Cô đã từng nghe qua loạt tiếng xấu của tên này, nhưng không nghĩ rằng mình lại xui xẻo mà động phải anh ta. Nếu biết trước anh ta là cái tên thiếu gia khốn nạn kia của Bác Vũ thì sẽ không lên tiếng để khiến chuyện to thêm như vậy.
"Chờ chút, các người thả bạn tôi ra trước đã." Thẩm Mặc cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Lúc này mấy người đang đứng xung quanh xem bắt đầu cười trộm, giống như là đang thưởng thức vở kịch gì hay lắm.
Nếu bây giờ gọi điện thoại cho Lục Gia Dật, sợ rằng anh ta sẽ không tới cứu mình, nghĩ đến đây, lòng Thẩm Mặc lại lạnh thêm phân nửa.
Trong chốc lát, Thẩm Mặc mím môi rồi mở miệng: "Bảo tôi quỳ xuống, việc này thực sự tôi làm không được. Nhưng tôi biết, tôi làm mất mặt anh ở đây thật không nên, cũng không thể biện minh gì thêm, cho nên...chúng ta dùng quy tắc đường phố, được chứ?"
"Quy tắc đường phố? Cô biết sao?"Vị thiếu gia kia hứng thú cười nói.
Thẩm Mặc gật đầu, sau đó nhanh chóng cầm lấy một chai bia trên bàn, định đập vào đầu mình.
"Mặc Mặc, đừng, đừng." Thấy rõ ràng từng hành động của cô, Thiệu Dật hét lên.
Nhưng lúc này có một bàn tay khác nhanh hơn, đoạt lấy chai bia trên đỉnh đầu cô.
Xém chút xíu nữa thôi, cô sẽ tự đập bể đầu mình...nhưng cô biết, nếu không làm như vậy thì sau này lúc nào cũng sẽ dễ dàng bị nguy hiểm.
Thẩm Mặc kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, không sai, chúng ta đang dùng cụm nghiêng nước nghiêng thành để miêu tả nhan sắc của một người đàn ông.
Như vậy cũng đủ để biết vẻ tuấn mỹ của anh ta đạt đến mức nào rồi. Hiện nay đang hot là các chàng trai trẻ, trái tim thiếu nữ bị mê luyến bởi những nam thần như vậy. Nhưng trong khoảnh khắc chớp nhoáng này. Thẩm Mặc cảm thấy người đàn ông tước mặt cô bây giơ nếu đem đi so sánh, thì đám nam thần trong giới giải trí chỉ như gió thoảng mây bay không đáng là gì.
Người đàn ông ấy có đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, tóc ngắn được hất lên, bên tai trái lấp lóe một viên kim cương đen vô cùng bắt mắt.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền được đặc chế thủ công từ Ý, kết hợp với chiếc quần tây cũng màu đen xa hoa, càng làm tăng thêm vẻ thần bí của anh, đôi môi mỏng kia kết hợp lại tạo thành một ngũ quan hoàn mỹ. Làm cho người khác muốn hét đến chói tai vì vẻ đẹp này, Thẩm Mặc tự nhận mình không phải là bị si mê rồi, nhưng là trong phút chốc như thế, cô có chút thất thần.
Nếu như phải chọn ra một khuyết điểm trên gương mặt kia thì chính là vẻ mặt quá mức lạnh lùng kia.
Thoạt nhìn, anh khoảng hai mươi tuổi, nhưng ánh mắt đó lại lạnh giá như trời đông rét buốt vào tháng chạp, không hề có chút nhiệt độ nào.
Mà mới vừa nãy...anh ta vừa chộp lấy chai bia của mình sao? Thẩm Mặc trầm tư suy nghĩ.
"Anh là ai? Sao lại xen vào chuyện người khác như vậy?" Liễu Vĩ mắng mỏ người đàn ông trẻ tuổi vừa đến kia.
Người đàn ông kia nhìn xung quanh một lượt, mới mở miệng, thanh âm vô cùng dễ nghe: "Mấy thứ bại hoại này chỉ biết làm khó phụ nữ."
"Mày dám chửi tao, mày biết tao là ai không? Tao là người thừa kế của Bác Vũ đấy, biết không hả? Là tập đoàn Bác Vũ đấy, người đâu, mau lên cho tao, trước tiên cho cái tên thích xen vào chuyện người khác này một bài học đã?"Liễu Vĩ cả giận, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ.
Mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng bắt đầu chen lên, nhìn Thẩm Mặc đã có chút kinh hồn bạt vía.
Nhưng chẳng đợi mấy tên kia bước đến chỗ người nọ, liền nghe thấy một âm thanh: "Mau dừng tay."