Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Chương 125: Ác nhân tự có ác nhân trị




Trong sương phòng của ngôi chùa, thái hậu nương nương được nới lỏng dây trói, nhìn Quân Mặc Thần, thái hậu kích động không nói nên lời, lúc đầu ở trong quan tài nghe thấy giọng Vân Thanh Nhiễm, bà vẫn rất bất an, thẳng đến khi Vân Thanh Nhiễm mang Quân Kiệt bọn họ kéo bà từ bên trong quan tài đi ra vẫn còn bị vây trong trạng thái hoảng sợ, bởi vì bà không tín nhiệm Vân Thanh Nhiễm, không thể xác định Vân Thanh Nhiễm là tới cứu bà hay là đến hại bà.

Hiện giờ thấy Quân Mặc Thần, thái hậu mới an tâm.

“Thần Nhi, tại sao con lại ở chỗ này?” Thái hậu khó hiểu.

“Nơi này là Từ Vân Tự, thần và thế tử phi đúng lúc đến nơi này nghỉ ngơi thôi.” Quân Mặc Thần đối với việc thái hậu ở trong quan tài, cũng có chút ngoài ý muốn, thế tử phi của hắn à, thì ra là đã nhìn thấu, cho nên muốn dẫn đối phương vào trong miếu.

Thì ra là thế… Thái hậu thầm than vận may của mình.

“Thần Nhi, lần này con cứu ai gia, không thể bỏ qua công lao, trở lại ai gia nhất định sẽ bảo hoàng thượng khen thưởng cho con.”

“Cứu thái hậu nương nương người không phải thần, là ái phi của thần.” Tầm mắt Quân Mặc Thần dừng lại ở ngoài cửa sổ, nàng đi ra ngoài chơi, mà hắn thì vườn không nhà trống.

Nghe thấy là Vân Thanh Nhiễm cứu mình, sắc mặt thái hậu nương nương có chút khó coi, bà không thích Vân Thanh Nhiễm, lần này khiến bà thiếu Vân Thanh Nhiễm một phần ân tình, bà thật sự không muốn.

“Nàng ta bây giờ đi đâu rồi?” Thái hậu nhìn sương phòng, Vân Thanh Nhiễm lại không ở đây, vừa rồi sau khi đưa bà vào trong sương phòng, thì không thấy bóng dáng.

“Đại khái là đi chơi với những người đó rồi.” Khóe miệng Quân Mặc Thần khẽ nhếch, lười biếng dựa vào ghế quý phi.

Nếu là người khác dám dùng thái độ như vậy đối với thái hậu nương nương, chờ thái hậu nương nương trở về cung, thì nhất định phải nghiêm trị, có điều Quân Mặc Thần luôn luôn như thế, thái hậu cũng chưa từng trách cứ hắn.

“Thần Nhi, hiện giờ tình huống trong hoàng cung thế nào rồi?” Thái hậu biết mình bị người của Ký Bắc Vương bắt đi, sẽ thành lợi thế của Ký Bắc Vương, bà hiện tại được cứu, quan tâm nhất đương nhiên là sự tình trong hoàng cung.

“Không biết.”

Thái hậu khó xử, bà không tiện đi trách móc nặng nề Quân Mặc Thần vì sao chuyện trọng yếu như vậy cũng không biết.

“Thần Nhi, việc này không nên chậm trễ, con phái người đưa ai gia hồi cung đi, ai gia lúc này nhất định phải xử đám loạn thần tặc tử kia không chỗ che thân!” Bàn tay có rất nhiều nếp nhăn của thái hậu hung hăng vỗ một cái lên trên tay vịn, Hách Vu Thiên, lại dám an bài Diệm Tiễn ở bên cạnh bà, bà nhất định không tha cho hắn!

Quân Mặc Thần chậm rãi dời tầm mắt về đến trên người thái hậu, trên gương mặt tái nhợt rất bình tĩnh nói, “Hết thảy chờ ái phi trở về rồi nói sau.”

“Thần Nhi, con há có thể để một nữ nhân làm chủ?” Thái hậu rất không vui khi nghe được lời này của Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm kia chẳng lẽ ghét bỏ Thần Nhi ốm yếu, nên khi dễ hắn, khiến cho hiện tại mọi chuyện Thần Nhi đều nghe nàng ta, trước khi làm việc còn muốn thỉnh giáo nàng ta trước?

“Cũng tốt.” Quân Mặc Thần thờ ơ, giống như một con lật đật, mặc kệ người khác đánh như thế nào, hắn vẫn có thể bắn ngược trở về, không đau không ngứa.

Tăng Bình lòng ngập lửa giận nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm, chết tiệt, bọn họ hơn hai mươi cao thủ thế nhưng bị một nữ nhân lừa gạt!

Lừa bọn họ vào Từ Vân Tự, để bọn họ dâng hương cho Bồ Tát, phân tán người của bọn họ, sau đó tiêu diệt từng bộ phận!

“Đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, cho dù các ngươi có nhìn chằm chằm ta cũng không có cách nào thay đổi sự thật là hiện tại các ngươi thành tù binh của ta, xem ra vận khí của Ký Bắc Vương rất không tốt ha.” Nhìn nàng chằm chằm cũng vô dụng.

Nói thật, thân thủ của đám người này cũng không kém, có lẽ đều là cao thủ của phủ Ký Bắc Vương, bằng không cũng sẽ không vào thời điểm mấu chốt này đi chấp hành nhiệm vụ trọng yếu như vậy. Loại chuyện này thì không nên cứng đối cứng, mặc kệ kết quả của việc cứng đối cứng là cái gì, cũng không phải thượng sách.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết an bài của Vương gia? Ngươi là người của hoàng thượng?”

“Ta đã nói rồi, vận khí của Vương gia các ngươi không tốt lắm, ta không phải người của hoàng thượng, nhưng không may là Vương gia các ngươi chọc tới ta, cho nên không có lý do gì vào loại tình huống này ta lại bỏ qua hắn.”

Vân Thanh Nhiễm không có tâm tư cố ý đi tìm ai báo thù, nhưng nếu đã đặt ở trước mặt của mình, nàng còn giả bộ làm như không phát hiện, thì nàng quá có lỗi với chính mình.

Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên ba phen mấy bận làm hại ca ca nàng, còn muốn liên luỵ tới nàng.

“Ngươi là…?”

“Vân Thanh Nhiễm, nhớ kỹ, tên của ta, nếu gặp được Diêm vương gia, nhớ rõ cáo trạng với hắn ha, đừng khách khí, ta không để ý đâu.” Vân Thanh Nhiễm thoải mái báo đại danh của mình, nàng tin tưởng người ở kinh thành hoặc nhiều hoặc ít đều đã nghe qua tên này.

“Ngươi là… Nhị tiểu thư Tướng phủ?”

Kinh ngạc!

Trong khoảnh khắc Tăng Bình bị bắt đã nghĩ qua rất nhiều khả năng, tỷ như Vân Thanh Nhiễm là sát thủ mà Dạ Hoằng Nghị âm thầm bồi dưỡng, lại nói thí dụ như là nhân sĩ giang hồ, tóm lại sẽ không quan hệ đến Vân Thanh Nhiễm một chút nào.

Vân Thanh Nhiễm biết Tăng Bình bọn họ đang kinh ngạc điều gì, có điều nàng cũng lười giải thích, nàng là một người như thế, bọn họ thích nghĩ sao thì nghĩ.

Lúc này Hách Vu Thiên đang rút lui vào trong biệt viện phía sau phủ Ký Bắc Vương, nhà chính của vương phủ đã bị thiêu hủy, phần lớn nhân mã của Hách Vu Thiên đã bị Dạ Hoằng Nghị tiêu diệt, hiện giờ còn lại, cũng chỉ có hơn hai trăm người thân tín, tử thủ biệt viện vương phủ, bởi vì thái hậu mất tích, Dạ Hoằng Nghị không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Hách Vu Thiên đã vô lực xoay chuyển trời đất, việc mà hắn phải làm hiện tại, là chạy ra khỏi kinh thành, chạy trốn tới phủ Kinh Châu cách xa kinh thành, hắn còn có một đứa con trai ở nơi đó, sẽ còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Trong gian phòng của biệt viện nho nhỏ, lúc này tụ tập ở bên trong hơn mười người gồm Ký Bắc Vương Hách Vu Thiên, con trưởng Hách Hữu Hằng, thứ tử Hách Hữu Phong, trưởng nữ Hách Hương Lăng, Vương Phi cùng với đông đảo trắc phi, không ít thị thiếp của Hách Vu Thiên không kịp rút lui, đã chết ngay tối hôm qua trong trận lửa lớn.

Đám nữ nhân còn lại cũng là một dạ hai vâng.

Tần Tố Tố và Tần Nhược Dung đều có vận khí không tệ, cho dù chuyển dời đến biệt viện, thì hiện tại vẫn sống rất tốt, không phải biến thành một khối thi thể bị thiêu cháy.

“Vương gia, làm sao bây giờ, thần thiếp không muốn chết, thần thiếp không muốn chết…” Tần Nhược Dung hoảng sợ lôi kéo tay Hách Vu Thiên, đã bị chuyện tối ngày hôm qua dọa đến sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hốt hoảng.

“Cút ngay!” Hách Vu Thiên một tay hất Tần Nhược Dung ra, tùy ý nàng ta ngã trên mặt đất, không có chút tình cảm thương hương tiếc ngọc nào.

Loại chuyện này, nữ nhân chính là phiền toái!

“Vương gia chớ tức giận, là Dung tỷ tỷ không hiểu chuyện.” Tần Tố Tố giống như động vật nhuyễn thể không có xương cốt dính tới bên người Hách Vu Thiên, dùng bàn tay mềm mại của nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve ngực Hách Vu Thiên, ôn nhu săn sóc, “Vương gia, lần này là Dạ Hoằng Nghị kia xảo quyệt, thừa dịp Vương gia người không phòng bị mà ra tay, mới có thể đẩy Vương gia vào hoàn cảnh lần này, nhưng vẫn là Vương gia cao hơn một nước cờ, chỉ cần thái hậu nương nương còn ở trong tay Vương gia, Dạ Hoằng Nghị cũng không dám làm gì với Vương gia, Dạ Hoằng Nghị cho dù không để ý đến tình mẫu tử, cũng phải bận tâm đến tổ huấn lấy hiếu trị thiên hạ của hoàng triều Thịnh Vinh, nếu vứt bỏ an nguy của thái hậu nương nương không để ý, Dạ Hoằng Nghị tất sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, đánh mất lòng dân, hoàng đế như ông ta cũng không làm được lâu, cho nên ông ta tuyệt đối không có khả năng làm vậy, thần thiếp tin tưởng, chỉ cần Vương gia rời xa kinh thành này, sẽ lại là Phi Long bay lên trời cao, tới Kinh Châu, có Tam công tử của Vương gia giúp đỡ, hoàng đế cũng không làm gì được Vương gia, Vương gia tuyên bố ra bên ngoài, Dạ Hoằng Nghị bất nhân bất nghĩa, Đông Sơn tái khởi sẽ ở trong tầm tay.”

Tần Tố Tố nhẹ nhàng cười, lời nói ra ngược lại khiến Hách Vu Thiên rất hài lòng, so với cái loại nữ nhân ngu xuẩn như Tần Nhược Dung, hắn thích nữ nhân thông minh hơn.

“Tố Tố không hổ là ái phi của bổn vương.” Hách Vu Thiên đưa tay khẽ vuốt lưng Tần Tố Tố, lời này của Tần Tố Tố đã đi vào trong lòng hắn, khiến tâm tình hắn rất tốt, tiếp đó hắn lại hung hăng nhìn Tần Nhược Dung bị hắn ném ngã trên mặt đất một cái, “Nữ nhân ngu ngốc!”

“Vương gia chớ tức giận, để loại nữ nhân này chọc tức thân mình thì thật không đáng.” Tần Tố Tố nói xong lấy tay vỗ về ngực Hách Vu Thiên, thuận khí cho hắn, “Vương gia, không bằng giao Dung tỷ tỷ cho Tố Tố xử trí đi?”

Trong mắt Tần Tố Tố trừ vẻ kiều mỵ, còn có sự âm trầm.

“Ừ, giao cho nàng.” Hách Vu Thiên hiện đâu quản đến một nữ nhân khiến cho hắn phiền lòng, Tần Tố Tố đã xin hắn, hắn dĩ nhiên là thuận miệng đáp ứng.

“Đa tạ vương gia.” Tần Tố Tố đứng dậy, cảm ơn Hách Vu Thiên, “Vậy thần thiếp đưa nàng ta tới gian phòng cách vách, miễn làm bẩn mắt Vương gia Vương Phi.”

Nói xong Tần Tố Tố đứng dậy, đi tới trước người Tần Nhược Dung, nàng ta tươi cười xinh đẹp hoa hè, chẳng qua ý nghĩ trong lòng chỉ sợ không được tốt đẹp như vậy.

“Tỷ tỷ, đi theo muội muội thôi.”

Nhìn thấy gương mặt cười tươi như hoa của Tần Tố Tố, Tần Nhược Dung có cảm giác vô cùng xấu, nàng ta như bị kim đâm, vội vàng hướng về phía Hách Vu Thiên cầu xin tha thứ, “Vương gia, thần thiếp biết sai rồi, Vương gia, van cầu người tha cho thần thiếp đi…”

Hách Vu Thiên chỉ cảm thấy nhìn Tần Nhược Dung rất phiền lòng, khoát tay, để người bên cạnh vội vàng kéo nữ nhân đáng ghét này xuống, Tần Tố Tố thích xử trí thế nào thì xử trí như thế, hắn lười quản, lần này hắn định rời khỏi kinh thành, người mang theo bên cạnh chắc chắn sẽ không nhiều, loại nữ nhân này về sau muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, hắn vốn không định mang theo Tần Nhược Dung cùng nhau rời khỏi kinh thành.

Tiếng cầu cứu của Tần Nhược Dung không được nghe thấy, nàng ta bị người kéo tới gian phòng cách vách, tay cùng chân đều bị người trói lại, sau đó Tần Tố Tố đi tới trước mặt nàng ta.

“Tố Tố, tỷ là tỷ tỷ của muội, buông tha tỷ… buông tha cho tỷ đi, về sau tỷ sẽ không tranh giành với muội nữa!” Tần Nhược Dung hoảng sợ nhìn Tần Tố Tố, nàng ta biết, Tần Tố Tố không phải người lương thiện, lần này nắm được cơ hội như vậy, nàng ta sẽ không bỏ qua cho mình, nàng ta sẽ không bỏ qua cho mình…

“Bỏ qua cho tỷ?” Tần Tố Tố nở nụ cười, “Ôi, tỷ tỷ, tỷ thật đúng là biết nói chuyện, lúc muội muội mới vừa vào vương phủ ấy, tỷ có từng nghĩ tới muốn buông tha cho muội muội không đây?”

Đối với Tần Tố Tố mà nói, đoạn thời gian nàng ta vừa mới trở thành thị thiếp của Hách Vu Thiên là đoạn hồi ức mà nàng ta vừa nghĩ lại đã thấy kinh, bồi một lão nam nhân ghê tởm mà mình không thích ở trên giường, khiến nàng ta sau khi xong việc đều phải một người trốn trong một góc sáng sủa nôn mửa.

Lúc tên cầm thú Hách Vu Thiên kia đè lên trên người nàng ta, nàng ta chẳng những phải ép buộc chính mình biểu hiện rất hưng phấn rất khoái nhạc, càng phải thừa nhận sự đối xử thô bạo giống như bị xé rách của người nam nhân kia, lúc đêm dài an tĩnh, nàng hồi tưởng lại giấc mộng nàng từng mơ, hồi tưởng lại nam nhân giống như ánh mặt trời ở trong giấc mộng đó, Tử Hy ca ca… Cả đêm rất dài nàng ta chỉ có thể mở mắt đến hừng đông, không thể ngủ yên…