…Hồi ức của cậu không còn đầy mù mịt, cậu nhớ lại những khoảnh khắc tươi đẹp trong kí ức, nhớ lại những hi vọng, những mong đợi nho nhỏ đối với cuộc sống khi đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi Phùng Xuân ra khỏi phòng bệnh, cậu biết Chương Kiến Quốc ở sau lưng đang nhìn cậu, ông ta hẳn có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều chuyện muốn giải thích, có lẽ còn rất nhiều phẫn nộ muốn phát tiết, nhưng những điều này không còn quan trọng nữa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Mà gánh nặng oằn trên lưng cậu dài đến mười năm, từ khoảnh khắc cậu bước chân ra phòng bệnh kia, đã tiêu tan thành mây khói.
Ánh đèn trong hành lang cũng sáng như trong phòng bệnh, nhưng Phùng Xuân lại cảm thấy thật chói mắt.
Cậu nhịn không được nâng tay lên, che mắt.
Trong mắt có chút xót, có chút cảm giác nước mắt đã chực trào, rất nhiều chuyện tưởng đã quên, vào giờ phút này đột nhiên nhớ tới. Ví dụ như khi còn bé ở Chương gia, mẹ đang nấu cơm, mình thì cầm xe hơi nhỏ chạy tới chạy lui trong phòng khách chờ cha về nhà, khi đó, cuộc sống chín năm trời, cảnh này gần như là cảnh tượng mỗi ngày đều phải có, khác nhau chỉ có, theo cậu lớn lên, xe hơi nhỏ trở thành món đồ chơi lớn, sau đó lại biến thành quyển vở bài tập.
Khi đó cậu nghĩ, chỉ cần cha có thể sớm về nhà thì tốt rồi.
Sau đó, khi hai mẹ con cậu rời khỏi Chương gia không nhà để ở, bệnh viện trở thành nơi họ thường cư trú, cậu đã quen bị đẩy ra đẩy vào phòng phẫu thuật, mỗi lần đi ra, có thể nhìn thấy mẹ mình là niềm vui lớn nhất của cậu, thay đổi chính là, theo thời gian qua đi, mỗi lần nụ cười trên gương mặt mẹ cậu sẽ tươi hơn một ít.
Khi đó cậu nghĩ, chỉ cần mình khỏe hẳn, cùng mẹ an ổn qua ngày là vui rồi.
Lại sau này, mẹ phát hiện mang thai, Tráng Tráng mập mạp ra đời, cậu thành anh trai. Sau khi thành viên gia đình cậu mất đi một Chương Kiến Quốc, bây giờ lại lần nữa có ba người. Cậu hưng phấn đi theo mẹ mình làm siêu âm, chiều nào cũng phải kiểm tra bụng mẹ mình, chờ Tráng Tráng ra đời, cậu mỗi ngày đều sẽ chơi với em, nói chuyện với em, nói cho em nghe phải nhanh lớn lên nữa.
Khi đó cậu nghĩ, mình có mẹ, có Tráng Tráng, cuộc đời thật sự không thể nào đẹp hơn.
Sau này nữa, mẹ gặp được cha dượng, gia đình cậu có thêm cha dượng và anh trai, lúc đón giao thừa, gian phòng khách kiêm phòng ăn chỉ có thể đặt vừa một chiếc bàn tròn, nhưng bọn họ cũng ngồi đầy đủ, Tráng Tráng còn ngồi cạnh kéo kéo vạt áo cậu hô to, “Anh hai anh hai, em muốn ngồi giữa anh hai với anh cả.”
Khi đó cậu nghĩ, ôi gia đình mình nhiều người như vậy, cứ thế mà náo nhiệt mãi mãi thì vui rồi.
Đời người tựa như một tuồng kịch, cậu tới tận bây giờ cũng chẳng thể ngờ được, một gia đình đầm ấm rộn ràng như vậy lại chỉ trong vòng nửa năm sau đã sụp đổ, hết thảy tan biến chỉ còn sót lại cậu và Lâm Dũng. Cậu khi đó rất bài xích nhớ lại những kí ức này, cảm thấy thật đau khổ, cậu căm hận, nó khiến cậu không nhìn thấy cuộc sống này có còn gì tươi đẹp, tất cả đều trùm một màu đen, cuộc đời ngập ngụa trong bóng đen, khắp nơi đều là cạm bẫy, là cực khổ đớn đau. Bầu trời đen tối, tiền đồ cũng nhuốm đen, ngay cả cái mạng mình ngày sau, cũng nhuộm đen nốt.
Mà bây giờ, khi hết thảy đều đã kết thúc, ngọn đèn chói mắt dường như loáng cái đã nuốt chửng hắc ám xung quanh, cậu lại lần nữa đứng dưới ánh đèn, trước mắt không còn là một tấm màn đen nữa, hồi ức của cậu không còn đầy mù mịt, cậu nhớ lại những khoảnh khắc tươi đẹp trong kí ức, nhớ lại những hi vọng, những mong đợi nho nhỏ đối với cuộc sống khi đó.
Những thứ ấy đã biến thành hồi ức, ngay cả mẹ, Tráng Tráng và cả cha dượng, cậu đều đã có thể thản nhiên nhớ về họ.
Phía trước, còn có Dương Đông ở đó, có cả Lâm Dũng, cuối cùng, cuộc đời đã bắt đầu đẹp lên.
Phùng Xuân đứng đó hồi lâu, mới rốt cuộc bỏ tay xuống, bắt đầu nhìn thẳng vào ánh đèn, dù cho trong mắt vẫn còn nước mắt đọng đó chưa rơi. Cậu nghĩ, cậu cũng có thể nhìn thẳng vào cuộc đời mình rồi. Điện thoại trong tay nhịn không được ấn gọi đi, Dương Đông bên kia nhanh chóng bắt máy, hỏi cậu, “Thế nào rồi? Không có gì chứ?”
Phùng Xuân ừ một tiếng, sau đó nói, “À…” Cậu vốn định nói mọi chuyện đã kết thúc, lại không biết sao, lời đến bên miệng, lại thành, “Anh Đông, em yêu anh.”
Dương Đông bên ấy im bặt, e là bị nghẹn họng, sau đó lại lập tức đáp lời, “Thằng nhóc thối, lại rù quến anh, nhưng mà… Anh cũng yêu em.”
Chương Kiến Quốc cũng không qua đời ngay, ông ta dường như vẫn đang nỗ lực giãy dụa sinh tồn. Chẳng qua, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, huống chi, Phùng Xuân hoàn toàn không cảm thấy ông ta như vậy dễ chịu hơn chết hẳn bao nhiêu.
Phía Phùng Xuân tạm thời không sắp xếp công việc gì cả, mỗi ngày chỉ ngâm mình trong căn hộ mới, có thể nói là phải tự mình làm, ngay cả Phùng Trúc Mai cũng nhìn không nổi, mỗi tuần tìm cho cậu một chương trình gameshow để lộ mặt, cô hận sắt không thành thép bao nhiêu lần nổi đóa chỉ vào Phùng Xuân, “Cậu có biết cái gì gọi là sự nghiệp không hả? Mấy cô tiểu thư gả vào nhà giàu còn muốn đi làm từ thiện để lộ mặt, để người ta biết mình không phải ăn bám vô công rỗi nghề đây? Cậu thì chơi ngược, công việc đang suông sẻ lại đâm ra chây lười. Chị nói với cậu rồi đấy, Dương Đông có tiền nhiều cỡ nào chăng nữa, đó cũng là của Dương Đông, hai người các cậu không có gì bảo đảm, cậu nhận ít việc còn được, không cho phép từ chối hết. Nghe thấy không hả?”
Những lời này cũng thật là vì muốn tốt cho cậu, chỉ là giọng điệu quá gắt, Phùng Xuân liền kháng nghị, “Ầy, chị không phải tú bà, em không phải trai tiếp khách, nhận gì mà nhận chứ, chị nói xong rồi đúng không, nhận công việc thì em nhận chứ, mà không phải là tìm không ra cái thích hợp sao? Về vấn đề tiền bạc,” Phùng Xuân sờ sờ đầu, “Chẳng mấy chốc là có rồi.”
Phùng Trúc Mai chỉ cho rằng Phùng Xuân đang dỗ mình, cũng không xem trọng, căn dặn cậu, “Chịu nhận là được, chị lập tức sắp xếp công việc cho cậu, chị không có nhìn cậu cứ như vậy được đâu.”
Cô căn dặn xong, trong tay còn đang quản lý những người khác, liền đạp giày cao gót cộp cộp đi mất, Lưu Bắc dạo gần đây mỗi ngày theo Phùng Xuân chạy sang nhà mới lúc này mới từ phía sau ló đầu ra, nói với Phùng Xuân, “Anh,” Đây là cách xưng hô cậu ta mới đổi, ý nghĩa là cảm thấy mình và Phùng Xuân gần gũi hơn, “Anh đừng có thả lỏng nha, chị Phùng gần đây đang bức hôn đạo diễn, không phải là chưa thành công sao? Đáng ra không phải là điệu bộ như hôm nay đâu, mấy bữa trước chỉ còn nói muốn rửa tay chậu vàng, về nhà giúp chồng dạy con đây.”
Phùng Xuân quay đầu lại lườm cậu ta, hỏi, “Không phải đã nói gần đây sẽ cho cậu nghỉ, bao cậu đi chơi sao? Sao còn chưa đi nữa, chọn được chỗ nào rồi?”
Lưu Bắc cười hắc hắc, “”Em không đi đâu hết, mấy anh không phải định đi Thụy Sĩ kết hôn sao? Dẫn em theo luôn được không, em đi xách túi cho mấy anh.”
Phùng Xuân lạnh mặt lại, cười nhạo cậu, “Muốn làm bóng đèn ha, cậu cũng không sợ quả đấm của anh Đông chứ gì, không được, theo tới nơi thôi, muốn đi đâu thì đi, không cho đi theo đuôi hai bọn tôi, chúng tôi còn muốn hưởng thụ thế giới hai người đây.”
Lưu Bắc bó tay đành phải giơ hai tay lên đầu xin tha. Đến khi ầm ĩ xong, bên thiết kế gọi điện thoại đến, nói với cậu, “Đã chuẩn bị xong, cây táo muốn trồng hiện đang ở đâu vậy, cũng nên dời đến được rồi.”
Phùng Xuân đáp lời họ, “Ừ sớm thôi.”
Nhà cũ Chương gia, đã hoàn toàn không còn giống trước kia, tất cả dấu vết của Chu Hải Quyên và Chương Thiên Hạnh đã không còn, bao gồm cả bức ảnh gia đình và cả những món đồ kỷ niệm mà Chu Hải Quyên bảo là đi khắp thế giới mang về. Chương Thiên Hữu ngồi trong thư phòng cha hắn, ngồi trên chiếc ghế ấy, nhìn lá thư mà Phùng Xuân đưa cho hắn.
Phong thư này là mấy ngày trước Phùng Xuân gửi chuyển phát nhanh tới, vốn Chương Thiên Hữu còn tưởng là tài liệu gì, ngoài phong bì viết là để chính hắn mở ra, bằng không người khác nhìn thấy thì có chuyện gì không chịu trách nhiệm. Bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng, vì lý do an toàn, Chương Thiên Hữu còn cho người xem xem có vật gì độc không, sau đó mới tự mình mở ra, nhưng hoàn toàn chẳng ngờ, bên trong đúng thật là chỉ có một lá thư của Phùng Xuân mà thôi.
Lời lẽ trong thư không nhiều, Phùng Xuân nói cho hắn biết, “Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng rất không may, tôi chính là Chương Thần, đứa con trong giá thú của Chương Kiến Quốc. Đối với tài sản của Chương Kiến Quốc, tôi có quyền kế thừa tuyệt đối, sau khi Chương Kiến Quốc chết, sẽ lấy được một nửa tài sản. Nhưng nếu vậy, cậu thì là cái gì đây? Con riêng? Danh tiếng đó, cũng bất lợi cho cậu khi đặt chân ở Chương thị đi. Hơn nữa, Khổng Phỉ mẹ cậu nên làm gì bây giờ, một khi bà ấy trở thành mẹ của một đứa con riêng, bà làm sao có thể đặt chân vào giới quý phụ thượng lưu, mở rộng quan hệ nữa? Cho nên không bằng thế này đi, tôi cũng không thích thân phận Chương gia, cậu cũng không hi vọng tôi xuất hiện, chúng ta tới một thỏa thuận đơn giản nhất, tôi chỉ muốn một nửa tài sản Chương gia, mà cái danh Chương Thần, con trai trong giá thú, chính là phí thủ tục tôi đưa cho cậu, thế nào?”
Đính kèm lá thư, chính là một tờ bản sao giấy khai sinh của Chương Thần, đương nhiên còn có một bản sao nữa, là của giấy giám định cha con của Phùng Xuân và Chương Kiến Quốc. Tờ giấy này mới làm gần đây, người ủy thác chính là Chương Kiến Quốc. Hắn vậy mà cũng không biết việc này. Phía trên tờ giấy viết, bọn họ là quan hệ cha con. Hắn kiểm chứng, những đều này đích xác đều là thật, mà dựa vào những thứ này, làm con trong giá thú, Chương Thần cũng chính là Phùng Xuân, đúng là có tư cách lấy đi một nửa tài sản.
Chương Thiên Hữu cảm thấy lửa giận ngập tim, tài sản của hắn đã chia cho Triệu Châu một phần ba, nếu còn chia cho Phùng Xuân phân nửa, hắn còn lại bao nhiêu chứ? Thế nhưng nếu không cho? Dương Đông ở sau lưng Phùng Xuân, hắn dám trêu chọc sao?
Nhưng hắn thật quá tiếc.
Cứ trằn trọc như thế mấy ngày, vẫn là Khổng Phỉ khuyên hắn, “Tên đó thủ đoạn độc ác, hình như cái chết của Chương Thiên Ái cũng có quan hệ với nó, hơn nữa thân phận con riêng của con đúng là không thể khiến người ta nghe lời, không bằng thương lượng một chút, con dùng tiền mặt mua lại cổ phần của nó, dù sao tiền bạc là vật chết, có thể kiếm lại, Chương thị mới là quan trọng nhất.”
Chương Thiên Hữu đúng là muốn Chương thị, dã tâm hắn không bao giờ nhỏ. Nghe những lời này gãi đúng chỗ ngứa, liền gửi lời đáp cho Phùng Xuân.
Phùng Xuân khi đó đã trang hoàng nhà mới gần xong, theo Dương Đông đi Thụy Sĩ, điện thoại gọi tới khi hai người vừa lãnh giấy hôn thú, Dương Đông vừa lúc nói rằng, “Anh đã cho người làm công chứng, sau này Đại Dương Quốc Tế là của hai ta.” Anh vén tóc cho Phùng Xuân, “Em thích đóng phim thì đóng, không thích thì làm gì cũng được, không cần lo lời Phùng Trúc Mai nói.”
Phùng Xuân cảm thấy thật sự hận không thể gói kín mình đưa cho Dương Đông làm đồ cưới, vừa cúp điện thoại liền nhảy dựng lên, ôm Dương Đông thơm chụt một cái, “Ha ha, chồng ơi, em kiếm được tiền cho chúng mình rồi nè.”
___________________________________________
Lời tác giả:
Kết thúc, thật ra đến chỗ “em yêu anh” ở phía trên là có thể kết thúc rồi, nhưng mà tui hơi tham, phải lấy được lợi ích từ tay Chương Thiên Hữu rồi mới cho kết truyện.
____________
Lời editor: Thật sự không biết nói gì ngoài cảm thán vì sao mình có thể nhây tận hơn 3 năm cho một bộ truyện mà chưa kể là chỉ mới xong chính văn =)))))))))))))))
Trường kì kháng chiến với PX suốt 3 năm, giữa chừng còn đào nhiều hố rồi phải tạm dừng để lấp hố, nhưng mình chưa từng bao giờ nghĩ đến ý định drop, bởi vì quá thích, quá hợp ý. Nhưng lời hứa đã từng trấn an rất nhiều bạn, dù quá lâu, nhưng mình cũng lết xong chính văn rồi. Vỗ tay hoan hô!
Phiên ngoại là một ít chuyện hằng ngày sau này của CP chính, và chuyện tình dở khóc dở cười của Lâm Dũng, cũng khá là thú vị, chỉ là mình sẽ tiếp hố mới rồi mới bắt tay vào làm phiên ngoại này nhe.
Cảm ơn mọi người đã dõi theo PX suốt mấy năm.