[ sau này ]
Liễu Lan Nhân tuy rằng biết được lai lịch của số tiền đó, nhưng cô ta vẫn không có cách nào trả lại.
Cô ta tìm một công việc đơn giản, sau khi tan tầm lại đi làm thêm. Thời gian cuối tuần cũng đều bị chiếm dụng, một lòng nhào vào kiếm tiền -- nếu đã biết tiền là của ai, tính tình hiếu thắng của Liễu Lan Nhân không cho phép bản thân lấy không.
Trong cửa hàng thức ăn nhanh có nam sinh mới tốt nghiệp, rất hay ngại ngùng. Mỗi lần nhìn thấy cô ta vất vả như vậy, liền không khỏi đau lòng thay cho cô ta. Khi biết cô ta vì chữa bệnh cho ba mà nợ nần, càng thêm cảm động. Có việc nặng gì, anh ta cũng đều giúp Liễu Lan Nhân làm.
Liễu Lan Nhân không ngốc, tất nhiên là nhìn ra được anh ta đang theo đuổi bản thân.
Nhưng vừa nghĩ đến Tô Vân Hải từng tiếp xúc qua, bất luận là diện mạo hay là thân thế đều làm người khác động tâm như thế. Cô ta phát hiện bản thân không có cách để tiếp nhận kẻ nào khác trừ hắn!
Gặp lại hắn, đã là mấy tháng về sau. Trận hôn lễ long trọng kia đến nay vẫn bị người ta đem ra nói chuyện say sưa, nghe nói Tô đại thiếu gia cực kỳ sủng vợ, quả thực khiến cho người khác nhìn mà ghen tị.
Lời đồn đúng là không sai. Liễu Lan Nhân tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia đối vợ có bao nhiêu tốt.
Ánh nắng tươi sáng sau bữa trưa, Tô Vân Hải cẩn thận đỡ Từ Như Ý đi trên đường công viên. Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, thường thường sẽ chạm vào phía dưới. Trên mặt hai người tràn đầy nụ cười sáng lạn, ngẫu nhiên nhìn nhau một chút, ăn ý lại tự nhiên.
Lúc này Từ Như Ý đã có bầu hai tháng. Tuy rằng bụng không rõ rệt, nhưng hắn lại rất cẩn thận, sợ sẽ làm cho cô bị thương.
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Lan Nhân rốt cuộc cũng thừa nhận, cô ta ghen tị.
Cô ta vẫn cho rằng, bản thân là một cinderella may mắn, chiếm được sự ưu ái của vương tử, hai người trải qua gian khổ sẽ được đến với nhau. Mà Từ Như Ý, chính là nữ phụ ác độc điển hình, ngăn cản bọn họ tu thành chính quả.
Nhưng hiện tại nghĩ lại, kỳ thật từ đầu tới cuối là do cô ta nghĩ nhiều mà thôi. Từ Như Ý từ đầu đến cuối đều không có chen chân vào bọn họ. Là cô ta yêu không đủ kiên định, ném không được thể diện để đi lấy lòng đối phương, mới tự tay vứt bỏ tình yêu thiếu chút nữa đã tới tay.
"Nếu cô dám phá hư bọn họ, tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô." Một âm thanh truyền tới.
Liễu Lan Nhân nhìn qua, là tên Bạch Diệc Khả đã biến mất thật lâu kia.
Anh so với trước kia gầy hơn một chút, nhìn càng thêm thon dài nổi bật. Nụ cười bất cần đời treo trên mặt, giọng nói lại mang theo một tia hàn ý.
Anh đi qua, bên trong mắt mang theo tia cảnh cáo.
Liễu Lan Nhân bị ánh mắt này nhìn rất không thoải mái, cô ta không khỏi mở miệng:"Cô ta thì cái gì tốt? Trêu chọc một người lại một người."
"Nơi nào cũng đều tốt hơn so
với cô." Bạch Diệc Khả không khách khí nói.
"Anh......" Liễu Lan Nhân chán nản.
Cô ta làm sao chịu nổi như vậy!
"Cô căn bản không biện pháp để so sánh với cô ấy." Bạch Diệc Khả đưa mắt nhìn hai ngừơi xa xa bên kia.
Anh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô, khi đó Như Ý trong tưởng tượng của anh khác nhau một trời một vực.
Cô tuyệt không giống với miêu tả của Tô Vân Hải lỗ mãng như vậy, mà cô xinh đẹp, ương ngạnh, nhưng không có cách nào làm cho người khác chán ghét.
Ánh mắt Bạch Diệc Khả rơi xuống trên người Từ Như Ý bên kia, không khỏi rơi vào hồi ức.
Khuôn mặt anh nhu hòa, khóe miệng hơi giơ lên. Nhớ tới thời gian lúc trước, cô công chúa kiêu ngạo kia, dùng giọng điệu lạnh lùng và xa cách đối với anh nói:"Xin lỗi, tôi thích anh gọi tôi là đại tiểu thư hơn."
"Đại tiểu thư...... Đại tiểu thư......" Bạch Diệc Khả thì thào tự nói.
Xưng hô này thật sự là phù hợp với tính cách của cô.
Anh hiện tại lại hi vọng còn có thể giống như trước, chẳng sợ không được gọi cô Như Ý, chỉ cần một tiếng "Đại tiểu thư", cũng tốt hơn phải thừa nhận cô là vợ của bạn thân, không thể không kêu một tiếng chị dâu......
End.
- -----------------@------------------
Cà Pháo: Pháo đang đọc bộ trinh thám mà thấy chỉ mới edit tới chương 94. Bộ truyện drop rồi hả các nàng, Pháo thấy truyện hay quá trời lun, có ai biết chỗ nào edit phần còn lại k, chỉ Pháo đi. Nếu k lại phải đi mần convert 😢