Phương Bắc Có Giai Nhân

Chương 22




Năm thứ nhất Ôn Bắc Bắc học Nghiên cứu sinh, hai nhà cũng đã lên kế hoạch cho đám cưới. Tần Duẫn Chi là thanh niên tài tuấn gì đó ở trường, lại được sinh viên quý mến, thế nên tin tức được truyền đi rất nhanh. Vì Ôn Bắc Bắc là người lien quan nên cũng trở thành nhân vật nóng trong trường, thậm chí ngay cả những giáo sư khác cũng chúc cô hạnh phúc. Thực có chút không quen.

Lúc trước Ôn Bắc Bắc thật không ngại đi đâu đó với Tần Duẫn Chi. Nhưng mà nay bí mật khó giữ, nhiều người lại biết, da mặt Bắc Bắc cũng không phải mỏng bình thường, sẽ không chịu đi cùng Tần Duẫn Chi nhiều, sợ gặp phải sinh viên của anh mà ngượng.

Có một lần phải tìm anh nói chuyện, trùng hợp sao đó mà gặp một giáo sư có tuổi trong trường. Ôn Bắc Bắc chào một tiếng xong liền né tránh phía sau người Tần Duẫn Chi. Giáo sư kia hay nói giỡn, hỏi chẳng lẽ mặt mũi ông trông rất xấu hay sao. Ôn Bắc Bắc vội vàng muốn giải thích thì Tần Duẫn Chi đã mở miệng trước. Anh nói cô bé sợ người lạ, mong giáo sư bao dung một chút. Lúc nói chuyện còn nắm tay Bắc Bắc, giữ cô ở phía sau. Mấy lần sau khi lên lớp, vị giáo sư già kia thi thoảng lại hay nhắc đến chuyện này, lại khiến một đám thiếu nữ ở khoa Văn ghen tị.

Hôn lễ quyết định được ngày xong, Ôn Bắc Bắc đã lên nghiên cứu sinh năm thứ hai, nhưng lúc đó lại gặp một hạng mục khảo cổ của giáo sư hướng dẫn mình. Bắc Bắc là trò cưng của ông, nhất quyết mời tham gia. Đây là một hạng mục lớn, chỉ là thời gian rất dài, quá trình rất cực khổ. Giáo sư hướng dẫn nói, hy vọng Bắc Bắc trở về suy nghĩ kỹ rồi trả lời cho ông.

Bắc Bắc biết cơ hội khó được, cô không muốn bỏ lỡ lần này. Nhưng nghĩ đến ngày kết hôn của cô cùng Tần Duẫn Chi, lại có chút do dự. Vừa định nói cho mẹ, mẹ liền tỏ thái độ phản đối, bởi vì đi lần này chí ít phải mất đến nửa năm, hôn lễ phải gác lại. Bố mẹ Tần Duẫn Chi đã mong hai đứa kết hôn từ lâu, nhưng cũng ngại vì tuổi Bắc Bắc cho nên mới kéo dài đến đầu mùa hạ năm nay. Nếu bỏ nửa năm, thì chuyện kết hôn này thực khó nói.

Không biết Bắc Bắc thế nào, như ăn phải mấy quả cân, thậm chí lớn tiếng cãi với mẹ. Một chuyến đi này không đi không được, bởi vì lịch sử không thể tái diễn. Nếu bỏ lỡ lần này, thì sẽ không có cơ hội khác giống như thế nữa.

Tần Duẫn Chi, cứ như thế mà bị Ôn Bắc Bắc báo cho biết. Cô nói: “Mặc kệ anh có đồng ý hay không, em quyết định đi rồi.” Không có thương lượng, giọng điệu cứng rắn. Dù là tính tình Tần Duẫn Chi rất tốt, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như thường.

“Bắc Bắc, điều em muốn làm, chỉ cần hợp lý, anh luôn hết sức ủng hộ. Có thể nói như vậy, anh làm được gì.”

Lúc anh nói câu này, Bắc Bắc chỉ biết chính mình có phần quá đáng. Kỳ thực Tần Duẫn Chi luôn bao bọc cô, lấy sự trưởng thành, chín chắn và điềm tĩnh của anh bao dung ngây thơ của cô.

Bắc Bắc không nói gì nữa, rời khỏi nhà Tần Duẫn Chi. Cuộc nói chuyện chấm dứt trong bầu không khí không vui vẻ gì.

Này Bắc Bắc đi, Tần Duẫn Chi vẫn đến nhà ga tiễn cô, nhưng không khí giữa hai người chẳng thể nào coi là tốt được. Lúc tàu đến ga, Bắc Bắc quay đầu nhìn về phía Tần Duẫn Chi, anh vẫn còn đứng ở nơi đó. Nhìn thấy anh như vậy, sống mũi Bắc Bắc chợt nghẹn lại. Cô lựa chọn cách thức cứng rắn nhất, theo đuổi một lần khai quật lịch sử, bỏ đi một lần tùy hứng của chính bản thân mình.

Đến Nguy Sơn, toàn bộ đội bắt đầu công tác khai quật. Ở Nguy Sơn làm việc, vừa phiền phức vừa vất vả, dầm mưa dãi nắng đều cực không đếm hết. Bắc Bắc vừa đi hơn một tháng, vẫn chưa thấy thu hoạch gì. Mệt mỏi, uể oải, khiến cô mỗi lần chìm vào giấc ngủ đều muốn về nhà, nhớ Tần Duẫn Chi. Nhưng bởi vì còn có vấn đề, cô vẫn không gọi điện thoại về nhà.

Tần Duẫn Chi sao lại không rõ ý nghĩ trong lòng của Ôn Bắc Bắc? Cô còn trẻ, muốn xông pha bên ngoài, muốn chứng minh cho tất cả biết mình có khả năng thực sự. Anh không tức giận, mà là lo lắng. Còn trẻ, hết sức nóng vội, nhất định sẽ bị thương.

Chỉ là anh không nghĩ đến, lo lắng thế mà lại thành sự thật. Tần Duẫn Chi nhận được cú điện thoại đầu tiên của Ôn Bắc Bắc điện về nhà, lại là từ bênh viện Chương Khâu Thị gọi tới. Lúc Bắc Bắc khai quật, xảy ra một sự cố ngoài ý muốn.

Cúp điện thoại, Tần Duẫn Chi liền mua vé xe lửa tốc hành sớm nhất, chạy tới Chương Khâu Thị. Vất vả một đường đến bệnh viện, lúc nhìn thấy Ôn Bắc Bắc đã là tám giờ tối. Đầu Ôn Bắc Bắc quấn bang trắng. Cô bé gầy, cũng đen hơn, nhìn khổ sở biết bao nhiêu. Nhìn kỹ mới xác thực, là Ôn Bắc Bắc của Tần Duẫn Chi anh.

Bắc Bắc không hề ngủ, cũng không ngủ được. Vết thương trên đầu không phải đau nhức bình thường. Cô cố hết sức nghiêng người, lại nhìn thấy bóng dáng cao cao ở cửa phòng bệnh. Bắc Bắc xoa xoa dụi dụi mắt, xác nhận không phải ảo giác của mình, cô há mồm, nước mắt bắt đầu chảy ròng ròng xuống.

Tần Duẫn Chi bước lên, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng nói: “Bắc Bắc, không có việc gì nữa. Anh ở đây.”

Ngửi được mùi hương quen thuộc của anh, nghe được giọng nói của anh, nước mắt Ôn Bắc Bắc càng trào ra nhiều hơn: “Duẫn Chi, em rất nhớ anh. Thực xin lỗi…”

Lúc Ôn Bắc Bắc đang tập trung làm việc, trong một khắc trượt chân vào hốc bên trong, đụng vào đầu. Một cơn đau ập đến, cô cơ hồ mất đi ý thức. Trong đầu lúc đó chỉ có tuyệt vọng, nhớ đến những người trong gia đình, nhớ Tần Duẫn Chi. Cô sợ bản thân mình sẽ không bao giờ còn có thể gặp mị người nữa. Cô nghĩ đến, rốt cuộc thì cũng bởi vì tính nóng nảy của mình mà phải trả giá lớn.

“Em đúng, Bắc Bắc. Chúng ta đều phải có dũng khí đuổi theo giấc mơ của mình. Nhưng chỉ cần em nhớ, ở đâu là nhà, nhớ được đường về nhà là tốt rồi.” Anh ôm cô, nhẹ giọng dỗ.

Bắc Bắc ôm Tần Duẫn Chi, rất chặt. Giọng nói nghẹn ngào nhưng kiên định:

“Tần Duẫn Chi, thế nào em cũng không đi nữa.”

Vết thương tốt lên, Ôn Bắc Bắc về thành phố D, hoàn thành bằng Thạc sĩ. Năm nghiên cứu sinh thứ hai bắt đầu thì kết hôn cùng Tần Duẫn Chi. Hôn lễ kiểu Trung Quốc, mời rất nhiều bạn bè thân thiết, vô cùng náo nhiệt. Ôn Bắc Bắc đội mũ phượng, khăn đỏ nối cùng Tần Duẫn Chi, bái đường thành thân.

Đêm đó, Tần Duẫn Chi giúp cô tháo cái mũ kia xuống. Nhìn dáng vẻ người đàn ông này, thực sự bật cười. Anh vẫn thích hợp áo áo sơmi màu trắng hơn. Mặc đồ hồng hồng đỏ đỏ như thế này đúng là nhìn không ra gì cả. Nhưng mà Tần Duẫn Chi lại thực thích dáng vẻ này của Ôn Bắc Bắc, nhất là màu đỏ. Màu đỏ tôn lên vẻ đẹp kín đáo của cô, như một nụ hoa nở bung giữa ngày hè.

Là thề nguyền bên nhau. Từ nay về sau, cô trở thành người của anh, anh cũng thực sự là của cô. Lần đầu tiên Bắc Bắc ý loạn tình mê, gần như leo lên người anh, ngượng ngùng đỏ mặt, nghe giọng nói nhẹ nhàng đầy sức hút kia, Ôn Bắc Bắc, anh yêu em.

Mà cô, cũng dùng giọng nói khàn khàn của mình, nói ra ba chữ giống nhau, em yêu anh.

Bình thường, cũng chỉ là ba chữ, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc này, ba chữ ấy giống như muốn khảm sâu vào linh hồn vậy.

Giữa cả hai không có nhiều biến cố, cũng không có nhiều sóng gió, nhẹ nhàng như nước, cuộc đời này sẽ bền bỉ chảy trôi.

Kết thúc

Cuộc sống sau khi kết hôn, không có gì mới ngoài việc hai người chuyển ra sống ở bên ngoài, mọi sinh hoạt đều bình thường như vốn có. Cô luôn đóng quân tại thư phòng của anh, ngủ quên thì đã có anh đắp chăn giúp. Bắc Bắc vẫn sợ người lạ, luôn tránh sau lưng anh, anh vẫn che chở cô như trước. Một năm, hai năm, đã trở thành thói quen.

Bắc Bắc hoàn thành bằng Thạc sĩ, tiếp tục ra sức học lên Tiến sĩ, sau đó được trường giữ lại làm giảng viên. Cô vẫn tiếp tục chạy khắp nước, chỉ là không giống trước đó, cô luôn cùng Tần Duẫn Chi. Hai người luôn ở ngoài nhiều hơn ở nhà, được một thời gian, trong nhà bắt đầu chất chồng một đống đồ mỹ nghệ lưu niệm, không biết xếp chỗ nào cho hết. Kết quả là thuê một cửa hiệu ở trường học, bắt đầu kinh doanh nhỏ.

Một trong hai người nếu ai rỗi thì phải đi coi sóc cửa hiệu. Không phải là vì tập trung kinh doanh, mà cửa hàng có một vị trí thực tốt. Là Triêu Dương, luôn có màu nắng mà Ôn Bắc Bắc yêu thích nhất. Trong cửa hàng luôn mở nhạc, đều là những ca khúc cổ xưa. Đương nhiên, còn có bài hát hai người hằng yêu thích, 《 Phương bắc có giai nhân 》.

Mỗi khi nghe ca khúc này, Tần Duẫn Chi đều nhớ tới sự kiện của hơn mười năm trước, anh gặp một cô nhóc con, tóc ngắn ngủn, làn da màu bánh mật khỏe mạnh. Cô nhảy trên những ô vuông, vừa nhảy vừa hát. Mà khi cúi đầu, liền có thể nhìn thấy cô thiếu nữ trưởng thành năm nào đương nằm trong lòng mình. Cùng một bài hát.

“Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất try, khuynh thành dữ khuynh

Giai nhân nan tái đắc.”