Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 140: Lễ vật của ca ca, Mặc Thần thổ lộ




Trên con hãn huyết bảo mã đang phi nhanh tới là một nữ tử trẻ tuổi, thoạt nhìn chỉ mới mười một mười hai tuổi, còn chưa cập kê, tiểu cô nương mặc một thân trang phục màu đen, tuổi tuy không lớn, nhưng tràn trề anh khí, không hề thua kém nam tử.

Hãn huyết bảo mã phi thẳng về phía Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm.

Con ngựa xông tới rất hung hãn, thiếu chút nữa đạp Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm dưới vó ngựa.

May mắn hai người phản ứng rất nhanh, né tránh đúng lúc.

Khi tiểu cô nương nhìn thấy Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, rõ ràng sửng sốt một lúc.

Cũng trong lúc sửng sốt đó đã khiến cho cô bé quên dừng bảo mã lại kịp thời, đợi đến khi lấy lại được tinh thần, vội vàng kéo dây cương, sau đó lập tức nhún người nhảy từ trên lưng ngựa xuống.

Một thân trang phục, lại thêm con hãn huyết bảo mã giá trị liên thành dưới chân, không cần phải nói, nhất định là con cháu nhà giàu.

Hạ Hầu Tĩnh từ trên lưng ngựa xuống, đi đến gần Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm, kinh ngạc hiện rõ trên mặt cô bé.

Vừa rồi giục ngựa phi nước đại gặp hai người bọn họ còn không kịp thời giữ chặt dây cương đã để lại ấn tượng xấu cho Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm, lúc này đối phương lại dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm như vậy, còn từng bước ép sát.

Hạ Hầu Tĩnh nhìn thật lâu, cuối cùng vẫn không tin đi quanh Vân Thanh Nhiễm một vòng.

“Ngươi thật sự là nữ nhân?”

Câu đầu tiên mà Hạ Hầu Tĩnh nói ra lại là hỏi xem Vân Thanh Nhiễm có phải nữ nhân hay không.

“Hẳn là nữ không sai, ngực trông rõ ràng như vậy, chắc chắn không phải nhét hai cái bánh bao vào bên trong cho đủ số được.”

Cuối cùng Hạ Hầu Tĩnh đưa ra kết luận cuối cùng, Vân Thanh Nhiễm là nữ nhân, sau đó cô bé buồn bực, lẩm bẩm, “Không có lý nào, ta muốn tìm là nam nhân mới đúng, nhưng nữ nhân này lại thật sự giống với nam nhân trong bức họa của ta!”

Nam nhân trong bức họa? Vân Thanh Nhiễm thầm đánh một dấu hỏi nhỏ trong lòng.

Vì để chứng minh mình không nhìn nhầm, Hạ Hầu Tĩnh lấy bức họa sau lưng ra, so sánh ngay trước mặt hai người.

“Thật sự rất giống mà! Ta phi, sớm đã nói nam nhân chết tiệt này quá buồn nôn, lại có gương mặt giống nữ nhân đến vậy, không trách, không trách, loại nam nhân này sao có thể đánh đồng với phu quân ta được!”

Hạ Hầu Tĩnh tự mắng tự nghe rất vui vẻ, không coi Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần bị hành vi của cô nàng làm cho khó hiểu là người sống.

Vân Thanh Nhiễm liếc trộm bức họa của Hạ Hầu Tĩnh, bức họa này nàng nhìn rất quen mắt, tranh gốc của bức họa này lấy từ bút tích của lão nhân gia Hồng Dược nhà nàng, sau lại bị phục chế thành bao nhiêu bản nàng cũng không rõ, nhưng bức họa này được lưu truyền trong nội bộ Thương Lan giáo, vậy tiểu cô nương này cũng là người của Thương Lan giáo?

Hôm nào đó nàng có nên tìm bọn Dương Lâm Tiểu Cửu để hỏi thăm về kết cấu của Thương Lan giáo không?

“Ta hỏi ngươi, ngươi có biết xú nam nhân trong bức họa này không?” Hạ Hầu Tĩnh cầm bức họa ra, để Vân Thanh Nhiễm và Quân Mặc Thần thấy được rõ ràng.

Quân Mặc Thần ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm một cái, ái phi à, đây hình như là bộ dạng lúc nàng mặc nam trang đấy, giải thích một chút đi, không phải là nàng ở bên ngoài chọc ra nợ phong lưu gì chứ? Chậc chậc, còn là tiểu cô nương kìa, trâu già gặm cỏ non đó nha.

“Người này… là biểu ca của ta, ngươi tìm hắn có chuyện gì à?” Vân Thanh Nhiễm nở nụ cười “thân mật” hỏi mục đích của Hạ hầu Tĩnh.

“Hắn là biểu ca ngươi?” Hạ Hầu Tĩnh nghĩ nghĩ, điều này cũng có khả năng, có quan hệ huyết thống cho nên hai người mới có bộ dạng giống nhau như vậy, “Hắn ở nơi nào, ngươi mau mang ta đi tìm hắn, ta muốn giết hắn!”

Giết “hắn”?

Vân Thanh Nhiễm nhớ rất rõ ràng là mình chưa từng gặp qua Hạ Hầu Tĩnh, không biết từ lúc nào khiến cho một tiểu cô nương phát ngôn bừa bãi muốn giết nàng.

“Ái phi, xem ra vị “biểu ca” của nàng đã làm ra chuyện gì có lỗi với vị cô nương này rồi, lại nói, nợ phong lưu là không thể tùy tiện rước lấy được.” Quân Mặc Thần nhấn mạnh hai chữ “biểu ca”.

“Ha ha, thế tử gia, “biểu ca” của ta nói thế nào cũng là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, một nhánh hoa lê áp hải đường, cho dù muốn rước lấy nợ phong lưu, cũng sẽ không trêu chọc tiểu cô nương chưa thành thục này được, đúng không?”

Phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong còn có một nhánh hoa lê áp hải đường… có người tự khen mình như vậy à?

“Các ngươi đừng hiểu lầm, loại xú nam nhân này ta không thèm để vào mắt, người mà hắn có lỗi không phải là ta, mà là phu quân ta!” Hạ Hầu Tĩnh nghe đối thoại của hai người, vội vàng phản bác nói.

Không nói còn tốt, vừa nói xong, Vân Thanh Nhiễm có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Ngươi nói nếu là lúc nữ phẫn nam trang rước lấy nợ phong lưu của nữ nhân khác, thế tử gia cũng nhịn, dù sao đối phương cũng là nữ nhân. Kết quả lại chọc vào vị hôn phu của tiểu cô nương nhà người ta, vậy đối phương chính là nam nhân không hơn không kém.

“Khụ khụ khụ… nhìn không ra, vị “biểu ca” này của ái phi lại có mị lực đến như vậy, thế nhưng có thể làm cho một nam nhân ngay cả vị hôn thê của mình cũng không cần, khụ khụ khụ…”

Không khí tràn ngập mùi chua nồng đậm.

Vân Thanh Nhiễm từng mặc nam trang đi ra ngoài rất nhiều lần, nhưng trừ bỏ người của Thương Lan giáo ra Vân Thanh Nhiễm không tiếp xúc với những người khác. Hơn nữa, dựa theo bức họa mà tiểu cô nương đang cầm, đích thật là thứ mà người trong Thương Lan giáo mới có.

Chẳng lẽ vị hôn phu của cô bé này là Dương Lâm? À không, Dương Lâm đã già đến mức đủ để làm gia gia của nàng, vậy thì là Tiểu cửu, việc này dường như có khả năng.

“Vị hôn phu của ngươi là ai? Là Tiểu Cửu à?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.

“Cái gì mà vị hôn phu! Là trượng phu! Trượng phu! Chúng ta đã kết hôn! Hơn nữa bớt gán ta với cái tên Tiểu Cửu trứng thối kia đi! Hắn không thể đánh đồng với trượng phu của ta!”

Biết Tiểu Cửu! Nhưng lại không phải Tiểu Cửu!

Chẳng lẽ là…

“Ngươi đừng nói với ta, vị ‘Phu quân’ này của ngươi có họ kép Mộ Dung, tên chỉ một chữ Tu.”

“Tu ca ca là ca ca của ta, không phải trượng phu ta! Tuy rằng huynh ấy cũng rất tốt, nhưng huynh ấy quá gà mẹ, cả ngày lải nhải, nói cái gì mà nữ hài tử thì phải rụt rè, không thể ở lại trong phòng nam nhân, phiền muốn chết! Còn nữa còn nữa, huynh ấy sống chết cũng không chịu gọi ta là tẩu tử, tức chết ta mà!”

Hạ Hầu Tĩnh cùng với tên của cô bé thực sự là không liên quan nhau chút nào, chỗ nào cũng không nhìn ra chữ “Tĩnh”.

Nàng đã biết ‘phu quân’ trong miệng tiểu cô nương này là ai! Là “Đại sư huynh” mà cho tới bây giờ nàng vẫn chưa gặp mặt! Đối với đánh giá về Mộ Dung Tu, Vân Thanh Nhiễm rất tán thành, trước khi hắn chưa “sinh bệnh” xác thực rất thích lải nhải.

“Ta vừa mới nghe nói ngươi muốn giết ‘biểu ca’ ta, xin hỏi ‘biểu ca’ ta đã làm chuyện gì đối với phu quân của ngươi? Ừm… theo ta được biết, ‘biểu ca’ ta không có ham thích đoạn tụ.”

Đề tài này thảo luận có một loại cảm giác quỷ dị khó hiểu.

“Khụ khụ khụ, làm sao ái phi biết ‘biểu ca’ nàng có ham thích đoạn tụ hay không? Nói không chừng, ‘hắn’ chỉ thích nam nhân thì sao!” Quân Mặc Thần nheo mắt nói, rõ ràng đang mất hứng.

Người đều đã tìm tới cửa, còn cầm theo bức họa của nàng, chứng cớ vô cùng xác thực, nàng xem nàng còn có gì để nói?

“Ha ha ha, thế tử gia ngài cứ buông một ngàn một vạn cái lòng đi, ‘biểu ca’ thần thiếp chỉ thích tiểu mỹ nhân, nhất là tiểu mỹ nhân thanh cao thoát tục, chim sa cá lặn, nếu là mỹ nhân bị bệnh lại càng hợp với khẩu vị của ‘biểu ca’ ta.” Vân Thanh Nhiễm nhướn mày nhìn Quân Mặc Thần, ánh mắt trần trụi, như muốn dùng ánh mắt ăn sống nuốt tươi Quân Mặc Thần, tựa như Quân Mặc Thần ở trước mặt Vân Thanh Nhiễm căn bản không mặc quần áo vậy.

“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Chết tiệt những lời này hắn lại rất thích nghe.

“Hắn đoạt đồ của phu quân ta, cho nên ta muốn giết hắn.” Hạ Hầu Tĩnh trả lời, đôi môi đỏ mọng anh sắc đáng yêu vểnh lên, sắp có thể treo bình đầu được rồi.

Hạ Hầu Tĩnh nói muốn giết đối phương, nhưng trong ánh mắt lại không có một chút sát khí nào.

“Này, nhanh mang ta đi tìm biểu ca của ngươi!”

Hạ Hầu Tĩnh có chút lo lắng thúc giục nói, nàng nhất định phải nhanh chóng xử lí xong chuyện này, bằng không, nếu chàng đuổi tới, nàng khẳng định không làm được gì.

Vân Thanh Nhiễm nghĩ, nàng còn chưa rõ tiểu cô nương này là ai, có điều cô bé này hẳn nhiên có quan hệ với vị đại sư huynh cho tới bây giờ vẫn chưa từng lộ mặt của nàng, hơn nữa quan hệ còn không bình thường, nàng không thể mặc kệ cô bé không quản, cho nên việc mà nàng cần làm hiện tại là trở về thành tìm Dương Lâm và Tiểu Cửu để xác nhận xem tiểu cô nương bưu hãn này là ai, sau đó liên lạc với vị đại sư huynh thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.

“Được rồi, ta mang ngươi đi tìm ‘hắn’.” Vân Thanh Nhiễm gật đầu, rất hào phóng đáp ứng yêu cầu của Hạ Hầu Tĩnh.

Hai người đi thêm một đoạn đường, gặp xe ngựa đã đưa bọn họ ra khỏi thành, Vân Thanh Nhiễm cùng Quân Mặc Thần lên xe ngựa, mà Hạ Hầu Tĩnh thì cưỡi con hãn huyết bảo mã của cô bé đi phía sau đội ngũ.

Nhìn tiểu cô nương ngồi trên hãn huyết bảo mã, thị vệ Vương phủ trông mà ánh mắt đều đỏ, trời ạ, bảo mã vô giá như thế, trong hoàng cung cũng không có hai con!

Một con ngựa tốt đối với người tập võ mà nói là thứ ước mơ tha thiết, chẳng qua bọn họ cũng chỉ chảy nước miếng, có thể nhìn ở khoảng cách gần như vậy cũng đã rất tốt rồi, vì bọn họ có trữ tiền cả đời cũng mua không nổi!

Sau khi vào thành, lại đi một đoạn đường, chợt nghe có người huýt sáo, sau đó con hãn huyết bảo mã mà Hạ Hầu Tĩnh cưỡi bỗng mất khống chế, phi nhanh vào trong một con ngõ hẻm, cũng may trong hẻm nhỏ không có người đi đường, bằng không một con ngựa cao lớn như vậy chạy vào, thế nào cũng phải có người chết hoặc bị thương.

“Đi theo.” Vân Thanh Nhiễm cũng để người của vương phủ cho xe ngựa đuổi về hướng con hẻm nhỏ.

Xe ngựa không đi vào được hẻm nhỏ chật hẹp, chỉ có thể dừng ở đầu ngõ, Vân Thanh Nhiễm một mình một người từ trên xe ngựa bước xuống, đi vào.

Đi qua hai lối rẽ, Vân Thanh Nhiễm đi đến cuối ngõ, nàng nhìn thấy Hạ Hầu Tĩnh, cùng với… một người nam nhân.

Ngũ quan lập thể của nam nhân này tuấn mỹ như đao khắc, dáng người cao lớn, đường nét rõ ràng mà sâu sắc, ánh mắt lợi hại thâm thúy, khiến cho người ta một loại cảm giác áp bách. Tư thế oai hùng hơn người, trời sinh mang khí thế vương giả giống như quân lâm thiên hạ.

Bàn tay dày rộng của nam tử vỗ đầu Hạ Hầu Tĩnh.

Sau đó chú ý tới Vân Thanh Nhiễm đang đi đến.

Nói thật, Vân Thanh Nhiễm không muốn đối diện với nam nhân có ánh mắt như vậy, đôi mắt đối phương quá mức thâm thúy, khiến chuông báo trong đầu nàng vang mạnh.

Nam tử tiến lên, đi về phía Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm lấy bất động ứng vạn động, bình tĩnh nhìn hắn.

Nam tử đi đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, sau đó…

Hắn quỳ một gối xuống, hành lễ với Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm kinh ngạc, một người nam nhân như vậy, thực sự không giống như người sẽ quỳ xuống trước người khác, giống như chỉ có người khác thần phục hắn, vậy mà hắn lại quỳ xuống, còn là hướng về phía nàng.

Mặt hắn không chút thay đổi, quỳ đến thong dong bình tĩnh, giống như hắn đang hoàn thành một sứ mệnh.

“Đông Phương Triệt, tên của ta.”

Tuy rằng hắn quỳ gối trước mặt Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm lại vẫn cảm thấy hắn là một sự tồn tại không nên bị nhìn xuống.

Đông Phương, là dòng họ hoàng tộc của Bắc Yến, một dòng họ rất hiếm thấy.

“Ngươi đứng lên đi.” Vân Thanh Nhiễm không quen người khác quỳ nói với nàng, vì sao nam nhân phải quỳ nàng, đại khái nàng cũng đoán được nguyên nhân.

Sau đó Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy Hạ Hầu Tĩnh đứng ở một bên lau nước mắt, đôi mắt khóc đến đỏ bừng. Trong ánh mắt cô bé nhìn Vân Thanh Nhiễm có loại tình cảm u oán rất sâu rất sâu, cô bé không muốn hắn quỳ trước người khác, cô bé không muốn!

“Không cần trách nàng.” Đông Phương Triệt nói.

Lời này không phải mệnh lệnh, đại khái có thể coi như là khẩn cầu, nhưng mà hắn cho đến bây giờ chưa từng khẩn cầu người khác.

Vân Thanh Nhiễm biết, đối với nam nhân như vậy mà nói, để nói ra lời này đã rất không dễ dàng, hơn nữa, nàng cũng không định so đo với Hạ Hầu Tĩnh, Hạ Hầu Tĩnh không giống với công chúa Thiên Duyệt, công chúa Thiên Duyệt mang theo khuôn mặt cười lại thật sự muốn hại nàng, mà Hạ Hầu Tĩnh tuy luôn miệng la hét muốn giết nàng đoạt lại đồ bị nàng cướp, nhưng một chút sát khí cũng không thấy.

Vân Thanh Nhiễm gật đầu, “Cô bé rất thích ngươi.”

Đông Phương Triệt nhìn thoáng qua đôi mắt khóc đỏ của Hạ Hầu Tĩnh, không nói.

“Đây là việc riêng của ngươi, ta không tiện nhúng tay, hôm nay ta còn có việc nên về trước, ngươi là vì nàng nên mới đến kinh thành đi!” Vân Thanh Nhiễm phát hiện mình cùng Đông Phương Triệt trái lại rất hợp nhau, tuy hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng có một số việc lại rất rõ ràng.

“Ta sẽ trông chừng nàng.” Đây là hứa hẹn mà Đông Phương Triệt cho Vân Thanh Nhiễm, hứa hẹn sẽ không để cho Hạ Hầu Tĩnh tìm nàng gây phiền toái.

Đông Phương Triệt biết Hạ Hầu Tĩnh vì sao lại chạy tới đây, cũng biết nàng đang suy nghĩ cái gì.



Người thứ ba tới thăm Vân Thanh Nhiễm là thần binh thiên hạ Vân Tử Hy. Kỳ thực từ sáng sớm Vân Tử Hy đã nhận được tin tức, vương phủ xuất phát từ lễ tiết, sau khi xác nhận Vân Thanh Nhiễm có thai đã bảo tin cho Vân phủ.

Vân Viễn Hằng phản ứng rất là lạnh đạm, một câu Vân phu nhân chưa quá thất*, nên đẩy chuyện đến thăm Vương phủ cho Vân Tử Hy.

(*: cúng tuần cho người chết, cứ bảy ngày cúng một lần, cho đến 49 ngày)

Sau khi Vân Tử Hy biết tin đã nhốt mình trong phòng, suốt hai canh giờ sau mới đi ra, sau đó lại như phát điên chạy khắp thành, người bên cạnh Vân Tử Hy chỉ biết là hắn muốn đi tìm lễ vật trân quý nhất tặng cho muội muội của hắn.

Không ai biết Vân Tử Hy nhốt mình ở trong phòng suốt hai canh giờ nghĩ cái gì, cũng không ai biết Vân Tử Hy muốn tìm lễ vật thế nào đưa cho Vân Thanh Nhiễm.

Mãi cho đến giữa trưa hôm nay, Vân Tử Hy mới về tới Vân phủ, thay quần áo, nói muốn đi Vương phủ tặng quà.

“Tiểu thư, đại thiếu gia đến thăm người.” Lục Trúc rất cao hứng chạy tới báo cáo cho Vân Thanh Nhiễm, còn tưởng rằng Vân phủ sẽ không có người tới thăm tiểu thư, vẫn là đại thiếu gia tốt nhất, mặc kệ khi nào cũng đều nhớ đến tiểu thư bọn họ, “Đại thiếu gia ở phòng khách phía trước chờ tiểu thư, tiểu thư ta đỡ người đi qua.”

“Ừ.” Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, tang lễ mẫu thân qua đi không biết tâm tình ca ca có tốt hơn không.

“Khụ khụ khụ… đã tới thăm, vì sao không trực tiếp tiến vào Kim Dật hiên?” Quân Mặc Thần có vẻ không vui nói, đến Vương phủ thăm người thì trực tiếp đến Kim Dật hiên là được rồi, còn cần phải đi phòng khách đằng trước làm cái gì.

“Cũng chỉ là đoạn đường ngắn, có gì đáng để so đo à?” Vân Thanh Nhiễm nghĩ, việc này thì có gì mà tức giận, không hiểu thế tử gia không vui chỗ nào.

“Khụ khụ khụ… đã là huynh trưởng của ái phi, đối với ái phi mà nói, chắc chắn là tốt nhất rồi.” Quân Mặc Thần nâng mắt, cười như không cười, nghe khẩu khí này, rõ ràng là đang ăn giấm.

Mỗi khi tâm tình thế tử gia không tốt, há miệng ngậm mồm đều là “ái phi ái phi”, chỉ có khi tâm tình tốt, mới gọi tên Vân Thanh Nhiễm, đặc biệt, khi vành tai tóc mai chạm nhau còn có thể gọi “Nhiễm Nhi”…, chẳng qua xưng hô này cũng chỉ có một mình Vân Thanh Nhiễm có thể nghe được, về phần lúc đó nàng có thể nghe vào bao nhiêu cũng chỉ có mình nàng biết.

Vân Thanh Nhiễm đáp phải với Quân Mặc Thần một cái, xoay người, mở cửa, rời đi.

Nữ nhân đáng giận, có ca ca thì quên hắn! Mất hứng! Rất mất hứng!

Trong phòng khách của Vương phủ, Vân Tử Hy mặc một thân cẩm bào thanh nhã đứng giữa sảnh đường, khóe môi hắn khẽ cong lên, cho thấy tâm tình hiện giờ của hắn rất tốt. Nha hoàn hầu hạ ở trong phòng khách đều rối rít thẹn thùng cúi đầu, đối mặt với vị Khinh Hồng công tử nho nhã này, trái tim các thiếu nữ đều nảy mầm.

“Ca ca.” Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy Vân Tử Hy đi ra từ trong bi thương mất mẫu thân, trong lòng rất an ủi, lúc mẫu thân tạ thế nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự ẩn nhẫn của Vân Tử Hy.

Vân Tử Hy tiến lên, đứng ở trước mặt Vân Thanh Nhiễm, nở nụ cười như tắm gió xuân, “Nhiễm Nhi trưởng thành, cũng sắp làm nương rồi.”

“Vâng.” Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, tựa như mặc kệ chuyện gì xảy ra, Vân Tử Hy đều chúc phúc nàng, giống như lúc đại hôn, hắn là người duy nhất thật tình chúc phúc cho hôn lễ của bọn họ.

“Nhiễm Nhi, nếu có một ngày ca ca làm chuyện xấu, muội còn nhận ca ca nữa không?” Vân Tử Hy đột ngột hỏi một vấn đề.

Vân Thanh Nhiễm nâng mắt, nhẹ nhàng nhìn vào ánh mắt của Vân Tử Hy, ánh mắt hắn rất sâu, nhìn không thấy thấy đáy, tựa như có thứ giấu ở rất sâu trong đó.

“Vi phạm pháp lệnh? Giết người phóng hỏa? Gian dâm cướp bóc?” Vân Thanh Nhiễm hỏi.

“Ha ha ha…” Vân Tử Hy nở nụ cười, “Có lẽ đều có thể, ca ca cũng không biết mình sẽ biến thành dạng người xấu gì, lúc đó Nhiễm Nhi còn có thể tha thứ cho ca ca không?”

“Vì sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này?”

“Không có gì, chỉ là nghĩ đến Nhiễm Nhi sắp làm nương, ca ca cũng sắp làm cữu cữu rồi, thời gian quả thực trôi nhanh quá.” Vân Tử Hy dường như đang nhớ lại rất nhiều chuyện, khiến cho ánh mắt của hắn trở nên có chút cao thâm khó dò. “Không nói cái này, hôm nay ca ca đến, là có lễ vật muốn tặng cho muội cùng với cháu ngoại trai của ta.”

Vân Thanh Nhiễm nhìn nhìn Vân Tử Hy, phát hiện hai tay hắn trống trơn, cái gì cũng không mang.

Vân Tử Hy nở nụ cười thần bí, Thanh Nhiễm, ca ca có việc nhất định phải tự mình đi làm, những chuyện ca ca có thể làm cho muội cũng không nhiều, bất kể thế nào, về sau đều phải chiếu cố bản thân cho thật tốt, nếu như có một ngày muội phát hiện ca ca không phải ca ca mà muội vẫn biết, thì muội chỉ cần nhớ rõ ca ca của ngày trước là được rồi, nếu có một ngày chúng ta không thể không đứng ở một phương đối lập, xin muội, đừng đem người đó trở thành ca ca…

Thanh Nhiễm, cả đời này người mà ca ca không muốn thương tổn nhất là muội…



“Thế tử gia, Hầu gia nói muốn gặp người.” Quân Kiệt vội vàng tiến vào bẩm báo với Quân Mặc Thần.

“Thế tử phi đâu?” Nàng đã đi ra ngoài một canh giờ rồi, đều ở trong kinh thành, hai huynh muội bọn họ có nhiều lời ở đâu ra để nói như vậy?

“Một canh giờ trước, thế tử phi và Hầu gia ngồi xe ngựa rời khỏi vương phủ, Hầu gia vừa quay lại, có điều thế tử phi không cùng trở về với ngài ấy.”

Vân Thanh Nhiễm bị Vân Tử Hy mang ra khỏi Vương phủ?

“Vì sao không nói sớm?” Vân Tử Hy muốn làm cái gì, vì sao phải mang Vân Thanh Nhiễm ra khỏi Vương phủ, sau đó lại một mình trở về gặp hắn.

“A?” Quân Kiệt vô tội, hắn cho rằng thế tử phi đi cùng huynh trưởng của mình ra ngoài vương phủ một lúc hẳn không có vấn đề gì.

“Đi phòng khách gặp Vân Tử Hy.”

Quân Mặc Thần đứng dậy, lập tức đi đến phòng khách.

“A, gia, ngài không ngồi xe lăn ạ?”

Lúc Quân Kiệt hỏi điều này đã không thấy Quân Mặc Thần đâu nữa.

Quân Kiệt vỗ đầu, gia, ta biết khinh công ngài tốt, nhưng đây là trong vương phủ, ngài có thể dùng khinh công à? Hơn nữa ngài cũng không phải không biết thân thể của mình, có thể không dùng võ công thì đừng dùng, mỗi lần ngài dùng võ thì đều ra một thân mồ hôi, không cẩn thận thì có thể lấy mạng ngài đấy!

Đến phòng khách, Quân Mặc Thần mới thả chậm cước bộ, Quân Kiệt ở phía sau cũng thở gấp đuổi theo.

“Khụ khụ khụ, không biết Hầu gia mang ái phi của bản thế tử đi nơi nào?” Quân Mặc Thần đi tới trước mặt Vân Tử Hy.

“Ta chỉ đang làm một chuyện mà ngay từ đầu ta nên làm mà thôi.” Vân Tử Hy đáp, ánh mắt nhìn thẳng Quân Mặc Thần, trên mặt không hề áy náy.

Vân Tử Hy và Quân Mặc Thần bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người sắc bén như đao phong, một cỗ sóng ngầm không nhìn thấy được lưu động giữa hai người.

“Việc nên làm? Là mang ái phi của bản thế tử đi, cùng với con nối dòng tương lai của bản thế tử à?”

Sát khí!

Trên người Quân Mặc Thần tỏa ra sát khí rất rõ ràng!

Quân Kiệt bị dọa không nhẹ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Quân Mặc Thần lộ ra ánh mắt hung ác như vậy.

“Đúng, ta mang Thanh Nhiễm đi, hơn nữa không định mang muội ấy trở lại!” Vân Tử Hy nói rất rõ ràng cho Quân Mặc Thần biết việc hắn đang làm.

“Nàng là thế tử phi của phủ Trấn Nam vương, là thê tử của ta, ngươi không có quyền mang nàng đi.” Giọng nói của Quân Mặc Thần còn lạnh hơn nhiệt độ cơ thể hắn.

“Thanh Nhiễm muội ấy là người, không phải vật phẩm, không phải công cụ, ngươi chẳng qua chỉ muốn một nữ nhân, một đứa con nối dõi, đợi sau khi Thanh Nhiễm sinh đứa bé ra, ta sẽ trả đứa bé về vương phủ, cho vương phủ các ngươi có người kế tục!” Vân Tử Hy đối mặt với sát khí của Quân Mặc Thần vẫn vững như thái sơn.

“Ngươi nghe cho rõ, đứa nhỏ bản thế tử cần, Thanh Nhiễm bản thế tử cũng muốn!” Sát ý trong mắt Quân Mặc Thần càng thêm rõ ràng.

“Thanh Nhiễm đối với ta mà nói là không thể thay thế, nhưng đối với ngươi mà nói chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi, cho dù không phải Thanh Nhiễm, ngươi cũng có thể tìm một nữ nhân khác không phải à? Ngươi muốn dạng nữ nhân gì, ta có thể tìm mười thậm chí một trăm người đến đổi với ngươi, chỉ hy vọng ngươi thả tự do lại cho Thanh Nhiễm.”

Vân Tử Hy giống như không phát hiện sát ý của Quân Mặc Thần, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

“Ngươi dựa vào cái gì mà nói nàng đối với ta là người nào cũng có thể tùy tiện thay thế, ta lấy một ngàn nữ nhân đổi với ngươi, ngươi chịu không? Vân Tử Hy ngươi đừng ỷ vào ngươi là ca ca của Thanh Nhiễm mà có thể khiêu chiến đến điểm mấu chốt của ta!”

“Ta không muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của ngươi, Quân Mặc Thần, ngươi công bằng một chút! Ngươi không yêu muội ấy còn có người khác yêu muội ấy, ngươi sắp chết rồi, muội ấy còn rất trẻ, cuộc sống sau này của muội ấy còn dài, ngươi không có quyền hủy diệt cả đời muội ấy!” Vân Tử Hy khí thế bức người, mỗi một câu đều như một thanh lợi kiếm, “Về sau Thanh Nhiễm có thể gặp được nam nhân mà muội ấy yêu cũng yêu muội ấy, ngươi dựa vào cái gì mà chiếm cứ muội ấy!”

“Con mẹ nó, ngươi, ai nói cho ngươi là ta không yêu nàng! Ai hiếm lạ người thừa tự đó! Thứ đồ chơi đó lão cha với lão nương ta cũng có thể sinh! Con mẹ nó, ta sắp chết đấy, nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày ta vẫn sẽ cột lấy nàng một ngày, ta còn ở đây thì chỗ nào nàng cũng không thể đi!”

Tĩnh.

Sau khi Quân Mặc Thần rống xong, xung quanh cực kỳ im lặng.

“Ha ha…” Sau đó chợt nghe tiếng cười của Vân Tử Hy. “Ha ha ha…”

Tiếng cười thanh thúy sang sảng đánh vỡ không khí khẩn trương sắp đọng lại, trong thời khắc tràn ngập mùi thuốc súng này, tiếng cười ấy rất đột ngột.

Quân Kiệt vừa rồi bị một phen rống giận của Quân Mặc Thần làm cho sợ hãi, cả người thiếu chút nữa cứng ngắc lại, kết quả Vân Tử Hy nở nụ cười, còn cười vô cùng sung sướng, Hầu gia à, ngài không biết gia của chúng ta rất khủng bố đúng không?

Quân Kiệt vẫn còn tốt, những nha hoàn ở trong phòng khách tận mắt thấy mùi thuốc súng giữa Quân Mặc Thần và Vân Tử Hy, trái tim cũng nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

Sau đó, Vân Thanh Nhiễm từ sau tấm bình phong đi ra…

Vân Thanh Nhiễm nàng ở chỗ này! Ngay sau tấm bình phong!

Cho tới bây giờ Vân Thanh Nhiễm chưa từng rời khỏi vương phủ, Vân Tử Hy giả bộ mang theo Vân Thanh Nhiễm cùng nhau rời đi, hơn nữa cũng khiến cho người trong Vương phủ đều biết bọn họ rời khỏi, kỳ thật chỉ có một mình hắn rời đi, sau đó cách một khoảng thời gian hắn lại trở về tìm Quân Mặc Thần.

Vân Tử Hy vừa lòng mình đã thành công chọc giận Quân Mặc Thần, khiến Quân Mặc Thần nói ra những lời mà hắn hy vọng Vân Thanh Nhiễm nghe được.

Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua gương mặt còn có sót lại cơn giận của Quân Mặc Thần, có chút xấu hổ.

Vân Tử Hy đi đến bên cạnh Vân Thanh Nhiễm, mỉm cười, “Thanh Nhiễm, nhớ rõ phải chăm sóc cho mình thật tốt… Không có gì quan trọng hơn thân thể của chính muội, còn nữa…”

Vân Tử Hy quay đầu lại liếc nhìn Quân Mặc Thần, về sau Thanh Nhiễm giao cho hắn, ít nhất phủ Trấn Nam vương và Quân Mặc Thần, đối với Thanh Nhiễm mà nói là nơi vô cùng an toàn.

Thanh Nhiễm, huynh tạm thời phải đi làm chuyện mà mình nhất định phải làm, mặc kệ huynh có nguyện ý hay không, đó đều là chuyện mà huynh không thể trốn tránh, xem ra huynh đã định trước là không còn cách nào… Thanh Nhiễm, bất luận huynh trở thành yêu ma quỷ quái như thế nào, chỉ cầu muội, lúc gặp lại huynh, vẫn nguyện ý gọi huynh một tiếng “Ca ca”.

Vân Tử Hy mỉm cười, ánh mắt nhìn Vân Thanh Nhiễm dịu dàng giống như có thể thấm ra nước.

Hắn mỉm cười xoay người, nhẹ nhàng rời đi, thân ảnh màu thủy lam dần dần đi xa, giống như một đám mây thoáng hiện bất ngờ bay qua, rất đẹp, nhưng đã định trước rằng nó vừa đến đã phải đi xa.

Lễ vật mà Vân Tử Hy đưa cho Vân Thanh Nhiễm, là lời thổ lộ của Quân Mặc Thần.

Đại khái bởi vì đều thích nàng, cho nên hắn đã sớm nhìn ra tình cảm của Quân Mặc Thần đối với Vân Thanh Nhiễm, có lẽ như vậy khiến cho hắn yên tâm, hắn nghĩ, sau khi hắn đi lên một đường sẽ không còn có thể quay đầu lại, ít nhất phải đảm bảo chắc chắn Thanh Nhiễm của hắn có thể hạnh phúc, ít nhất, để cho nàng biết trừ ca ca, còn có một người yêu nàng sâu đậm, nàng sẽ không cô đơn, sẽ không còn một mình.

Nàng sẽ không còn là một người, chỉ là, về sau, hắn phải một mình…

Vân Tử Hy đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm.

Vân Tử Hy an bài tất cả chuyện này, chỉ vì để Vân Thanh Nhiễm nghe được lời thực lòng mà Quân Mặc Thần chậm chạp không chịu nói, hiện tại mục đích của hắn đã đạt được, Vân Thanh Nhiễm quả thực nghe thấy, chân tâm của Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần bị người thiết kế nói ra tất cả lời thật lòng trước mặt Vân Thanh Nhiễm cũng không lộ ra vẻ xấu hổ, hắn rất thản nhiên nhìn Vân Thanh Nhiễm chăm chú, chờ nàng cho hắn một câu trả lời.

Hắn thích nàng, nàng đã biết, nàng tính như thế nào?

Kỳ thật, trong lòng Quân Mặc Thần đã sớm nắm chắc, hắn biết Vân Thanh Nhiễm chỉ sợ… ai, chỉ sợ hắn sẽ không nhận được đáp án mà mình muốn, kết quả xấu nhất là hắn nhận lấy một câu trả lời mà hắn không nguyện ý nghe.

“Ta mệt mỏi, ta về phòng đi ngủ trước.” Vân Thanh Nhiễm nói xong xoay người bước đi, đi có chút hỗn loạn.

Vân Thanh Nhiễm nghĩ, kỳ thật mình nên nói thêm mấy câu, tỷ như nàng có thích hắn hay không…

Nhưng có một số vấn đề, chính nàng cũng chưa hẳn đã biết nên trả lời thế nào.

Nàng đối với Quân Mặc Thần, rốt cuộc là loại tình cảm gì?

Vân phủ không đối xử tốt, không muốn làm công chúa hòa thân đi chết thay, cho nên gả cho hắn!

Vương phủ đối đãi với nàng không tệ, nàng thích “ngôi nhà” này, cho nên mới lên giường với hắn!

Hắn ra sức gieo mầm, nàng cũng không quá chán ghét, cuộc sống phu thê miễn cưỡng được xem như là “hài hòa”, cho nên nàng mang thai!

Sau đó thì sao? Nàng cho rằng nàng với hắn luôn là “cách mạng hữu nghị” kiên định, sau đó hôm nay lại nghe thấy lời hắn nói, có một số việc có hơi rối loạn.

Vân Thanh Nhiễm cảm thấy đối mặt với loại này còn phiền toái hơn lúc đối mặt với toán lý hóa, nàng không có suy nghĩ giải đề, cũng không biết đột phá ở nơi nào.

Quân Kiệt ngây ngốc nhìn Vân Thanh Nhiễm đi xa, mới hốt hoảng hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hóa ra bọn họ bị ca ca của thế tử phi lừa gạt!

Thì ra thế tử phi căn bản không rời khỏi Vương phủ!

Vẫn trốn ở phía sau tấm bình phong trong phòng khách nghe lén thế tử gia và Hầu gia nói chuyện, sau đó thì thế tử gia đã thổ lộ lòng mình rồi!

Hầu gia vạn tuế!

Đợi chút, không đúng! Quân Kiệt đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mấu chốt.

“Gia, không đúng nha, sao thuộc hạ nhớ rõ lấy trình độ võ nghệ của ngài, không có lý do gì thế tử phi trốn ở nơi gần như vậy mà ngài lại không phát hiện ra!”

Quân Kiệt buồn bực, hắn không phát hiện ra thế tử phi trốn ở phía sau tấm bình phong kia cũng rất bình thường, tu vi của hắn không đủ cao, nhưng gia của bọn hắn lại không giống vậy, không có khả năng gia không phát hiện ra!

“Vậy à? Có thể ngươi nhớ nhầm?”

“Không đúng mà gia, thuộc hạ xác định không nhớ nhầm!” Loại chuyện này sao có thể nhớ nhầm được!

“À, thì chính là hôm nay gia phản ứng chậm chạp, một người lớn còn sống như vậy trốn ở sau tấm bình phong gia cũng không phát hiện, thất sách thất sách.” Quân Mặc Thần nhẹ cười nói.

Vân Tử Hy vì hắn mà an bài một cơ hội tỏ rõ tâm ý tốt như vậy, hắn đương nhiên không thể lãng phí, có mấy lời nói rõ ra có lẽ không có tác dụng gì, tựa như hiện giờ nàng đã nghe tâm ý của hắn, nàng lại không cảm thấy sẽ có thay đổi gì, nhưng vào thời điểm nhất định khi thời cơ tới, vẫn cần phải nói ra, hắn không có nhiều thời gian để chạy quanh nàng.

Vân Tử Hy an bài thực không tồi, chỉ là hắn đã xem nhẹ bản lãnh của hắn ta.

Nếu hắn ta thật sự mang Vân Thanh Nhiễm đi, hơn nữa không có ý định trả lại cho hắn, như vậy thì vừa rồi hắn sẽ không chỉ là rống giận, lộ một chút sát khí đơn giản như vậy, hắn không dám đảm bảo hắn có thể không tàn nhẫn đánh một trận với hắn ta hay không.