Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 107




Gió thu càng lúc càng mạnh. Đứng phía trên đồi cao nhìn về phía Nam, nơi có dãy núi nhiễm ráng vàng, gió lạnh hờ hừng. Nhìn về phía Bắc lại chỉ thấy một khoảng trời bao la, vắng lặng.

Hoa Trứ Vũ mặc giáp giục ngựa vào trong khu vực huấn luyện, đến trước trại trung quân liền nhảy khỏi lưng ngựa, Sau khi vuốt ve bờm ngựa mới vén màn bước vào trong.

Nàng đang huấn luyện binh sĩ thì bị gọi về, hai ngày trước, Vương Dục đã phái Đường Ngọc dẫn theo năm vạn binh mã tới Tương Ngư Quan chặn đánh Bắc quân, chỉ để lại mười ba vạn binh mã ở lại Dương Quan trau dồi trận pháp. Đương nhiên không chỉ có nàng huấn luyện cho Hổ doanh, nghe nói Cơ Phượng Ly cũng tập luyện ở một nơi bí mật nào đó.

Vừa tập luyện với Hổ doanh, quần áo vốn đang ướt đấm mồ hôi bị gió thổi qua mang theo cảm giác lạnh lẽo sau lưng. Nàng vung tay áo lau mồ hôi trên trán, dẫn theo thuộc hạ đi sâu vào trong.

 

Trong trại, ngoài Cơ Phượng Ly và Vương Dục, Lam Băng thì đều là các thống lĩnh, đương nhiên có bao gồm cả Nam Cung Tuyệt.

Cơ Phượng Ly ngồi quan sát bản đồ, khi nghe binh sĩ nói Bảo thống lĩnh đến, bàn tay cầm bản đồ của hắn hơi run rẩy, nhưng không hề ngẩng đầu

Vương Dục nhìn thấy Hoa Trứ Vũ tiến vào, cười nói. “Bảo thống lĩnh, mấy hôm nay luyện trận thật vất vả.”

Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn lướt qua Cơ Phượng Ly, nhếch môi cười nói: “Đại tướng quân quá khen.”

“Tốt lắm, người đã tới đông đủ, như bản tướng vừa nói, ta và Tướng gia đã nghiên cứu lập kế hoạch cho trận kế tiếp, chúng ta quyết định sẽ đi một bước cờ hiểm. Hiện tại, Bắc quân đã liên minh với Tây Lương, khẳng định bọn họ có dã tâm tấn công Dương Quan. Chúng ta đã giằng co với Bắc quân không ít thời gian rồi. Ý của Tướng gia là, bây giờ chúng ta sẽ phái một đội tinh binh lặng lẽ vòng ra phía sau Bắc quân, chặn đường lui đồng thời làm nhiễu loạn trận thế của bọn chúng. Hai mặt công kích, đánh Bắc quân thua triệt để.” Vương Dục trầm giọng nói.

Hoa Trứ Vũ trầm mặc suy nghĩ, đây cũng là một kế sách không tồi, nhưng rất mạo hiểm, nếu thành công, Nam Triều đại thắng, nếu thất bại, cả đội tinh binh kia sẽ chỉ có một con đường chết. Đơn phương độc mã xâm nhập biên cảnh Bắc Triều, một khi bị phát hiện…..Nhưng, hiện giờ cũng không có kế sách nào tốt hơn.  

“Nếu chúng ta đã nghĩ ra được, Bắc quân cũng có khả năng đề phòng từ trước, chúng ta phải làm thế nào thể thuận lợi vòng được ra sau khu vực Bắc quân?” Nam Cung Tuyệt hỏi.

Tất cả mọi người trong trại đều đưa mắt nhìn Cơ Phượng Ly.

Cơ Phượng Ly đứng dậy ra hiệu cho Lam Băng và Nam Cung Tuyệt treo bản đồ lên, hắn chậm rãi đi về phía trước, ngón tay di chuyển từ Dương Quan đến núi Liên Ngọc rồi đến phía đông sa mạc: “Nếu muốn đi vòng qua Bắc quân, nhất định phải qua núi Liên Ngọc, đây là con đường gần nhất và trực tiếp nhất để thâm nhập biên cảnh Bắc Triều, chắc chắn sự canh phòng ở đây là nghiêm ngặt nhất, chúng ta sẽ bị phát hiện. Vậy nên, chỉ có con đường đi qua phía Đông núi Liên Ngọc, vòng qua vùng sa mạc tiếp giáp Đông Yến rồi quay lại Bắc Triều.

Vừa dứt lời, mọi người đã ồ lên.

Có một thống lĩnh hỏi: “Tướng gia, nếu đi vòng qua Đông Yến sợ càng thêm khó khăn, dù gì chúng ta cũng không biết rõ đường qua Đông Yến, huống chi, đi qua sa mạc sẽ không có lương thảo tiếp viện, không những thế còn phải đề phòng Đông Yến liên minh với Bắc Triều.”

Cơ Phượng Ly nheo mắt nói: “Vậy nên mới phải huấn luyện tinh binh nghiêm chỉnh, số lượng người không được quá đông, nếu không sẽ dễ bị phát hiện.”

“Nói như vậy, bản tướng cảm thấy để Bảo thống lĩnh dẫn tinh binh Hổ doanh đi là thích hợp nhất. Bọn họ đã luyện được trận pháp sử dụng số người ít nhất phát huy được sức chiến đấu và phòng hộ mạnh nhất.” Vương Dục trầm giọng nói.

“Không được.” Cơ Phượng Ly đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt phức tạp nói.

Trong trại yên tĩnh trở lại. Ánh mắt Vương Dục và các thống lĩnh đều nhìn về phía Cơ Phượng Ly, đăm chiêu nói: “Nếu để cho doanh đội khác đi, e sẽ phải huy động hơn vạn người, số lượng lớn như vậy, nếu để người khác dẫn dắt, e là trận pháp không phát huy được hết uy lực.”

Trận pháp này là do Hoa Trứ Vũ tập luyện cùng với binh sĩ rất nhiều hôm mới thành thạo. Vị trí của nàng là trọng yếu nhất, nếu để cho người khác thay thế, đúng là không thể phát huy hết uy lực. Trận pháp không có người lãnh đạo sẽ trở nên rối loạn, như vậy, hậu quả là không thể lường được. Hai hàng mi Cơ Phượng Ly khẽ run, Vương Dục nói rất đúng, nếu tìm người thích hợp, thật sự không có lựa chọn nào tốt bằng hắn. Nhưng……một mình xâm nhập trận địa, tình thế nguy hiểm khó lường.

“Tướng gia, ngài hãy cân nhắc cho kỹ. Bảo thống lĩnh có dũng có mưu, là người thích hợp nhất.” Vương Dục ôm quyền cúi đầu nói.

“Đúng vậy, Tướng gia.” Các tướng sĩ khác thấy thế cũng kêu lên.

Không hiểu vì sao Hoa Trứ Vũ lại cảm thấy khó chịu. Đây là tình huống gì vậy, tại sao nàng lại cảm thấy Cơ Phượng Ly đang che chở cho nàng, nàng cần hắn che chở sao. Lúc này, Cơ Phượng Ly đang quay lưng lại phía mọi người, dáng vẻ lạnh lùng hờ hững.

“Bảo thống lĩnh, ngươi thấy thế nào?” Giọng nói Cơ Phượng Ly nhàn nhạt truyện tới.

Hoa Trữ Vũ nắm tay thành quyền, bước lên trước một bước. “Bảo thống lĩnh nguyện ý dẫn binh đi trước.”

Giống như tiếng binh khí va chạm vào nhau, giọng nói của nàng đầy vẻ kiên quyết, dựa vào năng lực của nàng hoàn toàn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ lần này. Hơn nữa, nàng không cần Cơ Phượng Ly che chở cho nàng. Cơ Phượng Ly không nói gì, rất lâu sau hắn mới xoay người, gương mặt tuấn mỹ lạnh giá, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can nàng.

Đó là lần đầu tiên từ đêm đó Hoa Trứ Vũ đối diện với Cơ Phượng Ly. Nàng cố nén cảm xúc trong lòng, lạnh nhạt nhìn Cơ Phượng Ly. Mà Cơ Phượng Ly cũng lãnh đạm nhìn nàng, sóng mắt mênh mang khó nén được cảm giác lạnh lẽo.

“Nếu vậy, thì hạ lệnh đi.” Hắn gằn mạnh từng chữ.

Vương Dục mừng rỡ cầm lệnh bài hạ quân lệnh.

Sau đó các thống lĩnh ở lại bàn bạc kỹ lưỡng thêm một lần rồi giải tán.

Cơ Phượng Ly rời khỏi trại trung quân. Gương mặt tuấn tú phủ đầy sương lạnh, binh sĩ nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy diêm vương, ngay cả chào hỏi cũng vô cùng khép nép.

Hắn đi thẳng về trại giám quân, vén màn lên đi vào.

Dung Tứ đang thu dọn đồ đạc trên bàn Cơ Phượng Ly, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên nhìn, khi bắt gặp gương mặt lạnh lẽo băng giá của hắn, nàng liền phát hoảng, nụ cười cũng đông cứng trên môi.

“Tướng gia, đã xảy ra chuyện gì vậy, Bắc quân lại tấn công sao?” Dung Tứ lo lắng hỏi.

Cơ Phượng Ly trấn định tinh thần, cúi xuống nhìn nàng. “Không phải!” Ngừng một chút, hắn lại nói thêm. “Trận chiến lần này rất nguy hiểm, muội rời khỏi đây đi, ta sẽ bảo thị vệ hộ tống muội về.”

Dung Tứ buông đồ trong tay xuống, lắc đầu nói. “Ta không đi, ngài ở đâu thì ta ở đó! Ta phải đi theo Tướng gia, sinh tử không rời!”

“Không được!” Cơ Phượng Ly lạnh giọng nói, sau đó ngồi xuống ghế.

“Tướng gia, để ta ở lại đi! Ta không muốn xa ngài!” Dung Tứ đi tới phía sau hắn, mong chờ nói.

“Võ công của muội không cao, ta cũng không rảnh chiếu cố tới muội. Nơi đây sẽ trở thành chiến trường đẫm máu, rất nhanh thôi. Muội mau thu dọn hành lý trở về Tây Giang Nguyệt, sau này muội không cần cải trang thành Dung Lạc nữa, mau về Tây Giang Nguyệt đợi đi.”

“Ta đi, ta đi Tây Giang Nguyệt chờ ngài, chờ ngài tới…….” Dung Tứ đi tới trước mặt Cơ Phượng Ly, sà vào lòng hắn.

“Tướng gia, ngài phải tự bảo trọng.” Dung Tứ ngẩng đầu nói.

Mỹ nhân mềm mại trong lòng khiến Cơ Phượng Ly cứng ngắc, hắn theo bản năng định dùng tay đẩy ra, nhưng khi sắp chạm tới người Dung Tứ lại kiếm chế được, hắn đặt tay lên bả vai nàng, nói: “Được rồi, mau về thu dọn hành lý đi.”

Dung Tứ gật đầu đi ra ngoài.

Cơ Phượng Ly nheo mắt lại nhìn. Trên bàn, nơi luôn bày ra một ván cờ dang dở đã được Dung Tứ thu dọn sạch sẽ. Một ván cờ dang dở đã trở thành vĩnh viễn dang dở, e là cả đời này hắn cũng không có cơ hội kết thúc.

Ban đêm, trăng mờ, sao thưa thớt, gió lạnh.

Hoa Trứ Vũ dẫn theo ba nghìn tinh binh Hổ doanh vượt qua phía đông núi Liên Ngọc. Dãy núi trùng điệp trầm mặc trong đêm tối như một con quái thú say ngủ, nhưng cũng có thể cắn nuốt bọn họ bất kỳ lúc nào. Đường núi hiểm trở, không cẩn thận còn bị ngã xuống sườn núi.

Mỗi người một ngựa tập trung ở mức cao nhất, mãi đến sáng hôm sau mới vượt qua núi Liên Ngọc, tiến vào địa phận Đông Yến.

Phóng mắt về phía xa chỉ có hoang mạc rộng lớn. Vừa qua tháng mười, vậy mà gió ở đây lại mãnh liệt như lốc, cát cứng như đá, tuyết không ngừng đổ xuống. Thời tiết xấu như vậy, đường đi càng thêm phần gian nan. Cộng thêm nơi này có rất nhiều sỏi đá, mỗi vó ngựa phải được quấn một lớp da dê thật dày.

Ba ngàn người đi trong màn tuyết trắng xóa. Đi chưa được bao lâu, bọn họ nhìn thấy một bây hươu vàng chạy khỏi khe núi, hướng về sườn núi.

Các binh sĩ hoan hô, lắp cung bắn tên về phía đàn hươu vàng kia.

Đi suốt một ngày như vậy, đến khi hoàng hôn buông xuống, các binh sĩ chỉnh đốn nghỉ ngơi tại chỗ, đồng thời nhóm lửa nướng chỗ hươu bắn được sáng nay. Hoa Trứ Vũ nhíu mày sai người dập hết lửa, khoảng cách sa mạc cách thành gần nhất của Đông Yến có hơn trăm dặm, mọi việc nên lấy thận trọng làm đầu.

Nàng lạnh lùng nói: “Nơi này là sa mạc mênh mông bát ngát, nếu nhóm lửa lên sẽ khiến người khác chú ý. Lần hành quân này không thể trông chờ vào may mắn.”

Các binh sĩ kia vội vàng đứng dậy dập lửa, ủ rủ nói: “Nhưng chúng ta phải ăn những con hươu này kiểu gì? Ném đi thì thật đáng tiếc.”

Vất vả lắm mới săn được mà không được hưởng thụ.

“Ăn sống!” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói ra hai chữ. Đây đều là những binh sĩ tới từ kinh thành, chắc chắn chưa từng ăn thịt sống! Nếu đây là Cô Nhi quân, nàng không cần phải bận lòng những chuyện này.

“...... Ăn sống?” Một binh sĩ nhắc lại, “tảng thịt tươi này có thể ăn sống được sao?”

Hoa Trứ Vũ đi đến trước mặt hắn, ra hiệu cho binh sĩ kia lui ra. Nàng vung đao lên, chỉ nhìn thấy ánh đao trong trẻo mà lạnh lùng sắc bén phán ra ánh sáng lấp lánh.

Mọi người nhìn lại, trên tấm da hươu đã chất đầy những khối thịt mỏng. Ở nơi giá rét này, mỗi một tảng thịt xả ra đều lập tức đông lại. Một binh sĩ cầm miếng thịt lên, xuyên qua miếng thịt, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy ánh chiều tà phản chiếu trong đó.

Những binh sĩ còn lại nhận lấy thịt cho vào miệng, mùi vị cũng không tệ. Bọn họ học theo cách của Hoa Trứ Vũ, xả thịt hươu thành từng miếng nhỏ.

Dùng bữa xong lại bắt đầu khởi hành, Hoa Trứ Vũ nhận được bồ câu truyền tin, Tiêu Dận đã dẫn theo binh sĩ tấn công Dương Quan. Đây chính là động lực khiến mọi người hăng hái đi về phía Bắc. Nhưng khi vừa ra khỏi biên giới Đông Yến, bọn họ lại gặp phải một đội kỵ binh truy kích.

Hoa Trứ Vũ lệnh cho mọi người bày trận, nàng sợ Bắc Triều đưa quân tới phục kích. Chỉ một lát sau, đội kỵ binh kia đã xuất hiện, người dẫn đầu mặc một chiếc áo bào gấm màu đỏ tươi tung bay trong gió, dưới ánh đuốc sáng rực phản chiếu những hoa văn màu vàng lấp lánh.

Ngoài Thụy Vương Đông Yến Đấu Thiên Kim thì còn ai có mắt thẩm mỹ như thế này. Hắn vẫn có vẻ bề ngoài hào hoa phú quý, thứ khác biệt duy nhất là hoa văn trên quần áo không phải đồng tiền vàng mà là những khối Nguyên Bảo rất lớn, nhìn qua trông thật giống Thần Tài.

Đấu Thiên Kim ghìm ngựa lại, cười tà mị nói: “Ai là thủ lĩnh ở đây?”

Hoa Trứ Vũ lấy lại bình tĩnh, không ngờ chỉ có một ngọn lửa nhỏ đã đủ đánh động tới Đấu Thiên Kim. Tính cảnh giác của Đông Yến thật sự rất cao!

Trong bốn nước, Đông Yến là nước tôn trọng hòa bình nhất, cũng là nước có quan hệ hòa hợp với ba nước còn lại nhất. Lúc này, bọn họ có gan mượn đường đi qua Đông Yến cũng chính bởi vì lí do đó. Nhưng việc này vẫn có nguy hiểm. Bởi vì, Đấu Thiên Kim từng tới Bắc Triều, muốn liên hôn với Bắc Triều, không những thế hắn còn đi cùng Tiêu Dận tới Nam Triều tìm Doanh Sơ Tà. Hoa Trứ Vũ có cảm giác, đây không phải là người đơn giản.

Nếu như hắn đã thân thiết với Bắc Triều như vậy, chắc chắn sẽ tiết lộ hành tung của nàng cho Tiêu Dận. Nàng cưỡi ngựa đi về phía trước. Lần nào giáp mặt Đấu Thiên Kim, Hoa Trứ Vũ cũng cảm thấy chột dạ, dù gì nàng cũng là tân nương bỏ trốn. Nhưng cũng may, hắn chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật của nàng.

“Là ngươi?” Đấu Thiên Kim nhìn Hoa Trứ Vũ, ngạc nhiên sửng sốt.

“Ngươi......” Đấu Thiên Kim chỉ vào Hoa Trứ Vũ, “Không phải ngươi là thái giám cận thân của Hoàng Phủ Vô Song sao, sao lại tới đây đánh giặc?”

Hoa Trứ Vũ nheo mắt, lạnh lùng nói: “Thái giám thì sao, phàm là người Nam Triều đều phải có nghĩa vụ ra chiến trường giết địch, còn mong Thụy Vương điện hạ cho chúng ta nhờ đường.”

“Khẩu khí thật lớn!” Đấu Thiên Kim dùng tay lấy mấy xu tiền bên hông ra.

Hắn dùng tay búng, đẩy mấy đồng tiền vàng nhào lộn trong không trung, “Nếu bản vương không đồng ý thì sao?” Đấu Thiên Kim nheo đôi mắt hoa đào lại, nhàn nhạt cười với Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ nắm chặt ngân thương, không nhanh không chậm nói: “Vậy thì đừng trách ta không khách khí.” Không còn cách nào khác, bây giờ bọn họ cần phải đi vòng qua Bắc Triều với tốc độ nhanh nhất, ngăn chặn đường lui của Tiêu Dận.

“Được, nếu các ngươi có thể vượt qua được năm ngàn tinh binh này, ta sẽ tha cho các ngươi đi!” Đấu Thiên Kim vừa dứt lời, đôi mắt hoa đào đột nhiên nhíu lại, đồng tiền trong tay nặng nề tập kích về phía Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ duỗi mũi thương ngăn chặn, mấy đồng tiền xoay tròn dọc theo ngân thương. Lực xoay tròn kia gần như khiến Hoa Trứ Vũ gần như không nắm vững được ngân thương của mình.

Nàng quát lên một tiếng, dồn chân khí vào ngân thương, đột nhiên có tiếng xoảng vang lên, đồng tiền đang xoay tròn dọc theo ngân thương bị đánh văng ra ngoài. Đừng nghĩ đây là loại binh khí không có lực sát thương gì, đây chính là loại binh khí khó giải quyết nhất.

Đấu Thiên Kim vươn tay đón lấy mấy đồng tiền vàng, đau lòng nhìn mấy miếng sứt bị Hoa Trứ Vũ đánh trúng. Hoa Trứ Vũ không ngờ, những đồng tiền này đúng là làm từ vàng, cứng rắn tới mức va chạm mạnh như vậy cũng chỉ bị sứt một miếng nhỏ.

Nhân lúc Đấu Thiên Kim đang đau lòng, Hoa Trứ Vũ giơ tay ra hiệu cho tất cả binh sĩ đứng sau xếp thành đội hình, dưới sự dẫn dắt của Hoa Trứ Vũ xông tới trước mặt các binh sĩ của Đấu Thiên Kim.

Đấu Thiên Kim vung đồng tiền trong tay lên, ba đạo ánh sáng màu vàng lấp lánh trong không trùng, tức khắc liền có ba gã binh sĩ ngã ngựa. Nhưng việc này vẫn chưa đủ làm biến đổi trận pháp, ngay lập tức đã có một binh sĩ nhảy lên lấp vào vị trí trống.

Đội hình này như một cơn gió lốc thổi qua năm ngàn tinh binh, gấp rút chạy về phương Bắc.

“Vương gia, có cần đuổi theo không?” Binh sĩ đứng cạnh Đấu Thiên Kim không cam lòng hỏi.

“Không cần, bọn họ đã muốn đánh, thì cứ để cho bọn họ đánh đi!” Đấu Thiên Kim thưởng thức đồng tiền trong tay, thản nhiên nói.

Thật ra hắn không có ý định ngăn cản, hắn chỉ muốn thử thế lực của Nam Triều, đúng là không thể khinh thường.

Còn tiểu thái giám kia đã khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Hắn vẫy tay, nhẹ giọng nói với thị vệ đứng bên: “Ngươi mau đi tìm hiểu một chút, thái độ của Tiêu Dận với tiểu thái giám này như thế nào?”

“Vâng!” Tuy thị vệ không rõ vì sao Vương gia lại có hứng thú với tiểu thái giám này, nhưng hắn cũng chỉ biết thi hành mệnh lệnh.

Hoa Trứ Vũ dẫn theo đội tinh binh đi về phía bắc. Ban đêm hạ trại nghỉ tạm ở một khe núi. Tính toán tìm đường để sáng mai phải có mặt ở phía sau quân đội Bắc Triều.

Trong màn đêm yên tĩnh có tiếng vó ngựa truyền tới, Hoa Trứ Vũ lo lắng, chẳng lẽ Đấu Thiên Kim dẫn quân đuổi theo? Lính gác vội vàng tới báo cáo: “Bẩm Bảo thống lĩnh, phát hiện Bắc quân ở phía trước!”

Binh sĩ đều trong trạng thái cảnh giác, ngay sau khi nghe thấy tiếng vó ngựa đã nhanh chóng vào vị trí mai phục, chuẩn bị nghênh chiến.

Hoa Trứ Vũ nheo mắt nhìn về phía trước, dưới ánh trăng nhàn nhạt xuất hiện một đội nhân mã. Nghe tiếng vó ngựa và chiều dài đội ngũ ước chừng có khoảng nghìn người, bọn họ đang đi về phía Bắc.

Tất cả đội ngũ đều đang hộ tống một chiếc xe ngựa.

Đội ngũ này đi rất vội vàng, dường như phải đi tới Bắc Triều ngay lập tức.

Hoa Trứ Vũ động lòng, chẳng lẽ người trong xe ngựa là Ôn Uyển? Vì sắp xảy ra đại chiến nên Tiêu Dận đã đuổi nàng ta về Bắc Triều?

Khoảng cách càng lúc càng gần, cuối cùng, bên đối phương đã phát hiện ra bọn họ, bên đó lập tức bay binh bố trận bảo vệ chiếc xe ngựa ở vị trí trung tâm.

“Người phía trước là ai?” Một giọng nói vang vọng truyền tới.

“Hạ lệnh đi! Chúng ta đã bị phát hiện!” Bình Lão Đại nhận ra sự do dự của nàng, ghé sát vào tai nàng nói.

Hoa Trứ Vũ nheo mắt, sau khi hô vang một tiếng, chúng binh sĩ liền giục ngựa chạy về phía trước.

“Là Nam quân!” Một binh sĩ Bắc Triều hô lớn.

Còn chưa dứt lời, người Bắc Triều cầm kèn lên thổi, Hoa Trứ Vũ nương theo ánh trăng mênh mang nhìn thấy, còn chưa kịp lắp tên vào cung, ngân thương đã vẽ lên một tia sáng lạnh đâm tới trước ngựa người thổi kèn.

Trong chớp mắt, tiềng kèn lập tức im bặt.

Nơi này cách chỗ Bắc Triều đóng quân không xa, nếu tiếng kèn vang lên, chỉ e tất cả hành động của bọn họ sẽ bại lộ.

“Bằng tốc độ nhanh nhất, giải quyết toàn bộ Bắc quân, tuyệt đối không cho phép ai chạy thoát.” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng ra lệnh.

Đây là trận chiến thảm khốc nhất trong thời gian ngắn nhất mà Hoa Trứ Vũ từng cầm quân. Chưa đầy nửa canh giờ, đội ngũ hơn nghìn người đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Mùi máu tươi ngập tràn trong không khí.

Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn khắp chiến trường, nàng lấy túi rượu trước cổ ngựa xuống, uống một hơi cạn sạch. Dung dịch rượu nóng rát chảy xuống cổ họng, có thể vì nàng uống quá nhanh, cũng có thể do mùi rượu nồng hòa với mùi máu tanh trong không khí khiến nàng nôn hết toàn bộ rượu vừa uống ra ngoài.

Bình Lão Đại khẽ đưa tay vỗ vai nàng, thở dài.

“Bảo thống lĩnh, phải giải quyết Ôn tiểu thư như thế nào?” Một binh sĩ đột nhiên hỏi.

Hoa Trứ Vũ ngồi trên ngựa, nheo mắt nhìn binh sĩ áp giải một nữ nhân tới. Người ngồi trong xe quả nhiên là Ôn Uyển. Ai cũng biết Ôn Uyển là người Nam Triều, nhưng vì chuyện nàng ta từng đàn khúc Sát phá lang ngoài thành Dương Quan vì Tiêu Dận, ai cũng hiểu, nàng ta đã hoàn toàn đứng về phía Bắc Triều.

Hoa Trứ Vũ nhìn Ôn Uyển, chỉ thấy nàng búi mái tóc mây, cài trâm ngọc, mi mắt đen nhánh, đôi mắt trong suốt như làn nước. Ngay cả khi ở trên chiến trường, Ôn Uyển vẫn luôn xinh đẹp, uyển chuyển ý hệt như cái tên của nàng ta.

Nàng đứng thẳng lưng, mắt hạnh mở lớn, ngạo mạn nhìn Hoa Trứ Vũ.

“Trói lại nhưng không được làm tổn thương tới nàng ta, dẫn đi!” Hoa Trứ Vũ đón nhận ánh mắt khinh thường của Ôn Uyển, thản nhiên nói.

“Yêu nghiệt!” Ôn Uyển cắn môi nói ra hai chữ kia.

“Ngăn miệng nàng ta lại!” Hoa Trứ Vũ kéo dây cương lạnh lùng nói, nàng không buồn nhìn Ôn Uyển đã giục ngựa chạy ra ngoài.

Những binh sĩ phía sau đang lúng túng không biết bịt miệng Ôn Uyển lại bằng cách nào, đang nghĩ chỉ điểm huyệt có quá tiện nghi cho nàng ta không thì có một binh sĩ xé vạt áo nhuốm đầy máu tươi ra nhét vào miệng Ôn Uyển. Mùi máu tanh pha lẫn mùi mồ hôi tràn ngập khoang miệng rồi xông lên đầu, Ôn Uyển tức giận tới ngất đi.

Tới khi bình minh, Hoa Trứ Vũ đã dẫn theo toàn bộ binh sĩ vòng ra phía sau Bắc Triều. Từ xa đã nghe thấy tiếng trống trận, tiếng kèn ngân xa, vang vọng trời xanh.

Chiến sự, đang đúng lúc kịch liệt nhất.

Hoa Trứ Vũ dẫn theo ba nghìn tinh binh tấn công phóng hỏa doanh trại Bắc Triều. Cả khu doanh trại bị ngọn lửa hừng hực bao phủ.

Hoa Trứ Vũ cầm trường thương hô to: “Giết!” tất cả binh sĩ xếp thành đội hình mũi tên tấn công Bắc quân từ phía sau. Bọn họ giống như một mũi tên sắc bén, trong nháy mắt đã tấn công trực diện vào trái tim Bắc Triều.

Trên chiến trường, binh sĩ Nam Bắc Triều đang đánh nhau vô cùng kịch kiệt.

Chợt thấy phía sau khói lửa bốc cao, Tiêu Dận kinh hãi quay đầu nhìn lại, nghe thấy tiếng kèn rối loạn liền biết có địch đánh úp từ phía sau.

Đang lúc nghi ngờ, chỉ thấy một vị tướng mặc giáp bạc dẫn theo mấy nghìn người xông tới, người dẫn đầu cầm ngân thương trong tay, đi tới đâu, binh sĩ Bắc Triều nằm xuống tới đó.

Tiêu Dận lạnh lùng quát lớn: “Ngăn lại, ngăn bọn họ lại!” Vào đúng lúc này, các binh sĩ Nam Triều vẫn luôn dùng cách thủ thắng đột nhiên xung phong liều chết xông tới.

Song phương đại chiến trên cánh đồng bao la, bát ngát.

Tiếng gió, tiếng trống, tiếng kèn, tiếng hô, tiếng kêu la đau đớn......

Đây là những âm thanh trên chiến trường, đó là những thanh âm tạo thành một khúc ca đoạt mệnh bi tráng nhất.

Sau một hồi, quân tâm Bắc Triều đại loạn, hơn nữa việc bị tấn công hai mặt đã khiến quân đội tổn thất một lượng lớn. Tiêu Dận cũng biết, nếu còn tiếp tục đánh Bắc quân sẽ thất bại. Hắn biết, ngọn lửa vừa rồi lớn như vậy, có khả năng lương thảo cũng bị hủy rồi. Nhưng hắn không cam lòng! Xem ra, cuối cùng hắn vẫn phải dùng tới cách bất đắc dĩ này.

Vốn hắn không tính dùng tới cách này, vì thủ đoạn này rất không quang minh lỗi lạc. Nhưng hiện tại, hắn bất chấp tất cả.

Hắn hạ lệnh cho những binh sĩ đứng bên thổi một hồi kèn dài, có một cỗ xe ngựa được kéo về phía trước.

Đây đúng là cỗ xe Ôn Uyển từng ngồi, chỉ là người ngồi trên đó lúc này không phải Ôn Uyển mà là một nữ nhân khác.

Nữ nhân này cũng không được thoải mái như Ôn Uyển khi trước, nàng ta bị trói vào cột xe. Quần áo dính đầy máu tươi, mái tóc rối loạn, có vài sợi rơi xuống bả vai. Gương mặt tái nhợt, trong mắt chỉ có vẻ chết lặng.

“Tả tướng đại nhân” Tiêu Dận vận nội lực, cất cao giọng cho mấy vạn người trên chiến trường đều nghe rõ, “Nghe nói nữ nhân này là phu nhân chưa qua cửa của người! Đúng lúc được Tiêu mỗ mời đến làm khách đêm qua. Không biết tính mạng của nàng có đủ để Tả tướng đại nhân mở cửa thành Dương Quan cho quân ta tiến vào.”

Một câu của Tiêu Dận đã kích động biển người dậy sóng.

Binh sĩ Nam Triều ngừng tấn công, Cơ Phượng Ly giục ngựa theo bước ra khỏi đội quân Nam Triều, Đồng Thủ cầm đao hỗ trợ bên cạnh, Nam Cung Thuần đứng bên trái, phía sau có không ít tướng lĩnh hộ tống.

Cơ Phượng Ly giục Toại dương đi tới trước. Ghìm dây cương, lạnh lẽo nhìn Tiêu Dận.

Mái tóc đen của hắn tung bay trong gió, ánh mắt hắn khẽ lướt qua nữ nhân trên xe ngựa, trong mắt thoáng hiện lên vẻ giận dữ. Trong giây phút đó, hắn đã nhếch môi cười nói: “Đường đường là Bắc Đế cũng phải dùng cách này giành chiến thắng sao?”