Đêm qua một đêm kinh hoàng với người Gấu, hôm nay thánh giá mới trở lại
Hành cung, vốn phải có phần rối loạn mới đúng. Nhưng khi Hoa Trứ Vũ vào
trong Hành cung, thỉnh thoảng lại nhìn thấy vài thị vệ, cung nữ đi qua,
vẻ mặt ai nấy đều nghiêm trang, không có ai mở miệng nói bất cứ điều gì. Hành cung đông người, nhưng lại có im ắng, trong không khí có một bầu
áp lực báo hiệu giống tố sắp ập tới.
Hoa Trứ Vũ nặng nề nghĩ lại chuyện đêm qua, trong lòng cảm thấy lo lắng
thay Hoàng Phủ Vô Song. Thình lình có một giọng nói truyền vào tai, mang theo vài phần chế giễu: “Bảo công công có chuyện gì mà vội vàng như
vậy? Hôm nay không phải đi dạy múa kiếm cho Tiêu thái tử sao?"
Hoa Trứ Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, giật mình hoảng sợ
nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy cách đó vài bước chân có hai người đang
đứng. Một người mặc quan phục màu đỏ, một người mặc y phục màu lam phiêu dật, chính là Cơ Phượng Ly cùng Lam Băng.
Người vừa nói chuyện là Lam Băng.
Lam Băng có vẻ bề ngoài thanh tú, hiền hòa, ăn mặc cũng đầy chất thơ văn,
hoàn toàn giống như một tên thư sinh. Nhưng không biết vì sao, mỗi khi
người này nhìn thấy Hoa Trứ Vũ, kể cả khi đứng lại tán dóc vài câu, đều
mang theo vẻ mặt không nhịn được cười. Vẻ mặt của hắn khiến Hoa Trứ Vũ
nhớ tới chuyện Cơ Phượng Ly khỏa thân đó. Xem ra Lam Băng này, đã biết
được tám, chin phần mười.
Hoa Trứ Vũ hận nghiến răng, ổn định lại tâm tình, từ từ nghiêng đầu mỉm
cười, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói: “Lam đại nhân thật biết nói đùa, Tiêu Thái Tử bị thương như vậy còn học múa kiếm gì nữa. Mà ngay cả khi Tiêu Thái Tử không bị thương, hôm qua xảy ra
chuyện lớn như vậy, nô tài cũng đâu còn tâm trạng múa kiếm tiêu khiển
đây.”
“Nói cũng đúng! Nhưng Bảo công công thật sự có mị lực nha, chỉ mới dạy Tiêu
Thái Tử múa kiếm có mấy ngày, đã tình cảm tới mức đó, lúc nguy hiểm còn
không quản tới an nguy của bạn thân che chở cho ngươi, điều này khiến
Lam mỗ cảm động vô cùng!” Lam Băng vuốt mấy sợi tóc rối, thản nhiên cười nói.
Hoa Trứ Vũ chấn động.
Lời của Lam Băng đầy thâm ý.
Tiêu Dận là Thái tử một nước, vậy mà trong tính huống nguy cấp đêm qua, lại
không hề để ý tới an nguy của bản thân cứu nàng. Việc này trong mắt
người ngoài, hoàn toàn có nội tình, nhất là người giảo hoạt như Cơ
Phượng Ly.
Hắn sẽ không nghĩ nàng là gian tế Bắc Triều phái tới chứ?
Trong lòng Hoa Trứ Vũ rối loạn, nàng ngẩng đầu nhìn Cơ Phượng Ly, chỉ thấy
hắn khoanh tay đứng yên một bên, hoàn toàn không để ý gì tới nàng, đôi
mắt hẹp dài đầy vẻ an tĩnh nhìn vào bồn hoa phía trước. Lúc nghe thấy
lời của Lam Băng, mới hơi nhíu mày quay lại nở nụ cười tao nhã với Hoa
Trứ Vũ, rồi mới nhìn Lam Băng nói: “Mọt sách, ngươi càng ngày càng kỳ
cục!”
“Bảo công công, không cần để ý tới lời hắn nói!” Cơ Phượng Ly thản nhiên nhìn Hoa Trứ Vũ, cười nói.
“Không sao! Ta chỉ là một nô tài, sao dám để lời nói của đại nhân vào trong
lòng!” Hoa Trứ Vũ cũng nhếch môi cười, tao nhã nói, “Nếu không còn
chuyện gì khác, nô tài xin cáo lui!”
Hoa Trứ Vũ thi lễ, đi lướt qua người bọn họ, hướng về phía Thanh Uyển của Hoàng Phủ Vô Song.
Cơ Phượng Ly chỉ cảm thấy bên cạnh có một làn gió lướt qua, trong nháy mắt đã không thấy bóng người Hoa Trứ Vũ đâu nữa, hắn nhìn về nơi mà Hoa Trứ Vũ đi khuất, ánh mắt càng lúc càng thâm thúy.
“Tướng gia, ngài nói Bảo công công có phải người của Tiêu Thái Tử hay không?” Lam Băng thấp giọng hỏi.
Cơ Phượng Ly chậm rãi phe phẩy chiết phiến trong tay, cười nhạt nói:
“Ngươi có thể liều mình đi cứu một người mới quen biết có hai ngày
không?”
Lam Băng lắc đầu, tất nhiên hắn sẽ không bao giờ làm vậy. Hắn nghĩ người
bình thường cũng không, còn Tiêu Thái Tử rõ ràng là một người rất bình
thường. Bảo công công này, quả nhiên rất có vấn đề!
Thanh Uyển.
Đây là lần thứ hai Hoa Trứ Vũ nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song ngang ngược như vậy.
Lần đầu tiên là đêm du ngoạn Thanh hồ, lúc hắn nhìn thấy Ôn Uyển đứng một
chỗ với Cơ Phượng Ly. Lần đó, Hoàng Phủ Vô Song đã lôi hết người trên
thuyền ra đánh. Còn hôm nay, khi Hoa Trứ Vũ chạy tới Thanh Uyển, đã thấy đám thị vệ mặt mùi sưng vù, trên má còn có năm dấu tay đỏ chót, đúng là đã bị Hoàng Phủ Vô Song ngược đãi. Còn Cát Tường cũng không khá hơn
chút nào, tuy mặt không bị sưng, nhưng bước đi chậm chạp, chắc chắn cũng bị thương không nhẹ.
Cát Tường vừa thấy Hoa Trứ Vũ trở về, hai mắt tỏa sáng giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Nguyên Bảo, ngươi mau vào trong xem điện hạ đi, từ đêm qua tới giờ vẫn chưa ăn uống gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, sao có thể chịu được! Điện hạ sủng
ngươi nhất, chắc chắn sẽ nghe lời ngươi, ngươi mau vào khuyên nhủ điện
hạ đi.” Cát Tường nói xong, suýt bật khóc nức nở.
Hoàng Phủ Vô Song sủng nàng nhất sao? Hoa Trứ Vũ cảm thấy đau đầu, sao mỗi
khi có việc nhờ đến nàng đều lôi câu này ra phủ đầu. Nhưng dù có thế
nào, nàng cũng phải vào trong khuyên nhủ Hoàng Phủ Vô Song.
Nàng vén rèm bước vào trong phòng, lúc này đã là giữa trưa, nhưng tất cả rèm cửa sổ đều khép kín khiến căn phòng trở nên u ám, không khí nặng nề
khiến người ta hít thở không thông. Hoa Trứ Vũ bước tới cửa sổ, giật
tung mấy chiếc rèm cửa ra, trong nháy mắt, ánh nắng xuyên thấu qua cửa
sổ vào trong phòng, xua tan màn đêm u ám.
“Cút đi!” Giọng nói khàn đục truyền tới, còn có tiếng đồ vật xé gió bay tới. Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt, vươn tay ra chụp được một chiếc bình hoa.
Nàng nghĩ mấy vết thương trên người Cát Tường là do những thứ này gây nên.
Vì trên mặt đất lúc này vô cùng bừa bãi, bình hoa, chén trà đều bị đập
vỡ, thậm chí cả chiếc gối đầu bằng ngọc, Hoàng Phủ Vô Song cứ vớ được
món gì là đập nát món đó.
“Điện hạ, hiện tại đang là lúc chỉ mành treo chuông, ngài chấp nhận chịu thua như vậy sao?” Hoa Trứ Vũ đặt bình hoa xuống, đi một bước lại nhấn mạnh
một chữ. Chất giọng lạnh lùng nghiêm nghị, cho dù là ai, sau khi nghe
xong cũng sẽ khôi phục nhiệt huyết.
Đây là lần đầu tiên Hoa Trứ Vũ bộc lộ sự sắc sảo không thể uy hiếp trước mặt Hoàng Phủ Vô Song.
Khi còn nhỏ, nàng đã theo phụ thân luyện võ, cảm thấy không thể chịu nổi sự huấn luyện nghiêm khắc của phụ thân và các sư phụ ngày này qua ngày
khác, cho tới một buổi chiều, nàng đã vụng trộm thu thập hành lý muốn
trốn ra ngoài. Lúc đó nàng cảm thấy mình thật sự không chịu nổi nữa,
quay về Vũ Đô làm đại tiểu thư vẫn tốt hơn. Không ngờ không trốn được mà còn bị phát hiện, đến giờ nàng vẫn còn nhớ tới ánh mắt ảm đạm của phụ
thân. Trong đó có thất vọng, còn có cả cảm giác đau lòng khi thấy sắt
không thể rèn thành thép.
Cảm giác hiện tại của nàng đối với Hoàng Phủ Vô Song hoàn toàn giống hệt
năm đó. Đến tận lúc này, nàng mới có thể hiểu được tâm trạng của phụ
thân.
Trên giường vô cùng hỗn loạn, chỉ có Hoàng Phủ Vô Song nằm một mình ở trên
đó. Có không ít tơ lụa màu mè bị hắn xé rách, nằm đè lên, khiến người ta không thể nhìn rõ hắn.
Thứ lộ ra ngoài chỉ có gương mặt tái nhợt, uể oải.
Hoàng Phủ Vô Song đang nhắm nghiền hai mắt, khi nghe thấy tiếng Hoa Trứ Vũ,
hai hàng lông mi run rẩy, đột ngột mở to mắt ra. Khi vừa thấy Hoa Trứ
Vũ, trong mắt thoáng xẹt qua một tia vui mừng, nghẹn ngào nói: “Nguyên
Bảo, ngươi đã về rồi. Đêm qua ngươi không bị thương chứ, ngươi làm bản
điện hạ lo gần chết, nhưng sau đêm qua, phụ hoàng đã hạ lệnh không cho
ta ra ngoài làm loạn. Nếu không, bản điện hạ đã sớm qua thăm ngươi!” Nói xong, hai hàng lông mi khẽ chớp, nước mắt chảy tràn ra ngoài, “Ngươi
nói xem ta phải làm gì bây giờ, phụ hoàng nghi ngờ ta là chủ mưu vụ
người Gấu hại ông, ngươi nói đi, sao ta có thể làm hại phụ hoàng, làm
sao có bản lĩnh lợi dụng đám người Gấu đó!”
“Nếu không phải ngài làm, ngài phải đi nói với Thánh Thượng, chả lẽ cứ nằm
một chỗ thì Thánh Thượng sẽ tin ngài vô tội sao?” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng
nói.
“Đêm qua Bản điện hạ đã tới thăm phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không muốn gặp
ta, càng không muốn nghe ta giải thích. Ngươi nói, bản điện hạ phải làm
sao bây giờ?” Hoàng Phủ Vô Song buồn bã nói, nhưng đã bắt đầu uể oải
ngồi dậy.
Hoa Trứ Vũ đi tới bên tủ lấy ra một bộ y phục gấm màu đen, ném lên trên
giường: “Thay bộ quần áo này đi!” Viêm Đế đang mang bệnh nặng, Hoàng Phủ Vô Song còn dám mặc những bộ đồ hoa lệ như này, may mà Viêm Đế không
nhìn thấy hắn, nếu nhìn thấy, chắc sẽ bị hắn làm cho tức chết. Hoàng Phủ Vô Song không dám nói thêm gì, nhanh nhẹn đứng dậy thay quần áo.
“Điện hạ, ngài có biết hai tên người Gấu bị xử lý thế nào không?” Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt hỏi.
“Người Gấu?’’ Hoàng Phủ Vô Song ngẫm nghĩ, nói, “Phụ hoàng đem tất cả mọi việc đêm qua cho Cơ Phượng Ly xử lý, nghe nói, hắn đã phải người kéo xác hai con vật đó về đây.
“Vậy ngài có biết xác của chúng để ở đâu không?” Hoa Trứ Vũ hoảng hốt hỏi.
Nếu chuyện này giao cho Cơ Phượng Ly, nàng cũng không biết mình có thể
nắm được phần thắng hay không.
“Thấy bảo là nhốt trong chuồng ngựa gần Hành cung. Nguyên Bảo, ngươi phát hiện ra điều gì sao?” Hoàng Phủ Vô Song trừng mắt hỏi.
“Đêm qua, lúc nô tài đâm mũi tên vào cằm người Gấu, cảm giác có một vật cản
trong đó. Điều này có thể chứng minh, đã có người ra tay trước nô tài, ý đồ muốn cứu Khang vương. Thánh Thượng nghi ngờ ngài, là vì Khang vương
sẽ không dám hy sinh tính mạng của hắn để hãm hại ngày. Nhưng nếu thật
sự có người ra tay ngăn cản người Gấu thì có thể chứng minh có người ở
âm thầm bảo hộ hắn, hắn không có sự đe dọa tới tính mạng. Việc xảy ra
đêm qua, hắn cũng bị hoài nghi.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói.
“Chỉ cần chứng minh có người cứu nó, thì có thể nói mọi chuyện là do nó làm sao?” Hoàng Phủ Vô Song nghi ngờ hỏi lại.
“Có người cứu hắn cũng không chứng minh vụ người Gấu là do hắn làm. Nhưng
nếu người cứu hắn không dám lộ diện, còn có võ công cao như vậy. Người
nói xem, Thánh thượng có nghi ngờ hay không.
Chỗ trí mạng của người Gấu nằm ngay dưới cằm, là chỗ không thể bị đâm trúng một cách dễ dàng như vậy, sở dĩ nàng có thể đâm trúng, là vì khoảng
cách lúc đó quá gần. Còn người thần bí kia, trong một khắc chỉ mành treo chuông, có thể dùng ám khí hạ sát người Gấu tinh tế tới mức nàng không
thể phát hiện, có thể thấy được võ công người đó cao tới mức nào. Nếu đã có võ công cao cường, vì sao ngay từ đầu không tới ngăn người Gấu lại.
Việc này chứng tỏ, bên trong có cất giấu một âm mưu.
“Việc khẩn cấp, chúng ta mau tới chỗ hai người Gấu kia, nhìn xem ở dưới cằm
còn ám khí hay không.” Hoa Trứ Vũ vội vàng nói. Thật ra, nàng có thể
khẳng định, món ám khí kia chắc chắn đã bị đối phương tiêu hủy, thứ nàng muốn nhìn, chính là miệng vết thương của nó.
Khi Hoa Trứ Vũ và Hoàng Phủ Vô Song chạy tới chuồng ngựa, phát hiện ở đó có rất nhiều cấm vệ quân vây kín. Còn người thống lĩnh cấm vệ quân ở đó,
đúng là An Tiểu Nhị. Nếu không có An Tiểu Nhị, chỉ sợ Hoa Trứ Vũ và
Hoàng Phủ Vô Song không thể bước vào trong nửa bước.
Ngay cả An Tiểu Nhị, dưới ánh mắt của những người khác, cũng không dám thiên vị cho Hoa Trứ Vũ. Chỉ có thể cho bọn họ nhìn vết thương trên cằm người Gấu qua cửa sổ, Hoa Trứ Vũ kinh ngạc phát hiện, ngoài vết thương do
nàng gây ra, còn có vết cắt từ dao găm.
Xem ra trong lúc hỗn loạn, ám khí đã bị người kia dỡ bỏ, sau đó cố ý bảo thị vệ bồi thêm một đao, xóa sạch toàn bộ dấu vết.
Người đứng phía sau, tâm tư kín kẽ không chút sơ hở.
Cách tiêu hủy chứng cứ hoàn hảo nhất hiện này chính là tiêu hủy xác người
Gấu, để đối phương không điều tra ra dấu vết gì. Dù Viêm Đế có nghi ngờ
Hoàng Phủ Vô Song làm, cũng không có chứng cứ. Mà muốn tiêu hủy xác
người Gấu, chỉ có đợi tới buổi tối, nhưng điều Hoa Trứ Vũ lo lắng là từ
giờ tới tối, đối phương có thể tạo ra chứng cứ gì khác hay không.
Có nhiều khi mong ngóng trời tối, ông trời lại rất ì ạch, mặt trời dính
mãi trên cao không hề di động. Mãi tới lúc hoàng hôn, bên kia vẫn chưa
có động tĩnh gì, Hoa Trứ Vũ mới thả lỏng tâm trạng được một chút.
Chỉ không ngờ, Hồi Tuyết lại tới Thanh Uyển tìm nàng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Trên gương mặt vốn luôn trầm tĩnh của Hồi Tuyết
thoáng hiện vẻ bối rối, tâm trạng Hoa Trứ Vũ nặng nề trở lại, không phải mới có một ngày không nhìn thấy Tiêu Dận, vết thương của hắn đã trở nên nghiêm trọng chứ?
Hồi Tuyết lặng lẽ nói: “Công chúa, điện hạ mới nhận được tin, sức khỏe
Hoàng Thượng gần đây không tốt lắm, cho nên điện hạ phải lập tức trở về. Tối nay là đi rồi!”
Hoa Trứ Vũ trầm mặc, ở màn lễ hội lần trước, nàng thấy Bắc Đế vẫn còn rất
khỏe mạnh, không nghĩ tới giờ lại ra nông nỗi này. Nếu chỉ là bệnh thông thường, sẽ không phải truyền thư ngàn dặm như vậy. Nếu vạn nhất Bắc Đế
xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Dận lại đang ở Nam Triều không kịp quay về gặp mặt Bắc Đế lần cuối, nàng sẽ cảm thấy rất áy náy.
“Hắn đang ở đâu?” Hoa Trứ Vũ hỏi. Cho dù thế nào nàng cũng phải tiễn chân Tiêu Dận.
“Điện hạ đến từ biệt với hoàng đế Nam Triều rồi, sợ ông ta bày tiệc đưa tiễn, xa ngựa của chúng ta đã đợi sẵn ngoài Hành cung, công chúa theo ta tới
cửa cung chờ đi!”
“Ngươi đi trước đi, lát nữa ta sẽ chờ các ngươi ở đường núi.” Cơ Phượng Ly đã
bắt đầu nghi ngờ nàng, nàng không thể đi cùng với Hồi Tuyết.
Hồi Tuyết gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Ánh chiều tà đỏ như máu, khí nóng ngùn ngụt bốc lên, chân trời phía Tây,
phủ đầy những đám mây vàng rực rỡ, sáng lạn mà loá mắt như có lửa thiêu
đốt. Thỉnh thoảng có vài cơn gió lạ thổI qua, mang theo mùi hương hoa
dại mọc đầy hai bên đường.
Lưu Phong, Hồi Tuyết, Khinh Vân, Tế Nguyệt cùng với những thị vệ của Tiêu
Dận cưỡi ngựa chậm rãi hộ tống một chiếc xe ngựa đi tới. Tiêu Dận vừa
mới bị thương, không thể cưỡi ngựa.
Viêm Đế bị thương, cả Hành cung rối loạn, nên việc Tiêu Dận rời đi cũng
không hề gióng trống khua chiêng, Viêm Đế chỉ phái hai viên quan tới đưa tiễn. Mà một trong hai người này chính là Ôn Thái Phó.
Vị quan còn lại nói khách sáo với Tiêu Dận mấy câu rồi nhanh chóng rời đi, còn Ôn Thái Phó không biết có chuyện gì mà nói lâu như vậy, khiến Hoa
Trứ Vũ nấp trong lùm cây chờ đợi tới phiền lòng. Thật không biết, bọn họ đang tâm sự chuyện gì.
Mãi về sau, chắc là do Tiêu Dận mất kiên nhẫn, lệnh cho bọn thị vệ khởi
hành, giục xe ngựa đi về phía trước thì Ôn Thái Phó vẫn nhìn chằm chằm
vào xe ngựa, mãi đến khi khuất sau ngã rẽ, ông ta vẫn đứng lặng người.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy có gì đó không thích hợp, đợi đến khi xe ngựa lướt qua
chỗ ẩn thân của nàng, nàng lặng lẽ thả người nhảy lên xe, vén màn xe
chui vào trong.
Sắc trời bắt đầu u ám, bốn góc trên đỉnh xe ngựa, bắt đầu lộ ra ánh sáng dạ minh châu nhàn nhạt.
Tiêu Dận tựa người vào giường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, mái tóc hơi rối, nhìn qua trông rất mệt mỏi. Chỉ có đôi mắt tím kia, mang theo cảm giác
không nỡ, nhìn chằm chằm vào Hoa Trứ Vũ, giống như rượu nho nồng đậm
đựng trong ly thủy tinh. Dường như hắn vẫn đang chờ nàng.
Nhưng trong toa xe không chỉ có một mình Tiêu Dận, bên cạnh hắn còn có một
người con gái khác. Nàng ta đưa lưng về phía Tiêu Dận, hướng mặt vào
trong góc xe, giống như đang khóc thút thít. Mái tóc dài phủ lên chiếc
váy màu lam nhạt, trên đầu có cài một cây trâm bạch ngọc.
Một bóng lưng thướt tha, xinh đẹp.
Dường như người kia cũng nghe thấy tiếng động liền vội vã quay người ra nhìn, một gương mặt xinh đẹp, hai hàng nước mắt chảy dài, khiến người ta
thương tiếc.
Hoa Trứ Vũ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nhất thời cảm thấy choáng váng.
Người này, chính là Ôn Uyển.
Sao Ôn Uyển lại ngồi trên xe của Tiêu Dận, rốt cuộc là có chuyện gì?
Nàng nhớ tới đêm Viêm Đế mở tiệc tẩy trần cho Tiêu Dận, Tiêu Dận đã chỉ đích danh Ôn Uyển đánh đàn. Thì ra, hắn đã động tâm từ khi nhìn thấy bức họa của Ôn Uyển, nay thấy được người thật trước mặt nên không thể kiềm chế.
Trên yến hội, Viêm Đế cũng đã nói, nếu hắn để mắt tới ai, thì để cho người
đó đi hòa thân. Nói vậy, trước lúc hắn rời đi đã tới gặp Viêm Đế đòi Ôn
Uyển. Nhưng Ôn Uyển đã là tú nữ, Viêm Đế chỉ có thể lặng lẽ gả Ôn Uyển
tới Bắc Triều. Bảo sao, vừa nãy Ôn Thái Phó lại có thái độ kỳ lạ như
thế!
Đêm qua, Tiêu Dận xả thân cứu nàng đã khiến nàng cảm động vô cùng. Nhưng
hắn đơn thuần chỉ là bảo vệ muội muội của mình, nếu không có thân phận
Trác Nhã kia, có lẽ hắn sẽ không bao giờ làm vậy.
Nghĩ đến đây, Hoa Trứ Vũ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhưng nàng vẫn cố nở nụ
cười chua chát nói: “Nghe nói Tiêu thái tử trở về Bắc Triều, Thái Tử
điện hạ của chúng ta đặc cách dặn dò nô tài tới đưa tiễn, mong Tiêu Thái Tử thuận buồm xuôi gió, sớm về tới Bắc Triều.”