Phùng Xuân - Đại Giang Lưu

Chương 17: Độc chiêu




Này không chỉ muốn hủy sự nghiệp của cậu, mà coi bộ còn muốn giết cậu luôn?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cho dù Phùng Xuân rất phản cảm khi Dương Đông tự quyết định thay mình, nhưng ngày hôm đó vẫn trở lại Bắc Kinh. Chương Thiên Hạnh vì chuyện này mà còn tức giận hơn —— nhìn trong camera giám sát, hai người ở cùng một phòng hơn một giờ đồng hồ, kết quả ra ngoài xong lại người trước người sau trở về Bắc Kinh, đây rõ ràng là biện pháp che giấu chân tướng.

Nhưng quay về rồi, tâm trạng của Phùng Xuân vẫn chẳng thể nào tốt lên nổi, đột nhiên nhớ tới chuyện cũ khiến cậu có cảm giác miệng cọp gan thỏ, hễ nhắm mắt lại là thanh âm của Tráng Tráng lại vọng lên bên tai, “Anh ơi, đau quá, anh ơi, em sợ lắm, anh phải ở bên Tráng Tráng.”

Mùa đông năm đó là những ngày đông cậu trải qua gian nan nhất trong đời, gian nan hơn cả khi bị cha ruột đánh bị thương mặt, hơn cả việc từ một đại thiếu gia Chương gia trở thành kẻ nghèo khó. Cậu không còn người mẹ che gió che mưa, không còn người cha dượng thương cậu như con ruột, còn tự tay mai táng đứa em trai chỉ tròn năm tuổi.

Chuông điện thoại di động trong phòng khách vang lên từng hồi lại từng hồi, nhưng cậu chỉ ngồi lặng trong căn phòng nhỏ tối bưng, vuốt ve từng món đồ chơi nhỏ trên giá sách, chúng đều mang kiểu dáng từ vài năm trước, cũ và nhỏ, cho dù quẳng vào thùng rác, sợ là cũng chẳng có ai nhặt về. Nhưng cậu lại sờ thật nghiêm túc, từng chút một, tựa như đang vung tay phác họa ra một khuôn mặt, sau đó lầm bầm, “Đợi thêm một chút, đợi thêm một chút.”

Đến khi tâm tình khấm khá hơn, cậu mới chậm rãi bước ra ngoài, cuộc gọi nhỡ trong điện thoại tròn sáu cái.

Hai cái từ Lâm Dũng, bốn cái từ Tần San San.

Thế này khiến Phùng Xuân hơi kinh ngạc, Lâm Dũng hẳn là sợ cậu tâm tình bất ổn, nhưng cậu và Tần San San ở đoàn phim quan hệ thật là không tệ, ngoài ra lại không hề có liên hệ nào khác, cô ta tìm cậu làm gì?

Phùng Xuân trước tiên gọi cho Lâm Dũng, y cũng không tại trước mặt Dương Đông nên nhận máy rất nhanh, hơn nữa thanh âm rất lớn, “Em sao bây giờ mới bắt máy?” Cũng không chờ Phùng Xuân cãi lại, y nói tiếp, “Chương Thiên Hạnh hành động, hắn vừa gọi điện thoại cho anh hỏi thăm Dương tổng có phải thật sự quen em hay không, lại nói rằng em đu bám cũng không được mấy ngày. Anh liền bóng gió một hội, hắn lại rất cẩn thận, không chịu nói, bất quá theo ý kia, thật là muốn làm một vố lớn rồi, em cẩn thận một chút.”

Phùng Xuân dĩ nhiên liên hệ ngay đến bên phía Tần San San, gật đầu nói, “Còn có thể có chuyện gì, anh yên tâm đi.”

Lâm Dũng chắc là biết tâm trạng Phùng Xuân có phần không tốt, hiếm thấy lại dặn dò thêm, “Em cũng đừng quá táo bạo không thèm để ý, Thần Thần, dì Đàm còn đang dõi theo, em vì dì ấy và Tráng Tráng cũng phải bảo trọng.” Y thấy Phùng Xuân không đáp, biết cậu còn đang chìm trong ưu tư, mỗi năm luôn có một thời gian Phùng Xuân sẽ như vậy, mà hai người họ hôm nay đã là ‘người lạ’, không thể đến gặp tận mặt an ủi cậu, chỉ có thể nói, “Thần Thần, anh đã coi như một người thân của em, đừng cực đoan, cứ làm theo những gì chúng ta đã thương lượng, được chứ.”

Phùng Xuân khàn giọng đáp, “Biết rồi, anh.”

Cậu chờ một lúc, tâm trạng khá hơn nhiều mới gọi lại cho Tần San San, cô bên kia hò hét ầm ĩ với hắn, “Ai nha, rốt cuộc cũng gọi lại, tôi còn nghĩ lát nữa đi tìm anh đây.”

Gấp gáp như thế, Phùng Xuân liền hỏi cô, “Chuyện gì vậy?”

“Là có việc nhờ anh, đêm nay quá bar tôi mở sẽ khai trương, muốn tìm một minh tinh tới chống lưng.” Tần San San ngượng ngùng nói, “Người tôi hẹn trước lại bận việc không đi được, còn lại chỉ có tôi với Đồ Mi, Chu Húc, thật sự quá thiếu thể diện, không còn cách nào đành phải làm phiền ngày nghỉ của anh, anh có đang ở Bắc Kinh không, sang đây với tôi được chứ?”

Tần San San cũng không chờ cậu khó xử, “Thù lao nhất định không ít. Nếu cần thiết tôi sẽ đích thân báo cho chị Phùng, Phùng Xuân, tôi xin anh, mau tới cứu gấp.”

Phùng Xuân biết rõ sự tình, nhưng mà đi quá bar, đây là muốn chuốc say cậu? Gài bẫy thông dâm cậu? Hay còn mưu gì khác. Khả năng còn nhiều lắm, Phùng Xuân không thể xác định, nhưng cơ bản có thể khoanh vùng phạm vi mưu tính. Cậu suy nghĩ một chút, liền hỏi, “Quán bar nào vậy, địa chỉ?”

“Tam Lý Truân, là một quán bar lưu động.” Đây là có ý muốn đi, Tần San San kích động nói.

Phùng Xuân đáp, “Nhắn địa chỉ với thời gian cho tôi đi.”

Tần San San lần này thật quá là cao hứng, hô hấp dường như thoáng cái liền dễ dàng hơn, nói ngay, “Cảm ơn cảm ơn, Phùng Xuân, thật cảm ơn, anh giúp tôi một việc lớn. Tôi lập tức nhắn cho anh.”

Cúp điện thoại rồi, bên tai Phùng Xuân còn vang lên đôi câu cảm ơn cậu khi nãy, Phùng Xuân không khỏi cười nhạo, diễn xuất coi như cũng được đi, bất quá chỉ là hỗ trợ cắt băng khánh thành làm gỉ phải cảm ơn đến mức như vừa cứu cô ta một mạng? Cậu suy nghĩ một chút, gọi ngay cho Chương Thiên Ái, “Tối nay có tiết mục cắt băng khai trương quán bar, em đi cùng anh đi.”

Chương Thiên Ái bên kia đang rảnh rỗi đến phát chán, căn bản không ngờ cậu quay về Bắc Kinh, vừa nghe tất nhiên vui vẻ, nói với cậu, “Để em lén chạy ra, anh tới chỗ em thường làm tóc đón em.”

Đến bảy giờ tối, Phùng Xuân để Lưu Bắc lái xe, chở cậu đi đón Chương Thiên Ái, đến Tam Lý Truân. Chương Thiên Ái tất nhiên đã thay đồ xong xuôi, mặc một chiếc quần dài chấm đất, mới gặp đã hỏi Phùng Xuân đẹp không? Sau đó còn ríu rít nói, “Mẹ em phiền quá, mỗi ngày đều giam giữ em, nếu không phải tóc em bắt đầu mất nếp, bà ấy còn không cho em ra ngoài đâu, được rồi mà anh không phải theo anh trai em sao, thế nào lại ở Bắc Kinh?”

Nói thật ra, tướng mạo của những người Chương gia không ai xấu cả. Chương Kiến Quốc tuy là cái tên gọi có hơi quê mùa, nhưng vẻ ngoài cũng thật có thể dọa người, bất luận là mẹ cậu Đàm Xảo Vân hay là Chu Hải Quyên, đều là người đẹp, đám con cái nhà này tất nhiên không kém cỏi. Bao gồm cả Tráng Tráng sớm đã không còn.

Phùng Xuân cười gật đầu, “Thật xinh đẹp, đẹp như vậy lát nữa nhớ đi cùng anh, đừng bị người ta gạt đi đó.” Chọc cho Chương Thiên Ái cười khanh khách một hồi, mới thỏa mãn nói, “Bản tiểu thư sức quyến rũ là không giới hạn mà.”

Xe nhanh chóng đến nơi, lúc này đã tám giờ kém, quán bar ở đây cực kì náo nhiệt. Trợ lý của Tần San San chờ bên ngoài, nhìn thấy xe bọn họ liền vội vã dẫn qua cửa sau, đi thêm mấy bước, cứ thế thêm vài phút, vào phòng, Tần San San liền chào đón ngay, “Nói là thả ra tin đồn hôm nay có minh tinh đến, còn tặng rượu miễn phí, khách nghe đã muốn hăng rồi.”

Phùng Xuân gật đầu, chuyện này rất bình thường.

Cậu đến vừa lúc, cũng không có thời gian nghỉ ngơi, Tần San San liền dẫn theo cậu và Chương Thiên Ái, còn có một Đồ Mi, Chu Húc —— bọn họ không thân quen, chỉ lên tiếng chào, đã đến phía trước, ông chủ là một người đàn ông trạc ba mươi, gọi là Lưu Gia, vừa gặp mặt, Phùng Xuân đột nhiên hơi sửng sốt, vóc người này thật không tồi, nếu bỏ qua nếp nhăn mờ mờ bên khóe mắt.

Lưu Gia mang bộ dạng người làm ăn, luôn miệng nói cảm ơn mấy người họ, sau đó liền bảo, “Đã chuẩn bị xong phòng riêng, lát nữa cho các vị vui chơi một lúc.” Bên kia người điều khiển chương trình cũng đã bắt đầu rồi, Lưu Gia liền dẫn theo vài người đến cửa quán bar, bên ngoài đã tấp nập những người là người, vừa đi ra đã nghe hoan hô rầm trời, Chương Thiên Ái hưng phấn đến lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, còn liên tục nói, “Làm minh tinh thật đã, chẳng trách chị Manh Manh lại thích.”

Chương trình thật ra lại đơn giản, Lưu Gia nói mấy câu hứa hẹn đêm nay có ưu đãi, mấy người bọn bọ đứng thành một hàng cắt băng, ngay cả phóng viên phỏng vấn cũng không có —— đều là người có quan hệ tới. Phùng Xuân nhìn đồng hồ đeo tay, lúc đến là hơn tám giờ, xong xuôi cũng đã tám giờ rưỡi, sau đó Lưu Gia liền dẫn bọn họ tới một phòng riêng rất lớn, bên trong rượu bia thuốc lá đồ ăn vặt lẫn hoa quả đều chuẩn bị hết rồi, Lưu Gia ngồi một bên tiếp đãi.

Vừa đóng cửa, Tần San San liền nhẹ nhõm, trực tiếp cởi phăng giày cao gót, nói với Lưu Gia, “Tới tới tới, uống nào.” Vừa nói vừa bắt đầu rót rượu. Chương Thiên Ái trực tiếp mở vài bài hát, trong phòng vang lên tiếng nhạc, liền náo nhiệt lên ngay.

Chờ một hồi, Lưu Gia liền móc thuốc lá ra, mời Phùng Xuân và Chu Húc, danh tiếng Chu Húc không lớn lại không nhỏ, không khách khí nhận lấy, trực tiếp hút một chút, đến lượt Phùng Xuân, cậu nói không hút, Lưu Gia lại khăng khăng không tin, nói với cậu, “Thời buổi này nào có ai không hút đâu, chú ý hình tượng thì hút ít một chút. Hôm nay là lần đầu gặp mặt, thể nào cũng phải hút một điếu đi, cảm ơn nhiều, đã giúp tôi một việc lớn.”

Hắn nói đến lẽ thẳng khí hùng, Tần San San bên kia cũng quay đầu qua nói, “Hút một điếu đi Phùng Xuân, anh giúp bọn tôi một việc lớn, ba chúng ta không người nào có sức thu hút khách đến vậy đâu, hắn cảm ơn anh là đúng, đợi lát nữa bảo hắn kính anh một ly.”

Cô ta nói thế, Lưu Gia dĩ nhiên không để ý sắc mặt Chu Húc trở bên xấu xí, còn gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, hôm nay thật cảm ơn.” Vừa nói, còn đẩy điếu thuốc về phía trước.

Một ông chủ mà thật sự có thể nói thế này? Phùng Xuân vốn đã ôm theo nghi vấn mà tới, hiện tại càng nghi ngờ hơn. Thuốc lá? Chẳng lẽ là hàng cấm? Có thể bằng vào một điếu đã khiến cậu nghiện, cũng chính là heroin đi. Này không chỉ muốn hủy sự nghiệp của cậu, mà coi bộ còn muốn giết cậu luôn? Trong lòng Phùng Xuân tất nhiên cuộn trào một trận phẫn nộ.

(edit tới chỗ heroin lại thấy ba chữ ‘hải lạc nhân’, tui nhớ Thượng Ẩn ghê =)))

Cậu đưa tay chầm chậm đến chuẩn bị rút một điếu, ánh mắt nhìn chòng chọc Lưu Gia, phát hiện vẻ mặt hắn lại rất bình tĩnh, trong lòng cậu khẽ động, liền vươn tay nhoáng cái cầm luôn cả một bao, trên mặt Lưu Gia nhất thời hiện ra vẻ ngạc nhiên.

Phùng Xuân liền cười nói, “Ông chủ Lưu nói lại không để ý mặt mũi người khác rồi, bọn tôi đều như nhau, sao có thể là công lao một mình tôi được, tôi chia cho mọi người luôn đi.” Cậu đưa tay rút cho Lưu Gia, “Trước tiên kính ông chủ một điếu, sau này mong chiếu cố nhiều hơn.” Lưu Gia biến sắc mặt mấy lần, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Sau đó liền đưa cho Tần San San và Đồ Mi, hai cô phản ứng hoàn toàn khác nhau, Đồ Mi rất tự nhiên nhận lấy, còn rạng rỡ mặt mày nói câu cảm ơn anh Phùng. Tần San San cũng không tiện nói là mình không hút, chỉ xua tay, “Tôi cai rồi, không uống không hút đâu.” Phùng Xuân lập tức biết ngay, vấn đề đúng là nằm lại gói thuốc lá này, Tần San San hiểu rõ tình hình, đương nhiên tuyệt đối không có khả năng buông tha cô ta, đưa ngay cho cô, “Cô vừa nói thế nào đấy, cầm đi nào.”

Tần San San sững sờ, mắt thấy Phùng Xuân nhét điếu thuốc vào tay mình, còn dư lại chỉ có Chương Thiên Ái, mời cũng không cần mời, trực tiếp rút ngay một điếu. Phùng Xuân lúc này mới sờ đến cái bật lửa nằm trên bàn, tạch một tiếng bật lên, đưa đến trước mặt Tần San San, “Nào, tôi châm cho cô.”

Tần San San lúc này mặt mũi trắng bệch, nhìn bật lửa trong tay Phùng Xuân hệt như đang nhìn ma quỷ, “Chờ chốc nữa đi, uống rượu trước đã.” Phùng Xuân đâu định buông tha cô ta, “Cái nào chẳng như nhau? Đến đây đến đây, đừng khách khí, tôi hiếm khi châm thuốc cho người ta đó.”

Phùng Xuân phát hiện Tần San San lén nhìn thoáng qua Lưu Gia, đến khi cô quay mặt lại, đầu đã rịn đầy mồ hôi, hiển nhiên Lưu Gia cũng không có ý cho cô rút lui, Phùng Xuân nghĩ, không biết nhược điểm nằm trong tay Chương Thiên Hạnh lớn cỡ nào? Hay là cơ hội cho cô lớn bao nhiêu mà lại khiến cô cam nguyện bí quá hoá liều.

Tần San San dường như đã hạ quyết tâm, cầm lấy bật lửa trong tay Phùng Xuân, trước tiên đốt cho mình, hung hăng hút một hơi, sau đó mới nói với Phùng Xuân, “Anh Phùng mời, tất nhiên phải nhận rồi, đến đây anh Phùng, em gái cũng phải mời anh một điếu.”

Chỉ là cậu còn chưa có động tĩnh, lại nghe tạch một tiếng, Chương Thiên Ái không biết mò ở đâu ra được cái bật lửa. Ngọn lửa vọt cao lên, Chương Thiên Ái rất thuần thục cầm đầu thuốc đưa tới, rít mạnh một hơi.