Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 123




Hoa Trứ Vũ nhìn thẳng vào mắt Cơ Phượng Ly.

Đôi mắt đen nhánh, thâm sâu, đôi mắt trong suốt như dòng nước chảy giống như muốn hút nàng vào trong, lúc này, hắn đang sững sờ nhìn nàng. Dường như hắn cũng không ngờ, nàng lại chính là quan giám trảm.

Nhưng lập tức hắn như hiểu ra điều gì đó, liền mỉm cười bước về phía trước.

Chưa tới giờ hành quyết, Hoa Trứ Vũ và Thượng thư Hình bộ Lã Định Chi, hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều cùng nhau chia vị trí ngồi trên đài giám trảm.

Cấm vệ quân cầm kiếm canh gác nghiêm ngặt bốn cạnh pháp trường, số lượng lên tới mấy ngàn người tạo thành thế phòng thủ chật như nêm.

Hoa Trứ Vũ cầm lấy văn thư đọc lại một lần các tội danh của Cơ Phượng Ly và thánh chỉ của Hoàng Phủ Vô Song. Cả pháp trường vô cùng im ắng, ngoài âm thanh tuyết rơi chỉ có giọng nói lạnh lẽo của nàng, từng câu một vạch trần tội ác của Cơ Phượng Ly.

Mưu phản, khống chế triều chính, thậm chí còn cả việc hãm hại Khang đế... Không có tội nào thoát khỏi tội chết.

Hoa Trứ Vũ cảm thấy tâm trí nguội lạnh, đây chính là đấu tranh nội bộ trong triều, một khi ngươi ngã xuống, tất cả tội danh sẽ trút xuống đầu ngươi.

“Quyết định xử lăng trì vào giữa trưa mùng sáu tháng giêng.” Hoa Trứ Vũ khó nhọc nói xong câu cuối cùng liền cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, đôi tay mềm nhũn cầm không vững thánh chỉ.

Nàng đặt thánh chỉ xuống, chậm rãi bước về phía Cơ Phượng Ly.

Gió lạnh thấu xương, tuyết bay đầy trời, hắn lặng im đứng trong gió, đứng trong tuyết.

Hắn đang nhìn nàng.

Ánh mắt mang theo sự đau đớn cắt da cắt thịt, cách một bầu trời đầu tuyết rơi không chớp lấy một lần. Không biết là hắn gầy đi, hay do trang phục tù nhân rộng thùng thình mà bay phất phơ trong gió. Mái tóc đen dài rối tung, môi mỏng khẽ nhếch, tuy gương mặt tái nhợt đi nhiều nhưng vẫn mang theo vẻ tuấn mỹ, kinh động lòng người như trước.

Hắn khẽ nhếch môi, nói nhấn mạnh từng chữ: “Giọng nói thật ấm áp, chỉ tiếc lại là những lời Cơ mỗ không muốn nghe. Thật ra, Bảo nhi à, từ trước tới nay ta chỉ muốn nghe ngươi hát một khúc, tiếc là cả đời này, vĩnh viễn không còn cơ hội nghe được nữa.” Hắn cố ý kéo dài mấy âm cuối, mang theo ý trêu chọc.

Do lúc này cả pháp trường đang vô cùng yên tĩnh, nên giọng nói của Cơ Phượng Ly truyền đi rất xa. Ngay cả dân chúng đứng dưới pháp trường cũng nghe thấy, khoảng cách giữa đài giám trảm và đài hành quyết rất gần, Hoa Trứ Vũ có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng hít sâu của quan viên đứng sau.

Nàng nhìn Cơ Phượng Ly, lạnh lùng quát: “To gan, chết tới nơi còn dám nói năng ngông cuồng, trêu chọc giam trảm quan!”

Cơ Phượng Ly khàn giọng nói: “Vì sắp chết nên mới đem những lời chôn giấu tận đáy lòng nói ra.”

Hoa Trứ Vũ đờ người, trong lòng không ngừng dậy sóng, chỉ có vẻ mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản vội vàng quay trở về đài giám trảm.

Giờ hành quyết vẫn chưa tới, đột nhiên cả pháp trường xôn xao hẳn lên, đúng lúc này, có tiếng đàn chợt vọng tới, tiếng đàn thuần khiết, phiêu đãng trong không trung, những âm thanh hỗn loạn dần dần bị tiếng đàn lấn át.

Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng đàn, chỉ thấy trong đám đông đứng dưới pháp trường không xa có một cỗ xe ngựa hoa lệ, tiếng đàn truyền từ trong xe ngựa đó ra. Âm thanh xuyên qua khung cửa sổ, đứng ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người mảnh mai đang dùng tay lướt trên dây đàn.

Tiếng đàn triền miên da diết, mềm mại, thong thả mà đầy thương cảm, còn có cảm giác ưu thương khó nói nên lời, khúc nhạc kéo dài miên man không dứt.

Tiếng đàn thiết ta trong bầu trời đầy tuyết bay như đóa hoa nở rộ bay theo gió. Tiếng đàn gợi lên bao cảm xúc đau xót, bi ai trong lòng mỗi người.

Đây là khúc nhạc phân ly!

Tuy giai điệu bi thương nhưng lại vô cùng đạm mạc, bình yên, không chỉ xua tan không khí âm trầm nơi pháp trường mà còn khiến lòng người cảm thấy ấm áp.

Người đang đánh đàn có cầm kỹ rất cao.

“Ai đang đánh đàn vậy?” Thượng thư Hình Bộ Lã Định Chi ngồi bên cạnh Hoa Trứ Vũ cất tiếng hỏi.

Một viên quan cúi đầu nói: “Bản quan cũng không rõ, chắc là một tiểu thư quý tộc tới đưa tiễn Cơ Phượng Ly! Người đâu, qua đó hỏi xem tiểu thư nhà ai?”

Chỉ một lát sau đã thấy cấm vệ quân quay lại nói: “Bẩm đại nhân, người đánh đàn là Tam công chúa.”

Thì ra là Tam công chúa Hoàng Phủ Yên!

Ai ở Vũ Đô cũng biết Tam công chúa ái mộ Cơ Phượng Ly, tuy Cơ Phượng Ly đã từ chối thành thân với nàng, nhưng nàng vẫn một lòng si tình không đổi. Hôm nay đến đưa tiễn Cơ Phượng Ly cũng không có gì lạ.

Khúc nhạc kết thúc.

Lại có tiếng đàn tỳ bà vang lên, âm thanh truyền tới từ một cỗ xe ngựa hoa lệ khác.

“Lại là ai nữa đây?” Lã Định Chi hỏi.

Cấm vệ quân vội vàng tới bẩm báo: “Bẩm đại nhân, lần này là Ôn tiểu thư.”

Hoa Trứ Vũ nghe thấy chỉ đành cười khổ, không nói rõ được tâm trạng lúc này của mình ra sao, hình như vị gì cũng có, nhưng lại không cảm giác được.

Hoàng Phủ Yên đến đây, tất cả cô nương Vũ Đô ái mộ Cơ Phượng Ly cũng đến đây, ngay cả Ôn Uyển cũng vậy, tuy nàng ta hãm hại Cơ Phượng Ly, nhưng cũng tới đây tiễn đưa hắn. Chỉ có nàng, một mình ngồi trên đài giám trảm, đẩy hắn vào chỗ chết. Hoa Trứ Vũ chăm chú lắng nghe khúc nhạc tỳ bà. Đến khi khúc nhạc kết thúc, cấm vệ quân mới đi tới bẩm báo: “Bảo đại nhân, Tam công chúa nói muốn kính tội phạm họ Cơ một chén rượu trước khi hắn lên đường!”

“Được!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.

Xe ngựa của Hoàng Phủ Yên chậm rãi xuyên qua đám đông, dừng lại ở vị trí cách đài hành quyết không xa, Tam công chúa Hoàng Phủ Yên bước xuống xe ngựa. Nàng không mặc trang phục hoa lệ trong cung, chi có một chiếc váy dài giản dị màu trắng, búi tóc đơn giản, cũng không có đồ trang sức cài trên đầu.

Hoàng Phủ Yên nhẹ nhàng bước lên đài, những ngón tay thon dài nắm chặt chén rượu trong tay, gương mặt xinh đẹp mang theo sự buồn bã đầy bi thương.

Bộ quần áo màu trắng của nàng trắng y hệt như những bông tuyết đang bay kia, trắng ---- giống như đồ tang, trắng –--- tới Hoa Trứ Vũ cảm thấy đau mắt. Hoàng Phủ Yên vừa đi lên, lập tức có một quan viên Hình bộ dùng châm bạc thử độc, tội phạm bị xử lăng trì tuyệt đối không được chết trước khi hành hình.

Sau khi kiểm tra không phát hiện ra vấn đề gì, viên quan Hình bộ kia liền cúi người giao lại chén rượu vào tay Hoàng Phủ Yên, Hoàng Phủ Yên hừ lạnh, nâng váy bước lên đài hành quyết.

“Tướng gia, ta đến tiễn ngài!” Hoàng Phủ Yên vốn là một cô nương hay xấu hổ, khi còn ở trong triều, mỗi lần bắt gặp Cơ Phượng Ly đều không dám nhìn thẳng vào hắn. Còn lúc này, nàng lại không hề chớp mắt chăm chú nhìn gương mặt tiều tụy của Cơ Phượng Ly, giống như nhìn cả đời này cũng không đủ.

“Đa tạ Tam công chúa!” Cơ Phượng Ly đón lấy chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó hắn mỉm cười với Hoàng Phủ Yên. “Tam công chúa, ta có thể gọi công chúa một tiếng muội muội không?”

Hoàng Phủ Yên gật đầu.

“Yên muội, ta rất thích muội, giống như ca ca thích muội muội của mình, ta tin Tam công chúa sẽ tìm được lang quân như ý của mình. Ta đi đây, công chúa bảo trọng!” Hắn nhẹ nhàng nói.

Đúng lúc này, hai tiếng pháo vang lên, giờ hành quyết bắt đầu.

Cấm vệ quân đi tới mời Hoàng Phủ Yên xuống, đến lúc này nàng không kiềm chế được nữa khóc rống lên: “Không, không......”

Cấm vệ quân dùng sức mạnh kéo Hoàng Phủ Yên đi xuống.

Hoa Trứ Vũ cũng nghe thấy tiếng pháo vang, âm thanh này khiến trái tim nàng như thắt chặt lại.

Hiệu lệnh hai tiếng pháo để cho đao phủ bắt đầu chuẩn bị. Hết một nén nhang sau sẽ có thêm một tiếng pháo nữa báo hiệu giờ hành quyết đã tới.

Hoa Trứ Vũ nặng nề đưa mắt nhìn về đài hành quyết, Cơ Phượng Ly vẫn đang lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Thật ra, Hoa Trứ Vũ luôn có cảm giác Cơ Phượng Ly sẽ không chết!

Bởi vì nàng hiểu rõ năng lực của hắn.

Nàng nghĩ hắn nhất định sẽ có đường lui, nếu không, hắn đã không thản nhiên để bị bắt nhốt vào đại lao, cũng không thản nhiên đi tới đài hành quyết như vậy.

Nhưng sắp tới giờ mà quanh pháp trường vẫn chưa có động tĩnh gì.

Gió tuyết bắt đầu nổi lên, chiếc áo mỏng manh mặc trên người Cơ Phượng Ly bị gió thổi bay phần phật. Dường như hắn sắp biến mất theo làn gió, biến mất khỏi đất trời.

Tự nhiên, nàng cảm thấy sợ hãi.

Đao phủ bắt đầu tiến lên. Hắn mặc một bộ quần áo màu đen rộng rãi che kín toàn thân, trên mặt cũng trùm khăn đen, thứ lộ ra chỉ có một đôi mắt.

Hình phạt Lăng trì đúng là hình phạt vô cùng tàn khốc, tàn khốc đến ngay cả đao phủ cũng không dám thản nhiên nhìn về phía người chịu hình, chỉ sợ sau khi người kia chết sẽ biến thành lệ quỷ đeo bám đòi mạng.

Còn có một người theo sau giúp việc cho đao phủ, người đó tiến lên cởi chiếc áo tù nhân của Cơ Phượng Ly, lộ ra bả vai bị vòng dây xích xuyên qua, lộ ra vòm ngực của hắn. Cơ Phượng Ly gần như đã bán khỏa thân, người kia lại định cởi quần của Cơ Phượng Ly khiến dân chúng đứng dưới xôn xao.

Có người hô lớn: “Để lại cho Tướng gia chút thể diện đi!”

Dân chúng kích động, Hoa Trứ Vũ khẽ cắn môi, bàn tay giấu trong áo không ngừng run rẩy.

Đao phủ nghe vậy liền dừng sức xé rách ống quần của Cơ Phượng Ly, phơi ra cặp đùi trong trời gió tuyết.

Tên kia còn lấy một chiếc lưới đánh cá lớn bọc lấy Cơ Phượng Ly, lưới đánh cá bó sát dồn cơ thịt thành từng mảng.

Đao phủ bình tĩnh mở rương gỗ lấy ra hơn mười món đạo cụ. Đó là những đạo cụ cắt gọt, có lớn có nhỏ, đủ các hình dạng khác nhau.

Hình phạt Lăng trì còn có danh xưng là thiên đao vạn quả (lóc từng miếng thịt), người chịu hình phải qua 9999 đao mới chết, thiếu một đao cũng không được, vậy nên đao phủ phải chuẩn bị hơn mười đạo cụ khác nhau mới có thể hoàn thành được phương pháp hành hình có độ khó cực cao này.

Đao phủ chọn một con dao nhỏ sắc bén, sau khi dùng khăn lau qua liền đứng trên đài hành quyết chờ đợi, đến khi tiếng pháo cuối cùng vang lên, lệnh bài hành quyết trong tay Hoa Trứ Vũ rơi xuống đất.

Tiếng khóc than càng lúc càng nhiều.

Hoa Trứ Vũ thất thần ngồi trên đài giám trảm, nàng cảm thấy trời đất như sụp đổ, cảm giác đau khổ trào dâng. Máu trong người như đông thành băng, cơ thể lạnh lẽo, sức lực bị rút cạn, nếu không phải đang ngồi trên ghế, nàng nghĩ mình sẽ ngã nhào xuống đất.

Một nén nhang sau chính là giờ hành quyết, không nhiều không ít, chỉ có một nén nhang.

Nàng đột nhiên đứng dậy đi qua đó.

“Bảo đại nhân, ngài muốn làm gì?” Nhiếp tướng lạnh lùng hỏi.

Hoa Trứ Vũ quay lại cười: “Hắn là kẻ thù của bản công công, bản công công muốn tận mắt nhìn hắn bị lăng trì, có thể mới giải được nỗi hận trong lòng ta.” Nàng gằn giọng nói. Nhiếp Viễn Kiều chỉ hơi sửng sốt, sau đó cũng mặc cho Hoa Trứ Vũ đi về phía đó.

Hoa Trứ Vũ bước lên đài, gió tuyết thổi lớn làm tà áo nàng tung bay phần phật, giống y như cánh bướm đang dùng hết sức bay lên trời cao.

“Ngươi tháo lưới đánh cá ra, mặc quần áo vào, ta có chuyện muốn hỏi hắn!” Nàng lạnh giọng nói.

Đao phủ và người trợ giúp hắn đưa mắt nhìn nhau, sau đó lập tức tháo chiếc lưới đánh cá ra, mặc áo lại cho hắn. Còn chiếc quần dài đã bị xé rách, Hoa Trứ Vũ liền cởi áo choàng trên người ra ném về phía hắn.

“Các ngươi lui xuống trước đi!” Hoa Trứ Vũ chắp tay đứng trên đài, vẻ mặt thản nhiên, nụ cười lạnh lùng, không rõ cảm xúc.

Hai người do dự lui khỏi đài.

Hoa Trứ Vũ thản nhiên nhìn Cơ Phượng Ly.

Tả tướng tao nhã vô song một thời lúc này đang mặc quần áo tù nhân, người đầy xiềng xích, hắn gầy hơn nhiều, vẻ mặt cũng tiều tụy. Nhưng dù có như vậy, hắn vẫn rất điềm tĩnh, trên môi vẫn nở nụ cười đầy tao nhã.

Đã từ rất lâu, nàng rất muốn lột bộ mặt tươi cười giả dối của hắn xuống, nàng rất muốn chứng kiến gương mặt kinh hoàng, bất lực của hắn.

Nhưng nàng đã thất bại rồi.

Không thể không thừa nhận, hắn quá ngoan cường.

Ngay cả khi phải chịu hình phạt lăng trì, hắn vẫn có thể thản nhiên mỉm cười!

“Cơ Phượng Ly, cuối cùng ta cũng đã đợi được tới ngày hôm nay!” Nàng cầm lấy con dao nhỏ mà tên đao phủ để lại.

Cơ Phượng Ly đang ôm lấy chiếc áo choàng của Hoa Trứ Vũ, hắn có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp xuyên qua da thịt, thấm vào lòng hắn.

Đủ rồi!

Đối với hắn thế này là đủ rồi!

Trước khi bị lăng trì, có thể nhìn thấy người kia thương tiếc hắn, hắn đã thấy đủ rồi.

“Bảo nhi, ngươi vẫn không đành lòng, đúng không?” Hắn cúi đầu hỏi, giọng nói dịu dàng, trầm thấp.

Hoa Trứ Vũ yếu ớt cười. “Không phải, ta chỉ thấy để đao phủ xuống tay không bằng tự mình xả giận mà thôi!”

Hắn thôi cười, chút ánh sáng trong mắt trở nên ảm đạm, hắn nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt của có sự bi ai, lạnh lẽo.

Một bông tuyết rơi xuống tan thành nước khiến hắn có ảo giác đó là nước mắt của nàng, nhưng thứ kia, rõ ràng không phải là nước mắt. Tuyết rơi càng lúc càng lớn, nhưng bông tuyết lớn rơi xuống người hắn, hắn cứ đứng ôm lấy chiếc áo của nàng, giống như đây là chiếc áo trân quý nhất trần gian.

Nàng mím chặt môi đi lại gần hắn, một câu cũng không nói đã cầm dao đâm vào người hắn.

Nàng sợ không thi hành ngay nàng sẽ không xuống tay nổi nữa.

Dao thứ nhất đâm vào cánh tay trái, dao thứ hai đâm vào cánh tay phải, dao thứ ba sườn trái, dao thứ tư sườn phải, dao thứ năm chân trái, thứ sáu đùi phải.

Âm thanh cắt da cắt thịt như tiếng gió gào thét, vậy mà Cơ Phượng Ly dường như không nghe thấy gì, cũng không có cảm giác gì, trong mắt hắn chỉ có nàng, trong con ngươi đen thẫm của hắn cũng chỉ có hình bóng nàng.

Nàng đứng cách hắn chưa đầy hai bước chân, hắn nhìn vào mắt nàng, đôi mắt từng làm dao động trái tim hắn giờ đang tràn ngập vẻ lạnh lẽo.

“Bảo......... Nhi......... Ngươi…..Đã......... Hết......... Hận…..Chưa?" khi nàng dừng tay thì người hắn đã đầy máu tươi, hắn chậm rãi nói ra bảy chữ kia.

Nàng đâm hắn bảy dao.

Hắn tặng lại nàng bảy chữ.

Bảy chữ này khiến nàng không xuống tay nổi nữa.

Bảy chữ này khiến nàng cảm thấy trống rỗng, trái tim như bị mũi tên đâm xuyên.

Nhưng đao mấu chốt này, nàng nhất định phải đâm xuống, chỉ là tay nàng đang run lên, run tới mức con dao đang cầm trong tay sắp rơi xuống đất.

Nàng cứng đờ người, hắn vừa đột ngột kéo nàng vào lòng, nhát dao cuối cùng đâm vào ngực hắn. Trong nháy mắt, máu tươi như hoa nở rộ trong không trung, nhuốm đỏ những bông tuyết rơi xuống cơ thể hai người, rõ ràng đang ở rất cạnh nhau, vậy mà như cách xa một đời một kiếp.

Xa tới mức không thể lại gần---

“Bây giờ đã hết hận chưa?” Hắn hỏi lại nàng.

Ánh mắt u ám yên lặng khóa chặt tầm mắt nàng, còn có cả sự chân thành khiến nàng mơ hồ không thể suy nghĩ.

Dân chúng đứng dưới lập tức náo loạn, ngay cả các quan ở đài giám trảm cũng kinh hãi đứng dậy nhìn về phía này, chỉ là Hoa Trứ Vũ không nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì hết.

Thế giới này, dường như chỉ còn lại nàng và hắn.

Trong mắt nàng lúc này cũng chỉ có hắn.

“Cơ Phượng Ly, ngươi không hận ta sao?” Nàng đưa tay lau đi vết máu nơi khóe môi hắn, chậm rãi hỏi rõ từng câu từng chữ.

Cơ Phượng Ly đột nhiên nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ như pháo hoa trong đêm, rạng rỡ, chói mắt. Nụ cười điên đảo chúng sinh, ngay cả khi hấp hối, hắn vẫn có thể mê hoặc người khác tới như vậy. “Bảo nhi, sao ta có thể hận ngươi được! Tất cả những gì ngươi làm là vì ngươi hận ta. Trước đây, ta không biết ngươi lại hận ta sâu đậm tới mức này, ta chỉ biết ngươi là Doanh Sơ Tà, là thuộc hạ của Hoa Mục, nhưng giờ ta nghĩ có thể ngươi và Hoa Mục còn có mối quan hệ khác, thế nên ngươi mới hận ta thấu xương! Bảo nhi, ta biết ngươi là người như thế nào, ngươi sẽ không vô duyên vô cớ hại ta. Cho nên, ta sẽ không hận ngươi, vĩnh viễn sẽ không hận ngươi. Chỉ là, ta sắp đi rồi.” Ánh mắt của hắn chợt ảm đạm, không còn chút sinh khí.

“Bảo nhi, ta đi đây. Nếu thật sự có kiếp sau, ngươi có biết ta muốn làm gì nhất không?” Hắn cúi đầu hỏi.

“Làm gì?” Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, không biết từ khi nào, nhưng giọt lệ nơi khóe mắt nàng đã chậm rãi rơi xuống.

“Ta sẽ thỉnh cầu Diêm vương để kiếp sau đầu thai làm một nữ nhân, Bảo nhi, ta và ngươi không cần cùng là nam nhân nữa.” Giọng nói của hắn, yếu ớt vang vọng bên tai nàng.

Cảm giác đau đớn tích tụ trong lòng như nổ tung, cảm giác đâu đớn khiến nàng trở tay không kịp. Không phải cảm giác nhất thời, mà là sự đau đớn chậm rãi kéo dài thấm vào xương tủy, thấm vào lục phủ ngũ tạng, khiến toàn thân nàng cảm thấy đau đớn!

Nước mắt khẽ rơi xuống, hắn nghi hoặc nhìn vào đôi mắt nàng.

Bi thương?

Cảm giác này là thương hại, thương tiếc, hay là......

“Bảo nhi, ngươi vẫn còn để ý tới ta sao?” Hắn đột nhiên vòng cánh tay ôm chặt lấy nàng.

Cánh tay hắn ghì chặt khiến nàng không thở nổi. Hắn gối cằm vào vai nàng, gò má hắn kề sát vào tóc nàng, hơi thở của hắn bao trùm lấy nàng.

Môi hắn tìm thấy môi nàng, hôn nàng điên cuồng mà bá đạo.

Trái tim Hoa Trứ Vũ như ngừng đập, mọi thứ xung quanh như đóng băng, không còn tồn tại.

Nàng không dám động đậy, thậm chí còn không dám thở, trái tim như sắp rời khỏi lồng ngực. Bị hắn ôm chặt như vậy, nàng chỉ biết để mặc hắn tàn sát đôi môi nàng.

Hoa Trứ Vũ cảm thấy cả người mềm nhũn. Trái tim như thoát ra ngoài, rơi vào một khoảng không ấm áp, cứ thế mà trôi nổi, bềnh bồng phiêu đãng.

Nụ hôn bá đạo dần dịu dàng lại, càng lúc càng dịu dàng, cuối cùng mới khẽ rời khỏi môi nàng, nhẹ nhàng như chiếc lá khô rời cành, hắn tỳ vào vai nàng nỉ non: “Bảo nhi, ta yêu ngươi. Nhưng ta cũng muốn vĩnh viễn không bao giờ nhớ tới ngươi!”

Hoa Trứ Vũ cảm giác được cơ thể Cơ Phượng Ly bắt đầu ngã về phía sau, nàng đưa tay ôm hắn, chỉ là hắn vẫn ngã xuống đất.

Hắn nhìn nàng, nhìn nước mắt ướt đẫm trên gương mặt nàng, hai hàng lông mi chậm rãi khép vào, đã đi tới bước này, bọn họ không thể ở gần nhau được nữa, tất cả mọi việc, đến lúc này có thể coi như hoàn toàn chấm dứt.

“Cơ Phượng Ly, ngươi sẽ không chết!” Nàng cúi đầu thì thầm bên tai hắn. Nhưng dường như hắn không nghe, không hiểu được----

Trước khi lên đài giám trảm nàng đã nhận được thư của Khang, lúc đó nàng đã biết, mọi chuyện không hề giống như tưởng tượng của nàng.

Nàng không muốn giết hắn, nàng muốn cứu hắn.

Trước khi tới đây, ngoài bè đảng của Nhiếp tướng, nàng đã mua chuộc được hầu hết quan viên, thậm chí còn có cả cấm vệ quân.

Nàng định để hắn giả chết, nàng định dẫn hắn ra ngoài.

Nhưng mà.

Trạng thái của hắn lúc này giống hệt như đã chết!

Nàng ngước mắt nhìn lên trời, những bông tuyết bay tán loạn, chỉ một lát sau đã bao trùm lấy cơ thể hắn.

“Hắn chết chưa?” Có người đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, là Nhiếp tướng hay là ai khác, nàng hoàn toàn không thấy rõ.

Hoa Trứ Vũ không hề động đậy, cũng không hề nói chuyện.

Nàng chỉ kinh ngạc nhìn gương mặt hắn.

Một bông tuyết rơi xuống, nàng đưa tay lau đi những bông tuyết trên gương mặt hắn. Nhưng tuyết rơi càng lúc càng nhiều, nàng lau càng lúc càng nhanh, nhưng cuối cùng, gương mặt của hắn vẫn bị màn tuyết dày đặc bao phủ. Hắn đã chết!”

Sau đó, không biết là ai đứng phía sau nàng chậm rãi nói.

Trời đất chứng giám!

Hắn đã chết!

Ba chữ này còn sắc bén hơn cả thanh đao sắc bén nhất, chỉ trong nháy mắt đã lăng trì trái tim Hoa Trứ Vũ thành nghìn mảnh.