“Dựa vào kim chủ mà leo lên, từ đầu tới đuôi một thân bản lĩnh ăn bám, nữ thì đu Chương Thiên Ái, nam thì bám Dương Đông, cái loại nam nữ đều ăn, trước sau giáp công, tôi tất nhiên là so không bằng!” (Ninh Viễn Tranh)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thời điểm Chương Thiên Hạnh chịu đòn là khoảng giữa tháng 11, Lâm Dũng cũng coi như nhịn được, tính toán nếu hắn quả thật bị thương nặng như vậy, trước ba ngày nhất định là bị một đám người vây quanh, không thể nào nghe điện thoại của y, nên tới hôm thứ tư y mới gọi qua.
Chương Thiên Hạnh không chỉ không nhận, thậm chí còn ngắt máy. Lâm Dũng cảm thấy khá là có ý tứ, e là hắn vẫn không tiện nghe.
Y cũng không gọi lại, hai tay đút túi đứng ở phim trường nhìn Phùng Xuân đóng phim —— phần diễn của Phùng Xuân trong bộ phim này sắp kết thúc rồi, tính lại thời gian, cậu vào đoàn phim đã bốn tháng, cậu chỉ là nam số hai, phần diễn còn lâu mới bằng nam số một, nữ số một và nữ số hai, hôm nay đang bổ sung lại một số cảnh diễn linh tinh, đại khái mai mốt gì đó là có thể rời đi.
Hồng đạo đã báo rồi, buổi tối tụ tập ăn uống một chầu.
Vậy nên mọi người vẫn rất cố gắng. Liên tiếp mấy cảnh quay đều một lần là qua, được Hồng đạo khen nhiều lần.
Đến khi sắc trời sẩm tối, liền sớm dừng lại, vì còn để thời gian tiễn Phùng Xuân, Phùng Xuân hứa luôn mình mời khách, Lưu Bắc đã sớm đặt nhà hàng trong thị trấn. Kết thúc công việc, những người hơi có chút quen biết đã bắt đầu kêu xe chạy qua nhà hàng.
Khiến Lâm Dũng bất ngờ là, Ninh Viễn Tranh cư nhiên cũng đi theo.
Từ kính chiếu hậu y nhìn chiếc xe theo sát phía sau bọn họ, có hơi nghi ngờ, “Ninh Viễn Tranh đây là chơi trò gì đây? Thường ngày gặp mặt đều hất mặt cho người ta nhìn lỗ mũi, lúc này thế nào cũng theo tới? Hắn còn không biết xấu hổ đi ăn cơm chúng ta.”
Lưu Bắc liếc mắt nhìn y, coi như hài lòng y dùng hai từ ‘chúng ta’ này —— người này mỗi ngày đều đi theo ăn uống của boss mình, cũng không thể còn thiên vị Dương Đông chứ.
Phùng Xuân vừa tẩy trang điểm, chưa gội đầu, cứ cảm thấy để nguyên đầu tóc cả ngày rất khó chịu, liên tục cầm lược chải đầu, chẳng có chút hình tượng nào, “Hắn nguyện ý tới thì tới đi, còn thiếu được một miếng cho hắn sao. Hơn nữa, quan hệ cho dù không tốt, đây cũng là tụ hội, trong giới luôn là vậy, tâm tư thì hận đến muốn cho anh chết luôn, trên mặt còn phải giả thành bạn bè tốt, chơi đều phải chơi ám chiêu, hắn đương nhiên không thể không để ý miệng lưỡi người khác, cẩn thận một chút.”
Trên đường, di động của Lâm Dũng vang lên, di động của y chỉ có ba người gọi tới là có tiếng chuông riêng, một là Phùng Xuân, một là Dương Đông, còn một chính là Chương Thiên Hạnh. Phùng Xuân ở cạnh, Dương Đông hôm nay sẽ trực tiếp đi tìm Phùng Xuân, như vậy chỉ còn lại Chương Thiên Hạnh.
Lâm Dũng không để ý, tùy ý để chuông reo. Phùng Xuân hiển nhiên cũng đoán được, ngồi đó chải tóc không lên tiếng, chỉ có Lưu Bắc không biết, khi dừng đèn đỏ mới nói, “Ông anh nghe điện thoại đi. Kêu thật nhiều lần rồi, nhất định là việc gấp.”
Hiển nhiên là gấp rồi, trưa nay gọi cho hắn, đến tối mới tìm được thời gian gọi lại, thậm chí thấy không ai nhận còn gọi hai lần, rõ ràng là tìm thời điểm gọi rất khó, hắn không nén được tức giận, hắn có chút khát vọng lấy được tin tức.
Lâm Dũng nói thẳng với Lưu Bắc, “Không có việc gì, hẳn là mấy tay tiếp thị thôi, không cần để ý.”
Lưu Bắc lúc này mới ồ một tiếng, cúi đầu chơi game tiếp.
Người của một đoàn phim tuyệt đối không ít, mặc dù không phải tới đủ toàn bộ, cũng đã tới bốn năm mươi miệng ăn rồi. Phùng Xuân cũng hào phóng, trực tiếp tìm một phòng riêng lớn trong nhà hàng, bày sáu bàn, cùng nhau vui vẻ.
Phùng Xuân tất nhiên là ngồi cùng bọn Hồng Lỗi, Từ Manh Manh, Đồ Mi, Ninh Viễn Tranh không mời mà tới, nhưng dù sao cũng là nam số một, cũng phải để cho hắn một chỗ trong bàn này. Quan hệ giữa hắn và Hồng Lỗi không tốt, ngồi bên cạnh Từ Manh Manh.
Bữa tiệc vừa bắt đầu, cả phòng đã náo nhiệt lên, Từ Manh Manh làm đại sư tỷ mười phần đắc lực, cùng Phùng Xuân một trái một phải liên tiếp chuốc rượu Hồng Lỗi, bảo là vì hẹn ngày sau gặp lại! Hồng Lỗi cũng khá nể tình vỗ vai Phùng Xuân nói, “Cái đám bại hoại lóc nhóc này, biết rõ tôi không biết uống rượu, này là cố ý chuốc say tôi à.”
Phùng Xuân cũng nghiêm túc, lộ tẩy luôn, “Tửu lượng không thấp đâu, còn uống hết một bình Nhị oa đầu mà.”
Tin này vừa tuôn ra, cả bàn đều ồn ào, Hồng Lỗi nói với Phùng Xuân, “Nhóc con, khỏi khích tướng, với tôi cậu chẳng cần tới mánh này đâu, tôi thiếu cậu một vai nam chính, tôi còn nhớ kỹ. Lần sau, có cơ hội, tôi nhất định tìm một bộ phim hay nâng cậu lên.”
Hắn thật sự là xem Phùng Xuân thuận mắt, vừa đóng phim được, ngoại hình lại đẹp, mấu chốt là không nông nổi, lúc Ninh Viễn Tranh quay trở lại hắn đã say một trận, Phùng Xuân lại cứ tỏ vẻ không sao cả, phần bình tĩnh này khiến hắn bội phục, cũng hiểu được Phùng Xuân có thể thành vật báu. So ra, hắn lại không coi trọng nổi Ninh Viễn Tranh, trong cái giới này những kẻ nổi danh hai ba năm rồi chìm xuồng mất dạng, nhiều lắm.
Mà trong giới này, từ trước đến nay đều dựa vào mạng lưới giao thiệp. Hôm nay tôi thấy cậu được liền nâng cậu một lần, chính là ngày mai cậu liền giúp tôi một cái, cớ sao không làm?! Nhưng mặc dù người người đều biết quy tắc bất thành văn ở phương diện này, lời Hồng Lỗi nói vẫn khiến không ít người đỏ mắt đố kị —— tỏ rõ hắn thừa nhận tiền đồ của Phùng Xuân, đồng thời, Hồng Lỗi không xem trọng bọn họ. Hồng Lỗi nghĩ, Phùng Xuân so với bọn họ thì mạnh hơn nhiều.
Nhận định này khiến tâm lý mọi người ở đây đều muốn chửi. Từ Manh Manh còn tốt, thời gian tới của cô không phải bậc như Hồng Lỗi có thể quyết định, Đồ Mi cũng thế, dù sao trong mắt cô Phùng Xuân còn gắn theo bảng hiệu ‘nguy hiểm’ đây, tức giận nhất không ai bằng Ninh Viễn Tranh.
Hắn cũng coi như một kẻ kì lạ, đã quậy một trận với Hồng Lỗi, không ít người khi nhất định sẽ nỗ lực sửa sang quan hệ một lần nữa, ít nhất mặt ngoài không để quá căng được, nhưng hắn tới tận bây giờ đều một bộ dạng đắc tội thì đắc tội đi —— hắn chướng mắt vẻ mặt Hồng Lỗi khen ngợi Phùng Xuân, thấy gai mắt.
Bình thường thì không sao, hôm nay trong bữa tiệc cư nhiên làm càn, hắn ha hả cười hai tiếng hỏi, “Ý Hồng đạo là, chúng ta đều không tốt mà cũng không bằng Phùng Xuân đúng không! Phùng Xuân chính cậu cảm thấy thế nào?”
Loại chuyện này, thật khó mà nói. Nói là thầy Hồng anh nói sai rồi, tôi cũng không có gì. Hay là nói ai dà, tôi đúng là giỏi hơn mấy người.
Người luôn là như thế, cậu có thể lặng lẽ giỏi giang, để người khác nói cậu giỏi, nhưng cậu quyết không thể thò mặt ra nói người khác biết, mấy người không bằng tôi.
Ninh Viễn Tranh nói xong cũng cười nhìn Phùng Xuân, vẻ mặt tao chờ mày trả lời. Phùng Xuân lúc này mới vỡ lẽ, tên này chính là rảnh rỗi không có gì làm, rõ ràng là tới gây chuyện.
Phùng Xuân lẽ nào thật sự không tức Ninh Viễn Tranh sao? Tên này vậy mà chính là đầu sỏ nhờ Chu Du Minh ra tay giúp Chương Thiên Hạnh, mà hết thảy nguyên nhân, vẫn lại là vì việc Ninh Viễn Tranh tự gây ra trước đây. Phùng Xuân trước kia nhịn hắn, chỉ là vì còn không biết vai trò của hắn trong chuyện này mà thôi, cậu cho rằng Ninh Viễn Tranh hại cậu té ngã bị thương tay, Dương Đông thả mồi khiến hắn gãy chân, đã coi như huề nhau. Mà nếu lại cộng thêm chuyện gây xích mích để Chu Du Minh ra tay hại cậu, Phùng Xuân tự nhiên sẽ không cảm thấy hay ho gì. Vả lại, làm kim chủ làm tức giận gì đó, cậu thấy thật là hợp ý cậu quá!
Cậu khẽ mỉm cười lộ hàm răng trắng trước Ninh Viễn Tranh, “Không phải mọi người, mà là anh.”
Ninh Viễn Tranh e là hoàn toàn chẳng ngờ, ngay trong tình huống người người đều biết hắn có chỗ dựa to lớn, Phùng Xuân lại không chừa mặt mũi như vậy, phải biết rằng, hắn vừa trở về được mấy ngày, cho dù chơi đùa cậu thế nào, Phùng Xuân cũng vẫn như con chim cun cút chẳng phản ứng gì.
Thật khiến sắc mặt hắn vô cùng khó coi, lời khó nghe tất nhiên cũng bật ra, “À, à, tốt, cậu giỏi hơn tôi, cậu cũng chẳng thấy ngượng mặt. Dựa vào kim chủ mà leo lên, từ đầu tới đuôi một thân bản lĩnh ăn bám, nữ thì đu Chương Thiên Ái, nam thì bám Dương Đông, cái loại nam nữ đều ăn, trước sau giáp công, tôi tất nhiên là so không bằng! Không phải đúng là tiền đồ vô lượng sao? Chắn đường cậu liền bị cậu bắt lại!”
Giọng nói hắn đầy phẫn hận, còn nói ra Dương Đông, đơn giản là không đánh đã khai. Nhưng nói chuyện như vậy, thật sự quá khó nghe, nhiều người như vậy không phải ai cũng thân quen Phùng Xuân, không ít người cũng đang lắng tai nghe đây. Từ Manh Manh thấy không ổn liền ngắt lời hắn, “Uống say rồi này. Trương Lượng, mau dẫn cậu ta đi tỉnh rượu đi, tửu lượng cỡ này cũng uống làm chi!”
Trương Lượng một tay trợ lý nhỏ nhoi nào dám nhúc nhích gì, đứng đó đáp lời rồi im luôn. Ninh Viễn Tranh vẫn lại khiêu khích nhìn cậu.
Đây là chắc chắn cậu không thể làm gì?!
Phùng Xuân thấy thế, lại cứ vui vẻ. Đây chính là vừa ăn cướp vừa la làng. cậu cũng không giải thích, mà lại trực tiếp nâng tay lên —— dĩa ăn trước mặt không chút do dự bay đi, đập trúng vào người Ninh Viễn Tranh, may là không vỡ, nhưng lại khiến không ít người hoảng sợ. Từ Manh Manh đứng vọt dậy, đến ngăn cậu, “Xuân à, đừng chấp nhặt với hắn, chớ vì loại người như hắn là đắc tội người khác.”
Theo ý cô nói, chính là Chu Du Minh, ông chủ lớn trong giới giải trí đây! Giết chết cậu một tay hạng hai, luôn rất đơn giản.
Nhưng Phùng Xuân lại đang có chủ ý này, huống chi Ninh Viễn Tranh đích thật là ăn nói đê tiện khiến người ghét, cậu đã sớm muốn dạy dỗ, Hồng đạo và Từ Manh Manh đều đề phòng cậu đi vòng qua, nhưng không nghĩ tới cậu lại đè cái bàn, trực tiếp gọn gàng nhảy thẳng lên bàn, sau đó đạp hai bước đã đến trước mặt Ninh Viễn Tranh còn đang bối rối, nhào thẳng lên người hắn.
Rầm một tiếng, Ninh Viễn Tranh liền đeo theo cái ghế té trên đất, Phùng Xuân lúc này cũng không kiềm chế, trực tiếp nhắm ngay chỗ dễ thấy dễ đau trên người hắn mà đánh, đến khi người khác tới ngăn lại, Lâm Dũng lại hung hãn cản một hồi, tách được hai người ra, Ninh Viễn Tranh chỉ là hạng khoa chân múa tay, đã gãy xương, nhìn không nổi nữa. (Taekwondo mà bị em nó đập cho bầm dập:v)
Hắn được Trương Lượng đỡ dậy, đau đến đứng không vững, chít chít dọa Phùng Xuân, “Mày mày mày…” cái kiểu ý tứ tao giết mày. Phùng Xuân lúc này lại thần thanh khí sảng, quần áo còn chẳng ra một nếp nhăn, trước mặt mọi người cậu ra một câu khiến người ta hít khí, “Không đi tìm Chu Du Minh sao? Cho mày đi đó, coi thử hai ta ai lợi hại hơn, mày nếu không tới, mày là cháu tao!”
Ninh Viễn Tranh trực tiếp bị người đẩy đi.
Phùng Xuân thẳng tay đánh người, trong phòng vẫn không bị loạn, chỉ là bữa tiệc này ăn cũng không còn mùi vị, để nhân viên công tác ăn trước, Hồng đạo và Từ Manh Manh liền dẫn Phùng Xuân về khách sạn trước. Dọc đường vẻ mặt Hồng đạo luôn là thằng nhóc này cậu quá gấp rồi —— chuyện khi nãy vừa ra hắn đã ngắt lời, còn ngăn Phùng Xuân không cho cậu qua, lại cũng chẳng được tích sự gì, “Cậu tội gì mà trêu vào hắn, hắn mà nói cậu phản bác là được, động tay động chân lại sẽ thành lỗi ở cậu.”
Phùng Xuân lại cứ cười hì hì, “Nhịn không được mà!”
Hồng Lỗi nghĩ cậu không còn cách nào, chỉ có thể mách cậu một đường, “Cậu ngày mai đi rồi, mấy ngày tới tránh tiếng gió đi, tìm xem có ai nói chuyện được với Chu Du Minh không, đừng vì chút chuyện này mà chọc y. Y coi vậy mà xuất thân hắc đạo đó.” Ông bố này nói rồi còn đè thấp giọng, “Hai năm qua y làm không ít chuyện. Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, đêm nay đừng ra cửa, đau tim tôi à.”
Lão gia tử ưu sầu đi mất, chỉ còn lại có Từ Manh Manh và Phùng Xuân, vẻ mặt Từ Manh Manh lại là cậu thật không chịu thua kém nha, cũng khuyên cậu, “Trước cứ tìm chị Trúc Mai đã, để chị ấy chặn tin tức lại trước, đừng để báo chí bung ra.” Cô nói rồi cũng định về phòng, hiển nhiên chuyện đã làm rồi, khuyên cũng không có cách nào khuyên. Hơn nữa, gần đây lòng cô cũng phiền.
Phùng Xuân lại đột nhiên nói, “Chị Manh Manh, em có chút chuyện muốn nói, về Chương gia, chị có tiện không?”
Từ Manh Manh nhất thời sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ Phùng Xuân lúc này cư nhiên đổi đề tài, muốn nói chuyện về Chương gia, nhưng cô bây giờ xác thực cảm thấy hứng thú với Chương gia, lập tức gật đầu, “Trong phòng chị có trà ngon, vào uống với chị đi.”
Loại chuyện này, tất nhiên không tiện để mấy người trợ lý nghe được. Lưu Bắc liền đi mua đồ uống cho trợ lý của Từ Manh Manh, nhờ Lâm Dũng ở đó coi chừng, ai bảo y là vệ sĩ chứ, mỗi ngày đều phải theo, cậu ta khá là có ý bất mãn, thấy địa vị của mình bị đoạt mất.
Phùng Xuân lại không để y lưu lại, trực tiếp bảo y đi gọi điện thoại.
Uống trà bất quá là chỉ là ngụy trang, hai người bọn họ cho dù để tránh hiềm nghi cũng chẳng cần phải uống thật, vừa vào phòng đóng cửa, Từ Manh Manh liền hỏi, “Chuyện gì?” Phùng Xuân cũng không khách khí, trực tiếp nhận sai, “Chị Manh Manh, có chuyện em biết đã lâu, nhưng vẫn không dám nói chị biết, chủ yếu là nghĩ một là em không có lập trường nói chuyện này, hai là sợ hai người mâu thuẫn sẽ oán em.”
Trong lòng Từ Manh Manh đã có cân nhắc, chuyện này đè trong lòng cô nhiều ngày, bọn họ đã tìm Chương Thiên Hạnh nói rồi, chắc chắn cũng sớm chuẩn bị kỹ càng, bất quá, cô không ngờ, người thứ nhất tới nói cho cô, lại là Phùng Xuân.
Điều này không khỏi khiến cô càng có hảo cảm với Phùng Xuân nhiều hơn, “Cậu cứ nói là được, không sao cả.” Cô thậm chí đi tới bàn trà, bắt đầu nấu nước chuẩn bị pha trà.
Trong lòng Phùng Xuân âm thầm khen người phụ nữ này thật vững vàng tỉnh táo, nếu Chương Thiên Hạnh không tự tìm chết mà cưới cô, e là người Chương gia phải còn phồn vinh mấy đời nữa. Cậu cũng không giấu diếm gì nữa, nói ngay, “Chương Thiên Hạnh thích đàn ông, hắn thích Dương Đông.”
Tay của Từ Manh Manh vẫn không run rẩy, cô không hỏi có thật không? Mà lại hỏi, “Làm sao cậu biết?”
“Dương Đông coi trọng em, Chương Thiên Hạnh gọi điện đến cảnh cáo em, bảo em cách xa Dương Đông một chút.”