Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 46: Ta không phải đoạn tụ!




“Tiểu thư, bộ dáng người mặc nam trang thật là đẹp mắt.” Lục Trúc nhìn Vân Thanh Nhiễm có chút ngây người, nếu tiểu thư thật sự là nam tử, nhất định sẽ mê đảo một đám nữ nhân.

Lục Trúc giúp Vân Thanh Nhiễm mặc quần áo, vừa hầu hạ vừa kinh diễm nói.

Lục Trúc không còn câu nệ giống như trước, trước mặt Vân Thanh Nhiễm cũng lớn mật hơn.

“Ba hoa! Ngươi nha, miệng càng ngày càng ngọt, nói đi, có phải buổi trưa ăn vụng mật đường không hả.” Vân Thanh Nhiễm cười trừng mắt nhìn Lục Trúc một cái.

“Nào có, ta nói thật mà, nếu tiểu thư thật sự là nam tử, ta và Hồng Mai sẽ gả cho tiểu thư làm thị thiếp.”

“Ta đây chẳng phải có phúc rồi?” Vân Thanh Nhiễm khẽ cười nói.

“Đáng tiếc nha, tiểu thư là nữ nhi!” Lục Trúc nhìn ngón tay Vân Thanh Nhiễm còn đang băng bó, “Nhưng mà tiểu thư, tay người còn chưa tốt, nên nghỉ ngơi nhiều một chút mới đúng, không thì nằm nghỉ trong chốc lát được không?”

“Ta bị thương ngón tay, không phải thắt lưng, mà không phải lưng cũng không phải chân, nha đầu muốn ta mốc meo ra à?”

“Làm sao có thể mốc meo được, ta nhất định sẽ đổi đệm giường cho tiểu thư, cam đoan người sẽ không mốc được!” Lục Trúc cười nói.

Lục Trúc giúp Vân Thanh Nhiễm mặc quần áo xong, liền theo Vân Thanh Nhiễm đang cất bước đi ra ngoài phủ.

Ở bên ngoài Kim Dật hiên, lão khất cái lén lút di chuyển, vương phủ này, đề phòng sâm nghiêm như vậy để làm gì không biết, hại lão mỗi lần hành động đều phải thật cẩn thận, vào tìm hai buổi tối, còn chưa tìm hết được vương phủ này!

Chính tại thời điểm lão khất cái còn đang buồn bực, mắt lão bỗng sáng ngời, thiếu niên tuấn tú mặc quần áo trắng bên kia không phải là người lão muốn tìm sao?

Lão đầu Mộc Bách Dương kia cũng dám lừa lão!

Rõ ràng là tiểu đồ đệ lão nhìn trúng đang ở quý phủ, bên người còn có một tiểu nha đầu, không phải chủ tử hoặc khách nhân chẳng lẽ là quỷ chắc!

Sau này lão nhất định phải giáo huấn lão đầu Mộc Bách Dương kia một phen, cho ông ta biết kết cục lừa gạt lão là như thế nào.

Hiện giờ lão khất cái cũng không rảnh đi thu thập Mộc Bách Dương, lão còn vội vã bắt tiểu đồ đệ mà lão nhìn trúng đã!

Lão khất cái nhất thời hóa thành một đạo bóng đen bay đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, đồng thời điểm trúng huyệt đạo của Lục Trúc đứng bên cạnh Vân Thanh Nhiễm.

“Xú tiểu tử, ngươi khiến ta tìm lâu quá!” Lão khất cái đánh giá Vân Thanh Nhiễm, thật không hổ danh là đồ đệ lão lựa chọn, bộ dáng của tiểu tử này thực tuấn tú.

Vân Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn lão khất cái một cái, “Vậy chỉ có thể nói là công phu tìm người của lão không tốt thôi.”

“Xú tiểu tử, ngươi dám xem thường ta! Có biết đã có bao nhiêu người vì một câu này mà chết hay không?”

“Nhưng mà ta còn sống, chứng minh lão còn chưa muốn giết ta.” Vân Thanh Nhiễm rất khẳng định nói, trên mặt mang theo tia cười yếu ớt.

“Vô nghĩa!” Nếu lão muốn giết nàng, nàng còn có mạng sống đến bây giờ sao?, “Tiểu tử ngươi cũng thật thông minh, đúng rồi ngươi sống ở trong vương phủ à? Ngươi và Quân Vô Ý có quan hệ gì?” Lão khất cái cũng rất tò mò thân phận của Vân Thanh Nhiễm.

“Đã nói công phu tìm người của lão không tốt mà, lão còn không mau thừa nhận đi.”

Lão khất cái buồn bực , đây thật sự là đồ đệ mà lão chọn à?, “Tiểu tử ngươi thật sự là làm cho người ta tức giận, nói cho ta biết cha mẹ thân nhân của ngươi là ai, ta muốn đi gặp họ.”

“Vì sao ta phải nói cho lão?Còn nữa lão muốn gặp người nhà của ta để làm gì?” Vân Thanh Nhiễm không khẩn trương, ngược lại cẩn thận đánh giá lão khất cái, lần trước nàng vội vã đuổi theo trâm ngọc, vừa trở về đã vội vã đi gặp thái hậu, cho nên không để ý người này.

“Vô nghĩa, nếu không phải vì muốn hiểu rõ ràng thân thế của ngươi, lúc trước ở ngôi miếu kia ta đã đem ngươi bắt đi rồi, còn cần lãng phí nhiều thời gian tới tìm ngươi như vậy làm gì?” Lão khất cái rõ ràng là đang làm chuyện không quang minh chính đại, nhưng lại nói thành chuyện đúng lý hợp tình.

Lão sở dĩ muốn để cho Vân Thanh Nhiễm chạy, lại đi theo dõi hắn, vì muốn điều tra rõ thân phận của Vân Thanh Nhiễm, người thừa kế Thương Lan giáo của lão không phải tùy tiện người nào cũng có thể làm được, hơn nữa không thể là người hoàng gia, nếu tiểu tử này là người hoàng thân quốc thích, là người họ Dạ, vậy không thể làm được!

Đời này lão chán ghét nhất là họ Dạ!

Đương nhiên có những người mà lão không thích, cho nên thân phận của tiểu tử này lão cần biết rõ ràng.

Ai biết tiểu tử này thế nhưng lại dễ dàng ra vào vương phủ, thân phận còn kỳ quái, ở trong vương phủ nhưng không phải chủ tử vương phủ, rốt cuộc là ai? Họ Quân thì lão có thể miễn cưỡng nhận, nhưng mọi người đều biết Quân Vô Ý có một đứa con bệnh tật.

Vân Thanh Nhiễm tao nhã nở nụ cười, lão khất cái này muốn gì thì nàng phải nói hết à, lão muốn trêu nàng á, nàng không có ngốc như vậy, Vân Thanh Nhiễm hướng về phía đằng sau lão khất cái kêu lên một tiếng, “Phụ vương, sao người lại đến đây?”

Lão khất cái vừa nghe liền nghĩ Quân Vô Ý đến đây, theo bản năng quay đầu lại, kết quả sau lưng làm gì có ai, chỉ có lá cây cổ thụ già đón gió tung bay.

Lão khất cái quay đầu, Vân Thanh Nhiễm đã không thấy đâu.

Tốt lắm, xú tiểu tử này, cũng dám đùa giỡn lão!

Võ công lão khất cái vượt qua dự kiến của Vân Thanh Nhiễm rất nhiều, tốc độ so với lần trước Vân Thanh Nhiễm chứng kiến còn nhanh hơn, thân pháp quỷ dị giống như cao thủ của Trung Nguyên, hóa ra lần trước lão chưa sử dụng toàn bộ nội lực!

Thân thể lão khất cái chế trụ bả vai Vân Thanh Nhiễm, “Xú tiểu tử, nếu không mang ta đi gặp cha mẹ ngươi, thì nói cho ta biết cha mẹ ngươi tên họ là gì, bằng không đừng trách ta động thủ!”

“Lão đầu, cho dù lão coi trọng ta, muốn phát triển với ta, nhưng mà trực tiếp đi gặp gia trưởng có phải đã tiến triển quá nhanh rồi không?” Vân Thanh Nhiễm nghiêm túc nói, lưu manh vô lại, còn đặc biệt nhíu đôi mày đẹp của nàng.

“Phi phi phi! Ai coi trọng ngươi , ai muốn đi gặp gia trưởng với ngươi chứ!” Lão khất cái tức giận nói, trong đầu xú tiểu tử này chứa cái gì vậy?

“À, đây chính là lão nói nha, vậy không có chuyện gì còn không mau giải khai huyệt đạo cho nha hoàn của ta, về phần lão muốn trèo tường đi ra ngoài ta cũng không cản.” Vân Thanh Nhiễm dù bận vẫn ung dung nói.

“Ta không có ý tứ này, ta coi trọng ngươi, ài không đúng, coi trọng này không phải coi trọng kia, gặp trưởng bối này không phải gặp trưởng bối kia! Dù sao ngươi dẫn ta đi gặp người nhà ngươi là được rồi, ai ai ai!” Lão khất cái bị Vân Thanh Nhiễm chỉnh đến hồ đồ cả rồi.

“Rốt cục là muốn hay không muốn hở? Còn nữa, ta không phải đoạn tụ, lão muốn gặp người nhà của ta có phải nên hỏi qua ý kiến của ta một chút hay không?” Vân Thanh Nhiễm cười khanh khách nói, rất vừa lòng nhìn lão khất cái đang sắp phát điên.

“Ta cũng không phải đoạn tụ!” Lão khất cái điên cuồng hét lên nói, thật sự là muốn điên rồi! “Ta muốn ngươi làm đồ đệ của ta, không phải muốn đoạn tụ với ngươi!”

“Ai biết lão có phải muốn đi đường vòng tiếp cận ta hay không, trước thu làm đồ đệ, sau đó nhân cơ hội tiếp cận ta, diễn một đoạn tình sư đồ không ai bì được.” Vân Thanh Nhiễm càng nói càng hăng, nàng mừng rỡ nhìn bộ dạng lúc càng gấp gáp của lão khất cái.

Hóa ra lão muốn thu nàng làm đồ đệ?

Làm đồ đệ lão à? Vân Thanh Nhiễm nàng cũng không phải là người tùy tiện bái một người làm sư.

“Nói bậy!” Lão khất cái vội vàng phủ nhận, “Ngươi, xú tiểu tử này, thật là tức chết ta rồi!” Lời nói của Vân Thanh Nhiễm khiến cho lão khất cái tức giận, lão không quan tâm nhiều nữa, lập tức khiêng Vân Thanh Nhiễm lên, điểm mũi chân nhảy lên mái hiên, dùng khinh công bay khỏi vương phủ.

Có thể từ trong phủ Trấn Nam vương bắt đi một người, chỉ sợ trừ bỏ vị giáo chủ Thương Lan giáo, trên đời này cũng rất khó đếm ra được mấy người.

Sau khi lão khất cái rời đi, ám vệ Thu Ảnh hiện thân, muốn giải khai huyệt đạo cho Lục Trúc, liền phát hiện công phu điểm huyệt có chút đặc biệt, hắn không giải được! Sợ lão khất cái cùng Vân Thanh Nhiễm đi xa, liền vội vàng lưu lại kí hiệu, sau đó vội vàng đuổi theo Vân Thanh Nhiễm.

Hy vọng thế tử gia hồi phủ sẽ nhìn thấy kí hiệu hắn lưu lại, vừa rồi nhìn thấy thân thủ lão khất cái kia, hắn chỉ sợ mình không phải là đối thủ của lão.

Lời tác giả:

囧~ lão khất cái không phải bạc hỏng ha… Có điều lão trói thế tử phi lại, thế tử gia trở về phải đi tìm, khụ khụ… rốt cuộc là anh hùng cứu mỹ nhân hay là ngược lại bị mỹ nhân cứu đây…