Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 52: Nghị thân




Bỗng dưng Hoa Trứ Vũ có thêm một ca ca, mà ca ca đó lại chính là Tiêu Dận, điều này khiến nàng cảm thấy rất kỳ quặc. Nhưng có kỳ quặc đến đâu, nàng cũng phải diễn cho tốt thân phận của Cẩm Sắc. Nàng không muốn bị Tiêu Dận lợi dụng thêm lần nữa hay là bị Tiêu Dận hạ gục trên giường, dù là loại tình huống nào, nàng đều không dám chắc mình có thể an toàn thoát thân.

Hơn nữa, nàng cũng không biết nói với Tiêu Dận về chuyện của Cẩm Sắc như thế nào.

Cẩm Sắc đã chết, muội muội ruột của hắn đã chết, nếu hắn biết được, không biết sẽ bi thương tới mức nào. Nếu hắn biết muội muội hắn chết thay nàng liệu hắn có bóp cổ nàng hay không, nàng không sợ chết, nhưng tính mạng này là do Cẩm Sắc đổi về, nàng còn rất nhiều chuyện phải làm, bây giờ nàng chưa thể chết được.

Sau khi Hoa Trứ Vũ tỉnh lại, ngay hôm đó, Tiêu Dận đã dẫn nàng tiến cung gặp Bắc Đế.

Bên trong cung điện nguy nga của Bắc Triều, Bắc Đế Tiêu Kiền đang ngồi thẳng, nhưng bên cạnh không còn có Dạ Phi nữa. Đêm hôm đó, Dạ Phi bị giam lỏng, Dạ Địch khởi binh tạo phản, đánh một trận kịch liệt với tướng sĩ của Tiêu Dận, cuối cùng Dạ Địch chết tại chỗ, Dạ Phi tự sát mà chết.

Dù sao cũng là phu thê nhiều năm, không trách Bắc Đế có vài phần thương cảm. Hoa Trứ Vũ xuất hiện, giống như ánh mặt trời xua tan sương mù, chiếu sáng tâm trạng ảm đạm của Bắc Đế.

Tìm lại được tiểu công chúa bị thất lạc khiến ông rất vui. Ngày đó, ông còn muốn làm lễ sắc phong cho Hoa Trứ Vũ. Nhưng Hoa Trứ Vũ từ chối, nguyên nhân là nàng vẫn còn chưa kịp thích ứng với việc này đột ngột tìm lại được người thân này.

Đương nhiên, nguyên nhân chính chỉ có một mình Hoa Trứ Vũ biết.

Bắc Đế và Tiêu Dận cũng không làm gì được, chỉ đành tôn trọng ý kiến của Hoa Trứ Vũ. Dù sao, lúc nàng mất tích còn chưa đầy hai tuổi, chuyện gì cũng không nhớ được, đối với nàng bọn họ chỉ là những người xa lạ, thậm chí còn có thể coi nhau như kẻ thù. Nói thế nào thì nàng cũng đã lớn lên ở Nam Triều.

Hoa Trứ Vũ vẫn ở trong phủ Thái Tử, tuy không được sắc phong, nhưng thân thế của nàng vẫn được truyền ra ngoài. Trong phủ Thái Tử, nàng cũng không bị coi là nô tỳ để sai bảo nữa. Hai cơ thiếp của Tiêu Dận cũng không coi nàng là cái đinh trong mắt, luôn tới tạo quan hệ với nàng, nghĩ cách làm cho nàng vui vẻ, để nàng nói tốt vài câu về bọn họ trước mặt Tiêu Dận.

Tiêu Dận thống nhất thảo nguyên, lại diệt trừ được Dạ Phi, uy vọng ở Bắc Triều càng lúc càng cao, Bắc Đế cũng bắt đầu cho hắn cùng giải quyết quốc sự, mỗi ngày vào cung phê tấu chương. Tuy hắn bận cực kỳ, nhưng vẫn luôn tranh thủ thời gian đến chỗ Hoa Trứ Vũ.

Những ngày yên bình cứ trôi qua như thế, một ngày lại một ngày trôi qua.

Giữa trưa hôm đó, Hoa Trứ Vũ đến thư phòng Tiêu Dận tìm sách đọc, bây giờ nàng có thể tự do ra vào nơi này.

Trong thư phòng có rất nhiều sách, phần lớn là Hán văn Hoa Trứ Vũ có thể đọc hiểu. Nàng lấy một quyển sách xuống, không cẩn thận chạm vào một cuốn tranh, bức tranh rơi xuống trải dài ra thảm, hiện lên gương mặt của một người con gái.

Dưới một góc cây ngọc lan, có một người con gái thướt tha đứng đó, mặc nghê thường phiêu dật, yêu kiều như một nàng tiên tử.

Nàng ta rất xinh đẹp, dáng người hơi gầy, gương mặt hé mở như hoa đào, suối tóc đen kết thành một búi tóc thanh nhã. Nàng ngẩng đầu cười yếu ớt, những cánh hoa trắng như tuyết nhẹ nhàng rơi xuống bờ vai nàng ta.

Chỉ là một bức tranh đã khiến người ta mê mẩn.

Hoa Trứ Vũ đảo mắt nhìn qua, phát hiện góc dưới bên trái đề một câu thơ: “Ôn Uyển thiển tiếu xuân thất sắc”.

Ôn Uyển khẽ cười làm lu mờ cả mùa xuân!

Thì ra đây là bức họa Ôn Uyển.

Nàng chăm chú nhìn người con gái trong tranh, đây là đệ nhất tài nữ Nam Triều. Quả nhiên giống hệt như lời đồn đại, xinh đẹp tuyệt trần.

Lần đó Tiêu Dận nhìn thấy bức họa này, mới tuyển Ôn Uyển làm Thái Tử phi. Bởi vậy, nàng mới bị gả sang đây, không thể không nói, vận mệnh của nàng hôm nay, không thoát được mối liên hệ với người con gái này.

Hoa Trứ Vũ khoanh chân ngồi trên thảm, phức tạp nhìn người con gái trong tranh, trong lòng như đổ đầy keo dính, càng lau càng không sạch.

Gió lạnh phả vào mặt, tiếng bước chân trầm ổn của Tiêu Dận bước vào trong. Thấy nàng ngơ ngác ngồi bên cạnh bàn có phần ngoài ý muốn. Đến khi nhìn thấy bức họa trước mặt nàng, sắc mặt hơi nghiêm lại.

“Sao vậy, hâm mộ người ta à?” Tiêu Dận cởi áo choàng ra, thản nhiên ngồi xuống ghế.

Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Dận, lãnh đạm cười nói: “Ta không hâm mộ tướng mạo của cô ta, nhưng lại rất hâm mộ vận khí của cô ta!”

Tiêu Dận duỗi hai chân ra, thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái, “Bây giờ ta mới biết, vẻ bề ngoài chẳng là gì cả.”

Hoa Trứ Vũ cuộn tròn bực họa lại, đứng dậy đưa tới trước mặt Tiêu Dận, nheo mắt cười nói: “Ta không tin lời ngài nói đâu, đàn ông các ngươi có ai không thích người đẹp, không phải ngài cũng từng động tâm với cô ta sao?”

Tiêu Dận nhướng mày nói: “Đó là trước kia, bây giờ ta nhìn thấy cô ta sẽ không động tâm, tuyệt đối không.”

Hoa Trứ Vũ ngẩn ngơ, cười chống chế: “Nếu đã không thích, vậy để ta xé bức họa này đi!”

Tiêu Dận cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cầm lấy một quyển sách trên bàn, yên tĩnh xem từng trang một, thản nhiên nói: “Xé đi!”

Tiêu Dận lãnh đạm như vậy làm cho Hoa Trứ Vũ cảm thấy không có gì thú vị. Nàng đặt bức họa lên giá sách, nói: “Bức tranh đẹp như vậy, xé đi thật đáng tiếc.”

Nàng lấy ra một quyển sách trên giá, cầm vào trong tay, nói: “Ta ra ngoài đây, không quấy rầy ngài đọc sách nữa.”

Đợi bóng dáng Hoa Trứ Vũ hoàn toàn biến mất, Tiêu Dận mới buông quyển sách trên tay ra, tựa người vào ghế, ngồi lẳng lặng thật lâu. Thật lâu sau, hắn mới cầm lấy cây Hồ cầm bên cạnh, bắt đầu kéo nhạc.

Không có làn điệu đặc biệt, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ đạm bạc, nhẹ nhàng như một cơn gió.

Đáy lòng hắn, đột nhiên như đã đánh mất một thứ quan trọng gì đó, thứ mà cả đời này không tìm lại được nữa.

Từ nay về sau, chỉ còn lại sự nhàm chán, vô vị mà thôi.

Hoa Trứ Vũ ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Lưu Phong vội vã vào trong, hình như có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Tiêu Dận. Trùng hợp là Hồi Tuyết cũng đi tới, Hoa Trứ Vũ giữ chặt tay Hồi Tuyết, hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”

Hồi Tuyết cười đầy thần bí, nói: “Hồi Tuyết dẫn cô đi xem.”

Hai người cùng nhau đến trước cửa lớn phủ Thái Tử, chỉ thấy ngoài cửa là một đoàn xe thật dài, trên xe chất đầy gấm vóc, mỹ tửu, phái sau xe ngựa là rương hòm chồng chất như núi, còn có không ít đàn trâu bò theo sau.

“Đây là gì vậy?” Hoa Trứ Vũ quay đầu hỏi Hồi Tuyết. Đoàn xe này thật lớn, mà những thứ để trên đó có vẻ cũng rất quý giá.

“Đưa sính lễ đó.” Hồi Tuyết cười nói.

“Lưu Phong muốn kết hôn với cô à? Chúc mừng chúc mừng!” Hoa Trứ Vũ học tập kiểu cách của người Bắc Triều, ôm quyền cúi người với Hồi Tuyết. Quen biết Hồi Tuyết cũng đã lâu, bây giờ thấy cô có thể gả cho người trong lòng, nàng cũng thấy rất vui vẻ.

Hồi Tuyết run rẩy khóe môi một chút, thản nhiên nói: “Không phải ta, mà là cô!”