hách Hữu Phong ở trong lòng cảm khái tâm tư Quân Mặc Thần. Thì ra cho tới giờ… mọi người đều bị biểu hiện của người nam nhân này mê hoặc…

Lúc Vân Thanh Nhiễm lại mở mắt thì người đã nằm ở trong phòng của mình, có chút mông lung đứng dậy, nhìn thấy Lục Trúc ở bên người nàng chờ nàng rời giường.

Vân Thanh Nhiễm ngủ mê đến quá trưa, cũng không phải bởi vì Quân Mặc Thần xuống tay quá nặng, cho nên nàng vẫn chưa tỉnh lại, mà là lúc trước nàng sử dụng năng lực đặc thù của mình hao phí không ít tinh lực, cho nên cả người đều rất mệt mỏi, cảm giác cũng ngủ vô cùng sâu.

“Ta sao lại trở về rồi? Nam nhân mặt quỷ kia đâu?” Vân Thanh Nhiễm có chút hốt hoảng, lúc ấy bản thân dường như cảm giác được phía sau có người, sau đó thì không còn ấn tượng. Chẳng lẽ lúc ấy trong phòng còn có những người khác nữa? Hay là nói, mình bởi vì sử dụng dị năng quá độ làm cho tinh lực không đủ, còn động võ với nam nhân mặt quỷ kia cho nên bất tỉnh?

“Tiểu thư ngài làm sao vậy? Nam nhân mặt quỷ nào, ngài đang nói đến kẻ xấu bị bắt được ở trong phủ Ký Bắc Vương à?” Lục Trúc hỏi.

“Đúng rồi, y thế nào?”

“Nô tì nghe người ta nói, hôm nay trong phủ Ký Bắc Vương xảy ra chuyện lớn, có người chết, có điều người chết không phải trong vương phủ, mà là một nam nhân bộ dạng rất xấu rất đáng sợ, nghe nói người nam nhân kia chính là hung thủ giết người, nhưng lại bắt cóc Nhị công tử phủ Ký Bắc Vương, sau đó chính mình giấu kín Nhị công tử trong phòng, đã hơn hai năm rồi đó! Hôm nay lúc thế tử gia phủ Ký Bắc Vương thăm Nhị công tử không cẩn thận bắt gặp, về sau cũng không biết thế nào, nói là tên hung thủ kia điên cuồng cào cấu, tự làm thương chính mình, Nhị công tử thừa dịp loạn chạy ra khỏi lầu các cầu cứu, cuối cùng nam nhân đáng sợ đó bị người của phủ Ký Bắc Vương bắt được, không bao lâu thì chết, Nhị công tử phủ Ký Bắc Vương nói rõ mọi chuyện cần thiết, mọi người mới biết được thì ra mấy ngày này những nữ tử trong kinh thành không phải bị nữ ma đầu Thương Lan giáo giết, mà là tên nam nhân ẩn núp trong phủ Ký Bắc Vương giết chết.”

Lục Trúc đem những tin tức nho nhỏ mà mình nghe được từ bên ngoài nói hết cho Vân Thanh Nhiễm.

Mặc dù có vài chỗ rất mơ hồ, nhưng lại khá ăn khớp với những điều Vân Thanh Nhiễm biết.

“Thế tử gia đâu?” Vân Thanh Nhiễm nghĩ bản thân đã trở về, nói vậy Quân Mặc Thần cũng trở lại.

“Thế tử gia và tiểu thư cùng được người của phủ Ký Bắc Vương đưa về, vừa rồi thế tử gia còn bồi ở bên người tiểu thư, chẳng qua ngay lúc tiểu thư sắp tỉnh lại, thế tử gia bị Vương gia gọi đi phòng nghị sự, phỏng chừng phải lát nữa mới có thể trở về.” Thế tử gia thật sự đối tốt với tiểu thư lắm, sau khi trở về vẫn luôn bồi ở bên người tiểu thư.

“À…” Vân Thanh Nhiễm lên tiếng, cũng không biết mình ngủ mê đã bao lâu, hơn nữa lúc trước hao phí nhiều tinh lực, Vân Thanh Nhiễm cảm thấy rất đói bụng, vừa hay nhìn thấy trong phòng trên mặt bàn bầy rất nhiều đồ ăn, vì thế từ trên giường đi xuống, đến trước bàn bắt đầu ăn.

Ăn xong rồi Vân Thanh Nhiễm còn thưởng thức trà ướp hoa đặt cùng với chỗ đồ ăn.

Ăn uống no đủ, Vân Thanh Nhiễm nghỉ ngơi một chốc, đột nhiên cảm thấy bụng mình nong nóng, mới đầu tưởng vừa nãy ăn nhiều, nhưng chậm rãi, cả người đều nóng lên theo.

Vân Thanh Nhiễm cảm thấy có gì đó không đúng, nên hỏi Lục Trúc, “Lục Trúc, đồ ăn này là ai đưa tới?”

“Tiểu thư, đồ ăn và trà ướp hoa đều là Vương Phi nương nương sai người đưa tới!” Lục Trúc thật cao hứng nói, Vương Phi nương nương tự mình cho người đưa đồ ăn đến cho tiểu thư, chứng minh tiểu thư được Vương Phi nương nương thích, đây là chuyện tốt đó!

Nhưng nghe xong lời Lục Trúc nói, Vân Thanh Nhiễm lại không có chút vui sướng nào, mà là có dự cảm không tốt.

Những đồ ăn này dùng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, nhưng đều chút bổ âm bổ dương, bổ thận gì đó.

Điểm chết người chính là hũ trà ướp hoa kia, Vương Phi đã đặc biệt đi tìm người phối phương, công hiệu có thể so với xuân dược.

“Tiểu thư người làm sao vậy?” Lục Trúc thấy Vân Thanh Nhiễm có chút không đúng, mặt dường như rất hồng, thật giống như vừa uống rượu xong, không đúng nha, trên bàn không để rượu, chỉ thả một hũ trà ướp hoa thôi mà.

Lúc này Vân Thanh Nhiễm thật sự bị Vương Phi nương nương hại thảm! Vương Phi nương nương tốt bụng lo liệu chuyện xấu làm đồ bổ thân thể nàng, bà không lo lắng bổ nàng quá, chốc lát “lang tính” lên muốn mạng thế tử gia thì sao?

Ngay lúc Vân Thanh Nhiễm oán niệm bản thân, cửa phòng được mở ra, Quân Mặc Thần bị phụ vương gọi đi phòng nghị sự vừa vặn trở về phòng.

Quân Mặc Thần cũng không biết Vương Phi đưa đồ ăn đặc biệt tới cho Vân Thanh Nhiễm, càng không biết Vân Thanh Nhiễm vừa vặn còn nuốt vào.

“Thế tử gia, ngài đã trở lại, vậy nô tì xin được cáo lui trước.” Lục Trúc thấy Quân Mặc Thần đã trở lại, vội từ trong phòng lui ra ngoài, sau đại hôn tiểu thư cùng thế tử gia phân phòng ngủ, nàng còn lo lắng thay tiểu thư, hiện giờ hai người lại ngủ một phòng, làm nha hoàn của Vân Thanh Nhiễm, Lục Trúc tự nhiên là cực kỳ cao hứng.

Nha đầu chết tiệt kia, bình thường sao không thấy nàng ta chạy nhanh như vậy hả!

Quân Mặc Thần thấy sắc mặt Vân Thanh Nhiễm hồng hồng, nên tiến lên nhìn xem. Người đã vào trong phòng, Quân Mặc Thần dứt khoát từ xe lăn đứng dậy, hắn không phải bị liệt, chỉ là thân thể không tốt, không nên mệt nhọc, không nên đi lại nhiều thôi.

Quân Mặc Thần đến gần Vân Thanh Nhiễm, một thân áo trắng nhẹ nhàng, thân ảnh gầy yếu mang theo ý nhị tự nhiên sẵn có, bóng dáng hắn hạ xuống, chắn một mảnh ánh sáng trước mắt Vân Thanh Nhiễm. Da thịt như bạch ngọc của hắn cách Vân Thanh Nhiễm rất gần, thanh nhuận nhu hòa, dịu dàng tinh tế, hơi thở của hắn cũng gần theo, nhiệt khí như có như không khiến nhiệt độ cơ thể của Vân Thanh Nhiễm lại một lần nữa tăng lên.

Quân Mặc Thần vươn tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve trán Vân Thanh Nhiễm một chút, xem xét nàng có phải phát sốt rồi không, phát giác trán của nàng có chút nóng bỏng.

“Thế tử gia, thương lượng với ngươi chuyện này, đêm nay chúng ta tách ra ngủ được không?” Vân Thanh Nhiễm thừa dịp bản thân còn chưa lang tính, rất lý trí muốn Quân Mặc Thần cách xa nàng một chút.

Tuy rằng nàng bây giờ còn chưa lang tính quá mức, nhưng nàng cảm giác mình không chống được bao lâu, à không, nàng bây giờ nhìn Quân Mặc Thần đã cảm thấy mê người hơn bình thường rồi, nam nhân hỗn đản này không có việc gì lớn lên dễ nhìn như vậy để làm gì chứ?

“Khụ khụ… ái phi làm sao vậy?”

“Không có việc gì… ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trước.” Vân Thanh Nhiễm nói xong lập tức quay đầu đi đến bên giường, sau đó cởi giầy, trực tiếp đắp chăn giả vờ ngủ.

Nàng mới vừa tỉnh lại không bao lâu, làm sao ngủ đây?