Tới khi hoàng hôn buông xuống, đại quân đã đi đến vùng biên giới Bắc Triều, nơi có con sông Thanh Minh vắt ngang trước mắt.
Tiêu Dận lập tức hạ lệnh cho binh sĩ lập trại đóng quân, nghỉ ngơi dưỡng
sức. Còn hắn triệu tập thuộc hạ vào trong trại soái, thương nghị kế sách dùng binh.
Hành quân nguyên một ngày, Hoa Trứ Vũ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, lúc nàng đặt chân xuống dưới, cơ hồ suýt ngã. Đứng trong doanh trại đưa mắt nhìn về
nơi xa, chỉ thấy ba vạn binh sĩ, xếp hàng chỉnh tề, quy mô to lớn. Hành
quân một ngày, binh sĩ không có chút mệt mỏi, cũng không có nửa câu oán
giận, chỉ nghe thấy những tiếng bước chân đều đều của binh sĩ tuần tra.
Lúc này, nàng đột nhiên phát hiện ra, cho tới nay, nàng, còn có phụ thân,
thậm chí là toàn bộ Nam Triều, đều đã xem thường Bắc Triều.
Bắc Triều lập nước chưa đầy trăm năm, lúc ban đầu chỉ là một bộ tộc du mục
sống ở Tây Bắc, thế lực bộ tộc không ngừng lớn mạnh, dần dần thâu tóm
những bộ tộc nhỏ khác, đến thời phụ hoàng Tiêu Dận, đã thâu tóm tất cả,
thành lập nên một quốc gia thống nhất quyền lực. Tiêu thị vốn không phải họ Tiêu, mà là họ Hàn, sau khi phụ hoàng Tiêu Dận thiết lập hoàng quyền đã sửa lại theo họ Tiêu của người Hán, hơn nữa còn hạ lệnh cho các con
dân thống nhất học tập theo văn hóa của người Hán, học tiếng Hán, còn
chấp thuận kết thông gia với Nam Triều.
Tiêu Dận có danh cầm Nhiễu Lương của Nam Triều trong tay, thân vệ của hắn,
đặt tên theo thứ tự là: Lưu Phong, Hồi Tuyết, Khinh Vân, Tế Nguyệt. Có
thể thấy, Tiêu Dận am hiểu rất sâu về văn hóa Nam Triều.
Hai Triều Nam, Bắc đã hòa bình được hơn ba mươi năm năm.
Tuy binh mã Bắc Triều dũng mãnh, nhưng số lượng quá ít, lại thêm lương thảo không đủ. Dù Bắc Triều đã học tập kỹ thuật cày ruộng của Nam Triều,
nhưng vẫn chưa được mở rộng, đa số dân cư vẫn sống theo lối du mục.
Trong mắt mọi người, Bắc Triều, vẫn chưa đủ mạnh để chống lại Nam Triều.
Nhưng đến hôm nay, Hoa Trứ Vũ đã nhìn thấy được sự cường hãn của Bắc Triều,
hay có thể nói cách dùng binh quả quyết của Tiêu Dận. Ba vạn binh mã
dưới trướng hắn, tuyệt đối có thể lấy một làm hai, đọ được với sáu vạn
binh mã của Nam Triều.
Sau khi dùng xong bữa tối, màn đêm lại buông xuống.
Khí hậu Tây Bắc khắc nghiệt vô cùng, tuy ban ngày có hơi lạnh, nhưng vẫn có thể chịu được, mà khi đêm xuống, nước cũng bị đóng thành băng. Ban ngày bị coi như một thứ hàng hóa xóc nảy trên lưng ngựa đã rất mệt mỏi, Hoa
Trứ Vũ định đi ngủ sớm thì nghe Hồi Tuyết tới truyền lời của Tiêu Dận,
muốn nàng tới trại soái đánh đàn giải mệt.
Hoa Trứ Vũ đành ăn mặc chải chuốt, đi theo Hồi Tuyết vào trong trại soái.
Tiêu Dận đang khoanh tay đứng trước bàn, xuất thần nhìn tấm bản đồ mở rộng,
đôi mắt đang lim dim khẽ mở ra khi thấy nàng tới, đưa mắt nhìn sang, rồi lại chăm chú nhìn vào bản đồ.
“Đàn đi, hôm nay đàn một khúc êm tai.” Hắn nhìn vào bản đồ địa hình, lạnh giọng nói.
Nhiễu Lương sớm đã được đặt trên thảm, dây đàn bị đứt hôm qua, đã nối lại rất tốt. Hoa Trứ Vũ quỳ gối trước Nhiễu Lương, bắt đầu đánh đàn.
Lúc này, Hoa Trứ Vũ đàn một khúc nhạc rất bình thản, êm tai mà chậm rãi,
tiếng đàn như gió mát, lại giống như cơn gió mờ mịt bay đến từ phía chân trời, giống như có thể cuốn đi mọi hỗn loạn trên thế gian này.
Đàn chưa được một nửa, Tiêu Dận đã vẫy tay chặn lại: “Đổi khúc khác!”
Vốn khúc này có thể xua đi mệt nhọc, nhưng lại không hợp với tâm trạng Tiêu Dận bây giờ.
Hoa Trứ Vũ đành phải đổi một khúc “Phá Trận Tử”, tiếng đàn leng keng, âm vang hào hùng như đi vào giấc mộng đỉnh cao.
Lúc này Tiêu Dận mới vừa lòng, vừa nghe đàn, vừa nhìn bản đồ địa hình,
thỉnh thoảng nhăn mày suy ngẫm, giống như tiếng đàn có thể giúp hắn đưa
ra quyết định. Chỉ cần một khúc bị chết, tiếng đàn hơi ngừng, hắn cũng
không quay đầu lại nhìn mà chỉ ra lệnh: “Tiếp tục đàn đi! Đừng dừng
lại!”
Hoa Trứ Vũ chỉ đành đàn một khúc rồi lại một khúc, trong lòng tự giễu cợt,
đây chính là cầm kỹ, nếu như khách nhân yêu cầu, nàng không muốn vẫn
phải đàn, phải đàn……
Ngón tay không mang chỉ sáo, người Bắc Triều không có thói quen mang chỉ sáo khi đàn. Dần dần, đầu ngón tay có cảm giác chết lặng, cúi đầu nhìn
xuống, còn có máu rơi xuống thân đàn, đỏ chói mắt.
Hồi Tuyết nhìn thấy ngón tay nàng đỏ bừng, trên gương mặt lạnh lùng cảm
thấy chấn động, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dận cao lớn đứng đó,
lại không dám tiến lên bẩm báo. Phá hỏng tâm trạng của Tiêu Dận, cho dù
là ai cũng sẽ không có kết quả tốt.
Hoa Trứ Vũ cong môi cười, duỗi ngón tay đè lên dây đàn, ngăn lại mọi tiết tấu, mát mẻ nói: “Điện hạ, xin thứ tội!”
Tiêu Dận nghe thấy tiếng đàn ngừng lại, ngón tay đang chạy dọc theo bản đồ
địa hình cũng ngừng lại, hắn chậm rãi xoay người, giọng nói lạnh lẽo:
“Đúng, đúng là cô có tội! Lá gan cũng không nhỏ, chưa được bản điện hạ
cho phép, cô cũng dám dừng lại?”
“Không phải ta không đàn, mà là sợ làm bẩn đàn của điện hạ, không lau sạch
được, xin điện hạ thứ tội!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
Tiêu Dận nhìn lướt qua, rồi chăm chú vào bàn tay nàng, lúc này mới nhận ra ở đó đã nhiễm đỏ một màu máu.
“Ồ?” Hắn có phần kinh ngạc nhướng mày, ánh tím trong mắt khẽ lóe lên.
Hồi Tuyết cuống quít cầm khăn gấm, không ngừng lau đi vết máu trên đàn, không khí trong phòng đột ngột lạnh xuống mấy độ.
“Thế này mà cũng không chịu được, tay cô làm bằng bùn à? Thôi, cô đi xuống
đi!” Hắn lạnh giọng nói, không hề nhìn Hoa Trứ Vũ, trầm giọng nói với
Lưu Phong đứng bên ngoài, “Bảo bọn họ vào đi.”
Các tướng sĩ đang đợi bên ngoài nối đuôi nhau tiến vào, Hoa Trứ Vũ chỉ biết né tránh ở một góc trại. Nghe thấy Tiêu Dận phân phó: “Tối nay, chúng
ta sẽ theo sông Thanh Minh đánh vào Nam Triều, bọn họ vốn nghĩ ta sẽ
trực tiếp nghênh chiến, hoặc giữ Túc thành để công kích Tương Ngư Quan.
Đạt Kì, ngươi mang một vạn tinh binh đi tấn công Tương Ngư Quan, làm
quân Nam Triều mơ hồ. Chúng ta phải làm cho bọn họ trở tay không kịp,
trước khi đại quân của Hoa Mục tới, phải đánh hạ sông Thanh Minh chiếm
lấy Mặc thành.”
“Nhưng, điện hạ, chúng ta qua sông Thanh Minh thế nào?” Trương Tích hỏi.
“Các ngươi lại đây.” Vài tên tướng lĩnh nghe thấy vậy liền vây xung quanh
hắn, Tiêu Dận nói còn nói thêm gì nữa, nhưng Hoa Trứ Vũ không kịp nghe
thấy, đã bị Hồi Tuyết dẫn ra khỏi trại.
Hoa Trứ Vũ dùng mảnh vải băng bó hai tay mình lại, rồi nằm ở trên giường,
không nghĩ được Tiêu Dận sẽ qua sông Thanh Minh bằng cách nào. Thời tiết trước mắt, phía thượng nguồn đã đóng băng, dùng thuyền xuôi theo dòng
nước cũng không thể, mà Tiêu Dận cũng không có chuẩn bị thuyền. Nếu như
làm cầu nổi, nàng nhớ trước đây đã từng một lần xem qua bản đồ địa hình, có nghe phụ thân nói qua, dưới sông Thanh Minh đều là bùn với phù sa,
rất khó hạ cọc.
Đêm nay Hoa Trứ Vũ ngủ cũng không ngon, ngày thứ hai, khi nàng nhìn thấy
cầu nổi trên sông Thanh Minh, ba ngàn kỵ binh của Tiêu Dận đã qua sông
trong đêm, công phá Mặc thành.
Hoa Trứ Vũ nghe Hồi Tuyết kể lại mới biết, thì ra không phải cả khúc sông
Thanh Minh đều là bùn, bốn mươi năm trước, Nam Triều từng dùng đá lấp
một đoạn sông, định lập đê ngăn nước. Nhưng sau đó do nhiều nguyên nhân, đã gác lại. Tuy đê chưa thành hình, nhưng đã có nền móng. Tiêu Dận chỉ
cần lợi dụng đoạn lòng sông kia, đóng cọc làm cầu nổi.
Chuyện của bốn mươi năm trước hắn cũng tra ra được.
Đội quân này, không thể khinh thường.
Hai ngày sau, Hoa Mục dẫn năm vạn tinh binh chạy tới Tương Ngư quan, hợp
binh cùng với một vạn binh mã của Mã Lan tướng quân trấn thủ nơi này.
Cùng với ba vạn binh mã của Tiêu Dận tạo thành thế giằng co.