Hai bóng người màu vàng chậm rãi bước vào trong vòng vây đám cung nữ. Chúng đại thần, phi tần cuống quít quỳ xuống nghênh đón, Hoa Trứ Vũ quỳ xuống thảm đỏ theo Hoàng Phủ Vô Song. Hoa Trứ Vũ dùng khóe mắt nhìn thấy Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim không hề quỳ xuống, mà chỉ hạ thấp người thi lễ.
Nhưng thừa dịp tất cả mọi người quỳ xuống, ánh mắt Tiêu Dận càng thêm
càn quét nhìn về phía nàng.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy kỳ quái, tư thế khom lưng của nàng có chỗ nào đẹp mắt,
may mà thân phận hiện tại của nàng là một thái giám nên người khác cũng
không so đo, nếu như nàng là cung nữ, nhất định sẽ có người nghĩ Tiêu
Dận có ý với nàng. Còn tình huống hiện tại, dễ khiến người khác nghĩ
rằng hắn đang nhìn Hoàng Phủ Vô Song. Dù sao, bọn họ đều là thái tử, có
để ý nhìn nhau thêm một chút cũng không có ai hoài nghi.
“Các vị khanh gia, bình thân!” Giọng nói uy nghiêm, trầm thấp của Viêm Đế truyền tới.
Hoa Trứ Vũ và Hoàng Phủ Vô Song đứng dậy, thản nhiên nhìn qua, đã thấy Tiêu Dận đưa mắt nhìn về phía Viêm Đế, cảm giác nặng nề trên lưng khi bị
người ta nhìn chăm chú đã tan biến, trong lòng nàng thấy thoải mái hơn
một chút, nàng thản nhiên thở nhẹ một hơi.
Nhưng, mới chỉ thoải mái trong chốc lát, lửa nóng trên lưng vừa nguội bớt, thì lại có ánh mắt sáng quắc dừng ở trước ngực, Hoa Trứ Vũ không nhịn được
nổi giận, nàng quay đầu lại trừng mắt với Tiêu Dận. Tiêu Dận, sao ngươi
không biết ý tứ gì hết.
Nhưng cái trừng mắt của nạng, lại va chạm với một đôi mắt sâu không thấy đáy, không phải đôi mắt màu tím sẫm, mà là một đôi mắt trong suốt như nước,
vô cùng xinh đẹp, dù khoảng cách khá xa, nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn cảm thấy
mình đang soi bóng trên hai hồ nước sâu thẳm ấy.
Hoa Trứ Vũ nổi giận.
Lúc này, Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim đang hàn huyên với Viêm Đế, người nhìn nàng chính là Cơ Phượng Ly.
Sao nàng lại quên mất, Cơ Phượng Ly vẫn luôn đứng cùng chỗ với Tiêu Dận,
chỉ không ngờ, tên nhãi Cơ Phượng Ly này cũng dám nhìn lén nàng!
Nhưng Hoa Trứ Vũ không hối hận đã trừng mắt nhìn hắn, gương mặt ngọc nghiêm
lại, đôi mắt phượng khẽ nhíu, ánh mắt sắc bén nhìn Cơ Phượng Ly bằng nửa con mắt. Nàng không cần giả bộ trước mặt Cơ Phượng Ly, vì thù oán giữa
hai người họ đã kết từ rất lâu rồi.
Cơ Phượng Ly ngây ngẩn cả người.
Hắn thật không ngờ, chỉ vừa lơ đãng nhìn nàng, lại bị nàng bắt gặp, không
những thế còn dùng ánh mắt hung dữ như muốn lột da người nhìn hắn, nhớ
tới đêm đó bị nàng nhìn thấy toàn thân xích lõa, cảm thấy không cần
khách sáo với nàng nữa.
Cơ Phượng Ly chỉ sửng sốt trong giây lát, hai hồ nước trong suốt từ từ
xuất hiện ý cười mỉa mai, đưa mắt nhìn về phía khác. Chẳng phải đều là
đàn ông giống nhau sao, hay hắn tự cho mình là nữ nhân, không có phép
người đàn ông nào nhìn hắn?! Nhưng đúng là hắn bị ma xui quỷ khiến, mới
đi nhìn tên thái giám đoạn tụ này.
Hoa Trứ Vũ thấy Cơ Phượng Ly nhìn về phía khác, mới chuyển sự chú ý về phía Viêm Đế và Hoàng hậu. Long nhan Viêm Đế nàng đã từng gặp qua, vẫn tuấn
tú uy nghiêm như trước, lúc nói chuyện với Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim,
khóe môi còn nở nụ cười thản nhiên.
Còn đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Nhiếp hoàng hậu, từ khi nàng tiến
cung tới đây chưa bao giờ gặp qua bà ta. Theo như lời của Hoàng Phủ Vô
Song, mẫu hậu hắn luôn ở trong phật đường lễ Phật, bảo hắn không cần tới thỉnh an hàng ngày, ngay cả những yến hội bình thường cũng không bao
giờ tham gia. Do đó, việc bà xuất hiện trong yến hội hôm nay cũng là
chuyện vô cùng kỳ lạ.
Nhiếp hoàng hậu có một gương mặt rất đẹp, tuy đã bốn mươi tuổi, nhưng nhìn
qua trông chỉ có hơn ba mươi, có thể thấy việc chăm sóc da mặt tốt tới
mức nào. Vốn Hoa Trứ Vũ luôn nghĩ, làm mẫu nghi thiên hạ phải có một vẻ
đẹp quốc sắc thiên hương, đoan trang giống như hoa mẫu đơn. Nhưng toàn
thân Nhiếp hoàng hậu lại vô cùng đạm bạc, vẻ mặt lạnh lùng, giống như
một bức tranh thủy mặc, rất đẹp, rất phiêu dật mà cũng rất mờ nhạt. Chỉ
khi bà nhìn về phía con gái mình là Hoàng Phủ Yên, trên môi mớI thoáng
xuất hiện nụ cười sủng nịnh.
Tam công chúa Hoàng Phủ Yên an vị bên cạnh Nhiếp hoàng hậu, hôm nay nàng
trang điểm vô cùng lộng lẫy, váy dài bằng sa mỏng màu vàng nhạt, uốn
lượn kéo đất như sương như khói, tôn lên nụ cười kiều diễm, vòng eo mảnh mai tinh tế. Mái tóc đen búi thành búi tóc Phi Nguyệt, cây trâm vàng
cài trên đầu vừa hoa lệ vừa không mất đi vẻ lịch sự tao nhã.
Hoàng Phủ Vô Song cũng nhìn về phía bà, đôi mắt ngưng trọng, cứng ngắc cầm
chén rượu trong tay uống một hơi cạn sạch. Sâu trong mắt hắn, chính là
sự thê lương lạc lõng.
Xem ra, tính cách của Hoàng Phủ Vô Song không phải tự mình hư hỏng, mà là
kết quả của việc không được người khác chú ý đến. Quả là một tiểu hài tử đáng thương, hắn còn đáng thương hơn cả nàng. Mẫu thân nàng mất từ khi
nàng còn rất nhỏ, nhưng nàng còn có phụ thân và bà nội yêu thương, tuy
có nhiều lúc phụ thân rất nghiêm khắc với nàng.
Hoa Trứ Vũ khẽ thở dài.
Yến tiệc bắt đầu, tiếng ly rượu không ngừng va chạm vào nhau.
Rượu đã uống, ca múa cũng bắt đầu mở màn.
Những ca cơ múa bằng dải lụa trắng quấn trong tay áo, vừa hé miệng cười, vừa
thướt tha múa. Tiếng hát mơ hồ quanh quẩn trong Bách hoa viên, tiếng đàn sáo réo rắt, rượu ngon, mỹ nhân, vô cùng xa hoa, vô cùng phong lưu.
Màn ca múa tuyệt mỹ này chủ yếu để cho Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim xem. Còn
Hoàng đế và các đại thần Nam Triều đã xem qua những màn ca múa như thế
này không biết bao nhiêu lần.
Nhưng có vẻ Tiêu Dận không hề hứng thú với màn ca múa này, hắn uể oải dựa
người vào ghế, vắt hai chân lên nhau, toát ra vẻ tự tại khó nói nên lời. Một bàn tay nắm chặt lấy chén sứ Bạch ngọc, còn tay kia vuốt cằm, mái
tóc dài nửa đầu thả ra phía sau, một đôi mắt tím hiếm thấy đang khép hờ, giống như một con mãnh sư đang mệt mỏi.
Còn Đấu Thiên Kim, vẻ bề ngoài thì xem tới mê muội, nhưng trong đôi mắt hoa đào dần xuất hiện vẻ thiếu kiên nhẫn.
Các đại thần trên yến tiệc nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Dận với Đấu Thiên Kim, đều hơi nhíu mày lại.
Đợi đến khi kết thúc màn ca múa, Viêm Đế khẽ cười hỏi: “Tiêu Thái Tử, thấy màn ca múa vừa rồi thế nào?”
Tiêu Dận hơi nhích người ra sau, cong môi cười nói: “Cũng không tệ, đúng rồi Hoàng Thượng, bản Thái Tử nhớ Nam Triều các ngài có một vị đệ nhất tài
nữ tên là Ôn Uyển, trước đây có lần hoàng thúc bản Thái Tử là Hiền vương tới nghị thân đã chỉ đích danh nàng sao, vậy không hiểu sao lại đổi
thành Hoa tiểu thư. Không biết Ôn tiểu thư kia đã thành thân hay chưa?”
Cuối cùng vẫn muốn gây khó dễ!
Tuy là chuyện đã qua, nhưng người phụ nữ mình nhìn trúng bị người khác tráo đổi, không thể không ý kiến.
Viêm Đế nghe vậy không nén được tức giận, sắc mặt Ôn Thái Phó trở nên u ám,
còn Ôn Uyển đang ngồi cùng chỗ với mấy tú nữ khác, hôm nay nàng đã cố ý
giản dị hết mức có thể, còn luôn cúi đầu suốt cả bữa tiệc. Nhưng không
ngờ vẫn bị Tiêu Dận nhắc tới, vẻ mặt nhất thời trắng bệch như tuyết.
Viêm Đế trầm mặc một lát, nói: “Thân thể Ôn tiểu thư vốn luôn hư nhược, lúc
Tiêu Thái Tử tuyển chọn nàng lại vừa đúng lúc nàng mang bệnh nặng trong
người, không thể đi hòa thân. Trẫm liền phê chuẩn cho Hoa tiểu thư hòa
thân thay nàng, đáng tiếc là hồng nhan bạc phận, Hoa tiểu thư lại bị đạo tặc hãm hại. Lần liên hôn đó coi như không thành, nếu như Tiêu Thái Tử
vẫn coi trọng cô nương ấy, trẫm nhất định sẽ ân chuẩn cho nàng tới Bắc
Triều hòa thân.”
Nếu như không phải đang ở trong yến hội, Hoa Trứ Vũ thật muốn bật cười thành tiếng.
Thế nào là mắc bệnh nặng không thể hòa thân, hóa ra Hoàng Thượng cũng biết
nói dối. Hồng nhan bạc phận, bị đạo tặc hãm hại, thì ra trên đời này còn có người thích tự so sánh mình đạo tặc. Rõ ràng là ông ta sai người hãm hại nàng để giá họa cho Bắc Triều khơi mào chiến tranh, vậy mà lời nói
ra có thể nhẹ nhàng như vậy, không hề đề cập tới chuyện Bắc Triều làm
hại công chúa hòa thân, mà chuyển thành bị đạo tặc hãm hại.
Một hồi đại chiến kia, đủ để Nam Triều biết được thực lực của Bắc Triều,
cũng không dám coi thường Bắc Triều nữa. Bây giờ Viêm Đế lại muốn hòa
thân với Bắc Triều, thật không biết tiểu thư nhà ai sẽ dính phải cái họa này?!
Tiêu Dận gõ gõ vào đầu gối bên trái, nói: “Đa tạ ý tốt của Hoàng Thượng. Chỉ là bản Thái Tử muốn gặp mặt Ôn tiểu thư. Nghe nói Tả tướng vì nàng còn
hưu cả tân nương của mình, ngay cả Hoàng Phủ điện hạ cũng có tình ý đối
với Ôn tiểu thư, không biết đó là trang thiên hương quốc sắc bậc nào?”
Tiêu Dận nhìn lướt qua gương mặt Hoàng Phủ Vô Song và Cơ Phượng Ly rồi thản
nhiên cười. Hắn nghe được không ít chuyện, chỉ là nhân lúc đông người,
thuận miệng nói ra.
Sắc mặt Cơ Phượng Ly hơi ngưng trọng, nhưng trên khóe môi vẫn nở nụ cười
nhạt nhẽo như cũ, chỉ có đôi mắt hơi lạnh, thâm sâu khó dò. Giọng hắn
lãnh đạm như gió xuân: “Không ngờ Tiêu Thái Tử lại biết rõ nhiều chuyện ở Nam Triều như vậy.”
“Bản thái tử chỉ nghe đồn thôi, nếu có chỗ đắc tội, mong Tả tướng rộng lòng bỏ qua.” Tiêu Dận cười nói.
“Tiêu Thái Tử muốn gặp Ôn tiểu thư cũng đơn giản thôi, Thánh Thượng ân chuẩn
Ôn tiểu thư đánh một khúc đàn trợ hứng cho Tiêu Thái Tử!” Thường công
công cất cao giọng, the thé nói.
Ôn Uyển chỉ đành phải đứng dậy, đi đến trước cây đàn cổ, mười ngón tay ngọc lướt qua, bắt đầu đánh đàn.
Nàng mặc bộ quần áo lụa mỏng màu trắng, phía trên có thêu một đóa mẫu đơn
màu rất lớn, tôn lên vẻ xinh đẹp, cao quý của Ôn Uyển, áo khoác ngoài
không tay màu trắng tôn lên nét mặt đoan trang tuyệt mỹ. Đôi tay đang
đặt trên dây đàn trong suốt như ánh trăng, non mềm như búp măng xuân.
Tiếng đàn cất lên, mờ mịt lúc có lúc không, cảm giác như có một cơn gió lướt
qua, cánh hoa rơi bay tán loạn trong không trung. Nhưng lại vô cùng êm
ái, tuyệt diệu có một không hai, khiến người nghe say sưa, ngây ngất.
Ôn Uyển không hổ là đệ nhất tài nữ, dù là vẽ tranh, đánh đàn hay ca múa đều rất tuyệt vời.
Khúc đàn kết thúc, Ôn Uyển chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt trong sáng, đôi môi
đào hé mở, xinh đẹp vô cùng. Nàng mỉm cườI nhợt nhạt, mềm mại, đáng yêu, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thương tiếc.
Đôi mắt tím sâu thẳm mang theo một tia lạnh lẽo của Tiêu Dận lướt qua gương mặt Ôn Uyển, vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như trước, không nhìn ra cảm xúc gì. Giống như, cho dù là đệ nhất tài nữ, cũng không đủ khiến hắn cảm
thấy hứng thú.
Viêm Đế nhíu mày, cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Tuy cầm kỹ của Hoàng Phủ Yên không kém với Ôn Uyển, nhưng trong trường hợp
hôm nay, hoàng đế luyến tiếc công chúa bảo bối của mình. Sợ cô ta bị
Tiêu Dận nhìn trúng, yêu cầu hòa thân liền thì phiền toái lớn. Nói thế
nào Ôn Uyển cũng là tú nữ, dù bị Tiêu Dận để mắt tới, cũng có lý do cự
tuyệt.
Ôn Uyển thi lễ với Viêm Đế và Hoàng hậu, rồi thản nhiên nhìn lướt qua Tiêu Dận, chậm rãi lui xuống, còn Hoàng Phủ Vô Song đặt chén rượu xuống, hô
to một tiếng: “Hay.”
Những tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng vang lên.
Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi đứng dậy, hướng về phía Viêm Đế nói: “Phụ hoàng,
trong Đông cung của nhi thần có một tiểu thái giám múa kiếm rất đẹp,
mong phụ hoàng ân chuẩn cho hắn múa một khúc góp vui.”
Trong mắt Viêm Đế tràn đầy ý cưới, đưa mắt nhìn xuống các quan đại thần, Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim, nói: “Múa kiếm là một trong những điệu múa của
Nam Triều ta, nhóm võ tướng múa rất tốt, nhưng lại quá mạnh mẽ, cũng chỉ có thể cho một tiểu thái giám bắt chước theo, không ngờ lại rất hợp, hy vọng có thể góp vui cho Tiêu Thái Tử!”
Hoa Trứ Vũ cúi đầu nghe, trong lòng chỉ cảm thấy nực cười. Được rồi, coi
như thể diện của Nam Triều đặt hết lên người tiểu thái giám nàng. Nhưng
khúc kiếm vũ nàng khổ tâm sáng tác, lại thành thứ phổ thông người Nam
Triều nào cũng biết, không những thế, còn là nàng đi bắt chước bọn họ?
Thì ra, chỉ cần giữ thể diện của mình, lời nào cũng có thể nói được!
Hoa Trứ Vũ đi theo một thái giám khác, thay ra một bộ trang phục màu bạc,
rộng rãi hơn so với trang phục thái giám thường mặc, phụ trợ cho điệu
múa rất tốt. Mái tóc đen được búi lên cao, dùng một dây đai gấm cùng màu cố định lại, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
“Cơ ái khanh, nghe nói ngươi thổi sáo không tệ, đệm nhạc cho hắn nhảy không sao chứ?” Viêm Đế uống cạn chén rượu, chậm rãi nói.
“Vâng!” Cơ Phượng Ly tao nhã đứng dậy, chậm rãi đi đến vị trí cách Hoa Trứ Vũ không xa, đứng yên.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, nàng không biết để Cơ Phượng Ly đệm nhạc, nàng còn múa nổi hay không. Tối nay, thứ trong tay nana là một thanh bảo kiếm chân
chính, chắc vì khi ở Đông cung đợt trước, Viêm Đế thấy cành trúc nàng
dùng không đủ sắc bén. Nên Hoa Trứ Vũ không dám khẳng định, liệu trong
lúc múa mình có xông về phía Cơ Phượng Ly, đâm hắn một kiếm.
Hơn nữa, tiếng sáo của hắn liệu có thể hài hòa với điệu múa của nàng không. Hoa Trứ Vũ rất muốn nhờ tam công chúa Hoàng Phủ Yên đệm nhạc cho nàng,
nhưng chắc chắn Viêm Đế sẽ không đồng ý.
Còn Cơ Phượng Ly lại khá bình tĩnh, khẽ vuốt cằm nhìn nàng tao nhã cười, nụ cười kia thản nhiên, lãnh đạm như ánh trăng rằm. Hắn lấy sáo ngọc ra
đặt bên cạnh môi bắt đầu cất tiếng thổi. Ống tay áo màu tuyết trắng từ
từ buông xuống, phất phơ nhịp nhàng theo làn gió.
Khúc này Hoa Trứ Vũ chưa từng nghe qua, nhất định là Cơ Phượng Ly muốn làm
khó nàng, tuy nhiên, muốn làm khó nàng cũng không phải chuyện dễ dàng
như vậy.
Hoa Trứ Vũ nắm chặt thanh kiếm, bắt đầu biểu diễn.
Khắp nơi trên mặt đất đều là ánh trăng hòa với ánh kiếm. Kiếm ảnh lập lòe.
Lúc đầu, nàng múa nương theo tiếng nhạc, nhưng càng về sau, càng múa càng
cao hứng, tách hẳn thành một đường riêng, không rõ là ai đang đệm cho
ai. Nhưng không ngờ, tiếng nhạc và điệu múa lại vô cùng hài hòa. Có thể
nói là không chê vào đâu được, không ngờ nàng có thể phối hợp ăn ý với
Cơ Phượng Ly như vậy. Điều này khiến cho nàng cảm thấy kinh hãi.
Những người ngồi xem bên ngoài như si như say.
Ngay cả người luôn lãnh đạm như Hoàng hậu, cũng chăm chú nhìn về phía Hoa Trứ Vũ.
Tiêu Dận càng không cần nói, từ khi Hoa Trứ Vũ bước ra, ánh mắt hắn đã dán
chặt vào người nàng, hắn ngồi thẳng người lại, chuyên chú quan sát. Hắn
không ngờ, Hoa Trứ Vũ múa kiếm đẹp tới mức này.
Khúc nhạc kết thúc, Tiêu Dận khen ngợi không ngớt lời: “Bản Thái Tử không
ngờ múa kiếm cũng có thể đẹp tới mức này, bản Thái Tử cảm thấy hứng thú, rất muốn theo học. Nếu mọi người Nam Triều đều biết điệu múa này, không biết Hoàng Thượng có thể phái một người tới dạy bản Thái Tử, sau khi
trở về, có thể múa cho phụ hoàng của ta xem.”
“Ồ!” Viêm Đế trầm ngâm một lát, nói “Nếu Tiêu Thái Tử đã muốn học, vậy để tiểu thái giám kia tới chỗ Thái tử vài hôm đi.”
Chỉ một câu nói của Viêm Đế đã đẩy Hoa Trứ Vũ vào tay Tiêu Dận.
Đương nhiên Tiêu Dận cầu còn không được, lần đầu tiên thấy hắn nở nụ cười, thi lễ nói: “Đa tạ Hoàng Thượng!”
Viêm Đế nheo mắt lại, chợt nói: “Đúng rồi, Tiêu Thái Tử với Thụy Vương ngàn
dặm xa xôi tới đây, khiến trẫm quá cao hứng, thiếu chút nữa đã quên mất
một chuyện. Cơ ái khanh” Viêm Đế nghiêng đầu nhìn Cơ Phượng Ly nói, “Năm nay ái khanh bao nhiêu tuổi rồi? Ta vẫn còn nhớ, năm đó khi ngươi đỗ
Trạng Nguyên mới có mười lăm tuổi, làm quan trong triều đã được bảy năm, năm nay đã hai mươi hai rồi sao?”
Cơ Phượng Ly vừa trở về chỗ ngồi, cầm lấy chén rượu trong tay, tinh tế
thưởng thức. Đột nhiên nghe thấy lời Viêm Đế nói, đôi mặt xinh đẹp khẽ
nheo lại, vội vàng đặt chén xuống, tao nhã đứng dậy: “Bẩm bệ hạ, đúng là vi thần vừa tròn hai mươi hai tuổi.”
“Thì ra đúng là Cơ tướng đã hai mươi hai tuổi, trẫm còn nhớ khi ngươi thi đỗ vẫn chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi, không ngờ bây giờ đã lớn tới mức
này, cũng nên nghị hôn thôi. Cơ ái khanh, năm nay tam công chúa đã được
mười sáu tuổi, trẫm muốn phong cho ngươi làm Phò mã, không biết ái khanh có bằng lòng hay không!” Viêm Đế thản nhiên cười nói.
Hai mươi hai, cũng nên nghị hôn. Chẳng lẽ lão hoàng đế đã quên, hắn từng tứ hôn cho Cơ Phượng Ly một lần, lão hoàng đế quả đúng là lão hoàng đế, cứ mở miệng là muốn quyết định chuyện chung thân đại sự của người khác. Cơ Phượng Ly có tình ý với Ôn Uyển, lần trước tứ hôn nàng cho hắn, đã
khiến hắn buồn bực lắm rồi. Giờ lại muốn tứ hôn cho hắn lần nữa. Nhưng
có lẽ Cơ Phượng Ly sẽ đồng ý, dù sao, Tả tướng đương triều kiêm Phò mã,
càng khiến gia thế hắn thêm phần hiển hách.
Im lặng.....
Tam công chúa ngồi cúi đầu xuống, khuôn mặt đã sớm đỏ hồng vì xấu hổ. Hoàng hậu vốn luôn lãnh đạm cũng đưa mắt nhìn về phía Cơ Phượng Ly, trong mắt có phần mong chờ, cho thấy và rất hài lòng với hôn sự này, còn Ôn Uyển
đột ngột ngẩng đầu, trong mắt ngoài vẻ phức tạp, còn có vài phần khẩn
trương, vài phần thống khổ nhìn Cơ Phượng Ly.
Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim mỉm cười, cũng nhìn về phía Cơ Phượng Ly xem trò vui.
“Haha, bảo sao hôm nay mẫu hậu cũng tới, hóa ra là vì hôn sự của Yên nhi!”
Hoàng Phủ Vô Song nắm chặt chén rượu cúi đầu,trong giọng nói không giấu
được sự chua chát trong lòng. Dễ nhận thấy Nhiếp hoàng hậu đối xử với
hai đứa con mình vô cùng khác biệt, điều này càng khiến cho vị Thái Tử
điện hạ này cảm thấy chua xót.
Còn Viêm Đế, tứ hôn lúc này, rõ ràng là ông ta sợ Tiêu Dận để ý tới Tam
công chúa Hoàng Phủ Yên, đem Hoàng Phủ Yên về Bắc Triều. Mà, màn tứ hôn
này ông ta cũng chưa nói với Cơ Phượng Ly. Cùng lắm mới chỉ nói với một
mình Nhiếp hoàng hậu mà thôi.
Trong Bách hoa viên vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang chờ Cơ tướng
gật đầu, dù sao, vị trí phò mã khiến bao nhiêu người cảm thấy hâm mộ.
Tuy Tả tướng dưới một người trên vạn người, nhưng dù sao cũng không
thuộc hoàng tộc. Nhưng nếu trở thành Phò mã, nghiễm nhiên chính là người của hoàng thất.
Nhưng Cơ Phượng Ly không hề cảm tạ đồng ý như mọi người nghĩ, mà hắn đứng dậy đi đến trước mặt Viêm Đế cùng Hoàng hậu, quỳ rạp xuống đất, nói: “Thánh Thượng, Phượng Ly không thể đồng ý hôn sự này. Phượng Ly tự nhận thấy
mình xuất thân hèn mọn, không xứng với Tam công chúa lá ngọc cành vàng.
Hơn nữa, Phượng Ly đã từng thề, trước năm ba mươi tuổi sẽ không thành
thân thêm lần nào nữa.”
Hoa Trứ Vũ không ngờ Cơ Phượng Ly lại dứt khoát cự tuyệt Viêm Đế như vậy.
Người như hắn, không phải rất coi trọng danh lợi hay sao.
Ôn Uyển nghe Cơ Phượng Ly nói xong, cả gương mặt bừng sáng, trong mắt lấp lánh ý cười rạng rỡ.
À, ra hai người họ thâm tình như vậy, cho dù Ôn Uyển vào cung, nhưng Cơ Phượng Ly vẫn có thể vì nàng mà cự tuyệt công chúa.
Hoàng Phủ Yên vừa nghe thấy Cơ Phượng Ly cự tuyệt nàng trước mặt mọi người,
liền bưng mặt chạy ra ngoài. Dù sao tiểu cô nương người ta cũng có tình ý với Cơ Phượng Ly, nhưng bị cự tuyệt như vậy, còn biết để mặt mũi vào
đâu.
Còn Nhiếp hoàng hậu lanh lùng nhìn Cơ Phượng Ly, ra lệnh cho mấy tiểu cung nữ đuổi theo Hoàng Phủ Yên.
“Bản cung không biết, vì sao Cơ tướng không thể thành thân trước ba mươi
tuổi. Nhưng không có gì đáng ngại, Tam công chúa có thể chờ, các ngươi
đính hôn trước, mấy năm nữa thành thân cũng chưa muộn!” Nhiếp hoàng hậu
nói xong, lãnh đạm đứng dậy, sớm đã có cung nữ tới đỡ bà, chậm rãi đi ra ngoài.
Không ngờ người có bề ngoài lãnh đạm như Hoàng hậu, cũng là một người khó
chơi như vậy. Vừa mở miệng, đã chặn lời Cơ Phượng Ly lại, còn không cho
hắn cơ hội từ chối, đã vội vã rời đi.