Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 73: C73: Tề Duệ Là Kẻ Cuồng Theo Dõi?




Editor: Rice ☘

Trong siêu thị lớn đầu người đông đúc, hơn nữa trong khoảng thời gian này siêu thị còn đang tổ chức hoạt động khuyến mãi lớn, một bầy sư cô toàn thân sát khí xông vào gào thét cướp hàng, cảnh tượng tương đối hoành tráng.

"Chỗ này..." Sở Phi Phàm cả kinh mở to hai mắt, nhìn hai vị đại thẩm đối diện tranh giành một bộ váy dài màu đỏ tươi, thiếu chút nữa muốn đánh nhau.

Kết luận cuối cùng, "... Nơi này rất nguy hiểm. "

Tề Duệ ở một bên cau chặt hai hàng lông mày, Mộ Tư Nguyệt cư nhiên chạy tới loại địa phương này.

Tề Duệ và Sở Phi Phàm một thân tây phục định chế quý giá, đứng sừng sững trong đám người này, thân hình trác tuyệt, lúc này bọn họ đứng ở đại siêu thị bình thường này, kinh diễm chói mắt nhưng cũng có chút kỳ quái.

"Hai người đàn ông đó là ai?" Ánh mắt bảo vệ ngoài cửa siêu thị nhìn chằm chằm bọn họ, thanh âm có chút khẩn trương, "Có phải phía trên phái người nào tới hay không..."

Bị những người này dùng ánh mắt sáng quắc đánh giá, sắc mặt Tề Duệ càng lúc càng khó coi, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh một vòng, cất chân đi về phía khu trang sức phía đông.

"Mộ Tư Nguyệt, đâu rồi!"

Tề Duệ dạo một vòng quanh khu trang sức và khu trang phục nữ, không tìm được bóng dáng anh muốn tìm, sắc mặt âm trầm lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Làm sao tôi biết vợ anh đã đi đâu...

Sở Phi Phàm bị anh rống có chút vô tội, "Bình thường phụ nữ đều thích trang phục trang sức hàng hiệu, thật không rõ Mộ Tư Nguyệt tại sao phải chạy tới nơi này làm gì..."

"Cậu nói cái gì!" Ánh mắt Tề Duệ không vui trừng anh, "Cô ấy tiết kiệm giữ nhà không được sao!"

Sở Phi Phàm có chút kinh ngạc, thật sự cho đến hôm nay anh mới biết thì ra Tề Duệ có thể bao che khuyết điểm như vậy.

...... Chính hắn bình thường cả ngày khi dễ cô, còn anh mới nói cô một chút, Tề Duệ lại dựng lông thẳng lên.

Sở Phi Phàm lập tức nghiêm túc, "Chị dâu có thể ở tầng hai, một số nữ nhân hiền lành luôn thích tự mình chọn đồ dùng nhà bếp, chọn nguyên liệu nấu ăn..." nặng nề nhấn mạnh hai chữ hiền lành, đây xem như là tán thưởng Mộ Tư Nguyệt.


Tề Duệ nghe sắc mặt thoáng hòa hoãn một chút, không nói nhiều, lập tức sải bước đi về phía thang máy.

Sở Phi Phàm lại cực kỳ buồn bực, Tề Duệ cư nhiên chạy tới đại siêu thị tìm lão bà, ngẫm lại liền cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Muốn mua cái này... hay là cái này..."

Lúc này một thân ảnh gầy gò đang đứng trước kệ hàng, biểu tình có chút buồn rầu nhìn chằm chằm hai nhãn hiệu lò nướng trước mắt.

Tề Duệ vừa đến lầu hai, tầm mắt nhìn về phía bên trái, ánh mắt đặt ở khu đồ dùng nhà bếp nhỏ.

Tề Duệ nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại của nữ nhân kia, khí chất lạnh nhạt nhu tĩnh, đôi môi mỏng khẽ nhếch, ừm, thật đúng là rất hiền lành...

Kỳ thật Mộ Tư Nguyệt căn bản không tính là hiền lành, điểm này Tề Duệ sau này rất hiểu được, bất quá cô quả thật rất thích lăn qua lăn lại trong phòng bếp, nhất là nướng bánh ngọt nhỏ, bánh quy.

"Chúng ta không đi qua sao?" Sở Phi Phàm chạy tới, thấy Tề Duệ đứng lặng, nhìn chằm chằm người ta, lại hoàn toàn không có ý muốn đi qua.

Ánh mắt Tề Duệ tối sầm lại, đi qua?

Lúc trước, nói với cô những lời như vậy... cô nhất định sẽ nghiêm mặt, vẻ mặt không muốn nhìn thấy anh, Tề Duệ nghĩ liền phiền não.

"Không đi qua gặp cô ấy, vậy chúng ta tới nơi này làm cái gì?" Sở Phi Phàm có chút không rõ, trực tiếp hỏi ngược lại.

Tề Duệ nghe được lời của anh, lúc này mới sững sờ một chút, bỗng dưng có chút thẹn quá hóa giận, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn anh, "Sở Phi Phàm cậu hỏi nhiều như vậy làm cái gì! Đến bên cạnh đi..."

Sở Phi Phàm thấy sắc mặt anh không tốt, lập tức xám xịt xoay người đi về phía bên kia.

...... Cư nhiên thích đứng ở góc nhìn trộm.

Chết tiệt! Tề Duệ từ khi nào lại muộn tao* như vậy, bình thường anh không phải trực tiếp ngoạm ăn sao?

* muộn tao: Là một phiên âm của tiếng Anh "Man show", thường đề cập đến những người có vẻ ngoài yên tĩnh, cuồng nhiệt trong lòng. Những người như vậy không dễ dàng thể hiện và tiết lộ niềm vui, nỗi buồn cá nhân và thay đổi cảm xúc, nhưng trong một tình huống hoặc môi trường cụ thể, họ thường thể hiện điều đó một cách bất ngờ.


Nghĩ như thế, Sở Phi Phàm nhịn không được quay đầu lại nhìn Mộ Tư Nguyệt nhiều hơn một chút, chị dâu này thật đúng là không đơn giản, chẳng lẽ công phu trên giường rất cao?

Mộ Tư Nguyệt bên kia tâm tình không tệ, một mình đi dạo khắp nơi, hai tròng mắt tỏa sáng nhìn các loại bộ đồ ăn bằng gốm sứ tinh xảo, đồ dùng hàng ngày.

Mà Tề Duệ thì không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, khi anh đi ngang qua hai cái lò nướng kia, bước chân dừng lại một chút, vì sao cô không mua?

"Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?" Phục vụ thấy Tề Duệ khí độ bất phàm, lập tức tiến lên dịu dàng hỏi thăm.

"Gói lại..." Tề Duệ nhìn không chớp mắt, ngón tay chỉ vào hai lò nướng, lạnh lùng nói.

Tiểu thư phục vụ thấy anh mắt nhìn thẳng cũng không nhìn mình, đáy lòng có chút nản lòng, tiếp tục mỉm cười, "Tiên sinh, hai cái này đều muốn sao? "

Ánh mắt Tề Duệ nhìn về phía Mộ Tư Nguyệt, suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta, thanh âm mang theo mệnh lệnh, "Cô đi theo cô ấy, cô ấy xem cái gì, cô liền đem toàn bộ đồ đạc đóng gói hạ đơn..."

Đối phương còn chưa kịp phản ứng, Tề Duệ đã sải bước rời đi.

Tề Duệ vẫn đi theo phía sau Mộ Tư Nguyệt, không cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cô gái phục vụ lúc trước mang theo ánh mắt ái mộ kia lại dần dần thay đổi sắc mặt, nam nhân này hẳn là không có tật xấu tâm lý chứ?! Cuồng theo dõi à.

Tề Duệ lần đầu tiên trong đời đi dạo siêu thị bình thường, đưa tay cầm lấy một hộp cà phê hòa tan trên kệ, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra sự kinh ngạc hiếm có, "Giá tiền này...Có thể uống sao?!"

Ngước mắt nhìn thoáng qua người phụ nữ phía trước thật sâu, cắn răng giận dữ nói, "Uống xấu bụng, đúng là đáng đời!"

"Tiên sinh, xin hỏi ngài cần kiểu dáng gì?"

Tề Duệ vẫn nhàn nhã đi lại, thấy Mộ Tư Nguyệt vừa rồi ở bên này ngây người rất lâu, liền tò mò nhìn chăm chú vào hàng hóa trên kệ bên này, tất cả đều giống như khăn tay loại nhỏ.

Tề Duệ mặt không chút thay đổi cầm lấy một cái bọc nhỏ trong đó, ánh mắt nhìn chăm chú vào hàng chữ to đệm bảo hộ, "Đây là cái gì? "

Nhân viên siêu thị đang muốn mở miệng, Tề Duệ lại vẻ mặt suy nghĩ sâu xa hỏi ngược lại một câu, "Dán cầm máu? "


Đối phương nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lãnh nghị này của anh, cả người anh khí tràng lạnh lẽo, không hiểu sao làm cho người ta có loại cảm giác không dám phản bác, uyển chuyển mở miệng, "Không nghiêm chỉnh mà nói, coi như là miếng dán cầm máu. "

Nhưng Tề Duệ vừa nghe, nhất thời sắc mặt lại hiện lên một phần nghiêm túc, "Mộ Tư Nguyệt mua nhiều miếng dán cầm máu như vậy làm cái gì! "

"Ha ha ha..." Sở Phi Phàm vừa vặn đi ngang qua bên này, thấy Tề Duệ cư nhiên cầm lấy một túi đệm bảo hộ, lập tức không nhịn được ôm bụng cười to.

"Đây là băng vệ sinh nữ, băng vệ sinh cậu hẳn là đã từng nghe qua đi. Ha ha ha..."

"Sở Phi Phàm, cậu hẳn là nên chuyển giới đi làm nữ nhân!"

Tề Duệ thấy hắn cười rạng rỡ như vậy, lập tức ném miếng đệm trên tay lên mặt hắn, mấy thứ này anh cho dù đã từng nghe qua, cũng không có khả năng gặp qua!

Sở Phi Phàm tiếp nhận miếng đệm nhỏ này, nhún nhún vai, "Dỗ dành nữ nhân mà, có đôi khi đương nhiên phải quan tâm các cô, sưởi ấm trái tim các cô một chút..."

"Quan tâ m đến phụ nữ?" Tề Duệ nhướng mày, khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Trực tiếp ném lên giường!"

Lời tuy rằng là nói như vậy, bất quá đáy mắt Tề Duệ ẩn qua một phần lo nghĩ, dỗ dành nữ nhân, cư nhiên muốn anh dỗ dành nữ nhân.

Suy nghĩ trong chốc lát, Tề Duệ đột nhiên giật mình phát hiện mình vẫn đi theo Mộ Tư Nguyệt, thế nhưng không dám đến gần cô, đây là hành vi ngu xuẩn cỡ nào, sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nữ nhân đang xếp hàng ở quầy thu ngân.

"Bắt cô ấy trở lại! Lau tóc cho tôi..." Tề Duệ cho mình một lý do, sải bước đi về phía cô.

Sau đó ngay khi Tề Duệ sắp tới gần, bước chân lại dừng lại.

"Sao anh lại ở đây?" Thanh âm Mộ Tư Nguyệt mang theo kinh ngạc.

Biểu tình trên mặt đối phương có chút ẩn nhẫn, bất ngờ đưa tay nắm lấy tay cô, trực tiếp đi ra ngoài siêu thị.

Mộ Tư Nguyệt vội vàng tiếp nhận tiền lẻ mà thu ngân đưa tới, vẻ mặt bất mãn nhìn chằm chằm sau lưng người trước mặt, "Quý Thần, buông tay! Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Quý Thần kéo cô đến cửa siêu thị, quay đầu dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn cô, "Tư Nguyệt, có phải em đã ly hôn với Tề Duệ không? "

Mộ Tư Nguyệt nghe được tên Tề Duệ, sắc mặt liền không tốt lắm, tức giận nói thật, "Không có."

Quý Thần vẻ mặt không tin, "Mẹ anh nói, Tề Duệ đuổi em ra khỏi Tề gia, ngay cả Tề lão gia tử cũng không cho em ở đó, Tư Nguyệt, em đừng lo lắng, anh có thể..."


"Không cần!" Mộ Tư Nguyệt dùng sức hất tay anh ra, sắc mặt không vui, "Cho dù tôi bị đuổi ra khỏi Tề gia, tôi cũng có thể tự chiếu cố chính mình, còn có, chuyện của tôi anh quản không được, tôi đã nói rồi, hai chúng ta không có quan hệ."

"Tư Nguyệt, em tỉnh táo một chút!" Quý Thần thấy cô bài xích mình, lập tức kích động, "Anh đã sớm nói qua, đi theo Tề Duệ sẽ rất nguy hiểm, lần trước em ở trong công viên động vật hoang dã trở về trong cõi chết, chẳng lẽ em còn không sợ sao? Đừng quấn lấy anh ta nữa..."

"Tôi không dây dưa với anh ta, tôi không thích anh ta, tôi chán ghét anh ta!" Mộ Tư Nguyệt tức giận hô to, vì sao ai nấy đều cho rằng cô quấn lấy Tề Duệ, tổng giám đốc tập đoàn DM&G thì rất giỏi sao, cô mới không hiếm lạ!

Thanh âm này của Mộ Tư Nguyệt nói rất lớn, coi như là cách một phần khoảng cách cũng có thể rõ ràng nghe được.

Trái tim Sở Phi Phàm trầm xuống, nhất thời có dự cảm không tốt, ngẩng đầu đánh giá nam nhân bên cạnh, quả nhiên Tề Duệ mặt đen.

"Lái xe." Thanh âm âm trầm của Tề Duệ mở miệng, ngược lại không có nổi bão, trực tiếp ngồi vào xe Maybach quý báu bên đường.

Sở Phi Phàm liếc mắt nhìn Mộ Tư Nguyệt bên kia, rất nhanh chui vào trong xe, mở động cơ, đạp chân ga, trực giác của anh mách bảo là phải mau chóng rời khỏi nơi này, Tề Duệ cũng không phải người khác, vạn nhất tức giận, rất dễ dàng bị liên lụy vô tội.

Mộ Tư Nguyệt cau chặt mày tú, xách túi mua sắm, không muốn để ý tới Quý Thần, xoay người liền trực tiếp đi về phía biển báo trạm xe buýt, nhưng Quý Thần thật vất vả mới tìm được cô làm sao có thể để cô chạy thoát, đưa tay bắt lấy cô lần nữa.

"Tư Nguyệt, em nghe anh nói..."

"Buông tay!" Mộ Tư Nguyệt giọng nói lộ ra không kiên nhẫn, "Đừng quên Mộ Hướng Tuyết đang mang thai..."

Lời này vừa nói ra miệng, Mộ Tư Nguyệt lại đột nhiên nhớ tới chuyện của Mộ Hướng Tuyết, đúng vậy, lúc trước chạy trốn trong công viên động vật hoang dã, sau đó lại được Tề lão gia an trí trong hoàn cảnh mới, cô thiếu chút nữa đã quên mất bí mật của Mộ Hướng Tuyết...

"Buông tôi ra, tôi có một chuyện muốn nói cho anh biết." Ngữ khí Mộ Tư Nguyệt đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, giống như đang cân nhắc muốn mở miệng như thế nào.

Quý Thần nghe cô đột nhiên thay đổi giọng điệu, không bài xích như trước đó, cũng không khỏi mừng thầm, so với Mộ Hướng Tuyết, anh vẫn thích Mộ Tư Nguyệt hơn.

"Tư Nguyệt, có phải em..." Trên khuôn mặt tuấn tú của Quý Thần lập tức lộ ra ý cười, anh nghĩ, cô nhất định là muốn trở lại bên cạnh mình.

"Cái kia... Đứa bé trong bụng Mộ Hướng Tuyết kia có khả năng không phải..." không phải của anh.

Mộ Tư Nguyệt muốn nói cho anh biết chuyện này, vị hôn thê mang thai hài tử nam nhân khác, điều này ngược lại rất xấu hổ.

A...

Đột nhiên tròn đám người nổi lên một trận ồn ào, Mộ Tư Nguyệt còn chưa nói hết lời sau, lại kinh ngạc nhìn một chiếc Maybach màu xám bạc đang vọt thẳng về phía mình...