Phùng Thanh

Chương 65: Em là người chinh phục




Cuối cùng Giang Tấn lôi bốn chiếc khuyên tai ra đưa cho Triệu Phùng Thanh coi như quà tặng Noel.

Là hắn cố ý mua như thế.

Tai trái cô có sáu khuyên tai, bên phải có một cái, thừa ra một cái để cô nghịch chơi.

Kiểu tóc hiện giờ của Triệu Phùng Thanh phối hợp với mấy chiếc khuyên tai này, lại đệm thêm vẻ quyến rũ phong tình kia, ra đường nhất định ai cũng sẽ phải ngoái lại nhìn.

Bởi vì xinh đẹp cũng vì quái dị.

Giang Tấn rất ít khi can thiệp vào chuyện ăn mặc của cô, hắn cứ để tùy ý cô.

Đồng nghiệp và bạn bè hắn đều biết, hắn có một cô bạn gái rất xinh đẹp. Mối quan hệ của hai người lâu hơn tất cả những cô nàng trước đây.

Khổng Đạt Minh rất ngạc nhiên. Nghĩ tới nghĩ lui thì Triệu Phùng Thanh ngoại trừ gương mặt được ra thì chẳng có điểm nào hơn người. Một ngày nào đó, trong nhóm chat bạn đại học, hắn chúc phúc cho Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh.

Điều này khiến cho một số người tò mò. Bọn họ rất muốn nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp có thể khiến Giang Tấn từ bỏ cả một khu rừng mỹ nhân ấy.

Cũng có nhiều bạn học, nghe được lời đồn từ những người tiền nhiệm cũ của hắn: Phương diện ấy của Giang Tấn có vấn đề.

Bọn họ thầm nghĩ: Giang Tấn này... không chừng là bị hồ ly kia cưỡng ép. Vì thế, cả nhóm chat đột nhiên thả một đống icon khóc lóc thảm thương vì thương tiếc cho Giang Tấn.

Giang Tấn bị Khổng Đạt Minh add vào nhóm chat bạn đại học H. Hắn chưa bao giờ đọc 999 + tin nhắn trong hộp inbox, tất cả đều tắt thông báo hết.

Mấy lời đồn ấy hắn cũng biết nhưng lại chẳng thèm để ý.

Một ngày nào đó, Lữ Tiểu Nhân nghe được lời đồn chuyện Giang Tấn bị hư thận, ban đầu cô nàng không tin lắm. Sau lại ngẫm lại, thì chẳng thể không tin nữa. Cô từng cố ý muốn quyến rũ Giang Tấn lên giường, nhưng hắn tìm đủ mọi cớ, cuối cùng, đến lúc chia tay cô cũng chưa được nằm cùng một giường với hắn.

Dù vậy, Lữ Tiểu Nhân vẫn cảm thấy nhớ Giang Tấn.

Cô và hắn chia tay đã hơn một năm mà cô vẫn đang độc thân.

Khi nghe tin Giang Tấn đang yêu Triệu Phùng Thanh, Lữ Tiểu Nhân rất bình tĩnh. Hoặc là nói, cô đã biết chuyện đó lâu rồi.

Giang Tấn không để lại manh mối rõ ràng. Nhưng vào cái ngày họp lớp ấy Lữ Tiểu Nhân mơ hồ cảm thấy, số lần Giang Tấn quay ra liếc Triệu Phùng Thanh có vẻ khá nhiều.

Lữ Tiểu Nhân không biết, Giang Tấn đã thích Triệu Phùng Thanh từ lúc nào.

Cô luôn tự hỏi điều đó nhưng lại chẳng biết làm sao mới rõ.

Cuối tháng nào đó, Lữ Tiểu Nhân bất ngờ gặp Triệu Phùng Thanh tại trung tâm thương mại.

Triệu Phùng Thanh đang trong tiệm Miu Miu thử giày. Một đôi guốc cao và một đôi giày bệt, rất hợp với đôi chân dài của cô, khiến cho phụ nữ như Lữ Tiểu Nhân cũng cảm thấy chói mắt.

Khi Triệu Phùng Thanh ngước mắt thì đúng lúc bắt gặp Lữ Tiểu Nhân đang đứng trước cửa tiệm. Cô khẽ nhíu mày, rồi nở nụ cười chào hỏi.

Lữ Tiểu Nhân cũng cười lại rồi đi vào, “Trùng hợp quá?”

“Đúng vậy.” Triệu Phùng Thanh đứng lên, cặp chân thon dài tuyệt đẹp.

“Rất đẹp.” Lữ Tiểu Nhân nhìn đôi guốc kia nói, “Màu đen rất hợp với cậu.”

Triệu Phùng Thanh gật gật đầu.

Lữ Tiểu Nhân hỏi rất tự nhiên, “Giang Tấn không đi cùng cậu à?”

“Anh ấy đang ngồi uống café ở tầng trên.” Triệu Phùng Thanh thản nhiên đáp lại, dáng vẻ chẳng chút xấu hổ khi gặp lại bạn gái cũ của người yêu mình.

Cô đi thử vài bước, sau đó cởi đôi giầy vừa thử, nhờ nhân viên bán hàng gói lại cho mình.

Nhân viên bán hàng mỉm cười tiến tới nhận đồ.

Lữ Tiểu Nhân nhìn thương hiệu kia, có vẻ khá quen liền thuận miệng hỏi, “Đây là mẫu mới năm nay à em?”

“Năm ngoái ạ.” Nhân viên bán hàng trả lời.

“Ừm.” Lữ Tiểu Nhân nở nụ cười, nhìn Triệu Phùng Thanh, “Có giảm giá không?”

“Có.” Triệu Phùng Thanh gật đầu liên tục, “Dù giảm giá rồi những vấn khá đắt.”

“Vậy phải để Giang Tấn xuống thanh toán chứ.” Lữ Tiểu Nhân vẫn cười.

“Anh ấy chưa bao giờ mua giày cho tôi.” Cứ là giày, Giang Tấn sẽ không trả tiền hộ cô. Cho nên, Triệu Phùng Thanh chỉ có thể tự mình lôi tiền túi ra trả.

Người nói vô tâm, người nghe lại có ý.

Trước kia khi Lữ Tiểu Nhân kéo Giang Tấn đi mua giày, hắn chưa từng từ chối cô. Ngược lại có hôm cô nói với hắn, “Nghe người ta bảo, đàn ông không được mua giày cho phụ nữ, nếu không người phụ nữ đó sẽ đá anh ta.”

Giang Tấn chỉ lạnh lùng nói, “Mê tín.” Sau đó, hắn quẹt thẻ tính tiền cho cô.

Thế nhưng hiện giờ... hắn lại không chịu mua giày cho Triệu Phùng Thanh.

Lữ Tiểu Nhân nổi cơn ghen tuông trong lòng, không kìm được buột miệng mà hỏi: “Nghe Khổng Minh nói, cậu và Giang Tấn là bạn học cấp ba à?”

“Ừ.” Triệu Phùng Thanh nhìn về phía Lữ Tiểu Nhân. Đề tài câu chuyện của cô ta luôn xoay quanh Giang Tấn, nên Triệu Phùng Thanh cũng ngửi được mùi gì đó, cô cười rạng rỡ, “Khi đó anh ấy cũng rất đẹp trai, có nhiều nữ sinh ganh đua với tôi lắm.”

Lời này của Triệu Phùng Thanh cũng không tính là nói dối. Chỉ là năm ấy cô và những nữ sinh khác cũng như nhau, đều không cướp được người.

Nụ cười của Lữ Tiểu Nhân hơi cứng lại, cô ta làm ra vẻ như đang ngắm mấy đôi giày trên giá.

Triệu Phùng Thanh vừa quẹt thẻ xong, liền gọi một cuộc điện thoại. Bên kia vừa có người nhấc máy, cô đã kiêu ngạo nói, “Em mua giày giảm giá, hai tháng tiền lương tích góp chắt chiu hết sạch rồi.”

Người bên kia không biết đã nói gì khiến cô cười rạng rỡ như cảnh xuân tươi đẹp, “Cứ ngồi đấy chờ em lên.”

Triệu Phùng Thanh cầm hộp giày, chào tạm biệt Lữ Tiểu Nhân rồi rời đi.

Lữ Tiểu Nhân nhìn theo bóng lưng cô.

Cặp chân thon dài, bước nào ra bước nấy, dáng vẻ nhìn rất nhẹ nhàng.

Lữ Tiểu Nhân không khỏi nhớ đến lời Khổng Đạt Minh đã nói.”Từ khi yêu Triệu Phùng Thanh, Giang Tấn không thèm chơi với tôi nữa.”

Lúc ấy cô nghe xong cũng không nghĩ nhiều.

Hiện giờ lại đột nhiên có cảm giác, có lẽ, Khổng Đạt Minh chỉ là chiếc đệm Giang Tấn dùng để tiếp cận Triệu Phùng Thanh mà thôi.

***

Triệu Phùng Thanh đi tới quán cafe, nhìn thấy Giang Tấn đang ung dung tựa người vào sofa, đọc sách.

Cô cười đi tới, giơ giơ hộp giày, “Em mua này.”

“Ừ.” Ánh mắt hắn quét qua đùi cô.

Triệu Phùng Thanh ngồi xuống, “Giang tổng, anh đoán xem em đã gặp ai?”

“Ai?” Hắn ngước mắt lên.

“Bạn gái cũ của anh, bạn học cấp hai của em.” Cô đặt hộp giày xuống dưới bàn, “Lữ Tiểu Nhân.”

“Ờ.” Nếu Triệu Phùng Thanh không nhắc tới, Giang Tấn cũng không nhớ được mình đã từng có bạn gái là Lữ Tiểu Nhân. Thời gian cũng trôi qua được một năm rồi.

Triệu Phùng Thanh gọi một tách cafe, sau đó nhớ ra chuyện này liền hỏi, “Giang tổng, anh hẹn hò với cô ấy có ký kết hợp đồng không?”

Giang Tấn bình tĩnh, “Sao thế?”

“Em đang nghĩ, thời gian như con thoi đưa, năm tháng rất vội vàng.” Cô liếc mắt nhìn hắn một cái.

Hắn vẫn bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng cô lại nhận ra sự dịu dàng trong đôi mắt kia. mà cái kiểu dịu dàng ấy không biết là ảo giác hay là thật.

Triệu Phùng Thanh tiếp tục nói, “Hợp đồng của chúng ta sắp đến hạn rồi.”

Giang Tấn không nói lời nào, trong mắt dần dần hiện lên màn sương lạnh.

“Hơn nữa...” Cô cười, “Em thấy bệnh của hai ta cũng khá hơn rồi.” Khá đến nỗi đêm nào cũng quấn quýt triền miên đến khuya.

Giang Tấn thấy cô cười thì lòng sinh tức giận, “Không phải vẫn chưa kết thúc à?.”

“Còn mười ngày nữa thôi.”

“Đến lúc ấy gia hạn thêm là được rồi.” Hắn nói chuyện này rất nhẹ nhàng bâng quơ.

Triệu Phùng Thanh nghe hắn nói mà có chút sợ hãi.

Cô đã quên mất trước kia vì sao lại ký hợp đồng đó. Cẩn thận mà nghĩ lại mới nhớ ra., khi ấy hắn nói hai người không cần yêu nhau. Sau này hai người có chướng ngại trong tình dục, cả hai mới bắt đầu cùng nhau dần chữa trị.

Quá trình chữa bệnh rất tuyệt vời nên nếu phải kết thúc cô có hơi buồn. Hiện giờ cô cũng quen với kiểu chịu đựng nuông chiều của hắn rồi, nếu sau này có người đàn ông khác, không biết có tìm được một người tốt như thế không.

Kỳ thật, cô và hắn không yêu đương mà chỉ lên giường, chắc là quan hệ bạn giường.

Nhưng cũng không phải.

Hắn nuông chiều cô dường như thật sự coi cô là bạn gái của mình.

Triệu Phùng Thanh nghĩ, hiện tại Giang Tấn đã không còn khuyết điểm nào cả, chỉ cần hắn mở miệng, sẽ có một hàng dài phụ nữ muốn làm bạn gái hắn. Cho dù là thật lòng thương hắn, cũng sẽ ra vẻ không thích, rồi thỏa hiệp yêu cầu của hắn.

Cô cắt đứt dòng suy nghĩ của mình, thăm dò hỏi: “Giang tổng, bệnh của anh khá hơn rồi, không muốn thử làm với những cô gái khác à?”

“Không muốn.” Giang Tấn nheo mắt vào sắc như một con dao găm, bay về phía cô.”Chẳng lẽ em muốn?”

Cô chớp mắt, đột nhiên trong lòng sinh ra một ý nghĩ. Cô dướn người tới gần hắn, khẽ nói từng chữ, trong mắt lóe sáng, “Có phải anh mê cơ thể này của em không?”

“Phải.” Hắn thừa nhận rất quang minh chính đại.

Cô giật mình với câu trả lời của hắn, kinh ngạc nói: “Đây có phải hành động như vịt con không? Vì em trị được bệnh cho anh, nên anh cứ định ỷ lại vào em thế à.” Cô nói xong, liền nhìn thấy nhân viên phục vụ bàn đang tiến về đây nên đành ngồi thẳng người lên.

“Không phải em cũng có tâm lý đó à.” Giang Tấn lạnh lùng, vẻ mặt không vui, “Anh cũng chữa bệnh cho em mà.”

Nhân viên phục vụ bưng một ly café ra, mỉm cười nói: “Mời cô dùng.”

Đợi nhân viên phục vụ rời đi, Triệu Phùng Thanh mới cong khóe môi, cười nói, “Ma lực của em nhiều hơn anh mà. Cho nên, anh thần phục, em mới là người chinh phục.”

“Triệu Phùng Thanh, mấy chuyện vớ vẩn ấy anh sẽ để em tùy hứng.” Giang Tấn cầm tách café lên, uống một ngụm nhỏ, “Nhưng nếu em muốn ra ngoài tìm thằng nào đó để thử, anh sẽ giết chết thằng đó rồi đánh gãy chân em.”

Cô nhướn mày, “Anh dọa ai đấy?”

Hắn cúi mắt nhìn bọt sữa trên tách cafe, “Anh nói được thì làm được.” Trong mắt hắn có tia sáng u ám chợt lóe lên.

Triệu Phùng Thanh không nhìn thấy, chỉ nhìn hắn hừ một tiếng.

Đối với chuyện sắp hết hợp đồng, cô cứ để tâm trạng tuân theo tự nhiên. Vì cô quý trọng từng ngày được bên hắn.

Dù hai người cuối cùng cũng sẽ đường đi theo đường, cầu về theo cầu thì cô cũng đã từng có được hắn.

Mà còn sở hữu cả nửa năm nữa.

***

Sau hôm ấy, cuộc sống của Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn không có gì thay đổi.

Buổi tối hai người vẫn cùng nhau đại chiến trên giường.

Từ khi Giang Tấn thừa nhận hắn mê mẩn cơ thể cô lại khiến cô càng mạnh bạo hơn. Thường xuyên trèo lên người hắn, ghẹo hắn đến mất hồn mất vía.

Nhưng khi yêu khí của cô càng mạnh lên thì sắc mặt của Giang Tấn càng ngày càng lạnh hơn.

Cảm giác lạnh lẽo này giống hệt như trời đêm, Triệu Phùng Thanh không chịu được. Đêm nào cô cũng tăng điều hòa nhiệt độ.

Cô không biết Giang Tấn đang nghĩ gì, vậy mà hắn lại nói, cô đang muốn tìm đàn ông khác.

Cô nhéo chặt mũi hắn mắng, “Đêm nào anh cũng hành hạ em, em có muốn cũng chẳng có sức mà tìm.”

Giang Tấn giữ chặt lấy tay cô, khẽ mỉa mai: “Nghe giọng em là biết, em có lòng nhưng không đủ sức.”

“Giang tổng này.” Triệu Phùng Thanh giận, ôm vai hắn, giọng điệu ngả ngớn, “Nói thật đi, anh hiện giờ dũng mãnh như vậy, không phải định đi tìm các mỹ nữ khác để thể hiện tài năng chứ?”

“Không đâu.” Hắn nhìn cô.

Cô càng ngày càng giống yêu nữ. Hơn nữa từ hôm cùng giường đến giờ, mặt mày tràn ngập xuân tình, khiến hắn chỉ muốn chết chìm trong đó.

Đi ngoài đường, có rất nhiều đàn ông đều quay lại ngắm cô.

Cô lại hồn nhiên dường như không biết.

Giang Tấn dần dà cảm thấy, hắn không thể giữ chặt cô được nữa rồi. Cô rõ ràng rất ngốc, nếu hắn thật sự muốn dùng kế với cô, nhất định cô sẽ bị lừa cả đời. Nhưng nếu dùng thủ đoạn cũng chẳng thể thỏa mãn được lòng hắn.

Hắn muốn trong mắt người phụ nữ này chỉ có một mình hắn.

Giống như cái năm cấp ba ấy. Cô chỉ nhìn thấy mình hắn, còn những nam sinh khác không là gì cả.