Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 76: Câu dẫn thế tử phi




Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Thanh Nhiễm mới vừa rời giường, Quân Kiệt đã đưa Mộc Bách Dương tới, Mộc Bách Dương hai tay bị trói chặt, bên trong miệng còn bị đút vải trắng, muốn nói chuyện đều nói không được.

Mộc Bách Dương đến bây giờ còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đêm qua lúc ông đang ngủ Quân Kiệt bỗng nhiên tiến vào, ông đứng dậy thấy là Quân Kiệt vừa muốn yên lòng, lại trở tay không kịp bị Quân Kiệt trói lại, sau đó ông vẫn duy trì bộ dạng này ở trên giường đến khi hừng đông, trời vừa sáng, Quân Kiệt đã đưa ông đến nơi ở của Vân Thanh Nhiễm.

Lúc này Mộc Bách Dương xem như hiểu rõ rồi, đó chính là ông bị thế tử gia bán cho thế tử phi nhà hắn, Quân Mặc Thần trọng sắc khinh bạn này! Mộc Bách Dương có chút tò mò, ông không biết Vân Thanh Nhiễm vì sao muốn trói ông lại, Mộc tiên sinh không phải người ngu.

Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, rồi nói với Quân Kiệt, “Có thể lại phiền toái ngươi hỗ trợ tìm một chiếc xe ngựa tới đây không?”

“Thế tử phi khách khí.” Quân Kiệt nghe Vân Thanh Nhiễm nói như vậy, được sủng ái mà lo sợ, nàng là thế tử phi, hắn chỉ là một thuộc hạ sao phải để chủ tử như nàng nói phiền toái chứ, đây là việc hắn phải làm!

Quân Kiệt nhận mệnh lệnh của Vân Thanh Nhiễm vội vàng đi chuẩn bị cho Vân Thanh Nhiễm một chiếc xe ngựa, Vân Thanh Nhiễm lại để cho Quân Kiệt khiêng Mộc Bách Dương lên xe ngựa, không để người khác đi theo, chỉ cần một mã phu đánh xe, nàng tự mình một người mang theo Mộc Bách Dương xuất môn.

Tới cửa tửu lâu mà lúc trước nàng và Vân Tử Hy đã cùng nhau tới thì ngừng lại, lúc này Mộ Dung Tu đã đợi ở cửa, tối hôm qua trước khi nàng đi bắt cóc Mộc Bách Dương cũng đã sai người đưa tin cho Mộ Dung Tu, để cho hắn hôm nay đợi nàng.

Mộ Dung Tu rất im lặng với hành động của Vân Thanh Nhiễm, phái người đưa tin cho hắn, trên thư lại nói hết sức nghiêm túc, kết quả lại để cho hắn giúp nàng giấu một người?

“Vân Thanh, ngươi lần này lại định làm gì?” Hơn một lần nàng cũng dẫn theo một người bị trói đến, để cho hắn tiễn bước người ta đi, lần này lại đưa tới một người, bất đồng chính là lần trước người kia là nữ nhân, lần này lại là nam nhân.

“Không làm gì, hay gửi tạm ở nơi này của ngươi mấy canh giờ mà thôi.” Vân Thanh Nhiễm nói, “Ta nhớ được trên lầu ngươi có một gian phòng đặc biệt lưu lại, bên trong còn có một gian nội thất phải không?”

Chính là gian phòng lần trước Vân Thanh Nhiễm cùng Vân Tử Hy đi, sau khi Vân Tử Hy say rượu vẫn ở trong phòng đó nghỉ ngơi.

“Vân Thanh, ngươi một vừa hai phải thôi, chỗ này của ta cũng không phải là nơi để ngươi trộm người gửi đến!” Mộ Dung Tu nghe vậy lại nghĩ sai lệch, cho là Vân Thanh hắn nhận thức lại tính toán làm chuyện gì không nhận ra người.

Vân Thanh Nhiễm biết Mộ Dung Tu lại nghĩ nhầm rồi, có điều nàng cũng lười giải thích, nàng nói với hai người bên cạnh Mộ Dung Tu, “Hai người các ngươi, giúp ta nâng người lên đi.”

Hai người bị Vân Thanh Nhiễm gọi liếc nhìn nhau, lại nhìn nhìn Mộ Dung Tu. Mộ Dung Tu bất đắc dĩ, đành phải gật đầu. Vì thế hai người kia tiến lên khiêng người đi.

“Mộ Dung công tử, phiền toái ngươi lại đưa tin cho Hồng Dược, nói cho bà biết, chuyện bà muốn ta lo liệu đã làm xong.”

Mộ Dung Tu thầm nghĩ, trong hồ lô của Vân Thanh này đến tột cùng muốn làm gì? Không nghĩ ra được, đành phải lắc đầu dựa theo phân phó của Vân Thanh Nhiễm tìm Hồng Dược, Hồng Dược tuy rằng hành tung mơ hồ, nhưng thời gian ở trong kinh thành vẫn duy trì liên hệ với Mộ Dung Tu bọn hắn.

Hồng Dược dịch dung tới, sau khi bà vào phòng đã nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm một người ngồi ở chỗ đó, tựa hồ còn rất nhàn nhã uống trà.

“Ngươi nói ngươi đã để cho bọn họ gặp lại rồi?” Trong tiếng nói yêu mị của Hồng Dược mang theo một tia chờ mong, bà thực muốn biết kết quả gặp lại là gì.

Vân Thanh Nhiễm gật đầu, đồng thời không chút hoang mang rót một chén trà cho Hồng Dược, dùng giọng điệu rất nhàn nhã nói với Hồng Dược: “Ta đã để cho bọn họ gặp mặt.”

Nàng để cho bọn họ gặp, ngay trong quá trình khiêng người lên lầu, có điều nàng chưa nói cho bất cứ người nào giữa bọn họ biết quan hệ phụ tử của họ.

Nếu là an bài Mộc Bách Dương cùng Mộ Dung Tu gặp mặt, nàng đã không cần phải vất vả đi bắt Mộc Bách Dương như vậy, lúc này Mộc Bách Dương còn bị Vân Thanh Nhiễm trói lại, nhét vào trong gian nội thất.

Tay chân Mộc Bách Dương bị người ta trói, miệng cũng bị ngăn chận, không chỉ lỗ tai còn linh quang, đối thoại bên ngoài hắn ở bên trong có thể nghe được rõ ràng.

Mộ Dung Tu cũng bị nàng đuổi vào bên trong, lúc này cũng đang ở trong đó lắng nghe.

“Kết quả thế nào?” Nữ nhân rung chuyển trời đất như Hồng Dược một khắc này cũng có một tia không bình tĩnh.

“Bà cứ nói đi, bà chỉnh Mộc tiên sinh người ta đến thảm như vậy, còn trông cậy vào việc ông ấy sẽ nhận đứa con mà bà sinh cho mình à?” Vân Thanh Nhiễm ác độc nói, nàng đang cố ý, bởi vì nàng muốn để hai người bên trong nghe.

“Ý của ngươi là, Mộc Bách Dương cùng Tu Nhi mặc dù biết bọn hắn là quan hệ phụ tử, nhưng không nhận thức nhau đúng không?” Hồng Dược nói xong ha ha cười, vẻ mặt phóng đãng không kềm chế được, “Thôi, bọn hắn nhận nhau hay không cùng ta có quan hệ gì đâu!”

Vân Thanh Nhiễm thản nhiên cười một tiếng, tiếp tục không chút để ý thưởng thức trà, “Mộc Bách Dương người này tựa hồ cũng không có chỗ nào đặc biệt, y thuật tuy rằng cao minh, nhưng còn chưa tới tình cảnh đỉnh cao đương thời, còn không bằng bà, luận dung mạo, ông ta tối đa cũng chỉ có thể được xưng tụng là tư sắc bình thường, ta rất hiếu kỳ, vì sao bà muốn gả cho ông ta vậy?”

“Chuyện cười, năm đó Hồng Dược ta thích chính là người của hắn, lại không phải năng lực của hắn, ta muốn võ công của hắn cao hơn ta làm gì hả? Ta cần y thuật của hắn cao minh hơn ta làm gì đây?” Hồng Dược hỏi ngược lại, khí phách phóng khoáng của bà từ trong lời nói cũng có thể nhìn ra được một phần.

Hồng Dược bà cần chính là nam nhân cùng nàng trải qua cuộc sống phu thê bình thường, mà không phải một đối thủ có thể tương đương mình.

Quả thật, luận về điều kiện bên ngoài, mọi mặt của Mộc Bách Dương cũng không bằng nàng, nhưng thích là thích, yêu chính là yêu, nào còn so đo nhiều như vậy, nào phải tính toán nhiều đến thế?

“Vậy còn Mộ Dung Tu, nếu bà hận Mộc Bách Dương, vì sao khi ông ta vứt bỏ bà còn sinh ra hắn?” Vân Thanh Nhiễm hỏi, tuy Hồng Dược không tự mình nuôi nấng Mộ Dung Tu, nhưng bà dẫn hắn tới nhân thế, Hồng Dược ngoài miệng không muốn thừa nhận, có một số việc lại chôn sâu trong lòng bà, giúp bà làm ra lựa chọn.

“Nha đầu chết tiệt kia, chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhân có đôi khi là rất không tự trọng à? Ta năm đó còn nghĩ hắn có thể hồi tâm chuyển ý, huống chi đó còn là cốt nhục của ta, ta sao có thể bỏ được, chờ ngươi trở thành nương ngươi cũng có thể hiểu được loại cảm thụ này, đó là cảm giác một sinh mệnh đang thai nghén trong thân thể ngươi, đó là một loại vui sướng cùng kích động không thể dùng lời nói để biểu đạt, ngu ngốc muốn chết!” Đôi mắt đẹp của Hồng Dược nhíu lại, ngược lại dạy dỗ Vân Thanh Nhiễm.

“Lúc trước thật sự yêu Mộc Bách Dương như thế? Vậy tại sao không thẳng thắn ra, mà lựa chọn lừa gạt ông ấy?” Lời này của Vân Thanh Nhiễm là hỏi thay Mộc Bách Dương.

Nếu muốn hỏi tại sao hôm nay Vân Thanh Nhiễm phải làm chuyện như vậy, đại khái là bởi vì nàng từ trong mắt Mộc Bách Dương thấy được thống khổ, đã từ nơi Hồng Dược thấy được bi thương.

Hồng Dược nở nụ cười, lại cười đến thê lương, tươi cười như vậy nở rộ trên mặt bà, giống như bên trong băng tuyết ngập trời tỏa ra một đóa hoa sen máu, “Ngay từ đầu không nghĩ tới việc muốn nói, về sau là không dám nói, sợ hãi hậu quả sau khi nói ra. Nha đầu chết tiệt kia, sau này nếu ngươi dám làm chuyện đáng coi thường giống ta, ta cho dù có chết, cũng sẽ từ trong phần mộ bò ra!”

Vân Thanh Nhiễm không nói tiếp, hôm nay việc nàng nên làm nàng đều làm rồi, nàng đích xác là dựa theo lời Hồng Dược nói để Mộc Bách Dương cùng Mộ Dung Tu nhận biết quan hệ phụ tử của bọn họ, chẳng qua thay đổi một loại phương thức khác, không phải do nàng tự mình nói cho bọn hắn biết, mà là để cho bọn họ nghe chính Hồng Dược nói ra, vốn nàng cũng không thích hợp làm chuyện như vậy, thế nên để Hồng Dược tự mình nói so ra thích hợp hơn.

Về phần cuối cùng bọn họ sẽ thế nào, thì không liên quan đến Vân Thanh Nhiễm nàng, ân ân oán oán của người khác nàng không muốn tham dự, cũng tham dự không nổi.

Yên lặng ngắn ngủi qua đi, Hồng Dược đem chén trà được đặt ở trước mặt bà uống một hơi cạn sạch, giống như đây không phải là một chén trà mà là một chén rượu mạnh, sau khi uống cạn bà nói với Vân Thanh Nhiễm: “Giờ Tý ba ngày sau, ngươi một người đi vào trong rừng phong ngoài thành.”

Sau đó bà xoay người rời đi, Hồng Y tung bay, dáng người hiên ngang của bà lưu lại cho Vân Thanh Nhiễm một bóng lưng sáng lạn như rặng mây đỏ, thân ảnh phiêu nhiên từ cửa sổ bay ra, phảng phất ánh tà dương chìm xuống phía tây.

Hồng Dược đi rồi, Vân Thanh Nhiễm đứng dậy mở cửa ngầm của nội thất ra.

“Đều nghe thấy được?” Hai người bên trong cánh cửa, Mộ Dung Tu đứng ở cửa, mặt không chút thay đổi, chỉ có đôi mắt tiết lộ tâm tình của hắn, về phần Mộc Bách Dương, tâm tình của ông ta tương đối kích động một chút, ông ô ô gào thét, thế nhưng bị vải bố nhét ở trong miệng, nói không ra lời.

Vành mắt ông hồng hồng, hai hàng nước mắt rất rõ ràng.

Vân Thanh Nhiễm lắc lắc đầu, tiến lên cởi bỏ dây thừng cho Mộc Bách Dương, để ông được tự do.

Mộc Bách Dương đạt được tự do lại không có động tác gì, ông cười tự giễu, càng cười càng lớn tiếng.

Còn Mộ Dung Tu, thì lại lẳng lặng nhìn Mộc Bách Dương, trong đầu bỗng hiện ra nhiều năm trước hắn mới được mang về Thương Lan cung, Hồng Dược ngón tay ngọc thon dài chỉ vào bàn tính, bảo kiếm, dược liệu được bầy ở trước mặt hắn, “Chọn giống nhau đi.” Lúc ban đầu, tay hắn dừng lại phía trên bảo kiếm, sau đó Hồng Dược đột nhiên nói, “Bản thân ta cảm thấy thảo dược này càng thích hợp ngươi hơn.”

Một câu nói của bà, thay đổi lựa chọn của hắn, lúc ấy Mộ Dung Tu thầm nghĩ muốn trở thành một người được Hồng Dược khen ngợi, tại sao Hồng Dược lại muốn hắn học y hắn không hiểu, hiện tại hắn dường như minh bạch rồi, sâu bên trong, bà muốn hắn thừa kế nghiệp cha.

***

“Tiểu thư, đây là thế tử gia cho người đưa tới, nói là đối với thân thể của người rất có lợi, dặn dò chúng nô tì pha thành trà cho tiểu thư người uống.” Lục Trúc bưng một bình trà thuốc đưa cho Vân Thanh Nhiễm.

“Còn có cái này,” Trong tay Hồng Mai lại đang cầm một đĩa mơ, “Trà thuốc này sẽ có chút đắng, thế tử gia đặc biệt cho người đưa tới quả mơ đã phơi khô, để sau khi tiểu thư uống trà thuốc xong có thể ngậm bớt đắng.”

Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, Quân Mặc Thần lại đang làm gì đây?

Vân Thanh Nhiễm đưa tay mở nắp bình trà thuốc kia, ngửi ngửi, một vị thuốc đông y gay mũi phả vào mặt.

“Trà thuốc này dùng cái gì điều dưỡng?” Vân Thanh Nhiễm hỏi hai nha hoàn.

Lục Trúc lắc đầu, “Nô tì không biết, đồ là Kiệt thị vệ bên người thế tử gia đưa tới, nô tì không hỏi, nếu không nô tì sẽ đi hỏi ngay bây giờ?”

“Quên đi, chắc là thuốc bổ thôi.” Vân Thanh Nhiễm không quá để ý, nếu đối với thân thể hiện giờ của nàng tốt, nàng tự nhiên sẽ không cự tuyệt, đắng một chút thì đắng một chút đi.

Sau đó ngoài cửa tiến đến một người nam nhân, nam nhân lập tức đi về hướng Vân Thanh Nhiễm.

Nam nhân đó chính là Thất hoàng tử Dạ Minh Sâm, hắn mượn lý do đến thăm Quân Mặc Thần, cũng chạy vào chỗ ở Vân Thanh Nhiễm, thủ vệ giữ cửa thấy là Thất hoàng tử cũng không dám ngăn cản, chỉ là hiện giờ Quân Mặc Thần không có mặt, Thất hoàng tử này cứ như vậy tùy tiện vào nơi ở của thế tử phi, về lý thì hẳn là không hợp? Căn bản chính là không đem Quân Mặc Thần để vào mắt.

Ngày hôm nay y phục Vân Thanh Nhiễm mặc tương đối thanh nhã, còn mộc mạc hơn dạ yến ngày ấy rất nhiều.

Càng là trang phục đơn giản, lại càng nổi bật lên khí chất mà chỉ Vân Thanh Nhiễm có, nàng giống như một đóa sen xanh, cho nó một hồ nước trong cùng chút lá sen là đủ rồi, còn lại trang sức đều có vẻ dư thừa.

Một thân cẩm y lụa mỏng màu trắng, váy dài nhẹ rũ xuống, dáng người uyển chuyển, bên hông tùy ý treo một đai lưng sợi tơ thêu hoa, theo động tác tiêu sái nhẹ nhàng của Vân Thanh Nhiễm mà tung bay.

Trên đầu Vân Thanh Nhiễm cũng không mang quá nhiều vật phẩm trang sức, chỉ có một cây trâm ngọc bích mộc mạc búi một phần tóc lên.

Trong nháy mắt Dạ Minh Sâm có kinh diễm, chỉ trong khoảnh khắc đó kinh diễm qua đi, hắn lại càng dâng lên dục vọng chinh phục đối với Vân Thanh Nhiễm, càng là nữ nhân thoạt nhìn dường như rất thanh cao như vậy, hắn càng có hứng thú biến nàng thành dâm phụ uyển chuyển yêu kiều ở dưới người hắn, hơn nữa nữ nhân này còn là nữ nhân của Quân Mặc Thần, chơi nữ nhân của Quân Mặc Thần sẽ làm hắn càng có cảm giác thành tựu lớn hơn.

Dạ Minh Sâm nghĩ điều này đồng thời, người đã đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, “Thế tử phi nương nương, thật sự là khéo, bổn hoàng tử chỉ tản bộ chung quanh, đã đi đến chỗ ở của thế tử phi nương nương nàng.”

Vân Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dạ Minh Sâm đột nhiên chạy vào này, cái liếc mắt đó, Vân Thanh Nhiễm dùng để xác nhận thân phận của đối phương một chút, nghe lời này còn tưởng là tay ăn chơi trên phố, sau khi nhìn xong mới phát hiện là một tay ăn chơi khoác thêm kim sợi y.

Thấy Vân Thanh Nhiễm không có phản ứng gì, Dạ Minh Sâm lại nói, “Thế tử phi nương nương không nhớ rõ bổn hoàng tử à?”

Vân Thanh Nhiễm oán thầm, ngươi cũng đã tự xưng là bổn hoàng tử, cho dù nàng lúc trước chưa từng thấy qua hắn cũng phải biết hắn có thân phận gì!

“Lục Trúc, đi gọi thị vệ giữ cửa lại đây, nói là Thất điện hạ lạc đường, đưa hắn mang về, nhớ kỹ không cần nói toạc ra ngoài, bằng không trên mặt Thất điện hạ lạc đường trong vương phủ nho nhỏ này sẽ không nén được tức giận.” Vân Thanh Nhiễm phân phó Lục Trúc.

Vân Thanh Nhiễm nói móc Dạ Minh Sâm mù đường, phủ Trấn Nam Vương tuy lớn hơn gia đình phú quý bình thường rất nhiều, nhưng so với hoàng cung cùng những vương phủ khác thì có vẻ nhỏ hơn, Dạ Minh Sâm lạc đường cũng không phải là chuyện quang vinh gì.

“Vâng, tiểu thư, nô tì đi ngay.” Lục Trúc lĩnh mệnh liền vội đi ra bên ngoài.

Dạ Minh Sâm nghe vậy vốn ngừng lại một chút, sau đó tà khí cười một tiếng, “Thế tử phi nương nương không cảm thấy hôm nay chúng ta cũng coi như là có duyên à? Không bằng theo bổn hoàng tử trò chuyện, uống trà một lúc, dưới ban ngày ban mặt thế này, nha hoàn thị vệ đều nhìn thấy, cho dù là thế tử hắn có biết, chắc hẳn cũng sẽ không trách cứ.”