Ánh trăng màu bạc như đại dương mênh mông thấm đẫm những phiến hải đường đang nở rộ kia.
Từng bụi hoa khoe sắc dưới ánh trăng, lặng lẽ nở nộ trong đêm.
Hoa tôn lên vẻ đẹp con người, mỗi một bước hắn tiến lại gần, trong đôi mắt
màu đen thâm thúy, yên tĩnh khẽ lộ ra ý cười lấp lánh như sao sa.
Chỉ biết người ta dùng từ “Tuyệt sắc khuynh thành” để hình dung người con
gái. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy mỹ nam tử trước mặt, cũng khiến
người ta bất giác nghĩ tới từ này. Chỉ có điều, nếu dùng từ “tuyệt sắc
khuynh thành” thì trên người hắn lại không hề có chút nữ tính nào.
Hắn lập tức đi tới trước mặt Hoàng Phủ Vô Song khom người hành lễ. Thái độ hành lễ cũng rất tiêu sái.
Hoàng Phủ Vô Song nghiêm mặt, nhếch môi cười nói: “Khó có dịp Tả tướng tới đây, mời ngồi!”
Trong lòng Hoàng Phủ Vô Song đầy phẫn hận nhưng không hề bộc lộ ra ngoài.
Khang vương ngồi một bên đã sớm đứng dậy chào đón. Mấy quan viên khác
cũng vội vã rời khỏi bàn, thái độ thập phần cung kính. Thấy tình cảnh
đó, Hoa Trứ Vũ càng cảm thấy nặng nề, xem ra thế lực trong triều của Cơ
Phượng Ly rất lớn, đối phó với hắn là chuyện không hề dễ dàng.
Cơ Phượng Ly vén vạt áo ngồi xuống ghế, gia nhập yến tiệc.
Bên âm nhạc bắt đầu tấu lên những khúc vui vẻ. Toàn bộ bách quan nâng chén
chúc Hoàng đế vạn tuế rồi kính Hoàng Phủ Vô Song uống cạn mới bắt đầu
khai tiệc. Người hầu trong Khang vương phủ tiến lên bày các món ăn lên
mặt bàn, thịnh yến bắt đầu.
Hoa Trứ Vũ vẫn luôn đứng phía sau Hoàng Phủ Vô Song, trong lòng không ngừng dậy sóng. Khi áp lực tăng tới mức không thể chịu được, nàng nắm chặt
tay lại. Đợi đến khi áp chế được xúc động trong lòng. Nàng mới thản
nhiên nhìn về phía Cơ Phượng Ly.
Chỗ hắn ngồi đúng ngay phía dưới Ôn Thái Phó. Lúc này có một quan viên tới
kính rượu hắn. hắn nhận lấy uống cạn. Ánh đèn lồng chiếu xuống gương mặt tuấn mỹ của hắn, phản chiếu gương mặt trắng như ngọc, đôi môi mỏng đỏ
tựa chu sa, đồng tử mày đen tỏa ra những tia sáng tuyệt mỹ.
Lúc Hoa Trứ Vũ đang quan sát Cơ Phượng Ly như vậy, thoáng chốc cảm thấy lạnh giá.
Một người trầm tĩnh như nước, thanh nhã như hoa sen. Liệu có ai nghĩ rằng
hắn chính là một trong những tên đao phủ tâm địa rắn rết?
Đã có tiệc rượu, không thể thiếu Tửu lệnh. Trên bàn bên kia đã bắt đầu
nhốn nháo chơi Tửu lệnh. Chỉ thấy có một người cầm trong tay đóa hải
đường đỏ chói. Ngâm một câu, “Giang thành địa chướng phiền thảo mộc,
chích hữu danh hoa khổ u độc. Yên nhiên nhất tiếu trúc li gian. Đào lý
mãn sơn tổng thô tục, dã tri tạo vật hữu thâm ý. Cố khiển giai nhân tại
không cốc. Tự nhiên phú quý xuất thiên tư, bất đãi kim bàn tiến hoa ốc.”
Mọi người đồng loạt vỗ tay. Người nọ ngâm xong bài thơ, liền hái đóa hải
đường trên mũ xuống. Khép đôi mắt lại. nhẹ nhàng ném đi, chỉ thấy đóa
hải đường kia theo gió đêm rơi vào trong lòng Ôn Uyển.
Mọi người vừa thấy hoa rơi đến chỗ Ôn Uyển. Sau một lúc kinh ngạc, đã có vài viên quan đồng loạt vỗ tay.
Chỉ nghe thấy một chàng trai trẻ giải thích quy tắc Tửu lệnh cho Ôn Uyển:
“Phàm là người nhận được Hoa nhi, chỉ cần đem hoa cài lên đầu. Sau đó có thể ngâm thơ, ca hát, nhảy múa, rồi ném Hoa nhi ra ngoài. Lúc đó mới
được coi là đã hoàn thành”
“Xem ra, tối nay không chỉ có lỗ tai chúng ta có phúc mà còn được một đôi
mắt phúc! Kỹ thuật ca múa của Ôn tiểu thư…bản quan vẫn chưa có cơ hội
thưởng thức qua.” Có một viên quan khẽ nói.
“Hạ quan may mắn hơn đã từng nhìn thấy Ôn tiểu thư múa một lần. Đó là trong ngày mừng thọ Hoàng Thượng. Đến giờ vẫn cảm thấy khó quên!” Một viên
quan khác thấp giọng nói.
Hoàng Phủ Vô Song nhìn thấy hải đường nằm trên tay Ôn Uyển. Đôi mắt vốn đang
ảm đạm liền rực sáng lên, trong mắt tràn đầy mong chờ.
Hoa Trứ Vũ cũng biết Ôn Uyển nổi tiếng trong kinh thành như thế nào. Không
chỉ có tài văn chương hơn người mà còn có sở trường về ca múa. Khó có
dịp giống như hôm nay, nàng cũng muốn nhìn xem nàng ta còn có thể xuất
chúng như thế nào nữa.
Ôn Uyển tao nhã đứng dậy, ôn nhu cười nói: “Đều nói tửu lệnh như quân
lệnh, nếu Uyển đã nhận được Hoa nhi, đành phải tự bêu xấu. Nhưng thi từ
của Uyển sao dám sánh với các vị đại nhân ở đây, thật sự không dám múa
rìu qua mắt thợ, nên xin dùng vũ khúc bêu xấu một phen.”
Hoàng Phủ Yên bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Ôn Uyển, sóng mắt mênh
mông, cười khanh khách nói: “Uyển tỷ tỷ, tỷ muốn múa hay muốn hát. Nếu
là múa, có thể để Yên nhi tấu nhạc cho tỷ không?”
Ôn Uyển nghe thấy lời của Hoàng Phủ Yên, yếu ớt cười nói: “Cầm kỹ của Tam
công chúa cao siêu, còn muốn tấu nhạc cho thần nữ, thần nữ vô cùng cảm
kích. Công chúa vất vả……’ Nàng ta ngừng một lát, rồi mới do dự nói tiếp. “Chính là, thần nữ muốn múa khúc Nhược Thủy.”
Nhược Thủy?
Hoàng Phủ Yên ngẩn người. Khúc này nàng không biết đàn, thậm chí còn chưa bao giờ được nghe qua.
Lông mi Ôn Uyển run lên, trong mắt có phần áy náy: “Mong Tam công chúa thứ
tội. Đây là khúc Cơ tướng mới sáng tác, thần nữ đã dựa vào khúc này tạo
nên một điệu múa, Nhược Thủy vẫn chưa được lưu truyền ra bên ngoài. Vậy
không bằng, thần nữ đổi điệu khác — Chuyển Ứng Khúc đi!’
Hoàng Phủ Yên ngưng mi, sự mong đợi tha thiết trong mắt chuyển thành mất mát, ảm đạm. Nhưng rất nhanh đã cười nói: “Uyển tỷ tỷ không cần đổi điệu
khác. Nếu là do tướng gia phổ khúc, vậy cũng chỉ có tiếng sáo của tướng
gia mới xứng với điệu nhảy của Uyển tỷ tỷ.” Nàng vụng trộm đưa mắt nhìn
Cơ Phượng Ly, vẻ mặt cô đơn lui xuống.
“Nếu đã là tướng gia phổ khúc, thì cũng chỉ có tướng gia biết tấu rồi! Ta
chưa bao giờ nghe qua tiếng sáo của tướng gia. Không biết tối nay diễm
phúc này không đây!’ Vị quan vừa mới phổ biến luật chơi đứng lên nói.
Mọi người đồng loạt hùa theo lấy lòng.
Dưới những lời tán tụng, nịnh bợ, Cơ Phượng Ly vẫn hời hợt nở nụ cười ôn nhã như trước, đôi lông mi dài hơi rung động. trong mắt xẹt qua vài phần
phức tạp. Có lạnh lẽo, có kiêu ngạo, còn có vài phần chán ghét.
Hắn tao nhã đứng dậy, nở một nụ cười thanh nhã không gì sánh được, thản
nhiên nói: “Nếu các vị đã có lòng, Cơ mỗ cũng đành tự bêu xấu.”
Hắn chậm rãi đi đến trước một bụi hoa hải đường, lẳng lặng đứng đó đầy tao
nhã. Một đôi mắt tuyệt mỹ thấp thoáng dưới hàng mi thon dài, sâu thẳm
như mộng.
Màn đêm như mực, ánh đèn rực rỡ kiều diễm. Bên hồ bích thủy, một người một sáo, người, sáo hòa vào làm một.
Thanh âm trầm thấp kéo dài giống như làn gió nhẹ thổi bay tới tận chân trời,
đem tất cả những phù hoa tan vào trong trần thế. Âm cao lạnh lùng, như
cánh hoa rơi theo dòng nước, réo rắt không ngừng. Khi thì uyển chuyển,
lúc thì trong veo, có khi lại triền miên……
Ánh đèn trong nháy mắt trở nên mờ mịt, như mộng như ảo, uyển chuyển du dương.
Ôn Uyển hòa mình trong tiếng sáo, nhẹ nhàng múa.
Hôm nay nàng ta mặc một bộ y phục màu lam rộng rãi, rất thích hợp để múa.
Điệu múa của nàng ra rất uyển chuyển, nhẹ nhàng. Lúc thì chậm, lúc thì
nhanh, lúc xoay tròn, lúc ngửa người ra sau, hoàn toàn khớp theo tiếng
sáo.
Ánh đèn và ánh trăng đồng loạt bao phủ lên người nàng ta,khiến nàng ta
giống như nàng tiên từ chín tầng trời không cẩn thận rơi xuống nhân gian, tà váy rộng lay động theo gió, bộ y phục màu lam phủ đầy ánh trăng, có phần mê man.
Danh hiệu đệ nhất tài nữ cũng không phải là không có căn cứ, nhìn điệu múa này của Ôn Uyển, đúng là đã bỏ ra không ít tâm tư.
Âm nhạc và vũ khúc đều vô cùng tuyệt diệu.
Âm nhạc và điệu múa hài hòa như vậy, đúng là trời sinh một đôi.
Âm nhạc và điệu múa. Trong mắt người khác, đầy sự mê hoặc.
Đôi đồng tử đen nhánh của Hoàng Phủ Vô Song trầm xuống trong bóng đêm, âm trầm, nặng nề.
Hắn đột ngột nghiêng người, hỏi khẽ vào tai Hoa Trứ Vũ: “Nguyên Bảo, ngươi biết múa không?”
Hoa Trứ Vũ không biết sao Hoàng Phủ Vô Song lại hỏi như vậy, nàng sửng sốt
chớp mắt một cái, lại nghe hắn nói tiếp: “Bản điện hạ muốn lát nữa ngươi thay bản điện hạ nhận lấy Tửu lệnh, nhớ kỹ, có biểu diễn cái gì cũng
phải vượt qua hai người bọn họ.”
Cuối cùng, Hoàng Phủ Vô Song không nhìn nổi cảnh tượng này nữa rồi.
Dù sao người Hoàng Phủ Vô Song thích chính là Ôn Uyển, nhìn nàng ta và Cơ
Phượng Ly xứng đôi như vậy, hắn ngồi cũng không yên. Nhưng bảo nàng nổi
bật vượt qua bọn họ lại có phần khó khăn. Thân phận của nàng bây giờ là
một thái giám, mà kể cả không phải là thái giám, thì mặc quần áo nam
nhân trên người cũng không thể ra ngoài nhảy múa. Nếu không múa được,
sao có thể vượt qua Ôn Uyển? Thật là…
Hoa Trứ Vũ khẽ nói: “Điện hạ. Tiếng sáo của Cơ tướng với điệu múa của Ôn
tiểu thư quả thật cao siêu. Nô tài sợ… Nàng cố ý trầm ngâm một lát…
Hoàng Phủ Vô Song nhìn thấy nàng do dự, nhíu mày lại. nói: “Bản điện hạ cho
ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, nếu lần này làm tốt, ngày mai bản
điện hạ sẽ tấu với phụ hoàng việc mở Tư Thuyền ở Kinh Lăng.”
“Vâng. Nô tài tuân mệnh!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười. Nàng còn đang không biết nên mở miệng nói chuyện này như thế nào, nếu dùng chuyện này ra điều
kiện với hắn sẽ hoàn toàn phản tác dụng, ai ngờ tiểu sát tinh lại chủ
động nhắc tới việc này, thật đúng là không dễ dàng gì.
Nhưng việc Hoàng Phủ Vô Song nhìn thấu tâm tư của nàng, lại khiến nàng có phần bất ngờ.
Điệu múa của Ôn Uyển dần dần chậm lại theo tiếng sáo, xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay, ca ngợi nồng nhiệt.
Cơ Phượng Ly thản nhiên gật đầu, mỉm cười thu hồi sáo ngọc, chậm rãi trở về vị trí của mình.
Ôn Uyển thi lễ với mọi người nói: “Uyển tự bêu xấu rồi!” Nói xong, bàn tay trắng nõn đưa về phía bụi hoa hải đường, ngắt lấy một đóa hải đường màu trắng, khép hờ đôi mắt ném ra bên ngoài.
Lần này, hoàn toàn trùng hợp rơi vào trong lòng Hoàng Phủ Vô Song.
Chỗ của Hoàng Phủ Vô Song là vị trí cao nhất, cách đài múa của Ôn Uyển khá
gần, lần ném này, cũng không biết là vô tình hay cố ý. Hoàng Phủ Vô Song dường như đã biết Ôn Uyển sẽ ném Hoa nhi về phía hắn, nên mới sắp xếp
để Hoa Trứ Vũ thay hắn chịu Tửu lệnh.
“Thần nữ mạo phạm rồi, không ngờ lại rơi vào chỗ điện hạ, tửu lệnh này……”
Trên khóe môi Ôn Uyển thoáng hiện ý cười, vội vàng thi lễ nói.
Hoàng Phủ Vô Song nhặt đóa hải đường màu trắng lên, trong lòng vô cùng kích
động, đôi mắt đen nhíu lại, cười hì hì nói: “Khó có dịp Uyển nhi tặng
hải đường cho bản điện hạ, sao lại không nhận được? Nhưng cái gì bản
điện hạ cũng không biết, thơ phú? Rất khó! Tấu nhạc? Cũng không bằng ai, phải làm thế nào mới được đây?’
Hắn tóm chặt đóa hải đường, không ngừng xoay chuyển trong tay, vẻ mặt đầy khổ tâm. Nhưng trong mắt, lại chỉ có vẻ bướng bỉnh.
Đây là lần đầu Hoa Trứ Vũ nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song đứng trước mặt chúng
thần mà không hề che giấu sự vô năng của mình, đúng là người vô dụng
không bằng cây cỏ.
Nhóm quan viên làm ra vẻ không nhìn thấy gì, giống như bọn họ đã đoán được
Hoàng Phủ Vô Song cái gì cũng không biết. Một thần tử lớn tuổi đứng dậy, thi lễ nói: “Điện hạ không nên phiền lòng, màn ca múa này chỉ là giải
trí, điện hạ không cần phải làm như lệ thường. Có thể trực tiếp tung Hoa nhi ra ngoài!’
“Như vậy sao được, Uyển nhi vừa mới nói, tửu lệnh như quân lệnh, sao bản điện hạ có thể ngoại lệ được!
Hoàng Phủ nguyên bĩu môi nói. Bỗng nhiên đôi mắt đen sáng ngời, nói. “Không
bằng, để thái giám của bản điện hạ là Tiểu Bảo Nhi thay bản điện hạ tiếp nhận tửu lệnh này.”
Vẻ mặt mọi người khi nghe thấy điều này thật đúng muôn hình muôn vẻ. Có
người phấn khích, nhưng phần lớn tỏ vẻ khinh thường. Một tiểu thái giám
thì có bản lĩnh gì? Cũng lắm cũng chỉ biết xu nịnh chủ nhân mà thôi.
Hoàng Phủ Vô Song hồn nhiên quay đầu nói với Hoa Trứ Vũ: “Tiểu Bảo Nhi, ngươi lên thay bản điện hạ, nhớ biểu diễn cho tốt vào!”
“Vâng. Nhất định nô tài sẽ không phụ sự kỳ vọng của điện hạ.” Hoa Trứ Vũ mỉm
cười, trong đôi mắt âm trầm là vẻ thành kính tột cùng.
Nàng từ phía sau Hoàng Phủ Vô Song bước ra bên ngoài. Thản nhiên đi đến chỗ
Tam công chúa Hoàng Phủ Yên, thi lễ nói “Nô tài nghe nói cầm khúc Tam
công chúa rất cao siêu, không biết có thể mong Tam công chúa tấu cho nô
tài một khúc — Hạc Xung Thiên!”
Không có ai biết tiểu thái giám này muốn biểu diễn thứ gì, đến khi nghe thấy
hắn bảo Tam công chúa đệm nhạc cho hắn, muốn hát hay là múa? Việc này
khiến cho mọi người cảm thấy tò mò vô cùng.
Hoàng Phủ Yên vốn đang cảm thấy mất mát, lúc này nghe thấy lời của Hoa Trứ
Vũ, sóng nước trong mắt lại bắt đầu mênh mông trở lại.
“Được. Ngươi đã thay mặt cho Thái tử ca ca, vậy bản công chúa sẽ tấu giúp ngươi một khúc.” Hoàng Phủ Yên cười khanh khách nói.
Thị nữ đứng sau vội vàng mang một cây dao cầm ra, đặt lên trên mặt thảm.
Hoa Trứ Vũ đi đến vị trí thảm đỏ trên mảnh đất trống. Đi tới bên bụi hoa
hải đường, ngắt lấy một nhành hoa. Nhành hoa có độ dài xấp xỉ bằng một
thanh kiếm, phía trên có năm, sáu đóa hải đường đang nở rộ, tràn đầy khí thế. Có hai đóa là cánh hoa đã nở hết, đầy vẻ quyến rũ. Còn có hai đóa
vẫn là nụ hoa, tỏa ra mùi hương thơm mát.
Nàng cầm nhành hoa trong tay đứng dưới ánh đèn lồng, ánh sáng ấm áp bao phủ
toàn thân nàng. Đóa hải đường trắng ánh lên khuôn mặt trắng như tuyết
càng thêm phần xinh đẹp kiều diễm. Trong bàn tiệc có người kinh hô thành tiếng, chỉ cảm thấy tiểu công công trước mắt thật thanh khiết như băng.
Đôi lông mày đen nhánh như vẽ, ánh mắt như dòng suối chảy trong suốt, đó là một vẻ đẹp đến từ thiên nhiên. Giống như trời đất ngưng tụ mới có thể
sinh ra một người như vậy.
Đây mới chính là chân tuyệt sắc.
Như tuyết đầu mùa, như mây bay……
“Đạm mà không nhạt. thanh nhưng không tục, tiểu công công này, trời sinh
thật giống đóa hải đường màu trắng kia.” Trên bàn tiệc có người cất
tiếng nói, là do quá cảm khái, không quản được cái miệng mình.
“Không phải, không phải, không phải tiểu công công này giống hoa hải đường, mà cốt tủy hải đường giống tiểu công công này mà thôi!” Một người khác bác bỏ.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn qua, thậm chí còn phát hiện trong mắt hai người kia có phần mê đắm.
Ở Vũ Đô, những thiếu gia nhà quyền quý vẫn nuôi vài người đàn ông tuấn tú, không ngờ……
Đương nhiên, có nhiều người không dám nói ra, chỉ vì lúc này vẫn còn có mặt
Thái Tử. Nhưng Hoa Trứ Vũ vẫn có thể nhận ra tâm tư bọn họ. Chắc đang
nghi ngờ nàng là nam sủng của Hoàng Phủ Vô Song đi!
Trong lòng Hoa Trứ Vũ cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như trước.
Bên tai đột ngột vang lên một tiếng ngắt lạnh lùng, phá vỡ không khí. “Hải
đường vô tội mà!” Câu nói ngắn gọn, nhưng ý tứ của nó, ai cũng có thể
nhận ra.
Đó là muốn ám chỉ, nàng hoàn toàn không xứng được so sánh với hoa hải đường!
Hoa Trứ Vũ cười nhạt nhìn người vừa nói, chỉ thấy Cơ Phượng Ly đang dựa
người vào bàn. Trong tay cầm một chén rượu, không biết đang cố ý hay vô
tình nhìn nàng, một vẻ đẹp lười nhác,dưới ánh đèn đuốc ảm đạm, lại tôn
lên đôi mắt tuyệt mỹ của hắn.
Hoa Trứ Vũ bật cười, nói “Đa tạ các vị tán thưởng. Tiểu Bảo Nhi sao có thể
xứng với hoa hải đường, cùng lắm cũng chỉ là một gốc cỏ dại mà thôi. Nô
tài chỉ biết múa kiếm, do đó, phải mượn hoa thay kiếm, góp vui cho các
vị đại nhân.”
Lời nói vừa dứt, tiếng đàn của Hoàng Phủ Yên vang lên. Như mây trắng hòa
quyện với sương mù, một tiếng hạc thấu tận trời xanh, lạnh lùng phiêu
đãng trong không trung.
Nhành hoa trong tay Hoa Trứ Vũ giương lên. Trong nháy mắt, hoa như biến thành một thanh lợi kiếm, bắt đầu chuyển động theo cơ thể nàng. Nhành hoa như du long biến hóa khôn lường, khi thì hữu hình, lúc lại vô hình. Toàn
thân để mặc theo hoa, nhành hoa dựa theo tâm người, cả người và hoa quấn quít dưới ánh đèn mênh mang.
Nếu nhành hoa là lợi kiếm, chắc chắn sẽ có kiếm quang sắc bén lóe ra. Mọi
người không thể tưởng tượng được, tiểu thái giám ôn nhu như vậy cũng có
thể múa ra một bộ kiếm pháp đầy tiêu sái.
Bộ quần áo thái giám màu đỏ ôm chặt lấy vóc người mảnh khảnh của nàng,
trên hông còn đeo một chiếc đai ngọc. Không đủ rộng rãi để phiêu dật,
cũng không có những tấm lụa mỏng lúc ẩn lúc hiện làm nền.
Nhưng nàng múa rất đẹp, đẹp mà không mất đi sự nghiêm nghị sắc bén, tao nhã mà không mất đi khí phách hào hùng, dũng cảm.
Giống như một gốc cây nở rộ cả trăm, cả nghìn đóa hoa, cõi hồng trần cười như mê như say, giống như mọi cực khổ với nàng tựa như cánh hoa, tan đi
trong chớp mắt.
Thế này đã không thể gọi là múa kiếm thông thường nữa, cũng không phải điệu múa đơn thuần như Ôn Uyển. Có thể nói hai thứ này kết hợp với nhau vô
cùng nhuần nhuyễn.
Nhưng lúc này, không có ai rảnh đi phân tích điều này, mà tất cả đều đang trầm mê trong từng động tác của nàng.
Quả nhiên, cầm kỹ của Hoàng Phủ Yên cũng không tệ. Tiếng đàn du dương biến
ảo khôn lường, như mây bay nước chảy hợp với bộ kiếm pháp lưu loát sinh
động, giống như cánh bướm quất quít vui đùa.
Bỗng nhiên, một tiếng vang sắc bén rung lên, âm nhạc trở nên rung động dữ
dội, Hoa Trứ Vũ vung nhành hoa trong tay lên, thân hình nhanh nhẹn không ngừng xoay tròn lên trên không trung. Cùng với việc xoay tròn của nàng, có vô số đóa hoa màu trắng lả tả rơi xuống.
Nàng buông người thả xuống trong màn mưa hoa, kiếm khí tựa tâm thu lại,
tiếng đàn cũng đình chỉ. Chỉ còn những cánh hoa phiêu linh, như Hoa Trứ
Vũ, ngừng lại nhịp điệu, từ từ rơi xuống trên vai nàng.
Nhánh hải đường kia vẫn là một nhánh hoa hải đường, và vẫn chỉ là một nhánh
hoa không có gì kỳ lạ. Kỳ lạ là những đóa hoa nở rộ đã thưa thớt đi vài
cánh. Còn những nụ hoa kia, sau điệu múa của nàng lại lặng lẽ nở rộ.
Hoa mới nở, hương thơm ngào ngạt, mùi hương khó thể tả nổi.
Nàng thản nhiên cúi đầu nói: “Nô tài tự bêu xấu, mong các vị đại nhân bỏ qua cho.” Nói xong, xoay người. thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song: “Điện hạ, nô
tài to gan, muốn thay điện hoa tung đóa hoa này.”
Hoàng Phủ Vô Song gật đầu đồng ý, Hoa Trứ Vũ cầm Hoa nhi trong tay, nhẹ nhàng tung lên. Đóa hải đường màu trắng kia, liền rơi về phía người vừa nói
năng lỗ mãng kia.