Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 26: Cu li




Đêm.

Hoa Trứ Vũ thông qua khung cửa sổ, nhìn ra ngoài sân.

Trong sân có một gốc cây cổ thụ nở hoa chi chít, dưới ánh trăng nhấp nhô như sương mù lúc ẩn lúc hiện. Hương hoa xuyên thấu qua cửa sổ thấm vào tận trong phòng, mang theo hương thơm nồng nàn.

Những lời Mai Na nói ban sáng vẫn còn lởn vởn quanh tai khiến nàng cảm thấy phiền chán. Trong lòng nàng cũng rõ, nàng đã sa vào vòng xoáy tranh giành tình cảm giữa những cơ thiếp của Tiêu Dận. Nếu còn ở lại phủ Thái Tử, chỉ sợ đám cơ thiếp của hắn sẽ coi nàng như chướng ngại vật, tự mình chuốc lấy phiền phức.

Mặc dù Tiêu Dận rất đáng hận nhưng hắn còn là một đại nam nhân, có phạt nàng cũng là quang minh lỗi lạc. Còn các cơ thiếp giành giật tình cảm với nhau, trước nay đều dùng thủ đoạn ném đá giấu tay, xem tình trạng của nàng hiện giờ rất khó phòng tránh.

Trong lòng đang ngổn ngang trăm mối, thân vệ của Tiêu Dận là Lưu Phong bỗng tới gọi nàng qua đó.

Sắc trời đã không còn sớm, mới vừa rồi nàng cũng đã sắp chăn đệm gọn gàng cho Tiêu Dận, lúc này gọi nàng đến đó, không biết là có chuyện gì? Vừa đi vừa nghĩ, thoáng chốc đã đến tẩm điện của Tiêu Dận.

Ánh đèn trong điện sáng ngời, Tiêu Dận ngồi trên ghế, trong tay cầm một quyển sách, mi mắt buông xuống, hình như rất chuyên chú. Ánh sáng màu vàng chiếu lên sống mũi cao thẳng của hắn, hắt lên đôi lông mày rậm rạp. Khí chất lạnh lùng thường ngày đã hoàn toàn biến mất, nhìn qua trông thật bình thản.

Bộ dạng của hắn cũng rất được, bảo sao đám cơ thiếp và tỳ nữ ngày nào cũng hao tổn tâm cơ tìm mọi cách trèo lên giường hắn. Chỉ là những chuyện này vốn không liên quan đến nàng, vậy mà cũng vô cớ bị kéo vào trong.

Lưu Phong dẫn nàng tới đây, sau khi thi lễ với Tiêu Dận liền lui ra ngoài. Hoa Trứ Vũ cũng không để ý, đứng yên trong phòng, mím môi không nói gì.

Trong phòng nhất thời im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nến cháy xuy xuy trong không khí.

Bỗng nhiên, một tiếng vỗ cánh phá tan bầu không khí trống trải kia.

Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, lúc này mới thấy Hải Đông Thanh đã đứng trên vai Tiêu Dận từ bao giờ, lúc này đang nghiêng đầu nhìn nàng đánh giá, một đôi mắt ưng đen như mực, rất có linh tính.

Chủ nhân xấu xa, con chim này cũng chẳng tốt đẹp gì! Hoa Trứ Vũ lạnh lùng liếc Hải Đông Thanh.

“Tới đây mài mực cho bản điện hạ!” Tiêu Dận buông quyển sách trên tay xuống, lạnh lùng ra lệnh.

Hoa Trứ Vũ nhìn quanh, thấy những thị nữ hầu hạ xung quanh làm như không nghe thấy, người bưng nước trà vẫn tiếp tục bưng nước trà, là Tiêu Dận bảo nàng mài mực sao? Ở đây hình như cũng chỉ có mình nàng nhàn rỗi.

Quả nhiên, thấy nàng đứng im không nhúc nhích, Tiêu Dận ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Thế nào, bây giờ bản điện hạ không sai bảo được cô nữa sao?”

“Nô tỳ không dám!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu, thản nhiên nói, “Nô tỳ là tư tẩm.”

Tiêu Dận cười mỉa mai, nheo mắt nói: “Từ hôm nay cô không còn là tư tẩm nữa. Vết thương trên tay đã khỏi, sau này làm tỳ nữ bên người bản điện hạ! Mài mực!”

Hoa Trứ Vũ cau mày, muốn nàng làm tỳ nữ bên người?

Hồi Tuyết mới là tỳ nữ bên người của Tiêu Dận, mỗi ngày ngoài việc ăn ngủ, còn lại đều ở bên hầu hạ hắn. Lúc hắn ăn thì chia thức ăn, khi hắn xử lý công vụ thì soi đèn mài mực, lúc ra ngoài cũng phải đi theo, cả ngày như hình với bóng, nếu gặp lúc tâm trạng hắn không tốt, còn bị quở trách……

Huống chi, nếu làm tỳ nữ bên người hắn, nàng càng khó trốn thoát.

“Nô tỳ ngu dốt, sợ không đảm nhiệm được trọng trách này!” Hoa Trứ Vũ cúi thấp đầu, chậm rãi nói.

Tiêu Dận phất tay áo đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, đôi mắt tím thâm sâu không thấy đáy, không biết từ khi nào, trên mặt đã phủ thêm một lớp hàn sương, không khí trong phòng đông lạnh lại khiến người ta không rét mà run.

“Điện hạ! Nô tỳ có việc muốn bẩm báo!” Một thị nữ từ bước từ trong phòng ra, đứng trước mặt Tiêu Dận nói.

Tiêu Dận hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn đặt lên người Hoa Trứ Vũ, chậm rãi hỏi:“Chuyện gì? Nói!”

“Mới vừa rồi nô tỳ vào trong đốt huân hương, vô tình phát hiện ra……” Thị nữ dừng lại một chút, ánh mắt phức tạp nhìn Hoa Trứ Vũ, chần chừ nói, “Phát hiện trên đệm điện hạ, có……”

Trong lòng Hoa Trứ Vũ ngừng lại, đưa mắt nhìn về phía thị nữ kia. Cô ấy là thị nữ, chuyên đốt huân hương cho Tiêu Dận.

“Có cái gì?” Tiêu Dận cũng cảm thấy bất ngờ, trầm giọng hỏi.

“Có vết máu, giống như ‘tháng’ của phụ nữ!” Thị nữ chần chừ một lúc mới nói ra.

Cô ta vừa nói xong, những thị nữ còn lại đều hít sâu vào một hơi.

Phải biết rằng, tần phi, cơ thiếp khi đến ‘tháng’ đều không được thị tẩm. Nếu lưu lại uế vật này trên giường của chủ nhân là tội đại bất kính. Mấy ngày nay, Thái Tử không có triệu người thị tẩm, chăn đệm chỉ có tư tẩm tiếp xúc qua, chẳng lẽ…… Những chuyện đồn nhảm là có thật, tư tẩm đã trở thành thị tẩm? Cho nên mới không cẩn thận lưu lại những thứ này trên giường điện hạ, cho dù điện hạ có sủng nàng, cũng không khỏi bị phạt.

“Ngươi mang chăn đệm đến đây!” Sắc mặt Tiêu Dận phát lạnh nói.

Thị nữ kia nhanh chóng đi vào phòng, đem một chiếc đệm đi ra, trên bề mặt quả nhiên có những vết màu đỏ loang lổ.

“Cô nói thế này là sao?” Tiêu Dận ngồi xuống, chống khuỷu tay lên ghế, lạnh lùng hỏi.

Hoa Trứ Vũ cười lạnh, không ngờ ám tiễn tới nhanh như vậy. Chỉ không biết là Mai Na phái người làm, hay là Tuyết Cơ? Nhưng mà, muốn hãm hại nàng, điều kiện tiên quyết là nàng có được thị tẩm.

Thật ra, trong lòng Tiêu Dận cũng hiểu rõ chuyện này. Nàng chưa từng thị tẩm, thì sao có thể lưu được những vết bẩn kia trên đệm?

Nhưng xem ra Tiêu Dận cũng không muốn bỏ qua cho nàng.

Hắn thảnh thơi ngồi trên ghế, muốn xem trò hay.

Hoa Trứ Vũ hận không thể cho hắn một cước xuống đất, sau đó dùng loạn côn đánh chết.

“Trong lòng điện hạ tự biết, còn hỏi ta làm gì?” Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt nói.

Tiêu Dận hừ một tiếng đứng dậy, trong mắt âm u lạnh giá.

“Bảo cô làm thị nữ bên người bản điện hạ cô không làm, làm tư tẩm cũng không tốt, quả nhiên là ngu dốt đến cực điểm, nếu đã như vậy, đến phòng giặt làm làm cu li đi!” Hắn lạnh lùng ném ra những lời này, rồi đi vào trong phòng.

Dưới những cái nhìn đồng cảm của đám thị nữ, Hoa Trứ Vũ rời khỏi tẩm điện của Tiêu Dận.

Trong viện yên tĩnh mà lạnh lẽo, trăng sáng treo cao, trong gió đêm mơ hồ ngửi thấy mùi hoa thanh nhã.

Nàng nghĩ, đến sáng mai, trong phủ Thái Tử sẽ lan truyền chuyện nàng bị thất sủng phạt tới phòng giặt. Nhưng bọn họ không biết, hình phạt này đối với nàng mà nói, cũng là một loại giải thoát.

Hoa Trứ Vũ nhanh chóng trở về thiên điện, thu dọn những vật tùy thân của mình. Hồi Tuyết đã sớm đợi nàng ngoài cửa, chờ nàng xử lý xong xuôi, mới dẫn nàng tới khu phòng giặt.

Một gian phòng thấp bé, quây trong một sân viện không lớn lắm, trong viện không có cây cỏ gì, chỉ đầy những sào trúc phơi quần áo. Trong viện tràn ngập mùi xà phòng.

Chính giữa sân, có một giếng nước, có mấy tỳ nữ đang vây quanh đó đập quần áo, tiếng chày trong đêm khuya vang vào trong tai, nặng nề mà rõ ràng.

Quả nhiên là cu li, đã trễ thế này mà vẫn chưa được đi nghỉ, vẫn phải giặt quần áo.