Nguyên Bảo, ngươi dám giả mạo thái giám gây họa cho hoàng cung!
Giọng nói Ôn Uyển không lớn, nhưng vẫn đủ truyền vào tai các sứ thần ở đây,
còn có những đại thần ngồi gần đó nghe thấy tin tức này liền kinh hãi,
lặng lẽ nói lại cho người khác, trong nháy mắt, tin tức này đã lan rộng
tới tất cả mọi người.
Sợ hãi, coi khinh, xem thường, đủ loại ánh mắt kết thành một tấm lưới lớn phủ lên đầu Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn rừng Mai đang nở rộ. Màu hoa đỏ tươi dưới ánh mặt
trời trông thật lóa mắt. Phía xa là hàng hàng lớp lớp mái ngọc liên miên không dứt. Còn ngay gần nàng là những gương mặt với đủ biểu cảm đa dạng phong phú.
Hoàng tử Nguyệt Thị Nạp Lan Tuyết nắm chặt chén rượu trong tay, đôi mắt hơi nheo lại thoáng nhìn qua Hoa Trứ Vũ.
Chợt nghe thấy Đấu Thiên Kim cười phì một tiếng. Hắn tựa lưng vào ghế, gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Ái chà, đường đường là hoàng cung Nam Triều
lại có thái giám giả mạo, đúng là câu chuyện kinh dị rợn cả người!”
Đúng là rợn cả người!
Các thái giám đều bắt đầu tiến cung từ năm tám tuổi, phải thông qua một
loạt quy trình kiểm tra nghiêm khắc, có người giả mạo thái giám ở trong
cung, đó là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Nếu không phải Hoa Trứ Vũ được
Hoàng Phủ Vô Song kéo trực tiếp vào cung, thay thế bằng tên một thái
giám mới mất, nàng hoàn toàn không có cơ hội vào cung.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Vô Song không nghe lời Ôn Uyển, chỉ thấy hắn
nhíu mày trầm tư. Hôm đó là đích thân Hoàng Phủ Vô Song hạ lệnh đem Hoa
Trứ Vũ đi tịnh thân, dù hắn không trực tiếp nhìn thấy cảnh đó, nhưng sau khi nhìn Hoa Trứ Vũ khập khễnh trở về, giữa hai chân đầy máu. Bảo Hoa
Trứ Vũ giả mạo thái giám, hắn là người đầu tiên không tin! Nhưng Tống
Khởi La vẫn chưa thị tẩm? Hắn không có hứng thú với chuyện phòng the của Hoàng Phủ Vô Thương, cũng chưa từng phái người thăm dò chuyện này.
Nếu quả thật Khang đế chưa từng sủng hạnh Tống Chiêu Nghi, nếu Tiểu Bảo Nhi là thái giảm giả mạo, đó là tội chết! Mà hắn không muốn để Tiểu Bảo Nhi chết.
“Trẫm sẽ phái người điều tra chuyện này!” Hoàng Phủ Vô Song điềm tĩnh nói.
Ôn Uyển chỉ đành im lặng. Nàng đã mở màn, thì sẽ có người tiếp tục bới móc chuyện này. Bởi vì nàng biết, người muốn Nguyên Bảo chết ở trong hoàng
cung này, không chỉ có một mình nàng.
“Hoàng Thượng, chuyện lớn như vậy, phải nhanh chóng tiến hành điều tra làm
rõ!” Hữu tướng quỳ trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, ông đã cảm thấy chướng
mắt việc Hoàng Phủ Vô Song sủng ái tiểu thái giám này một cách quá mức,
nếu có thể nhân cơ hội này loại bỏ hắn thì đúng là một chuyện sảng
khoái.
“Hoàng Thượng, mong Hoàng Thượng điều tra làm rõ! Làm sạch hoàng cung!” Mấy lão thần thấy vậy cũng bước ra quỳ xuống.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn bọn họ, cười lạnh nói.
“Chỉ là suy đoán không có chứng cớ mà các ngài cũng tin tưởng. Ngày đó, đích thân Hoàng Thượng đã hạ lệnh tịnh thân cho Tiểu Bảo Nhi, nếu các ngươi
không tin thì chính là nghi ngờ lời nói của Hoàng Thượng.”
“Không sai!” Hoàng Phủ Vô Song ngồi trên Long ỷ, nheo mắt nói: “Chuyện này, trẫm biết rất rõ. Không cần điều tra gì nữa!
“Hoàng Thượng! Nếu ngài không điều tra rõ ràng, lão thần sẽ không đứng dậy!”
“Hoàng Thượng!”
Những tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, lúc này Hoa Trứ Vũ mới biết sau hôm giám trảm Cơ Phượng Ly trên pháp trường, nàng đã đắc tội với không ít người. Ngay cả Nhiếp Viễn Kiều cũng muốn ép nàng vào chỗ chết.
Hoàng Phủ Vô Song hừ lạnh: “Cát Tường, ngươi tới Vĩnh Đường Cung truyền Tống Chiêu Nghi tới đây!”
Hoa Trứ Vũ nghĩ, nếu Đan Hoằng tới đây, Thái y bắt mạch phát hiện cô ấy
không hề mang thai, như vậy nàng có thể thoát khỏi kiếp nạn này. Chỉ là
như vậy sẽ khiến Hoàng Phủ Vô Song nghi ngờ nàng là nữ nhân. Bởi vì,
Hoàng Phủ Vô Song biết rất rõ, kia là thuốc dưỡng thai.
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy lòng mình vô cùng lạnh lẽo.
“Hoàng Thượng, Tống Chiêu Nghi đã tới!” Cát Tường cao giọng hô kéo Hoa Trứ Vũ bừng tỉnh lại.
Hoa Trứ Vũ nhìn Đan Hoằng mặc cung trang đi theo Cát Tường. Trên mặt cũng
hiện vẻ mơ hồ không rõ vì sao Hoàng Phủ Vô Song lại cho truyền nàng tới
đây? Nàng chậm rãi quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: “Tống Khởi La tham kiến
Hoàng Thượng!”
“Tống Khởi La, Chiêu Nghi của Khang đế, Kính Sự Phòng chưa từng có ghi chép
về việc thị tẩm của ngươi, nhưng ngươi lại mang thai, mau nói cho trẫm
biết, đứa bé trong bụng ngươi là của ai?” Hoàng Phủ Vô Song lạnh giọng
hỏi.
Đan Hoằng nghe vậy, gương mặt lập tức trắng bệch.
Mang thai?
Nàng kinh ngạc nhìn Hoa Trứ Vũ, chỉ thấy Hoa Trứ Vũ khẽ vuốt cằm nhìn nàng.
Hoàng Phủ Vô Song không cho Thái y bắt mạch cho Đan Hoằng, có thể thấy hắn đã tin chắc Đan Hoằng mang thai, như vậy, chỉ cần Đan Hoằng khẳng định đứa bé là của Khang đế, chuyện này có thể thuận lợi cho qua.
Đan Hoằng và Hoa Trứ Vũ ở bên nhau nhiều năm, tâm ý tương thông, vừa nhìn
Đan Hoằng đã hiểu được ý của Hoa Trứ Vũ. Cũng mơ hồ đoán được tám, chín
phần chuyện xảy ra trước mắt.
Nàng quỳ gối, buồn bã nói: “Hoàng Thượng, đứa bé trong bụng Khởi La là của
Khang đế. Khi Khởi La còn làm Chiêu Nghi của Khang đế đã được hưởng
thánh sủng, nhưng không phải ban đêm, vậy nên, không có ghi chép ở Kính
Sự Phòng!
Quần thần đứng dưới hít sâu một hơi. Không thị tẩm vào ban đêm, vậy là hoang dâm vào ban ngày, không ngờ Khang đế trông vậy lại là một người phong
lưu, háo sắc!
“Hoàng Thượng, nữ nhân này thông gian với Bảo công công, sao có thể tin lời
của cô ta được? Hoàng Thượng, muốn điều tra rõ chuyện này, xin Hoàng
Thượng cho gọi thái giám đã tịnh thân cho Bảo công công tới, hỏi rõ là
biết.
Các lão thần không cam lòng nói.
Hoàng Phủ Vô Song mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Cát Tường, ngươi cho gọi Cát công công tới đây!”
Hoa Trứ Vũ không ngờ những lão thần này lại cứng đầu như vậy, cứ nhất định
phải đẩy nàng vào chỗ chết mới bằng lòng. Nàng khẽ nhăn mày lại, nhưng
dù Cát công công có tới đây, cũng không thể chứng mình nàng là thái
giám.
Cát công công được đưa tới rất nhanh, ông ta còng rạp lưng đi tới, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song liền vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Cát công công, ngươi còn nhớ hắn không?” Hoàng Phủ Vô Song chỉ vào Hoa Trứ Vũ hỏi.
Cát công công nheo mắt nhìn Hoa Trứ Vũ hồi lâu mới cung kính nói: “Lão thần vẫn nhớ rất rõ, đó không phải là tân tổng quản của Hoàng Thượng –
Nguyên Bảo đại nhân sao.”
“Trẫm hỏi ngươi, có phải ngươi đã tịnh thân cho hắn không?” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng hỏi.
Cát công công khàn giọng nói: “Lão nô còn nhớ, ngày đó lão nô không ra tay, mà là Bảo công công tự làm. Nhưng lão nô có thể chắc chắn đã nhìn thấy
rất nhiều máu, không giống như giả vờ. mong Hoàng Thượng minh giám!”
“Ồ?” Hoàng Phủ Vô Song kinh ngạc nói. “vậy là ngươi không làm chuyện đó?”
“Vâng!” Cát công công cúi đầu đáp.
“Được rồi, trẫm biết rồi, ngươi lui xuống đi!” Hoàng Phủ Vô Song lơ đãng nhìn về phía Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ bị ánh mắt Hoàng Phủ Vô Song làm cho lo lắng. Nàng hiểu, Hoàng Phủ Vô Song đã bắt đầu nghi ngờ nàng là thái giám giả.
Cát công công vừa rời đi, các lão thần lập tức kích động.
Nhiếp Viễn Kiều cất cao giọng nói: “Hoàng Thượng, nếu Cát công công không tự
mình động thủ, mà cũng không giống như giả bộ. Chi bằng tiến hành nghiệm thân, sự thật sẽ được làm rõ!”
Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, sắc mặt tối đen, mím chặt môi, nói.
“Làm càn!”
“Hoàng Thượng, nếu không nghiệm thân thì hãy mời Thái y đến bắt mạch cho Tống
Chiêu Nghi, xem đứa bé trong bụng đã được mấy tháng, nếu khoảng ba bốn
tháng thì đúng là của Khang đế, nếu mới có một hai tháng…. Chắc chắn là
của Nguyên Bảo không còn nghi ngờ gì nữa.”
Hoa Trứ Vũ mới quay về Vũ Đô không lâu, nếu đây là đứa bé của Hoa Trứ Vũ, chắc chắn là chưa đầy hai tháng.
Những lão thần này, đúng là thông minh quá bị thông minh hại!
“Được! Cách này rất hay, trẫm sẽ chọn cách này! Nhưng việc này để một thời
gian nữa hãy tính, trẫm sẽ sai người điều tra rõ!” Hoàng Phủ Vô Song
lãnh đạm nói.
“Hoàng Thượng, việc này cần phải điều tra ngay!” Có người vẫn không cam lòng.
“Câm miệng!” Hoàng Phủ Vô Song đột ngột đứng dậy. “Ai dám nhắc lại chuyện
này, trẫm sẽ lấy đầu hắn! Hôm nay là ngày sứ thần các nước vào chầu,
không phải để xem kịch. Các ngươi lui xuống hết đi, ai không đứng dậy
thì cứ quỳ ở đây đến chết đi!”
Chúng thần nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song tức giận, ai cũng không dám lên tiếng, Hoàng Phủ Vô Song ra lệnh cho cấm vệ quân: “Người đâu. Giam Bảo công
công và Tống Chiêu Nghi vào Nội Trừng Viện!”
Vốn Hoa Trứ Vũ nghĩ Hoàng Phủ Vô Song sẽ giam nàng vào nhà lao Hình bộ,
không ngờ hắn lại đẩy nàng tới Nội Trừng Viện. Nơi đó, còn tốt hơn nhiều nơi giam giữ Cơ Phượng Ly.
Dưới ánh nắng ban trưa gay gắt, mọi người nhìn bóng dáng tiểu thái giám
khuất dần khỏi tầm mắt. Thật ra ai cũng hiểu, việc giam giữ Nguyên Bảo
chỉ là kế hoãn binh. Kết quả điều tra sau đó sẽ chứng minh hắn đúng là
thái giám. Sự sủng ái của Hoàng Thượng với Nguyên Bảo thật khiến người
ta tức giận.
Nạp Lan Tuyết yên lặng ngồi ở nơi đó, ánh nắng phản chiếu vào mặt nạ của hắn, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người khác run rẩy.