Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 136




Tiêu Dận ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua những đóa hoa khoe sắc trên cây, nhìn về phía bầu trời trong xanh, hắn khẽ nói: “Ta không biết! Ta chỉ nhớ khi nó còn nhỏ, lúc nào cũng được mẫu thân ôm trong lòng, rất thích vung tay múa chân với ta, đôi mắt bồ đào cười híp lại như mảnh trăng rằm, vô cùng đáng yêu!”

Hắn phiền muộn nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hoa Trứ Vũ nói: “Lần trước, lúc ở Bắc Triều cô từng nói với ta nó rất xinh đẹp, mày liễu mang theo anh khí, mắt hạnh thông tuệ. Rất ít cười, rất lương thiện, cũng rất có nghĩa khí. Cô còn nói nó vì cứu cô mà đã rời khỏi nhân thế. Nhưng giờ ta lại nghe nói, Cơ Phượng Ly vì kết thân với nó mà phạm vào tội phản quốc, còn nó thì mất tích không rõ nguyên nhân! Ta còn tưởng cô là ý trung nhân của nó, nên nó mới liều mình cứu cô. Ngày đó ta hoàn toàn tin những gì cô nói. Vậy mà giờ cô lại trở thành một cô nương. Cô nói xem, ta còn có thể tin cô được nữa không?”

Giọng nói của hắn càng lúc càng sắc bén, vẻ mặt cũng càng lúc càng lạnh, Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, trong lòng chỉ cảm thấy buồn bã. Tiêu Dận, chẳng lẽ ngươi sẽ vĩnh viễn quên ta cả đời này sao? Người đàn ông luôn miệng gọi ta là nha đầu, sẽ không trở về nữa sao?

“Nói đi! Rốt cuộc cô và Trác Nhã đã xảy ra chuyện gì? Nó đang ở đâu?” Tiêu Dận mang theo khí thế bức người tiến sát lại, hắn đưa tay giữ lấy cằm của Hoa Trứ Vũ, năm đầu ngón tay khẽ dùng lực, buộc Hoa Trứ Vũ phải đối mặt với hắn.

Hoa Trứ Vũ không thể trốn tránh, nàng khẽ mỉm cười nhìn hắn, khoảng cách hai người gần trong gang tấc, nàng có thể nhìn thấy sự thâm trầm, lạnh lẽo trong đôi đồng tử màu tím kia.

“Cô nói đi, rốt cuộc Trác Nhã đang ở đâu?” Ngón tay lạnh lẽo của hắn ma sát nơi cằm nàng, trong đôi đồng tử màu tím là gương mặt thanh tú của nàng, trên gương mặt kia có đôi mắt trong suốt như làn nước mùa thu, ngay cả khi đang nhuộm vẻ u sầu vẫn diễm lệ như đóa hoa mùa xuân. Mà nụ cười của nàng, trong vẻ thanh nhã còn toát lên vẻ kiên cường.

Thời gian như dừng lại, trời đất chìm trong im lặng.

Trái tim Tiêu Dận co đập mạnh mẽ như bị người ta đấm cho một quyền, trái tim không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn. Hắn vô thức buông tay ra, xoay người chống tay vào thân cây phía sau, thân cây khẽ rung lên, những đóa hoa mỏng manh rơi xuống vai hắn, mang theo cảm giác mất mát.

Hoa Trứ Vũ lấy tay nhặt đi một đóa hoa trên vai hắn. Sau một thoáng ngây người liền lấy tập tranh trong tay áo ra, chậm rãi nói: “Ngài nhìn xem, đây có phải Trác Nhã không?”

Tiêu Dận nhận lấy cuộn tranh trong tay Hoa Trứ Vũ, nhẹ nhàng mở ra.

Chăm chú, nhíu mày, lại ngưng mắt, nhíu mày.....

Trong tranh đúng là một cô gái như lời miêu tả, rất xinh đẹp, mày liễu mang theo anh khí, mắt hạnh thông tuệ. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt này, hắn lại không có chút cảm giác quen thuộc nào.

“Còn một người nữa!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, vung tay mở bức tranh thứ hai, một cô nương đang ngồi tươi cười hiện rõ ngay trước mắt.

Tiêu Dận nhìn lại.

Trước mắt chợt hiện lên một gương mặt xinh đẹp.

“Mẫu hậu, người thật đẹp! Đẹp hơn tất cả các cô nương trên thảo nguyên này!”

Mẫu hậu cười nói: “Các cô nương trên thảo nguyên cũng rất xinh đẹp, chỉ là vẻ đẹp của mẫu hậu không giống với bọn họ!”

“Con thích vẻ đẹp của mẫu hậu hơn.” Hắn cố chấp nói.

Sau khi trưởng thành, hắn mới biết mẫu hậu là người Trung Nguyên, vậy nên muội muội sinh ra rất giống bà, tràn đầy sức sống, xinh đẹp dịu dàng như hoa sen.

Người trong bức tranh này, tuy không giống y như đúc, nhưng cũng giống mẫu hậu tới bảy, tám phần.

Ngón tay Tiêu Dận run lên nhè nhẹ, chậm rãi lướt qua đôi mắt, sống mũi, bờ môi của người trong tranh, trầm giọng hỏi: “Nó đang ở đâu?”

Trái tim Hoa Trứ Vũ như bị bóp chặt, quả nhiên, Đan Hoằng mới là Trác Nhã. Chứng thực được điều này, nàng càng thấy nặng nề hơn.

Nếu như nàng chưa từng nghe Bạch Mã phu nhân nói qua, sau tai trái Trác Nhã có vết bớt màu đỏ, nàng sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được chuyện này, cũng vĩnh viễn không bao giờ biết được, tất cả chỉ là một âm mưu.

“Tiêu Dận, ta muốn nhờ ngài một chuyện!” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, gằn giọng nói.

Tiêu Dận đứng ở nơi đó, ánh mặt trời rực rỡ phủ quanh người hắn một tầng sáng màu vàng nhạt, hắn chăm chú nghe Hoa Trứ Vũ nói, thỉnh thoảng lại nhếch môi cười nhạt.

“Được!” Hắn gật đầu, đồng ý với những điều nàng nói, thậm chí ngay cả việc nàng gọi thẳng tục danh của hắn, hắn cũng không thấy phản cảm.

“Ta muốn hỏi thêm một câu, vì sao Ôn Uyển lại trở về Nam Triều, cô ta không phải nữ nhân trong lòng ngài sao?” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi.

“Không phải!” Hắn nheo mắt nhìn nàng, ánh nắng chói mắt phản chiếu trong đôi mắt hắn, sóng mắt trào dâng mãnh liệt: “Ban đầu ta nghĩ là cô ta, nhưng sau này mới phát hiện là không phải!”

Hoa Trứ Vũ né tránh ánh mắt hắn, nói: “Vẫn mong ngài nhớ những chuyện vừa đáp ứng ta, ta xin cáo lui!”

Hoa Trứ Vũ chậm rãi rời đi, tà váy lay động trong gió, chỉ một lát sau đã biến mất trước mặt Tiêu Dận.

Tiêu Dận đột nhiên lùi lại hai bước, một tay ôm ngực, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi, máu chảy xuống mặt đất, nhìn thật ghê người. Hắn dựa vào thân cây lau đi vết máu trên môi, ánh mắt nóng rực như lửa.

Xuân tới cũng là thời điểm tân đế Nam Triều bắt đầu tuyển tú, lấp đầy hậu cung. Đến mùng tám tháng ba, Hoàng Thượng sắc phong thiên kim Nhiếp tướng Nhiếp Y Nhân làm hoàng hậu, thánh chỉ đã truyền tới phủ Nhiếp tướng.

Phía sau tấm bình phong, dưới ngọn đèn lưu ly ảm đạm.

Cơ Phượng Ly đang ngồi trên giường, nắm chặt tờ giấy Tuyên Thành trong tay, trên giấy là bức họa một mỹ nhân mặc cung trang màu vàng làm từ gấm Tứ Xuyên, mái tóc Lưu Vân, cài trâm phượng, trang điểm nhẹ nhàng, dáng người tinh tế. Trên mặt dùng một tấm lụa mỏng che khuất gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đầy mê hoặc. Họa sĩ khắc họa vô cùng tốt, từ dáng người thướt tha, tà váy lay động trong gió như muốn thoát khỏi bức tranh.

Hắn nhìn nữ nhân trong tranh thật lâu, hắn có thể khẳng định mình chưa từng nhìn thấy cô nương có phong thái thướt tha, dịu dàng này bao giờ, nhưng không biết vì sao, trái tim lại đập rộn lên, hít thở không thông.

“Đây là Nhiếp Y Nhân sao?” Nạp Lan Tuyết đoạt lấy bức tranh trong tay hắn, nheo mắt hỏi. “Dáng người không tệ, nhưng không biết dung mạo ẩn giấu phía sau khăn che mặt kia như thế nào?”

Cơ Phượng Ly ảm đạm cười: “Nếu Nhiếp Viễn Kiều đã để cô ta là nữ nhi của mình, cộng thêm Hoàng Phủ Vô Song thoải mái phong cô ta làm hoàng hậu, chắc chắn là không tệ!”

Nạp Lan Tuyết đặt bức tranh lên bàn, thở dài nói: “Muốn ta ra tay với mỹ nhân, đúng là có phần không nỡ! Ngươi không tiếc sao?”

Cơ Phượng Ly đứng dậy, ánh đèn hắt lên gương mặt hắn, nét mặt thản nhiên, ánh mắt như ẩn chứa toàn bộ hào quang của nhân gian, mà hào quang kia lại vô cùng lạnh lùng, sâu thẳm.

Hắn đã từng nghĩ, người Hoàng Phủ Vô Song xử tử không phải người đó, nhưng mấy hôm nay, tất cả mật thám ở Vũ Đô phái ra ngoài vẫn không thu được bất kỳ tin tức nào. Nếu như hắn chưa chết, vậy vì sao lại biến mất không chút tăm hơi? Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, trái tim lại đau đớn như bị lăng trì thành ngàn mảnh.

Đối với hắn mà nói, còn thứ gì có thể ngăn hắn lại, có thứ gì đáng để hắn luyến tiếc?

Ngoài cửa có tiếng động vang lên, một bóng đen bí mật đi tới.

Cơ Phượng Ly quay lại nhìn, lạnh lùng hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Quả nhiên Lôi Đình Kỵ đã có hành động.” Người mới tới cúi đầu nói.

Cơ Phượng Ly gật đầu, nheo mắt nói: “Lệnh cho Đường Ngọc và Đồng Thủ không được hành động thiếu suy nghĩ.”

Nạp Lan Tuyết chậm rãi hỏi: “Phong Vân Kỵ nhất định phải chống lại Lôi Đình Kỵ sao?”

Cơ Phượng Ly nghiêm giọng. “Trước nay Phong Vân Kỵ luôn sóng vai cũng Lôi Đình Kỵ chống lại kẻ địch. Đáng tiếc......” Đáng tiếc, bây giờ không thể không chống đối lẫn nhau.

Ngày mùng mười tháng ba, toàn thể Vũ Đô trở nên nhộn nhịp. Hôm đó, Thánh Thượng hạ chỉ đại xá thiên hạ, khắp nơi vui mừng. Vừa qua canh hai, tiếng nhạc, tiếng trống vang lên khắp nơi. Cả cung điện sáng rực rỡ, gần như chiếu sáng hơn nửa giang sơn.

Phủ Nhiếp tướng giăng đèn kết hoa. Ở một căn phòng phía Đông Bắc Nhiếp phủ không còn vẻ thanh nhã, yên tĩnh như trước nữa, từng đám nha hoàn mặc trang phục diễm lệ ra ra vào vào, bận tối mặt tối mũi.

Mặc giá y được thiết kế riêng cho hoàng thất lên người, giá y màu đỏ thêu hoa văn phượng hoàng, thắt lưng ngũ sắc. Tà váy rất dài, khéo léo ôm lấy người. Dù nhiều tầng lớp phiền phức nhưng không quá nặng nề. Dưới ánh đèn lưu ly, màu đỏ rực rỡ như mặt trời, rực rỡ chói mắt.

Hoa Trứ Vũ ngồi ngay ngắn trước gương đồng, để mặc người khác trang trí. Cuối cùng, có một cung nữ điểm hoa văn lên trán nàng, kết thúc toàn bộ quá trình.

Hoa Trứ Vũ nhìn xuyên qua chuỗi dây ngọc, chỉ thấy trên trán nàng có vẽ một đóa hoa sen ba cánh nổi bật trên nền tuyết trắng, vẻ mặt thanh nhã. Đôi mắt trong suốt như hồ nước mùa thu, dưới đống trang sức lộng lẫy, nhìn thoáng qua càng thêm quyến rũ.

Đây là nàng sao? Rõ ràng nàng đã không còn là chính nàng nữa.

Xinh đẹp tới mức cực hạn, ngay cả nàng cũng không bao giờ biết, nàng cũng có mặt quyến rũ và thướt tha tới mức này.

Đan Hoằng đi lại gần, phủ khăn voan đỏ thẫm lên trên.

Trong nháy mắt, ánh sáng màu đỏ phản chiếu khắp căn phòng khiến tất cả mọi người trầm trồ khen ngợi: “Tiểu thư, người như tiểu thư đúng là sinh ra để làm Hoàng Hậu.”

Hoa Trứ Vũ khẽ nở nụ cười. Nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, nàng chậm rãi nói: “Các ngươi lui hết đi, Khởi La ở lại.”