Phùng Thanh

Chương 19: Thanh xuân thật đẹp




Cuối cùng Liễu Nhu Nhu lấy cớ đi ra ngoài một chuyến.

Khổng Đạt Minh xung phong nhận trách nhiệm làm hộ hoa sứ giả.

Hai người bọn họ vừa đi, Giang Tấn lập liền tức đi xuống. Áo mũ chỉnh tề, trông có vẻ rất đường hoàng.

Triệu Phùng Thanh cảm thấy thật đáng tiếc, đến thế rồi mà hắn cũng không phải nhảy cửa bỏ trốn.

Cô liếc hắn một cái, chân mày mang theo ý cười chế nhạo.

Giang Tấn nhìn cô lạnh lùng.”Triệu Phùng Thanh?” Hắn có vẻ như không chắc về tên cô lắm, mỗi khi nhắc tới luôn dùng với giọng điệu nghi vấn.

Cô cũng không quan tâm hắn đang cố ý hay quên thật, cười mà nói “Bà chủ sẽ về ngay thôi.”

Giang Tấn nhìn sâu vào đôi mắt hồ ly kia, giọng điệu cô mang ý châm biếm rõ ràng. Hắn lạnh lùng hỏi lại, “Cô cho rằng Nhu Nhu không biết cô cố ý sao?”

Triệu Phùng Thanh nở nụ cười. Vì Giang Tấn và Liễu Nhu Nhu làm chuyện đó ban ngày ban mặt nên bọn họ không có tư cách chất vấn cô. Hơn nữa khi cô ‘cố ý’ nói ra chuyện đó rõ ràng còn chẳng bằng tiếng gào của Liễu Nhu Nhu.

Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa.

Cô chớp mắt mấy cái trưng ra vẻ mặt vô tội, “Là tôi lỗ mãng rồi, quên mất lúc đó bà chủ không tiện gặp khách.” Cô còn nhấn mạnh hai chữ “Không tiện”.

Giang Tấn khẽ giật khóe môi, che giấu sự khinh thường của mình.

Triệu Phùng Thanh cũng thầm cười nhạo trong lòng. Giả vờ thanh cao cái gì chứ, cái tên hôn cô điên cuồng trong đêm họp lớp đó, không biết là ai đâu. Hơn nữa biết rõ cô đang ngồi dưới nhà nghe thấy, còn làm không biết mệt, chứng tỏ hắn không biết xấu hổ là gì.

Một nam một nữ, cả hai đều khinh thường nhau.

Giang Tấn đứng trên cầu thang, mắt lạnh nhìn Triệu Phùng Thanh.

Triệu Phùng Thanh ngồi ở quầy thu ngân nhoẻn miệng cười, hai má lúm đồng tiền tươi như hoa.

Thật lâu sau đó, hắn mới mở lời: “Có vẻ cô rất ghét tôi?”

“Anh cứ đùa.” Cô vẫn cười, “Anh tên là gì ấy nhỉ?”

Giang Tấn hừ nhẹ một tiếng rồi rời đi.

Triệu Phùng Thanh nhìn theo bóng dáng hắn, đột nhiên có phát hiện mới, Giang Tấn hát bài ca tuyên dâm hơn một tiếng mới đi xuống nhưng tóc tai không loạn. Còn Liễu Nhu Nhu thì lần nào quần áo cũng xộc xêch hết cả.

Cô nhún nhún vai.

Thật khó hiểu.

***

Về chuyện hôm nay, Liễu Nhu Nhu cũng không nói gì thêm.

Mọi người vẫn làm việc như thường ngày.

Sau tết dương lịch, Liễu Nhu Nhu quyết định dọn dẹp lại tầng hai đã cũ. Bởi vì vội quá nên Liễu Nhu Nhu cũng nhờ Triệu Phùng Thanh cùng lên tầng hai hỗ trợ.

Cuối cùng Triệu Phùng Thanh cũng có cơ hội được ngắm nơi Giang Tấn cầm thú rồi. Giây phút ấy, cô không hiểu được tâm trạng của mình. Dường như ngoài việc đứng ngoài xem tuồng thì còn cả cảm giác khác nữa.

Nhà vệ sinh hơi nhỏ, những thứ khác thì không tệ, tầng hai rất sáng sủa.

Chỉ là giường có vẻ... hơi bé.

Cửa phòng lại rất kỳ lạ, thiết kế theo kiểu hai cánh. Cánh trong cánh ngoài lại cách nhau khoảng chừng một mét rưỡi.

Liễu Nhu Nhu nhặt tờ tạp chí dưới đất, “Chị Triệu, chị dọn hộ em mấy tờ báo này nhé, em bê quạt xuống trước.”

Triệu Phùng Thanh lên tiếng đồng ý, rồi thoáng nhìn qua đống tạp chí dưới đất đều là tạp chí điện ảnh. Cô cúi người nhặt một túi lớn rồi đi xuống.

Liễu Nhu Nhu dọn dẹp một lúc rồi đột nhiên phát hiện một góc phòng trên tầng hai tường xám xịt bong ra từng mảng sơn. Cô lau qua cuối cùng lại có một mảng tường lớn bong ra rồi rơi xuống khiến cô nàng sợ cuống lên.

Vì vậy, cô nàng tính sẽ sửa lại tầng hai.

Triệu Phùng Thanh cảm thấy Liễu Nhu Nhu có vẻ đem chuyện bé xé ra to.

Nhưng cửa tiệm này là của Liễu Nhu Nhu, cô ta muốn làm gì mà chẳng được.

Một tuần sau, kỹ sư thiết kế tới. Anh ta xem một lượt từ trên xuống dưới rồi đề nghị sửa lại toàn bộ tiệm bán hoa.

Kỹ sư mà, vì chuyện làm ăn nên đương nhiên anh ta ước gì có thể đập ra toàn bộ mà xây lại hết.

Liễu Nhu Nhu suy nghĩ một hồi rồi quyết định nghe theo ý kiến của kỹ sư chuyên nghiệp.

Triệu Phùng Thanh ngồi bên cạnh nghe, không nói một câu.

Vẫn là câu nói ấy, tiệm là của Liễu Nhu Nhu, cô ấy muốn làm gì cũng được.

Vì thế, sau ba tháng làm việc ở tiệm hoa, Triệu Phùng Thanh lại thất nghiệp lần nữa.

Đối với chuyện này Liễu Nhu Nhu vẫn rất áy náy, cô ta dịu gióng nói: “Chị Triệu, sửa lại tiệm mất chừng hai ba tháng. Nếu như chị không chê thì hai ba tháng nữa quay lại làm tiếp nhé.”

“Cám ơn bà chủ.” Tuy là nói như vậy, nhưng cô đã có dự định khác rồi.

“Em sẽ kết toán tiền lương cho chị.” Giọng điệu Liễu Nhu Nhu rất nhẹ nhàng thành khẩn, “Chuyện này em thật sự xin lỗi, em sẽ trả thêm cho chị coi như là tiền thưởng vậy.”

Triệu Phùng Thanh mỉm cười, “Cám ơn bà chủ.”

***

Sắp đến cuối năm, Tương Phù Lị đã có kế hoạch về nhà mẹ đẻ.

Cô nàng thông báo cho Triệu Phùng Thanh từ sớm, “Thanh Nhi, gọi cả Nhiêu Tử nữa, ba chúng ta đi uống vài chén.”

Triệu Phùng Thanh nghe xong tin nhắn trên weixin thì nở nụ cười. Dạo này cô cũng rất bận, có lúc thì đi phỏng vấn, có lúc thì đi dạo phố, nên chưa có dịp tụ tập bạn bè cũ.

Tương Phù Lị hẹn ăn trưa. Địa điểm gặp mặt là một quán ăn nằm trên con phố cách cao trung A một dãy.

Người đến đầu tiên là Triệu Phùng Thanh.

Bên trong quán cơm Tây đã chật bàn, vì thế cô chọn một bàn bên ngoài.

Gần đây thời tiết thực kỳ lạ, đang là mùa đông mà có gió nhẹ thổi hây hây lướt qua mặt, liền khiến người ta cảm thấy thật nhẹ nhàng khoan khoái

Triệu Phùng Thanh một tay bưng tách cafe, một tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại.

Ngồi chưa được mười lăm phút đã có một nam sĩ đi tới bàn cô.

Cô ngẩng đầu liếc hắn một cái, tỏ vẻ không chào đón. Kiểu tán tỉnh này, cô đã gặp nhiều rồi.

Nam sĩ kia thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện, cười cười rồi vẫy tay với nhân viên phục vụ.

Triệu Phùng Thanh thả tách cafe xuống bàn, “Ghế đó đã có người rồi.” Cô trầm giọng đáp, cũng không có vẻ gì là tức giận.

Nam sĩ tươi cười nói, “Người đẹp, cho anh xin số nhé?”

“Tôi nói, ghế đó đã có người ngồi rồi.” Cô hơi tăng âm lượng.

Nam sĩ còn đang lảm nhảm gì đó, nhưng cô vừa nhìn thấy Nhiêu Tử, vì thế liền vẫy tay gọi hắn.

Nam sĩ kia thấy vậy đành tức giận bỏ đi.

Nhiêu Tử vừa ngồi xuống đã trêu ghẹo vài câu, “Sức quyến rũ của Triệu đại mỹ nhân có vẻ chưa từng giảm nhỉ.”

“Già rồi.” Triệu Phùng Thanh nghiêm mặt trả lời.

Nhiêu Tử cười ha ha, gọi nửa két bia tới.

Triệu Phùng Thanh nhắc nhở, “Lị Lị lái xe, không thể để nó uống được.”

“Không có phần của chị ấy.” Nhiêu Tử cười đểu. Hắn uống cạn một chén rồi đáp, “Thanh Nhi, chừng nào thì bà chuyển nhà? Tuần sau tôi phải đi công tác nửa tháng, không làm cu li được đâu nhé.”

“Không chuyển nữa.” Trước đây Triệu Phùng Thanh từng có ý định chuyển, nhưng lại không tìm được nhà. Cô có một trực giác, mình sẽ làm việc ở tiệm hoa không lâu lắm. Ngộ nhỡ lại thay đổi công việc mới, chuyển đi chuyển lại sẽ rất phiền toái.

Quả nhiên trực giác của cô rất đúng.

Nhiêu Tử không hỏi nguyên nhân cười mà nói, “Ừ, nếu chuyển thì báo tôi một tiếng.”

“Biết rồi.”

Triệu Phùng Thanh và Nhiêu Tử mỗi người cầm một chai bia, anh một hớp tôi một ngụm rồi cùng nói về chuyện cuộc sống thường ngày.

Tương Phù Lị đến muộn khoảng một tiếng.

Người còn chưa thấy đâu, tin nhắn âm thanh đã gửi đi liên tục, “Máy hướng dẫn đường không tự cập nhật bản đồ, tao không tìm được đường lên cao tốc mới nên đành phải đi đường cũ.”

Đợi đến khi cô nàng xuất hiện, đã là mười lăm phút sau rồi.

Tương Phù Lị vừa ngồi xuống đã tu ùng ục nửa cốc nước chanh mật, “Xấu hổ quá tao đến muộn, bữa hôm nay tao bao nhé.”

“Ha ha.” Nhiêu Tử giảo hoạt nói, “Chị Lị khách sáo thế, em cũng không có ý định trả tiền đâu.”

Tương Phù Lị nhe răng trợn mắt, “Cậu có biết chị đây kiếm tiền khó khăn lắm không hả.”

Triệu Phùng Thanh nở nụ cười, “Đã nói với mày từ lâu rồi, đừng có viết mấy cái tiểu thuyết đó nữa, cố nữa cũng không có kết quả.”

“Giờ không viết nữa.” Tương Phù Lị lôi một gói thuốc lá ra, quăng lên trên bàn, “Viêt xong mấy cuốn rồi, để lại cũng không ít dấu vết lịch sử.”

Nhiêu Tử thuận tay rút ra một điếu, “Chị Lị, chừng nào chị có thể viết mấy chuyện bình thường một chút. Giờ chuyện của chị... ừm... chị cũng biết đấy.”

“Cậu không phải là fan của tôi à?” Tương Phù Lị nhướn lông mày hỏi.

Nhiêu Tử thu lại vẻ mặt, nghiêm túc trả lời: “Em đây là zombie fan [1] đó.”

[1] Ờm kiểu silent reader =))

Gu thẩm mỹ của Tương Phù Lị cũng khá là kỳ quái, bao gồm cả những tác phẩm của cô nàng, hầu như đều không phù hợp với thị yếu của người đọc. Vì thế sẽ xuất hiện những ý kiến trái chiều mà cô nàng thì thích nhất là bình luận. Trong đám bạn bè, có thể chân chính xưng là độc giả của Tương Phù Lị, hẳn là chỉ có Triệu Phùng Thanh. Dưới sự đe dọa của cô nàng, Nhiêu Tử và Đại Hồ miễn cưỡng cũng xem như là nửa cái độc giả.

Mặc kệ một cái hay là nửa cái, tóm lại Tương Phù Lị rất vừa lòng vì có hai độc giả nam thế này

Đã hơn ba tháng nay Tương Phù Lị không quay về thành phố S, nói chuyện một hồi lâu vẫn chưa hết chuyện, nhìn đồng hồ thì đã hơn ba rưỡi chiều rồi. Cô nàng vội nhớ ra một chuyện, “Thanh Nhi,dạo này tao đang tìm một cuốn sách cũ. Hôm trước mày có chụp ảnh làm tao mới nhớ, không chừng tới tiệm sách đó sẽ tìm thấy nó.” Nói xong, cô nàng lôi ảnh tiệm sách ra.

Nhiêu Tử liếc qua liền nhận ra đây là cửa hông của cao trung A thì đứng ngay dậy, “Tôi qua đó đi tàu điện ngầm nên cùng hai người đi một đoạn.”

Tương Phù Lị lái xe tới ngã tư thì thả Nhiêu Tử xuống, cô gửi xe ở bãi đậu xe rồi cùng Triệu Phùng Thanh tới hiệu sách.

Bức tường bao quanh trường học vẫn giống hệt như năm ấy, chỉ khác là giờ nó đã cũ nát loang lổ hơn nhiều rồi.

Triệu Phùng Thanh nhớ, năm ấy mình và Tương Phù Lị cũng thường xuyên đi qua đi lại con đường này. Chuyện cũ mười hai năm trước dường như lại xuất hiện thực rõ ràng trong cảnh xưa vừa quen thuộc lại tựa như rất xa lạ này.

Thanh xuân thật đẹp.

Tuyệt hơn nữa là năm tháng trôi qua, những người bạn năm xưa nay vẫn như thế.

“Lị Lị”

“Sao vậy?”

Triệu Phùng Thanh ngẩng đầu nhìn cây hòe già vươn cao qua bờ tường bên kia, “Chúng ta đã già rồi.”

“Nói hươu nói vượn.” Tương Phù Lị nhìn theo cô.”Chúng ta vẫn còn trẻ lắm.”

***

Sau khi Triệu Phùng Thanh nhìn thấy tờ giấy trắng được dán trước cửa tiệm liền vui vẻ huýt sáo.

Đó là thông báo tuyển dụng.

Tiền lương cũng xêm xêm như làm ở tiệm bán hoa, nhưng hoàn cảnh công việc yên tĩnh hơn tiệm bán hoa rất nhiều. Ít nhất là không có mấy tiếng như “Ưm ưm a a” đó.

Khi Tương Phù Lị đi vào tìm sách, Triệu Phùng Thanh liền đi xin việc.

Tương Phù Lị mặc kệ Triệu Phùng Thanh không có ý kiến.

Quản lý tiệm sách là một người đàn ông mập, hắn nghe Triệu Phùng Thanh thuật qua về sơ yếu lý lịch của mình xong, thì ra vẻ rất kinh ngạc. Nói như vậy là vì, mấy kiểu việc thế này chỉ có sinh viên ứng tuyển là nhiều.

Kinh ngạc thì cũng kinh ngạc nhưng hắn đang vội vàng tìm người giúp đỡ, hơn nữa nội dung công việc cũng khá đơn giản, vì thế liền đồng ý nhận cô.

Triệu Phùng Thanh mặt mày hớn hở, cứ thế khiến quản lý nhìn mà sững người.

Mắt cô khi không cười cũng đã rất quyến rũ rồi, khi cười lên lại càng hấp dẫn hơn.

Anh quản lý không khỏi hoảng sợ, gái xinh thế này sao có thể không tìm được việc làm.

Tương Phù Lị muốn tìm một cuốn sách đã xuất bản hai mươi năm trước, cuốn sách này trong tiệm có duy nhất một cuốn, chỉ là sau này không biết vì sao lại không thấy nữa.

Tương Phù Lị chưa từ bỏ ý định nói, “Ông chủ, anh tìm lại lần nữa đi? Giá nào tôi cũng mua, nhờ anh nhờ anh cả đấy.”

Anh quản lý bất đắc dĩ xua tay, “Sáu năm trước tôi chuyển tới tiệm này, đã không còn cuốn sách đó rồi.”

Tương Phù Lị rất thất vọng, cô nàng kéo tay Triệu Phùng Thanh, “Mày đi làm thì phải tìm lại nó cho tao đấy.”

“Chuyện nhỏ.” Lúc này Triệu Phùng Thanh đang mừng đến mức không che giấu nổi ý cười trên mặt.

Tuy rằng không được xem kịch nhưng dù sao sau này cũng không phải nghe cặp đôi nam nữ kia rên rỉ nữa rồi.

Vậy là tốt nhất.