Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 6: Chuồn êm xuất phủ




Trong lòng Vân Viễn Hằng có thể nói là ngũ vị tạp trần, hai nữ nhi này, vốn định hi sinh một người, để bảo toàn một người, nhưng nay thế tử gia lại làm như vậy, còn trực tiếp mang thánh chỉ đến, hiện giờ ông muốn đánh tráo cũng không còn khả năng.

Chuyện này, còn cần bàn bạc kỹ hơn.

Vân Viễn Hằng sau khi tiễn công công tuyên chỉ đi, mặt mày có chút cáu kỉnh ngồi ở đại sảnh, sau đó đứng lên, ông muốn đến Tiểu Trúc nhìn Vân Thanh Nhiễm, đi đến trước cửa Tiểu Trúc, bước chân Vân Viễn Hằng lại chần chờ, tạm dừng một lúc lâu, cuối cùng quay đầu đi ra, đi đến Hương Vân Hiên – chỗ ở của Vân Yên Nhiên.

“Phụ thân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con vừa mới nghe nói, là hoàng thượng hạ thánh chỉ, tứ hôn cho người điên kia với thế tử gia, chuyện này có phải sự thật không?” Hôm qua Vân Yên Nhiên đến nơi ở của Vân Thanh Nhiễm, vốn định trêu đùa người điên kia một chút, không ngờ được người điên kia lại nổi cơn điên, lại khiến chính nàng không vui.

“Yên Nhiên, con nghe phụ thân nói, chuyện này cũng là ngoài ý muốn của phụ thân, chỉ là sự tình đã như vậy, phụ thân cũng không thể thay đổi được.” Vân Viễn Hằng trái lo phải nghĩ, muốn Vân Thanh Nhiễm đi gả thay nhưng không được rồi.

Sở dĩ Vân Viễn Hằng đưa Vân Thanh Nhiễm đến Tiểu Trúc, là vì muốn nói cho mọi người biết bệnh tình của nữ nhi đã tốt lên.

Đến lúc đó ông ta lại cầu tình với thái hậu, gả Vân Thanh Nhiễm “bệnh nặng mới khỏi” đi, chờ Vân Thanh Nhiễm đến Đảng Ngụy thì nói trên đường phát điên là được.

“Phụ thân, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phụ thân muốn để cho nữ nhi gả đi sao? Vậy thì nữ nhi thà chết còn hơn!” Vân Yên Nhiên khóc như lê hoa đái vũ, hai mắt đẫm lệ.

Nhìn thấy Vân Yên Nhiên khóc, Vân Viễn Hằng đau lòng không thôi, đây là nữ nhi bảo bối của ông, từ nhỏ ông đã yêu thích, ông làm sao có thể cam tâm để cho nàng đi đến nơi bần hàn kia đây?

Nếu không phải đáy lòng yêu thương nữ nhi này, Vân Viễn Hằng sẽ không mạo hiểm tìm cách cho Vân Thanh Nhiễm gả đi.

“Yên Nhiên, con đừng khóc, con khóc làm tâm phụ thân lại đau, chốc lát nương con thấy, còn không biết rơi bao nhiêu nước mắt đâu.”

“Phụ thân, cha và nương sẽ không để con phải gả đến nơi xa xôi như vậy đúng không, có đúng không?” Vân Yên Nhiên lôi kéo ống tay áo của Vân Viễn Hằng, khóc đến hai mắt đều sưng lên.

Vân Viễn Hằng đau lòng vỗ vỗ đầu Vân Yên Nhiên, “Yên tâm, phụ thân sẽ không gả con đi, cho dù cách này không thể thực hiện được, cha cũng nhất định sẽ nghĩ đến những biện pháp khác.”

Vân Viễn Hằng hướng về phía Vân Yên Nhiên cam đoan nói.

“Vâng, con biết phụ thân thương con mà!” Vân Yên Nhiên xoa xoa nước mắt trên mặt, dựa vào trong lòng Vân Viễn Hằng, làm nũng: “Phụ thân, con không khóc, con sẽ không để cho nương thương tâm đâu!”

“Ừ, Yên Nhiên ngoan.” Nữ nhi nhu thuận như vậy, ông làm sao có thể để nàng đi chịu khổ đây?



“Tiểu thư, người đang làm gì vậy?” Lục Trúc thấy cả buổi sáng Vân Thanh Nhiễm đều ngồi cạnh tường vây của Tiểu Trúc, không nhịn được hiếu kỳ hỏi.

“Ngươi tìm cho ta bản đồ Vân phủ, Tiểu Trúc này là ở phía tây bắc của Vân phủ à, qua tường này sẽ là bên ngoài Vân phủ đúng không?”

Lúc này thân ảnh Vân Thanh Nhiễm bị bụi hoa cùng nham thạch cao lớn che chắn, mà Vân Thanh Nhiễm đã ngồi ngẩn ngơ dưới bức tường này suốt một buổi sáng rồi.

“Tiểu thư nói không sai, nhưng mà, chuyện này thì có quan hệ gì?” Lục Trúc không rõ ý tứ Vân Thanh Nhiễm .

“Ngươi cùng Hồng Mai vào đây.” Vân Thanh Nhiễm nói với Hồng Mai cùng Lục Trúc đang đứng bên ngoài.

Lục Trúc và Hồng Mai nhìn nhau, trong mắt có rất nhiều nghi hoặc, sau đó lướt qua bụi hoa và nham thạch, đi tới bên người Vân Thanh Nhiễm.

“Tiểu thư, này, đây là…?”

Lục Trúc và Hồng Mai nhìn bức tường có một lỗ hổng thật to, kinh ngạc không thôi.

“Tiểu thư, từ bao giờ mà nơi này lại có một lỗ chó to như vậy? Để ta chạy đi thông báo cho người đến sửa chữa.” Lục Trúc thấy thế, vội nói.

Vân Thanh Nhiễm lắc đầu, “Đây là do ta vừa mới đục, đừng lo lắng, bên kia bức tường là một rừng trúc, bình thường không có người đi qua, hơn nữa ngay trước cái lỗ có một bụi cỏ rất tươi tốt, nên không người nào phát hiện ra lỗ hổng này đâu.”

Vân Thanh Nhiễm thông qua lỗ hổng có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài, nàng chọn góc này mà phá để cho người khác không dễ dàng phát hiện.

Vốn nàng muốn trèo tường, nhưng thân thể này quá yếu, từ khi rời khỏi hậu viện, nàng đã tĩnh dưỡng vài ngày rồi, không còn yếu đến mức một chút khí lực cũng không có như lúc trước nữa, nhưng vẫn không thể nào trèo nổi tường, cho nên đành phải đục tường.

“Hả?” Lục Trúc kinh ngạc, lỗ này là do tiểu thư đục? “Tiểu thư, người đục cái lỗ này làm gì?”

“Đi ra bên ngoài.” Vân Thanh Nhiễm mỉm cười trả lời.

“Đi ra bên ngoài?”

“Đi ra bên ngoài?”

Lục Trúc cùng Hồng Mai đồng thời kinh ngạc kêu lên.

“Hai người các ngươi nhỏ giọng chút, muốn gọi những người khác tới đây à?” Tuy rằng người trong Tiểu Trúc này không nhiều, bình thường cũng không có người đi qua đây.

Hồng Mai dùng hai tay che miệng mình lại, so với Lục Trúc, Hồng Mai không thông minh bằng, bình thường cũng không nói nhiều.

“Tiểu thư, đi ra bên ngoài rất nguy hiểm! Vạn nhất bị người khác phát hiện thì phải làm sao bây giờ?”

“Đến lúc đó chúng ta cải trang đi, Lục Trúc Hồng Mai, các người có thể giúp ta đem mấy bộ nam trang tới đây không?”

Xác thực, trực tiếp đi ra bên ngoài như vậy có chút không ổn.

Tuy nói phong tục ở hoàng triều Thịnh Vinh khá là cởi mở, nữ tử chưa lấy chồng cũng có thể đi lại trên đường, có thể ra vào thanh lâu, ngồi ở quán trà những nơi công cộng, thậm chí còn có thể cùng nam tử tham gia kỵ xa, xúc cúc.

Nhưng Vân Thanh Nhiễm dù sao cũng là muốn chuồn êm đi ra ngoài, vẫn nên đổi một trang phục thích hợp, mặc dù người gặp qua nàng cũng rất ít, khả năng bị nhận ra cũng rất nhỏ.

“Nam trang à, chúng ta có thể lấy quần áo của hạ nhân.” Lục Trúc có chút khó xử, quần áo hạ nhân có thể lấy được, nhưng mà để cho tiểu thư mặc quần áo đó, thực không tốt…

“Không sao, chỉ cần vừa người một chút là được.” Vân Thanh Nhiễm mới không soi mói như vậy, thân thể nàng cũng không phải được nuông chiều từ bé, khi nàng vừa tới đây, thân thể đều có mùi, hiện tại thì tính toán làm gì chứ!

Hai người Vân Thanh Nhiễm cùng Lục Trúc thay nam trang, hai bộ quần áo đều có vẻ thô ráp, Lục Trúc và Hồng Mai đã tìm bộ quần áo khéo léo nhất rồi.

Hồng Mai ở lại Vân phủ, giúp Vân Thanh Nhiễm, bởi vì không có người nào đến, cho nên muốn lừa gạt các hạ nhân khác cũng không khó khăn.

Vân Thanh Nhiễm cầm một ít châu báu trong cung ban cho, sau đó cùng Lục Trúc kéo tảng nham thạch kia ra, rồi đi ra ngoài.

Ra khỏi Vân phủ, là một mảnh rừng trúc, hai người đi xuyên qua rừng trúc, từ ngõ nhỏ đi thẳng ra ngã tư đường lớn.

Hoàng triều Thịnh Vinh đúng là thịnh vượng và phồn hoa, đi trên đường cũng có thể nhìn ra được.

Hai bên ngã tư đường đều là cửa hàng, cũng có một vài tiểu quán, tiểu thương, trên đường người đến người đi, nam nữ già trẻ đều có.

“Kia là chỗ nào?” Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy nơi đó cực kì náo nhiệt, người ra người vào không dứt, còn có âm thanh ồn ào từ bên trong truyền ra.

Lục Trúc nhìn theo hướng mà Vân Thanh Nhiễm chỉ, “Tiểu thư, đó là nơi của Ngọc Thạch thương Đổ Thạch.”

Nơi của Đổ Thạch? Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, “Đi xem đi.” Nói xong Vân Thanh Nhiễm liền đi vào bên trong.

“Ai, tiểu thư… A không công tử, ngài đi vào trong đó làm gì…” Lục Trúc vội đuổi theo.