Mười tám vạn đại quân chạy tới đây. Trong thành Dương Quan chỉ còn lại hơn
hai vạn quân dùng Không thành kế coi giữ, tin Bắc quân thảm bại nhanh
chóng truyền tới tai Tiêu Dận, Tiêu Dận lập tức chỉ huy những binh sĩ
còn sót lại tấn công Dương Quan.
Cơ Phượng Ly điều động mười vạn binh sĩ hành quân gấp ngay trong đêm không ngừng nghỉ. Đội quân này chưa đầy một ngày một đêm đã về tới Dương
Quan, khi về tới thành Dương Quan tình hình đã rất nguy ngập, sắp bị
công phá tới nơi. Trước khi Cơ Phượng Ly rời đi đã dặn dò Vương Dục rất
kỹ, dù cho Bắc quân như có khiêu chiến thế nào cũng không được ra nghênh chiến, phải dựa vào ưu thế tường thành cao lớn, vững chãi để cầm cự tới khi đại quân quay về.
Sau khi quân tiền trạm trở về liền lập tức sát nhập vào trong đội ngũ thủ thành, tạm thời bảo vệ Dương Quan an toàn.
Trong trận đại chiến lần này Bắc quân đã phái ra mười vạn binh sĩ với ý đồ
tiêu diệt tám vạn binh sĩ Nam Triều. Nhưng không ngờ kết quả lại bị mười tám vạn đại quân Nam Triều trong đánh ra, ngoài đánh vào tiêu diệt,
cuối cùng chỉ có hai vạn binh sĩ liều chết phá vòng vây thoát ra, còn
tổn thất hoàn toàn tám vạn binh sĩ. Mà Nam Triều, tính cả binh sĩ thủ
thành Dương Quan mới chỉ tổn thất có ba vạn.
Như thế, binh lực giữa Bắc Triều và Nam Triều cách nhau càng lúc càng xa.
Quân Bắc Triều rút về phía Bắc sông Thanh Minh, cách Nam Triều một dòng
sông. Mà tình hình ở Lương Châu, binh lực Tây Lương quả nhiên nằm trong
dự liệu của Hoa Trứ Vũ. Bên đó cơ bản không có tới mười vạn đại quân, mà chỉ có năm vạn, mà trong số đó tân binh đã chiếm tới ba vạn. Lương Châu không hề bị công phá.
Trận chiến này, Nam Triều đã đánh lui Bắc quân ra khỏi biên giới Nam Triều,
đối với Nam Triều mà nói có thể coi là đại thắng. Vương Dục phái đại
quân bố trí phòng vệ quanh bờ sông Thanh Minh, nếu Bắc quân muốn muốn
đánh vào Nam Triều lần nữa cũng không dễ dàng gì.
Hoa Trứ Vũ bị nội thương, nàng không đi cùng với đoàn quân nên phải hơn hai ngày sau mới về tới Dương Quan. Cơ Phượng Ly phái quân y tới bắt mạch
cho Hoa Trứ Vũ lại bị nàng từ chối. Nàng không muốn bị quân y phát hiện
ra nàng là nữ nhi, cũng may lúc trước Cơ Phượng Ly từng vận công chữa
thương cho nàng. Nàng chỉ bị hao tổn nội lực, tẩm bổ một thời gian sẽ
tốt trở lại.
Tuy Hoa Trứ Vũ đã trở thành Thống lĩnh Hổ doanh, nhưng do nàng bị thương
nên vẫn được sắp xếp ngay sát trại Cơ Phượng Ly. Ngày nào, đầu bếp cũng
đặc biệt nấu riêng cho nàng những món ăn bồi bổ cơ thể mang tới.
Qua trận chiến này, thanh danh của Bảo thống lĩnh lên rất cao. Hơn nữa, qua hành động liều chết bảo vệ quân sĩ của Hoa Trứ Vũ đã thu phục toàn bộ
binh sĩ Hổ doanh, khiến họ không chỉ kính nể mà còn thần phục Hoa Trứ
Vũ.
Tuy cũng có binh sĩ nhận ra Hoa Trứ Vũ đó là thái giám Đông cung Nguyên
Bảo, nhưng không hề buông lời dèm pha, càng không tỏ vẻ khinh thường
nàng, tất cả bọn họ chỉ cảm thấy nuối tiếc. Dù làm thế nào bọn họ cũng
không thể liên hệ Hoa Trứ Vũ với tên thái giám yêu nghiệt mê hoặc chủ
nhân ở cùng một chỗ, một thiếu niên trí dũng song toàn như vậy, cho dù
là thái giám cũng không thể là loại yêu nghiệt gây họa. Mà tình nghĩa
trải qua sinh tử trên chiến trường chính là tình cảm khó thể lay chuyển.
Chiến tranh giữa Bắc Triều và Nam Triều đã chuyển sang giai đoạn giằng co.
Mấy ngày này, binh sĩ Nam Triều đều chăm chỉ luyện binh, mà Hoa Trứ Vũ chỉ
biết ở trong trại dưỡng thương, cảm thấy phiền muộn vô cùng.
Điều làm Hoa Trứ Vũ buồn chán hơn nữa là Cơ Phượng Ly đã phái ra một đầu bếp chuyên làm đồ ăn cho nàng, ngày nào cũng làm đủ món điểm tâm nhẹ đầy
dinh dưỡng, còn nói ăn thịt sẽ gây bất lợi cho việc phục hồi cơ thể. Hoa Trứ Vũ biết điều này, nhưng ăn suốt như vậy nửa tháng liền, miệng nàng
nhạt thếch không chịu nổi. Tự nhiên nàng thấy nhớ An Tiểu Nhị, nếu như
hắn đang ở đây thì hắn sẽ giúp nàng vào rừng săn mấy con gà, gà nướng
hương thơm ngào ngạt. Nàng không thể trông cậy gì vào Bình Lão Đại, nhất định hắn chỉ biết nghe theo lời quân y.
Chiều hôm đó, Hoa Trứ Vũ đã theo hai giáo úy Hổ doanh lén lút trốn lên rừng.
Thú rừng ở phương Bắc vô cùng phong phú, Hoa Trứ Vũ ngồi chờ dưới gốc
cây một lúc thì thấy hai tên giáo úy trở về, một người xách gà rừng, một người xách thỏ hoang, tất cả đều đã được tẩy rửa, làm lông sạch sẽ.
Hai người lại đi kiếm thêm ít củi, đốt lên thành một lửa trại nhỏ. Hoa Trứ
Vũ dùng muối ăn và gia vị trộm được ở nhà bếp ướp gà với thỏ, còn đích
thân nướng. Nàng đã từng nhìn An Tiểu Nhị làm không ít lần, chắc chắn
không thể sai được.
Chỉ một lát sau, thịt ngấm gia vị bén lửa, mùi thịt chậm rãi lan tỏa trong
không khí, Hoa Trứ Vũ không nhịn được nuốt nước bọt, cuối cùng đã được
ăn thịt rồi.
“Bảo thống lĩnh, ngài không được ăn nhiều quá, chỉ nên nếm thử thôi.” Một giáo úy nhắc nhở.
Hoa Trứ Vũ vuốt cằm mỉm cười: “Được, nếm thử thì nếm thử.” Cùng lắm nàng chỉ nếm hết một con thôi.
“Nếu để Tướng gia biết được thì hai chúng tôi thảm rồi, lúc Tướng gia tức giận trông rất đáng sợ...” Một giáo úy thận trọng nói.
“Đáng sợ như thế nào, nói cho ta nghe thử xem!” Bất chợt trong bóng đêm truyền tới một giọng nói lạnh lùng.
Hoa Trứ Vũ run tay, thiếu chút nữa làm rơi miếng thịt trong tay xuống đống lửa.
Hai giáo úy sợ hãi đứng phắt dậy, lắp bắp nói với bóng người màu trắng: “Tướng gia, chúng tôi không dám!”
“Còn không đi nhanh ta sẽ liệt các ngươi vào tội đào ngũ!” Giọng nói Cơ
Phượng Ly lạnh thêm vài phần khiến hai tên giáo úy chỉ còn biết chạy
trối chết.
Hoa Trứ Vũ hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cơ Phượng Ly đứng trong bóng
đêm, vừa rồi nàng quá chuyên tâm vào chuyện ăn uống nên không nhận ra
hắn đã tới đây.
“Cái mũi của Tướng gia cũng nhạy thật đấy, còn nhạy hơn mũi Thương Vân!” Hoa Trứ Vũ châm biếm.
“Thương Vân là ai?” Cơ Phượng Ly khoanh tay đứng tựa vào gốc cây, miễn cưỡng hỏi.
“Là con chó ta từng nuôi!” Hoa Trứ Vũ không hề khách khí nói. Mũi nhạy như vậy thì khác gì mũi chó?
Cơ Phượng Ly cũng không tức giận, hắn chỉ nở nụ cười nhạt quen thuộc.
Thật vất vả mới nướng chín con gà, Hoa Trứ Vũ dùng tay xé một miếng đùi gà, đang định há miệng cắn.
Trong bóng đêm, Cơ Phượng Ly vung tay lên, một cành cây bắn vào đùi gà, tay
nàng khẽ run lên buông đùi gà ra, vì thế, nàng đã tận mắt chứng kiến
miếng thịt thơm ngào ngạt rơi xuống đất.
Hoa Trứ Vũ nổi giận, chỉ muốn đâm Cơ Phượng Ly một đao cho hả giận. Nàng áp chế sự tức giận, lại đưa tay xé một chiếc đùi khác. Một cành cây nữa
bắn tới, lần này Hoa Trứ Vũ đã có phòng bị vội vàng xoay người. Nhưng
nàng cũng không ngờ Cơ Phượng Ly đã giăng sẵn thiên la địa vòng. Dù làm
cách nào, miếng đùi gà kia cũng rơi xuống đất.
“Cơ Phượng Ly ……….Ngươi……..” Hoa Trứ Vũ oán hận kêu lên.
Nàng đột nhiên đứng dậy, cầm lấy phần thân gà cuối cùng bước đi.
Cơ Phượng Ly chậm rãi bám theo. Hắn vừa cử động, bóng người màu trắng đã
xuất hiện trước mặt nàng. Vung tay áo lên, tập kích phần gà nướng trong
tay Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ vô cùng tức giận, không đợi hắn xông tới, nàng đã ném gà xuống đất, lao thẳng về phía Cơ Phượng Ly.
Hai người đánh đấm lẫn nhau trong khu rừng ảm đạm, nội lực Hoa Trứ Vũ vẫn
chưa khôi phục, nên hoàn toàn không phải là đối thủ của Cơ Phượng Ly. Cơ Phượng Ly cũng không dùng toàn lực, giống hệt như đang đùa giỡn Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ càng đánh càng tức giận, chiêu thức dẫn trở nên uy mãnh, Cơ
Phượng Ly không muốn đánh với nàng, lúc nàng đang xông tới lại bị vấp,
cả người ngã về phía sau, chuẩn bị tiếp đất toàn thân.
Cơ Phượng Ly đưa tay ra, Hoa Trứ Vũ liền ngã vào lòng hắn.
Nàng cảm giác được cánh tay nóng bỏng đang mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt lưng
nàng khiến nàng căng thẳng không dám nhúc nhích, thậm chí còn không dám
thở. Nàng cố gắng duy trì vẻ bình thản rời khỏi người Cơ Phượng Ly thì
thấy Cơ Phượng Ly mỉm cười cúi đầu xuống, khẽ nói: “Được rồi, dừng lại
đi, bây giờ ngươi không được dùng nội lực, cũng không được ăn thịt!”
Xung quanh là khoảng không yên tĩnh, trên bầu trời có những ngôi sao đang
nhấp nháy, yên bình. Trước mắt có một gương mặt hoàn mỹ đang cúi thấp
xuống, Hoa Trứ Vũ bị ép ngược vào lòng hắn, nàng chăm chú nhìn đôi mắt
đang cười phía trước, đột ngột quát lên: “Ngươi cũng không phải phụ thân ta, ngươi quản được sao? Ta muốn ăn, ta không muốn khôi phục nội lực!”
Cơ Phượng Ly đúng là khắc tinh của nàng, những món nàng ăn hàng ngày đều
do hắn an bài, cả Hổ doanh bây giờ chỉ có một mình nàng không được ăn
thịt.
Rống lên một câu, lực tay dưới eo mạnh thêm mấy phần, ý cười trong mắt Cơ
Phượng Ly bắt đầu đóng thành băng. Hắn chậm rãi buông Hoa Trứ Vũ, quay
người bước ra ngoài rừng. Màu áo trắng thuần khiết mà lạnh lẽo dần dần
hòa vào trong màn đêm.
Hơi thở còn vương lại đây khiến Hoa Trứ Vũ buồn bực, nàng nhớ da mặt Cơ
Phượng Ly rất dày mà, chắc không phải bị nàng quát một câu đã tự ái chứ! Hoa Trứ Vũ như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, nhưng nàng liền lập tức lắc
đầu phủ nhận, sao có thể như vậy được, bây giờ nàng đang là nam nhân.
Nàng đi về phía đống lửa, nhìn thỏ hoang đã nướng xong liền tháo khỏi xiên
gỗ, dập tắt lửa đi ra bên ngoài. Chỉ một lát sau đã đuổi kịp Cơ Phượng
Ly, nhưng nàng lại ném thịt thỏ qua chỗ hắn: “Quên đi, ta không ăn nữa,
ngươi đi mà ăn!” Tự nhiên thấy hắn như vậy, nàng cũng không có tâm trí
ăn thịt nữa.
Cơ Phượng Ly đưa tay bắt lấy, xé một miếng thịt thỏ cho vào miệng,
Chậm rãi ăn.
“Thịt ta nướng khó ăn lắm à?” Hoa Trứ Vũ nheo mắt hỏi.
Cơ Phượng Ly mỉm cười: “Rất ngon, không ngờ tay nghề của Bảo nhi lại tốt như vậy!”
Cái này còn phải nói sao, về phương diện trù nghệ, nàng chính là đồ đệ của An Tiểu Nhị.
Cơ Phượng Ly đứng đó, sắc mặt đầy cổ quái. Một lúc lâu sau mới miễn cưỡng nuốt xuống.
Đến trưa hôm sau. Cơ Phượng Ly phái thị vệ tới gọi Hoa Trứ Vũ qua đánh cờ vây.
Hoa Trứ Vũ đã sớm biết kỳ nghệ của Cơ Phượng Ly rất tinh diệu, mà cũng đã
lâu nàng chưa chơi cờ nên cảm thấy bứt rứt. Khó có dịp gặp được đối thủ
mạnh liền đồng ý luôn, đi theo thị vệ vào trại của Cơ Phượng Ly.
Trên tấm thảm dày là chiếc bàn gỗ màu đen chạm trổ tinh xảo, Cơ Phượng Ly và Lam Băng đang ngay ngắn ngồi mỗi người một bên, trên mặt bàn là một ván cờ đang đánh dở.
Lam Băng đang cầm một quân trắng trong tay, nhíu mày chăm chú nhìn bàn cờ,
chần chừ mãi vẫn chưa hạ xuống. Cơ Phượng Ly đánh cờ với hắn lại vô cùng thản nhiên. Hắn dựa người vào ghế, chậm rãi thưởng thức chén trà trong
tay.
Lam Băng nhìn thấy thị vệ dẫn Hoa Trứ Vũ vào vào liền để quân cờ trong tay
xuống, cười nói: “Bảo thống lĩnh đến rồi, Tướng gia, tại hạ tránh qua
một bên ngồi quan sát đây!”
Hoa Trứ Vũ nheo mắt cười: “Nhưng ta đang muốn đánh cờ với Lam đại nhân!”
Lam Băng trừng mắt: “Ta không dám đánh cờ với ngươi, nếu ta thua cũng chỉ
bị mất mặt, nhưng nếu ta thắng, để Hổ doanh biết ta thắng thống lĩnh của bọn họ thì không hay ho chút nào, bây giờ người bọn họ kính nể nhất
chính là Nguyên Bảo nhà ngươi!”
Hoa Trứ Vũ chậm rãi đi đến cạnh bàn, cười nói: “Lam đại nhân lo xa rồi, ngươi nghĩ mình có thể thắng sao?”
Lam Băng hừ hừ: “Sao ta không thắng được, tuy ta thua Tướng gia, nhưng kì
nghệ của ta rất cao đó. Ngươi đã nói như vậy, ta cũng muốn đấu với người một ván, lại đây, ngồi xuống! Ta chấp ngươi ba quân.”.
Hoa Trứ Vũ lắc đầu: “Không cần!”
Cơ Phượng Ly đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, trên môi thấp thoáng ý cười, hắn đứng dậy, ngồi sang một bên quan sát trận chiến.
Hoa Trứ Vũ ngồi vào chỗ của Cơ Phượng Ly, cười nói: “Lam đại nhân đi trước đi!”
Lam Băng thản nhiên nói: “Ngoài tướng gia ra ta mới chỉ chơi cờ với ngươi.
Xưa nay người đi trước luôn chiếm được tiên cơ, nhường ngươi đi trước!”
Đúng là ngạo mạn, Hoa Trứ Vũ cười, đưa tay nhặt một quân cờ màu đen lên:
“Nếu Lam đại nhân đã nói như vậy, Nguyên Bảo cũng không khách sáo nữa!”
Một tiếng động vang lên, quân đen rơi xuống bàn cờ. Hai người không ngừng
so chiêu, chẳng mấy chốc trên bàn cờ đã phủ đầy hai màu đen trắng.
Cơ Phượng Ly trầm ngâm nhìn Hoa Trứ Vũ.
Qua thời gian uống hết hai tuần trà, Lam Băng gắt gao nắm chặt quân cờ
trong tay, trầm ngâm một lúc lâu cũng không biết nên đặt vào đâu.
Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười: “Lam đại nhân, ngài cứ từ từ mà nghĩ, không cần nóng vội!
Ván cờ trước mặt, quân đen đã chiếm hết ưu thế.
Lam Băng nắm quân trắng rất lâu, cuối cùng, hắn đành than nhẹ một tiếng: “Ta thua! Đúng là ta đã xem thường tiểu tử nhà ngươi.”
Hoa Trứ Vũ đưa tay nhặt những quân cờ đen vào, mỉm cười nói: “Lam đại nhân, lần sau đánh cờ còn nhường ta trước không?”
Lam Băng xấu hổ nói: “Tướng gia, ngài tới thu thập Nguyên Bảo đi.”
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn Cơ Phượng Ly: “Chỉ sợ Tướng gia không muốn đánh cờ
với Nguyên Bảo, chỉ dựa vào chút tài mọn sao có thể so sánh được với
Tướng gia!”
Cơ Phượng Ly mỉm cười đặt chén trà trong tay xuống: “Bản tướng rất muốn so tài với Nguyên Bảo một phen.”
Lần này, Hoa Trứ Vũ vẫn chọn quân đen, Cơ Phượng Ly chọn quân trắng, hai
người bắt đầu đánh cờ. Lúc này, quân cờ thứ nhất của Hoa Trứ Vũ đặt
xuống chính giữa bàn cờ, Lam Băng nhìn vào cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Người bình thường khi đánh cờ đều bắt đầu từ vị trí góc rồi mới lan ra
ngoài. Nước cờ kiểu này Lam Băng chưa từng thấy qua cho có kinh ngạc
cũng không phải chuyện lạ. Nếu như không phải Hoa Trứ Vũ vừa đánh bại
hắn, hắn còn nghĩ nàng không biết chơi cờ.
Cơ Phượng Ly lại rất điềm tĩnh, thản nhiên dùng quân trắng chống đỡ. Hai
người không ngừng qua lại, tốc độ đặt cờ rất nhanh, nhưng càng về sau,
tốc độ bắt đầu chậm lại, quân cờ đầu tiên của Hoa Trứ Vũ nhìn qua không
có gì đặc biệt, nhưng lại nằm ở vị trí trung tâm, số lượng quân đen xuất hiện trên bàn cờ càng lúc càng nhiều.
Cơ Phượng Ly chậm rãi bao vây khu vực trung tâm, nhìn qua nước cờ không có gì đặc biệt. Nhưng Hoa Trứ Vũ lại có cảm giác dù cho nàng tấn công mạnh mẽ thế nào, Cơ Phượng Ly vẫn có thể bình tĩnh đối phó.
Tới hơn một trăm ba mươi nước, thời gian Hoa Trứ Vũ hạ cờ càng lúc càng
lâu. Hai màu trắng đen giằng co trên bàn cơ, chỉ cần sơ sẩy là có thể
thua bất kỳ lúc nào. Cho nên, nàng và Cơ Phượng Ly đều vô cùng thận
trọng.
Lam Băng đứng một bên, trợn mắt há hốc miệng xem như si như say.
Sắc trời bắt đầu tối dần, nhưng không hề có ai nhận ra. Chỉ có một tên thị vệ ở ngoài bước vào thắp nến, soi sáng cả khu trại.
Hoa Trứ Vũ chăm chú nhìn bàn cờ, vô thức cầm chén trà bên cạnh lên uống.
Nước trà lạnh ngắt khiến nàng tỉnh táo thêm vài phần. Nàng nhíu mày buông
chén trà buông xuống. Cơ Phượng Ly vẫy tay, thị vệ đứng bên vội vàng
mang chén trà của Hoa Trứ Vũ đi.
Cơ Phượng Ly với tay cầm lấy ấm trà còn nóng, rót đầy chén đưa tới trước mặt Hoa Trứ Vũ.
“Có khi hôm nay ngừng ở đây đi, để mai đấu tiếp! sức khỏe ngươi không tốt, ngươi mau nghỉ ngơi đi!” Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.
Hoa Trứ Vũ nhấp một ngụm trà. Nhìn xuống bàn cờ ngâm cứu. Mỗi bước đi của
Cơ Phượng Ly trông rất tùy ý, nhưng lúc này, các quân cờ trắng trên mặt
bàn sắp xếp rất cẩn mật, không có một quân nào nhàn rỗi, càng không có
quân cờ chết.
Xem ra, nếu hôm nay còn đấu tiếp cũng chưa chắc đã nắm được phần thắng.
Nàng buông chén trà xuống, đứng dậy cáo lui: “Tướng gia, ngày mai Nguyên Bảo lại đến lĩnh giáo!” Nàng đứng dậy lui ra ngoài.
Cơ Phượng Ly uống cạn trà trong chén, mỉm cười nhìn tàn cục trước mặt: “Chuyển bàn cờ đi, đừng làm loạn thế cờ!”
Lam Băng nhìn ý cười trên môi Cơ Phượng Ly, lòng hắn như trầm xuống vực sâu muôn trượng.
Xong rồi!
Đừng nói là Tướng gia, mà ngay cả hắn cũng thấy Nguyên Bảo rất xứng với Tướng gia, chỉ tiếc......
Hắn không thể tiếp tục chuyện này, hắn không thể để mặc Tướng gia phạm sai lầm nữa.
Đồng Thủ để thị vệ ở bên ngoài trại, bước vào trong bẩm báo với Cơ Phượng
Ly: “Tướng gia, lương thảo do Tây Giang Nguyệt vận chuyển đã đến Tương
Ngư quan, vài hôm nữa sẽ tới nơi.”
Cơ Phượng Ly nói: “Đồng Thủ, ngươi dẫn hai vạn người tới tiếp ứng, chỉ e
chúng ta không thể trông cậy vào lương thảo của triều đình. Sắp tới mùa
đông, số lương thảo và quần áo ấm này rất quan trọng với chúng ta.”
Đồng Thủ tuân lệnh đi làm việc.
Cơ Phượng Ly ngồi trước bàn, trầm giọng nói: “Lam Băng, ngươi nói với
Vương Dục, lần này chúng ta phải áp chế tin tức quân ta đại thắng Bắc
Triều, gửi thư về triều đình nói chiến sự gian khổ, liên tiếp bị đánh
bại!”
Lam Băng thận trọng đáp: “Vẫn là Tướng gia suy nghĩ chu toàn, hệ thống cơ
sở ngầm và thám tử đã bị chúng ta loại bỏ từ trước, bây giờ những người
trong triều không khác gì kẻ điếc. ngay cả tiểu hoàng đế kia, ngày nào
cũng phải nơm nớp sống trong sợ hãi!”
Cơ Phượng Ly cười: “Vô Thương không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu, nhưng khiến hắn lo lắng cũng tốt. Nếu để những người đó biết tin chúng ta thắng
trận liên tiếp, e kinh thành sẽ đại loạn!” Chỉ có tình hình biên quan
nguy cấp, Bắc Triều có thể công phá Nam Triều bất kỳ lúc nào, thì những
người đó mới không dám vọng động.
“Tướng gia, thuộc hạ cáo lui!” Lam Băng rời khỏi trại của Cơ Phượng Ly. Sau
khi hắn tới trại của Vương Dục truyền đạt lại mệnh lệnh, liền đi tìm
thống lĩnh Đường Ngọc.
Vừa qua bữa tối, trong doanh trại không có tiếng binh sĩ luyện binh, vô
cùng im ắng. Đường Ngọc đang ngồi trên ghế, trước mặt bày ra đủ loại
chai lọ, không biết hắn lại đang nghiên cứu loại độc dược gì, nhìn thấy
Lam Băng đi đến cũng chỉ hơi ngẩng lướt qua, rồi lại tiếp tục bận rộn.
Lam Băng than nhẹ một tiếng: “Ngươi còn tâm trạng làm mấy thứ này sao, Tướng gia đang gặp chuyện không may kìa.”
Đường Ngọc chấn động, dừng mọi hoạt động, kinh ngạc hỏi:“Tướng gia đã xảy ra chuyện gì?”
Lam Băng vỗ bả vai Đường Ngọc: “Tướng gia sắp bị tuyệt hậu rồi!”
Đường Ngọc nhíu mày, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ lời Lam Băng nói.
“Đầu tiên là không để ý lời khuyên của chúng ta, tự mình đến Bắc Triều cứu
Nguyên Bảo ra, còn vì thế mà trọng thương suýt mất mạng. Bây giờ còn tự
mình dẫn theo mười vạn đại quân ra chiến trường. Ngươi đã thấy Tướng gia như vậy bao giờ chưa, ngươi nói thử xem, cứ tiếp tục kéo dài sẽ có kết
quả gì?” Lam Băng nắm chặt tay, kích động nói.
“Nhưng chúng ta có thể làm được gì?” Đường Ngọc vẫn chưa hiểu.
“Ta có một cách, nhưng cần ngươi hỗ trợ!” Lam Băng ghé vào tai Đường Ngọc thì thầm mấy câu.
Đường Ngọc nghe xong liền xua tay nói: “Việc này ta không thể làm!”
“Ngươi muốn Tướng gia tuyệt hậu sao?” Lam Băng chán nản hỏi.
Đường Ngọc thở dài, mãi sau bất đắc dĩ nói: “Được rồi!”
Hai ngày này Hoa Trứ Vũ vẫn luôn băn khoăn về ván cờ chơi dở với Cơ Phượng
Ly, nước cờ ngày ấy như đã khắc sâu trong đầu nàng, những lúc rảnh rỗi,
nàng thường nằm trên ghế dựa suy tính nước đi. Nhưng dù nghĩ thế nào
cũng không có cách phá được thế phòng hộ của Cơ Phượng Ly. Đây là lần
đầu nàng gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, kích động lòng hiếu thắng trong lòng nàng. Huống hồ, khi nàng nghĩ tới dáng vẻ điềm tĩnh khi đánh cờ của Cơ Phượng Ly, nàng càng muốn đánh hắn hoa rơi nước chảy.
Sau bữa tối, Hoa Trứ Vũ lặng lẽ đi ra ngoài. Xuyên qua một rừng cây nhỏ đi
ra sau núi. Không bao lâu đã đi tới ôn tuyền. Đây là chỗ nàng vô tình
phát hiện ra, vị trí rất kín đáo, cứ cách mấy hôm nàng lại tới đây tắm
rửa một lần. Trải qua chuyện ở núi Thanh Thành khiến nàng phòng bị càng
thêm cẩn thận, trận pháp sử dụng cũng phức tạp hơn.
Nàng chậm rãi đi đến bên hồ nước, cởi áo ngoài, cởi mảnh vải quấn quanh
ngực, thả người xuống dòng nước ẩm tẩy rửa những gánh nặng cả về thể xác và tinh thần. Tắm rửa xong xuôi, Hoa Trứ Vũ lên bờ mặc quần áo, lúc này nàng mới phát hiện mảnh vải quấn ngực đã bị dòng nước cuốn trôi.
Hoa Trứ Vũ buồn bực, nhưng đêm cũng đã khuya, chắc sẽ không có ai phát hiện ra bộ ngực bất thường của nàng. Nàng mặc quần áo vào ngồi thả hai chân
vào trong hồ nước, mái tóc đen thả dài để mặc gió đêm hong khô.
Đã là cuối thu, gió đêm bắt đầu mang theo hơi lạnh, đợi tóc khô Hoa Trứ Vũ búi gọn lên, ngồi luyện công một lát. Điều dưỡng mấy ngày, nàng có cảm
giác nội lực đã khôi phục được mấy phần.
Nàng đứng dậy gỡ bỏ trận pháp xung quanh, thong thả đi dạo quanh núi. Nàng
cố ý không buộc thắt lưng khiến bộ quần áo trở nên rộng rãi, khiến phần
ngực không bị lộ quá nhiều.
Màn đêm u tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên cảnh vật xung quanh càng thêm
tĩnh mịch. Vừa đi trong bóng đêm, Hoa Trứ Vũ vừa nghĩ lại thế cờ ngày
hôm đó, bỗng nhiên nàng ngộ ra một cách có thể hạ gục Cơ Phương Ly. Nàng dừng bước suy nghĩ một hồi, càng nghĩ càng thấy có cơ hội đánh cho Cơ
Phượng Ly thua thảm bại.
Hoa Trứ Vũ không nhịn được cười, bước chân đi xuống núi bắt đầu nhanh hơn.
Gió đêm lướt qua gương mặt nàng, lướt qua cả bộ quân phục rộng thùng
thình kia.
Chỉ một lát sau đã về tới doanh trại, lúc đi tới trại Cơ Phượng Ly, thấy
đèn trong trại còn sáng, nàng liền giơ tay lên gõ cửa. Có giọng nói mơ
hồ của Cơ Phượng Ly truyền ra, nàng vén màn cửa lên đi vào trong. Nếu
được, nàng rất muốn đánh bại Cơ Phượng Ly ngay tối nay, có thể đánh bại
một người cao ngạo như Cơ Phượng Ly, nàng còn cảm thấy hưng phấn hơn so
với việc chém rơi đầu thủ lĩnh quân địch trên chiến trường.
Trong trại của Cơ Phượng Ly chỉ có một cây nến đang cháy, dưới ánh sáng u ám, nàng mơ hồ nhìn thấy bàn cờ màu đen hôm trước bày trên thảm.
Xem ra, Cơ Phượng Ly cũng đang nghiên cứu bàn cờ này tới mất ngủ, không chỉ thế, hắn cũng chưa nghĩ ra được cách đánh bại nàng.
Bên cạnh bàn gỗ màu đen có một bình rượu, một chén bạch ngọc chứa đầy dung
dịch rượu màu đỏ, có mùi rượu phiêu đãng trong không trung, hương thơm
dịu dịu, nhẹ nhàng khiến Hoa Trứ Vũ có cảm giác bi thương.
Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn quanh thì thấy Cơ Phượng Ly đang ngồi bên bàn gỗ
lớn, vị trí của hắn quay lưng lại phía nàng, áo trắng dài phủ xuống
thảm, mái tóc đen thả tùy ý phía sau lưng. Thấy có người bước vào mà
cũng không quay đầu lại, toàn thân còn tỏa ra sự lạnh lẽo bức người.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, xem ra tâm trạng Cơ Phượng Ly đang không tốt! Không
biết có phải hắn đang tức giận vì không nghĩ ra cách phá giải thế cờ
không, nàng không nên chọc tức hắn thì hơn.“Cút!” Cơ Phượng Ly bỗng
nhiên quát lên, hắn đưa tay với lấy nghiên mực đáp về phía Hoa Trứ Vũ,
tuy hắn không quay đầu nhìn lại, nhưng vẫn xác định vị trí vô cùng chuẩn xác, chiếc nghiên mực mạnh mẽ lao về phía nàng, Hoa Trứ Vũ bị bất ngờ
kêu “A”, đó là giọng nói nguyên gốc của nàng, là giọng nữ.
Hoa Trứ Vũ vội vàng lấy tay che miệng, ngồi bệt xuống, nghiên mực bay xẹt
qua đầu nàng, khiến mái tóc nàng xổ tung ra. Bị vấp phải vật gì đó dưới
chân, Hoa Trứ Vũ vừa cúi đầu nhìn thấy những quân cờ rơi vãi khắp nơi.
Hơn nữa, nàng còn phát hiện ra, quanh trại của hắn không có thị vệ canh
giữ.
Nàng phải chạy khỏi chỗ này, ai biết Cơ Phượng Ly mắc bệnh gì mà trở nên bạo ngược y như Hoàng Phủ Vô Song, nàng thấy sợ hãi. Chẳng qua Hoàng Phủ Vô Song chỉ biết mấy món công phu mèo quào, còn võ công của Cơ Phượng Ly
lại sâu không lường được. Tệ hơn nữa là, nàng đột nhiên phát hiện ra
mình mải nghĩ về nươc cờ nên đã quên mất chuyện mình đánh rơi vải buộc
ngực, còn không đi thì nhất định phải chết.
Cơ Phượng Ly nghe thấy giọng nói của nàng, hắn chậm rãi đứng dậy, vung tay áo thổi tắt ánh nến.
Trong trại lập tức tối đen, Hoa Trứ Vũ lùi về phía cửa, nàng không dám nói
thêm gì nữa, mới vừa rồi không cẩn thận phát ra giọng nữ, vẫn nên đừng
để hắn biết nàng là Bảo thống lĩnh thì tốt hơn.
Một luồng gió lạnh tập kích về phía nàng, trong nháy mắt, vòng eo đã bị tóm chặt lấy, động tác của Cơ Phượng Ly rất nhanh, chỉ chưa đầy một giây,
nàng đã nằm gọn trong lòng hắn.
Trong bóng đêm, hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai nàng, hai cánh tay ghì
bên hông nóng rực như lửa. Không ngờ, người vừa mới tỏa khí lạnh bức
người như Cơ Phượng Ly lại có thân nhiệt bất ổn thế này.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nàng không dám mở miệng nói
chuyện, bởi vì cánh tay Cơ Phượng Ly đang bám chặt vào eo nàng, không hề dịu dàng như hôm ở trong rừng.
Cơ Phượng Ly cúi người ép nàng xuống bàn, búi tóc trở nên hỗn loạn, suối tóc đen chảy xuống dưới.
Hoa Trứ Vũ tức giận, vung một tay lên tóm lấy cánh tay đang đặt trên eo
nàng, một tay tấn công tới trước ngực Cơ Phượng Ly. Tuy nàng chưa khôi
phục hoàn toàn nội lực, nhưng khoảng cách gần như vậy, tin rằng Cơ
Phượng Ly cũng không thể chịu nổi.
Chưởng phong lạnh lẽo ập tới trước ngực Cơ Phượng Ly, trong một chớp mắt, đã bị bàn tay Cơ Phượng Ly tóm chặt lấy.
Trong bóng đêm, Cơ Phượng Ly đưa tay nắm lấy cằm nàng, giọng nói khàn khàn
đầy từ tính vang lên bên tai: “Không ngờ ngươi còn biết võ công! Nếu đã
đến đây rồi sao còn hối hận, ngươi không thể đi được nữa, chỉ cần ngươi
là nữ nhi, dù ngươi xấu đẹp thế nào, ta cũng muốn ngươi!”
Giọng nói khàn khàn đáng lẽ phải có vẻ mị hoặc, động tình. Nhưng giọng nói
của hắn lại rất lạnh, giống như đây không phải điều hắn mong muốn.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy hồ đồ, không phải Cơ Phượng Ly đã ăn phải loại thuốc
kích thích tính dục? Nghĩ tới khả năng này, Hoa Trứ Vũ càng giãy dụa ghê gớm hơn. Nàng liều mạng dùng hết nội lực cơ thể, nhưng vẫn không thoát
khỏi ma trảo của Cơ Phượng Ly.
Cả người nàng đột nhiên mềm nhũn, Cơ Phượng Ly, tên tiểu nhân vô sỉ kia đã điểm huyệt đạo của nàng. Trời đất như bị xoay chuyển, nàng bị hắn bế
vào bên trong. Bộ ngực cao vút của nàng áp vào ngực hắn, trong đầu vang
lên một tiếng nổ lớn, gương mặt đỏ bừng, vừa tức giận vừa xấu hổ, trời
ạ, nàng phải làm sao bây giờ?
Nàng nghĩ, nếu nàng nói nàng chính là Nguyên Bảo, thì hậu quả sẽ như thế nào?
Nàng nghĩ hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng!
Ngoài nàng, trong quân doanh này không có nữ nhân. Rõ ràng Cơ Phượng Ly không hề nhận ra nàng chính là Nguyên Bảo, có lẽ hắn đang nghĩ nàng là nữ
nhân được người khác mang tới.
Nhưng nếu nàng nói nàng là Nguyên Bảo, có lẽ, nàng vẫn còn đường sống.
“Ta......” Vừa mở lời, cổ họng đã bị bóp nghẹn không nói nên lời.
“Đừng nói nữa, ta rất ghét giọng nói của ngươi!” Giọng nói Cơ Phượng Ly khàn khàn mà lạnh lẽo truyền từ trên đỉnh đầu xuống.
Hắn vung tay lên, chiếc chăn gấm phủ trên giường đã bị kéo xuống mặt đất.
Thậm chí hắn còn không muốn để nàng lên giường của hắn. Giống như, hắn
đã chuẩn bị điên đảo với nàng trên mặt đất này.
Có ai tới cứu nàng không?
Bình Lão Đại! Không thể hy vọng vào hắn, nàng còn không biết hắn đang ẩn thân trong trại nào!
Thị vệ của Cơ Phượng Ly, nhưng tất cả thị vệ canh giữ bên ngoài đã bị đuổi đi chỗ khác.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy bi thương khó nói thành lời.
Nàng nằm ở đó, cảm giác được bàn tay Cơ Phượng Ly cởi bỏ quần áo nàng, có
thể là hắn đang mất kiên nhẫn, cũng có thể hắn không giỏi về phương diện này, nhưng hắn rất nhanh đã tháo bỏ mọi chướng ngại vật, nhìn cơ thể
nàng trơn mịn như cá chạch.
Trong bóng đêm, Cơ Phượng Ly ngồi thằng lưng trước mắt nàng, toàn thân hắn
không ngừng tỏa ra sự lạnh lẽo. Một lúc lâu sau, hắn mới cởi bỏ quần áo
bản thân, nặng nề đè xuống người Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ đã từng tới Thanh lâu không ít lần, tuy nàng chưa từng quan sát
tận mắt, nhưng cũng đã nghe không ít thuộc hạ kể qua, đây là loại chuyện khiến cả hai bên nam nữ đều cảm thấy sung sướng, cảm giác chết mê chết
mệt, tuyệt vời không thể tả nổi.
Nhưng nàng không hề có cảm giác này, đương nhiên, chả có ai cảm thấy dễ chịu
khi bị ép buộc như vậy. Cảm giác nhục nhã trong lòng nàng đã dâng tới
đỉnh điểm.
Cơ Phượng Ly không hề chạm vào nàng đã lập tức xông vào, cơ thể như bị xé rách mang theo cảm giác đau đớn.
Hoa Trứ Vũ hít sâu một hơi, Cơ Phượng Ly bắt đầu khởi động phía trên nàng,
giọng nói khàn khàn đầy lạnh lùng: “Ngươi nhịn một chút, ta cũng đau!”
Đau mười tám đời tổ tông nhà ngươi, đã đau mà còn muốn?
Nàng không tin lời hắn nói!
Bây giờ trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, nàng phải chém chết Cơ Phượng Ly ngay lập tức.