Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 72: C72: Tề Duệ, Có Phải Anh Hơi Nhớ Cô Ấy Không?




Editor: Rice ☘

"Làm sao vậy?"

Tề Phương xách túi quà lớn nhỏ, ý cười nhẹ nhàng đi vào Tề gia, nhưng vừa mới bước vào đại sảnh xa hoa phú lệ của Tề gia, lại lập tức cảm giác không khí không thích hợp.

Tề Duệ cùng Tề lão gia hai người ngồi ở hai đầu sô pha dài đại sảnh, hai gia tôn nhìn nhau không ai vừa mắt đối phương, sắc mặt đều có chút thối.

"Đừng nghĩ rằng con không biết cô ấy ở đâu!" Tề Duệ nghiến răng nghiến lợi mở miệng với lão nhân bên kia.

Tề lão gia nửa điểm cũng không yếu thế, nheo mắt lại, ngoan độc trừng anh, "Con biết thì như thế nào, người ta không hiếm thấy con! "

Cô không muốn gặp anh!

Nghĩ như vậy, thần sắc trên mặt Tề Duệ càng thêm âm trầm.

Ánh mắt Tề Phương sắc bén đánh giá bọn họ, đáy lòng ẩn chứa một phần mừng thầm, theo cô ta thấy, Tề Duệ cùng lão gia nháo càng cứng càng tốt.

Tề Phương ngồi thẳng đối diện bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười, giống như là quan tâm mở miệng, "Tề Duệ, tôi mang theo chút thuốc bổ tới đây, Tư Nguyệt đâu, tôi nghe nói cô ấy ở trong công viên động vật hoang dã kinh hãi, hiện tại cô ấy thế nào, đứa nhỏ trong bụng có ảnh hưởng hay không..."

"Cô đây là rất muốn hài tử của tôi xảy ra chuyện sao?" Tề Duệ đột nhiên đảo mắt, ánh mắt âm u nhìn về phía cô ta.

Nếu là bình thường gia gia ở nhà, anh còn có thể chen ra một chút hiếu đạo, kính trọng mấy cô cô của anh, nhưng mấy ngày nay tâm tình anh không thoải mái, ai cũng sẽ không cho mặt mũi.

"Chính con không phải muốn Tư Nguyệt phá đứa nhỏ sao, từ khi nào lại muốn quan tâm nó và đứa bé trong bụng nó." Thanh âm âm lãnh của Tề lão gia quát lớn một câu.

Hai gia tôn này không ai nhường ai, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau, cuối cùng Tề Duệ mạnh mẽ đứng dậy từ trên ghế sa lon, sải bước đi về phía phòng ngủ tầng hai.

Phanh một tiếng, nặng nề đóng cửa phòng, mang theo một phần phát ti3t.

Tề Duệ nhìn lướt qua gian phòng ngủ rộng rãi tinh mỹ này, đáy lòng càng thêm phiền não, trực tiếp sải bước vào phòng tắm.

Tề Duệ đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước lạnh lẽo từ đỉnh đầu anh rơi xuống, điều này làm cho tâm tình anh từng chút một bình tĩnh lại, khẽ nhắm mắt lại, đại não trống rỗng, tùy ý tắm nước lạnh gần một giờ.

Tùy ý cầm áo choàng tắm khoác lên người, đưa tay cầm lấy một cái khăn màu trắng đi ra ngoài.

"Mộ Tư Nguyệt, lau tóc."

Anh cơ hồ là theo thói quen hô một tiếng, nhưng mà khi lời này vừa nói ra miệng, Tề Duệ ngược lại hơi giật mình tại chỗ.


Con ngươi ngăm đen lộ ra vẻ phức tạp, gắt gao nhìn chằm chằm chiếc giường lớn trống rỗng đối diện, cô không có ở đây...

Trước kia Mộ Tư Nguyệt thích nhất là ngồi khoanh chân trên giường xoay khối rubik của cô, hoặc là ôm gối chôn trong chăn ăn vụng khế chua.

"Tề Duệ, anh thông minh như vậy, nói cho tôi biết khối rubik này xoay như thế nào..."

"Tề Duệ, đừng nói cho gia gia biết, tôi chỉ ăn vụng một miếng mà thôi, cộng lại nhiều nhất là hai..."

Trong đầu Tề Duệ in dấu bộ dáng khẩn trương đáng thương của cô, trong đôi mắt thâm trầm chớp động một chút.

"Vì sao lại nhớ tới cô ấy..." Tề Duệ cau chặt mi mắt, thu hồi ánh mắt đi về phía sô pha nhỏ trong phòng ngủ.

Mộ Tư Nguyệt bị anh ức hiếp trước kia giờ lại không có ở đây, Tề Duệ cầm khăn mặt, lau tóc cho mình, khuôn mặt lạnh lùng lại có thêm một phần khác thường.

Tề Duệ kéo khăn mặt xuống, lần nữa nhìn quanh phòng ngủ rộng rãi này, hiện tại cô không có ở đây, cả gian phòng giống như chết lặng, nặng nề.

Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng nhu tĩnh của Mộ Tư Nguyệt, đều nhịn không được muốn khi dễ cô, muốn nhìn biểu tình nghẹn khuất của cô.

"Cô ấy còn có thể giả vờ khóc..." Nói cách khác, sự ngoan ngoãn của cô cũng có thể là giả vờ.

Đôi môi mỏng của Tề Duệ đột nhiên nhếch lên nụ cười nhẹ, anh nhớ tới lần Mộ Tư Nguyệt nghỉ phép to gan lớn mật nói, cô bị áp bách tích oán đã sâu, sớm muộn gì cũng sẽ hành động.

Có đôi khi nhìn cô giận mà không dám nói gì, cả khuôn mặt chỉ biết tức giận thật sự rất thú vị.

Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt Tề Duệ chợt dừng lại... anh từ khi nào bắt đầu có loại suy nghĩ quái dị ấu trĩ này.

Nhưng...

"Cô ấy rất đơn giản..." chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt cô.

Một phần thanh linh thuần túy này, có đôi khi thậm chí làm cho anh lại không dời được mắt, đồng tử màu hổ phách trong suốt của cô rất đẹp.

Tề Duệ bình tĩnh nhìn điện thoại di động trên mặt bàn, ngón tay thon dài khẽ chạm vài cái, một dãy số quen thuộc xuất hiện trên màn hình.

"Cho rằng gia gia đem cô giấu đi, tôi liền tìm không thấy cô sao?"

Thanh âm Tề Duệ có chút tức giận, nhưng ngón tay lại do dự một chút, nếu như cô nghe điện thoại, sẽ nói gì chứ...

Vừa nghĩ tới biểu tình cô bài xích mình, liền rất phiền não.


"Nữ nhân chết tiệt, tôi thiên tân vạn khổ" đi cứu cô, cư nhiên nửa điểm cũng không biết cảm ơn! Vật nhỏ không có lương tâm.

* Thiên tân vạn khổ: vạn khổ thiên tân, thành ngữ Trung Quốc, ngữ âm là wàn kǔ qiān xīn, có nghĩa là đủ loại gian nan khó khăn.

Mộ Tư Nguyệt bị Tề lão gia đưa đến khu biệt thự cảnh viên, đã ba ngày rồi, cô nhất định là ước gì cả đời này cũng đừng nhìn thấy anh...

"Cô ấy có thực sự tức giận như vậy không?"

Hai chân Tề Duệ tao nhã đan chéo, lần đầu tiên trong đời nghiêm túc suy nghĩ sâu xa loại sinh vật mang tên nữ nhân này.

Ngày đó nhìn thấy tin tức giải trí, cô và Quý Thần chụp ảnh chung quả thật khiến anh vô cùng tức giận, nhất là hai người bọn họ ở Mỹ còn có một đoạn tình cũ bốn năm miên man.

"Mình đã đuổi cô ấy đi..."

Thế nhưng mà anh nghĩ...

Coi là sau khi đuổi cô ra ngoài... rất nhanh liền có thể tìm lại trở về.

Tề Duệ càng nghĩ càng phiền lòng, lúc này cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ, Tề Duệ mặt không chút thay đổi đứng dậy, mạnh mẽ mở cửa phòng.

Sở Phi Phàm nhìn gương mặt âm trầm này của Tề Duệ, nhất thời cực kỳ hối hận, mẹ kiếp, đây chẳng phải là chuẩn bị đụng vào họng súng sao.

"Có chuyện gì!" Thanh âm lạnh lùng của Tề Duệ quả nhiên rất tệ.

Sở Phi Phàm to gan, ánh mắt tò mò liếc trộm trong phòng ngủ này một cái, anh thuận miệng hỏi một câu, "Mộ Tư Nguyệt còn chưa trở về? "

Nói xong, đầu óc thần kinh thô của Sở Phi Phàm truy vấn, "Tề Duệ, có phải cậu có chút nhớ cô ấy không? "

Tề Duệ ngược lại ngẩn người một chút, lập tức mặt đen lại, khó chịu đẩy anh ra ngoài, đóng cửa phòng, nhanh chóng thay một bộ quần áo, rất nhanh liền đi ra.

"Chuyện tôi bảo cậu điều tra đến đâu rồi!"

Sở Phi Phàm đương nhiên không dám chọc giận anh, nhất là Tề Duệ mấy ngày nay một bộ cầu dục bất mãn dáng vẻ lúc nào cũng như chuẩn bị nổi bão, thành thành thật thật báo cáo, "... Đều được điều tra rõ ràng. "

Tề Duệ nghe anh nói như vậy, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, hai người sải bước đi ra khỏi Tề gia, lái xe trực tiếp đến câu lạc bộ tư nhân mà bọn họ thường xuyên vui chơi.


"Người đàn ông tráng kiện bắt Mộ Tư Nguyệt kia, tên là Lâm Nham, hắn làm việc trong công viên động vật hoang dã mười tám năm, vô cùng hiểu rõ địa hình khu động vật hoang dã..." Sở Phi Phàm vừa lái xe, vừa nói chuyện với Tề Duệ về vụ bắt cóc trước đó.

"Cảnh sát bên kia có tin tức gì không?" Tề Duệ có chút không yên lòng, tùy ý hỏi một câu.

Sở Phi Phàm vừa nghe đến cảnh sát, liền cười lạnh, không lập tức trả lời, lại hỏi ngược lại một câu, "Tề Duệ, cậu cảm thấy Lâm Nham này, hắn không giống kẻ giết người bị cảnh sát truy nã nửa năm nay? "

"Không phải hắn." Tề Duệ thân thể lười biếng dựa vào ghế xe, một tay chống cằm, tùy ý phun ra ba chữ.

"Tôi cũng cảm thấy Lâm Nham này không giống sát thủ hàng loạt của vụ án gian sát gần đây, nhưng hết lần này tới lần khác, trong máy tính trong ký túc xá của Lâm Nham ở công viên động vật hoang dã tìm được rất nhiều ảnh chụp của nữ nạn nhân trước đó, tin tức tư liệu trùng khớp..."

Tề Duệ ngược lại có chút ngoài ý muốn, "A". Anh ý vị thâm trường nga một tiếng, giống như là có chút cảm thấy hứng thú, chậm rãi ngồi thẳng người.

"Lúc trước tên tội phạm liên tiếp gây ra 7 vụ án gian sát, thi thể nữ nhân lại phi thường sạch sẽ, nửa điểm ADN cũng không lưu lại, tinh **** do bị xâm hại tình d*c cũng được xử lý, một tên tội phạm cẩn thận như vậy nhìn thế nào cũng không giống Lâm Nham thô lỗ"

"Động tác của đối phương thật đúng là nhanh..." Khóe môi Tề Duệ cười lạnh, quay đầu ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Sở Phi Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, "Cậu có cảm thấy có người cố ý đổ cho Lâm Nham tội danh sát thủ hàng loạt. "

Nghĩ như vậy, đáy lòng Sở Phi Phàm nhịn không được thêm một phần khẩn trương, "Có người đập phá trực thăng của chúng ta, giết Lâm Nham diệt khẩu trước khi chúng ta tìm thấy, cho Lâm Nham một cái động cơ gây án..."

"Có lẽ ngay cả trận mưa lớn kia cũng đã sớm được đoán trước..." Ngón tay phải Tề Duệ gõ nhẹ vào cửa sổ xe, nói không nhanh không chậm.

Sở Phi Phàm giật mình một chút, "Không có khả năng đi. "

"Để chúng ta ở lại trong công viên qua một đêm, kéo dài thời gian, một đêm này cũng đủ để hắn tiêu hủy tất cả manh mối..." Thanh âm Tề Duệ lộ ra một tia tức giận còn có hưng phấn, thật sự là đối thủ cao tay khó có được.

...... Ai có bản lĩnh này làm chuyện thiên y vô phùng* như vậy.

* Thiên y vô phùng (thành ngữ Trung Quốc): "thiên y vô phùng" nguyên ý là quần áo mà thần tiên thượng thiên mặc không có khe hở, sau đó dùng để so sánh thi văn tự nhiên hồn nhiên, hoặc sự vật chu đáo hoàn mỹ, không có dấu vết tạo ra.

Quan trọng nhất, tại sao đối phương phải làm như vậy.

Sợ anh tra được? Rốt cuộc muốn che dấu cái gì...

Sở Phi Phàm nhíu mày suy nghĩ, "Hiện tại cảnh sát căn cứ vào tư liệu tìm kiếm nạn nhân, bước đầu nhận định Lâm Nham chính là nghi phạm trong vụ án gian sát trước đó, cho nên bọn họ cho rằng động cơ Lâm Nham bắt Mộ Tư Nguyệt giống như bảy vụ án trước đó, chỉ là tâm lý vặn vẹo muốn trả thù phụ nữ. "

"Tề Duệ, cậu nói Lâm Nham này vì sao lại chọn Mộ Tư Nguyệt?"

"Không biết." Tề Duệ trả lời rất dứt khoát.

Sở Phi Phàm thông qua gương chiếu hậu thấy Tề Duệ nhắm nửa con mắt chợp mắt, liền cũng không mở miệng nữa, xe một đường vững vàng lao vùn vụt.

Nhưng lông mi Tề Duệ hơi rung động, biểu tình cũng ẩn qua một phần tức giận cùng nặng nề.

Có lẽ ông nội suy đoán không sai, Mộ Tư Nguyệt đi theo anh, cô sẽ bị liên lụy...


"Mộ Tư Nguyệt!" Đột nhiên, Sở Phi Phàm kêu một tiếng, giống như là có chút kinh ngạc.

Tề Duệ lập tức mở mắt, nhanh chóng hỏi một câu, "Cô ấy làm sao vậy?! "

Có lẽ ngay cả chính anh cũng không chú ý tới, lúc này thần sắc anh không còn bình tĩnh như bình thường, lộ ra lo âu.

Sở Phi Phàm thấy Tề Duệ phản ứng lớn như vậy, đầu tiên là có chút hơi giật mình, lập tức đưa tay chỉ ngón tay vào phía trước, "Nơi đó, Mộ Tư Nguyệt ở trước cửa siêu thị. "

Tề Duệ nhìn theo hướng ngón tay anh, quả nhiên thân ảnh nhỏ nhắn kia đang đứng ở lối vào siêu thị, cô đứng ở nơi đó nói chuyện phiếm với một người đàn ông xa lạ, không biết đang nói cái gì.

"Dừng xe!" Ngay khi xe sắp lướt qua, Tề Duệ không hiểu sao lại nói hai chữ.

Sở Phi Phàm đành phải đạp phanh gấp, có chút buồn bực quay đầu lại, "Không phải nói muốn đi câu lạc bộ tư nhân Sương Mù sao? Dừng lại ở đây để làm gì?"

Tề Duệ không để ý tới anh, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Mộ Tư Nguyệt bên kia, đột nhiên đồng tử híp lại, mang theo một phần không vui.

Cô đối với cái người qua đường không quan trọng kia, cười đến ngọt ngào như vậy!

Tề Duệ nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn quen thuộc này của cô, nụ cười xán lạn của cô, hơn nữa còn so với vẽ thủ thế*, giống như là tâm tình nhỏ bé phi thường kích động.

* so với vẽ thủ thế: ý là nói dùng cử chỉ để miêu tả sự việc gì đó

Nhìn một chút, sắc mặt Tề Duệ tối sầm lại.

"Mấy ngày nay tâm tình của cô ta rất tốt?" Cô sống một mình bên ngoài, không nhìn thấy anh, vì vậy tâm trạng rất tốt, phải không!

Phanh một tiếng!

"Này! Tề Duệ, cậu đi đâu vậy? "

Sở Phi Phàm mở to hai mắt, không dám tin nhìn Tề Duệ cư nhiên mở cửa xe đi ra ngoài, bộ dạng muốn đi trả thù.

Sở Phi Phàm thấy sắc mặt anh có chút kỳ quái, lập tức đi theo, nhìn anh sải bước đi vào siêu thị, bộ dáng giống như gặp quỷ, chạy đến bên cạnh anh, "Tề Duệ, cậu muốn đi vào? "

"Tôi không thể đi vào sao?" Thanh âm âm lãnh của Tề Duệ thể hiện rõ ràng tâm tình khó chịu.

Sở Phi Phàm sững sờ, đương nhiên có thể đi vào, bất quá...

Tề Duệ, hắn muốn vào siêu thị? Hắn đã bao giờ đến một nơi như thế này?! Hẳn là chưa từng đi.

______________________________________

* Đôi lời của editor: Bây giờ là 12 giờ đêm...Trước đó, mình định khi nào truyện đạt 20k view mình sẽ bạo 5 chương. Nhưng mấy hôm trước có một cmt hỏi khi nào ra chương, mình liền không chờ được đăng một chương. Hôm nay, lúc 11h lại có một cmt hỏi khi nào ra chương, mình lại vào đăng liền hai chương. Vậy nên ý là, sự ủng hộ của m.n là động lực lớn nhất cho mình. Thực ra mình chuẩn bị rất nhiều bản thảo, có đợt mình đăng 6 chương 1 ngày, ngồi chờ, đếm từng view. Nhưng giai đoạn đó, view tăng rất chậm, hầu như không tăng, mình rất buồn. Cho nên sau này, các bạn hãy cho mình thấy các bạn nhé ( chỉ cần vote thôi cũng được), và nếu muốn mình sẽ ra lịch đăng chương ( vì mình có sẵn rất nhiều bản thảo mà >< )
Cảm ơn m.n ❤️