“Cũng không còn sau đó, vậy anh quan tâm em làm gì?” (Phùng Xuân)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phùng Xuân tất nhiên sẽ không lường tới, Chương Kiến Quốc thế mà lại gửi thư mời cho cậu, dù sao, theo lẽ thường mà nói, gia đình người mất đương nhiên không muốn nhìn thấy hung thủ, mặc dù theo đúng như điều tra chính xác, cậu chẳng qua là một người bị hại. Nhưng bọn họ cũng sẽ cảm thấy cậu đến là quấy rầy người đã khuất.
Đương nhiên, Phùng Xuân cũng không phải không hiểu vì sao có hành động này, tất cả những người đi báo thù đều muốn cho đối phương biết, mình đã phạm vào đâu, Chương Kiến Quốc tám phần mười cho rằng, cậu nhìn Chương Thiên Ái tuổi còn trẻ, cứ như vậy đánh mất mạng sống, liền sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng hổ thẹn là cái quỷ gì, cả nhà Chương Kiến Quốc còn không có, cậu sao phải có?
Thế nên Phùng Xuân khinh thường nhướn nhướn mày, căn bản không hé răng.
Phùng Trúc Mai nhìn vẻ mặt của cậu, liền biết Phùng Xuân hiểu rõ ý đồ hành động của Chương Kiến Quốc, nói một câu, “Hồng Môn Yến, chị thấy em hay là đừng đi đi cho lành.” Mà Lưu Bắc, mấp máy môi lại không nói tiếng nào, cúi đầu xem điện thoại.
Ngày đó Phùng Xuân nói chuyện với Chương Kiến Quốc, tuy rằng khí thế của Phùng Xuân phát ra hết cỡ, nhưng sau mới phát hiện, cậu vẫn quá khẩn trương, không biết đến rằng Lưu Bắc không đi ra ngoài, mà ở ngay tại hiện trường, tất nhiên đã nghe gần như trọn vẹn.
Chỉ là một lần ngoài ý muốn, khiến Phùng Xuân có chút đau đầu không biết nên xử lý thế nào —— tuy rằng cậu không từng nói ra một câu xác định nào, nhưng ý tứ cũng đủ thừa nhận là chuyện của Chương Thiên Ái là cậu đã tính toán thuận nước đẩy thuyền.
Vì thế, Phùng Xuân còn chú tâm Lưu Bắc rất lâu. Phát hiện Lưu Bắc từ khi ấy, công việc vẫn nghe theo, đối xử với cậu cũng rất tận tâm, thế nhưng về chuyện của Chương Thiên Ái, lại không hề hé răng tí nào.
Phùng Xuân không cảm thấy cậu ta quá đáng, dù sao đối với người thường mà nói, đó là một cái mạng, cậu ta còn chưa sợ tới mức cuốn gói chuồn thẳng, Phùng Xuân nghĩ, Lưu Bắc đối với cậu đã đủ tình thâm ý nặng.
Cho nên, cậu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên trao đổi chuyện này với Lưu Bắc thì hơn. Lưu Bắc từ khi cậu mới vào nghề đã đi theo, là một đứa nhỏ rất tốt, cậu cũng không phải cho rằng Lưu Bắc sẽ vì việc này mà bán đứng cậu —— đương nhiên, chuyện này là nhờ Dương Đông đã dàn xếp, Chương Kiến Quốc còn không có cách nào, Lưu Bắc sẽ không thể chỉ vì nói mấy câu mà hại cậu ra làm sao. Chỉ là muốn hỏi một chút, cậu ta có còn chịu đứng bên phía mình đây hay không.
Phùng Xuân vốn cũng đã bắt tay vào chuẩn bị đường lui cho Lưu Bắc, cậu từng hỏi cậu ta có muốn làm diễn viên không. Đứa nhỏ này ngoại hình không tồi, tính tình dễ gần, nếu có người dẫn dắt, ít nhất không lo có thể đặt chân ở Bắc Kinh. Chẳng qua người này khi đó bảo muốn suy nghĩ, còn chưa cho cậu câu trả lời.
Xe chẳng mấy chốc đã đến dưới nhà Phùng Xuân, Phùng Trúc Mai còn có chuyện khác, ngồi trên xe đi luôn, để Lưu Bắc lại giúp Phùng Xuân thu dọn đồ đạc —— đi xa để quảng bá phim, tuy rằng Phùng Xuân là con trai, cũng phải xách theo tới ba cái va li đựng quần áo, còn phải lần lượt mặc hết. Lưu Bắc giúp cậu lấy đồ ra, cái cần treo đem treo, cần giặt đem đi giặt, còn lại thì để đó.
Khi cậu ta loay hoay bận rộn, Phùng Xuân ngồi một bên nhìn, có lẽ ánh mắt cậu quá rõ ràng, Lưu Bắc chỉ một chốc đã ngẩng đầu lên. Cậu ta hỏi Phùng Xuân, “Boss, có việc gì sao?”
“Ừ.” Phùng Xuân bưng trà vừa pha ra, “Không vội, hai ta tâm sự đi.”
Lưu Bắc không đi qua, trong tay cậu ta còn cầm một chiếc áo sơ mi của Phùng Xuân, cậu ta lại cúi thấp đầu lần nữa, xếp nó ngay ngắn gọn gàng, đến khi đặt lên chồng quần áo đã xếp gọn, lại duỗi tay cầm lấy món khác, Phùng Xuân cũng không vội, dù sao đây cũng không phải chuyện dễ mở lời gì, cậu chờ Lưu Bắc hỏi.
Lưu Bắc hiển nhiên có hơi do dự, cậu ta vẫn cúi đầu, động tác trên tay không ngừng, nhưng không có vẻ gì định mở miệng. Vẫn là đợi đến khi chiếc quần tây cuối cùng đã được xếp xong, cậu ta cũng cất xong, vươn tay, phát hiện ba cái va li đã trống không, động tác của Lưu Bắc hơi khựng lại.
Hai tay cậu trống không đứng ở đó, có chút luống cuống, thậm chí, cậu ta còn có động tác muốn làm lại, nếu không phải Phùng Xuân đang ở đây, cậu ta e là đã cầm lấy một bộ đồ trở lại để che giấu khẩn trương và bất an trong lòng. Chỉ là, cậu ta cuối cùng không làm vậy, hai chân nhích tới nhích lui hồi lâu, Lưu Bắc hỏi một câu, “Thù lớn bao nhiêu?”
Một câu nói này ra, cậu ta có lẽ sợ Phùng Xuân không hiểu, lại nói thêm “Là anh nói với Chương Kiến Quốc đó, đại thù.”
Phùng Xuân đâu ngờ tới Lưu Bắc không phải đang chất vấn, mà lại là tỏ vẻ quan tâm. Đây là đang nghĩ cách giải vây cho mình đây, Phùng Xuân gần như muốn vồ tới ôm đứa nhỏ này một cái, cậu thành thật trả lời, “Ba mạng người, cộng thêm cuộc đời của hai người nữa.”
“A!” Lưu Bắc rõ ràng không ngờ tới, lớn là lớn đến mức độ này, cậu ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra thanh âm kinh ngạc, không dám tin nhìn Phùng Xuân, Phùng Xuân không chút do dự gật đầu với cậu, Lưu Bắc liền ồ một tiếng.
Phùng Xuân không định nói với cậu ta rằng mình hận sâu cỡ nào, cậu cũng không muốn bại lộ chính mình quá nhiều, liền nói, “Vài bữa trước đi quảng bá, Hồng đạo nói phía bên anh ta sắp quay bộ phim mới, cậu nếu thích đóng phim, tôi có thể giới thiệu cậu qua, con đường này nếu đi vững được, sẽ thoải mái hơn làm trợ lý nhiều.”
Lưu Bắc không lên tiếng, hồi lâu sau mới nói, “Tôi không thích đóng phim, tôi đem quần áo đi giặt đây. Tôi chỉ thích xử lý tốt phần mình là được.”
Nói xong, cậu ta liền ôm quần áo không quay đầu chạy đi ra ngoài. Khi cửa đóng lại, Phùng Xuân lập tức không nhịn cười được, thế giới này mặc dù đối xử với cậu rất kém, khiến cậu có một người cha tội ác tày trời, từ nhỏ mất đi tình thương của mẹ và em trai, nhưng cuối cùng vẫn công bằng. Cậu có người anh trai như Lâm Dũng, có người yêu như Dương Đông, còn có những người bạn không bán đứng cậu.
Đời này dù sao cũng cần nghĩ thoáng, giờ phút này, Phùng Xuân thật ra cảm thấy hơi chút thỏa mãn.
Tuy rằng Phùng Trúc Mai cho rằng lễ tang Chương Thiên Ái là một hồi Hồng Môn Yến, khuyên bảo Phùng Xuân đừng đi. Nhưng Phùng Xuân lại nghĩ, cậu thật ra không thể không đi. Không phải là vì người khác, mà là vì mẹ và cha dượng của cậu, cậu dù sao cũng phải thay họ đi xem, xem lễ tang của kẻ thù. Huống chi, cậu bại lộ rồi, Chương Kiến Quốc bất cứ khi nào cũng có thể ra tay, thủ đoạn của cậu cũng cần đẩy nhanh lên.
Thế là ngày hôm ấy khi đến nơi, Phùng Xuân mặc một thân âu phục đen, mua bó hoa bách hợp, bảo Lưu Bắc lái xe chở cậu đi nhà tang lễ.
Con gái độc nhất của Chương gia phát tang, cho dù hiện tại Chương gia thọ địch bốn bề, nhưng dù sao vẫn chưa hoàn toàn ngã xuống, huống chi người đã khuất là lớn nhất, Chương Thiên Ái coi như là bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn, cho nên không thể ngó lơ. Khi Phùng Xuân đến, đã có không ít thanh niên thay mặt cho bậc cha chú đến cúng tế.
Phùng Xuân xuống xe tùy ý quét mắt nhìn một lượt, liền nhìn thấy Chương Thiên Hạnh và Chương Thiên Hữu đứng ngay cửa. Hai anh em bọn họ đứng song song đó, mặt mũi tuy rằng không giống nhau, nhưng đều là người xinh đẹp tinh xảo, một thân âu phục đen, thật ra rất hấp dẫn mắt người. Chỉ là, so với Chương Thiên Hữu môi hồng răng trắng, sắc mặt của Chương Thiên Hạnh lại kém đến không khác gì quỷ, chưa kể, hắn đứng đó, dường như cũng không vững vàng, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ.
Phùng Xuân lúc này cũng không biết, đây là công lao của Chu Du Minh, hay là của Chương Kiến Quốc, hay rốt cuộc là của rượu Absinthe nữa.
Lưu Bắc ngày đó đã nói rồi, ý tứ biểu đạt chính là, hoàn toàn không dự định tham dự việc này, thầm muốn im lặng làm trợ lý thôi. Thế nên Phùng Xuân không cho cậu ta theo, tự mình xuống xe cầm lấy bó hoa, đi tới phía bên kia.
Chỉ là, mới vừa đi được vài bước, bờ vai cậu đã bị người nắm lấy. Phùng Xuân quay đầu nhìn, là Dương Đông. Từ lần đó ở Quý Châu, cậu thừa nhận mình cố ý, Dương Đông và cậu có chừng mười ngày chưa từng thấy mặt. Tuy rằng giữa chừng có Lâm Dũng truyền lời, nói là người này vẫn quan tâm cậu như trước, đã khiến cậu yên tâm nhiều, nhưng tóm lại vẫn là không gặp, đâu có thể nào không nhớ nhung chứ.
Gần như trong nháy mắt quay đầu lại Phùng Xuân phát hiện là anh, ánh mắt đã gắn chặt vào anh không thể rời đi, mắt mũi, miệng, tai, mỗi một chỗ mình đều thích, trước kia còn bên nhau không nhận ra, có hơi ấm người bên cạnh rồi lại phải chia lìa, đó mới là giày vò thâu đêm.
Huống chi, người này đối với cậu thật sự quá tốt? Ngay cả khi ngoài miệng nói không còn, nhưng vẫn bảo vệ cậu một cách chặt chẽ.
Ánh mắt Phùng Xuân rõ ràng cỡ nào, Dương Đông sao có thể không cảm giác được. Nhưng anh chung quy lý trí hơn Phùng Xuân một chút, anh không hồi đáp lại mà cau mày hỏi cậu, “Em tới đây làm gì?”
Phùng Xuân lúc này mới lấy lại tinh thần, “Chương Kiến Quốc mời em tham gia lễ tang.”
“Hồ đồ!” Dương Đông trách cứ, “Ân oán giữa em và nhà bọn họ lẽ nào ông ta không biết sao? Ông ta mời em tới rõ là không có ý tốt, em còn một thân một mình lao đầu vào? Em có phải nghĩ rằng tôi bảo vệ em dễ dàng lắm không? Phùng Xuân, em không thể xem trọng bản thân hay sao?”
Anh hiển nhiên đang tức muốn lồng lộn, nếu nơi này không phải không tiện, anh sợ là đã rống lên rồi. Mặc dù đã đè thấp giọng, nhưng phần tức giận đó vẫn biểu đạt ra chân thật, Phùng Xuân thậm chí còn cảm thấy, anh tựa như một con rồng phun lửa, muốn đốt trụi cả mình.
Nếu bình thường trong tình yêu mà tức giận như vậy, nhất định là không tốt. Nhưng hôm nay, dưới tình huống Dương Đông từng nói với cậu “Chúng ta không có sau đó”, anh lại vẫn nổi giận như vậy, rõ là lại một lần nữa chứng minh, Dương Đông còn rất thương cậu, trong lòng Phùng Xuân tất nhiên rất vui.
Lòng vui vẻ, trên mặt dĩ nhiên cũng không nén được, không diễn ra được bộ dạng nghe lời, Dương Đông rống xong nhìn thấy Phùng Xuân như thế, càng tức giận hơn, trừng mắt với cậu, hỏi cậu, “Em còn không đi?!”
Phùng Xuân hôm nay nói sao cũng phải đi xem Chương Thiên Ái một lần, tất nhiên không thể rời đi. Vả lại, nếu cậu thật sự nghe lời, Dương Đông chắc là không cảm thấy đau lòng yêu thương gì nhiều, thế nên, cậu ngẩng đầu, đôi mắt đẹp trừng lên, sắc mặt nháy mắt không còn biểu tình, lạnh như băng hỏi Dương Đông một câu, “Cũng không còn sau đó, vậy anh quan tâm em làm gì?”
Biểu tình của Dương Đông nháy mắt đọng lại. Tựa như một đầu rồng lửa bị bóp cổ họng, đốm lửa đã nhen lên trong cổ họng, nhổ không ra nuốt không trôi, nghẹn đến mức mở to mắt nhìn, mặt đỏ lên, lại không nói nên lời.
Phùng Xuân thản nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, cầm bó hoa, bước chân nhích một bên, vòng qua Dương Đông đi về phía linh đường.
Lúc này đây, Dương Đông không gọi cậu lại nữa, Phùng Xuân không quay đầu lại, mà lấy điện thoại ra, mở camera trước, nhìn như đang soi gương, chụp một tấm. Dương Đông trong điện thoại, đứng ở đó đang nhìn cậu, gương mặt thật phức tạp.
Phùng Xuân quyết đoán tắt điện thoại, không quay đầu lại đi về phía trước.
Cậu còn chưa đi tới cửa, Chương Thiên Hạnh là người thứ nhất nhìn thấy cậu. Gương mặt vốn nhợt nhạt ảm đạm ngay lập tức như bừng lên, hắn gần như không chút do dự đi về phía Phùng Xuân, vừa đến gần liền thẳng tay đẩy cậu một cái, “Mày còn mặt mũi tới?” Sau đó hắn nhìn chòng chọc vào bó hoa bách hợp trên tay Phùng Xuân, nói với cậu, “Em gái tao không cần hoa của mày! Cút!”
Hắn bây giờ thật ra có bộ dạng của người làm anh trai rồi, đáng tiếc, đã muộn.
Phùng Xuân hỏi hắn, “Anh là hung thủ còn có mặt đứng ở đây, tôi tại sao không thể tới? Anh túc trực bên linh cữu mà cô ta còn nguyện ý, tất nhiên, cũng sẽ không từ chối hoa của tôi!”
“Câm miệng!” Rõ ràng Chương Thiên Hạnh cực kỳ kiêng kỵ chuyện này, hắn gần như lập tức thấp giọng quát bảo để chặn họng Phùng Xuân, “Mày khốn khiếp, nếu không phải mày, tao…”
“Nếu không phải tôi, anh làm sao mà ra tay, đúng hay không?” Phùng Xuân đón lấy lời của hắn mà nói, “Anh chẳng qua đang tìm cái cớ cho mình. Anh đang trốn tránh trách nhiệm vì sự vô dụng lẫn sai lầm của mình mà thôi, sự thật, anh hại Chương Thiên Ái.
Trước đây, tôi và Dương Đông chẳng qua gặp nhau mấy lần, tâm tính anh hẹp hòi lại ác độc, bày ra mưu kế trong quán bar, kết quả khiến Chương Thiên Ái hít ma túy, lúc đó anh nên biết rõ tốt xấu, sớm thu tay lại. Đáng tiếc, anh vẫn cảm thấy mình gặp may, hơn nữa cha mẹ giấu diếm cho anh, khiến anh căn bản không ý thức được việc mình làm sai trái cỡ nào, thật sự cho rằng chuyện chẳng có gì.
Anh hại cô ta bị nghiện, tự cho rằng giấu được, nhưng lại không ngờ, cô ta đã sớm biết rồi. Anh nhất định hoài nghi, vì sao Chương Thiên Ái rõ ràng đã chia tay với tôi, mà tôi và cô ta vẫn giữ quan hệ không tệ, tôi cho anh biết, là bởi vì cô ta chờ lời xin lỗi của anh chờ mãi không được, nản lòng thoái chí kể hết cho tôi nghe.
Anh cho là tôi tiết lộ chuyện anh là đồng tính, dẫn đến Từ Manh Manh từ hôn, cho nên nổi ý hại tôi. Tôi đây có thể xác nhận cho anh biết, là em gái anh làm, cô ta hận anh thấu xương, hận không thể kéo anh vào địa ngục. Buồn cười, anh lại cho rằng tôi chủ mưu, lại nảy ý xấu lần nữa, biết rõ tôi từng kéo Chương Thiên Ái làm đệm lưng, lại vẫn cố ý bày bố âm mưu, muốn giết chết tôi, kết quả, lại một lần nữa rơi vào trên người Chương Thiên Ái.”
“Là chính anh!” Phùng Xuân cuối cùng kết thúc những lời nói vừa nhanh vừa gấp, thả chậm lại, những lời sau tựa như búa tạ nện thẳng vào tai Chương Thiên Hạnh, “Hết thảy đều do anh. Đẩy tôi đến bên cạnh Dương Đông, khiến anh triệt để mất đi người anh yêu là chính bản thân anh. Hại trúng em gái mình cũng không biết xin lỗi, khiến cô ta phẫn hận kéo rách lớp vỏ che đậy của anh cũng là chính anh. Cho rằng tôi hại anh, kết quả kẻ hại chết Chương Thiên Ái cũng là anh.”
“Anh không xứng đáng đứng ở đây trôm nom cô ta, không xứng cho cô ta một bó hoa, Chương Thiên Hạnh.” Phùng Xuân hỏi hắn, “Anh hại cô ta hít ma túy, lại hại cô ta bỏ mạng, mà từ đầu chí cuối không hề nói gì dù chỉ một câu, anh nói xem cô ta có hận anh không? Đường núi hai mươi bốn khúc quanh, là anh chọn lấy kia mà, anh biết nơi đó kinh khủng cỡ nào không? Xe không có phanh gần như là tăng tốc lao xuống dưới, Chương Thiên Ái chết thảm đến mức ngay cả cảnh sát cũng không nhẫn tâm nhìn, anh nói, cô ta hận anh như vậy, có quay về trả thù anh không?”
“Không!” Chương Thiên Hạnh gần như lập tức rống lên phản bác. Gương mặt hắn bây giờ nhìn qua thảm đến mức nhìn không ra người, hắn trừng trừng nhìn Phùng Xuân, hận không thể giết cậu!
Tiếng hô này không nhỏ, lập tức hấp dẫn không ít người chú ý, bao gồm cả Chương Thiên Hữu luôn nhìn chằm chằm phía bên này.
Hắn hẳn là nhìn ra Chương Thiên Hạnh không ổn, vội vã gọi thêm hai người nữa, chạy tới phía bên này. May mắn khoảng cách không xa, Chương Thiên Hạnh còn chưa nổi điên, Chương Thiên Hữu đã đến, ôm lấy vai Chương Thiên Hạnh nói, “Anh hai, anh đừng quá khổ sở, em dẫn anh đi nghỉ một lát.”
Chương Thiên Hạnh còn muốn giãy dụa, nhưng Chương Thiên Hữu đã ôm chặt hắn, tựa như không cảm thấy gì cả, thậm chí còn nói với Phùng Xuân, “Anh hẳn là đến xem Thiên Ái, vậy thì nhanh vào đi.”
Phùng Xuân gật đầu, cầm hoa tiến vào linh đường, khi đi vào cậu quay đầu liếc mắt nhìn, hai người kia đã chạy tới, thay Chương Thiên Hữu đỡ Chương Thiên Hạnh đi về phía chỗ ít người. Chương Thiên Hữu đã thoát thân, vẻ mặt trở lại như không có chuyện gì, lại quay đầu làm nhiệm vụ đứng giữ cửa.
Nhưng Phùng Xuân biết, đây chẳng qua là món khai vị, chờ cậu bên trong, còn có Chương Kiến Quốc và Chu Hải Quyên.