Dây đàn vừa động, âm thanh vang lên giữa trời đất, trong nháy mắt, tiếng đàn vang khắp lều trại.
Đôi mắt tím của Tiêu Dận hơi nheo lại, cánh tay đang đỡ cằm đột ngột buông
xuống. Hắn mở mắt nhìn cô gái trước mặt, chỉ cảm thấy sau khi cô ấy đặt
tay lên huyền cầm, trong nháy mắt như đã thay đổi thành một người khác.
Chỉ thấy ngón tay nàng xòe rộng như hoa lan, chỉ kéo gẩy đơn giản hai ba
cái, mà có thể thoát ra tiếng đàn trong trẻo duyên dáng.
Cây đàn này do một thuộc hạ của hắn tìm được, dâng tặng cho hắn, nghe nói
danh cầm của là Nam Triều. Hắn cũng nhận ra cây đàn này không giống bình thường, nhưng không hiểu vì sao nó có thể trở nên nổi tiếng như vậy.
Hắn đã từng lấy tay thử âm, cảm giác mỗi một sợi dây đàn phát ra thanh
âm cũng không khác gì đàn bình thường, nói thật, còn không êm tai bằng
Hồ cầm của Bắc Triều bọn họ.
Mà lúc này, suy nghĩ của hắn hoàn toàn thay đổi.
Không ngờ quân kỹ này, thật sự biết đánh đàn.
Trong tiếng đàn leng keng, Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại, trước mắt nàng hiện lên
đêm động phòng nhục nhã, ánh trăng đỏ bừng trên đỉnh núi Liên Ngọc,
tiếng kêu thê thảm của Cẩm Sắc, hơi rượu phun ra từ miệng Đạt Kì…… Đột
nhiên nàng vung tay áo lên, năm ngón tay đảo một vòng, cả người như đang mê muội, mà cầm khúc cũng không còn giống như lúc trước, sớm đã không
còn là Chuyển Ứng Khúc dịu dàng trầm bổng như lúc ban đầu.
Tiếng đàn, đầy hỗn độn, có một tia hào hùng mà tang thương. Réo rắt thảm
thiết như lưu quang phi vũ, sôi sục như vạn mã bôn đằng.
Ánh mắt Tiêu Dận co rút lại, nhìn chằm chằm vào tay Hoa Trứ Vũ, cảm thấy
khó tin vào mắt mình. Khúc nàng đàn không dễ nghe, nhưng lại khiến hắn
có cảm giác run rẩy và thương cảm không nói nên lời.
Trương Tích bị tiếng đàn chấn động, cơ bắp trên mặt không nhịn được run bần
bật, trên trán toát mồ hôi. Hắn nhớ lại khúc đàn ở Nương Tử Quan lần
trước, khi đó còn cảm thấy dễ nghe, nhưng so sánh với thủ khúc này, còn
kém hơn rất nhiều. Khúc nhạc do cô gái trước mắt đàn lên, tựa như có
linh hồn vậy.
Nhịp điệu dần dần cao vút, lơ đãng truyền lên cao, cất cao cõi lòng tan nát, rồi lại lập tức rơi xuống, giống như vỡ vụn thành bột phấn. Lúc lên lúc xuống, âm tiết chênh lệch quá lớn. Chỉ cảm thấy giống như vận mệnh quỷ
dị.
Chỉ nghe một tiếng “Ba”, cầm huyền lại bị đứt một dây, khiến người ta không kịp phòng ngự.
Trong đầu Hoa Trứ Vũ đột nhiên trống rỗng.
Chung quy cầm huyền cũng không chịu nổi âm tiết chênh lệch quá lớn, mà nàng,
cũng sẽ không khuất phục, dù mưa to gió lớn tới đâu, nàng vẫn có thể
tiếp nhận.
Máu tươi từ tay nàng rơi nhỏ giọt xuống, mà một chút đau đớn nàng cũng không cảm nhận được.
“Đây là khúc gì vậy, khó nghe muốn chết! Hơn nữa, còn làm hỏng đàn của điện hạ, biết tội gì không!” Đạt Kì kêu lên.
Hoa Trứ Vũ giật mình tỉnh lại, nàng lẳng lặng cười, quả nhiên vẫn chỉ là
Công Minh Nghi. Dù có đàn như thế nào, bọn họ nghe cũng không hiểu. Chỉ
là, nàng làm đứt dây đàn cũng là chuyện không tốt. Sao mỗi lần chạm vào
đàn, nàng lại trở nên thất lễ như vậy?
Nàng ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông lãnh huyết vô tình — Tiêu Dận.
Ngoài ý muốn, Tiêu Dận không hề tức giận, vẻ mặt hứng thú nhìn Hoa Trứ Vũ, hỏi: “Cô tên là gì?”
Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy sau lưng có một cỗ khí lạnh, nàng thản nhiên đáp: “Lưu Vân.”
“Lưu Vân, từ tối nay trở đi, ngươi không cần làm quân kỹ nữa, chuyên chức
làm cầm kỹ cho bản điện hạ. Hồi Tuyết, ngươi mang cô ta đi xuống đi.”
Hắn vẫy tay ra lệnh cho thị nữ đứng bên.
“Tạ ơn điện hạ!” Hoa Trứ Vũ thi lễ tạ ơn.
Vô luận thế nào, cuối cùng tối nay nàng đã thoát được nguy hiểm. Mà Tiêu
Dận khai ân cho nàng, cũng không biết là chuyện tốt hay không tốt.
Cầm kỹ!
Vẫn không thoát nổi một chữ kỹ!
Hoa Trứ Vũ được thị nữ kia đưa tới một hồng trại khác, đây là loại trại
dành riêng cho một người ở, chắc là hồng trại của quân kỹ hạng nhất.
Thị nữ quay lại nói với Hoa Trứ Vũ: “Sau này cô sẽ sống ở đây, đợi điện hạ
triệu kiến. Tất cả vật dùng ngày thường đều có đầy đủ hết, nếu có chuyện gì, có thể tới tìm ta. Ta tên là Hồi Tuyết, nhớ cho rõ, lần sau có đánh đàn, cần phải cẩn thận hơn, lúc này điện hạ khai ân, không có nghĩa sẽ
có lần thứ hai.”
Hồi Tuyết lạnh lùng nói, cô mặc một bộ đồ người Hồ cao cổ, búi tóc kiểu
người Bắc Triều. Diện mạo không tệ, chỉ là vẻ mặt rất lạnh lùng. Hiển
nhiên, cô rất xem thường những kỹ nữ như Hoa Trứ Vũ.
“Được!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười cười, hờ hững nói.
Đêm nay, Hoa Trứ Vũ ngủ rất ngon, không phải lo lắng nửa đêm có người tới gõ cửa đòi thị tẩm.
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại đã thấy toàn bộ quân sĩ tập trung thu dọn lều trại, không khí vô cùng nghiêm túc, khẩn trương.
Qua lời Hồi Tuyết nói Hoa Trứ Vũ mới biết, đại quân sắp đi về phía nam.
Chắc chắn đêm qua, Tiêu Dận và các tướng lĩnh đã nghĩ ra một kế sách
toàn vẹn, quyết định chinh chiến. Hồi Tuyết còn nói, khi khai chiến,
quân kỹ không được đi theo. Nhưng trong danh sách, Tiêu Dận lại phê
chuẩn cho nàng đi theo quân.
Nếu như được ở lại với những quân kỹ kia, nàng còn có cơ hội đào tẩu. Còn
nếu đi theo quân, cơ hội chạy trốn sẽ rất thấp, nhưng dù sao, cũng có
thể nhìn thấy phụ thân, còn có thể nghĩ cách báo cho phụ thân biết, nàng vẫn còn sống.
Mặt trời đầu xuân, treo cao phía chân trời, tuy phát ra ánh sáng chói mắt, lại lạnh lùng không chút độ ấm.
Ba vạn tinh binh xếp thành đội ngũ chỉnh tề, kéo dài. Vương kỳ của Bắc
Triều bay phần phật trong gió, áo giáp và lưỡi đao sắc bén phản chiếu
dưới ánh mặt trời hắt lên những tia sáng lạnh lẽo.
Một con ngựa dẫn trước, mà ngồi ngay ngắn trên đó là thái tử Bắc Triều — Tiêu Dận.
Áo giáp đen lạnh lẽo, càng tăng thêm khí lạnh quanh thân hắn. Áo choàng
đen bay ngược gió, lóe sáng lên hình thêu giao long bằng kim tuyến,
giống như muốn bay lên trời cao. Trên đầu vai hắn, có một con chim màu
đen ngạo nghễ đứng vững trên những chiếc móng vuốt sắc bén màu trắng,
một người một ưng đều giống nhau, ánh mắt quá mức lạnh.
Hải Đông Thanh, nghe nói là “Ưng trung chi vương”, theo truyền thuyết mười
vạn con ưng mới có một Hải Đông Thanh, là biểu tượng của Bắc Triều. Vốn
Hoa Trứ Vũ còn tưởng, loại chim này chỉ có trong truyền thuyết, không
ngờ, nó lại có thật.
Mà con Đại Hắc Mã dưới thân Tiêu Dận, lại chính là con ngựa Hoa Trứ Vũ nhìn trúng đêm đó, ban ngày nhìn kỹ, đúng là thần tuấn.
Không trách được, thì ra là ngựa của Tiêu Dận.
Lệnh ban ra, đại quân bắt đầu xuất phát, tiếng vó ngựa rung chuyển đất trời.
Hoa Trứ Vũ theo thường lệ bị buộc vào trong một cái túi, nhưng lần này lại
cho nàng lộ ra một nửa người, một đầu dây thường buộc bao, một đầu buộc
vào thắt lưng một người đàn ông cưỡi ngựa, còn nàng nửa nằm nửa ngồi
trên lưng ngựa.
Chắc vì sợ nàng cưỡi ngựa quá chậm, không đuổi kịp đội ngũ, mà trong lúc
hành quân, càng không thể chuẩn bị xe ngựa cho một cầm kỹ như nàng.
Những thứ này nàng có thể chịu được, nhưng thứ khó nhịn nhất chính là người đàn ông kia lại là hữu úy Đạt Kỳ.
Dọc trên đường đi, không ngừng có ngọn cỏ khô hanh quất vào người, rất đau, giống như bị quất roi vậy. Cái này cũng không đáng sợ, đáng sợ là bị
đánh vào mặt.
Đoạn đường này, đối với Hoa Trứ Vũ mà nói, không nghi ngờ gì chính là một đoạn giày vò.