*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương Hi Liệt nhăn mặt nhíu mi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không biết đã uống bao nhiêu loại thuốc, bệnh của ta vẫn chẳng tốt lên được.”
Phượng Tam trở lại Thê Phong viện, thấy “thế trận” trong viện không khỏi hơi kinh hãi. Những người đi theo của hồi môn của Chương phủ đến lấp kín bên ngoài, mỗi người có một vẻ mặt khác nhau, có lo có vội, ầm ĩ hỗn tạp, thấy Phượng Tam đến đều quỳ xuống, cùng hô: “Cô gia.”
“Lưu Ly.” Phượng Tam la một tiếng.
Lưu Ly từ bên trong đi ra, bái kiến: “Thiếu gia.”
“Ngươi làm việc sao vậy?” Sắc mặt Phượng Tam trầm xuống, hắn quát: “Sáng nay Thiếu phu nhân ăn nhiều bơ sữa, bụng không thoải mái, không phải ta đã bảo ngươi đi mời đại phu đến xem bệnh hay sao? Thiếu phu nhân còn bệnh, ngươi không mau đi mời đại phu, còn nhàn hạ ở đây làm gì? Những người ở đây đều là người nhà thiếu phu nhân, ngươi không rót trà chiêu đãi, lại để họ ở ngoài là sao?”
Lưu Ly vội vàng quỳ xuống, biện bạch: “Bẩm thiếu gia, Tiền đại phu đã đến xem bệnh cho thiếu phu nhân, nói là hôm qua mệt nhọc quá sức, sáng nay lại ăn bơ sữa khó tiêu hoá nên hơi trướng bụng, không có gì đáng ngại, đã uống thuốc và đi ngủ. Nhũ mẫu của Chương gia nghe nói thiếu phu nhân bị bệnh, nhất định phải vào xem, thuộc hạ thuật lại tình trạng của thiếu phu nhân nhưng bà ta không chịu nghe, lại đi kêu thêm những người này tới.”
Phượng Tam liền đảo mắt qua đám người. Trong đó có một người đàn bà chừng hơn bốn mươi tuổi bước lên trước vài bước, quỳ xuống dưới chân Phượng Tam: “Cô gia, tiểu thư do một tay lão nô nuôi lớn, từ nhỏ đã được nuông chiều, từ Bình Châu gả đến đây chỉ sợ không hợp khí hậu, lại không sống quen, xin cô gia thương xót cho lão nô được gặp tiểu thư.”
Phượng Tam vốn đang lo lắng việc Chương Hi Liệt thay chị gả đến đã truyền ra ngoài, nay nhìn vẻ mặt buồn rầu xót thương của nhũ mẫu, bỗng nhiên hiểu rằng: Việc tiểu thư Chương gia không muốn gả, người nhà họ Chương đều biết, họ nghe nói tiểu thư gả tới được một hôm đã mắc bệnh, tất nhiên lo lắng bên trong có biến cố khác, vì vậy nhất định phải đến thăm hỏi. Nghĩ như vậy, hắn nhẹ nhàng thở ra, nói: “Ngươi trung thành và tận tâm như vậy thật là tốt lắm, Lưu Ly, thưởng.” nói rồi liền đi vào trong phòng.
Nhũ mẫu kêu lên: “Cô gia!”
Phượng Tam cười nhẹ: “Không phải muốn gặp tiểu thư nhà ngươi sao, cũng không phải chuyện gì khó khăn. Ta đi vào thăm nàng trước, nếu nàng đã khỏe lên thì gọi các ngươi vào.”
Nhũ mẫu không còn lời nào để nói, trơ mắt nhìn Phượng Tam đi vào trong, nước mắt vô thức chảy ra.
Lưu Ly đi sát theo bên cạnh Phượng Tam, đi vào trong viện mới nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, Chương thiếu gia chỉ sợ không được tốt.”
“Sao cơ?” Phượng Tam nhìn Lưu Ly.
“Là ba đậu [22].” Lưu Ly nhỏ giọng: “Lượng dùng không nhỏ, nhưng cũng không đến mức gây nguy hiểm tính mạng. Nhưng Chương thiếu gia thân mình vô cùng yếu đuối, không chịu nổi dược tính, Tiền đại phu cũng nói y đang rất nguy hiểm.”
[22] Ba đậu: Một loại hạt thuộc họ thầu dầu. Trước kia, y học hiện đại dùng dầu chiết ra từ hạt để uống, làm thuốc tẩy mạnh chữa táo bón và pha loãng dầu ba đậu với dầu lạc dầu thầu dầu để bôi chữa bệnh ngoài da. Nhưng vì hạt ba đậu rất độc, được xếp vào loại độc bảng A nên người ta không dùng nữa, sợ nguy hiểm. Nếu tự ý dùng hạt ba đậu để uống chữa đầy bụng, khó tiêu, táo bón sẽ dễ bị ngộ độc, nhẹ thì đau bụng, đi ngoài, nóng rát ở hậu môn, nặng thì bỏng họng, nôn mửa, viêm ruột, tiêu chảy mạnh ra máu, mạch đập nhanh và yếu, huyết áp hạ, toát mồ hôi, có thể tử vong. Dùng ngoài, dầu ba đậu gây sung huyết, viêm da, bỏng rát, phồng rộp, mọng nước, sau đó thành mụn, lở loét, tróc da.
Phượng Tam nói: “Dù yếu thế nào, nhưng đấy cũng chỉ là hạt ba đậu, chẳng lẽ cũng có thể chết người?”
Vừa đi vừa nói chuyện đã đến dãy phòng phía Đông. Tiền đại phu từ bên trong đi ra, chắp tay làm lễ, lão đã nghe thấy lời vừa rồi của Phượng Tam, thật cẩn thận nói: “Tam công tử có điều không biết, Chương… Chương…” lão bị gọi vào xem bệnh một cách vội vàng, lại phát hiện tân nương tử là con trai, thật sự không biết nên xưng hô thế nào.
Tiền đại phu cũng người của Đại Quang Minh giáo, cũng xem như tâm phúc của Phượng Tam, Phượng Tam nếu có việc cũng không dối lão, phất tay nói: “Lão cứ gọi y là Chương thiếu gia.”
Tiền đại phu thưa “vâng”, tiếp tục nói: “Mạch của Chương thiếu gia vừa yếu vừa loạn, là tật do bẩm sinh, cơ thể còn yếu đuối hơn nhi nữ bình thường, tâm mạch lại càng bất ổn, chắc hẳn từ nhỏ đã dùng thuốc mà nuôi lớn. Thân thể như vậy, ngay cả chút gió lạnh hay nóng bức cũng không chịu nổi. Lão thấy mạch tượng của y trì trệ, đoán rằng đêm qua bị lạnh, hơn nữa một ngày mệt nhọc, hôm nay lại ăn phải ba đậu, bụng đau, tinh thần tan rã, trung khí không đủ, nhiều bệnh một lúc nên không chống đỡ được.”
Phượng Tam từ nhỏ đã luyện võ, nội công thâm hậu, ít khi nhiễm bệnh, bên người cũng chỉ có một Bảo Quyển không biết võ công, nhưng hắn ta thì khỏe mạnh hơn cả khỉ sắt, nghe vậy không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ một chút ba đậu cũng lấy mạng của y được?”
Tiền đại phu nói: “Ba đậu tính nhiệt mà mạnh, xung khắc với bệnh tình của Chương công tử, tựa như lấy cuồng phong để thổi ngọn lửa nho nhỏ trong đèn, ngọn lửa vốn yếu ớt mong manh, làm sao chống chọi được với cơn lốc cuồng?”
Phượng Tam nhớ lại dáng vẻ giậm chân giận dữ của Chương Hi Liệt đêm qua, nghĩ sao cũng không ngờ y lại là người như vậy, bị mấy hạt ba đậu khiến cho bệnh đến như thế này. Hắn trầm tư một lát, hỏi: “Rốt cuộc là ra sao?”
Tiền đại phu nói: “Cũng không phải lo lắm. Lão trước lấy mấy lát sâm điều trị nội khí cho y, lại dùng ngân châm đả thông tâm mạch thì y sẽ không sao nữa. Nội công Tam công tử luyện tập có cả âm dương, nếu không ngại thì chậm rãi đưa vào cơ thể y chút nội lực bảo vệ tâm mạch, đồng thời cho dùng thuốc bồi khí, bệnh tình ổn xuống là không còn gì đáng ngại.”
Phượng Tam gật đầu, đi đến bên giường nhìn xuống, Chương Hi Liệt nằm trên giường, sắc mặt vàng như nến, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mỏng manh như tơ nhện. Phượng Tam cầm tay hắn, liền đưa nội lực vào, lại nghe Tiền đại phu nói: “Khoan đã, đừng vội.” Phượng Tam gật đầu, chậm rãi truyền nội lực vào, chạy quanh kinh mạch của Chương Hi Liệt, đả thông chỗ ứ đọng, di chuyển xoay quanh ngực bụng cậu thật lâu rồi mới chậm rãi thu hồi.
Lông mi Chương Hi Liệt chớp chớp, chậm rãi mở mắt ra. Lúc cậu tỉnh vừa ương bướng vừa cay nghiệt, lúc này bị bệnh lại để lộ sự yếu đuối nói không nên lời, giống như sẽ theo gió mà đi vậy.
Phượng Tam hất sợi tóc rối rủ lên mũi cậu ra, khẽ cười nói: “Chưa thấy đứa trẻ nào được nuông chiều như ngươi, đang yên đang lành tự nhiên đổ bệnh. Bây giờ thấy thế nào rồi, có khỏe hơn không?”
Chương Hi Liệt nhìn Phượng Tam một cái, lại nhắm mắt lại, giọng nói khẽ đến nỗi không thể nghe thấy: “Ta không còn chút sức lực.”
Lúc này thuốc đã sắc được bưng lên, Phượng Tam ngồi vào bên giường, nâng Chương Hi Liệt dậy, để đầu cậu tựa vào đùi mình, đưa tay nhận lấy bát thuốc, cười: “Uống thuốc xong sẽ có sức.”
Chương Hi Liệt nâng tay lên, giống như muốn bắt lấy cái gì, Phượng Tam liền đưa bàn tay không của mình qua, Chương Hi Liệt nắm lấy tay Phượng Tam, nhưng bàn tay mềm nhũn không một có chút sức, Phượng Tam cầm lại tay cậu, đặt ở trong lòng bàn tay như trẻ con, cười: “Sao thế?”
Chương Hi Liệt thấp giọng nói: “Ta không uống thuốc.”
Phượng Tam nói: “Bị bệnh thì phải uống thuốc, không uống thì sao mà khỏe được?”
Chương Hi Liệt nhăn mặt nhíu mi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không biết đã uống bao nhiêu loại thuốc, bệnh của ta vẫn chẳng tốt lên được.”
Phượng Tam nhìn Chương Hi Liệt, hồi lâu không nói gì. Hai mươi năm trước, Đại Quang Minh giáo trong một đêm đã tan thành mây khói, hắn khổ luyện võ công, âm thầm chấn chỉnh giáo vụ vì sau này Đông Sơn tái khởi [23], những chuyện tư tình nhi nữ hắn vốn không để trong lòng. Hắn thích đàn ông, lại đồng ý để lão gia an bài cuộc hôn nhân này với Chương gia, vì tài lực của Chương gia. Đêm tân hôn lại phát hiện tân nương là Chương Hi Liệt, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đều là ứng phó cả, nhưng mĩ thiếu niên như Chương Hi Liệt nhìn chung vẫn tốt hơn đàn bà. Hắn biết với thủ đoạn của mình mà muốn thu phục Chương Hi Liệt cùng lắm chỉ là chuyện nhấc tay, không ngờ ngay ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện như vậy.
[23] Đông Sơn tái khởi: Điển cố, thành ngữ cổ chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế. Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ.
Hắn lòng dạ tuy rằng kiên cường, nhưng chung quy vẫn chưa phải sắt đá, nhẹ giọng an ủi cậu: “Nói linh tinh gì vậy? Ngươi mới bao nhiêu tuổi mà đã thuốc nào cũng từng uống, nào, uống thuốc đi.”
Chương Hi Liệt than: “Đắng lắm, ta không uống.”
“Hóa ra là ngươi sợ đắng.” Phượng Tam mỉm cười, ánh mắt sai khiến, mọi người trong phòng đều lui xuống, hắn ngậm một ngụm thuốc trong miệng, nâng mặt Chương Hi Liệt lên mớm cho cậu. Chương Hi Liệt lắp bắp kinh hãi, mở to hai mắt, chỉ là ánh mắt không sáng ngời như đêm qua mà hốt hoảng như đang ở trong mộng. Chén thuốc kia quả nhiên đắng chát, Phượng Tam chịu đựng, cũng lơ đễnh, Chương Hi Liệt lại nhíu mày thành một đường. Không bao lâu, Phượng Tam đã cho cậu uống hết chén thuốc, lại cho Chương Hi Liệt uống chút nước lọc.
Lúc ở nhà, Chương Hi Liệt được đặt trong lòng bàn tay mà nuôi như châu như ngọc, làm sao lại có người dám xâm phạm đến cậu như vậy. Cậu giãy giụa, nhưng toàn thân mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, chỉ đành mặc xác Phượng Tam.
Phượng Tam vừa ngẩng đầu đã thấy trên gương mặt tái nhợt của Chương Hi Liệt chuyển màu ửng hồng, giống như màu máu nhuộm dần hàn ngọc, vô cùng xinh đẹp khiến hắn giật mình, không thể cầm lòng mà lại cúi đầu xuống, nhấm nuốt đôi môi nho nhỏ của Chương Hi Liệt. Chương Hi Liệt hít thở không thông, hô hấp dồn dập, đầu càng trương phình lên. Phượng Tam và Chương Hi Liệt mười ngón tay đan lồng, hắn nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay của cậu, một sự tê dại thoải mái nói không nên lời dần dần lan ra toàn thân, Chương Hi Liệt tựa vào lòng Phượng Tam, chậm rãi ngủ.
Phượng Tam phát hiện hô hấp của cậu dần dần vững vàng, nụ hôn càng thêm mềm nhẹ, đợi cậu ngủ say mới nhẹ nhàng đặt cậu lại xuống giường, đắp chăn rồi đứng dậy, thong thả đi ra ngoài. Thị nữ đều đã lui ra ngoài chờ được gọi, chỉ có Tiền đại phu và Lưu Ly ở trong. Thấy Phượng Tam đi ra, hai người muốn mở lời, Phượng Tam phất tay áo, thấp giọng: “Tiền đại phu ở lại căn phòng phía tây đi, lại đây xem bệnh cũng tiện một chút. Lão lui xuống đi, lúc khác ta sẽ gặp lão.” Tiền đại phu liền cáo lui.
Phượng Tam nói với Lưu Ly: “Đi ra ngoài nói với người Chương phủ là thiếu phu nhân đi ngủ rồi, bảo họ phái một người lại đây, chỉ cho đứng ngoài mành thấy người rồi thôi.”
Lưu Ly nói một tiếng vâng rồi đi ra ngoài, lát sau đã dẫn người đàn bà nói chuyện với Phượng Tam vừa rồi vào. Có lẽ lúc ở ngoài Lưu Ly đã nhắc nhở qua, người đàn bà kia thấy Phượng Tam ngồi gian ngoài uống trà, hành lễ với Phượng Tam rồi mới đứng ngoài mành nhìn vào bên trong. Nhưng vừa nhìn, chân bà bỗng nhiên động đậy, như thể muốn đi vào.
Nếu để bà ta đi vào chỉ sợ sẽ lộ, Phượng Tam nói: “Đây là Tần ma ma phải không?”
Phụ nhân đành phải lui xuống, vén áo hành lễ, nói: “Hồi cô gia, phu gia lão nô họ Tần [24].”
[24] Tần phu nhân: Giải thích: Ngày xưa phụ nữ sau khi lấy chồng sẽ theo họ chồng. VD cưới ông họ Tần sẽ trở thành Tần phu nhân.
Phượng Tam nói: “Tiểu thư xuất thân dòng dõi thư hương, ta thì là hạng võ phu, thật là bôi nhọ tiểu thư. Bình thường nàng thích ăn gì, thích chơi gì, nếu phu nhân có rảnh thì nói cho ta biết, ta sẽ khiến nàng vui vẻ.”
“Cô gia có tấm lòng này… tấm lòng này…” Người đàn bà môi run lưỡi líu nói được một nửa, nước mắt đã chảy xuống, quỳ xuống nói: “Tiểu thư ở nhà quen ăn sung mặc sướng, nếu có tự ý chơi đùa xin cô gia tha thứ. Tiểu thư tấm lòng hiền lành, đối nhân xử thế cũng tốt, là người lương thiện…”
Phượng Tam gật gù, nghe bà nói dài dòng lê thê một trận, an ủi vài câu, thấy bà nửa vui nửa buồn xin đi, thở nhẹ ra một hơi, đi thong thả vào trong viện. Gió nhẹ thổi, mang theo cả hương Ngọc Lan thoang thoảng, Phượng Tam ngẩng đầu lên, ngắm nhìn đóa hoa trắng muốt kia một lúc lâu, lên tiếng: “Người cho y uống thuốc là ai?”
Lưu Ly nhìn Phượng Tam, sắc mặt Phượng Tam cực kỳ nhạt nhoà, không nhìn ra vui giận. Lưu Ly cân nhắc từng câu từng chữ: “Trong lòng thiếu gia rõ như gương sáng, cần gì phải hỏi lại?”
Phượng Tam nhướng mi, vẫn giấu diếm vui giận như trước, ngừng một lát mới nói: “Đi tìm bút tích của Chương Hi Liệt, sai người mô phỏng nét chữ của y viết một phong thư gửi cho Chương lão gia, nói y cùng bạn bè hẹn nhau đi chơi. Sau đó cho hai người đến núi Nam Bình, cầm danh thiếp của ta mời Hạ thần y tới phủ.”
Lưu Ly thưa: “Vâng.” Nhưng cũng không vội rời đi.
Quả nhiên, một lát sau, Phượng Tam lại nói: “Chuyện cuối cùng, tìm Bảo Quyển đến đây cho ta.”