Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 41: Đông tài thần




Cẩm bào màu đỏ, hoa văn đồng tiền màu vàng, đai lưng màu bạc, bên hông còn có một khối ngọc bội thạch anh, tựa như sợ người khác không biết hắn là người có tiền.

Không chỉ riêng bộ quần áo trên người hắn đáng chú ý, mà vẻ bề ngoài cũng là tuấn mỹ nhân gian, khiến người ta không thể rời mắt. Da hắn sáng bóng như ngọc, một đôi mắt rực rỡ sáng ngời như sao sa, thậm chí, sợi tơ thêu đồng tiền trên hồng bào cũng tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.

Hắn đứng ở trong đám người, không biết nói gì với bọn họ mà cực kỳ cao hứng, vỗ bả vai một người đứng bên, cười không ngừng lại được. Nụ cười kia như hoa dưới nắng, trong sáng như mặt trăng.

Đây là một người đàn ông yêu nghiệt.

Hình như người này không phải là người Bắc Triều.

“Hồi Tuyết, người kia là ai?” Hoa Trứ Vũ chỉ vào người đàn ông kia hỏi.

Hồi Tuyết vốn đang khiếp sợ vì việc Tiêu Dận tham gia trận đấu, nghe Hoa Trứ Vũ hỏi giật mình tỉnh lại, trước nay Tiêu Dận luôn coi thường những hoạt động này, bây giờ lại đột ngột xuất hiện ở đó, bảo sao Hồi Tuyết không sợ hãi. Mãi đến khi Hoa Trứ Vũ hỏi lại lần hai, Hồi Tuyết mới hoảng hốt nói: “Đó là Thụy Vương Đông Yến quốc Đấu Thiên Kim.”

Thì ra là Đông Tài Thần Đấu Thiên Kim, bảo sao lại thích phong cách ăn mặc như nhà giàu mới nổi.

Hoa Trứ Vũ có thể chắc chắn, những hoa văn đồng tiền thêu trên áo hắn tuyệt đối là thêu từ sợi vàng, đai lưng màu bạc cũng dệt từ sợi bạc ra, còn ngọc bội thạch anh đảm bảo cũng là hàng cực phẩm. Nếu người khác ăn diện kiểu này chắc sẽ vô cùng thô tục, nhưng khi mặc trên người hắn lại chỉ có một vẻ đẹp tao nhã.

Nhiều năm như vậy, Đông Yến vẫn luôn thi hành chính sách hòa bình, lại thêm nước này cũng giàu có, luôn dư dả tiền tài giúp đỡ các nước khác, lúc này vẫn luôn có quan hệ hòa hảo với Nam, Bắc Triều. Cho nên, việc Đấu Thiên Kim có thể tới tham dự lễ hội này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, ngạc nhiên ở chỗ, hắn cũng tham gia việc tranh đoạt tuyết liên, chẳng lẽ hắn muốn lấy một cô nương nào ở Bắc Triều?

Tiếng chiêng vang lên, trận đấu bắt đầu. Chỉ thấy hơn hai mươi thí sinh tham gia bắt đầu trèo lên đỉnh núi. Tất cả mọi người đứng dưới chân núi, đều ngẩng cao đầu theo dõi.

Người Bắc Triều khi tham gia trận đấu, cũng không phân biệt tôn ti, đều gắng hết sức tranh giành, không nhân nhượng với Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim.

Hoa Trứ Vũ hơi bất ngờ, khinh công của Tiêu Dận rất cao, hắn đề khí ở thắt lưng lao người chạy theo đường dốc lên đỉnh núi nhưng lại rất nhẹ nhàng, linh hoạt, bảo kiếm trong tay và dây thừng vẫn còn chưa được dùng tới. hôm nay hắn mặc một bộ Hồ phục màu đen nổi bật trên nền tuyết trắng, chỉ trong chốc lát đã vượt trước tất cả mọi người.

Chợt nghe thấy bên cạnh có người bật cười thành tiếng, Hoa Trứ Vũ quay đầu thì thấy, Đông Tài Thần Đấu Thiên Kim đang lấy binh khí của hắn ra. Binh khí kia chính là ba đồng tiền vàng tỏa sáng dưới nắng, bảo sao mọi người cười vui vẻ như vậy.

Người này, cũng có phần thú vị.

Hắn lấy đồng tiền ra, vung tay lên, ba đồng tiền vàng liền ghim chặt vào vách đá dựng đứng trở thành ba bậc cầu thang, hắn nhẹ nhàng tung từng đồng tiền một vào núi mà tiến lên, đến đồng thứ ba lại dùng nội lực thu hai đồng tiền bên dưới về, cứ tiếp tục như vậy.

Vũ khí người Bắc Triều sử dụng thông thường đều là đao hoặc kiếm, cũng có người dùng roi ngựa và trường thương, nhưng dù là vũ khí gì cũng chỉ có một món, không giống như hắn, dùng tới ba đồng tiền vàng, nhàn hạ vượt qua vách núi.

Đấu Thiên Kim dùng cách này, chỉ một lát sau cũng đã lọt vào tốp đầu. Có mấy người lấy binh khí ra, đánh về phía hắn. Trong lúc nhất thời, chỉ thấy trên vách đá tỏa ra ánh vàng lập lòe, ánh đao lấp lánh, xúm lại một chỗ. Chốc lát sau, đã có hai người bại trận ngã xuống.

Dưới chân Tuyết sơn, trước những vách đá dựng đứng đã sớm phủ kín những lớp cỏ dày, để khi có người ngã xuống cũng không bị thương nặng, nhưng cũng đã thua cuộc.

Leo thẳng một đường đấm đá tranh giành như vậy, đến cuối cùng, tất cả đều bị Tiêu Dận và Đấu Thiên Kim đánh bại, trên vách đá dựng đứng cũng chỉ còn lại có bọn họ hai người.

Hai người càng leo càng cao, dần dần không còn thấy rõ nữa.

Hoa Trứ Vũ cầm lấy “Thiên lý nhãn” trên bàn, đặt ở trước mắt, nhìn lên trên cao.

Chỉ thấy càng lên cao, băng tuyết dưới chân càng thêm nguy hiểm.

Hai người vừa leo vừa đấu đá nhau, một người mặc hắc y, một mặc y phục rực rỡ, trông cực kỳ bắt mắt. Mỗi một lần khua tay đá chân, bên dưới lại có những khối băng tuyết rơi xuống.

Mọi người đứng xem ở bên dưới, ai cũng lo lắng chờ đợi.

Hoa Trứ Vũ nhìn thấy cũng có phần ngứa nghề, nếu mình vẫn còn giả trai thì có thể tham gia được rồi. Nàng mệt mỏi đem “Thiên lý nhãn” đặt lên bàn, nhìn về phía đám đông đang cổ vũ ầm ỹ.

Một gương mặt quen thuộc hiện lên trong đám người, Hoa Trứ Vũ giật bắn mình, không chút suy nghĩ đứng lên rời khỏi khán đài. Tìm kiếm hồi lâu, nhưng người kia đã hoàn toàn biến mất, không thể tìm thấy.

Nàng bị hoa mắt? Hay là đã nhận nhầm người?

Nhưng, đã một thời sớm tối kề vai sát cánh sao có thể nhận nhầm? Đó rõ ràng là Thái Tiểu Tứ, đứng hàng thứ tư trong Bình An Khang Thái, nhưng sao hắn lại ở đây?

Hoa Trứ Vũ bước ra ngoài đám đông, đi tới ven hồ Tháp Nhĩ, nơi đó thật yên tĩnh, trong hồ có những dòng nước gợn lăn tăn. Ven hồ trồng đủ loại cây cối, có mấy gốc liễu cổ thụ, thả mái tóc dài vào nước, mỗi khi có gió, cành cây lại lay động duyên dáng như một người thiếu nữ đầy quyến rũ.

Hoa Trứ Vũ ngồi dưới một gốc liễu, dựa lưng vào thân cây nghe tiếng gió thổi qua mặt nước, trong lòng có một cảm giác cô độc khó tả. Có lẽ, lúc nãy là mình nhìn nhầm. Nhưng bọn Tiểu Tứ, bây giờ thế nào rồi?

“Đan Hoằng, sao cô lại chạy tới đây rồi?” Hồi Tuyết vội vã thoát ra khỏi đám người, chạy về phía nàng.

“Không có gì, bên trong ồn ào quá, ta chỉ muốn yên tĩnh một chút. Sao cô không xem tiếp đi, thi đấu xong rồi sao?” Hoa Trứ Vũ lãnh đạm hỏi. Dù sao, ai thắng ai thua cũng không có liên quan tới nàng.

“Xong rồi, Đấu Thiên Kim kia cũng không phải chỉ có hư danh, có thể đánh ngang tay với điện hạ. Hai người bọn họ, mỗi người đều hái một đóa tuyết liên trở về.” Hồi Tuyết cười nói, sau đó lại kéo tay Hoa Trứ Vũ, “Đan Hoằng, chúng ta đi nhìn xem bọn họ sẽ đem tuyết liên tặng cho ai?”

Hoa Trứ Vũ đi theo Hồi Tuyết chưa được mấy bước, đã nhìn thấy dòng người náo nhiệt đi về phía này. Mà hai người cưỡi ngựa chạy dẫn đầu, một người là Tiêu Dận, người còn lại là Đấu Thiên Kim.

Hai người cũng không còn vẻ tiêu sái như lúc bắt đầu nữa, thậm chí còn có phần chật vật. Chắc khi tới đỉnh núi cũng có đánh nhau một trận, quần áo có vài chỗ rách, còn có những vết thương nhẹ. Nhưng trên tay bọn họ, cũng treo đầy các đai gấm đủ màu, tung bay trong gió trông thật đẹp mắt.

Hai người đều cười rất tươi, một tay nắm chặt dây cương, một tay cẩn thận che chở cho đóa thiên sơn tuyết liên.

Hai con tuấn mã chạy tới trước mặt Hoa Trứ Vũ mới ngừng lại.