Phùng Tràng Nhập Diễn

Chương 45




Không xa cách cũng không nghiêm khắc khó tính như Trần Cách dự đoán, mẹ của Lạc lão sư nhìn qua đặc biệt đặc biệt trẻ tuổi, thanh âm khi nói chuyện cũng vô cùng hòa ái dễ nghe, trừ bỏ nhan sắc mỹ miều Lạc lão sư thừa hưởng từ mẹ, rõ ràng tính cách cả hai hoàn toàn bất đồng. Chỉ là... Trần Cách cảm thấy ánh mắt cực nóng của a di đang điên cuồng quét mình từ trên xuống dưới, giống như muốn đem mình đi làm bồ câu quay.

"A di xin cho hỏi, phòng Lạc lão sư ở đâu? Ta muốn đi xem nàng như thế nào rồi." Trần Cách bị nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, vội vàng hỏi sang chuyện khác.

"A, đúng đúng, bảo...... Khụ, phòng ngủ Dực Dực ở trên lầu, a di dẫn ngươi đi lên."

"Cảm ơn a di."

Tả Cẩn dắt Trần Cách đi vào thang máy, Trần Cách kinh ngạc đến ngây người. Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt chứng kiến thế nào là phú hào gia, Trần Cách trong lòng âm thầm cảm thán —— Trong nhà rộng như vậy, còn có cả thang máy, thật là lợi hại!

Thang máy thơm quá...

Là mùi xạ hương trắng, là mùi của Lạc lão sư...

Lúc thang máy chậm rãi đi lên, Tả Cẩn vẫn âm thầm đánh giá Trần Cách. Bà hoàn toàn không ngờ được là tiểu cô nương chạy đến tìm con mình. Con rể đâu 1m8 đâu mĩ mạo bá khí tổng tài đâu?

Chẳng lẽ bảo bảo vì tiểu cô nương này mới không màng bệnh tật, một hai đá tung chăn chạy ra cửa sao? Rồi lại bởi vì chính tiểu cô nương này trêu chọc phải ôm một bụng tức giận trở về? Tả Cẩn càng nghĩ càng nhịn không được, nói với Trần Cách: "Ta họ Tả, ngươi gọi ta là Tả a di là tốt rồi."

Trần Cách vội đáp lại: "Xin chào Tả a di"

"Ta gọi ngươi thế nào cho tiện?"

"Ta tên Trần Cách, nhĩ đông Trần, phá lệ...... Cách."

Trần Cách thiếu chút nữa buột miệng nói thành "Phá lệ hân động cách". Tất cả là vì gần đây nàng thường xuyên nhớ thương cái siêu thoại này, rảnh rỗi sẽ dùng acc clone đi vào nhìn một cái, khiến cho đầu óc đều bị bốn chữ này xâm chiếm. Bây giờ biết rõ không có La Hân nào cả, cho nên nhắc tới bốn chữ "Phá lệ hân động" sẽ vô cùng xấu hổ.

Cửa thang máy mở ra, đập vào tầm mắt Trần Cách là phòng khách lầu hai cùng phòng tập thể thao, phòng ngủ Lạc Tĩnh Dực nằm ở trong cùng bên trái, phải xuyên qua một hành lang ngang qua thư phòng và phòng tắm mới đến.

Tả Cẩn chưa vội cho Trần Cách đi vào, cùng nàng ngồi tại phòng khách trò chuyện: "Ngươi cùng Dực Dực nhà ta làm sao quen biết a?"

Trần Cách thành thật trả lời: "Lúc trước ta cùng Lạc lão sư cùng công tác một chỗ."

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Tả Cẩn ngữ điệu mềm mại, mang theo khẩu âm phương nam Trần Cách quen thuộc, so với âm điệu thuần khiết phương bắc của Lạc Tĩnh Dực hoàn toàn bất đồng. Chỉ có điều, Tả a di mặc dù hòa nhã thân thiết, nhưng Trần Cách vẫn bị khớp bởi những câu hỏi của bà.

"Ta năm nay 26 tuổi"

"Ngươi là diễn viên sao?"

"Đúng vậy. Có chuyện gì không a di?" Trần Cách hoàn toàn mù mịt, không hiểu mụ mụ của Lạc lão sư vì sao lại phải truy tận gốc nhân thân mình. Ta đơn thuần là muốn đến thăm người bệnh, cũng không phải đến hỏi cười nàng a...

"Không có gì, thấy ngươi lớn lên xinh đẹp lại có khí chất, nên liền tò mò không biết ngươi có phải diễn viên hay không." Trần Cách gật gật đầu, hướng Tả Cẩn cười cười một chút, âm thầm đổ mồ hôi trộm, không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu.

Tả Cẩn tiếp tục thở dài: "Dực Dực vừa mới hạ sốt chưa bao lâu, không lo nghỉ ngơi tới nơi tới chốn lại chạy ra đường, cũng không biết bên ngoài gặp chuyện bức xúc gì mà lúc trở về đặc biệt không cao hứng, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào nhà, trán nóng hầm hập như ai đốt. Tiểu Trần, ngươi có biết nguyên nhân không?"

Trần Cách nghe thấy liền đau lòng, áy náy hướng Tả Cẩn thành thật nhận lỗi: "Có lẽ là do ta chọc Lạc lão sư không cao hứng"

Quả nhiên là giận dỗi tiểu Trần! Tả Cẩn trên mặt âu sầu, thật ra trong lòng cười hề hề: "Nga —— thì ra là bởi vì ngươi, khó trách trời nóng như vậy vẫn cất công chạy đến thăm Dực Dực. Hai ngươi vì sao lại cãi nhau a?"

Trần Cách lễ phép cười đáp: "Chuyện này một hai câu không thể nói rõ."

Tả Cẩn bát quái không thành, cũng không tiện theo đuổi mãi, miễn cho tiểu Trần cảm thấy mụ mụ của Lạc lão sư không đứng đắn, thế là quay sang tham mưu cho Trần Cách : "Đừng để bộ dạng giận trời dỗi đất của Dực Dực nhà ta đánh  lừa, kỳ thật đứa nhỏ này dễ dỗ dành cực kỳ . À, đúng lúc ta mới mua đào mật nàng thích ăn nhất về ướp lạnh, ngươi mang lên cho nàng đi." Nói đoạn Tả Cẩn như gió mà phi xuống lầu, một lát sau cầm theo một mâm thủy tinh đựng đầy ắp đào, miếng nào miếng nấy căng mọng thơm ngát, lại để sẵn hai cái nĩa.

Trần Cách nhận lấy, tự tin tăng được một chút, nhưng nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ phía xa xa, nghĩ đến bản thân chuẩn bị trực tiếp xông vào chốn tư mật của người mình sùng bái nhất, chân bắt đầu mềm không dám tiến lên.

"Tả a di, Lạc lão sư đang ngủ sao? Ta cứ đi vào như vậy có thất lễ không?"

"Hẳn là chưa ngủ đâu." Tả cẩn nói, "Ban nãy còn nói nhạt miệng muốn ăn một chút trái cây, phiền ngươi đưa vào cho nàng đi" Tả Cẩn kiếm chuyện nói dối, phất phất tay ra hiệu cho Trần Cách tiến vào.

Hai bên hành lang treo một ít tranh phong cách lập thể, ngoài ra còn có những bản in trường đoạn kịch bản Lạc Tĩnh Dực tâm đắc, thêm cả những tấm ảnh Lạc Tĩnh Dực chụp chung với bạn bè. Trần Cách nhịn không được ngẩng đầu xem, những trường đoạn này đặc biệt quen thuộc, đều là sản phẩm của những biên kịch gia cấp độ đại thần trong giới, mà ảnh chụp chung toàn bộ là với đạo diễn cùng biên kịch hàng đầu từ các quốc gia khác nhau. Hành lang này quả thực là thiên đường của người yêu điện ảnh.

 Lạc Tĩnh Dực ở mỗi bức ảnh đều không cười lấy một cái, khí tràng mười phần lạnh lùng. Nếu không phải kiểu tóc cùng quần áo không giống nhau, Trần Cách liền cảm thấy Lạc Tĩnh Dực dùng lệnh copy paste mặt nàng lên tất cả các ảnh vậy. Khi ở Lệ thôn Triệu Liễm chụp ảnh biểu cảm Lạc lão sư cũng y đúc như vậy, thật đúng phong cách của nàng, Trần Cách phì cười.

Đi đến cuối hành lang, Trần Cách nhẹ nhàng gõ gõ lên cánh cửa đóng kín.

"Lạc lão sư?"

Không có tiếng trả lời.

Trần Cách đẩy cửa phòng ngủ đi vào, bên trong phi thường tĩnh lặng, bức màn dày nặng che chắn quá tốt, mặc dù đang là ban ngày nhưng không có bất kỳ tia nắng nào lọt vào. Không gian xung quanh tối om, chỉ có một ngọn đèn ngủ đầu giường được bật lên đem lại ánh sáng vàng dìu dịu cho căn phòng. Trương giường cao cao hiện ra trước mắt Trần Cách, từ chân giường đến chăn gối, thậm chí bịt mắt của Lạc Tĩnh Dực tất cả đều một màu trắng toát.

Lạc Tĩnh Dực mang bịt mắt cùng tai nghe bluetooth nằm nghiêng một bên. Trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng kéo đến vai, mái tóc đen xoăn dài từng lọn mềm mại rũ xuống gối, đôi môi đỏ hơi hé mở, vững vàng thở ra hít vào nhè nhẹ. Lúc này cảnh tượng Lạc Tĩnh Dực an tĩnh ngủ khiến Trần Cách có ảo giác giống như người nào khéo tay đem cổ tích và huyền huyễn giao thoa, đẹp đến quỷ dị.

Vì bên trong quá yên ắng, nên Trần Cách có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc từ tai nghe của Lạc Tĩnh Dực . Trần Cách đem mâm trái cây để lên bàn trà. Lạc lão sư ngủ rồi sao? Còn nghe nhạc lớn như vậy, sợ sẽ làm tổn thương lỗ tai.

Trần Cách tiến lên muốn tháo tai nghe xuống giúp Lạc Tĩnh Dực, nhưng mà trương giường này thật sự quá rộng, Lạc Tĩnh Dực lại nằm ngay chính giữa, Trần Cách chỉ có thể một tay chống ở mép giường nỗ lực giữ thăng bằng, một tay cố rướn ra hết cỡ. Ngay lúc Trần Cách sắp sửa chạm tới, Lạc Tĩnh Dực nãy giờ giống như ngủ say bỗng nhiên nâng tay lên chụp một cái, vừa vặn bắt được tay Trần Cách.

"Không phải con bảo muốn ở một mình sao?" Mặc dù không tháo bịt mắt, cũng có thể thấy rõ ràng Lạc Tĩnh Dực nhíu mày không hài lòng, trong giọng nói mang theo lửa giận: "Sao mẹ lại tự tiện xông vào?" Nói rồi tự gỡ tai nghe ra.

Trần Cách bị nàng nắm chặt như vậy, giật mình muốn đổ sụp người xuống, thật vất vả mới có thể giữ vững tư thế đứng yên không để tình huống đáng xấu hổ nào xảy ra, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi..."

Lạc Tĩnh Dực nghe được âm thanh này, ấn đường lập tức giãn ra. Nàng dùng ngón tay cái lướt tới lướt lui trên da thịt của bàn tay mình vừa bắt lấy, nhận ra người này dĩ nhiên không phải Tả Cẩn, liền kéo bịt mắt lên, thấy ngay một bóng hình quen thuộc.

Trần Cách có chút hoảng loạn muốn tránh, khuôn mặt xinh đẹp trở nên rụt rè như nai con. Khoảng cách gần như vậy, cả hai đều có thể thấy hình bóng mình trong mắt của đối phương.

"Sao ngươi lại tới đây?" Lạc Tĩnh Dực hỏi nàng.

"Biết Lạc lão sư ngã bệnh nên không yên lòng, muốn đến xem tình trạng ngươi như thế nào." Trần Cách có chút câu nệ, nhưng lời nói đặc biệt chân thành.

Lạc Tĩnh Dực nghe xong, vừa rồi còn muốn làm ra vẻ vẻ bực bội lâu thêm một chút, hiện tại liền lập tức vứt bỏ tâm tư đó.

"Ngươi làm sao biết ta bệnh?"

"Lúc thử vai nghe Đào đạo cùng Lục tổng nói."

"Còn địa chỉ?"

"Hỏi Triệu Liễm."

Nhãi ranh này được a, rất thông minh.

Lạc Tĩnh Dực đỡ lấy cánh tay Trần Cách ngồi dậy, mái tóc quăn dài nồng đậm theo động tác của nàng trở nên có chút tán loạn, kết hợp với thần sắc âm trầm khi mang bệnh càng có tính công kích. Trần Cách cũng không dám ngồi xuống mép giường, chỉ có thể rụt rè đứng yên một chỗ.

Lạc Tĩnh Dực mặc một cái váy ngủ gợi cảm, tóc dài rũ dọc theo cần cổ thiên nga mảnh khảnh rơi xuống đến xương quai xanh tinh xảo, càng thưởng thức càng cảm thấy đẹp đến rung động tâm can. Da Lạc Tĩnh Dực vốn đã trắng, lúc này phát sốt gương mặt có thêm một chút ửng đỏ, khiến cả người phát ra sắc thái diễm lệ câu hồn. Mỹ nhân như vậy đứng trong căn phòng ngủ sang trọng mà tao nhã của mình, càng làm cho không gian ở đây giống một tạo hình điện ảnh được chăm chút tỉ mỉ. Lạc Tĩnh Dực phát hiện ánh mắt Trần Cách nhìn mình có chút trắng trợn, không nhịn được cười trộm.

Lúc này biết ta là Lạc Tĩnh Dực, là bạch nguyệt quang thầm thương trộm nhớ đã lâu, việc đầu tiên phải làm là tông cửa phòng ngủ chạy vào tìm người. Nhóc con này nhìn qua thành thật dễ bắt nạt, kỳ thật vẫn là người trẻ tuổi cuồn cuộn khí huyết, nghĩ cái gì liền làm ngay cái đó a.

Lạc Tĩnh Dực nhìn mâm trái cây đặt trên bàn: "Mẹ ta bảo ngươi đưa đến?"

Trần Cách: "A di nói Lạc lão sư muốn ăn đào mật, bảo ta đem đến cho ngươi."

Lạc Tĩnh Dực: "Ân, đích xác có điểm muốn ăn."

Trần Cách đặc biệt có linh tính, nghe thế lập tức chạy đến lấy cho Lạc Tĩnh Dực, nhưng Lạc Tĩnh Dực trước giờ không có thói quen ăn trên giường, liền xốc chăn đi xuống. Không có chăn che đậy, toàn bộ đường cong nóng bỏng bên dưới váy ngủ tơ tằm hiển nhiên đều lộ hoàn toàn ra tới. Trần Cách nhìn đăm đăm đến hóa ngốc.

Dáng người Lạc lão sư hóa ra quyến rũ thành thục đến như vậy...

Trước đó đã cùng ở một chỗ với nhau mấy ngày, nhưng lúc đó cả hai đều sử dụng loại áo ngủ của khách sạn bọc cả người đến kín mít. Cho nên hiện tại mỹ nhân dáng người như ngọc như lụa lộ ra trước mắt như vậy, Trần Cách sửng sốt cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nét mặt  si ngốc đến dại ra của Trần Cách đều bị Lạc Tĩnh Dực nhìn thấy, lúc này Lạc Tĩnh Dực mới cảm thấy tương đối vừa lòng, ung dung ăn một miếng đào mật. Ân, quả nhiên tươi ngon nhiều nước, rất ngọt.

Lạc Tĩnh Dực đang đắm chìm trong thỏa mãn, lại nghe Trần Cách lúng túng nói:

"Lạc lão sư, hay là ngươi vẫn nên mặc thêm một ít đi. Không phải đang bệnh sao? Áo ngủ này quá mỏng"

Lạc Tĩnh Dực: "......"

Được rồi. Ngươi đừng có hối hận.

Lạc Tĩnh Dực trực tiếp đi đến tủ quần áo gạt mạnh cánh cửa sang một bên khiến Trần Cách ngồi trên sô pha nghe tiếng rầm rập đều giật thót, chỉ biết im lặng khép nép rút người lại. Lạc Tĩnh Dực tiếp tục cộc lốc giật ra chiếc áo khoác to dày nhất trên thanh treo đồ mặc vào, kéo khóa vút một phát nhanh gọn lên tới tận cổ, trở về chỗ ngồi hất hàm hỏi Trần Cách: "Bảo là đến xem ta, hiện tại người cũng đã nhìn thấy rồi, còn có việc gì nữa không?"

Trần Cách thấy Lạc Tĩnh Dực trở về cố ý ngồi ra một một đầu sô pha khác né mình, liền đứng dậy vòng qua ngồi bên cạnh Lạc Tĩnh Dực : "Quả thật không có chuyện gì khác, chỉ là muốn thăm Lạc lão sư, cũng muốn hướng Lạc lão sư nói lời xin lỗi. Ngươi không quản bệnh tình chạy đến xem ta thử vai, ta còn lời lẽ nặng nề chọc ngươi một bụng sinh khí trở về, là ta không tốt"

Lạc Tĩnh Dực ở trong lòng âm thầm nghĩ, mấy câu ngươi nói mà là lời lẽ nặng nề? Vậy bình thường từ ngữ ta dùng còn tới cỡ nào chì chiết? Có điều Lạc Tĩnh Dực không có nói điều này ra.

Trần Cách tiếp tục: "Lúc biết được thân phận của ngươi, ta đích xác là kinh ngạc, còn có một chút cảm giác giống như bị lừa. Bởi vì không biết ngươi chính là Lạc lão sư, cho nên trước mặt ngươi khoa trương nói hươu nói vượn, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật sự thẹn..."

Lạc Tĩnh Dực nhìn người nọ càng nói lỗ tai càng ửng đỏ, Trần Cách theo bản năng giơ tay lên gập đôi tai đang nóng lên xoa xoa, nhìn qua có bao nhiêu mềm mại bao nhiêu mời gọi nắn niết.

"Bởi vì cảm thấy thẹn, cho nên thái độ hồ đồ nói năng mất khống chế. Lạc lão sư, ngươi đừng giận ta."

Quả nhiên không ai hiểu con gái bằng mẹ, Tả Cẩn nói đúng rồi, Lạc Tĩnh Dực đích xác là dễ giận hờn  gục mặt xuống, nhưng nếu chân thành dỗ dành nàng tới nơi tới chốn, thì sẽ vui vẻ trở lại rất nhanh. Lạc Tĩnh Dực cầm cái nĩa đưa cho Trần Cách: "Không phải cảm thấy thẹn sao? Hiện tại không còn thẹn nữa?"

Trần Cách vê vê cái nĩa trong tay: "Lúc trước ở đoàn phim ta đều được Lạc lão sư chiếu cố, Lạc lão sư đối với ta có bao nhiêu tốt, ta đều ghi tạc trong lòng. Ngươi không nói rõ thân phận khẳng định là có nguyên nhân, hôm nay chưa nói một ngày nào đó sẽ nói. Bởi vì nghĩ được như vậy nên tâm trạng bình thường trở lại, không xấu hổ nữa."

Trần Cách đơn giản là trung thực nói ra hết suy nghĩ trong lòng, tuy không có lời nào cầu kỳ hoa mỹ nhưng tất cả đều chạm đến tâm khảm của Lạc Tĩnh Dực. Hai người im lặng ăn uống xong rồi, Lạc Tĩnh Dực gạt mâm trái cây sang một bên, hắng giọng nói: "Ngươi không có sai ở đâu cả, thật ra ta mới là người cần nói rõ một số việc cho ngươi hiểu. Ngay từ đầu nếu Phùng Duẫn Hâm không một hai quấn lấy cầu xin ta tham gia hỗ trợ, thì ta không có bất kỳ khả năng nào đi đến những chương trình như vậy. Từ lúc vào vòng tới nay, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc công khai danh tính để mua về phiền phức cho mình. Chuyện này hẳn ngươi đã biết."

"Ân ân." Trần Cách gật đầu.

Lạc Tĩnh Dực kiên nhẫn giải thích: "Thời gian trước sinh hoạt chung một chỗ, ta bỗng phát hiện ngươi và hình mẫu nữ chính ta luôn tìm kiếm vô cùng ăn khớp, nên mới tìm cách cho ngươi thử vai gửi Đào đạo xem. Hai ta đều thống nhất rằng chỉ cần nhà đầu tư gật đầu đồng ý nữa thì vai nữ chính này là của ngươi. Trần Cách, ta đối với ngươi rất có tin tưởng, nhưng là sợ nói ra chuyện mình chính là Lạc Tĩnh Dực sẽ làm ngươi nảy sinh mặc cảm rằng mình đi cửa sau nên mới không nói. Hơn nữa bởi vì ngươi đối với chuyện thử vai vô cùng khẩn trương, ta liền không muốn làm ngươi phân tán tư tưởng, hết thảy đều chờ mọi chuyện xong xuôi sẽ hướng ngươi giải thích, nhưng cuối cùng không như ta dự định, vừa khéo lại đụng độ Bạch Tinh"

Trần Cách ngoan ngoãn nghe một ý gật đầu một cái, làm Lạc Tĩnh Dực xem đến vui vẻ: "Hơn nữa, quan trọng nhất chính là ngươi cả ngày ở trước mặt ta ca tụng Lạc lão sư không ngớt, nếu biết ta chính là Lạc lão sư lại sinh ra thất vọng tràn trề thì ta biết phải làm thế nào cho phải?" Lạc Tĩnh Dực dùng ngữ khí hài hước cùng ý vị thâm trường cười cười nói những lời này, chờ xem Trần Cách trả lời như thế nào.

"Sẽ không! Như thế nào lại thất vọng được!" Trần Cách dùng tốc độ ánh sáng phủ nhận "Ta vẫn luôn cho rằng Lạc lão sư còn lớn tuổi hơn cả mẹ ta!"

Lạc Tĩnh Dực: "......" Trần Cách ngươi được mụ mụ chăm bẵm nuôi nấng từ bé cho tới lớn, vậy mà còn thiếu đi tình thương của người mẹ sao? Hóa ra ngươi là có mommy issue?

Lạc Tĩnh Dực tò mò: "Ngươi cảm thấy ta nên bao nhiêu tuổi?"

Trần Cách: "Ít nhất là 50."

Lạc Tĩnh Dực: "......"

Giỏi a, 50 trừ 26, chênh lệch 24 tuổi ngươi còn dám nhớ thương.

Trần Cách bên này không biết gì, tiếp tục hớn hở bày tỏ: "Hoàn toàn không nghĩ tới Lạc lão sư còn trẻ lại xinh đẹp vượt hoàn toàn dự kiến của ta. Phải nói ta quá may mắn." Trần Cách trong lòng cảm khái, không ngờ đi một show thực tế mà thôi, còn có cơ hội được gặp thần tượng mình xem như ngọn hải đăng chỉ đường, như mẹ hiền dẫn lối bao lâu nay! Thật sự quá may mắn a! Hơn nữa hiện tại còn lăn vào phòng ngủ của thần tượng! Chuyện này ai có thể tin nổi?

Lời này đi vào tai Lạc Tĩnh Dực lại mang một ý tứ khác. 

Thổ lộ cũng chưa thổ lộ đã trực tiếp nhào đến tâng bốc khen ta xinh đẹp lại trẻ tuổi, còn tự nhận mình may mắn. Lạc Tĩnh Dực ở trong lòng ghét bỏ cười thầm, ta là thẳng a, cũng chưa đáp ứng lời thổ lộ của ngươi, ngươi đã vui vẻ giống như nhảy lên trời. Tưởng bở gì chứ nhóc con này.

Nhưng mà Lạc Tĩnh Dực lại thập phần hưởng thụ nghe Trần Cách khen ngợi, khóe miệng nhịn không được điên cuồng giương lên. Thái độ hết thảy đều nhắn nhủ một tín hiệu: Trần Cách, khi nào ngươi mới định tỏ tình?

Lời tác giả

Lạc Tĩnh Dực: Bất kể các ngươi dùng mấy cái máy bay  phản lực gắn dây vào tìm cách nhấc ta lên, ta vẫn cứ ngồi lỳ ở đây chờ Trần Cách thổ lộ.

====

Trần Cách: Lạc lão sư dỗi à?

Lạc Tĩnh Dực: Ta là ai mà thèm dỗi??

Cũng là Lạc Tĩnh Dực: Dỗ  i

Cái này mình chế =)))