Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 82




Lạc Tĩnh Dực đỡ lấy Trần Cách, chậm rãi dìu thân hình suy yếu của nàng lên giường. Dọc đường đi, Trần Cách mê mê trầm trầm gục đầu vào lòng Lạc Tĩnh Dực mơ màng ngủ. Trong giấc mộng, ký ức về trận triền miên ở phòng tắm thi thoảng lại xẹt về, khiến nàng đứt quãng hừ hừ ba tiếng "Lạc Tĩnh Dực"...

Lạc Tĩnh Dực để Trần Cách gối đầu lên cánh tay quý giá xứng đáng mua bảo hiểm của mình. Nghe thấy thanh âm nỉ non của người yêu, Lạc Tĩnh Dực thập phần vừa lòng dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua vành tai nhỏ đỏ lựng trước mắt, vậy mà Trần Cách đã vội vàng bừng tỉnh.

"Lạc lão sư?!" Trần Cách lập tức chống tay ngồi dậy, như thể muốn đuổi theo phạm nhân bỏ trốn.

Lạc Tĩnh Dực nhìn thần sắc hốt hoảng của nàng liền biết giấc mộng vừa rồi không chỉ có dư vị vui sướng, mà còn có hoảng sợ và lo âu.

"Không cần sợ, kẻ gϊếŧ người đã bị khống chế." Lạc Tĩnh Dực giơ tay men theo mái tóc dài và đường nét khuôn mặt Trần Cách vuốt ve, chậm rãi đem nàng nhu thuận tựa vào lòng mình.

Cái ôm ấm áp cùng mùi xạ hương trắng của Lạc Tĩnh Dực dần dần vây lấy toàn bộ thân người Trần Cách, nỗi khiếp sợ xé rách ruột gan từ từ hòa hoãn.

"Cảnh sát có đến không?" Trần Cách lười biếng dựa vào lòng Lạc Tĩnh Dực, hừ hừ câu hỏi trong cổ họng.

"Duẫn Hâm nhắn cho ta là có" Lạc Tĩnh Dực đáp, "Có lẽ lát nữa cảnh sát sẽ đến hỏi thêm vào câu. Đừng lo lắng, tới lúc đó hẵng tính, bây giờ lo nghỉ ngơi đi, mắt cá chân của ngươi lại sưng lên rồi"

Trần Cách đã lâu không được cảm thụ hơi ấm của Lạc Tĩnh Dực. Rõ ràng cùng ở một chỗ với nhau, nhưng mỗi người đều có vô số việc riêng phải hoàn thành, đôi khi còn kéo dài xuyên đêm, căn bản không có thời gian cũng không tinh lực làm gì khác. Trần Cách thật sự không nỡ lãng phí giây phút ở chung hiếm hoi này, đầu ngón tay chậm rãi quấn lấy ngọn tóc của Lạc Tĩnh Dực: "Ta không mệt a......"

"Không mệt?" Lạc Tĩnh Dực rất có hứng thú cúi xuống nhìn người trong lòng, "Vẫn chưa ăn no, còn muốn nữa?"

Lạc Tĩnh Dực tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình vành tai Trần Cách nhanh chóng hóa hồng sau khi nghe thấy câu hỏi của mình. Trần Cách cứng đờ người không biết trả lời thế nào, ôm lấy Lạc Tĩnh Dực rúc đầu giấu kín mặt trong lòng nàng.

Quá đáng yêu......

"Ngươi là đà điểu sao?" Lạc Tĩnh Dực chọc chọc lên đôi tai hồng thấu còn lộ bên ngoài, "Chỉ đem mặt giấu đi là chưa được"

Trần Cách dụi dụi đầu, dán sát tai lên bả vai Lạc Tĩnh Dực rồi thành thục gập lại, xem như che giấu thành công: "Ta muốn... Nhưng mà... bên trong vẫn còn cảm giác... Lạc lão sư tạm thời buông tha cho ta đi."

Lạc Tĩnh Dực nghe những lời xin đầu hàng này xong cả người phát ngứa, không bỏ được ham muốn dày vò Trần Cách, nhưng chỉ có thể đè nàng dưới thân hôn cuồng nhiệt để xua đi cảm giác khô nóng trong lòng.

Tuy đã cẩn thận tránh đi miệng vết thương, nhưng hôn xong môi Trần Cách vẫn có chút khô nẻ. Lạc Tĩnh Dực lôi bộ chăm sóc da trên đầu giường xuống, săn sóc giúp Trần Cách bôi son dưỡng.

"Ta tự làm được rồi"

Tuy đã tận lực không dùng kính ngữ "ngài", nhưng mỗi khi được Lạc Tĩnh Dực chiếu cố , Trần Cách ít nhiều vẫn sẽ có đôi chút khẩn trương.

Lạc Tĩnh Dực cũng không dừng động tác, viền một lớp son dưỡng đầy đủ xung quanh khuôn miệng nhỏ xinh xắn của Trần Cách, lại cẩn thận bôi thêm cao đặc trị lên miệng vết thương.

Trần Cách cầm tay Lạc Tĩnh Dực, nhìn sâu vào mắt nàng:

"Đến tận bây giờ mỗi khi sực nhớ về thân phận của hai chúng ta, ta vẫn không khỏi sửng sốt"

"Sửng sốt?"

"Ân, nghĩ đến việc mình và thần tượng sùng bái nhất chính thức ở bên nhau, cho dù đã được một thời gian nhưng thi thoảng vẫn cảm thấy sửng sốt như thể đang nằm mộng, khó mà tin nổi sự thực này. Nhưng mà việc ta kính ngưỡng và việc ta yêu ngươi hoàn toàn không xung đột với nhau a."

Lạc Tĩnh Dực nghiêng người nằm xuống, gối đầu lên tay mình, nhìn Trần Cách chậm rãi nói:

"Khi còn ở Lệ thôn ta tình cờ nghe thấy ngươi bày tỏ, nhưng trời đánh là chỉ nghe được nửa phần sau, cái gì mà thích thật lâu rồi thì không thể thay thế. Bởi vậy ta mới chắc mẩm ngươi yêu thầm ta, còn chạy khắp nơi săm soi tìm kiếm bằng chứng. Mãi về sau mới vỡ lẽ là mình bé cái nhầm, vừa xấu hổ vừa hoang mang, sợ rằng ngươi chỉ đang ngộ nhận, hoặc tệ hơn, thấy ta sấn sổ quá nên mới thương hại đáp ứng. Bây giờ ngẫm lại thấy mình thật quá đáng, vô tình tạo ra không ít áp lực làm ngươi khổ sở"

"Không hề! Sao lại cảm thấy áp lực được?" Trần Cách nhổm dậy dùng khuỷu tay chống người nằm sấp, cấp bách mà nghiêm túc phản bác: "Ta đã sớm xác định rõ là mình thích ngươi, cho nên không có áp lực! Nhưng mà... đích xác là có một số việc khiến ta bối rối..."

Mắt Lạc Tĩnh Dực lóe lên một chút: "Tới nỗi không dám nói cho ta biết sao?"

Trần Cách cúi thấp đầu, "Ân" một tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Ta, thật ra...... ngay từ lần ghé qua nhà ngươi đụng độ Bạch Tinh... đã muốn."

Lạc Tĩnh Dực tích cực trêu ghẹo: "Muốn cái gì a? Nói rõ xem"

Trần – bánh bao hấp nóng hôi hổi - Cách: "Chính là...muốn... Lạc lão sư cho ta......"

Lạc Tĩnh Dực thưởng thức bộ dạng bạn gái thẹn thùng rồi lại dũng cảm biểu đạt khát vọng.

Trần Cách nói tiếp: "Nhưng ta cảm giác dường như ngươi không muốn đi đến bước cuối cùng. Rất nhiều lần ta tự kiểm điểm lại xem có phải mị lực bản thân không đủ hay không, lại nghĩ nguyên nhân có thể là bệnh sạch sẽ của Lạc sư phát tác, khiến cho ngươi không muốn đụng vào chỗ đó......"

Lạc Tĩnh Dực càng nghe càng áy náy.

Quả thật nhiều năm nay luôn bị thói ở sạch quấy phá, ngủ cùng một giường đã khó khăn, đừng nói đấu tranh tư tưởng để đi đến bước cuối cùng.

Nhưng Trần Cách là ngoại lệ.

Lạc Tĩnh Dực luồn tay vào mái tóc mềm mại của Trần Cách vuốt ve, lại hôn lên trán, hôn lên chóp mũi của nàng......

"Với người khác quả thật ta rất xét nét, nhưng cái tính xấu ấy bất lực áp dụng lên người ngươi. Cho dù ngươi có lăn trong bùn như đêm qua ta cũng không ngại, như thể bẩn cỡ nào cũng được ngươi tinh lọc sạch sẽ " Lạc Tĩnh Dực nhìn sâu vào mắt Trần Cách "Ngươi phá hủy mọi quy chuẩn ta đặt ra từ trước tới giờ, nhưng chuyện này không hề làm ta khó chịu, trái lại còn rất hưởng thụ, biết không hả kẻ phá luật "

"Biết không hả kẻ phá luật"

Từng lời Lạc Tĩnh Dực mềm mại đi vào thẩm thấu tất cả mọi giác quan, mọi tế bào trên người Trần Cách, khiến nỗi xúc động lan tỏa khắp cõi lòng. Mắt Trần Cách bắt đầu ngập nước.

"Ta lại muốn rồi."

Trần Cách tự giác cởϊ áσ ngủ, để lộ thân hình hoàn mỹ trước mặt Lạc Tĩnh Dực. Nhìn bộ dạng Lạc Tĩnh Dực vì mình mà trầm mê, tim Trần Cách đập lung tung loạn xạ, rộn lên hưng phấn lẫn chờ mong.

......

"Chỗ này cũng bị thương......" Trần Cách lẩm bẩm.

Trần Cách lên xuống hai bận tạm thời no nê, đủ sức lực ngồi dậy kiểm tra Lạc Tĩnh Dực, phát hiện dưới lòng bàn chân có mấy vết cắt khá sâu vẫn còn rỉ máu. Lúc này mới biết Lạc Tĩnh Dực sợ nàng xảy ra chuyện nên lột giày cao gót, đạp chân trần chạy khắp nơi sục sạo, vậy mà lúc đó vì quá căng thẳng mà Trần Cách không để ý.

Trần Cách lấy hòm thuốc ra tỉ mỉ rửa kỹ miệng vết thương bằng cồn, kiểm tra cẩn thận tới lui xem còn dăm đá nào bên trong không, rồi thật nhẹ nhàng bôi thuốc đỏ tiêu độc.

Lạc Tĩnh Dực dựa nửa người vào chồng gối kê sẵn, tay chống đầu nhìn Trần Cách hỏi: "Không mệt sao? Mấy vết thương nhỏ này không đáng ngại, nghỉ ngơi đi"

"Không đâu." Trần Cách chăm chú giúp Lạc Tĩnh Dực xử lý xong hết vết thương mới ngẩng đầu lên. "Ta có làm gì mà phải mệt, ngươi mới mệt kìa"

Lạc Tĩnh Dực cười cong đôi mắt: "Ngươi cũng muốn được mệt như ta?"

"Ta......ta......" Vừa nghe Lạc Tĩnh Dực hỏi, vô số hình ảnh sắc tình đưa lên đảm bảo không qua được kiểm duyệt thoắt vụt trước mắt Trần Cách, nàng ú ớ trong cổ họng nửa ngày cũng không nói thành câu.

Lạc Tĩnh Dực: "...... Ta thấy ngươi nuốt khan liên tục. Quá háo sắc nha"

Trần Cách lập tức che yết hầu lại: "Không có a!"

Lạc Tĩnh Dực: "Ừ, vậy ngoan ngoãn nằm yên để ta yêu thương là được"

Trần Cách: "......"

Trần Cách ủy ủy khuất khuất nhỏ giọng nói: "Ta không có nói không muốn"

Lạc Tĩnh Dực ngồi dậy gặm gặm vành tai nhỏ mềm tròn xoe trước mặt, hài lòng nhìn bả vai Trần Cách ngượng ngùng rụt lại, ánh lên một nét gợi cảm khó tả.

"Chuyện này không vội." Môi Lạc Tĩnh Dực hướng xuống một chút, thì thầm vào sâu trong tai Trần Cách: "Nếu ngươi muốn, bất cứ lúc nào ta cũng có thể cho ngươi"

"Ân......" Trần Cách mềm nhũn như bông mà dựa vào vai Lạc Tĩnh Dực, cảm thấy ngại muốn chết khi Lạc Tĩnh Dực đùa bỡn mình dễ như trở bàn tay thế này, nhưng đồng thời cũng thực thỏa mãn.

"Cho ta cái gì a......" Trần Cách hôn nhẹ lên cần cổ ấm áp tản mát hương nước hoa của Lạc Tĩnh Dực, thậm chí còn muốn chôn mặt ở đây mà ngủ.

"Cái gì cũng được." Lạc Tĩnh Dực vuốt ve lên ót Trần Cách "Cứ y theo giao kèo trước đó"

Nhắc tới "trước đó", Trần Cách sực nhớ cặp nhẫn mấy lần định đưa cho Lạc Tĩnh Dực đều đưa hụt.

"Lạc lão sư, ta ——"

Trần Cách đang muốn đề cập chuyện này thì bỗng có người gõ cửa.

Là cảnh sát đến để hỏi chuyện.

Lạc Tĩnh Dực vừa lòng: "Tới rất đúng lúc, không làm chậm trễ chuyện quan trọng hồi nãy. Hoan hô cảnh sát nhân dân"

Trần Cách: "......"

Tức giận, rõ ràng đến quá trễ!

Hung thủ nhởn nhơ hơn hai mươi năm tự dưng lại bị tóm sống, ai nấy đều bất ngờ lẫn kinh hỉ.

Sau khi Trần Cách và Lạc Tĩnh Dực trở về từ đồn cảnh sát, Trần Cách tò mò hỏi vì sao Lạc Tĩnh Dực biết mà chạy đi tìm mình.

"Chẳng lẽ Lạc lão sư linh cảm được trưởng thôn là hung thủ sao?"

Lạc Tĩnh Dực lắc đầu: "Đương nhiên là không, hắn ta che giấu rất khá, trước đó ta chưa từng mảy may hoài nghi trưởng thôn có thể là thủ phạm. Người dân ở đây có lẽ cũng không ai ngờ được kẻ gϊếŧ hại Vương Tố Thu năm đó vẫn thản nhiên sống tại Cờ thôn cách hiện trường gây án không tới 20km"

Trần Cách càng tò mò: "Vậy thì sao Lạc lão sư lại...?"

Lạc Tĩnh Dực thuật lại chuyện Đào đạo nghi trưởng thôn trộm quần áo nên kéo tới nhà của hắn.

"Xung quanh nhà đều trồng hoa?" Trần Cách khó hiểu, "Người già lấy việc trồng hoa làm thú vui thì có gì lạ sao?"

"Ban đầu ta cũng không để ý lắm việc này, nhưng chẳng hiểu sao cứ thấy có gì lấn cấn, lại không biết lấn cấn ở chỗ nào. Vì sao trong thôn đa phần mọi người đều chọn trồng rau cải thiện bữa ăn, mà riêng trưởng thôn lại ngược đời như vậy? Thẳng đến khi thấy bốn chữ "Nhà khách Lộc Thành" trên tấm chăn hắn phơi chưa kịp lấy vào, ta mới biết vì sao mình lại cảm thấy như vậy"

"Lộc Thành? Nhà khách?"

"Lộc Thành chính là nơi Vương Tố Thu sống từ bé đến lớn"

"......"

Những lời này của Lạc Tĩnh Dực làm lông tóc Trần Cách dựng đứng.

"Sau khi hay tin cảnh sát đóng án, hắn biết mình an toàn nên nhởn nhơ ung dung ngoài vòng pháp luật, thậm chí còn tìm tới quê nhà nạn nhân. Loại tội phạm này lấy việc gϊếŧ người làm kɦoáı ƈảʍ, chưa kể còn rất tận hưởng mỗi khi hồi tưởng tàn tích gây án, có lẽ hắn đi Lộc Thành cũng là vì muốn tìm lại hương vị đắm mình trong máu tanh, phỏng chừng trộm chăn mang về là để duy trì cảm giác thỏa mãn đó lâu hơn"

"......"

"Đừng nhìn ta với ánh mắt đó, do ngày thường hay xem series lẫn tiểu thuyết tâm lý tội phạm nên đúc kết thành kinh nghiệm mà thôi" Lạc Tĩnh Dực gõ gõ đầu Trần Cách.

"Hơn nữa sau khi phát hiện ra tấm chăn, ta mới hiểu được vì sao trưởng thôn lại trồng hoa"

Trần Cách gấp không chờ nổi: "Vì sao vì sao?"

"Bởi vì hoa có thể hấp dẫn bướm bay tới"

"......"

Câu nói Lạc Tĩnh Dực như một trận gió lạnh thình lình thổi qua, làm cho Trần Cách không rét mà run.

Phùng Duẫn Hâm kể, khi cảnh sát đến cạy cửa nhà trưởng thôn, phát hiện có một gian phòng chứa đầy tiêu bản bướm, lớn lớn bé bé loại nào cũng có.

Váy vóc của đoàn phim cũng ở trong này, quả nhiên là hắn lấy trộm.

Trưởng thôn si mê bướm trắng, si mê Vương Tố Thu tới gần như mất trí. Biết Vương Tố Thu chuẩn bị cùng bạn trai trốn khỏi Lệ thôn, hắn lúc ấy chỉ mới là một thanh niên hai mươi tuổi bị cơn cuồng loạn làm cho mất khống chế, rắp tâm ra tay sát hại tàn nhẫn Vương Tố Thu.

"Chỉ có vậy...... Ta mới có thể lưu nàng bên cạnh mình vĩnh viễn..." Trưởng thôn cười đầy mãn nguyện.

Tuy đã bị bắt, nhưng một chút ăn năn cũng không có.

Có lẽ cả đời này, hắn vĩnh viễn sẽ đắm chìm trong ảo giác đầy tội lỗi của bản thân.

Vĩnh viễn cho rằng mình có được "bướm trắng".

.

Những nghiệp vụ thẩm vấn điều tra đương nhiên hai người Trần, Lạc không rành rẽ, nhưng lúc ngồi trong đồn cảnh sát, bỗng dưng xảy ra một sự kiện không ai ngờ tới.

Lão Đoạn cũng bị đưa về tra hỏi, lúc cảnh sát dắt ông ta đi ngang qua Lạc Tĩnh Dực và Trần Cách, đột nhiên lão Đoạn khụy chân quỳ xuống trước mặt hai người, dập đầu một cái thật sâu.

Lạc Tĩnh Dực lẫn Trần Cách đều sửng sốt không hiểu chuyện gì, càng sửng sốt hơn khi phát hiện trong mắt lão Đoạn mất sạch nét ngây dại ngày thường, còn ầng ậng nước mắt.

"Cảm ơn các ngươi đã tìm ra chân tướng cái chết cho Tố Thu. Năm đó ta đã thấy họ Sa kia đặc biệt khả nghi, nói không chừng người này chính là hung thủ, nhưng lại không có đủ bằng chứng để tố giác. Cho nên suốt bao nhiêu năm qua mới giả điên giả dại lẩn quẩn ở đây những mong tìm ra cơ hội lột mặt nạ hắn. Ta âm thầm bám theo Trần tiểu thư và nữ vệ sĩ đến chỗ họ Sa giăng bẫy định giở trò mưu mô chước quỷ, rồi nấp một góc theo dõi động tĩnh. Lúc hắn bảo đi mượn camera, thực ra là lẻn ra đánh lén vệ sĩ đi theo Trần tiểu thư . Nhiều năm như vậy...ta rốt cuộc cũng chờ được đến ngày hắn lộ đuôi cáo. Nhìn thấy tên ác nhân bị tập nã quy án, ta...ta... Ta thật hạnh phúc, haha! Tố Thu nếu có linh thiêng, cũng sẽ ngậm cười nơi chính suối......"

Lạc Tĩnh Dực và Trần Cách nghe lão Đoạn thổn thức tỏ bày, âm thầm quay qua nhìn nhau.

Hóa ra lão Đoạn mới là Lưu Nghệ - người yêu của Vương Tố Thu.

Sau cái chết của cô, ông ta phiêu dạt đến Cờ thôn ẩn mình, luận bàn tuổi tác rõ ràng trùng khớp.

Mặc dù luôn bị cho là đối tượng tình nghi số một gϊếŧ hại Vương Tố Thu, nhưng suốt hai mươi năm dài đăng đẵng, lão Đoạn chưa lúc nào từ bỏ ý định truy tra, lôi hung thủ ra ánh sáng.

Lão Đoạn nói tiếp: "Đúng rồi, ta đã gọi xe cứu thương đưa vệ sĩ của Trần tiểu thư về bệnh viện Ngũ Sơn. Cô ấy chỉ choáng đầu nên bất tỉnh, không có gì nguy hiểm đến tính mạng"

Trần Cách suýt thì quên mất việc này, vội vàng đứng lên cảm tạ lão Đoạn.

Lão Đoạn ôn hòa cười, theo chân cảnh sát vào bên trong.

.

Cho nên, không có quỷ, chỉ là có người giả thần giả quỷ.

Cũng không có thần, chỉ có người chưa từng từ bỏ.

Nhìn bóng lưng gầy gộc xiêu vẹo của lão Đoàn khuất dần, Lạc Tĩnh Dực và Trần Cách đều dâng lên một nỗi xót xa cho bi kịch kéo dài tận hai mươi năm, phá hủy toàn bộ cuộc đời của hai người vô tội.

Nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn.

May mắn —— Ta không đánh mất ngươi.