Lâm Ân đang ở Trùng Khánh quay phim, khó có khi Maggie không cùng tổ, phỏng chừng vì lần trước nhất quyết nhận kịch bản không theo sắp đặt của công ty khiến Maggie vẫn còn ghim thù, muốn tỏ thái độ "Ta còn phải bận rộn lo cho nhiều người khác ngoan ngoãn hơn ngươi" để dằn vặt mình một phen.
Nhân vật lần này rất có sức hút, hoạt bát lại tràn ngập linh khí, duy nhất chỉ có một vấn đề rằng chỉ là nữ nhị, đất diễn không nhiều.
Ở cái công ty nhiều năm như vậy, Lâm Ân làm sao mà không biết chấp niệm nhất phiên của công ty?
Nữ nhị thì sao chứ, nàng không thèm để ý. Kịch bản này khá tốt, Lâm Ân rất thưởng thức nhân vật của mình.
Chỉ còn hơn một năm nữa là đến hạn hợp đồng, Lâm Ân cơ bản đã kiến tạo xong xuôi phòng làm việc cho riêng mình. Đến lúc đó, kỷ nguyên tự do nhất của nàng sẽ mở ra .
Tâm tình Lâm Ân không tồi, tranh thủ giờ giải lao lấy điện thoại ra xem thử tên nhóc Tô Phóng trước đó còn kèo nèo muốn phi hơn hơn một ngàn km chạy tới thăm ban lại nháo cái gì.
Tô Phóng đang quay MV, đoán là đến rạng sáng thì xong, vậy mà còn một hai nhất quyết phải đặt vé chuyến sớm nhất bay đến Trùng Khánh thăm Lâm Ân, chiều mai lại trở về. Vừa nghe vậy Lâm Ân đã nghiêm khắc cự tuyệt.
"Ngươi có thể ở yên một chỗ chuyên tâm nghỉ ngơi không? Cả đêm không ngủ còn muốn chạy lên máy bay vòng vèo trên trời hai ba tiếng đồng hồ? Không sợ đột tử sao?" Liên quan đến vấn đề sức khỏe, Lâm Ân cự tuyệt đặc biệt nhiệt tình.
"Tả không phải đi thăm mỗi mình ngươi, dì nhỏ ta sống ở Trùng Khánh, mẹ ta làm ít đồ ăn muốn gửi cho dì, coi như nhất cử lưỡng tiện."
"Nga, ra vậy, hóa ra ta chỉ là công tác thuận tiện."
"Đại tiểu thư, ngươi quá khó hầu hạ. Vậy ta chuyến này chỉ đến gặp mỗi mình ngươi, được chưa?"
Trên mặt Lâm Ân xuất hiện nụ cười, trả lời: "Không được"
Sau đó không chờ Tô Phóng nhắn tiếp, Lâm Ân lại tiếp tục gửi thêm một tin nhắn thoại: "Ta phải tiếp tục làm việc, ngươi tranh thủ ngủ một chút đi, đừng thức cả đêm. Ngươi chết rồi ta phải làm sao bây giờ?"
Quay xong hết mấy suất diễn trở về phòng nghỉ, Lâm Ân thấy màn hình chính điện thoại hiện lên vài thông báo WeChat, khóe miệng mang theo ý cười click mở lên, phát hiện ngoại trừ tin nhắn của Tô Phóng, thì còn có cả Trần Cách.
Cái này lạ nha.
Ngày thường Trần Cách rất ít khi nhắn WeChat, có chuyện gì sẽ trực tiếp gọi điện thoại hoặc là video call, hầu như chỉ bàn về công việc, mỗi lần nói là cả tiếng đồng hồ.
Hơn nữa lần này không phải tin nhắn thoại mà là tin nhắn văn bản, giống như lén lút gửi đi.
Lâm Ân đặc biệt tò mò Trần Cách nói cái gì, tạm thời chưa mở bong bóng chat của Tô Phóng lên, mà ưu tiên Trần Cách.
【 Ân Ân, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. 】
【 Ngươi và Tô Phóng, vị trí là cố định sao? 】
Lâm Ân: "??"
Lâm Ân nhất thời không hiểu Trần Cách hỏi cái gì.
Vị trí nào? Vị trí gì? Ta với Tô Phóng có đứng chung sân khấu nào hay sao?
Lâm Ân hồi về một cái emoji mèo ú nghiêng đầu mặt khó hiểu, không ngừng hiện lên dấu chấm hỏi.
Trần Cách lập tức hồi âm, xem ra nãy giờ luôn thủ sẵn điện thoại trên tay không rời. Lần này là voice message hơn hai mươi mấy giây. Lâm Ân click mở lên nghe, phát hiện Trần Cách là hoàn toàn dán sát vào microphone để nói, thì thào như thể ASMR, có vẻ sợ bị người khác nghe thấy.
Lâm Ân ban đầu còn kín đáo phê bình Trần Cách hôm nay ngẫu hứng muốn chơi trò điệp viên hay sao, làm gì phải tỏ ra bí mật như vậy. Nhưng khi nghe xong mới hiểu.
【 Chính là...... Ngươi biết đó, nếu là một đôi nam nữ khi tiến tới bước cuối cùng thì dễ rồi, nhưng còn đồng tính hẳn là có chút khác biệt phải không? Mỗi người đảm nhận một vị trí cố định thôi à? Ngươi và Tô Phóng có như thế không?】
Lâm Ân: "......"
【 Ngươi hỏi cái này làm gì? 】
Lâm Ân nghĩ nghĩ, lại gửi thêm một tin nhắn thoại: 【 Chẳng lẽ ngươi cùng Lạc lão sư thật sự ở bên nhau a? 】
Trần Cách đang hóa trang, lợi dụng lúc chuyên viên trang điểm đi ra ngoài lấy thêm dụng cụ, Trần Cách vội vàng tranh thủ thời gian thu âm gửi qua cho Lâm Ân.
Lâm Ân trả lời vừa vặn lúc chuyên viên trang điểm bước vào, Trần Cách tay run lỡ nhấp vào khiến cho âm thanh trực tiếp vang lên. Nàng giật mình hốt hoảng, lập tức thoát khỏi wechat.
Chuyên viên cái gì cũng không nghe được lại thấy cả người Trần Cách mãnh liệt run lên: "??"
Trần Cách quay đầu lại nhìn cô ấy, xấu hổ cười.
Lâm Ân biết ý, vèo vèo vèo gửi liền ba tin, tất cả đều là tin nhắn chữ.
【 Cái đệch tiểu bồ câu ngươi quá siêu cấp vip pro rồi! Cấp độ đại BOSS vang danh sử sách như Lạc lão sư mà cũng bị ngươi thu phục?! Xem ra ta quá xem thường ngươi! 】
【 Ai nha làm gì có chuyện cố định hay không cố định, ai chủ động ai bị động đâu! 】
【 Hỏi thế chắc là hai người các ngươi vẫn chưa lên giường có phải không ? Biết phải nên làm thế nào chứ? Ta chỉ chỉ cho ngươi? 】
Vì để tránh cho người khác vô tình lướt qua thấy nội dung, Trần Cách cơ hồ là ra sức giũ giũ, sao cho áo thun phồng lên lùng thùng để che giấu điện thoại bên dưới, rồi cật lực hướng mắt xuống đọc tin nhắn.
Đọc xong lại bị nhiệt tình của Lâm Ân làm cho ngứa ngáy không yên, bắt buộc phải ngọ nguậy tìm cách hồi âm.
Trần Cách giữ thẳng nửa người trên, đầu cũng không dám nhúc nhích để chuyên viên có thể làm tốt phận sự, tận lực ép sát cằm điều chỉnh con ngươi đi xuống. Tới lúc hai con ngươi muốn rớt ra ngoài, mới gian nan mà đánh xong nội dung.
Trần Cách 0411: 【 Vậy ngươi có bao giờ chủ động không? Tô Phóng thích hay không thích? Ta thấy trên mạng nói, chuyện nữ nữ tùy từng đôi lại khác nhau, có người chấp nhất bảo thủ cũng có người sao cũng được 】
Lâm ân: 【...... Ta và Tô Phóng cũng không quá quan trọng vị trí, ta đơn giản là gái thẳng bị nàng thô bạo bẻ cong, nên đối với chuyện kia khá thoải mái 】
Trần Cách nghĩ nghĩ, vậy giống ta, trước kia cũng là gái thẳng.
Lâm Ân: 【 Hơn nữa làm sao có thể so sánh Tô Phóng với lão Phật gia? Lão Phật gia đi tới chỗ nào cũng đều yêu cầu có người hầu hạ. 】
Trần Cách nghiêm túc gõ từng chữ bênh vực Lạc Tĩnh Dực: 【 Lạc lão sư không phải loại người như vậy đâu, nàng kỳ thật rất biết chiếu cố. 】
Lâm Ân đọc xong tin nhắn của Trần Cách, trong đầu tư dựng hiện ra khung cảnh bọt bong bóng tình yêu bảy sắc cầu vồng bay phấp phới đầy trời.
Che chở giữ gìn cho Lạc lão sư đến như vậy...... Hẳn là đặc biệt thích.
Nhận ra Trần Cách nghiêm túc, Lâm Ân cũng không hồ ngôn loạn ngữ nữa, tri âm tri kỷ cho lời khuyên:
【 Kỳ thật ai cầm trịch không quan trọng, quan trọng là ngươi có thích người ấy hay không. Nếu thật lòng thích khẳng định sẽ đủ dũng khí chủ động. Chủ động cho hoặc là chủ động đòi hỏi cũng không có vấn đề gì a. Bồ câu bồ câu đừng nghĩ nhiều, Lạc lão sư ưu tú, nhưng ngươi cũng rất xứng đáng để cho nàng thích. Thích thì phải nhích đi, nắm lấy cơ hội làm cho đối phương hiểu được tâm ý của mình, đừng thẹn thùng. 】
Nếu thật lòng thích khẳng định sẽ đủ dũng khí chủ động. Chủ động cho hoặc là chủ động đòi hỏi cũng không có vấn đề .......
Trần Cách có chút xuất thần, trong đầu lẩm nhẩm những lời Lâm Ân nhắn nhủ, cảm giác như bắt đầu bừng tỉnh thông thấu.
【 Cảm ơn, ta nghĩ ta biết nên làm như thế nào rồi. 】
Nhận được hồi âm của Trần Cách, Lâm Ân hết sức vui vẻ.
Bồ câu và Lạc lão sư chính thức yêu đương a......
Trước kia đã cảm thấy Trần Cách lợi hại, hiện tại càng cảm thấy nàng lợi hại vô song.
Có lẽ cũng chỉ có Trần Cách mới bắt lấy được Lạc lão sư.
Lâm Ân còn đang bận cảm thán, Tô Phóng đáng thương bị bỏ rơi gấp không chờ nổi gọi điện đến.
Tô Phóng: "Lão gia ngài chạy đi đâu vậy?! Nửa ngày trời không thấy tung tích! Còn làm việc sao?"
Tâm tư Lâm Ân bị bát quái bắt lấy, lúc này mới ngượng ngùng nhớ ra còn chưa trả lời wechat của bạn gái nhỏ nhà mình, cố ý lấy ngữ khí ôn nhu nhất có thể:
"Nãy giờ ta bận rộn nhắn tin với Trần Cách, quên chưa trả lời ngươi"
"...... Thật đau lòng. Ta tò mò a, tới khi nào ngươi mới đừng quá thẳng thắn như vậy nữa, thỉnh thoảng lừa gạt dỗ ngọt ta một chút cũng tốt. Thế nào, chẳng lẽ trong lòng ngươi bạn gái còn không quan trọng bằng Trần Cách?"
"Ai nha, ngươi cái đứa nhỏ này, sao lại dỗi rồi. Ta nói thật ngươi còn bắt bẻ, chẳng lẽ ngươi muốn bị lừa gạt qua mặt mới vui sao?"
"......"
Tô Phóng "hừ" một tiếng: "Rồi rồi, Lâm đại tiểu thư là người thật thà chính trực nhất thế giới. Khi nào xong việc xuống bãi đỗ xe khu H hầm B3 đi, ta đang ở dưới này. Có đem bánh kem chocolate hạnh nhân ngươi thích ăn nhất theo đây"
Lâm Ân lập tức đứng dậy: "Ngươi đến rồi? Không phải còn phải quay MV cả đêm sao?"
"Quay xong lâu rồi, ta đùa ngươi thôi? Thế nào, ngạc nhiên không? Kinh hỉ không?" Tô Phóng thực vừa lòng ngữ khí mừng rỡ của Lâm Ân.
"Ngươi thấy chưa, ngươi cũng gạt ta!"
"??? Cái này cũng tính là lừa gạt? Được rồi, vậy chắc không cần ăn bánh kem này đâu nhỉ? Nếu thế thì để ta quay về"
"Đừng a —— ta lập tức xuống liền!"
Trong lúc Lâm Ân đang đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào được người yêu sủng ái chạy tung tăng xuống hầm, thì Trần Cách bên này đang toàn tâm toàn ý quay phim.
Hôm nay có những cảnh cũng rất nặng ký, nghe nói có cả Đào đạo đến để đảm đương chức vụ cố vấn hỗ trợ trấn cửa ải, tầm soát lại chất lượng hình ảnh, sau đó đề ra ý kiến góp ý cho Phùng Duẫn Hâm.
Lạc Tĩnh Dực ra tiếp Đào đạo, hai người vào phòng chờ xem lại hết tất cả băng hình.
Trần Cách cả ngày cũng chưa thấy Lạc Tĩnh Dực đâu, gian nan đem hết thảy lực chú ý tập trung vào chính sự, không nghĩ đông nghĩ tây nữa.
Mặc dù không có Lạc lão sư, nhưng vẫn có Bạch Tinh.
Không biết có phải do được Lạc lão sư chỉ điểm không, hôm nay Bạch Tinh như lột xác, đem cảm giác "gồng" Phùng đạo hay nhắc nhở gột rửa hết toàn bộ, tinh tế khoe ra những nét đặc biệt trong tính cách nhân vật.
Bạch Tinh cơ hồ chỉ cần một take là qua, mà Trần Cách cũng vậy, tuyệt đối không lơ là để xảy ra NG.
Bạch Tinh luôn khiến cho Trần Cách cảm thấy châm chích như có ai đuổi sát theo sau lưng, cách giải quyết duy nhất là chạy, chạy thật nhanh để bảo toàn khoảng cách, chỉ cần mất cảnh giác dừng lại một giây thôi, sẽ bị đối thủ hạ gục.
Nàng và Bạch Tinh đều biết Lạc lão sư để ý nhất là chất lượng sản phẩm, thưởng thức nhất là thực lực của diễn viên.
Mà hiểu biết của Bạch Tinh về Lạc lão sư càng làm Trần Cách phi thường dè chừng. Công bằng mà nói, kỹ thuật diễn của Bạch Tinh cũng không kém Trần Cách là bao, thậm chí kinh nghiệm còn phong phú hơn, những năm vừa rồi đã trải qua rất nhiều đại chế tác.
Trần Cách không thể thua, nàng không muốn làm Lạc lão sư thất vọng, cũng không muốn làm chính mình thất vọng.
......
Cả ngày bò toài trên phim trường khiến Trần Cách kiệt sức, Bạch Tinh cũng bởi vì tập trung quá cao độ, bắt đầu âm ỉ đau đầu, vừa xong suất diễn đã vội chào Phùng Duẫn Hâm về nghỉ ngơi.
Mấy bộ váy bị mất cuối cùng vẫn không tìm lại được.
Đoàn phim thấy trưởng thôn tự mình chạy đến từng nhà hỏi thăm tìm kiếm, tốn nhiều sức lực như vậy nhưng đành phải tay không trở về. Người ta đã hỗ trợ tới nhiệt tình mà mình còn so đo thì hẹp hòi quá, đành phải thôi, chấp nhận mất, cũng không báo cảnh sát làm gì.
Nhân viên lo trang phục cho đoàn phim tranh thủ thời gian lên trấn đảo một vòng, tìm được một cửa hàng có bán loại váy tương tự, nhưng tạm thời không có sẵn, muốn lấy thì phải chờ họ nhập về.
Để chất lượng hình ảnh giữa các cảnh quay trùng khớp, hoãn lịch quay của Trần Cách lại vài ngày cũng không phải không được. Dù sao còn phải ở Cờ thôn quay lâu, tránh được bất hòa với thôn dân tí nào hay nấy.
"Nhưng rốt cuộc là kẻ nào trộm a?"
Tổ trưởng nghĩ trăm lần cũng không đoán không ra, bị chuyện này làm cho tức chết.
"Mấy đứa nhóc bình thường hay chơi lẩn quẩn bên ngoài trường quay bị ta túm lấy gặng hỏi tới phát khóc vẫn luôn mồm nhất quyết chối không phải bọn hắn lấy, nhìn không giống như nói dối. Vậy vấn đề là, quần áo chạy đi đâu?!"
Nhóm tiểu trợ lý sớm đã bị tiểu Mao tẩy não nghe tổ trưởng hỏi, trong lòng chỉ nghĩ tới duy nhất một đáp án, có điều không dám nói ra sợ chọc cho sếp nổi điên. Thế nhưng biểu cảm sợ hãi trên mặt đã bán đứng bọn họ.
"Thế nào, các ngươi lại định nói là quỷ lấy sao? Quỷ ở đâu? Trên thế giới này làm gì có quỷ?! Mau, có giỏi thì lôi quỷ ra đây! Ta cũng muốn nhìn thử một chút!" Tổ trưởng còn đang bận rống thì đột nhiên một tiếng sấm điếc tai gầm lên rung chuyển cả một vùng. Ngay sau đó, mái tôn nhà kho trên đầu bọn họ truyền tới tiếng rầm rập rầm rập, giống như có kẻ nào đang chạy trên đó.
"A a a ——"
Nhóm tiểu trợ lý sợ đến phát khóc, hét lên một tiếng chói tai rồi bỏ mặc tổ trưởng hỏa tốc vùng chạy ra khỏi kho. Tổ trưởng hét to "Chờ ta" rồi vọt thẳng.
"Thật sự quá dọa người!"
Tổ trưởng thấy ba người Lạc Tĩnh Dực bước ra, run rẩy: "Các ngươi không biết đâu. Ta vừa mới nhắc tới..., ngay lập tức đã xảy ra chuyện rồi! Nếu là trùng hợp thì cũng quá đúng lúc đi! Ai cũng bị dọa cho tơi bời"
Lúc này đã về đêm, mấy ngọn đèn leo lắt của Cờ thôn khiến cho thôn nhỏ cheo leo bên bờ núi này càng thêm âm trầm, tựa như muốn rụt hẳn ẩn mình vào trong bóng đêm. Đoàn làm phim phải mở thêm mấy cái giá đèn đặt ra các góc cho sáng sủa.
Đào đạo nghe xong thích thú cười: "Làm sao vậy lão Dư, ngươi theo chân bao nhiêu đoàn phim, bôn ba bên ngoài nhiều năm như vậy, mấy chuyện quỷ dị đâu phải ngươi mới thấy lần đầu. Bị dọa sợ mất mật còn khoe khoang, thật là....Đây, có Lạc lão sư đức Đạt Lai Lạt Ma ở đây ngươi còn sợ cái gì? Nếu có yêu ma quỷ quái gì cứ đi tìm Lạc lão sư siêu độ, làm sao còn sót nổi thế lực hắc ám nào hù dọa ngươi chứ"
Lạc Tĩnh Dực: "...... Lão Đào ngươi nói cái này vô dụng, bổ nhiệm ai cũng phải xem người đó có đạt yêu cầu hay không"
Đào đạo và lão Dư: "......"
Thì ra Lạc lão sư không sợ trời không sợ đất cũng sợ quỷ a.
Sợ quỷ còn viết kịch bản phim kinh dị, Lạc lão sư thật chuyên nghiệp.
Lạc Tĩnh Dực ổn định lại cảm xúc một chút: "Tiểu Trần đâu?"
Lão Dư đáp: "Tiểu Trần quay xong trở về nghỉ ngơi rồi, chắc là đang ở trên phòng"
Lạc Tĩnh Dực trở về tiểu viện, vừa vào cửa đã thấy Trần Cách và thôn trưởng đứng ở ban công lầu hai nói chuyện phiếm.
Trưởng thôn hôm nay mặc quần tây sơ mi trắng cùng đồng hồ dây kim loại, trông như ông chú trung niên trí thức hiền lành dễ mến. Hai người đang nói chuyện gì đó không rõ, chỉ thấy trên mặt Trần Cách vừa gợn lên nụ cười. Bỗng nàng phát hiện Lạc Tĩnh Dực đang nhìn mình, tươi cười càng sâu: "Lạc lão sư!"
Trưởng thôn quay sang Lạc Tĩnh Dực chào hỏi, dặn dò Trần Cách lần cuối: "Vậy quyết định như vậy a, ta chờ ngươi." Sau đó ông ta gật đầu chào hai người rồi rời đi.
"Chờ ngươi làm gì vậy?" Lạc Tĩnh Dực hỏi Trần Cách.
Trần Cách thuật lại, trưởng thôn tới đây ướm hỏi mình có thời gian không, có mấy đứa trẻ trong thôn chuẩn bị một vở kịch muốn diễn cho mình xem.
"Diễn kịch cho ngươi xem?"
Trần Cách gật đầu: "Trưởng thôn bọn nhỏ sau khi xem "Ước nguyện vị thành niên" rất thích bắt chước mấy cảnh của ta và Lâm Ân. Nghe ta đến đây nên nửa tháng nay thường xuyên tập luyện để diễn cho ta xem, còn muốn xin chụp ảnh làm kỷ niệm. Vì thế trưởng thôn đến hỏi ta có thời gian hay không. Ông ấy còn nhờ ta nếu được thì khích lệ bọn trẻ một chút, đừng chỉ suốt ngày lêu lổng bên ngoài, ngoan ngoãn tập trung đọc sách hoặc là phát triển sở thích lành mạnh của bản thân"
Lạc Tĩnh Dực: "Ân, đây là chuyện tốt. Tối nay à?"
"Đúng vậy, ngày mai phải quay cả đêm rồi, khẳng định không có thời gian. Ta cũng sắp sửa đóng máy. Kỷ tỷ bảo đóng máy xong phải lập tức bay về Bắc Kinh chụp tạo hình cho phim mới của Chử đạo. Hy vọng ta thật sự có thể gieo cho bọn trẻ một chút hy vọng, để chúng có niềm tin mà trưởng thành. Tựa như......"
"Tựa như cái gì?"
Trần Cách định nói "Tựa như ta nhiều năm trời vẫn luôn nhìn theo hào quang của Lạc lão sư mà đi, mới đủ kiên trì theo nghề đến ngày cùng Lạc lão sư tương ngộ", nhưng sau đó nghĩ lại, Lạc lão sư sẽ không muốn nghe những lời nặng mùi sùng bái kiểu như vậy.
"Không có gì, ta đi trước a Lạc lão sư."
Trần Cách tạm thời áp xuống ý niệm thổ lộ với Lạc Tĩnh Dực, chờ đêm nay xong việc trở về sẽ chủ động dùng hành động trực tiếp khiến cho Lạc Tĩnh Dực thể hội rõ ràng tình yêu của mình.
Lạc Tĩnh Dực như đang suy tư gì, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng. Trần Cách đi vài bước quay đầu lại, hỏi: "Lạc lão sư đêm nay có định ngủ sớm không?"
Lạc Tĩnh Dực còn chưa trả lời, đã nghe Trần Cách nói: "Chờ ta trở về"
Tác giả có lời muốn nói: Không sợ hãi ha, mấy tình tiết hù dọa này thực mau sẽ trôi qua, không khủng bố...... Go go!
====
Chủ nhiệm nhắn tin sét đánh, 3/9 bắt đầu học onl nha các em không nghỉ lễ. Ơ cô ơi :((((