Phương Bắc Của Tôi

Chương 19: Chị Chu Lỵ




Tầm hai ba giờ chiều, tôi bị người khác đánh thức. Nhắm mắt để hoàn hồn, không ngờ lúc mở ra lại thấy Chu Lỵ đang nằm nhoài trên đầu giường, vừa đọc sách vừa lấy ngón tay nghịch lỗ tai tôi. Hôm nay chị không trang điểm, nằm ngửa mặt lên trời, tóc buộc đuôi ngựa, mặc quần áo thể thao, so với tối hôm qua thì trông như hai người khác nhau. Tôi thấy nếp nhăn mờ nhạt cạnh khóe mắt chị, không biết tại sao lại nhớ tới chị gái. Tôi lén cắn tay chị một cái, chị hét toáng lên, ném sách xuống, nhảy dựng như thể rung trời chuyển đất.

“Con trai!” Cô xoa eo rồi chỉ vào tôi, “Con giả chết à!”

Tôi thấy khó chịu, dựa vào đâu mà chị lại gọi tôi là con trai giống Tập Hiểu Bắc? Tôi vén chăn lên định xuống giường, thế nhưng phải đắp lại ngay lập tức: cả người trần như nhộng.

“Tốt nhất là cậu nên nằm sấp, phía sau hơi rách.” Chu Lỵ đắc ý cười, xoay người đi lấy hòm thuốc nhỏ trên tủ đầu giường.

“Tên trời đánh Tập Hiểu Bắc!” Tôi vừa mắng vừa ụp mặt vào gối.

“Nào, đừng xấu hổ, trước khi mở Thủy Sắc, chị đã làm bác sĩ bảy, tám năm rồi đấy. Nếu chị không ngăn Tập Hiểu Bắc lại thì chắc chắn nó sẽ đưa cậu đến bệnh viện. Cậu cũng biết đúng không, chưa cần tới nửa ngày, thể nào cả thành phố ai ai cũng biết.”

Tôi dịu lòng xuống, lau đi những giọt nước mắt giận dữ và xấu hổ, nhìn móng tay mới sửa vừa dài vừa đẹp của chị, cảm thấy có chút không thể tin được: “Chị, trước đây chị làm bác sĩ nội tiết à?”

Chu Lỵ ngồi xuống cạnh tôi, mở hòm thuốc, vừa thuần thục đeo găng tay y khoa vừa lườm: “Gì thế, chị làm bên khoa mắt.”

Tôi không nói gì, bi phẫn nhìn tường, tiếp tục độc mồm chửi rủa Tập Hiểu Bắc.

“Con trai à, chị đây không phải vợ càng không phải tình nhân của Tập Hiểu Bắc, cậu bày ra dáng vẻ trinh tiết liệt phụ này cho ai xem thế?” Chu Lỵ lấy tuýp thuốc mỡ, bôi một ít lên đầu tăm bông.

Tôi nắm chặt chăn, thấy tò mò hơn là căng thẳng: “Vậy chị là gì của anh ấy?”

Chu Lỵ nhíu mày thở dài, chắc là đang coi thường dáng vẻ bà tám của tôi. Chị đặt tuýp thuốc xuống, chống khuỷu tay lên giường: “Chị với Tập Hiểu Bắc có tình hữu nghị cách mạng cao cả”, chị cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Giống như phụ nữ trân trọng buồng trứng của mình vậy, không phải loại gian tình thích chứa một đống t*ng trùng của đàn ông như cậu tưởng tượng, đã rõ chưa?”

Có người ở với bạn cả đời, vẫn chỉ coi bạn là cột điện ven đường, không nhen được cảm xúc; thế nhưng cũng có người, chỉ cần chạm vào nhau trong nháy mắt đã thắp lên một ngọn lửa tình yêu mãnh liệt. Sau khi nghe Chu Lỵ phát biểu một bài đặc sắc về bản chất khác nhau giữa tình hữu nghị vĩ đại và gian tình, tôi yêu chị ngay lập tức, tất nhiên là yêu như yêu trứng.

Tôi không để ý tới chuyện chị tự chọc tay vào mông tôi mà chưa được sự cho phép nữa, còn tự giác xoay người để chị bôi thuốc lần thứ hai. Thoải mái nằm lỳ trên giường, tôi vừa rung đùi đắc ý ăn từng ngụm cháo mật ong bí đỏ do chị đút, vừa nhồm nhoàm nói: “Chu Lỵ, chị thật giống chị gái em.”

Chị vui vẻ vuốt lông cho tôi. Đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng, tôi hỏi chị: “Chị, Tập Hiểu Bắc có bạn gái hay vị hôn thế nào không thế?”

Chu Lỵ dừng tay lại, “Sao lại hỏi như vậy?”

Tôi ngượng ngùng cúi đầu, “Em không muốn làm tổn thương người khác.”

Chu Lỵ cẩn thận thổi cháo trong thìa, vừa đút tôi ăn vừa thở dài: “Con trai, vậy con thì sao, không sợ có ngày sẽ tự làm mình tổn thương ư?”

“Sẽ không, em chỉ là một người vô tâm.”