Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 138




Bốn sợi dây đàn này, dây nào cũng mang theo sự chết chóc. Nếu là người thường chỉ e đã chết tới bốn lần. Mà Hoàng Phủ Vô Song có thể dễ dàng thoát được ba dây, đến một dây cuối cùng, tuy không tránh được nhưng cũng bảo vệ được vị trí trọng yếu, tính ra cũng chỉ là vết thương nhẹ.

Hoa Trứ Vũ ám sát, Hoàng Phủ Vô Song né tránh, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt. Đám đông trong đại điện há hốc miệng, không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy.

Một đêm yến tiệc, hai lần ám sát.

Điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất là, Hoàng Phủ Vô Song không học thức, lông bông cả ngày chơi xúc cúc, hầm ưng lại có võ công cao cường như thế.

“Hộ giá! Bắt thích khách lại!” Thị vệ xông tới bao bọc phía bên ngoài Hoàng Phủ Vô Song, còn mấy tên lao về phía Hoa Trứ Vũ.

“Đứng lại!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh giọng quát, hắn nhìn Hoa Trứ Vũ đứng giữa đại điện, nở nụ cười rạng rỡ như hoa. “Tới đây, hoàng hậu của trẫm!”

Những người vốn đang há hốc miệng quan sát, lúc này càng há hốc hơn nữa, ai cũng không ngờ Hoàng Phủ Vô Song lại gọi vũ cơ này là hoàng hậu. Chẳng lẽ Nam Triều có tới hai hoàng hậu?

Hoa Trứ Vũ nghe vậy chỉ thản nhiên mỉm cười, nụ cười như đóa hoa lê nở rộ trong tiết tháng ba, đẹp không sao tả xiết, nhưng cũng vô cùng lạnh giá.

“Hoàng hậu? Hoàng Phủ Vô Song, ngài vẫn nên quan sát vết thương của mình đi!” Nàng miễn cưỡng nói.

Hoàng Phủ Vô Song cúi đầu, rút sợi dây đàn ra.

Dây đàn rất mảnh, nhưng nếu đâm vào mi tâm hay cổ họng cũng có khả năng lấy mạng của hắn. Nhưng khi đâm vào ngực, hoàn toàn không có khả năng uy hiếp, thậm chí chỉ chảy ra vài giọt máu.

Nhưng khi Hoàng Phủ Vô Song rút dây đàn ra, đồng tử màu đen hơi nheo lại, bởi vì máu dính trên dây đàn có màu đen!

Hoàng Phủ Vô Song nắm chặt dây đàn, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đó hồi lâu, hắn nhớ nàng đã bị mất hết nội lực, sao có thể khôi phục lại, hơn nữa, điều khiến hắn không dám tin là nàng còn sử dụng độc!

“Nàng...... nàng dùng độc sao?” Hoàng Phủ Vô Song giơ cao dây đàn màu đen, nhíu mày nhìn nàng.

Hoa Trứ Vũ ôm cây tỳ bà không dây, thản nhiên đứng trong đại điện. Ánh mắt nàng hơi nheo lại, cười nhạt. “Ta biết giết ngài rất rất khó, nên khi đánh đàn đã hạ độc vào dây. Vừa rồi ngài còn dùng nội lực, e là chất độc đã ngấm vào máu, nếu còn cử động, chỉ e sẽ thấm vào lục phủ ngũ tạng.”

Bọn thị vệ phía sau kinh hãi, vội vàng đỡ lấy Hoàng Phủ Vô Song, Hoàng Phủ Vô Song bắt đầu cảm thấy choáng váng, hắn nhíu mày nói: “Dẫn nàng về tẩm điện của trẫm, tức tốc sai người cho truyền Diệp Thái y!”

Đan Hoằng vội vàng đi qua, quát lớn: “Các ngươi không được bắt nàng!”

Hoa Trứ Vũ mỉm cười nói với Đan Hoằng: “Ta không sao, ngươi mau theo đại ca mình rời khỏi đây đi!” Nàng đưa mắt nhìn Tiêu Dận, nhẹ nhàng nói. “Cô ấy giao lại cho ngài!”

Huynh muội bọn họ cuối cùng đã được đoàn tụ, nàng cũng hoàn thành được một tâm nguyện. Sở dĩ nàng để Đan Hoằng xuất giá thay là để Tiêu Dận đứng ra nhận lại Đan Hoằng trước mặt quần thần, trả lại trong sạch cho Cơ Phượng Ly. Sau đó, Tiêu Dận sẽ dẫn Đan Hoằng rời đi.

“Muội không đi!” Đan Hoằng cố chấp nói.

Hoa Trứ Vũ mỉm cười: “Muội không nghe Hoàng Thượng nói muốn đưa ta tới tẩm điện sao, cũng không phải đại lao, sẽ không có chuyện gì đâu!” Có mấy tên nội thị đi tới, Hoa Trứ Vũ chậm rãi bước theo bọn họ rời đi.

Ngoài điện, gió thổi mây tan, vầng trăng không còn bị mây mù che khuất tỏa ra ánh sáng rực rỡ, Hoa Trứ Vũ bước đi chậm rãi, những cơn gió lạnh ùa tới làm bay chiếc váy vũ cơ của nàng, nhưng không che được sự kiêu ngạo của bản thân.

Trong đại điện có tiếng cười khẽ vang lên, một bóng người chậm rãi bước ra. “Bản hoàng tử không hiểu luật pháp Nam Triều, nhưng thích khách đó nên dẫn tới đại lao, sao lại đưa tới tẩm điện của Hoàng thượng?” Giọng nói vô cùng thản nhiên nhưng lại hàm chứa một luồng khí lạnh.

Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn, thấy người vừa cất tiếng là hoàng tử Nguyệt Thị. Vị hoàng tử này trước giờ rất ít nói, nhưng khi Hoa Trứ Vũ nghe thấy giọng nói của hắn, tuy là một giọng nói xa lạ, nhưng ngữ điệu kia lại mang đến cho nàng cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Nàng bước nhanh lướt qua người hắn, để lại dưới lớp mặt nạ màu vàng là đôi mắt cuộn sóng, ngập tràn cảm xúc.

Hoàng Phủ Vô Song yếu ớt phất tay, thở hổn hển: “Hoàng tử Nạp Lan, ngài không biết rồi. Nàng không phải thích khách, nàng là hoàng hậu của trẫm. Hoàng hậu của trẫm rất cá tính, hôm nào không đùa giỡn trẫm sẽ cảm thấy không yên, thế nên nàng mới để hoàng muội của Bắc Đế gả đi thay mình. Chỉ là đùa vui, sao trẫm có thể giam hoàng hậu của mình vào đại lao được!”

“Thì ra là thế!” Hoàng tử Nguyệt Thị nheo mắt lại quan sát Hoàng Phủ Vô Song, sâu trong đáy mắt ẩn chưa sát ý. “Hoàng Thượng thâm tình với hoàng hậu như vậy. Nạp Lan chúc Hoàng Thượng cùng hoàng hậu phu thê đồng lòng.” Hắn khẽ kéo vạt áo ngồi xuống, ngón tay đùa nghịch chén rượu trên bàn, giơ lên cao uống một hơi cạn sạch, động tác lưu loát như nước chảy mây bay, không kém phần phóng khoáng.

“Các vị từ từ dùng bữa, trẫm đi giải độc trước!” Hoàng Phủ Vô Song chậm rãi nói, có mấy thị vệ đưa Hoàng Phủ Vô Song rời khỏi Khang Ninh Điện, tiếng ca múa thanh lại nổi lên, vang vọng khắp đại điện.

Nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song dần dần biến mất, Cơ Phượng Ly khẽ nắm chặt tay lại, chén rượu vỡ tan tành.

“Lạc...... Ngươi sao vậy?” Nạp Lan Tuyết khẽ hỏi.

“Nạp Lan, ngươi nói bọn họ đang đùa vui sao?” Hắn nheo mắt, trầm giọng hỏi.

Nạp Lan Tuyết lắc đầu: “Không giống, nhưng sao nàng lại cam tâm tình nguyện bị bắt đi, ta thấy hơi khó hiểu!”

“Ta cũng không hiểu!” Cơ Phượng Ly nhìn bàn tay ướt máu của mình. Nhưng sao hắn không cảm thấy đau, có lẽ cảm giác này chưa bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng hắn. Bởi vì hắn đang nghĩ tới nàng, nàng có thể là ai chứ? Vì sao nàng lại hận hắn!

“Nạp Lan, chúng ta phải hành động sớm thôi!” Hắn thản nhiên nói, trong mắt như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

---------------------

Hoa Trứ Vũ không còn xa lạ gì với tẩm điện của Hoàng Phủ Vô Song, mấy tên nội thị đưa nàng tới liền lui hết ra ngoài. Chỉ một lát sau, Hoàng Phủ Vô Song ngồi kiệu trở về, hắn đã bắt đầu hôn mê. Thị vệ đặt hắn nằm xuống giường, Diệp Thái y đã được mời tới, đang bước vào trong điện.

Diệp Thái y tên là Diệp Vinh Hoa, ông ta còn có một người em trai tên làDiệp Phú Quý. Hai người họ đều là Thái y, nhưng nhiều năm trước, Diệp Phú Quý đột nhiên từ chức, biến mất khỏi hoàng cung. Còn Diệp Vinh Hoa vẫn ở lại làm bề tôi của Viêm Đế. Nhưng từ sau khi Viêm Đế mắc bệnh nặng, Diệp Vinh Hoa luôn dốc lòng chữa trị cho Viêm Đế, còn những người khác đều do những Thái y khác chẩn trị.

Đây là những thứ Hoa Trứ Vũ điều tra được sau lần gặp Diệp Thái Y lần trước.

Lúc này, nàng ngồi nhìn Diệp Thái y bắt mạch cho Hoàng Phủ Vô Song, nhìn ông vận công bức độc cho Hoàng Phủ Vô Song, nhìn ông từ từ quay lại nhìn nàng.

Trên gương mặt nhăn nheo vì tuổi già là một đôi mắt không có nét đục ngầu, thậm chí còn có tinh quang phát ra, sắc bén vô cùng.

Nàng nhếch môi nở nụ cười.

Lần nàng phái Khang tới Lương Châu xem huyệt mộ của ông, biết ông vẫn chưa chết. Nàng nghi ngờ ông đang ở trong cung, nhưng sao mãi vẫn chưa xuất hiện.

Nàng chỉ đành ám sát Hoàng Phủ Vô Song, bởi vì nàng kết luận, người đứng sau lưng Hoàng Phủ Vô Song chính là ông. Một khi Hoàng Phủ Vô Song gặp nguy hiểm, ông nhất định sẽ ra mặt. Nhưng nàng chỉ không ngờ, ông lại chính là Diệp Thái y kia.

Khi còn ở quân doanh, mỗi lần nàng bị thương tới hôn mê bất tỉnh, nàng luôn nghĩ là Ninh quân y bắt mạch cho nàng, nhưng Ninh quân y lại không hề biết nàng là nữ nhân. Giờ nghĩ lại, xem ra người kia không phải Ninh quân y, mà là ông ấy đi!

Thì ra y thuật của ông ấy cao siêu như vậy, dù ở trong hoàng cung cũng dư sức làm được Thái y.

“Vũ nhi!” Hoa Mục tháo bộ mặt già nua nhăn nheo ra. Vì hóa trang quá lâu, trên mặt ông không còn nét khắc khổ khi ở trên chiến trướng nữa.

Thật ra muốn dịch dung thành Diệp Vinh Hoa cũng rất dễ, bởi vì ông ta là người quái gở, gương mặt đầy nếp nhăn, lưng còng nên ít khi đối mặt với người khác. Khả năng bị vạch trần rất thấp, mà Diệp Vinh Hoa chân chính, chỉ e đã không còn ở trên thế gian này!

Nhìn thấy phụ thân đã lâu không gặp, nhưng nàng không cảm thấy vui vẻ, trong lòng chỉ có cảm giác lạnh lẽo. Nàng chưa bao giờ dám nghĩ, người trung dũng cả đời như phụ thân lại ôm trong lòng quá nhiều âm mưu quỷ kế.

Nàng từng nghi ngờ ông, nhưng vẫn luôn hy vọng đó chỉ là nghi ngờ, không phải sự thật. Nhưng khi tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, nàng vẫn khiếp sợ không thôi.

Rốt cuộc ông muốn điều gì? Nam Triều, hay là cả thiên hạ?

“Con muốn hỏi gì, thì hỏi đi!” Hoa Mục hiền hòa nhìn Hoa Trứ Vũ, ngồi lên ghế chậm rãi nói.

“Cẩm Sắc có phải là quân cờ mười mấy năm trước người cài vào bên cạnh con không? Hôm hòa thân, người biết rõ đó là một cái bẫy, hay là vì Vô Song cầu xin Viêm Đế mà phái con đi. Vì sợ con bỏ trốn, người còn phong bế nội công của con, còn để Viêm Đế ban cho con một ly độc rượu. Đúng không?”

“Ở núi Liên Ngọc, người biết Viêm Đế sẽ phái người đuổi giết chúng con, nên người mới để Cẩm Sắc chết thay, để cô ta đến bên cạnh Cơ Phượng Ly, hơn nữa, còn để Cẩm Sắc trở thành công chúa Bắc Triều, tất cả chỉ vì muốn lật đổ Cơ Phượng Ly.”

“Đan Hoằng, thật ra cô ấy mới là công chúa Bắc Triều, vốn phải để cô ấy đi mới đúng, nhưng cô ấy luôn si mê con, vậy nên người mới tráo đổi vị trí của Cẩm Sắc và cô ấy, lợi dụng sự si mê của cô ấy, cài cô ấy vào cung làm phi tần của Khang đế. Bức mật báo Đan Hoằng trộm được kia, thật ra chỉ là do người bịa đặt ra?”

“Con đoán không sai, tất cả đều là sự thật!” Hoa Mục cầm chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, thản nhiên nói.

“Bây giờ con chỉ muốn biết, vì sao người phải giúp hắn?” Hoa Trứ Vũ chỉ vào Hoàng Phủ Vô Song đang nằm trên giường, lạnh lùng hỏi.

Ông âm thầm phò tá Hoàng Phủ Vô Song, còn nàng thì công khai giúp đỡ Hoàng Phủ Vô Song. Cả hai bọn họ đều giúp Hoàng Phủ Vô Song lên ngôi hoàng đế, cuối cùng là vì mục đích gì?

“Bởi vì, chỉ có hắn mới xứng ngồi vào thiên hạ này!” Hoa Mục lạnh lùng nói.

“Hắn? Vì sao chỉ có hắn?” Hoa Trứ Vũ bật cười hỏi.

“Bởi vì hắn không mang họ Hoàng Phủ!” Hoa Mục buông chén trà xuống, giọng nói đầy vẻ sắc bén.

“Không mang họ Hoàng Phủ?” Hoa Trứ Vũ lạc giọng hỏi, nàng đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Vô Song đang hôn mê trên giường, long bào màu vàng, mái tóc rối tung, vết thâm đen trên môi đã giảm bớt, nhưng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. “Vậy...... Hắn mang họ gì?”

“Sau này ta sẽ nói cho con biết, Vũ nhi! Việc con cần làm bây giờ, chính là an phận làm Hoàng hậu của hắn.” Hoa Mục chậm rãi nói.