Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 36: Gió tuyết




Hoa Trứ Vũ nằm mơ, trong giấc mơ có rất nhiều gương mặt, có người quen cũng có người không quen mơ hồ chớp lên trước mắt nàng, mà cuối cùng tất cả bọn họ đan vào nhau thành một hình ảnh đậm màu đỏ tươi, đầy thê thảm, bi thương.

Đến khi tỉnh lại, Hoa Trứ Vũ đã ở trong phủ Thái tử Tiêu Dận, ở trong thiên điện trước kia khi còn làm tư tẩm.

Ở một nơi xa lạ, muốn thương tâm cũng không được, nàng chỉ có thể đem tất cả mọi chuyện trước đây, tất cả đau thương trước đây chôn thật sâu vào trong lòng. Chỉ khi màn đêm buông xuống, ở một góc không người, một mình gặm nhấm nỗi đau lóc da lóc thịt kia.

Vết thương trên người nàng cũng không quá nghiêm trọng, chủ yếu do nàng bị phong hàn lại thêm khí huyết tích tụ trong lòng, nên lần phát bệnh này cũng không ngắn. Đợi đến khi nàng khỏi hẳn thì đã qua tháng tư, khung cảnh hoa cỏ tươi mát xuân ý dạt dào đã đột ngột trở lạnh.

Gió Bắc cuồng nộ mang theo bão cát dày đặc không biết từ đâu thổi tới đây, chỉ thấy rét lạnh vô cùng. Liên tục hai ngày liền, đến ngày thứ ba thì bắt đầu có tuyết rơi, ban đầu chỉ là những hạt tuyết nhỏ rơi lất phất, sau đó rơi rào rào, chuyển thành tuyết rơi trắng trời, bay lả tả như hoa rơi bướm lượn. Lại thêm hai ngày sau đó, khắp nơi đều một màu trắng xóa không khác gì mùa đông.

Người trong phủ Thái Tử đều mặc áo lông cừu, trong phòng cũng cho đốt chậu than ủ ấm.

Hoa Trứ Vũ không khỏi cảm thán, thời tiết Bắc Triều thật khó lường như lòng người, vốn hôm qua còn ấm áp, sáng nay đã ngập tràn băng tuyết.

Ngày đó Tiêu Dận đến Nam Triều tuyển Thái Tử phi, mọi người Nam Triều đều nói khí hậu Bắc Triều không hợp cho người Nam Triều sinh sống, những lời này quả thật rất đúng. Thời tiết thay đổi chóng mặt như vậy, đối với những tiểu thư khuê các từ nhỏ đã sống ở một nơi khí hậu ôn hòa như Nam Triều, sao có thể chịu đựng được? Bảo sao, ai tránh được đều muốn tránh.

Từ lúc Hoa Trứ Vũ tỉnh dậy, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dận, nhưng sau khi có tuyết rơi, Hồi Tuyết lại mang tới cho nàng một chiếc áo khoác lông cáo. Ngày nào, Hồi Tuyết cũng ở cùng chỗ với nàng, gần như trở thành thị nữ bên người. Hồi Tuyết vẫn gọi nàng là Đan Hoằng, cũng không hỏi nàng những chuyện khi nàng quay về Lương Châu.

Trận tuyết lớn đột ngột này ảnh hưởng rất lớn tới Bắc Triều, rất nhiều dân tộc du mục bị chết đói, chết rét. Mấy ngày nay, Tiêu Dận không ở trong phủ, nghe nói là lo giải quyết chuyện nạn dân.

Giữa trưa mấy ngày sau, Hoa Trứ Vũ đang ngồi trong phòng sưởi ấm với Hồi Tuyết, nghe Hồi Tuyết kể mới biết, Tiêu Dận không chỉ có bận rộn với chuyện nạn dân, mà còn vì chuyện khai chiến.

Trên thảo nguyên có ba bộ lạc không chịu thần phục Bắc Triều là bộ lạc Hà Khương, bộ lạc Kha Nhĩ Khố, với bộ lạc Đóa Sâm, ba bộ lạc liên hợp lại, nhân đợt gió tuyết này, tập kích những bộ lạc du mục của Bắc Triều. Tiêu Dận đã tự mình dẫn theo hai vạn binh mã, tiến đến chinh phạt.

“Lần này, điện hạ đã quyết thu phục bằng được ba bộ lạc kia.” Hồi Tuyết ngồi phía trước chậu than thản nhiên nói, hai tay cũng không hề nhàn rỗi, những ngón tay thoăn thoắt liên hồi, cũng không biết đang thêu thứ gì.

Hoa Trứ Vũ rúc vào giường, không nhịn được cười châm chọc.

Thì ra, Tiêu Dận không đem lời hứa của nàng để trong lòng, người đàn ông kiêu ngạo như hắn, quả nhiên cũng không muốn nhận sự giúp đỡ của phụ nữ, mà có lẽ hắn cũng không tin nàng. Nếu đã như vậy, sao ngày đó hắn còn đồng ý cho nàng quay về Nam Triều?

Hoa Trứ Vũ càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

“Vậy, chiến sự bây giờ thế nào rồi?” Hoa Trứ Vũ thuận miệng hỏi.

“Ba bộ lạc kia cũng coi như là bộ lạc lớn trên thảo nguyên, binh mã anh dũng thiện chiến. Nghe thám tử báo lại, tuy quân ta vừa mới đại chiến cùng Nam Triều, thực lực có phần suy yếu, nhưng dựa vào mưu lược của điện hạ đã tạm thời đánh đuổi bọn họ về phía sông Đồ Đồ Khố Nhi, hiện nay hai quân đều cắm trại bên hai bờ sông, giữ thế giằng co. Nhưng ta đoán điện hạ nhất định sẽ thừa thắng xông lên, lúc này ý muốn thu phục ba bộ lạc kia của ngài ấy rất mãnh liệt.” Hồi Tuyết khẽ nói.

Hoa Trứ Vũ cũng gật đầu, nghe nói ba bộ lạc này thường xuyên quấy rối các bộ lạc khác ở vùng Tây Bắc, là mối họa trong lòng Bắc Triều, chỉ sợ Tiêu Dận ngày đêm đều luôn nghĩ đến việc thu phục bọn họ. Chỉ là bao nhiêu năm qua vẫn chưa thể thu phục được, e rằng ba bộ lạc kia cũng không dễ đối phó, đến bây giờ lại càng không đơn giản?

Hoa Trứ Vũ nhăn mày, khoảng cách hai quân là một con sông, vậy phải truy kích thế nào? Dựa vào thời tiết bây giờ, giữa sông chắc đã kết một lớp băng rất dày, muốn qua sông cũng không phải không thể.

Hoa Trứ Vũ đứng dậy mặc áo choàng da cáo vào, nói với Hồi Tuyết nói: “Ngồi lâu cũng buồn, chúng ta ra ngoài dạo chơi.”

Trong viện lất phất những bông tuyết rơi, đem phủ lên mái hiên, nhánh cây, thành một vẻ đẹp trắng xoá. Mấy gốc cây bữa trước vừa nở hoa rực rỡ, lúc này đã bị gió tuyết tàn phá chỉ còn lại những cành cây thưa thớt, vô cùng thê thảm.

Trong viện có mấy thị nữ đang quét tuyết, cái chổi trong tay rất mềm, mỗi khi quét tới chỗ tuyết rơi dày phải tốn rất nhiều sức.

Hoa Trứ Vũ nhìn, bỗng nhiên nhớ tới khi còn ở Vũ Đô cũng có một năm rất lạnh, mùa đông năm đó bất ngờ có một trận tuyết lớn. Mùa đông ở Vũ Đô rất ít khi có tuyết, nên dân chúng Vũ Đô cảm thấy rất mới lạ, nhất là những đứa trẻ nhỏ, chúng không sợ lạnh chạy ra ngoài chơi ném tuyết. Nhưng lần đó tuyết rơi quá nhiều, chưa đến ba ngày sau, tuyết đọng dày tới mức không thể quét nổi.

Sau đó, có một tên nô bộc thấy vậy đã dùng muối rắc lên trên tuyết, tuyết rất nhanh bị tan ra.

Nghĩ đến đây, trong đầu Hoa Trứ Vũ đột nhiên hiện lên một đạo linh quang.

“Hồi Tuyết, chỗ ở của ba bộ lạc kia có sản xuất muối không?”

“Có, tộc Hà Khương ở vùng Thanh lũng, nơi đó có rất nhiều hồ muối trắng, vừa trong vừa sạch. Ở trên thảo nguyên, chỉ có “muối Thanh lũng” là nổi tiếng nhất. Hôm nào thời tiết như thế này, từ xa nhìn về phía hồ muối, chỉ có một màu trắng như tuyết, tỏa ra ánh sáng lấp lánh vô cùng đẹp mặt.”

Hoa Trứ Vũ nghe thấy, nhăn chặt lông mày lại.

“Đan Hoằng, có gì không ổn sao?” Hồi Tuyết ngưng trọng hỏi.

Hoa Trứ Vũ kéo chặt chiếc áo choàng lông cáo lên, nói: “Hy vọng, mọi việc không giống như ta nghĩ. Hồi Tuyết, cô nói tối nay Thái Tử sẽ qua sông cướp trại sao?”

Hồi Tuyết ngẫm nghĩ, nói: “Chắc chắn!”

“Hồi Tuyết, ta muốn tới chiến trường, nếu chậm trễ sẽ xảy ra chuyện!” Hoa Trứ Vũ trầm mặc.

Nàng từng đồng ý với Tiêu Dận sẽ giúp hắn thu phục ba bộ lạc này. Tuy hắn không để nàng vào trong mắt, nhưng nàng vẫn muốn thực hiện lời hứa của mình.

“Được, ta phái người đi chuẩn bị ngựa!” Hồi Tuyết đồng ý nói, vội vã đi chuẩn bị các thứ.

Trước khi Thái Tử điện hạ rời đi đã bảo cô phải nghe theo mọi mệnh lệnh của Đan Hoằng. Lúc này, cô ấy nói muốn ra chiến trường, cô cũng chỉ có thể nghe theo.

Ngay buổi chiều đó, Hoa Trứ Vũ dẫn theo Hồi Tuyết và mười mấy tên hộ vệ, giục ngựa đi thẳng về phía chiến trường.

Chạy thẳng từ chiều đến đêm.

Gió Bắc vẫn đang ù ù càn quét, bầu trời u ám, dày đặc mây đen, trăng sao đều trốn hết vào sau những đám mây, không có lấy một tia sáng rọi xuống. Thời tiết như vậy, đúng là thời cơ cướp trại tốt nhất.

Nhưng nếu như là trúng phải bẫy quân địch thì xong rồi.

Hoa Trứ Vũ vừa giục ngựa, vừa hỏi: “Hồi Tuyết, có cách nào khác để liên lạc với Thái tử không?”

Giọng nói Hồi Tuyết đầy lo lắng truyền đến trong bóng tối: “Còn có Hải Đông Thanh và những con chim ưng được huấn luyện nữa. Nhưng, bọn nó đều được đưa ra chiến trường hết rồi.”

Đúng rồi, trên chiến trường bây giờ, lúc nào cũng cần truyền tin, bọn họ chỉ là nữ nhân trong phủ, đâu cần sử dụng đến chúng? Chỉ hy vọng, mọi chuyện đừng giống như nàng nghĩ!