Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 159: Nhìn biểu hiện của ngươi rồi nói sau




“Thanh Nhiễm.” Quân Mặc Thần nhìn Vân Thanh Nhiễm một hồi lâu, cũng không biết nàng đã hết giận hay chưa.

“Hửm?” Rõ ràng tâm tình Vân Thanh Nhiễm vẫn không thể tốt lên? Không có ai bị người ta hại thảm như thế còn có thể cho rằng không có chuyện gì luôn được.

“Không tức giận nữa được không? Nếu nương của tiểu thế tử bị tức hỏng rồi, nàng đền người cho ta.” Quân Mặc Thần lấy lòng tiến lên, đưa tay sờ bụng Vân Thanh Nhiễm.

Móng sói bị Vân Thanh Nhiễm đẩy ra, “Hừ! Không cần ngươi quan tâm!”

“Đã nói không tức giận nữa mà, không thì ta để nàng đánh lại được không?” Quân Mặc Thần đưa khuôn mặt tuấn mỹ của mình ra, cho Vân Thanh Nhiễm trút giận.

“Đánh lại? Ngươi cho rằng với thân tàn này của mình, đủ để cho ta phát tiết à?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại.

Thân thể thế tử gia bị hoài nghi nghiêm trọng.

“Khụ khụ, ta thừa nhận thân thể ta không hề cường tráng, nhưng để thỏa mãn Thanh Nhiễm nàng thì vẫn đủ, bằng không ta có thể dùng hành động để chứng minh.” Quân Mặc Thần nói với thâm ý khác, tuy lúc này không phải thời điểm tốt để cầu hoan, nhưng nếu có thể làm cho Vân Thanh Nhiễm hết giận, vậy thì tốt rồi.

“Vừa rồi nữ kia là nô tỳ của ngươi? Với tình huống bình thường, nha hoàn xinh đẹp như vậy đều bị thu vào phòng, sao, muốn có tiểu thiếp không?” Đây không phải việc mà loại công tử ca bọn họ thường làm à? Vân Thanh Nhiễm bĩu môi, biểu thị hoài nghi nghiêm trọng đối với ý đồ của Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần không biết Vân Thanh Nhiễm cũng có thể “ghen” lớn như vậy.

“Không cần, không cần! Khụ khụ khụ, thân thể ta không tốt, chịu không nổi, chịu không nổi!” Quân Mặc Thần vội vàng cự tuyệt.

Vừa rồi Quân Mặc Thần còn tuyên bố đủ để thỏa mãn Vân Thanh Nhiễm lập tức sửa miệng nói thân thể mình quá kém, “Dáng vẻ nàng ta có đẹp hay không ta không biết, nhưng nàng ta là người trong Ám bộ, tuy là nha hoàn của ta, nhưng lại giống như bọn Thu Ảnh, chờ nàng ta muốn lập gia đình, đương nhiên sẽ tìm cho nàng ta một cửa hôn sự không tồi để gả đi, nếu nàng còn dám học thái hậu bắt ta lấy người khác, ta sẽ sốt ruột.”

Trên miệng thì nói sắp bị Vân Thanh Nhiễm làm cho tức chết rồi, trong lòng Quân Mặc Thần lại rất vui vẻ.

Thấy vẻ mặt Vân Thanh Nhiễm thoáng mềm mỏng, Quân Mặc Thần rèn sắt khi còn nóng, ôm Vân Thanh Nhiễm vào trong lòng mình, cằm để lên một bên má phấn của nàng, “Mọi người đều nói cha nào con nấy, nàng nhìn phụ vương ta, có thể thấy được hành vi của phu quân nàng đoan chính bao nhiêu.”

“Nếu nàng không tin, hôm nào đổi hết nha hoàn trong phủ nàng đi, đổi thành nam nhân cũng được, nhưng không cho đổi thành nam nhân có bộ dạng đẹp mắt.” Quân Mặc Thần nói.

Vân Thanh Nhiễm liếc Quân Mặc Thần một cái, muốn đổi đương nhiên phải đổi người đẹp rồi, để dưỡng thai đó hiểu không, dưỡng thai đó!

Thay vì nói Vân Thanh Nhiễm đang giận Quân Mặc Thần, chẳng bằng nói nàng càng giận bản thân hơn, sau khi cơn ghen lúc đầu qua đi, Vân Thanh Nhiễm biết mình đối với nam nhân này, sợ là đã không có cách nào buông tay được rồi.

Loại cảm giác này đối với Vân Thanh Nhiễm mà nói, chỉ hơi mất khống chế, hành vi của nàng cũng mất kiểm soát theo.

“Mặc Thần.” Vân Thanh Nhiễm bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì.

“Ừ?” Rất thích nghe nàng gọi hắn là Mặc Thần, thực sự là nghe hoài không chán.

“Vừa rồi ta làm không ít người của chàng bị thương.” Vân Thanh Nhiễm thẳng thắn nói, ánh mắt của nàng trộm nhìn mặt Quân Mặc Thần, xem phản ứng của hắn.

“Ách… ta có thể biết đã xảy ra chuyện gì không?” Vừa rồi lúc Hán Vương vào đã nói qua, nhưng tình trạng cụ thể nghiêm trọng thế nào, hắn còn chưa rõ lắm.

“Ta từ nơi xảy ra chuyện tìm được manh mối, phát hiện có một đội nhân mã đi qua, ta tưởng đó là người tập kích chàng, vì thế nên đuổi theo, chém giết với đối phương.”

Vân Thanh Nhiễm nghĩ, lão bà mang người đánh người của lão công, có thể tính là “chuyện nhà” không?

“Sau đó nàng phát hiện, đối phương là Hán Vương?” Quân Mặc Thần dở khóc dở cười, đại khái có thể nghĩ đến tâm tình lúc đó của Hán Vương.

“Ừ.” Vân Thanh Nhiễm gật đầu.

“Nhưng mà, nếu nàng mang Ám vệ của vương phủ theo, thì bọn họ hẳn phải biết quan hệ đặc thù giữa ta và Hán Vương chứ.”

“Cái đó… bởi vì người mà ta mang theo không phải người của vương phủ.”

“Ừ?” Quân Mặc Thần buông lỏng Vân Thanh Nhiễm ra, muốn nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ thấy trên mặt nàng mang theo một ít xấu hổ.

“Lúc Hồng Dược mất, không phải ta cũng có mặt à…”

“Ừ.” Quân Mặc Thần nghe.

“Trước khi chết bà ấy đã truyền lại vị trí của bà ấy cho ta.” Vân Thanh Nhiễm thản nhiên nói.

“Khụ khụ khụ khụ…”

Vân Thanh Nhiễm nói xong, không ngờ Quân Mặc Thần bị sặc.

“Này, chàng sao thế, không cần kinh ngạc như vậy chứ? Ta tưởng chàng đã sớm đoán được rồi, bằng không tại sao lần đó trở về cái gì chàng cũng không hỏi!” Vân Thanh Nhiễm không ngờ Quân Mặc Thần lại kinh ngạc như vậy.

“Khụ khụ khụ… Ta đã sớm đoán được nàng là đệ tử mà Hồng Dược thu nhận, nếu không cũng sẽ không có một thân nội lực này, ban đầu Nhị tiểu thư của Vân phủ không biết võ công, hơn nữa ta cũng có hiểu biết đôi chút đối với võ công của Thương Lan giáo, lần nàng cố gắng cứa ta đó ta đã có thể khẳng định được điều này.”

Quân Mặc Thần quả thực đã sớm đoán được quan hệ giữa Vân Thanh Nhiễm và Hồng Dược, chẳng qua điều này đối với hắn mà nói là không sao cả, bởi vì đây mới là Thanh Nhiễm của hắn, mấu chốt vấn đề không ở chỗ đó.

“Nhưng mà ta không nghĩ đến nàng sẽ kế thừa địa vị của bà ta, ta bị nàng dọa cũng không phải vì quan hệ của nàng và Hồng Dược, mà bởi vì ta biết mỗi một giáo chủ của Thương Lan giáo đều sẽ có dung nhan tươi trẻ, nàng nói xem, bao nhiêu năm sau, khi tóc ta đã bạc trắng, mà nàng vẫn xinh đẹp như hoa, như vậy ta có thể không bị sặc à?”

Nghĩ đến hình ảnh đó, Quân Mặc Thần đã chịu không nổi.

Vân Thanh Nhiễm ngẫm lại, hình như thật sự có vấn đề này.

“Ặc… Kỳ thật chỉ là bề ngoài thoạt nhìn không già thôi.” Dù sao mạng vẫn chỉ dài như vậy.

“Ha ha, ta lại không hy vọng có người sẽ nói với ta, con gái của ông thật đẹp chút nào!” Quân Mặc Thần nghiến răng nói.

Nghĩ nghĩ, dường như có khả năng sẽ xuất hiện việc như vậy, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn còn có thể sống đến lúc đó.

Vân Thanh Nhiễm nghĩ đi nghĩ lại, bỗng bật cười một tiếng, vì thế đổi thành mặt Quân Mặc Thần thối thối.

“Thanh Nhiễm, nàng cười rồi, có phải đại biểu nàng đã hết giận ta rồi không?”

“Không phải.”

“…”

“Nhìn biểu hiện của chàng rồi nói sau.”

“…”



Ban đêm, mọi người ngồi xuống thảo luận, quyết định vẫn nhanh chóng khởi hành đi Thành Tứ Phương thì tốt hơn.

Làm ra quyết định như vậy, quan trọng nhất vẫn là bởi vì thân thể Quân Mặc Thần, mặc dù mọi người đều biết, chỉ cần trong thời gian ngắn Quân Mặc Thần không làm loạn thì sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nói là không làm loạn, ai dám đảm bảo sẽ không xảy ra sự cố gì?

Còn một điều cần lo lắng chính là hoàng thượng, tuy hoàng thượng phái người tới ám sát Úy Trì Trường Thụy và Hán Vương đều bị Quân Mặc Thần bọn họ tiêu diệt. Nhưng dựa theo tính khí của Dạ Hoằng Nghị, tuyệt đối không có khả năng từ bỏ ý đồ.

Cho nên Hán Vương và Úy Trì Trường Thụy vẫn tránh đầu ngọn gió thì tốt hơn.

Quân Mặc Thần là người cùng bị ngộ hại với đám người Hán Vương, tạm thời vẫn không nên lộ diện, vì thế Vân Thanh Nhiễm đi suốt đêm trở về phủ Trấn Nam vương một chuyến.

Vân Thanh Nhiễm đi gặp vương gia và vương phi, nói rõ việc mình cùng với Quân Mặc Thần lập tức khởi hành.

“Thanh Nhiễm, lần này con và Thần Nhi xuất môn cần cẩn thận một chút, Ký Bắc vương đã chết, trong mắt hoàng thượng, địa vị của phủ Trấn Nam vương cũng không hề quan trọng, lòng nghi ngờ của ông ta rất nặng, không chấp nhận được việc bên dưới có người ngạo mạn, cho nên rất khó có thể đảm bảo phủ Trấn Nam vương sẽ không trở thành phủ Ký Bắc vương kế tiếp.”

Quân Vô Ý nhắc nhở Vân Thanh Nhiễm, tính nói cho Vân Thanh Nhiễm biết, nếu dọc đường đi có người của hoàng thượng đuổi giết bọn họ cũng không có gì kỳ quái, cần phòng bị nhiều hơn.

Vân Thanh Nhiễm gật đầu, yên lặng ghi nhớ lời nói của Quân Vô Ý ở trong lòng.

“Thanh Nhiễm, làm nương cũng có một câu muốn dặn con, nếu có ai muốn lấy mạng của con và Mặc Thần, thì cứ giết, đừng lưu lại tai họa về sau cho mình, có chuyện gì, Mặc Thần sẽ chịu trách nhiệm cho con, phụ vương con và nương cũng sẽ chịu trách nhiệm cho các con.” Vương phi nắm lấy tay Vân Thanh Nhiễm nói.

Vân Thanh Nhiễm cảm nhận được nỗi lo lắng, gật đầu.

“Mẫu phi, nhi thần mạo muội hỏi một vấn đề.”

“Con có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”

“Ám bộ trên tay nương lại thêm binh quyền trong tay phụ vương, muốn bức hoàng thượng thoái vị cũng không phải việc gì quá khó, vì sao…”

Vương phi bất đắc dĩ nở nụ cười, “Vấn đề này làm sao nương có thể không nghĩ đến được, nương còn không chỉ một lần nghĩ đến, nhưng vậy thì thế nào? Ám bộ là Ám vệ của hoàng tộc Dạ thất, thiên hạ là thiên hạ của Dạ gia, nếu nương thực sự đuổi hoàng huynh xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, vậy vị trí này nên do ai đến ngồi? Trừ Dạ Hoằng Nghị, các hoàng huynh hoàng đệ khác của nương đều bị ông ta giết chết, chỉ còn sót lại Cảnh vương cũng không có khả năng kế thừa đại nghiệp. Thanh Nhiễm có thể không biết, Cảnh Vương có một nửa huyết thống man di, ánh mắt ông ấy màu lam, Hoàng triều Thịnh Vinh sao có thể để cho một người có đôi mắt màu lam ngồi lên hoàng vị được, cũng chính vì thế, ông ấy mới có thể không bị giết.”

Vân Thanh Nhiễm đã hiểu, lúc trước Dạ Hoằng Nghị giết sạch những người đối lập với mình, cho dù Dạ Hồn hận ông ta, cũng không thể dùng Ám bộ làm gì ông ta, bởi vì trừ ông ta ra không có ai khác có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Vân Thanh Nhiễm rất muốn nói cho Quân Vô Ý và Dạ Hồn biết, trên đời này vẫn có người có thể thừa kế ngôi vị, càng có tư cách hơn Dạ Hoằng Nghị.

Chỉ là lời nói đến miệng lại bị nàng nuốt trở vào, Lục hoàng tử chết trên tay phụ vương, đối với ca ca nàng mà nói, phụ vương là kẻ thù giết cha huynh ấy.

Vương phi lấy từ trong người ra một miếng ngọc bội, ngọc bội do hai mảnh tạo thành, tách ra chính là hai nửa của khối ngọc bội, bà đưa một nửa cho Vân Thanh Nhiễm, “Nếu có chuyện lớn xảy ra, cho người đưa nửa khối ngọc bội này tới, nếu bên chúng ta có đại sự, cũng sẽ đưa nửa khối ngọc này tới chỗ con.”

Vân Thanh Nhiễm nhận lấy ngọc bội, gật gật đầu, hiểu rõ dụng ý của Dạ Hồn.

Vân Thanh Nhiễm lại trò chuyện với vương gia vương phi một lúc, sau đó trở về Kim Dật hiên thu dọn đồ đạc.

Vân Thanh Nhiễm đi rồi, Dạ Hồn tựa vào lòng Quân Vô Ý, ánh mắt nhìn chằm chằm nửa miếng ngọc kia ngẩn người.

“Lại nghĩ tới Lục hoàng huynh của nàng?”

“Ừ. Ngọc bội này vốn là của huynh ấy, năm ta mười lăm tuổi, huynh ấy đưa cho ta nửa khối, còn mình giữ nửa khối, nói những lời mà ta đã nói với Thanh Nhiễm khi nãy, sau đó lúc ta nhận được nửa khối ngọc bội huynh ấy đưa tới, chính là lúc huynh ấy bị Tam hoàng huynh tính kế. Huynh ấy vốn hy vọng ta có thể giúp huynh ấy cứu Lục hoàng tử phi và con, chỉ tiếc khi đó ta đã bị giam lỏng, nhận được ngọc lại không thể làm được gì.”

Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Dạ Hồn mang theo nhàn nhạt ưu thương.

Quân Vô Ý khẽ vuốt hai má Dạ Hồn, không tiếng động an ủi bà.