Phương Bắc Của Tôi

Chương 27: Tôi thích em




Tuy mẹ kế Quý Hoa của Tập Hiểu Bắc không đẹp nhưng bà có một đôi mắt sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết là một người không tầm thường. Tôi đặt Trương Hi Viên xuống sofa phòng khách, lễ phép nói “Chào cô chú”.

Tôi tự thấy hổ thẹn, có lỗi với cha mẹ người ta nên cúi đầu khom lưng như một tên Hán gian. Trương Hi viên cười to, “Sao anh giám đốc lại đỏ mặt? Chân cũng run nữa là sao?”

Cha Tập nhìn qua có vẻ là một người ôn tồn lễ độ, ông từ ái nhìn tôi: “Bây giờ chẳng còn mấy đứa trẻ thành thật nữa, Hi Viên con đừng bắt nạt người ta.”

Trương Hi Viên càng cười vui vẻ: “Cha không biết đấy thôi, anh giám đốc là bạn của anh con đấy, còn tập quyền anh cùng nhau cơ.”

Lúc này thì một nhà ba người đều nở nụ cười, chắc cảm thấy chuyện này buồn cười lắm. Tôi nhanh chóng xin phép ra về, thế nhưng nói kiểu gì cha anh cũng không cho, khách sáo với nhau một hồi thì bác Quý Hoa đặt điện thoại xuống nói: “Cô gọi cho Hiểu Bắc rồi, nó về ngay bây giờ đây, cháu ở lại ăn cơm nhé.”

Cha mẹ Tập Hiểu Bắc rất điệu thấp, trong nhà không có một người ngoài, ý của tôi là, không có cả giúp việc. Bác Quý Hoa cầm dầu hoa hồng bóp chân cho Hi Viên, còn cha Tập thì xắn tay áo rửa tay rồi xuống bếp. Tôi mờ mịt đi theo ông, rất muốn thể hiện một chút gì đó nhưng không có chỗ ra tay. Thỉnh thoảng cha Tập lén nhìn tôi cười, tôi rất muốn hỏi bác, “Cha cháu là con trai chú(*) đó, chú đừng nhìn cháu bằng ánh mắt nhìn con rể…”

(*) Cho những ai chưa hiểu thì Tập Hiểu Bắc thường gọi Quản Giang Đào là con trai nên anh mới nghĩ như vậy.

Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Tập Hiểu Bắc về nhà, anh vừa vào cửa đã cởi áo, để cánh tay trần vào bếp thay chân bố. Tôi vừa đeo tạp dề cho anh vừa nhỏ giọng nói: “Anh đừng nóng giận, em không cố ý…” Anh đưa cà chua đã rửa sạch cho tôi, chỉ vào một cái ghế nhỏ trong góc, “Ra kia ngồi ăn đi, giúp tôi nấu cơm.”

Chỉ cần nhìn thôi cũng biết Tập Hiểu Bắc đã làm quen tay, trình độ dùng dao khiến người chỉ biết nấu mì ăn liền như tôi nhìn hoa cả mắt. Trong lúc làm cơm, anh không suy nghĩ tới chuyện gì khác, chăm chú y như lúc ân ái, đúng là người nghiêm túc chính là người tình cảm nhất, tôi nhìn đến mê mẩn, hạ bộ cứng rắn không thôi. Thịt trâu xào ớt Hàng Châu đã xong, anh gõ cán chảo ra hiệu cho rôi bưng lên bàn, tôi ngồi im ở đó không dám động, lúng túng đến độ trên đầu sắp bốc khói. Anh nghi ngờ đến gần tôi, liếc từ trên cao xuống chỗ đó của tôi một chút, “Trong vòng năm phút nữa phải trở lại bình thường, không thì tôi sẽ cắt đi nấu canh bồi bổ.”

Mãi đến tận khi tất cả các món ăn được bưng lên, tôi mới miễn cưỡng có thể đi lại. Tập Hiểu Bắc hận đến nghiến răng, bởi vì lúc ra khỏi nhà bếp tôi đột nhiên đè anh lên kệ, anh lập tức lấy sống dao phay chém lên mông tôi hai nhát, tôi sợ nhũn cả chân, còn anh thì coi như không có chuyện gì xảy ra, đặt dao xuống đi rửa tay.

Bữa cơm này ăn trong vui vẻ hòa thuận. Bố Tập hỏi tới hỏi lui về quê quán gốc gác của tôi, bác Quý Hoa thỉnh thoảng chen một câu vào những đoạn quan trọng nhất, còn Trương Hi Viên ngoan ngoãn ăn cơm, một chốc lại liếc anh trai, một lát lại lén nhìn tôi, không biết đang suy nghĩ điều gì. Hình như Tập Hiểu Bắc không muốn ăn, chỉ gắp mỗi nộm dưa leo củ cải chấm tương, tôi khiến tinh thần đối đáp của bố mẹ anh tăng lên gấp mười hai lần, rốt cuộc cũng tiến vào chủ đề chính.

“Cháu có bạn gái ở quê rồi.”

Không khí quả nhiên ngưng lại, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Bác Quý Hoa vẫn lặng lẽ quan sát tôi, trực giác tôi cho thấy bà làm vậy là có chủ ý, không quan tâm tới suy nghĩ của người khác.

Ăn cơm xong, bác Quý Hoa với Hi Viên đi rửa bát, hóa ra ở nhà này là nam nấu cơm nữ rửa bát. Tập Hiểu Bắc chào bọn họ rồi bảo sẽ lái xe đưa tôi về. Bác Quý Hoa đột nhiên thò đầu ra từ trong bếp, rất tùy ý hỏi: “Cậu giám đốc không có xe à?”

“Xe của công ty phân cho, không được lái về nhà ạ.”

Bà tiện tay chỉ vào trong sân, “Trong nhà xe có một chiếc, cô với chú cũng chẳng ra ngoài, cháu lái thay chúng ta đi, để sắp hỏng đến nơi rồi.”

Tôi nói cảm ơn rồi khéo léo từ chối. Bà cũng cười xòa, dáng vẻ nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay khiến tôi có chút không thoải mái.

Tập Hiểu Bắc đỗ xe bên ngoài, đây là một ngõ cụt, bên trong chỉ có nhà bọn họ, thấy trời tối đen nên tôi yên lòng tới gần anh giải thích: “Anh, em tình cờ gặp Hi Viên, nó bị trẹo chân chứ không phải em nhờ nó dẫn em về nhà.”

Tập Hiểu Bắc im lặng nhìn tôi hồi lâu, mở miệng ra đã muốn đòi mạng: “Man tử, em đã từng nghĩ tới ngày em sẽ yêu một em gái, sau đó kết hôn sinh con, trải cuộc sống của người bình thường chưa?”

Tôi thấy hơi tức giận, cái gì mới là cuộc sống của người bình thường cơ?

“Em rất bình thường, thế nên em sẽ không làm tổn thương bất kì người phụ nữ nào để chứng minh là mình bình thường.”

Tập Hiểu Bắc lại im lặng thêm hồi lâu nữa, nội tâm tôi sắp co lại thành một quả đấm nhỏ, không có cách nào đánh tới lục phủ ngũ tạng.

“Anh, nếu như anh muốn yêu đương kết hôn, cứ nói một tiếng là được, em sẽ lập tức biến mất như gió, tuyệt không dông dài.” Tôi cười nói, trái tim chậm rãi đau đớn, tựa như sự thật đang ở ngay trước mắt.

“Ồ? Tôi mà kết hôn thì sao tha cho em được?” Tập Hiểu Bắc cười hỏi, tôi cảm thấy anh rất tàn nhẫn, tránh ánh mắt anh.

“Em sẽ không làm tổn thương người khác với anh.”

Tập Hiểu Bắc xoay người mở cửa xe, lôi tôi vào chỗ ngồi phía sau. Hôm nay anh xuống mỏ nên dùng xe việt dã chuyên dụng, không gian rất rộng rãi, anh cởi quần tôi, tôi đẩy anh ra, thấy hơi nản lòng bèn tự cởi. Dục vọng căng cứng của Tập Hiểu Bắc đứng thẳng, anh ra hiệu cho tôi ngồi lên.

Không bôi trơn, không mở rộng, tôi ngồi xuống như tự ngược, Tập Hiểu Bắc lạnh lùng nhìn kỹ tôi, đột nhiên ấn vai tôi xuống để anh vào đến tận cùng, tôi đau đến nỗi phải cắn lên vai anh, cả người run cầm cập.

“Đau không?”

“Đau…”

“Nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ kỹ cái gì…”

Tập Hiểu Bắc hôn lên những giọt nước mắt tuôn ra vì đau của tôi, bắt đầu đỡ eo tôi để chuyển động.

“Man tử, nếu như sau này tôi có lỗi với em, em phải đánh tôi, chơi tôi, sau đó sẽ giết tôi, để tôi biết người tôi yêu là một người đàn ông chân chính chứ không phải một kẻ giả vờ đáng thướng, chỉ biết cong đuôi chạy trốn như một thằng oắt con vô dụng.”

Anh dừng một chút, hơi nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ nói: “Tôi thích em.”