Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 151: Nam chủ nội, nữ chủ ngoại




“Điều kiện gì?” Hạ Hầu Tĩnh cảnh giác nhìn Vân Thanh Nhiễm, cảm thấy cứ liên quan đến nữ nhân này thì đều không có chuyện gì tốt.

“Việc này à, để ta suy nghĩ thêm đã.”

Trước mắt Vân Thanh Nhiễm vẫn chưa có chỗ nào cần Hạ Hầu Tĩnh, nhưng thân là con người mới thế kỉ hai mươi mốt, đã từng xem qua tiểu thuyết của ông chú Kim Dung, Triệu Mẫn rất có tác dụng đối với Trương Vô Kỵ.

Trước đừng cần đối phương làm cái gì, phải để đối phương đáp ứng đã rồi tính sau.

Loại hành vi cướp phiếu trước, khi nào muốn lên xe thì lên này dùng lần nào cũng đúng.

“Sao có thể vậy được!” Hạ Hầu Tĩnh không dám tùy tiện đáp ứng điều kiện của Vân Thanh Nhiễm, ngộ nhỡ nàng ta đưa ra một vài điều kiện ly kỳ cổ quái gây khó dễ cho nàng, chẳng lẽ nàng cũng phải nghe theo à?

“Yên tâm, nếu đã đưa ra đương nhiên sẽ lựa chọn việc trong khả năng của ngươi.” Vân Thanh Nhiễm còn không gian ác đến vậy.

Hạ Hầu Tĩnh chần chờ một chút: “Được rồi, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi không bắt ta làm những việc loạn thất bát tao gì thì ta có thể đáp ứng ngươi, bắt ta giết người cũng không sao, nhưng không thể bắt ta giết người mà ta không muốn giết.”

Bắt nàng ta giết người? Nàng ta khẳng định sẽ thật sự giết người à?

Vân Thanh Nhiễm không tranh luận nhiều về vấn đề này với Hạ Hầu Tĩnh, cô bé này chưa thoát tính trẻ con, còn mang theo vài phần tùy hứng của tiểu hài tử.

“Quân Kiệt, phiền ngươi dẫn Hạ Hầu cô nương đi xuống nghỉ ngơi.”

Quân Kiệt vừa thấy Hạ Hầu Tĩnh đã nhớ tới hình ảnh ngày ấy cô bé ở cửa Vương phủ cầm bức tranh của Vân Thanh Nhiễm nói muốn giết nàng, không khỏi lạnh cả sống lưng, trong lòng nghĩ, thế tử phi nương nương làm sao đây, tiểu nha đầu này nói muốn giết ngài đó, sao ngài có thể để một sự tồn tại nguy hiểm như vậy ở trong vương phủ chứ?

Quân Kiệt lo lắng liếc nhìn gia của bọn họ, ai ngờ tâm tư Quân Mặc Thần căn bản không đặt trên chuyện của Hạ Hầu Tĩnh.

Quân Kiệt bất đắc dĩ thở dài, thôi vậy, để hắn cho ám vệ trông kĩ Hạ Hầu Tĩnh, hai chủ tử đều không sốt ruột, đành phải để thuộc hạ là hắn đây sốt ruột thay vậy.

Hạ Hầu Tĩnh vừa đi, Vân Thanh Nhiễm liền giãy khỏi lòng Quân Mặc Thần, trừng mắt nhìn hắn.

“Khụ khụ khụ… Nương tử, vi phu lạnh, nàng nhẫn tâm nhìn vi phu bị lạnh à?” Quân Mặc Thần bất mãn oán giận một câu, kéo Vân Thanh Nhiễm lại: “Nàng muốn nói gì chúng ta nói như vậy cũng được mà.”

“Ngươi bị gấu koala nhập thân à?” Vân Thanh Nhiễm nghĩ, chưa từng thấy gấu koala nào lớn như vậy, cũng chưa từng thấy gấu koala nào không đáng yêu thế này.

“Gấu koala?”

“Đang nói bộ dạng ngươi đẹp.”

“À? Thật không…” Quân Mặc Thần đâu dễ bị lừa vậy, thầm nghĩ, nữ nhân này khẳng định lại không nói lời hay, không biết cũng thế: “Ái phi, sắc trời không còn sớm, chúng ta có phải nên đi ngủ rồi không?”

“Ha, vậy ta về phòng của ta, phòng này có kháng có bếp lò thì để lại cho ngươi.”

Vân Thanh Nhiễm thoải mái không tranh phòng với Quân Mặc Thần.

“Không được, sao ái phi nàng có thể nhẫn tâm để tiểu thế tử của ta bị lạnh chứ?” Quân Mặc Thần “trách cứ”.

“Tiểu thế tử” hiện đang ở trong bụng của Vân Thanh Nhiễm.

“Ái phi, nàng xem, phòng này ấm áp như vậy, lại có giường do nàng đặc biệt tìm người làm cho bản thế tử, rộng rãi thế này, đủ cho hai người chúng ta nằm, về phần quy củ một tháng hai lần không biết lập từ mấy trăm năm trước đều quên đi!”

Quân Mặc Thần vừa nói chuyện vừa ôm thắt lưng Vân Thanh Nhiễm đi về phía giường, còn vô cùng tri kỷ tự mình động tay cởi áo tháo thắt lưng giùm Vân Thanh Nhiễm.

Tuy không thể làm gì, nhưng ôm nhau cùng ngủ vẫn tốt hơn!

Này này này, hắn nói còn chưa nói xong, tay cũng đã làm rồi, rõ ràng là không định hỏi ý kiến nàng mà!

“Mặc Thần.”

“Ừ?” Quân Mặc Thần tâm tình không tệ, nghe nàng gọi tên hắn, không phải kiểu giọng điệu nũng nịu, mà rất thanh nhã êm tai, dù sao thì hắn cũng rất thích, thích nghe nàng gọi hắn như vậy.

“Ta phát hiện nếu ngươi không bệnh thì nhất định sẽ là một người rất chuyên chế.” Vân Thanh Nhiễm đánh giá đúng trọng tâm.

“Chuyên chế?”

“Đúng.”

“Hiện tại ta cũng tính làm vậy.”

“…”

“Trong khuê phòng nàng nghe ta, cùng lắm thì ta hào phóng một chút, khi ra ngoài ta nghe nàng là được.”

Lời này dường như nghe cũng không tệ.

Nhưng mà…

“Phần lớn thời gian ngươi đều ở trong phòng mà?” Nếu đổi lại là nam nhân khác nói lời này, thì sẽ kinh ngạc một lúc, nhưng là Quân Mặc Thần… Thời gian hắn ở trong phòng còn dài hơn thời gian hắn ra ngoài lắc lư! Dài hơn rất nhiều! Trừ thỉnh thoảng bị triệu vào hoàng cung vài lần, cùng với trong một năm đến chùa miếu tản bộ một chút, thì hắn ra khỏi cửa lúc nào chứ? Cho dù là vào hoàng cung, hai vị trong cung kia cũng rất quan tâm kiểm soát số lần và thời gian, sau khi vào thu sẽ không triệu kiến hắn nữa.

“A, thì ra ái phi nàng cũng biết nha!” Quân Mặc Thần cười rực rỡ, ngay cả gương mặt vốn trắng bệch cũng có không ít thần thái.

“…” Ngươi coi ta là đồ ngốc à?



“To gan, thấy hoàng thượng lại dám không quỳ!”

Bị trách mắng chính là nữ tử hồng y đoan trang đứng giữa triều đình, y phục màu đỏ giống như Hồng Dược, nàng ta dùng lụa mỏng che mặt, đối diện với hoàng đế Dạ Hoằng Nghị ngồi ở trên cao không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của văn võ cả triều coi như không thấy.

Nếu là nữ tử bình thường chắc chắn không dám thẳng lưng đối mặt đứng ở trong triều đình như vậy.

“Bổn tọa chính là đệ tử Thương Lan giáo, không phải con dân hoàng triều Thịnh Vinh, bổn tọa lạy trời quỳ đất quỳ sư phụ, sẽ không quỳ hoàng đế hoàng triều Thịnh Vinh ngươi.” Nữ tử hồng y đứng kiên định, kiên quyết không quỳ.

“To gan! Cho dù là sứ thần phiên bang yết kiến, cũng phải hành lễ với hoàng thượng, ngươi chỉ là một yêu nữ tà giáo nào có lý không quỳ?” Trong bách quan có người chỉ trích.

“Bọn họ nguyện ý thần phục hoàng triều Thịnh Vinh là chuyện của bọn họ, người của Thương Lan giáo chúng ta sẽ không cúi đầu xưng thần với hoàng triều Thịnh Vinh ngươi, hôm nay bổn tọa phụng mệnh gia sư, đến đây hữu hảo với hoàng thượng hoàng triều Thịnh Vinh, cũng không phải quy phục, nếu hoàng thượng không muốn, vậy hiện tại bổn tọa trở về.”

Nữ tử hồng y đưa ra yêu cầu với hoàng thượng là hợp tác, mà không phải quy phục, có chút chênh lệch với lời đồn Thương Lan giáo cố ý quy thuận trên phố.

Trong mắt Dạ Hoằng Nghị dần đen tối, đối với việc Thương Lan giáo bất ngờ thay đổi thái độ, ông ta có tính trời sinh đa nghi sẽ không thể không nghi kỵ, nếu đối phương trực tiếp dùng hai tay dâng lên thứ ông ta muốn, còn quy phục ông ta thì ngược lại ông ta sẽ không tin, nếu nói là hợp tác, ông ta cũng khá có hứng thú nghe một chút về ý tưởng của Thương Lan giáo.

“Phủ Cầm cô nương, người đời đều nói Thương Lan giáo là tà giáo, nếu các ngươi chịu quy thuận, trẫm có thể niệm tình các ngươi có tâm hối cải mà đặc xá cho tội ác của các ngươi trước kia, từ nay về sau các ngươi sẽ không bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, ngươi có thể hiểu?”

Nữ tử hồng y tên Phủ Cầm. Chính là nữ nhân tự xưng là thủ tịch đại đệ tử của Hồng Dược mà Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy trên đường. Nay nàng ta đang đứng trên đại điện của hoàng triều Thịnh Vinh.

“Bổn tọa hiểu. Chẳng qua hôm nay bổn tọa đến chỉ là phụng mệnh làm việc, công việc của Thương Lan giáo không tới phiên bổn tọa làm chủ, dù hôm nay hoàng thượng quyết định thế nào, bổn tọa cũng sẽ bẩm báo chi tiết với gia sư, hết thảy đúng sai đều có gia sư định đoạt.” Phủ Cầm rất cơ trí trả lời câu hỏi của Dạ Hoằng Nghị: “Bổn tọa tin, hoàng thượng hoàng triều Thịnh Vinh là một vị minh quân, đối với những lời đồn đãi trên phố chắc chắn sẽ không tin là thật, Thương Lan giáo ta không làm qua chuyện thương thiên hại lí, có phải là tà giáo hay không chắc hẳn hoàng thượng có thể phân biệt.”

Nếu lúc này có Vân Thanh Nhiễm ở đây, nghe nói như thế chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái lên với vị Phủ Cầm cô nương này, ngươi nói xem, ngươi rõ ràng không phải người của Thương Lan giáo, nhưng lại rất hiểu cách làm thế nào để tẩy trắng Thương Lan giáo trước mặt người cầm quyền! Bội phục bội phục nha!

Dạ Hoằng Nghị nở nụ cười: “Vậy Phủ Cầm cô nương nói, lần này Hồng Dược bà ta muốn ngươi tới làm gì?”

“Gia sư hy vọng có thể hữu hảo trăm năm với hoàng triều Thịnh Vinh, dù là hoàng triều Thịnh Vinh, hay Thương Lan giáo ta đều sẽ có lợi, để bày tỏ lòng thành, gia sư bảo bổn tọa mang đến báu vật của Thương Lan giáo, giúp hoàng thượng hoàng triều Thịnh Vinh sống lâu muôn tuổi, thọ cùng đất trời.”

Lời nói của Phủ Cầm khiến ánh mắt những người trong điện không khỏi sáng ngời, một câu bảo vật của Thương Lan giáo thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người.

“Tuy lời của Phủ Cầm cô nương rất có đạo lý, nhưng thanh danh của Thương Lan giáo ở bên ngoài, sao trẫm có thể xem thường mà tin tưởng lời từ một phía của Phủ Cầm cô nương được đây?” Dạ Hoằng Nghị ngừng lại một chút: “Phủ Cầm cô nương cứ ở lại hành cung trước, còn về chuyện theo lời Phủ Cầm cô nương nói, trẫm cần thương nghị với các vị ái khanh đã rồi mới có thể định đoạt.”

“Bổn tọa không có ý kiến.”

“Uyên Nhi, Phủ Cầm cô nương giao cho con tiếp đãi, con phụ trách sắp xếp ăn, mặc, ở, đi lại của Phủ Cầm cô nương.”

“Nhi thần tuân chỉ.” Dạ Minh Uyên nhìn Phủ Cầm, trong lòng đã nhận định đây không phải là một việc thoải mái.

Sau khi bãi triều, Dạ Minh Uyên phụng chỉ an bài chỗ ở cho Phủ Cầm, vốn định thu xếp vài cung nữ cho nàng ta, nhưng lại bị Phủ Cầm từ chối, nàng ta khăng khăng muốn dùng người mình mang đến.

“Làm phiền Cửu hoàng tử.” Phủ Cầm khẽ gật đầu với Dạ Minh Uyên.

“Phủ Cầm cô nương quá lời, nếu Phủ Cầm cô nương còn có chuyện gì, có thể tùy thời sai người đến báo cho ta biết.”

Dạ Minh Uyên tạm biệt Phủ Cầm, từ trong hành cung đi ra, ngoài ý muốn nhìn thấy Dạ Minh Sâm đang chờ hắn ở ngoài hành cung.

“Thất hoàng huynh, sao huynh lại tới đây?”

“Huynh tò mò vị đại đệ tử của nữ ma đầu Thương Lan giáo kia.” Dạ Minh Sâm nói xong nhìn xung quanh trong nội cung một phen, trừ hoa cỏ núi đá thì cái gì cũng không thể nhìn thấy.

“Hoàng huynh! Nếu huynh muốn nữ tử, thì nạp thêm mấy phòng cơ thiếp, nữ tử trong này không phải người mà huynh có thể đụng đến.”

“Yên tâm, huynh chỉ tò mò, không hề tính toán thu nàng ta.” Dạ Minh Sâm tràn đầy lòng hiếu kỳ, hắn ta nói nhỏ với Dạ Minh Uyên: “Cửu đệ, đệ nói xem, vật quý kia là cái gì?”

Dạ Minh Uyên lắc đầu, “Thương Lan giáo luôn thần bí, mọi người chỉ biết là giáo chủ Thương Lan giáo có thuật Trường Sinh khiến dung nhan không già, cũng có nói đến Thương Lan thất tuyệt, nhưng cụ thể thế nào, sợ là không ai có thể nói được rõ ràng.”

“Thực sự thần bí như vậy?” Dạ Minh Sâm có chút kinh ngạc, “Huynh chỉ biết là yêu bà Hồng Dược kia không biết đã bao nhiêu tuổi người mà vẫn có mỹ mạo trẻ tuổi.”

“Sáu mươi năm trước, Hồng Dược dùng thủy quan cùng một trận chiến mấy trăm tướng sĩ khiến bà ta một đêm thành danh, lúc ấy mọi người chỉ biết bà ta đến từ vùng đất Thương Lan, thân phận thần bí, trong mấy thập niên đó, Hồng Dược lộ diện vài lần đều không ngoại lệ khiến thanh danh bà ta đại chấn, nhưng mà đồng thời, mọi người cũng đã phát hiện một vấn đề, mấy thập niên vẫn như một ngày, dung nhan bà ta không già đi, đại khái vào hai mươi năm trước, tính tình bà ta đại biến, quái gở thô bạo, đốt giết cướp giật, lại càng bắt đi không ít nam tử, có lời đồn bà ta bắt đi nam tử là vì tu luyện thuật Thải Âm Bổ Dương, dùng để trợ giúp cho bà ta dung nhan không già. Lại đồn bà ta hấp thu máu xử nữ để đạt được trường sinh bất lão, đồn đãi không ít, chân thật thế nào thì không thể chứng minh được.”

“Sáu mươi qua dung nhan bà ta xuất hiện ở trước mặt mọi người vẫn không thay đổi?” Dạ Minh Sâm kinh ngạc, lúc trước hắn ta quả thật đã từng nghe nói về Hồng Dược, chẳng qua không quá để ý, có mấy lời nghe nhiều cũng không có cảm giác mới mẻ gì, hơn nữa, lời đồn mà thôi, mấy thành thật mấy thành giả ai biết được? Chẳng qua bây giờ nghe Dạ Minh Uyên nói như vậy, dường như sự tình là thật.

“Khoảng chừng bốn mươi năm trước, phụ hoàng từng gặp qua bản thân Hồng Dược, hơn hai mươi năm trước, lần Lục hoàng tử tạo phản phụ hoàng cũng đã gặp, thỉnh thoảng phụ hoàng nói chuyện cũng chứng thật việc Hồng Dược là người có dung nhan không già.” Dạ Minh Uyên biết những năm gần đây phụ hoàng hắn luôn tìm tung tích Hồng Dược, thậm chí hi vọng bắt sống Hồng Dược, cho nên có lẽ chuyện kia không phải là giả.

“Có quan hệ gì với lần tạo phản đó?” Dạ Minh Sâm khó hiểu, loại chuyện này Hồng Dược đến xem náo nhiệt cái gì.

Rõ ràng Thất hoàng tử ngươi có niên kỷ lớn hơn Dạ Minh Uyên, kết quả chuyện gì cũng đều hỏi đệ đệ của ngươi.

“Thời gian đó Hồng Dược đưa hoàng cô cô trở lại kinh thành.” Sở dĩ Dạ Minh Uyên biết một phần chuyện này, là do lúc bé Trấn Nam Vương phi từng nhắc qua với hắn.

“Bà ta có quan hệ với hoàng cô cô?” Dạ Minh Sâm nghe mà hồ đồ.

“Chuyện một đời trước, đệ chỉ có thể biết đại khái, nếu Thất hoàng huynh có hứng thú, có thể trực tiếp đến hỏi phụ hoàng.”

“Đến hỏi phụ hoàng? Gần đây ông ấy đang rất bất mãn, mẫu phi huynh đã cảnh cáo, gần đây đừng để xảy ra sai lầm gì, bằng không huynh sợ ông ấy đối phó huynh giống Thập hoàng muội.” Chuyện của công chúa Thiên Duyệt đã cho Dạ Minh Sâm một giáo huấn, người đó không chỉ là phụ thân của hắn ta cũng là vua của một nước, là người có thể lãnh huyết vô tình, có thể tựa tay đưa con gái của mình lên đoạn đầu đài, nhận biết này khiến cho gần đây hắn ta thu liễm không ít.

Dạ Minh Uyên trầm mặc, Thất hoàng huynh làm việc đích xác thiếu suy nghĩ. Về phần Thiên Duyệt… có thể nói vô tình nhất là nhà đế vương, hoặc nên nói muội ấy là tự gây nghiệt không thể sống.

“Cửu đệ, huynh cảm thấy phụ hoàng rất có hứng thú đối với vật báu kia, nhưng chẳng lẽ chúng ta đường đường là hoàng triều Thịnh Vinh, lại vì thứ này mà làm bạn với tà giáo ư? Việc này nếu truyền ra, sợ là khiến cho người trong thiên hạ cười rớt răng hàm?”

Dạ Minh Uyên lắc đầu, Thất hoàng huynh suy nghĩ vẫn rất nông cạn, phụ hoàng đích thật là muốn vật kia, chẳng qua phụ hoàng sẽ không để cho người khác nắm mũi dẫn đi, mà Thương Lan giáo, hành động bất ngờ cũng làm cho người ta có chút buồn bực, huống chi, cách thành Tứ Phương, Bắc Phương còn có một Bắc Yến ở đó, Bắc Yến đâu thể ngồi chờ chết nhìn Thương Lan giáo chỉ huy vùng Thương Lan thật sự kết thành đồng minh với hoàng triều Thịnh Vinh được?

“Thất hoàng huynh, họa là từ miệng mà ra.” Dạ Minh Uyên nhắc nhở, huynh đệ một trận, hắn không hy vọng chứng kiến Dạ Minh Sâm cũng chết ở trên tay của phụ hoàng mình.

“Được rồi được rồi, huynh đã biết.” Trên miệng Dạ Minh Sâm nói đã biết, nhưng trong đầu lại nghĩ phải lén vào hành cung trộm đi vật báu khiến cho phụ hoàng của hắn ta cảm thấy hứng thú thế nào, dùng thứ này để làm phụ hoàng vui vẻ.