Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 65




Một đóa bay về phía Lí đại nhân – người nói nàng giống hoa hải đường, một đóa bay về phía Trương đại nhân vừa say mê nói hải đường giống nàng, còn một đóa khác, lại bay về phía Cơ Phượng Ly.

“Hoa nhi, nô tài đã tung hộ điện hạ, các vị đại nhân biểu diễn cho tốt.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, nói xong, nàng chậm rãi lui về phía sau Hoàng Phủ Vô Song, ẩn mình vào vùng ánh sáng u ám, bóng đêm phủ kín lên người nàng, giống như nàng chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Màn múa kiếm vừa rồi, nàng chỉ dùng hai thành nội lực, trong mắt mọi người, cũng không thấy được võ công nàng cao bao nhiêu, bọn họ chỉ cảm thấy nàng múa rất đẹp mắt mà thôi. Bởi vì ở Vũ Đô, người có công lực như vậy cũng không ít.

Hiển nhiên, mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong màn múa kiếm của Hoa Trứ Vũ, cảm thấy kinh hãi không thôi, điệu múa vừa huyền ảo, uyển chuyển lại mang theo hơi thở tiêu sái, tự nhiên, bọn họ chưa từng gặp, thậm chí còn chưa từng nghe nói qua! Lúc này, ai nấy đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không có ai chú ý tới hoa trong tay Hoa Trứ Vũ đã tung ra.

Lúc đóa hải đường đầu tiên ném ra, thì Lý đại nhân mỉm cười giơ tay ra đón lấy, nhưng không ngờ Hoa nhi mang theo khí thế lạnh thấu xương, khiến ngón tay hắn đau đớn tê dại, khớp ngón tay đột nhiên buông lỏng, hoa hải đường rơi xuống mặt đất. Còn cơ mặt hắn run lên một hồi, nhưng nhẫn nhịn không phát ra âm thanh đau đớn.

Lúc đóa hải đường thứ hai bay tới chỗ vị Trương đại nhân kia, hắn đang nhập tâm suy nghĩ về màn múa kiếm kia, vậy mà đóa hoa rơi xuống chiếc trâm trên đầu Trương đại nhân, cánh hoa trắng nổi bật trên nền tóc đen, thật tươi đẹp, nhưng sắc mặt hắn không tốt chút nào, bởi vì nhìn qua đóa hoa này không chạm tới da đầu hắn, nhưng khi chạm vào cây trâm trên đầu, lại làm hắn có cảm giác vừa bị người ta dùng một vật nặng đập vào đầu kêu ong ong.

Đóa thứ ba được Cơ Phượng Ly tiếp được, hải đường trắng kiều diễm hạ giữa những ngón tay hắn, cánh hoa chồng chất lên nhau, thấm đẫm hương thơm mát lạnh.

Hoa như nhân kiều, nhân bỉ hoa kiều! (Hoa kiều diễm như người, người so với hoa còn muốn kiều diễm hơn)

“Tích hữu giai nhân Công Tôn thị.

Nhất vũ kiếm khí động tứ phương.

Quan giả như sơn sắc trở táng,

Thiên địa vi chi cửu đê ngang.

Quắc như Nghệ xạ cửu nhật lạc,

Kiểu như quần đế tham long tường.

Lai như lôi đình thu chấn nộ,

Bãi như giang hải ngưng thanh quang.

Dịch thơ:

Xưa người đẹp Công Tôn múa kiếm

Khí tung hoành rung chuyển bốn phương.

Người xem khiếp đảm lạ thường

Điệu cao nhịp thấp tựa nương đất trời.

Rực như Nghệ bắn rơi chín quạ

Vững như rồng tiên chúa cưỡi chơi.

Tan cơn giận dữ thiên lôi

“Hảo kiếm pháp, hảo vũ!”

Cơ Phượng Ly cầm đóa hoa trong tay mỉm cười, trông đôi mắt thâm sâu như thủy mặc, không hề che giấu vẻ tán thưởng. Hắn cũng có phần kinh hãi, nếu bỏ qua những chuyện khác, tiểu thái giám này, thật đúng là nhân tài hiếm có.

“Hảo cầm, hảo kiếm pháp, hảo vũ!” Có người sực tỉnh lại, vỗ bàn nói, âm lượng rất lớn.

Mọi người lập tức phụ họa theo, những tiếng cảm thán liên tục nối tiếp nhau, càng lúc càng nhiều.

Nhưng cũng không ít hạng người tự cho mình là thanh cao, chỉ cảm thán trong lòng: Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt, người như vậy hầu hạ bên cạnh Thái Tử, sớm muộn gì cũng gây ra họa.

“Tướng gia, ngài và Trương đại nhân đều nhận được hải đường, vậy ai là người xướng tửu lệnh đây?” Cuối cùng cũng có người nhận ra trong tay Cơ Phượng Ly và vị Trương đại nhân kia đều có hoa, liền mỉm cười hỏi.

Vừa dứt lời, đóa hải đường trong tay Cơ Phượng Ly đột ngột bung ra, từng cánh hoa tản ra bốn phía, phiêu lãng bay xuống bàn tiệc, tựa như tuyết rơi, như ngọc điệp, trong không khí có mùi hương lưu luyến. Một đóa hoa xinh đẹp, trong nháy mắt đã rơi rụng điêu linh.

Trong lòng Cơ Phượng Ly kinh hãi, đóa hoa này, trong lúc tung ra ngoài, đã được truyền nội lực vào, nên đến giờ phút này, mới bung ra như vậy. Nhưng người ở ngoài nhìn vào, thì chỉ thấy tự tay hắn phá hủy Hoa nhi, trong khi kẻ đầu sỏ chính là tên tiểu thái giám kia.

Mà những cánh hoa kia bay đi, có hai cánh lướt qua má hắn, mang theo một mùi hương ngát kèm theo sự sắc bén lạnh thấu xương, nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, hơi nghiêng đầu qua một bên, chỉ sợ, hai má sẽ bị thương tổn.

Hàng mi dài khẽ nhíu lại, trong mắt thoáng hiện qua một kia sắc bén, đến khi hắn ngẩng đầu lên, trên gương mặt tuấn mỹ, chỉ có một nụ cười hờ hững.

Hắn nhìn về bóng người đứng phía sau Hoàng Phủ Vô Song, vạt áo đỏ bay bay trong gió, có một tiểu thái giám mảnh khảnh, mờ nhạt ẩn mình trong bóng đêm, bộ dạng hoàn toàn thản nhiên. Xem ra, hai người cùng nhận được hoa, Trương đại nhân và Lý đại nhân cũng không dễ chịu gì, vừa rồi hắn có thể nhận ra vẻ mặt Lý đại nhân run rẩy không ngừng. Không thể tưởng tượng được, tiểu thái giám đúng là rất thanh cao, không cho phép người khác tùy ý dèm pha.

Hắn mới chỉ nói một câu “Hải đường vô tội mà”, liền bị người ta phản kích như vậy. Tính cách này, tâm cơ này, thật khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Hoa Trứ Vũ ẩn phía sau Hoàng Phủ Vô Song, khi nhìn thấy Cơ Phượng Ly thoáng nghiêng đầu, tránh được mấy cánh hoa hải đường kia, nàng có thể khẳng định, Tả tướng quyền khuynh thiên hạ, tài hoa nổi tiếng này là người biết võ công.

Nàng chỉ muốn thăm dò võ công của hắn một chút.

Vì vậy, nàng mới ném hải đường về phía hai viên quan ăn nói lỗ màng kia, thứ nhất là để cảnh cáo, thứ hai để che đậy dấu vết.

Mọi người nhìn thấy đóa hải đường trong tay Cơ Phượng Ly tan nát, có vài viên quan quen biết với hắn, cười đùa: “Không ngờ tướng gia lại là người không biết thương hoa tiếc ngọc, ha ha ha.”

Ôn Uyển ngồi trên bàn tiệc, thần sắc vẫn thản nhiên, mãi đến khi Hoa Trứ Vũ bắt đầu múa kiếm, trên gương mặt như hoa như ngọc lộ ra vẻ khủng hoảng. Nàng nhận ra, người này chính là nhạc công ở Túy Tiên phường ngày đó, cầm kỹ của hắn, nàng đã được nhận thức qua. Nhưng nàng không ngờ, nhạc công này còn biết múa kiếm, một điệu múa vừa uyển chuyển vừa tiêu sái như vậy, cho dù khổ luyện một đời, chỉ sợ cũng không múa nổi.

Trong lúc kinh dị, nàng lại cảm thấy một phần may mắn, may mắn, hắn chỉ là một thái giám, chỉ là một thái giám mà thôi.

Hoa Trứ Vũ tung ra ba đóa hải đường, chỉ có Hoa nhi của Trương đại nhân vẫn còn hoàn hảo rơi trên búi tóc, hắn đứng dậy, trong lòng kích động ngâm một bài thơ, rồi gỡ đóa hải đường trên tóc xuống, tung ra ngoài.

Lúc này, người nhận hải đường, là một võ tướng hơn ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, hình thể vạm vỡ, gương mặt ngăm đen giống như đã dầm mưa dãi nắng nhiều năm. Hắn nhặt đóa hải đường lên, mắt hổ nhíu lại, gập ghềnh nói: “Bản tướng không biết ngâm thơ, đành xướng một khúc góp vui vậy!”

Lời nói của hắn có phần mơ hồ, chắc đã uống không ít. Hắn run rẩy đứng dậy, nhặt lấy một đôi đũa tre trên bàn, gõ gõ lên bàn, bắt đầu hát vang.

“Minh Nguyệt xuất Thiên Sơn, thương mang vân hải gian, trường phong kỷ vạn lý, xuy độ Ngọc Môn quan. Hán hạ bạch đăng đạo, hồ khuy thanh hải loan. Do lai chinh chiến địa, bất kiến hữu nhân hoàn. Tuất khách vọng biên ấp, tư về đa khổ nhan. Cao lầu đương thử dạ, thán tức vị ứng nhàn.” Giọng ca thô kệch, mang theo một chút hào hùng, một tia bi thương, một phần dũng cảm.

Đây là khúc ca mà các binh sĩ trấn thủ biên quan ai ai cũng biết. Những lúc rảnh rỗi, không có thứ gì tiêu khiển, nếu không luận võ, thì là ca hát. Những bài như “Quan Sơn Nguyệt”, “Tòng quân hành”……đều đã nằm lòng, chỉ cần mở miệng là có thể hát.

Trong khung cảnh ngày hôm nay mà hát khúc này, thật không phù hợp. Nhưng hắn đang say, nên mọi người cũng lười so đo, chỉ có vài viên quan chỉ vào hắn, nói: “Lưu Mặc à Lưu Mặc, ngươi say thật rồi.”

“Do lai chinh chiến địa, bất kiến hữu nhân hoàn.” Người được gọi là Lưu Mặc tung cánh hoa hải đường đi, vừa lẩm bẩm nói, ánh mắt say mê lướt qua mặt hồ, nhìn về phía đổ nát, thê lương bên kia hồ.

Đó là sương phòng của bà nội Hoa Trứ Vũ và những người khác trong hậu trạch, lần này Khang vương dọn tới quá vội vàng, nên vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ.

Trong lòng Hoa Trứ Vũ rung động, tuy nàng không biết người này, nhưng trực giác mách bảo nàng, người này quen biết với cha. Có lẽ, hắn ta cũng từng tới Lương Châu trấn thủ.

Đêm càng lúc càng khuya, tiệc rượu cũng đến lúc tàn, từng nhóm người dần dần đứng lên cáo từ.

Hoa Trứ Vũ và Cát Tường nâng Hoàng Phủ Vô Song dậy uống chén rượu kết thúc yến tiệc.

Trước khi rời đi, Hoa Trứ Vũ làm như vô tình nhìn về phía Cơ Phượng Ly, chỉ thấy hắn đang nằm ở trên ghế, đôi mắt nheo lại, chăm chú ngắm những đóa hải đường đang nở rộ trong đêm. Có vài sợi tóc rơi lạc trên trán, phiêu đãng theo làn gió, làm cả người hắn có khí chất thanh thản khó nói nên lời.

Hoàng Phủ Vô Song hoàn toàn say, Hoa Trứ Vũ và Cát Tường hợp sức nâng Hoàng Phủ Vô Song lên xe ngựa. Hắn say không nhẹ chút nào, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng lên. Đôi mắt đen nhánh trong suốt, vì hơi rượu mà có phần mờ mịt.

Hơn nữa, tửu phẩm của tiểu sát tinh cũng không tốt, cứ uống rượu say là khóc. Hoàn toàn tương phản với Tiêu Dận, Tiêu Dận khi say chỉ cười, cười toe toét.

Nhớ tới Tiêu Dận, trái tim Hoa Trứ Vũ thắt lại, người kia, chắc vẫn còn nghĩ nàng chính là muội muội của hắn. Dựa vào sự sủng ái của hắn với Trác Nhã, trên đường xuất giá đột nhiên mất tích, không biết, hắn sẽ tìm nàng điên cuồng thế nào?

“Ha ha ha, thoải mái, thoải mái quá. Rượu ngon, rượu ngon!” Hoàng Phủ Vô Song nằm trong xe ngựa, say khướt kêu lên, mùi rượu phả vào không khí khiến Hoa Trứ Vũ ngạt thở.

“Uyển nhi, Uyển nhi, vì sao nàng không thèm nhìn ta lấy một lần?” Hoàng Phủ Vô Song đột nhiên đứng dậy, vừa khóc lóc vừa đấm vào thân giường, những tiếng thùng thùng vang lên, giống như tiếng lòng người đầy bi thương.

Hoa Trứ Vũ không nghĩ tới, chỉ đơn giản tham gia một bữa yến tiệc, mà hắn có thể uống say tới mức này. Hắn chính là Thái tử, vậy mà không biết phân nặng nhẹ, nếu có người nhìn thấy vẻ say khướt của hắn, thì thật mất mặt. Hơn nữa, lúc say rượu còn hồ ngôn loạn ngữ, đem những uất ức trong lòng nói ra.

Nhưng, trước nay, Hoàng Phủ Vô Song có bao giờ để ý tới thân phận của mình?

Xe ngựa đi thẳng một mạnh, xuyên qua hai con phố, chỉ một lát sau đã về tới Đông cung.

Hoàng Phủ Vô Song làm loạn trên xe ngựa một hồi, khi về tới Đông cung, hắn liền vùi mình lên giường, chìm vào giấc ngủ.

Theo lịch tối nay Hoa Trứ Vũ không phải trực, nên nói một tiếng cáo lui, trở về phòng mình. Hoa Trứ Vũ ở cùng phòng với Cát Tường, tối nay là Cát Tường trực bên ngoài, trong phòng không có người, yên lặng vô cùng.

Hoa Trứ Vũ ngồi trên giường một lát, rồi mới từ từ rời khỏi phòng, xoay người nhảy lên nóc nhà.

Đêm đầu hạ tuy không quá lạnh, nhưng khi Hoa Trứ Vũ đứng trên nóc nhà, lại cảm giác được gió đêm nay thật lạnh, từ từ thấm vào cơ thể nàng.

Tiếng trống canh ba vang lên, nàng đưa mắt nhìn về phía xa xa, chỉ thấy bóng đêm dày đặc, sao trời lấp lánh, dưới bóng đêm, những mái ngói tường đỏ nguy nga, đèn đuốc trong cung hòa với ánh sao trên trời, kéo một đường rất dài đến chín tầng mây, lạnh lùng mà trang nghiêm.

Nàng nhìn khắp xung quanh, xác định không có ai, mới thả người nhảy xuống, không ngừng lướt qua những mái hiên. Vị trí những lầu các trong cung, thậm chí cả khu trạm gác ngầm, nàng đã thăm dò qua một lượt, khắc sâu trong lòng. Lần này ra ngoài, hoàn toàn không bị ai phát hiện.

Ra khỏi hoàng cung, Hoa Trứ Vũ đề khí, thong dong lướt qua mấy tòa nhà, qua từng ngõ hẻm. Thân ảnh tung bay, lưu loát, nhanh như dòng nước chảy.

Nàng đã thuê một nhà dân ở gần hoàng cung. Căn phòng rất cũ, trên tường đá bám đầy rêu xanh. Nàng nhảy qua một bức tường thấp, chạy vào trong phòng, khi bước ra ngoài, trên người đã thay một bộ đồ màu trắng, trên mặt có thêm một chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo.

Nàng biết người đàn ông hát trong bữa tiệc tên là Lưu Mặc, là một quan viên trong triều, muốn tìm ra phủ đệ của ông ta cũng không khó. Khoảng cách từ đây tới đó cũng không quá xa, dựa vào thân pháp của Hoa Trứ Vũ, chỉ một lát đã tới.

Lưu phủ cũng nằm trong Kim Ngọc phường, nhưng phủ đệ không lớn lắm, cũng không phải diện nhà cao cửa rộng, trông rất bình thường.

Hoa Trứ Vũ đi thẳng tới hậu viện, chạy dọc theo mấy bức tường vào trong.

Ánh trăng ngập tràn, trong không khí ẩm ướt, chỉ có hương hoa nhài thoang thoảng trong đình viện. Hoa Trứ Vũ chạy dọc theo hành lang đến trước sân viện, nhìn thấy trong viện có một cây đại thụ, nàng nhún người bay lên trên cây, nhìn xuyên qua những chạc cây sum suê và cánh cửa sổ khép hờ.

Vừa nhìn thấy, trong lòng cảm thấy kinh hãi. Mũi chân nhún xuống chạc cây, giống như chim sơn ca bay vào bên trong phòng.

Lưu Mặc hào hùng hát trên bữa tiệc tối này giờ đang ghé vào mặt bàn, máu chảy ướt đẫm loang cả xuống sàn, trên lưng hắn, cắm một con dao sắc bén. Bên cạnh Lưu Mặc có thêm xác hai tên thị vệ, vẻ mặt khi chết trông rất thê thảm. Đao pháp của thủ phạm quá ngoan độc, không đầy một chiêu đã giết chết bọn họ.

Lưu Mặc vẫn chưa đứt hơi, khi hắn thấy Hoa Trứ Vũ tiến vào, còn nhìn thấy chiếc mặt nạ trên mặt Hoa Trứ Vũ, hắn mở to mắt, thì thào nói: “Thiếu tướng quân, là ngài sao, thiếu tướng quân……”

Hoa Trứ Vũ ngồi xuống trước mặt hắn, nheo mắt nói: “Không sai, ta hỏi ngươi, ngươi là tướng sĩ dưới trướng Bình Tây hầu, đúng không?”

Lưu Mặc phun ra một ngụm máu, cúi đầu nói: “Hầu gia bảo ta tiềm phục trong Hổ quân…… Tận tay giao thứ này cho thiếu tướng quân!”

Hắn vừa nói, vừa đưa một mảnh lụa trắng ướt sũng máu đã vò thành cục vào trong tay Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ thu vật kia lại, thấp giọng nói: “Là ai giết ngươi? Ngươi có biết không?”

Nhưng, Lưu Mặc không thể trả lời, ánh mắt của hắn bắt đầu tan rã, trong nháy mắt đã ngừng thở. Bên ngoài viện có tiếng bước chân truyền tới, Hoa Trứ Vũ trầm mặt xuống, tung người thoát ra bằng đường cửa sổ, nhảy lên chạc cây đại thụ.

Chỉ thấy có một tên nô bộc thấp giọng báo: “Tướng quân, Tả tướng tới chơi!”