“Cô……Cô đang nói ta?” Tiêu Dận nhìn nàng, trong mắt bừng lên sự phẫn nộ, giống như có thể thiêu đốt mọi thứ thành tàn tro.
Nhưng khi chạm tới tầm mắt Hoa Trứ Vũ lại á khẩu không nói tiếp được.
Người vừa vỗ bàn la lớn đang ngồi hẳn trên bàn, bưng chén trà của hắn đổ vào miệng. Đây đúng là một động tác vô cùng thô lỗ, nhưng khi người khác nhìn vào lại không nhận thấy sự thô lỗ đó mà ngược lại còn rất tự nhiên phóng khoáng. Chiếc cổ trắng nõn tinh tế hơi ngửa ra sau tạo thành một đường cong duyên dáng, rất quyến rũ.
Quả thật, trong phòng này ngoài long ỷ của hắn không còn chiếc ghế nào khác, nhưng nàng cũng không nên ngồi trên bàn của hắn chứ. Còn nữa, nước trà này là do thị nữ ngâm lá cả đêm cho hắn, là loại trà quý hiếm phải từ từ thưởng thức, sao có thể uống như trâu thế kia?
Hoa Trứ Vũ thật sự đang rất khát, bị truy đuổi cả đêm, còn không biết tối nay có thể toàn thân trở ra hay không, nên nàng cũng không giả bộ bộ hiền thục, kính cẩn nghe lời trước mặt hắn nữa, giả bộ mãi cũng rất mệt. Sau khi đã uống hết chén trà nhuận giọng, nàng tao nhã ném chén trà bạch ngọc lên bàn, thản nhiên nói: “Không tệ, đúng là trà ngon, chỉ là pha không đúng cách khiến hương trà bị giảm đi không ít! Vẫn là Nam Triều bọn ta chú trọng phương pháp pha trà hơn.”
Tiêu Dận không ngờ lúc này lại muốn phì cười. Nàng rống lên với hắn, nàng đập bàn ra oai với hắn, ngồi lên bàn hắn, còn uống trà của hắn?! Đúng là lúc trước hắn bị mù, mới nghĩ rằng nàng chỉ là một quân kỹ biết khúm núm, nịnh bợ.
“Tại cô uống không đúng cách!” Tiêu Dận hừ lạnh một tiếng. Lời vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy hối hận chỉ muốn cắn đầu lưỡi mình. Sắc mặt hắn u ám lại trở nên lạnh lẽo. Hắn nheo đôi mắt ưng dài, kéo kéo sợi tơ trong tay, chậm rãi nói: “Cô vừa mới hỏi, bản điện hạ dám không à?”
Đảo câu tiễn ghim ở trên vai vốn đã rất đau, miệng vết thương lại bị va chạm, không nhổ tên ra được càng thêm đau đớn.
Hoa Trứ Vũ mím chặt môi, trong đôi mắt trong veo có phần mê man.
“Ngươi không dám, cũng không thể làm như vậy. Ngươi cũng biết, vì sao sau khi Bắc quân các ngươi liên tiếp thất bại, tới lúc lui về địa phận Bắc Triều vẫn phải ra sức giằng co với Nam Triều. Bởi vì binh sĩ của ngươi biết đây là phòng tuyến cuối cùng, một khi thất bại lui về sâu hơn nữa, binh sĩ Nam Triều sẽ tiến quân thần tốc đánh vào Bắc Triều các ngươi. Nước mất nhà tan, thân nhân của bọn họ sẽ phải trôi giạt khắp nơi. Nếu ngươi mang ta lên chiến trường để binh sĩ của ngươi lăng nhục ta trước mặt binh sĩ Nam Triều chắc chắn sẽ kích thích lòng căm phẫn của họ, như vậy, cục diện giằng co bế tắc mấy ngày nay sẽ lập tức tan vỡ. Bắc Triều nhất định thất bại thảm hại.” Hoa Trứ Vũ nhíu mày nói, lời nói rất nhẹ, còn mang theo sự trầm tĩnh như dòng suối chảy sâu trong khe đá, trong nhu có cương.
“Thì ra cô rất hiểu thế nào là khích lệ quân tâm.” Tiêu Dận nghiến răng nghiến lợi nói, “Cô…… Rốt cuộc cô là ai?”
Một tiểu thư khuê các sao có thể hiểu được những điều này? Hắn không tin!
Câu hỏi của hắn một lần nữa đánh vào lòng Hoa Trứ Vũ, nàng hơi nhíu mày chậm rãi nói: “Ta là nha hòa Hoa phủ tên là Đan Hoằng, trước kia từng hầu hạ Hầu gia, còn đi theo ngài tới chiến trường hơn hai năm nên cũng biết một chút chuyện trên chiến trường. Sau đó Hầu gia đem ta ban cho Doanh thiếu tướng, ta liền trở thành người chuyên đánh đàn cho Doanh thiếu tướng. Lúc Doanh thiếu tướng bất hạnh qua đời, ta liền trở về Hầu phủ, vừa đúng lúc ngươi tới cầu hôn, ta liền thay tiểu thư gả tới đây, mọi chuyện chính là như vậy!”
Tiêu Dận nghe vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Vốn dĩ, hắn muốn kết hôn với Ôn Uyển chứ không phải là Hoa tiểu thư, ai ngờ đến cuối cùng, người cưới về lại là một nha hoàn — hàng giả trong hàng giả. Bây giờ, có đưa nàng ra chiến trường cũng không uy hiếp được Hoa Mục. Nếu Hoa Mục vì bất đắc dĩ mà bắn chết nàng, ngược lại càng thêm kích động sĩ khí Nam Triều.
“Ngươi không cưới tiểu thư nhà ta là phúc khí của ngươi, không lừa ngươi làm gì, tiểu thư nhà ta rất xấu.” Hoa Trứ Vũ liếc nhìn Tiêu Dận một cái, thấy sắc mặt hắn không tốt chút nào, thản nhiên nói.
“Ngày ấy ở tường thành, khúc nhạc ngươi đàn tên là gì?” Tiêu Dận hỏi lại. Thì ra đây chính là cô nương áo đỏ bên người Doanh Sơ Tà, bảo sao sau khi nghe thấy tiếng đàn, sĩ khí Nam Triều có thể lên cao tới vậy.
“Là khúc nhạc ta thường đàn trên chiến trường — Sát Phá Lang.” Hoa Trứ Vũ nhợt nhạt cười nói.
Không trách, Tiêu Dận cười lạnh lùng, không trách được bĩnh sĩ Nam Triều nghe xong lại phấn khởi như vậy.
Tiêu Dận mím môi, trận chiến đầu tiên vì nàng mà thua, sau đó, thua nối tiếp thua. Nếu không có nàng, Tiêu Dận hắn sao có thể rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Hắn đứng dậy, vẻ mặt thâm sâu khó dò, chậm rãi đi tới từng bước một. Hắn ném sợi tơ trong tay xuống rồi kéo Hoa Trứ Vũ lại, một tay bắt chéo hai tay nàng sau lưng, còn một tay xé rách vạt áo sau vai nàng.
Hoa Trứ Vũ không hề phản kháng.
Tối nay, nàng đã thành công làm hắn tin rằng nàng không phải Hoa tiểu thư, mà chỉ là một nha hoàn Hoa phủ. Nàng quyết không cho hắn dùng tính mạng mình đi uy hiếp phụ thân, dù thế nào cũng không được.
Chuyện đã đi tới bước này, nàng biết Tiêu Dận hận nàng, hận không thể giết nàng.
Nếu muốn giữ lại tính mạng của mình nàng không thể giằng co, lại càng không được phép chịu thua, mặc kệ thế nào, nàng cũng không thể thua Tiêu Dận. Nếu không, tính mạng của nàng không thể giữ được. Chỉ khi nàng thắng Tiêu Dận mới không cam lòng, mới có thể giữ mạng nàng lại để tiếp tục tra tấn nàng.
Hoa Trứ Vũ đoán không sai, có tiếng Tiêu Dận vang lên phía sau nàng: “Cô
nói xem, nếu bản điện hạ dỡ từng đốt, từng đốt ngón tay của cô xuống,
liệu bàn tay này của cô còn có thể đánh đàn cho những binh sĩ Nam Triều
kia, còn có thể khích lệ sĩ khí bọn họ hay không?”
Hoa Trứ Vũ nheo mắt lại nở nụ cười nhợt nhạt, thản nhiên nói: “Chắc là không thể!”
Tiêu Dận cầm lấy tay Hoa Trứ Vũ.
Ngón tay nàng trắng nõn thanh tú, khớp xương thon dài như được mài từ ngọc.
Trong lòng bàn tay còn có vài vết chai sạn. Điều này càng khiến hắn thêm khẳng định nàng không phải là Hoa tiểu thư, bởi vì những vết chai sạn
là kết quả của việc lao động vất vả. Hắn dịu dàng vuốt ve ngón tay nàng, nhẹ nhàng như vuốt ve ngón tay người tình.
Đây đúng là một đôi tay rất xinh đẹp, nhưng cũng là đôi tay đã phá hỏng thắng lợi của hắn.
Tiêu Dận bỗng nhíu mày lại, màu tím trong mắt trở thành màu đỏ tía sâu thẳm, hắn đột ngột dùng sức, chỉ nghe “rắc” một tiếng, ngón út Hoa Trứ Vũ đau nhức giống như có một cây châm cứng đột ngột đâm vào. Tay đứt ruột xót, vết thương trên vai trái thật không thể sánh bằng.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, ngón út đã cong lại thành một hình thù kỳ quái.
Nàng cắn môi, cũng không thèm hừ một tiếng. Thật ra nàng rất sợ đau nên mới
liều mạng luyện võ, nàng không muốn để mình bị thương. Nhưng vì sao, lại không tránh được?
Tiêu Dận thoáng nhìn qua Hoa Trứ Vũ, thấy nàng cắn răng không kêu lên tiếng
nào, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, tay hắn run rẩy, lần này
tốc độ ra tay nhanh hơn, chỉ nghe thấy một loạt tiếng “rắc rắc……” vang
lên không ngừng.
Cảm giác đau đớn không ngừng xông tới khiến Hoa Trứ Vũ hốt hoảng, hồn phách giống như không còn trong thân thể, đã lìa khỏi thân xác nàng. Nhưng
tại sao nỗi đau kia lại rõ ràng như vậy, tại sao nàng lại cảm nhận được.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, không biết nàng đã cắn chặt vạt áo từ lúc nào, cắn rách thành một mảng.