(“Ngươi nếu còn gọi ta là đại ca, thì đừng suy nghĩ những điều không nên có.”
“Ở trong mắt đại ca, ta cả đời chỉ có thể là đệ đệ?”
“Phải.”)
Đệ thập tứ chương
Long Tĩnh Thủy chợt cảm thấy vô cùng khó thở.
Là do bàn tay kia, hay do câu nói kia của Long Vô Ba?
Nhưng vì sao câu nói này sớm không nói trễ không nói, lại chọn ngay lúc này mà nói? Là Long Vô Ba thật sự thay đổi, hay đây chỉ là một trò đùa mới nhằm hành hạ y?
Long Tĩnh Thủy cảm thấy rất mơ hồ, không thể nào đoán được người nam nhân trước mặt này đang suy nghĩ gì.
Khi Long Vô Ba chậm rãi rút tay về, ánh mắt lại lưu luyến nhìn y, dường như rất muốn ôm lấy y nhưng lại phải cố ép mình buông xuống, đạo: ” Đại ca vừa mới bình phục, nên hảo hảo nghĩ ngơi, ngàn vạn lần đừng để mệt mỏi.”
Long Tĩnh Thủy vẫn còn trong kinh hoàng, hai mắt mở to nhìn thẳng về trước, hoàn toàn không nghe được Long Vô Ba nói những gì. Kể cả việc hắn rời đi lúc nào cũng không hay.
Y cứ thế rơi vào tình trạng thất hồn lạc phách, tranh đấu liên tục mấy ngày liền.
Mỗi ngày Long Tĩnh Thủy không ngồi ngẩn người, thì cũng ở trong phòng im lặng đọc sách, trước kia còn xem sắc mặt Long Vô Ba mà đối xử, hiện tại hoàn toàn xem hắn không tồn tại. Mặc cho Long Vô Ba dùng mọi cách dụ dỗ, y một chút phản ứng cũng không có.
Sau thân thể có chút tốt lên, liền bắt đầu bày giấy họa tranh.
Ngón tay tuy hồi phục, nhưng lúc cầm bút vẫn có chút ảnh hưởng, tay phải y cứ run liên hồi, nét họa xiêu xiêu vẹo vẹo, rõ ràng không được như trước.
Tuy vậy, Long Tĩnh Thủy không hề để tâm, mặt không đổi mà chuyên tâm khổ luyện lại từ đầu.
Cứ thế, mỗi khi Long Vô Ba có ý muốn đến gần, lại nghĩ đến mình là kẻ đầu sỏ hại y, đành phải ngượng ngùng không dám phò rối. Chỉ có thể im lặng đứng một bên, ngẫu nhiên thấy Long Tĩnh Thủy gục ở trên bàn mà ngủ, thì mới lặng lẻ tiến tới khoác thêm cho y một kiện bào giữ ấm, yêu thương nhìn dung nhan mong nhớ ngày đêm, như có như không thở dài, tự vấn: “Đại ca, ta phải làm gì mới khiến ngươi như trước gọi tên ta?”
Tiếng nói trầm thấp khàn khàn, dường như ẩn giấu rất nhiều nỗi tương tư.
Sau cứ thế mà lặp đi lặp lại vài lần, cũng không biết Long Vô Ba vô tình hay cố ý, mà lần nào cũng tựa bên Long Tĩnh Thủy cùng ngủ. Khi Long Tĩnh Thủy tỉnh giấc khôi phục thần trí, mặt nghiêm nghị nhìn người ngồi đối diện, vẻ mặt không tin nhìn hắn.
“Đại ca?” Long Vô Ba nhẹ gọi một tiếng, theo thói quen mà tiến vào lòng y, nhưng khi chạm đến bàn tay phải kia, lập tức liền khựng lại, vẻ mặt như đụng đến chuyện gì đó khó khăn, khó mà hình dung được.
Long Tĩnh Thủy nhìn thấy rõ, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Long Vô Ba, ngươi thật tâm yêu thích ta?”
Long Vô Ba chớp mắt mấy cái, hỏi ngược lại: “Đại ca không tin, là muốn ta moi tim mình cho ngươi xem sao?”
Long Tĩnh Thủy hai mày chau lại, không quan tâm ngữ điệu hắn khinh bạc, chỉ nói: “Ngươi chọn ngay lúc này mà nói, thì sao có thể khiến người tin tưởng?”
Long Vô Ba cúi đầu cười cười, không đáp, sau ngước đầu nhìn y chăm chăm.
Một trận lặng im.
Một lát sau, Long Tĩnh Thủy đứng lên, lấy một quyển sách từ trong một đống sách cổ, mở ra một trang giấy, nói một cách nghiêm trang: “Ta trong lúc xem điển tịch, phát hiện đoạn tay áo chi phích* cũng có thể trị liệu, chỉ cần chiếu theo sách mà bốc thuốc……”
(đoạn tay áo chi phích* = chỉ những người thích nam nhân, ai đã xem đàm mỹ thì hiểu không gần nói nhiều ha, còn không thì Google thẳng tiến đi)
Lời chưa dứt, đã thấy khóe môi Long Vô Ba run rẩy, cười khổ nói: “Đại ca, đây là câu trả lời ngươi dành cho ta?”
“Ngươi nếu ngại thuốc đắng, ta có thể cùng ngươi dùng.”
“Đại ca!”
“Vô Ba, ngươi tuổi không còn nhỏ, không thể cứ tùy hứng như vậy.” Long Tĩnh Thủy lo lắng, tựa hồ như đang suy nghĩ phải dùng từ như nào cho phải, cuối cùng nghiêm túc nói, “Ngươi hiện tại là Long Vương, có trách nhiệm kéo dài huyết mạch Đông Hải, đã đến lúc tuyển vài long nữ làm Vương phi.”
Lời vừa dứt, trong phòng liền vang lên một tiếng “Oanh” lớn.
Long Tĩnh Thủy chấn động, cảm thấy hai chân như nhủng ra, ngẩng đầy nhìn lên liền thấy trụ cột ở xa vỡ nát. Mái nhà, hay cả căn phòng này bất cứ lúc nào cũng có thể tuỳ thời mà đổ sập xuống.
Quay đầu nhìn Long Vô Ba, hắn vẫn như trước ngôì ở chỗ đó, khuôn mặt tuấn mỹ mang nét cười mĩm sâu xa, mái tóc dài không gió lại tung bay giữa không trung, đôi mắt phượng dài hẹp vừa xinh đẹp vừa thâm sâu đến ảm đạm, khiến người nhìn phải hoảng sợ.
Long Tĩnh Thủy không ngờ tới hắn lại tức giận đến như vậy, mở miệng định nói nhưng lại không biết phải nói gì cho phải.
Ngược lại, Long Vô Ba lại hướng y nở nụ cười:“Nơi này lâu năm không tu sửa, đại ca có lẻ ở không quen, chi bằng hồi về tẩm cung của mình đi.”
Nói xong, không đợi Long Tĩnh Thủy đáp ứng đã tự ý nắm lấy tay y, kéo y bước nhanh ra cửa mà đi.
Long Tĩnh Thủy chỉ vừa bước theo mấy bước, liền nghe “Phanh” một tiếng ngay sau lưng. Tiếng vang lớn ấy, cho dù y không quay đầu, cũng biết chuyện gì xảy ra, căn phòng mới vừa rồi giờ có lẻ đã hoàn toàn sụp đổ.
Thậm chí lúc y bước đi còn cảm nhận được sự chấn động dưới chân từ mặt đất truyền lên.
Cơn giận của Long Vương, dữ dội như lôi đình.
Mà Long Vô Ba hội giận dữ như vậy, là vì câu nói vừa rồi của mình sao?
Long Tĩnh Thủy chìm sâu trong suy nghĩ, chợt có chút sợ hãi. Y lúc trước cho rằng Long Vô Ba chỉ là trêu đùa mình, cho nên không cảm thấy có vấn đề gì, hiện tại xác định được tâm ý người nọ, mới nhận ra sự nguy hiểm rình rập.
Chỉ là không biết, người nguy hiểm là Long Vô Ba, hay là chính y?
Suy tư mãi, bất tri bất giác đã quay về nơi ở trước kia.
Nơi y từng cư ngụ khi còn là thái tử Đông hải, tự nhiên so với tẩm cung hẻo lánh của Long Vô Ba hoa lệ, đồ sộ hơn nhiều. Điều đáng nói ở đây là, y từ lâu đã vướng trong mình thân phận tù nhân, vậy mà nơi đây, bên trong tẩm cung này từng cọng cây ngọn cỏ, đến những vật trang trí tất cả dường như không có thay đổi gì.
Long Tĩnh Thủy nghi hoặc, nhịn không được nhìn Long Vô Ba một cái.
Long Vô Ba liền hiện ra vẻ mặt đắc ý, nắm chặt tay y, cười nói:“ Nơi đại ca ngụ, ta nào dám tuỳ tiện làm bậy?”
Long Tĩnh Thủy mí mắt nhảy múa, đáy lòng như có gì đó len lỏi chạy khắp người, vội vàng thu tay về, nghiêm mặt nói:“Ngươi hiện tạo chính sự bận rộn, không cần phí nhiều tâm ư trên người ta.”
“Đại ca……”
“Ngươi nếu còn gọi ta là đại ca, thì đừng suy nghĩ những điều không nên có.”
Long Vô Ba nheo đôi mắt đen, nở nụ cười yếu ớt. Một hồi lâu sau, mới ngẩng đầu nhìn Long Tĩnh Thủy, nhẹ giọng hỏi:“Ở trong mắt đại ca, ta cả đời chỉ có thể là đệ đệ?”
Long Tĩnh Thủy tim đập liên hồi, không tự chủ mà tránh tầm mắt Long Vô Ba, sau dùng thanh âm lạnh lùng nhất ứng:“Phải.”