Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 4: Khuôn mặt xấu xí




Khi Hoa Trứ Vũ tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một gian phòng xa hoa quý phái, nàng biết mình đang ở trong cung. Nàng đã hy vọng biết bao những chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng hoang đường, nhưng đó lại là sự thật.

Nàng thử ngồi dậy, nhưng toàn thân vẫn không có chút sức nào. Ngoài cảm giác mệt mỏi cũng không thấy đau đớn ở đâu cả, xem ra thuốc Cơ Phượng Ly cho nàng uống chắc là những thứ linh tinh như nhuyễn cân tán, cốt để ngăn nàng không thể phá hỏng lễ hòa thân.

Xem ra, Cơ Phượng Ly đúng là một người suy nghĩ chu toàn.

“Tiểu thư, cuối cùng người đã tỉnh, ngủ suốt một tối rồi.” Đào Sắc cúi người bước lại, nắm lấy tay Hoa Trứ Vũ. Dễ nhận thấy Đào Sắc đã khóc, đôi mắt sưng đỏ lên khiến người ta cảm thấy chua xót.

“Khóc cái gì, ta không sao, chỉ là ngủ một giấc thôi.” Hoa Trứ Vũ mỉm cười an ủi.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì, tiểu thư, sao Thánh Thượng lại muốn tiểu thư đi hòa thân? Hòa thân, không phải là Ôn Uyển sao?” Đào Sắc nghẹn ngào hỏi.

“Hòa thân cũng không tệ như mọi người nghĩ đâu, có lẽ, so với việc làm nhất phẩm phu nhân của Thừa tướng còn tốt hơn nhiều. Đừng khóc nữa, đây là hoàng cung, không phải chỗ có thể tùy tiện khóc! Ngươi mau giúp ta đứng lên.” Hoa Trứ Vũ nhăn mày, khẽ nói.

“Tiểu thư…… Người thật sự không sao chứ?” Đào Sắc lau nước mắt, cẩn thận nâng Hoa Trứ Vũ dậy.

“Đào Sắc, có nghe được tin tức gì về phụ thân ta không?” Hoa Trứ Vũ khẽ hỏi.

Đào Sắc lắc đầu, nói: “Trong cung canh giữ rất nghiêm ngặt, nô tỳ không nghe được tin tức gì hết.”

Hoa Trứ Vũ cúi đầu suy ngẫm, thứ bây giờ nàng quan tâm tới, đó là phụ thân và bà nội nàng, không biết sau khi bọn họ nghe được tin tức về nàng, thì sẽ như thế nào?

Ngoài cửa có một cung nữ bẩm báo: “Bẩm Mộ Vân công chúa, Thanh Lạc cô cô xin cầu kiến.”

“Cho nàng vào đi!” Hoa Trứ Vũ tựa lên tấm chăn gấm, thản nhiên nói.

Danh hiệu Mộ Vân công chúa này, thật là khó nghe. Không biết Thanh Lạc cô cô này, lại tới truyền ý chỉ gì của Hoàng Thượng?

Có vài tiếng bước chân truyền đến, một người phụ nữ bước ra từ sau tấm bình phong.

Một bộ cung y đơn sắc, búi tóc ngay ngắn, bên trên còn cắm một cây trâm nạm vàng, lay động theo bước chân. Tuổi cũng không quá già, ước chừng mới hơn ba mươi, dáng dấp đoan chính, chỉ là vẻ mặt có vài phần lạnh lùng làm người ta có cảm giác xa cách.

“Nô tỳ khấu kiến Mộ Vân công chúa.” Thanh Lạc nâng mắt nhìn Hoa Trứ Vũ một cái, liền quỳ xuống lạy.

“Không cần đa lễ, có chuyện gì, mau nói đi!” Hoa Trứ Vũ dịu dàng cười nói.

“Nô tỳ phụng chỉ đến trang điểm cho công chúa, Hiền Vương Bắc Triều đã tới đón công chúa, Hoàng Thượng có khẩu dụ, bảo công chúa sau khi trang điểm, lập tức đi tới đó.” Thanh Lạc nhìn lướt qua mặt Hoa Trứ Vũ, thản nhiên nói.

Trên mặt Hoa Trứ Vũ vẫn còn lớp trang điểm hôm qua.

Hôm qua, bà nội mời tới một vị ma ma giỏi nhất về trang điểm tới phủ giúp nàng chải đầu, đánh mặt, phủ phấn thơm, vẽ môi hồng, trang điểm cho nàng giống như tiên tử, ngay cả chính nàng nhìn thấy cũng có cảm giác xa lạ.

Lạ lẫm cũng phải, bởi vì từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên nàng trang điểm. Đánh son phấn, sơn móng tay, cài tóc, vẽ mày, mặc xiêm y, những việc làm thường ngày của các cô nương, mặc dù nàng từng thấy qua, nhưng đây là lần đầu tiên khoác lên trên người.

Nàng không nghĩ tới, mấy thứ này có thể làm nổi bật sự quyến rũ của con gái như vậy, khiến nàng ngây người chết lặng.

Trên kiệu hoa, nàng lén lút vẽ một cái bớt lên mắt trái, vốn định hù dọa Cơ Phượng Ly một chút, ai ngờ lại không dùng tới. Nhưng, vết bớt này còn hữu dụng, bẫy giờ vẫn có thể dùng tới. Không biết hoàng đế biết tin này, còn muốn cho nàng đi hòa thân hay không.

Mà giờ phút này, Thanh Lạc cô cô nhìn vào vết bớt trên mặt Hoa Trứ Vũ, có phần dữ tợn, nhưng ánh mắt cũng chỉ hơi lóe lên, không nói gì thêm.

Thanh Lạc này là người không hề đơn giản, cũng không hổ là người trong cung, đã quen nhìn cảnh mưa gió, nếu là người tầm thường nhát gan, nhìn thấy một người như nàng chỉ e đã sợ hãi kêu lớn.

“Trang điểm cũ trên mặt ta cũng là kiểu trang điểm của tân nương, vậy nên không cần trang điểm nữa, để như vậy là được rồi. Với lại, bộ dạng này của ta, có ăn diện thế nào cũng như nhau thôi.” Hoa Trứ Vũ vẫn ôn nhu cười nói, khiến cái bớt màu đen của nàng càng thêm phần xấu xí.

“Kể cả như vậy, thì để nô tỳ chải đầu cho công chúa, búi tóc của công chúa hơi rối.” Thanh Lạc cô cô nói xong, vài tiểu cung nữ cũng bước ra từ phía sau tấm bình phong, trong tay bưng một chiếc khay gấm, bày ra không ít đồ trang điểm.

Hoa Trứ Vũ cũng không ý kiến gì nữa gật đầu.

Thanh Lạc cô cô có một đôi tay rất khéo léo, chỉ một lát sau đã quấn cho Hoa Trứ Vũ một búi tóc rất đẹp, đội mũ phượng đeo khăn quàng vai, phủ khăn voan đỏ thẫm, che khuất gương mặt Hoa Trứ Vũ.

Ngoài phòng sớm đã có kiệu trong cung chờ sẵn, Hoa Trứ Vũ được Đào Sắc và mấy cung nữ kia nâng lên kiệu, đi tới cửa lớn bên ngoài Khánh điện.

Hoàng đế, hoàng hậu và văn võ bách quan đều đang ở đó, chờ Hoa Trứ Vũ tới bái biệt hoàng đế cùng hoàng hậu.

Có thể Đế Hậu biết chuyện, cũng không vén khăn voan của Hoa Trứ Vũ lên, còn nói vài lời với Hiền Vương Bắc Triều, nói là quy củ Nam Triều bọn họ, con gái khi xuất giá, trước khi vào động phòng, không được thấy mặt phu quân thì không được kéo khăn voan ra, nếu không sẽ gặp chuyện không may mắn, mối nhân duyên sẽ gặp trắc trở. Đây là hòa thân giữa hai nước, Hiền Vương Bắc Triều đương nhiên không dám lỗ mãng, liên tục gật đầu đồng ý.

Hoa Trứ Vũ không nhận được tin tức của phụ thân, cũng không dám hành sự lỗ mãng.

Vì vậy, buổi lễ đưa tiễn này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Dưới sự nâng đỡ của Đào Sắc, nàng chậm rãi bước lên thảm đỏ, chậm rãi đi về phía trước.

Nàng mơ hồ cảm thấy, một bầu không khí khác thường xung quanh, đó là cảm giác bị bao vây soi mói. Dọc theo thảm đỏ, có vô số ánh mắt nhìn về phía nàng, đại đa số đều là ánh mắt thương hại. Trong số này, chắc hẳn cũng có Cơ Phượng Ly chứ.

Dù sao, hắn cũng là Tả tướng đương triều, việc hòa thân quan trọng như vậy, hắn không thể không đến.

Quả nhiên, Hoa Trứ Vũ nhìn thấy một đôi giày thêu màu xanh, bên trên thêu vân màu vàng. Triều phục màu tím, trên vạt áo thêu tiên hạc, đây là triều phục của quan nhất phẩm.

Đào Sắc nói thầm bên tai Hoa Trứ Vũ: “Tiểu thư, Cơ tướng.”

Hoa Trứ Vũ cười cười, nàng và hắn bây giờ không có chút quan hệ nào. Bước chân đi ngang qua người hắn cũng không dừng lại, đoan trang bước từng bước một. Đi qua ngọ môn, về phía xe ngựa đón dâu của Bắc Triều.

Lễ bộ phái năm trăm người vào trong đội ngũ đưa tiễn, thật là phô trương. Dân chúng Vũ Đô cũng đứng chật ních ngã tư đường, chạy tới xem lễ. Tiếng khèn, tiếng chiêng trống vang trời, cực kỳ náo nhiệt, nhưng lọt vào trong tai Hoa Trứ Vũ chỉ có sự châm chọc.

Đội ngũ đi về phía Tây, đã ra khỏi Vũ Đô, đến tối thì tới Vân thành gần Vũ Đô, ở lại trong khách điếm lớn nhất Vân thành.

Dùng xong bữa tối, Hoa Trứ Vũ vẫn nằm trên giường, cả người không có chút sức lực nào, không biết công hiệu của thuốc trong rượu hợp cẩn còn ưu việt như vậy, muốn ngăn không cho nàng chạy trốn. Không biết Cơ Phượng Ly đã cho nàng uống thuốc gì, nhuyễn cân tán bình thường, chỉ sau mười hai canh giờ, tác dụng của thuốc sẽ tiêu tán. Nhưng đến giờ đã qua hơn mười hai canh giờ, cả người vẫn vô lực như cũ. Thuốc này, không biết có tổn hại gì đến thân thể nàng hay không.

Hoa Trứ Vũ nằm trên giường đang muốn chợp mắt một lát, ngoài cửa sổ chợt phát ra một âm thanh rất khẽ, sau đó có một người bên ngoài nhảy vào.

Đào Sắc vừa thấy có người tới, giống như nhìn thấy cứu tinh, tiến lên bắt lấy tay người kia, kích động hỏi: “Cuối cùng cũng tới, Cẩm Sắc tỷ tỷ, Hầu gia thế nào rồi?”