Hoa Trứ Vũ mê muội trong thoáng chốc, nàng không dám tin tưởng vào chuyện
đang xảy ra, nhưng cảm giác nóng rực trên môi truyền tới rất chân thật
không thể nghi ngờ.
Trong lòng nàng vô cùng giận dữ, nhưng Tiêu Dận ôm rất chặt, nàng không thể
đẩy hắn ra, chỉ có thể điểm vào huyệt Thiên Trì dưới xương sườn hắn.
Có lẽ Tiêu Dận say thật, chỉ điểm bừa như vậy mà cũng trúng. Hai tay đang
ôm Hoa Trứ Vũ buông thõng xuống, cả người chậm rãi đổ về phía sau, ngã
thật mạnh xuống bụi cỏ, đôi mắt tím đầy men say mông lung mị hoặc từ từ
nhắm lại, cũng không biết là vì say hay đã hôn mê bất tỉnh.
Hoa Trứ Vũ không hề chần chừ giơ nắm tay lên đánh hắn.
Nàng đã muốn đánh hắn từ lâu rồi, từ khi hắn ném nàng vào hồng trại, lúc hắn bẻ gãy bàn tay nàng, lúc hắn luôn miệng gọi nàng là quân kỹ. Nhưng vì
nàng vẫn cần có sự giúp đỡ của hắn nên chưa nghĩ sẽ ra tay vào lúc này.
Còn tối nay, nàng thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Hắn dám giả say vô lễ với nàng, không phải đáng đánh sao?
Nắm tay Hoa Trứ Vũ lạnh thấu xương, coi hắn như bao cát ngày thường dùng để tập luyện, hung hăng nện vào người Tiêu Dận, đánh tới khóe môi hắn đổ
máu. Cuối cùng vẫn chưa hết giận, còn duỗi chân tặng thêm cho hắn mấy cú đá.
Cả đời Hoa Trứ Vũ chưa bao giờ ra tay với người không có năng lực phản
kháng, đêm nay là lần đầu tiên. Không ngờ, cảm giác này thật sự là…… Quá sảng khoái, ác khí trong lòng cũng tan hơn một nửa.
Nàng vươn tay áo, hung hăng xoa xoa vết môi son đã bị Tiêu Dận tàn sát qua,
lạnh lùng cất tiếng nói: “Nếu lần sau còn dám vô lễ với bản cô nương, ta sẽ cho ngươi…… đoạn tử tuyệt tôn.” Giọng nói uể oải, nhưng không che
dấu được khí lạnh bức người.
Nàng chậm rãi đứng thẳng người dậy, cả người đắm chìm trong ánh trăng sáng,
trong đôi mắt phượng xinh đẹp lóe lên sự sắc bén. Nàng tao nhã vỗ vỗ
tay, nghênh ngang quay người rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, nghe nói đêm qua có thích khách trà trộn vào nơi này ra tay với Thái Tử điện hạ.
Cũng không biết đã điểm vào huyệt đạo nào trên người Thái Tử điện hạ,
nên đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại.
Hoa Trứ Vũ bực mình, huyệt đạo nàng điểm chỉ cần ba canh giờ sau sẽ tự
giải, tính đến lúc này cũng đã hơn ba canh giờ rồi. Nàng đang định nghỉ
ngơi một lát lại bị Hồi Tuyết túm qua đó, nói là nàng đi nhìn Thái Tử
một chút, xem thích khách đã điểm huyệt đạo nào? Xem ra Tiêu Dận say
không nhẹ.
Hai người vừa mới vào trong liền nghe thấy tiếng hữu úy Đạt Kì truyền tới:
“Mạt tướng nghe nói ngài bị phong bế huyệt đạo, không cử động được.
Không dám lừa dối Thái Tử điện hạ, mạt tướng cũng từng bị người điểm
huyệt đạo, cả người không thể nhúc nhích giống hệt như điện hạ vậy. Cho
nên, mạt tướng cho rằng người tập kích điện hạ với người tập kích mạt
tướng là cùng một người.”
“Ồ? Vậy người từng tập kích ngươi là người phương nào? Mau kể lại chi tiết cho ta!” Tiêu Dận lạnh lùng hỏi.
Lần bị Hoa Trứ Vũ tập kích bất ngờ, đối với Đạt Kì mà nói là mối nhục suốt
đời khó quên, nhưng hắn chưa bao giờ nói với ai. Trước mắt, cũng không
thể không nói ra chuyện đêm đó. Nên cuối cùng, chỉ thấy hắn quỳ rạp
xuống đất, nói: “Điện hạ, đêm đó Đạt Kì uống quá nhiều rượu, mới sinh
gan báo, đến hồng trại tìm hòa thân công chúa tầm hoan, mong điện hạ bỏ
qua cho Đạt Kì một lần.”
“Ờ, vậy người ngươi nói là quân kĩ kia, sau đó thế nào?” Tiêu Dận thản nhiên hỏi, giọng nói bình tĩnh không bộc lộ cảm xúc.
“Mạt tướng không biết, mạt tướng cũng đã quản lý thuộc hạ không được tới tìm cô ta, sau đó, lại nghe nói cô ta đã mất tích. Nhưng nghe nói Đan Hoằng cô nương cũng từng là quân kĩ, không biết……” Đêm hôm đó, Đạt Kì vẫn
chưa nhìn thấy hình dạng của Hoa Trứ Vũ, cũng không biết liệu Hoa Trứ Vũ có phải công chúa hòa thân khi đó không.
“Được rồi, Đạt Kì, những điều ngươi nói bản điện hạ cũng nghe rồi, ngươi đi
ra ngoài tự lĩnh ba mươi quân côn đi.” Giọng của Tiêu Dận vẫn nhàn nhạt
như cũ, nhưng ai nghe qua cũng nhận ra sự tức giận trong đó.
“Vâng!” Đạt Kì lui ra ngoài, sau khi đi lướt qua bên người Hoa Trứ Vũ, trừng lớn đôi mắt hổ hung hăng lườm nàng một cái.
Đêm đó, Hoa Trứ Vũ cũng chỉ vì muốn dọa Đạt Kì nên mới nói nếu để Thái Tử
biết Đạt Kì đến chỗ nàng chơi gái, chắc chắn sẽ trừng phạt hắn. Không
ngờ, Tiêu Dận lại phạt hắn thật. Tâm tư của người đàn ông, có khi khiến
người ta cảm thấy thật khó nắm bắt, rõ ràng là hắn muốn nàng làm quân kĩ mà, không phải sao?
Bên trong phòng, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào qua khung cửa sổ, Tiêu Dận
dựa người nằm trên giường, mái tóc dài thả dọc theo sống lưng cao thẳng.
“Bẩm điện hạ, Đan Hoằng đã tới.” Hồi Tuyết tiến lên bẩm báo.
Tiêu Dận ngẩng đầu nhìn Hoa Trứ Vũ, ánh mắt sâu không thấy đáy, khóe môi lại khẽ mỉm cười.
“Đan Hoằng, cô biết cách dùng độc không? Cô mau tới xem xem, có phải đêm qua bản điện hạ trong lúc hôn mê đã bị người khác hạ độc?” Tiêu Dận nghiêm
mặt nói, vừa nói vừa ra lệnh cho Hồi Tuyết kéo chăn gấm phủ trên người
hắn ra. Cũng không hề đề cập tới chuyện vừa trao đổi với Đạt Kỳ.
Dưới tấm chăn gấm là thân hình tráng kiện của một người thanh niên trẻ tuổi, dưới hạ thân chỉ mặc một chiếc khố màu trắng, bên trên hoàn toàn lõa
thể.
Dưới ánh nắng mặt trời, một khuôn ngực màu mật ong mềm dẻo mà rắn chắc phập
phồng cử động, hùng vĩ tráng kiện giống như khắc từ ngọc thạch. Chỉ là
bên trên tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ đó, lại phủ đầy những vệt xanh tím,
từng vết từng vết che kín cả bộ ngực.
“Những vết xanh tím này không chỉ có ở trên người, trên đùi bản điện hạ cũng
có. Đan Hoằng, nhìn xem có phải bị trúng độc hay không?” Ánh mắt Tiêu
Dận sáng rực nhìn về phía Hoa Trứ Vũ.
Hắn không đi tìm đại phu lại tới tìm nàng. Xem ra hắn đã biết chuyện đêm qua là tác phẩm của nàng.
Giả vờ giả vịt vươn tay khám qua loa, nàng ấn mạnh vào ngực hắn, thản nhiên hỏi: “Có đau không?”
Tiêu Dận hít sâu một hơi, nhíu mày nói: “Đau!”
“Chỗ này thì sao?” Hoa Trứ Vũ lại đổi sang chỗ khác, tiếp tục hỏi.
…..
Tiêu Dận lại hít sâu thêm một hơi.
“Điện hạ kiên nhẫn một chút, tuy Đan Hoằng không tinh thông y thuật, nhưng
cũng hiểu được ‘vọng, văn, vấn, thiết’**.” Nàng dùng sức ấn đầu ngón tay xuống, trên mặt lại nở nụ cười rất tươi, “Nếu chỉ cảm thấy đau ở một
vài điểm thì không phải là trúng độc, nếu đau toàn thân mới là trúng độc thật sự, Đan Hoằng cũng không phải đại phu, chỉ sợ không chữa được cho
điện hạ.”
** vọng văn vấn thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của đông y. gọi là nhìn, nghe, hỏi, sờ, hay còn gọi là ‘tứ chẩn’.
“Hồi Tuyết, cô mang Đan Hoằng lui xuống đi.” Tiêu Dận gằn từng tiếng một, trên mặt ướt đẫm mồ hôi.
Hoa Trứ Vũ đi ra khỏi trại, xem ra đêm qua Tiêu Dận say thật, nếu không,
sau khi biết mình là người ra tay với hắn thì đã sớm rút gân nàng ra
rồi, sao có thể tỏ vẻ thản nhiên như vậy.
Nhưng…… Cứ mỗi lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng càng ngày càng không hiểu
nổi người đàn ông này, xem ra sau này, phải hành sự cẩn thận hơn.