Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 137: Dụng tâm lương khổ của thế tử gia




“Khụ khụ khụ… thê tử của thần trong lòng thần tự có chừng mực, hi vọng thái hậu nương nương không tiếp tục nhúng tay, vô luận là đưa nữ tử vào trong vương phủ, hay là cố gắng đổi một thế tử phi cho thần, hoặc là ý đồ xử tử Thanh Nhiễm, thần đều không hy vọng nhìn thấy nữa! Cho dù là thái hậu, cũng không thể động đến thế tử phi của thần mảy may!”

Lời nói này của Quân Mặc Thần khiến thái hậu cảm thấy dường như đã từng nghe, đúng rồi, không lâu trước đây, lúc nữ nhi của bà là công chúa Phượng Hoàng vọt tới điện của bà giết Hoa ma ma đã từng nói những lời tương tự với Quân Mặc Thần.

Chẳng qua công chúa Phượng Hoàng lúc ấy cầm thượng phương bảo kiếm do tiên hoàng ban tặng trong tay, trên thân kiếm nhuốm máu, tuy là nữ tử, lại khí vũ hiên ngang đứng ở trong đại điện, lớn tiếng tuyên cáo, sau đó không để ý đến việc mẫu hậu là bà khó chịu đã lôi Vân Thanh Nhiễm đi.

Mà Quân Mặc Thần thì lại không nóng không lạnh nói ra, hơi thở vẫn mong manh như trước, vẻ mặt vẫn không có chút máu nào, lại làm cho thái hậu thấy được sự quyết đoán giống hệt như công chúa Phượng Hoàng.

Bọn họ quả nhiên là mẫu tử…

“Thần Nhi, ý của con là con vì Vân Thanh Nhiễm, tính toán làm trái ý tứ của ai gia, thậm chí cả ý chỉ của ai gia cũng không nghe phải không?”

Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy không thể ngờ là do chính ngoại tôn mà mình thương yêu nhất làm ra, thái hậu dù thế nào cũng không muốn tiếp nhận!

Đây là ngoại tôn mà bà nhìn từ nhỏ đến lớn, nâng ở trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan!

Bà thừa nhận lúc ban đầu đối với đứa bé Thần Nhi này là bởi vì áy náy nơi đáy lòng, nhưng vừa thương đã thương đến hơn hai mươi năm rồi! Theo lúc thằng bé nhỏ như vậy chứng kiến nó lớn lên thành người, bên trong làm sao có thể không có cảm tình? Càng bởi vì đau lòng đứa bé này bệnh tật một thân, đau lòng nó còn trẻ tuổi đã mạng không dài lâu, bà cũng luôn tận lực muốn đem thứ tốt nhất trao cho nó.

Bà là thái hậu nương nương quyền cao chức trọng, nhưng cũng là một lão nhân gia…

Vì quyền thế ngày hôm nay, bà từng hại tiên hoàng, từng hại cả con gái của mình, liên lụy đến đứa trẻ trong bụng nữ nhi không được sinh ra… Nhưng sau khi hết thảy nguội lạnh, bà muốn nữ nhi tha thứ, muốn ôn hòa…

Trong sự yêu thương đối với Quân Mặc Thần, thái hậu và hoàng thượng vẫn có một chút khác biệt, thái hậu đối với Quân Mặc Thần là sự quan tâm thật tình của ngoại tổ mẫu, tuy sự quan tâm của bà chưa chắc đã tốt, còn hoàng thượng thì từ đầu đến cuối lại đang sắm vai hình tượng một cữu cữu từ ái mà thôi, làm như vậy là để mượn sức Quân Vô Ý và công chúa Phượng Hoàng.

Giống như năm đó hoàng thượng là chủ đạo việc lợi dụng công chúa Phượng Hoàng bức bách Quân Vô Ý, làm mẫu thân của hoàng đế, khi đó chỉ có thể hy sinh nữ nhi bảo toàn giang sơn ngày sau của nhi tử.

“Đáp án thần đã đưa ra rồi không phải sao? Thái hậu cần gì phải hỏi nhiều, thê tử của thần, thần không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến nàng, cho dù là thái hậu nương nương cũng vậy.” Lời này Quân Mặc Thần không phải nói đùa, “Thần còn sống một ngày, ai cũng không thể động đến nàng mảy may!”

Trong lời nói của Quân Mặc Thần, khái quát một câu, đại khái chính là phụ thân mẫu thân lão bà thân nhất, trời đất bao la lão bà lớn nhất, chết lão tử còn không sợ, lại sợ hoàng thượng thái hậu làm ra cái gì à? Trước khi chết lão tử đã muốn nuông chiều lão bà của mình, che chở lão bà của mình, các người ai đánh chủ ý lên lão bà của ta, ta sẽ tiêu diệt kẻ đó.

Thái hậu cảm giác mình bỗng nhiên mất hết khí lực, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt với thái độ cường ngạnh của Quân Mặc Thần thế nào.

Đây là lần đầu tiên Quân Mặc Thần nói lời hung ác với thái hậu như vậy, cũng là lần đầu tiên thái hậu thấy Quân Mặc Thần nghiêm túc với một chuyện đến thế, hắn còn nghiêm túc nói lời tàn nhẫn, như vậy bà rốt cuộc nên duy trì ý tưởng lúc đầu, giải quyết Vân Thanh Nhiễm đồng thời mất đi ngoại tôn này, hay là mở một con mắt nhắm một con mắt với chuyện của Vân Thanh Nhiễm để bảo toàn ngoại tôn này.

Sau khi Quân Mặc Thần nói xong thì cảm nhận được một ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn, quay đầu, thấy được Vân Thanh Nhiễm không biết đã đi tới cửa từ khi nào.

Những lời vừa rồi của hắn Vân Thanh Nhiễm đều nghe thấy được, lúc này đang nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc cùng đánh giá. Nàng rất ít khi dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, ánh mắt nàng trước giờ chưa từng cố ý nhìn kỹ hắn, ngược lại uổng phí không ít ánh mắt của hắn, so sánh với ánh mắt nàng nhìn Vân Tử Hy trái lại còn nhu hòa hơn rất nhiều.

“Sao nàng lại tới đây?” Khi nói chuyện Quân Mặc Thần đã đứng dậy, hắn đi về hướng Vân Thanh Nhiễm, dịu dàng kéo nàng vào trong lòng mình.

Động tác rất nhỏ của hắn khiến Vân Thanh Nhiễm có chút hốt hoảng.

Vân Thanh Nhiễm biết thái hậu đến đây, nàng tự nhiên muốn nhìn xem thái hậu rốt cuộc là đến để làm gì, muốn đánh chủ ý lên con nàng? Mẹ nó! Lăn gấp!

Đừng tưởng rằng Vân Thanh Nhiễm còn có thể mặc cho thái hậu nương nương xoa tròn bóp nắn, lúc Hồng Dược dụ dỗ nàng làm đệ tử của bà, câu nói đó cũng không phải nói dối. Chí ít có một điểm, mấy đại quốc trong vòng Tứ Vũ muốn tấn công Thương Lan giáo ở Thương Lan, cho tới bây giờ chưa từng có người nào nắm được.

Nhưng có mấy lời lại ở ngoài ý liệu của Vân Thanh Nhiễm, nam nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, vì sao một hồi thì giống như rất ghét bỏ nàng, một hồi tình cảm đối với nàng lại giống như vô cùng tốt, như lúc hắn trên giường cuồng dã giày vò, ngày thường lại là dáng vẻ gió thổi là bay, còn là một bộ thanh tâm quả dục.

Đều nói lòng của nữ nhân như kim đáy biển, theo Vân Thanh Nhiễm thấy, lòng Quân Mặc Thần là cát đáy biển! Vừa nắm một bó to, lại không biết viên nào là thật viên nào là giả.

“Nàng đi về trước nghỉ ngơi một lát nữa đi, nơi này giao cho ta, được không?” Quân Mặc Thần đang nói chuyện với thái hậu nương nương được một nửa, Vân Thanh Nhiễm lại không tự nhiên xuất hiện.

Giọng nói của Quân Mặc Thần không lạnh nhạt giống như lúc nói chuyện với thái hậu nương nương vừa rồi, mà tràn ngập từ tính còn nhiều thêm mấy phần nhu tình.

Vân Thanh Nhiễm ngừng một chút, hiếm khi Quân Mặc Thần muốn làm chuyện gì còn hỏi ý kiến của người khác trước một câu… Ngược lại khiến Vân Thanh Nhiễm nhất thời có chút khó tiếp nhận, có lẽ vì lời nói này của Quân Mặc Thần rất dịu dàng, Vân Thanh Nhiễm không thể nào tự tại, nàng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Quân Mặc Thần, lại nhìn thoáng qua thái hậu bị Quân Mặc Thần chọc tức đồng thời cũng bị tổn thương không nhẹ.

Lựa chọn im lặng ngồi ở một bên, không đi trở về, lại cũng không nói xen vào.

Quân Mặc Thần không miễn cưỡng nàng, để cho nàng ngồi ở một bên.

Thái hậu đau đầu xoa nhẹ ấn đường của mình, “Thần Nhi, vì sao con nhất định phải che chở cho nàng ta, những thiên kim tiểu thư mà ai gia tìm cho con có người nào kém nàng?”

“Thái hậu nương nương thích không có nghĩa là thần thích.” Quân Mặc Thần trả lời đơn giản lại thẳng thắn.

Ngụ ý chính là Quân Mặc Thần thích nàng? Vân Thanh Nhiễm nghĩ.

Nghe Lão hòa thượng đề cập đến là một chuyện, nghe thấy Quân Mặc Thần chính mồm nói lại là một chuyện khác.

Hay hoặc là, đây chỉ là một cách nói mà hắn dùng để giải quyết với thái hậu?

Vân Thanh Nhiễm không thể nhận định cách nói nào là chính xác.

“Được, được, tốt lắm! Ai gia ngược lại muốn nhìn xem, hôm nay ai gia có động được nữ nhân này hay không!” Thái hậu phát giận, áp chế đủ loại bất an trong lòng, muốn giải quyết ả Vân Thanh Nhiễm hồng nhan họa thủy này đi.

“Khụ khụ khụ…” Trên mặt Quân Mặc Thần cũng không thấy khẩn trương, “Quân Kiệt, đi đưa mấy vị khách nhân mà hôm nay gia mời tới đến đại sảnh đi.”

“Vâng, thế tử gia.” Quân Kiệt một mực chờ đợi ở cửa, nghe thấy lời nói của Quân Mặc Thần, tăng nhanh cước bộ đi thiên sảnh mời mấy vị khách nhân mà Quân Mặc Thần nhắc đến.

Thái hậu sửng sốt, không rõ Quân Mặc Thần bán cái nút thắt gì.

Một lát sau, thái hậu thấy được những khách nhân này, mặt bà xanh lại từng phần từng phần.

Người đầu tiên đi vào cửa Vân Thanh Nhiễm cũng đã gặp rồi, là đại sư Khổ Thiền, sự xuất hiện của ông Vân Thanh Nhiễm thật sự không có bất ngờ quá lớn.

Mấy người phía sau thì Vân Thanh Nhiễm đều chưa từng gặp qua, cũng không biết là thân phận gì, nhưng nhìn vẻ mặt thái hậu nương nương, Vân Thanh Nhiễm cũng biết thân phận của những người này không quá đơn giản.

Những người mà Quân Mặc Thần mời đến quý phủ thân phận đều không đồng nhất.

Đại sư Khổ Thiền, tuy là phương trượng đại sư của Từ Vân Tự bình thường, lại là thiền sư nổi danh.

Hoàng Thượng Hành, chính là tông sư học thuật, có môn đồ trải khắp thiên hạ.

Thạch Vạn Khuynh, là người trong võ lâm, là môn chủ Quỷ Ảnh môn, ở trong võ lâm coi như là nhân vật nổi tiếng số 1.

Binh Bộ Thượng Thư Lý Ngải Lý đại nhân.

Tiết Khải Minh của viện Hàn Lâm, dù chỉ là thư sinh, lại bởi vì phẩm hạnh cao thượng, được không ít văn thần võ tướng trong triều kính yêu.

Một người là nguyên lão tam triều tuổi quá thất tuần Úy Trì Trường Thụy Úy Trì lão đại nhân, ba năm trước đã cáo lão hồi hương, hiện giờ lại xuất hiện ở quý phủ của Quân Mặc Thần.

Còn có một người, không ngờ là Hán vương!

Hán vương vẫn luôn thâm cư thiển xuất* thế nhưng cũng bị Quân Mặc Thần mời tới!

(*: ở sâu trong nhà ít ra ngoài)

Hán vương thời trẻ từng bị thương, thân thể không quá tốt, không tiện đi lại, cũng là một vị lớn tuổi, hiện giờ đã sáu mươi có lẻ.

Nhưng Hán vương và Ký Bắc Vương giống nhau, đều là công thần theo chân Thái tổ hoàng đế cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, có lịch sử trăm năm, thâm căn cố đế, thực lực của phủ Hán vương cũng không thể khinh thường.

Hán vương hiện giờ ở trong các vị Vương gia là một vị làm việc khiêm tốn nhất, cũng không có dã tâm lớn như Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên, ít nhất ông chưa từng biểu lộ ra qua, cho dù là trước đó không lâu hoàng đế và Ký Bắc Vương gia phát sinh tranh chấp, Hán vương cùng ở kinh thành cũng chưa từng tham dự.

Mà hiện giờ, ông thế nhưng xuất hiện ở quý phủ Trấn Nam Vương, còn là dưới tình huống này mà xuất hiện.

“Hán vương gia, sao ngài lại tới?” Thái hậu đối mặt với Hán vương, cũng phải cho ông ba phần mặt mũi. Nghiêm khắc mà nói, Hán vương còn là trưởng bối của thái hậu.

“Thái hậu nương nương, đã lâu không gặp, phượng thể có mạnh khỏe không?” Lão Hán Vương được hạ nhân của mình dìu dắt vào cửa, nhìn thấy thái hậu ông không cần hành lễ. Đây là khi tiên hoàng còn tại thế đã lập ý chỉ, luận vai vế, tiên hoàng còn phải gọi Hán vương một tiếng thúc thúc, về sau Hán vương bị thương không tiện đi lại, tiên hoàng đã hạ chỉ đặc biệt cho phép Hán vương nhìn thấy người trong hoàng tộc không cần hành lễ.

“Thân thể ai gia không có việc gì, không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy Hán vương ngài.” Thái hậu vừa kinh ngạc với sự xuất hiện của lão Hán Vương, đáy lòng vừa có dự cảm không tốt, đứa nhỏ Mặc Thần này thậm chí ngay cả lão Hán Vương cũng mời tới?

Lão Hán Vương được hạ nhân nâng đỡ ngồi xuống, ông vuốt chòm râu hoa râm của mình, cười nói, “Ha ha ha… Đúng vậy, vừa vặn ngày hôm nay có việc vui cần tuyên bố, thái hậu đang ở đây cũng cùng chung vui.”

“Việc vui?” Thái hậu không biết việc vui trong miệng lão Hán Vương là việc vui gì.

“Bổn vương tuổi gần thất tuần, dưới gối chỉ có một nhi tử không nên thân, ngay cả Tôn nhi cũng không có.” Nhắc tới việc này, lão Hán Vương lắc đầu liên tục, đứa con trai kia là cái nợ của ông, thuở nhỏ đã cưng chiều, sủng ái nó, quả thực là sủng nó lên đến trời, cuối cùng lời cưng chiều của ông đều không nghe, sau khi đứa nhỏ nhược quán* ông vẫn luôn quan tâm hôn sự của nó, ai biết đứa nhỏ này chẳng những không để ý tới hôn sự mà ông an bài cho nó, còn lưng đeo bao quần áo đi lưu lạc trời đất, lưu lại một lão nhân cô độc là ông ở trong vương phủ trống vắng.

(*: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán)

“Hán vương gia chớ nói vậy… đứa trẻ Tuyệt Nhi ấy hiện tại chỉ là chưa thu liễm lại lòng ham chơi, chờ nó lớn chút nữa là có thể thông cảm nổi khổ tâm của ngài thôi.” Thái hậu trấn an lão Hán vương.

“Quỷ biết thằng nhóc kia khi nào thì mới bằng lòng hồi tâm!” Lão Hán Vương căm giận nói, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn viết rõ ràng bốn chữ to “Ta rất tức giận”, không biết tại sao, Vân Thanh Nhiễm thấy bộ dáng tức giận này của ông, trái lại cảm thấy có chút đáng yêu.

“Có điều vẫn là đứa nhỏ Mặc Thần này thương ta, hôm nay ở ngay trước mặt thái hậu cùng chư vị, bổn vương có một việc vui cần tuyên bố,” Hán vương thanh giọng nói, thanh âm sang sảng thông suốt cả chính gian đại sảnh, “Hôm nay, bổn vương muốn thu thế tử phi của phủ Trấn Nam Vương, Nhị tiểu thư Vân phủ làm nghĩa nữ bổn vương, từ nay về sau, nàng chính là quận chúa của phủ Hán vương ta! Ha ha ha… Sau này tiểu hài tử sinh ra thì ta chính là ngoại công nha!”

Lão Hán Vương đặc biệt cường điệu câu đằng sau một chút.

Sau khi Hán vương tuyên bố, chợt nghe mấy vị khách nhân khác sôi nổi chúc mừng Hán vương và Vân Thanh Nhiễm…

Vân Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần, hắn an bài việc này từ lúc nào, vì sao nàng đều không biết.

Quân Mặc Thần khẽ kéo tay Vân Thanh Nhiễm, ở bên tai của nàng nói nhỏ, “Ái phi, còn không mau đi bái kiến nghĩa phụ của nàng?”

Người cha Vân Viễn Hằng này không thể dựa vào, Quân Mặc Thần sẽ tìm cho Vân Thanh Nhiễm một người cha có thể dựa, tuy rằng tuổi tác không hợp làm cha, nhưng có một người cha thực lực phi phàm, tuyệt đối không phải là một chuyện xấu.

Sự tình đều đã quyết, Vân Thanh Nhiễm đương nhiên diễn theo kịch bản của Quân Mặc Thần.

Nàng đứng dậy đi tới trước mặt Hán vương, dập đầu lạy ba cái với ông, “Bái kiến nghĩa phụ.”

“Ngoan,” Lão Hán Vương cười ha hả, sau đó hướng tới tùy tùng của mình nói, “Mau đưa bao tiền lì xì của bổn vương lấy ra.”

Tùy tùng lập tức đưa cho lão Hán Vương một hộp gấm xinh đẹp.

Lão Hán Vương đem hộp gấm giao vào trong tay Vân Thanh Nhiễm, “Đây là quà gặp mặt nghĩa phụ cho con và cả ngoại tôn tương lai của nghĩa phụ! Sau này con chính là nữ nhi của nghĩa phụ, nếu ai khi dễ con, nhớ nói cho nghĩa phụ biết, nghĩa phụ sẽ trút giận thay con! Con đừng nhìn nghĩa phụ ta đi đường cũng không vững chắc, nghĩa phụ vẫn có thể đánh!”

Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, cũng không biết Quân Mặc Thần thuyết phục vị lão Vương gia này như thế nào, diễn rất đầy đủ.

Vân Thanh Nhiễm cười tiếp nhận quà gặp mặt của lão Hán Vương cho nàng, nói cảm ơn.

Quân Mặc Thần lại qua kéo người dậy, “Hán vương gia, ái phi của bản thế tử đang mang đứa nhỏ đấy, sao ngài còn để nàng quỳ chứ!”

“Nhìn xem, tiểu tử nhà ngươi, mới quỳ trong chốc lát, ngươi đã đau lòng rồi, ha ha…” Hán vương trêu chọc Quân Mặc Thần, sau đó mấy vị khách nhân khác cũng cười theo.

Chỉ có thái hậu là cười không nổi.

Lần này, bà chính là có tâm muốn động đến Vân Thanh Nhiễm cũng không động được! Vân Thanh Nhiễm biến hoá nhanh chóng, thế nhưng thành nghĩa nữ của Hán vương gia, quận chúa phủ Hán vương! Bà phải động nàng ta như thế nào?

Nhìn lại mọi người trước mắt, cho dù bà là thái hậu cũng không thể không bán thể diện trước mặt những người ở đây!

Bất kể thế nào thì thái hậu cũng không thể tưởng được, mình lại bị Quân Mặc Thần bày ra một nước cờ như vậy! Thái hậu thậm chí không biết Quân Mặc Thần mời Hán vương đến đây như thế nào, còn cả những người khác cũng vậy.

Hán vương cao hứng đủ rồi, mới chuyển về hướng thái hậu, “Thái hậu nương nương, hôm nay ngài vừa vặn ở đây, hiện chuyện bổn vương nhận thế tử phi làm nghĩa nữ có ngài cùng chư vị đang ngồi đây chứng kiến, thần quả quyết mong thái hậu nương nương đem chuyện này báo cho Tông Nhân phủ, cũng chiêu cáo thiên hạ.”

Nghĩa nữ này cũng không phải nhận không, không thể chỉ phục lạy là xong, đương nhiên cần ghi vào gia phả, chiêu cáo thiên hạ, còn phải phong Vân Thanh Nhiễm một thân phận quận chúa.

Mà thái hậu, vẫn không thể không đáp ứng điều thỉnh cầu này của Hán vương.

“Ha ha…” Thái hậu cố gắng nặn ra một nụ cười, cũng may thái hậu ở trong hậu cung nhiều năm như vậy, vỏ bọc lá mặt lá trái đã sớm tinh thông, cho nên tươi cười giả dối này ngược lại không quá khó coi, “Ai gia cũng cao hứng thay Hán vương gia ngài, trở lại ai gia sẽ viết ý chỉ sắc phong Vân Thanh Nhiễm làm quận chúa.”

Có Hán vương và người khác ở đây, cho dù trong lòng thái hậu có mất hứng hơn nữa, cũng phải giữ lấy uy nghi thái hậu của bà.

“Vậy thần tạ ơn thái hậu nương nương!” Lão Hán Vương cười nói, “Hôm nay để ăn mừng hai việc vui thần thu được một nghĩa nữ nhu thuận lanh lợi, và sắp có thêm ngoại tôn, đặc biệt bày tiệc rượu, lo lắng đứa nhỏ Thanh Nhiễm này đang có mang, thân thể lại không khoẻ, nên sẽ bố trí tiệc rượu trong phủ Trấn Nam vương, mọi người đều phải cổ động nha!”

Hán vương nói với mấy người khác.

“Lão Hán Vương, ông thiết yến sao lại bày ở quý phủ của người khác chứ! Lần này cũng không thể giữ lời, chờ nghĩa nữ của ông sinh đứa nhỏ xong, ông vẫn phải bày tiệc ở phủ Hán vương một lần nữa mới được, bằng không ta sẽ không nhận người bằng hữu là ông đấy!” Úy Trì Trường Thụy nói, ông cùng với lão Hán Vương xấp xỉ tuổi nhau, là quan đồng liêu lâu năm, từ trước đã là bạn tốt, sau khi hai người đều rời khỏi triều đình thì ngày thường cũng là hảo hữu kết giao rất thân.

“Chỉ cần lão bất tử ông còn có cái mạng này, bất kể bao nhiêu bữa, cũng tùy ông ăn! Ha ha ha…” Lão Hán Vương hào phóng mời lão bằng hữu của mình, đừng nói là một hai bữa, cho dù ngày nào cũng đến phủ Hán vương ăn, ông cũng không có ý kiến!

Vân Thanh Nhiễm tiến đến bên tai Quân Mặc Thần, “Không phát hiện ngươi hư hỏng như vậy, khiến thái hậu bị chọc tức không ngớt, cuối cùng còn phải để bà hỗ trợ ‘làm việc’?”

“Cái này gọi là lợi dụng đầy đủ, hiểu không?” Quân Mặc Thần trả lời.

“Đúng đúng đúng, thế tử gia ngài nói rất đúng!” Vân Thanh Nhiễm đưa cho Quân Mặc Thần một ánh mắt cảm ơn, cám ơn những việc hắn làm vì nàng, tuy không rõ ràng cụ thể, nhưng nghĩ cũng biết mời được mấy vị “khách nhân” này đến hẳn không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất không phải tùy tùy tiện tiện người nào cũng có thể làm được.

Đúng lúc này, Vương phi nương nương đến đây.

Vương phi đặc biệt đến muộn một chút mới tiến vào Kim Dật Hiên, bà cố ý lưu lại thời gian cho Quân Mặc Thần.

Nhưng Vương phi cũng có chỗ sợ, có một chút hiểu biết đối với tính khí của con mình, bà sợ Quân Mặc Thần khiến thái hậu không chịu nổi, cũng sợ thủ đoạn của nó quá mức ngoan lệ.

Bà và Vương gia trên rất nhiều chuyện đều lựa chọn ẩn nhẫn, nhưng Quân Mặc Thần thì không.

Quân Mặc Thần không có nhiều băn khoăn như bọn họ, trong tim của nó không có thiên hạ dân chúng mà bà và Vương gia lo lắng.

Cho nên nó chắc chắn sẽ không vì sự an bình của hoàng tộc Dạ thất mà nhượng bộ, bởi vậy Vương phi biết mình nhất định phải đi ra ngăn cản Quân Mặc Thần đúng lúc.

Sau khi Vương phi đi vào đầu tiên là vấn an thái hậu nương nương, “Nhi thần vấn an mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc kim an.”

Thái hậu lúc này thực sự không có cách nào vạn phúc kim an.

Sau đó Vương phi lại vấn an Hán vương, “Bái kiến Hán vương gia.”

“Ừ.” Lão Hán Vương mỉm cười gật đầu.

Sau đó Vương phi đi tới trước mặt thái hậu nương nương, “Mẫu hậu, hôm nay tự mình đến vương phủ vì sao không thông tri cho nhi thần trước một tiếng, nhi thần đến nghênh đón mẫu hậu.”

Vẻ mặt thái hậu cứng ngắc, ngoại tôn mà mình thương hơn hai mươi năm lại vì một nữ nhân mà chống đối mình, vì một nữ nhân làm cho mình không chịu nổi như vậy, thì tâm tình của bà làm sao có thể tốt cho được?

Thái hậu lúc này không phải bình tĩnh, mà là rất tức giận rất thương tâm, nên mới không nói được một lời. Đương nhiên giờ khắc này, thái hậu cũng không thể phát tiết.

“Mẫu hậu, nhi thần có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với mẫu hậu, hai mẹ con chúng ta đã lâu chưa nói chuyện với nhau rồi, mấy ngày trước nhi thần mới học được một phương pháp thêu mới, thêu một bộ váy sam, trước kia không phải mẫu hậu luôn nhắc nhi thần thân là nữ nhi gia lại không biết nữ công, khiến người mất mặt à, hiện giờ nhi thần đã biết không ít, mẫu hậu theo nhi thần đi nhìn ngắm một chút được không, nhi thần còn đang chờ được mẫu hậu ngài khen ngợi đó!” Vương phi tiến lên nâng thái hậu.

Hành động lần này của Vương phi nương nương đã cho thái hậu một bậc thang.

Trước khi Vương phi đi đã đặc biệt đưa cho Quân Mặc Thần một ánh mắt, ánh mắt rõ ràng đang nói: Nhi tử, bà ấy rốt cuộc vẫn là thái hậu, con nên hạ thủ lưu tình đi. Hoàng tộc Dạ thất là quân, mà bọn họ là thần, lễ quân thần này, vẫn phải tuân theo.

Lúc thái hậu nương nương đi qua bên cạnh hai người thì gắt gao nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm… Trong đó rốt cuộc có bao nhiêu bất mãn cùng phẫn hận sợ là chỉ có mình thái hậu biết.

“Thái hậu rất tức giận.” Vân Thanh Nhiễm nói là câu trần thuật.

“Ta biết.” Quân Mặc Thần đương nhiên biết thái hậu có bao nhiêu tức giận, nhưng không chỉ có mình thái hậu biết tức giận, hắn cũng biết, hắn không quan tâm có người nghi ngờ hắn có bất lực hay không, có đội nón xanh hay không, những việc đó Quân Mặc Thần trước giờ chưa từng để ý, hắn chỉ quan tâm có người mưu tính Vân Thanh Nhiễm, cho dù người đó có là ngoại tổ mẫu của hắn, thì cũng không thể.

Bộ dáng hai người thì thầm với nhau dẫn tới bất mãn của Hán vương gia, “Lão già, ông nhìn xem, hai đứa này, mấy lão già chúng ta còn đang ở đây, vẫn thân mật ngay trước mặt chúng ta, ngọt chết mất ngấy chết mất thôi!”

Hán vương, người già rồi, lại có tâm tính của trẻ con.

“Ta nói lão Hán Vương, ta thấy ông chính là điển hình của ghen tị! Đại sư Khổ Thiền là người xuất gia còn chưa nói gì, mà ông đã ngại, nếu bọn họ không ngọt ngấy như vậy, thì làm sao có ngoại tôn để ông ôm hả?” Úy Trì Trường Thụy quở trách ngược lại lão Hán vương.

“Coi như lão già nhà ông nói có đạo lý, được rồi, mấy lão già chướng mắt chúng ta đi ra ngoài trước, hai đứa cứ chậm rãi ngọt ngấy đi, ngấy xong rồi lại đến bồi lão đầu tử chúng ta…”

Lão Hán Vương đã nói vậy, mấy người khác cũng rất nể tình rời khỏi chính sảnh, trở về thiên sảnh uống rượu nói chuyện phiếm, lúc trước Quân Kiệt đi gọi bọn họ, bọn họ còn đang ở trong thiên sảnh uống rượu nói chuyện phiếm rất khoái hoạt.

Mấy người Lão Hán Vương đi rồi, Quân Mặc Thần chú ý tới Vân Thanh Nhiễm vẫn một mực nhìn hắn chăm chú, chỉ kém cởi sạch toàn bộ y phục của hắn ra để đánh giá.

“Nàng đang nhìn cái gì?” Quân Mặc Thần hỏi.

“Ý tứ câu nói vừa rồi của ngươi là ngươi thích ta?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Câu nói đó chính là câu “Thái hậu nương nương thích không có nghĩa là thần thích.” của Quân Mặc Thần.

Vấn đề của nàng đổi lấy tiếng cười khẽ của Quân Mặc Thần, “Ta có phải thích nàng hay không, nàng không cảm giác được à?” Quân Mặc Thần hỏi lại Vân Thanh Nhiễm, “Nếu thật sự thích, nàng làm thế nào?” Quân Mặc Thần lại gần Vân Thanh Nhiễm, cái mũi cũng sắp đụng đến mũi Vân Thanh Nhiễm.

Bốn mắt nhìn nhau, Vân Thanh Nhiễm dường như cảm thấy không khí quanh thân nàng trở nên loãng đi không ít, nhất là khi bị Quân Mặc Thần nhìn trần trụi như vậy.

Sau một lúc lâu.

“Ta đói bụng rồi.” Vân Thanh Nhiễm bĩu môi, vẫn nên ăn cái gì đó, suy nghĩ nghiên cứu thế tử gia rất hao phí đầu óc.

Quân Mặc Thần bất đắc dĩ, đợi nàng nửa ngày, lại chỉ cho hắn một câu “Ta đói bụng rồi”, thật sự là tức chết hắn.

Cẩn thận nghĩ lại, nếu nàng nói một câu, “Ngươi thích ta thì ta cũng thích ngươi là được.” Hoặc là trực tiếp bị hắn cảm động đến mức chảy nước mắt khóc rống, Quân Mặc Thần phỏng chừng sẽ hoài nghi Vân Thanh Nhiễm trước mặt hắn có phải là người khác đóng giả hay không.

“Ta cũng đói bụng.” Quân Mặc Thần mỉm cười.

Vân Thanh Nhiễm lúc này ở ngay trước mắt Quân Mặc Thần, Quân Mặc Thần thoáng hạ thấp người xuống, bờ môi hai người chạm vào nhau.

Quân Mặc Thần chiếm lấy đôi môi đỏ tươi của Vân Thanh Nhiễm, giống như đang tinh tế thưởng thức một món ăn ngon, động tác của hắn mềm nhẹ, không vội vã nuốt vào trong một hơi, mà chăm chú miêu …

Hắn hôn đến nồng nhiệt, có ý vị xâm lược rõ ràng. Vân Thanh Nhiễm thậm chí cảm giác được hơi thở của Quân Mặc Thần đã trở nên nặng nề, bình thường tình huống như vậy rất có thể sẽ diễn biến thành một hồi lửa nóng triền miên.

Nhưng mà Quân Mặc Thần đúng lúc ngừng lại, môi của hắn từ trên môi Vân Thanh Nhiễm dời đến bên tai nàng, “Ái phi… nàng là của ta.”

Sau đó Quân Mặc Thần vuốt ve bụng Vân Thanh Nhiễm, “Ái phi, nói cho bản thế tử nghe, đứa nhỏ này nàng có thích không?”

“Nói nhảm, nó là bảo bối của ta, ta đương nhiên yêu nó!” Vân Thanh Nhiễm sờ sờ bụng còn chưa nổi lên của mình, đây chính là bảo bối của nàng! Thiên tính của người mẹ, lúc đầu Vân Thanh Nhiễm biết được mình mang thai thì một chút do dự trong hai ngày này cũng gần như không còn, yên tâm mà chuẩn bị làm một mẫu thân.

“Khụ khụ khụ… vậy ái phi yêu cha ruột của tiểu bảo bối không? Hử…” Quân Mặc Thần có chút không yên tâm, giả vờ vô cùng bình tĩnh hỏi Vân Thanh Nhiễm.

“Không yêu.” Vân Thanh Nhiễm không chút suy nghĩ mà trả lời.

“Khụ khụ khụ… Ái phi, như thế là không được, nếu đứa nhỏ biết mẫu thân nó không có một chút tình cảm nào đối với phụ thân, nó sẽ rất buồn đấy.” Tác dụng của đứa nhỏ đương nhiên cần phải phát huy đầy đủ.

“Ta không phải không có tình cảm với ngươi.” Vân Thanh Nhiễm phản bác.

Được, tốt lắm, hắn biết nàng không phải là không có tình cảm đối với hắn, nhưng đáng chết là có tình cảm! Đáng chết nhất chính là đây không phải tình cảm của một nữ nhân đối với nam nhân!

“Khụ khụ khụ… Ái phi, nàng đã yêu tiểu bảo bối này như vậy, vì sao không thử yêu phụ thân của đứa nhỏ chứ?” Cũng chính là bản thân hắn này.

Yêu hắn?

“Ngươi là…”

“Chết tiệt không cho phép nàng nói ta là người nhà bằng hữu của nàng! Ai không có việc gì lại đi sanh con với bằng hữu của mình hả!” Sợ Vân Thanh Nhiễm vừa mở miệng ra là những lời hắn không thích nghe nhất, Quân Mặc Thần ngăn chặn khả năng phát sinh trước.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết! Từ hôm nay trở đi nàng phải coi ta thành một người nam nhân, nam nhân hiểu không? Bình thường nam nhân và nữ nhân sinh hạ đứa nhỏ là bởi vì bọn họ yêu thương nhau, không phải vì cái loại bằng hữu người nhà đó, cho nên vì hạnh phúc sau khi đứa nhỏ sinh ra, nàng học làm một mẫu thân đồng thời còn phải học cách coi ta trở thành trượng phu nữa. Thôi nàng tự mình trở về đi, ta đi bồi Hán vương gia bọn họ.”

Rít gào xong, thế tử gia chạy trối chết…

Ơ kìa, vì cái lông gì cứ không cho nàng nói hết lời ra chứ…

Thế tử phi phủ Trấn Nam Vương mang thai, mọi người nhất trí cho rằng thế tử phi đội nón xanh cho thế tử gia, nhưng thái độ của phủ Trấn Nam Vương lại khiến mọi người rớt mắt, đã không trong sạch, vì sao phủ Trấn Nam Vương lại không xử trí thế tử phi? Chẳng những không xử trí, ngược lại còn cẩn thận che chở, giống như đứa trẻ trong bụng kia thật sự là của thế tử gia.

Thái độ của phủ Trấn Nam Vương mọi người không nghĩ ra, có người đoán, bước đi này của thế tử bệnh, vương phủ không người kế tục, cố ý tìm người khác mượn giống cho thế tử phi, thế tử phi vượt tường là được vương phủ ngầm đồng ý; cũng có người đoán, thế tử gia bị thế tử phi dâm đãng kia ăn đến sít sao, đeo nón xanh cực đại trên đỉnh đầu cũng không dám hé răng, còn ngây ngốc trông mong người vợ này có thể hầu hạ hắn thật tốt trước khi hắn chết.

Thế tử phi có thai vốn nên là chuyện đại hỉ sự, kết quả bởi vì tình huống khó có thể hiểu rõ này mà mọi người đều không dám tùy tiện đến phủ Trấn Nam Vương chúc mừng.

Nhưng vẫn có ngoại lệ.

“Nương nương, công chúa điện hạ đang chờ ở bên ngoài…” Lục Trúc đứng bên giường, nhỏ giọng nói với cái đống gồ lên ở trên giường, nàng biết tiểu thư bọn họ bởi vì phản ứng lúc mang thai quá cường liệt, thân thể bị gây sức ép thật sự thảm, lúc này là ai cũng đều không muốn gặp, huống chi là công chúa Thiên Duyệt.

Nhưng mà, không có cách nào, đối phương là công chúa điện hạ, nàng ta hạ mình đích thân đến vương phủ chúc mừng thế tử phi nương nương, cho dù thân thể thế tử phi nương nương không khoẻ cũng không có đạo lý tránh mà không gặp. Thân là nha hoàn thiếp thân của Vân Thanh Nhiễm, Lục Trúc cũng rất khó xử, nàng cũng không hy vọng tiểu thư bọn họ miễn cưỡng cười vui với công chúa Thiên Duyệt.

Hơn nữa, ai biết công chúa Thiên Duyệt mang theo tâm tư gì? Người khác đều nói đứa trẻ trong bụng thế tử phi nương nương không phải của thế tử gia, nói cái gì mà thế tử gia sắp thành người chết, thế tử phi nương nương làm sao có thể mang thai? Khi mà tất cả mọi người đều không đến vương phủ chúc mừng thì công chúa Thiên Duyệt lại chạy tới giúp vui, ai biết nàng ta là chúc thật hay chúc giả? Đến chúc mừng là giả, làm khó tiểu thư bọn họ mới là thật!

Lục Trúc không ngốc, phương diện này nàng cũng có thể đoán được, lại không thể tránh được.

Nếu đối phương không phải là công chúa Thiên Duyệt, là tiểu thư Tần gia, hay tiểu thư Nạp Lan gia gì đó, thì không cần tiểu thư bọn họ nói, nàng đã đuổi đi trước rồi.

“Bảo thế tử gia đi gặp đi, hai người bọn họ không phải có quan hệ ‘rất không tồi’ à?” Vân Thanh Nhiễm miễn cưỡng vươn một bàn tay từ trong chăn ra, quơ quơ, “Đi đi, nói là ta nói, thế tử gia không muốn hoặc là trách móc thì cứ nói là ta nói.”

Công chúa Thiên Duyệt rõ ràng là phiền phức do Quân Mặc Thần rước lấy, Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, dựa vào cái gì ngươi gây ra phiền phức lại bắt lão nương đối mặt chứ? Ngày thường còn chưa tính, lão nương rảnh rỗi, gia hỏa vẫn chỉ là viên thịt nhỏ trong bụng nàng cho nàng chịu không ít khổ, khó có được thời gian để nàng chợp mắt một lát, nàng cần gì phải bồi công chúa Thiên Duyệt? Nàng với công chúa phiền phức kia cũng không quen!

“Vâng, nô tì đi đây.” Lục Trúc ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, để cho thế tử gia xử lý là được rồi, dù sao mỗi ngày thế tử gia trừ làm ổ ở trong phòng giữ ấm ra cũng không phải làm việc gì.

Lục Trúc lĩnh ý tứ của Vân Thanh Nhiễm, đang muốn đi tìm Quân Mặc Thần, phòng cửa lại mở ra, công chúa Thiên Duyệt đã ở cửa.

“Công, công chúa… công chúa điện hạ…”

“Thế tử phi ở trong phòng này nhỉ, nghe nói thân thể thế tử phi nương nương không khoẻ, bổn cung tự mình đến nhìn xem, ngươi không cần câu nệ.” Công chúa Thiên Duyệt nói xong người đã vượt qua Lục Trúc đứng im ở cửa, đi thẳng vào phòng.

Lục Trúc buồn bực bĩu môi, tiểu thư của chúng ta cần ngươi đến nhìn ngó à, đã không mời mà tự đến, thân là khách nhân không phải nên đợi ở trong chính sảnh ư!

Lục Trúc chỉ hận mình là một nha hoàn hèn mọn, không thể đuổi công chúa Thiên Duyệt ra khỏi phòng.

Công chúa Thiên Duyệt vào phòng, đi ra phía sau bình phong, tới trước giường Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm nghe được tiếng bước chân là biết công chúa Thiên Duyệt đã vào được, cũng không đứng dậy, tiếp tục làm ổ ở trong chăn, hơi thở vững vàng, giống như đã ngủ.

“Thế tử phi, nghe nói thân thể ngươi không khoẻ, bổn cung đặc biệt tới thăm ngươi một chút, hiện tại thân mình có tốt không?” Công chúa Thiên Duyệt thân thiết hỏi han.

Nếu Vân Thanh Nhiễm là một người “thức thời”, lúc này hẳn sẽ té từ trong chăn lăn ra, sau đó ba quỳ chín lạy, hô to, đa tạ công chúa điện hạ quan tâm, thần thiếp sơ suất sợ hãi!

Chỉ tiếc, Vân Thanh Nhiễm không phải, đối với sự quan tâm hạ mình đủ để cho người ta cảm động đến rơi nước mắt của công chúa Thiên Duyệt, phản ứng của Vân Thanh Nhiễm là không đáp lại, tiếp tục việc ngủ của nàng, coi công chúa Thiên Duyệt như không khí.

“Ta biết thế tử phi đại khái đang áy náy vì chuyện lần trước nôn ra người bổn cung, bây giờ nghĩ lại, lần đó thế tử phi nôn nghén, không phải lỗi của thế tử phi ngươi, thế tử phi không cần để ý.” Công chúa Thiên Duyệt không bởi vì Vân Thanh Nhiễm lạnh nhạt mà tức giận, ngược lại mỉm cười tha thứ việc lần trước Vân Thanh Nhiễm đã nôn ra người nàng ta khiến cho nàng ta vô cùng chật vật.

Công chúa hào phóng như vậy biết đi nơi nào để tìm đây?

Thế tử phi nương nương ngươi nên thỏa mãn đi!

Vân Thanh Nhiễm tiếp tục không để ý, chỉ coi như không khí bên giường bởi vì dòng khí lưu động mà hình thành một cơn gió không nhỏ, thổi qua bên tai nàng, nhưng không có gì phát sinh.

Công chúa Thiên Duyệt hoàn toàn là mặt nóng dán lên cái rắm lạnh, có điều nàng ta dường như rất có kiên nhẫn, “Thế tử phi, ta từ chỗ Thất hoàng huynh nghe được chuyện ngươi có thai, còn chưa hỏi đứa trẻ đã mấy tháng rồi?”

Sau đó công chúa Thiên Duyệt nhìn thấy một đầu từ dưới tầng tầng đệm chăn chui ra, đầu tiên là mái tóc mềm mại đen bóng làm cho người ta hâm mộ, sau đó là mi cong như lá liễu, một đôi mắt câu hồn người lúc này bị vây trong trạng thái buồn ngủ, còn có sống mũi cao thẳng, sau đó cả cái mũi đáng yêu đều lộ ra, cuối cùng là cánh môi anh sắc, nhu mềm, làm cho người ta rất muốn cắn một cái.

Vân Thanh Nhiễm cọ xát nửa ngày, cũng chỉ lộ một cái đầu ra cho công chúa Thiên Duyệt thấy mà thôi, càng không nói đến việc đứng lên thỉnh an công chúa điện hạ tôn quý.

“Thời kỳ đầu mang thai, là thời kì không ổn định nhất dễ sanh non nhất, nếu đây là vấn đề mà công chúa Thiên Duyệt ngài muốn hỏi.”

“Thế tử phi ngươi đừng nói như vậy, tuy nói nữ nhân sanh con chỉ cách điện Diêm Vương một tầng sa, nhưng ngươi phải tin tưởng vào y thuật của ngự y và Mộc tiên sinh ở vương phủ, đừng nói là hiện giờ, cho dù là lúc sinh, cũng sẽ không để thế tử phi ngươi và đứa trẻ có vấn đề gì.”

“Công chúa Thiên Duyệt sao lại khẳng định như vậy? Ngay cả chuyện mà ngự y cũng không thể xác định, công chúa Thiên Duyệt lại có thể nói được chuẩn xác như vậy, hay là y thuật của công chúa Thiên Duyệt ngài cao hơn ngự y, không nghĩ tới công chúa điện hạ trừ tài đánh đàn cao siêu ra y thuật cũng có thể cao siêu như vậy, thần thiếp thật sự tự thẹn kém người.”

“Xin lỗi, nếu bổn cung có nói lời nào khiến thế tử phi nghe không thoải mái, thế tử phi hãy lượng thứ cho, bổn cung chẳng qua là muốn trấn an thế tử phi một chút mà thôi.” Nói xong, công Chúa Thiên Duyệt tiến lên từng bước.

“Xin công chúa Thiên Duyệt lui về vị trí ban đầu của ngươi.” Vân Thanh Nhiễm quát lớn một tiếng, lúc công chúa Thiên Duyệt vẻ mặt ôn hoà, Vân Thanh Nhiễm lại là vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng không có một chút thiện ý, nếu người khác nhìn thấy, hẳn sẽ nói Vân Thanh Nhiễm là một điêu phụ không biết phân biệt đi?

Công chúa Thiên Duyệt vừa mới bước chân ra lại do dự một chút, không thể không thu hồi, lại lui về phía sau hai bước, ôn nhu cười nói, “Thế tử phi chẳng lẽ có hiểu lầm gì với bổn cung, nếu là vì chuyện của Mặc Thần ca ca, đó đều là sự tình trước kia, xin thế tử phi hãy bỏ qua cho, bổn cung cũng biết, thân là công chúa, phụ hoàng sẽ không đồng ý gả ta cho Mặc Thần ca ca, ta không oán người khác, chỉ oán ông trời không công bằng, để Mặc Thần ca ca có một thân thể như vậy.”

“Ngừng lại, đừng nói mấy lời kiểu như ngươi và thế tử bị ông trời không công bằng an bài chia rẽ, ta nghe sẽ buồn nôn, thật vất vả dạ dày của ta mới thư thái một chút, ngươi ít hại ta đi.”

Vân Thanh Nhiễm thật sự phục công chúa Thiên Duyệt rồi, nếu nam chính trong lời nói của nàng ta đổi thành một người khác thì ngược lại nàng có thể tin, nhưng người mà nàng ta nói là Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm lại không tin.

Quân Mặc Thần thoạt nhìn trông rất ngốc à? Tên gian xảo đó! Còn chưa đến mức để nữ nhân này đùa giỡn xoay quanh đâu.

Nếu muốn hỏi tại sao Vân Thanh Nhiễm lại đánh giá công chúa Thiên Duyệt luôn có vẻ mặt ôn hoà kém như vậy, chỉ bằng suy đoán của chính nàng? Vân Thanh Nhiễm còn không nông cạn đến mức ấy.

Nếu như nói lúc trước Vân Thanh Nhiễm vẫn chỉ dựa vào bản năng giác quan thứ sáu cùng kinh nghiệm cuộc sống của mình nhìn ra công chúa Thiên Duyệt dịu dàng hào phóng, nhiệt tình tràn trề này có địch ý đối với nàng, vậy thì hiện tại nàng có chứng cớ, trong lòng nữ nhân này có một túi cầy hương tiến vào phòng của người vừa mới mang thai là nàng đây, đừng mẹ nó nói với nàng rằng vị công chúa điện hạ tôn quý từ nhỏ đã sống ở trong cung này không biết cầy hương đối nữ nhân vừa mới mang thai có ảnh hưởng xấu gì.

Lúc đầu Vân Thanh Nhiễm làm ổ ở trong chăn, nhưng ánh mắt của nàng sáng như tuyết, nhìn thấy công chúa Thiên Duyệt tiến vào, cũng nhìn thấy thứ mà công chúa Thiên Duyệt giấu ở trong quần áo, một cái túi thơm nho nhỏ, chứa trong túi thơm chính là cầy hương.

Cầy hương còn gọi là di hương, tề hương, tâm kết hương, đương môn tử… là vật tiết ra từ tuyến nang của cầy đực, sau khi khô ráo có hình viên bi hoặc hình viên, có hương khí đặc thù, có vị đắng, có thể chế thành hương liệu, cũng có thể làm thuốc.

Cầy hương là một loại vật liệu được sử dụng phổ biến thuốc Đông y, nhưng có một điều, thứ này bất kể là uống thuốc hay là bôi ngoài, đều có hiệu quả sẩy thai.

Nhân sinh lão nương lần đầu làm nương, ngươi đã tới quấy rối phải không?